Phượng Hoàng Tại Thượng
-
Quyển 4 - Chương 169: Ta mất Phượng Chỉ rồi
Trầm Chu đã quên hôm đó kết thúc như thế nào, chỉ mơ hồ nhớ được trong điện Quan Tinh hỗn loạn hồi lâu, rồi có ai đó giằng Phù Uyên ra khỏi lòng nàng giao cho dược tiên vừa hối hả chạy tới. Nàng không phản kháng, chỉ đờ đẫn đứng một bên nhìn nữ quan đưa đèn dẫn hồn về trên cơ thể của Mặc Hành.
“Cảm ơn trời đấy, đèn dẫn hồn không bị sao cả…”
Trong không gian ầm ĩ đó, nàng hất nữ quan bên cạnh ra, một mình đi ra khỏi điện.
Lúc Bạch Trạch nghe tin chạy tới, vừa hay gặp nàng từ trong điện đi ra, nhìn thấy dáng vẻ của nàng, không khỏi nặng nề gọi: “Trầm Chu…”
Thiếu nữ đi từng bước về phía hắn, trên mặt dính đầy máu và nước mắt nhưng chẳng hề có bất kỳ biểu cảm nào, đôi con ngươi đen như mực tắt lịm ánh sáng, toàn thân tỏa ra nỗi tuyệt vọng khiến người khác sợ hãi.
Trầm Chu đi đến trước mặt Bạch Trạch, chậm rãi tựa đầu vào trước ngực hắn, lẩm bẩm: “Bạch Trạch, ta mất Phượng Chỉ rồi…”
Trong nháy mắt mở miệng phát ra lời thề kia, nàng cũng ý thức được mình đã làm một chuyện khó tha thứ đến cỡ nào. Nàng không ngừng nói với chính mình, đại ca bị thương nặng như vậy, nàng hẳn nên hận hung thủ, thế nhưng, kẻ đó lại chính là Phượng Chỉ…
Lục giới đảo ngược thì sao, bốn biển cạn khô thì sao, cho dù tất cả hận thù đều bị thời gian bào mòn sạch sẽ thì yêu thương chôn tận đáy lòng dành cho Phượng Chỉ của nàng sẽ không bao giờ thay đổi…
Thế nhưng nàng lại tự tay đánh mất Phượng Chỉ, cả đời này cũng sẽ không tìm lại được.
“Trầm Chu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Trạch luống cuống vỗ vỗ sau lưng nàng, hỏi: “Thượng thần Phượng Chỉ đi đâu?”
Nàng rời khỏi ngực hắn, lắc đầu, “Ta không biết.” Giọng cực kỳ nhẹ, “Ta không biết…”
Dứt lời nàng buông Bạch Trạch ra đi về phía trước, vạt áo trắng tin khôi phất qua bậc thềm ngọc thạch, bước chân đều đặn vững vàng, nhưng bóng lưng lại lộ ra vẻ thê lương khó tả.
Sau ngày hôm đó, Trầm Chu trở lại như bình thường, ngày ngày ngoại trừ đến dược các thăm Phù Uyên vẫn còn hôn mê thì lần lượt triệu kiến các thần tử có ý kiến về thân thế của mình. Cũng không rõ nàng đã hứa hẹn gì với bọn họ mà tất cả đều là lúc đến hùng hùng hổ hổ, lúc đi lại than ngắn thở dài. Nhưng rốt cuộc cũng không còn ai nói này nói nọ chuyện nàng giả mạo đế quân nữa.
Qua mấy ngày nữa, đội thần tướng Thiên tộc vốn ở trên biển Thái Hư liên tục kêu gào cái gì không giao tội tiên Trầm Chu ra thì thề không bỏ qua lại đột ngột rút khỏi Thái Hư cảnh, tình thế căng như dây đàn cứ thế bình ổn trở lại.
Đèn dẫn hồn đặt trên người Mặc Hành đến ngày thứ bốn mươi chín, thiếu nữ áo trắng đứng trước cỗ quan tài ngắm nhìn nam tử vẫn nằm im lìm bên trong, thật lâu vẫn không hề động đậy.
Để hồi sinh Mặc Hành cần ít nhất một hồn một phách, nhưng phần hồn phách được đèn dẫn hồn triệu về chỉ là một tia yếu ớt, căn bản… không đủ…
Bạch Trạch và Dạ Lai nhìn bóng lưng nàng, không khỏi thất vọng tràn trề.
Song Trầm Chu lại bình tĩnh xoay người lại, nhàn nhạt ra lệnh: “Dạ Lai, bảo quần thần đến ngoài điện Trường Lạc gặp bổn thần.”
Dạ Lai hơi nhướng mày, “Đế quân, vì sao lại chọn lúc này …”
Trầm Chu bình thản ngắt lời hắn, “Làm đi.”
Dạ Lai thoáng khựng người trước vẻ uy nghiêm tỏa ra từ trên người nàng, khẽ *vâng* một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.
Trầm Chu nhẹ giọng bảo Bạch Trạch: “Đi lấy ấn tỉ tới đây.”
Bạch Trạch nhìn nàng một lúc mới hỏi: “Trầm Chu, quyết định làm thật sao?”
Nàng nói nhỏ: “Bạch Trạch, trên đời này, bất kể là thượng thần tôn quý hay là phàm nhân sống chết chỉ trong một thoáng đều nên trả giá cho chuyện mình làm. Ta đã làm sai thì đương nhiên… nên gánh chịu hậu quả.”
Bên ngoài điện Trường Lạc, chúng tiên tề tụ đông đủ, đang châu đầu ghé tai xầm xì về dụng ý gọi bọn họ tới đây của Trầm Chu thì chợt thấy một thiếu nữ bước ra khỏi điện, cổ bào đen nhánh, tóc dài buộc hờ. Vị thần quân tóc bạc theo sau nàng nâng một cái khay. Khi chúng tiên nhận ra trên khay là vật gì, tất cả đều không khỏi nghiêm nghị hẳn, đồng loạt quay về phía nàng cúi đầu hành lễ, “Tham kiến đế quân.”
Hai chữ ‘đế quân’ này, hôm nay nghe nặng nề hơn hẳn ngày thường.
Trầm Chu khoát tay áo, đưa đôi mắt đen tuyền lãnh đạm nhìn chúng tiên, “Nhìn biểu cảm của các khanh, hẳn đã biết vì cớ gì hôm naybổn thần lại triệu kiến các khanh.” Nàng nhoẻn môi cười, “Không cần nghiêm túc như vậy đâu, hôm nay ta chỉ có mặt lấy lệ thôi.” Rồi thản nhiên bảo: “Bạch Trạch, thay bổn thần tuyên chiếu đi.”
Gió nhẹ thổi tới khiến vạt áo bào lay động và mái tóc dài khẽ đung đưa, thiếu nữ bình thản đứng đó, lưng thẳng như gốc tùng bên cạnh, trên trán tuy không còn thần ấn biểu trưng cho thân phận nhưng vẫn không vì vậy mà thiếu đi vẻ tôn quý. Chúng tiên không khỏi cảm thán trong lòng, cho dù đế quân không còn là đế quân thì đó vẫn là hậu nhân của Long tộc đấy. Dẫu gì cũng là tiểu thần quân do thượng thần Mặc Hành đích thân nuôi dạy, phong thái khí độ đương nhiên hơn người.
Đám đông còn đang cảm khái thì nhìn thấy vị thần quân tóc trắng bước ra khỏi sau lưng nàng, chậm rãi mở cuốn chiếu thư ra trước mặt.
Hắn đứng trên bậc thềm ngọc, đọc rõ ràng từng chữ một: “Tội thần Trầm Chu, làm giả thần ấn, mạo nhận thành đế quân Không Động, không giáng tội không đủ kính thiên địa, tự tiện lấy dù Bích lạc và đèn dẫn hồn, dao động lục giới, không phạt không đủ bình cơn giận của dân chúng, nay phạt lập tức trao trả đế ấn Không Động, giải lên đài Thanh Long đánh một trăm trượng, biếm thành thứ tiên, vĩnh viễn… không thể làm thần.” Đọc đến chỗ này, Bạch Trạch im lặng một chốc mới nhẹ nhàng đọc nốt tám chữ còn lại: “Đế quân Không Động, Trầm Chu sắc lệnh.”
Chiếu thư hóa thành luồng sáng vàng rồi biến mất, hắn ngước lên nhìn thiếu nữ đứng trên thềm cao, trong mắt như đang lẳng lặng hỏi nàng: Trầm Chu, đây là cái giá mà cô nói mình phải trả đó à?
Dùng điều kiện như vậy để thuyết phục Thiên đế lui binh?
Nghe Bạch Trạch đọc xong chiếu thư, bên ngoài điện Trường Lạc chìm trong bầu không khí im lìm trang nghiêm.
Trầm Chu chỉ lẳng lặng ngắm nhìn dưới bậc thềm, không nói thêm câu nào, đang muốn xoay người rời đi thì bên cạnh chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Tại sao lại ngu xuẩn như vậy?”
Theo tiếng nói, nàng liền thấy một nam tử áo đen mặt tái xanh đang đứng cách đó không xa, đang nhìn mình. Ánh mắt thoáng dao động, nàng há miệng muốn gọi tên hắn nhưng lại bình tĩnh lại, im lặng nhìn hắn một lúc mới mở miệng: “Đúng vậy. Ta đã ngu xuẩn tới mức tin rằng Phượng Chỉ đến để đoạt đèn dẫn hồn…” Môi nàng nở nụ cười tự giễu, “Phượng Chỉ làm sao có thể tới để đoạt đèn dẫn hồn cơ chứ…”
Phù Uyên hơi lảo đảo, ôm ngực ho khan vài tiếng, dáng vẻ suy yếu như sẽ ngã quỵ bất cứ lúc nào. Tiểu nữ quan đuổi theo hắn lại đây lo âu nhìn hắn nhưng cũng không dám tới gần đỡ, “Phù Uyên thần quân, thân thể ngài vẫn chưa khôi phục hẳn, không thể…”
Không buồn để ý đến lời nhắc nhở của tiểu nữ quan, hắn chậm rãi đi về phía Trầm Chu, “Thân phận đế quân Không Động này của ngươi rõ ràng là do Mặc Hành sắp xếp, cớ gì còn muốn ôm lấy tội danh vào người? Sợ làm ô uế thanh danh một đời của y à? Khụ, khụ, khụ… Y đã chết rồi, ngươi còn lo lắng thanh danh của hắn làm gì, cho rằng lòng hiếu thảo của ngươi sẽ được trời đất chứng giám ư?”
Hắn đi đến trước mặt nàng, “Chịu một trăm roi trên đài Thanh Long… Vì để Thiên đế lui binh, ngươi sẵn sàng đưa ra điều kiện như vậy…” Nụ cười trên môi trở nên hơi thất thần, hắn hỏi nàng: “Nhưng chịu phạt xong, liệu ngươi có còn mạng hay không?” Trong mắt hắn xẹt qua một tia sáng lạnh mỉa mai, “Đám ‘thượng thần’ các ngươi đều thích hy sinh mình thành toàn cho kẻ khác như vậy à? Mặc Hành, Phượng hoàng, cả ngươi cũng thế.”
Ánh mắt Trầm Chu vẫn không rời khỏi mặt hắn, “Phù Uyên, huynh có người mình yêu thì sẽ biết, câu ‘chính mình vui sướng là đủ’ không phải bao giờ cũng đúng.”
Con ngươi Phù Uyên hơi co rút, tựa như bị đụng phải chỗ đau, toàn thân hắn thoáng hơi run rẩy, nhìn nàng chằm chằm một lúc rồi bỗng bật cười, “Đúng vậy. Ta chưa từng yêu ai, cũng không hiểu cảm giác yêu là thế nào, càng không rõ vì sao trên đời lại tồn tại đám ngốc đồng ý hy sinh vì kẻ khác.”
Ấn ký đỏ rực trên trán càng khiến khuôn mặt hắn thêm xanh xao.
Phù Uyên chậm chạp đưa tay ôm nàng vào lòng, khóe môi hơi nhếch, giọng lại cực nhỏ: “A Chu, ta đã sống vạn năm, nhưng bấm tay tính toán thì lại không có được bao nhiêu ngày vui vẻ. Nắm chặt lấy vật có thể nắm giữ cũng đã dốc hết toàn lực rồi, ta như thế… còn quản sống chết của kẻ khác làm gì?”
Trầm Chu thất thần trước những lời này của hắn, ban đầu nàng cảm thấy hắn rất đáng hận, nhưng giờ lại thấy hắn rất đáng thương.
Nàng mệt mỏi nghĩ, từ đầu đến cuối người này chưa bao giờ được yêu thương, nàng có tư cách gì mà yêu cầu hắn quan tâm người khác chứ…
Phù Uyên bỗng buông nàng ra, tập tễnh đi đến trước mép thềm ngọc, dùng thần thái ngạo nghễ nhìn chúng tiên đang chăm chú theo dõi diễn biến, “Các ngươi nghe kỹ, kể từ hôm nay Không Động sẽ do bổn thần tiếp quản.” Các ngón tay thon dài tái xanh đoạt lấy ấn tỉ trong lòng Bạch Trạch, “Đế ấn trong tay bổn thần, thần ấn trên trán bổn thần, các ngươi có dị nghị không?”
Trầm Chu sững người, chúng tiên bên dưới cũng hai mặt nhìn nhau.
Rốt cuộc có một lão thần run rẩy lên tiếng: “Chuyện này… e rằng trái với quy định. Dù sao huyết thống của Phù Uyên thần quân… vẫn chưa được xác định cụ thể. Chuyện nhận tước vị sao có thể như trò đùa, chỉ một câu nói là xong?”
Phù Uyên lạnh giọng nói: “Muốn xác minh huyết thống à, có gì khó đâu.” Dứt lời hắn bắt lấy tay Trầm Chu, không đợi nàng phản ứng đã hóa ra một cây chủy thủ xạch một đường trên tay nàng rồi gọi: “Bạch Trạch.”
Bạch Trạch sửng sốt trong khoảnh khắc, song liền vội vàng hóa ra một cái chén ngọc đầy nước đưa tới trước mặt hắn.
Nhìn máu tươi nhỏ vào chén nước, Trầm Chu kinh ngạc nói: “Phù Uyên, huynh định…”
Không để nàng nói hết lời, hắn đã nhẹ nhàng cắt tay mình nhỏ máu vào chén, máu hắn nhanh chóng hòa lẫn với máu nàng.
Chúng tiên cũng kinh ngạc hồi lâu, rất nhiều trưởng lão ban đầu không thể tiếp nhận sự thật này, nhưng khi nhìn máu hai người giao hòa nhau, cẩn thận cân nhắc thiệt hơn thì đột nhiên cảm thấy để vị này nhận thần vị là cách làm thỏa đáng nhất. Dù sao hắn cũng đã bị Chỉ Thủy kiếm đả thương, mất hết thần lực, không còn là Tà thần nữa, thay vì cùng bọn họ mong chờ Trầm Chu sinh hạ đời sau có tư cách tiếp nhận ngôi vị cho Không Động, chẳng bằng trước tiên truyền thần vị cho hắn để ổn định cục diện trước… Không còn thần lực, hắn hẳn cũng không gây nên nổi sóng gió gì.
Quyết định xong, nhóm trưởng lão lập tức thay đổi thái độ, quỳ xuống bái lạy Phù Uyên, “Chúng thần cung thỉnh tân đế nhập vị!”
Dạ Lai không dám tin nhìn đám đông rối rít quỳ xuống, tức giận nói: “Các ngươi? Sao các ngươi có thể…”
Có người kéo vạt áo hắn, nói: “Dạ Lai thần quân, phải biết nhìn tình hình chứ…”
Hắn hừ lạnh, hất tay đối phương ra, chậm rãi siết chặt nắm đấm.
Phù Uyên thỏa mãn nheo mắt nhìn tràng diện này. Trầm Chu thấy vậy thì biến sắc, không phải nàng chưa từng có ý định này, nhưng sau khi biết được phẩm hạnh của hắn, nàng đã sớm từ bỏ suy nghĩ này.
Nàng làm sao yên tâm giao Không Động cho hắn được.
Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Phù Uyên không khỏi hơi nhíu mày, lạnh giọng nói: “Là ngươi ép chính mình đến đường cùng, chuyện biến thành thế này cũng đừng trách bổn thần.” Dứt lời hắn mệt mỏi lệnh cho cung nữ: “Đỡ bổn thần trở về.”
Đi được vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, trong gió giọng hắn lộ ra vẻ lãnh đạm xa xôi khó tả: “Truyền lệnh của bổn thần, vĩnh viễn xóa bỏ hình phạt nhận roi trên đài Thanh Long khỏi luật pháp của Không Động, lập tức chấp hành.” Nói xong hắn bình thản đi ngang qua người thiếu nữ.
A Chu, ngươi muốn trừng phạt chính mình à, nhưng ta lại không muốn cho ngươi cơ hội đó.
Lúc đi ngang điện Quan Tinh, hắn dừng bước, lấy từ trong ngực áo ra một chuỗi chuông nhỏ.
Hôm đó, hắn tự chủ động đưa mình tới mũi Chỉ Thủy kiếm, thừa dịp Phượng Chỉ sững sờ vì động tác này, hắn đã lặng lẽ móc ra cái chuông nhỏ này. Hắn nhớ rất rõ, đây là chuông hộ tâm Mặc Hành cho hắn, cũng nhớ rất rõ, lúc đeo cái chuông này vào cổ hắn, Mặc Hành đã dịu dàng nói với hắn rằng: “A Phù, ở đây chờ ta.”
Mặc Hành bảo hắn chờ, nhưng lại chưa bao giờ trở lại.
Hắn dứt ra khỏi hồi tưởng, quay sang lệnh cho cung nữ bên người: “Đặt vật này vào quan tài của Mặc Hành.”
Cung nữ vốn muốn hỏi đây là cái gì, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm cho ngậm miệng.
Nhìn cung nữ vội vàng lên bước vào điện Quan Tinh, Phù Uyên lộ thần sắc khó lường, gió phất qua, thổi tan lời thì thầm của hắn, “Mặc Hành, một hồn một phách của ngươi, ta đã trả lại cho ngươi rồi đấy.”
“Cảm ơn trời đấy, đèn dẫn hồn không bị sao cả…”
Trong không gian ầm ĩ đó, nàng hất nữ quan bên cạnh ra, một mình đi ra khỏi điện.
Lúc Bạch Trạch nghe tin chạy tới, vừa hay gặp nàng từ trong điện đi ra, nhìn thấy dáng vẻ của nàng, không khỏi nặng nề gọi: “Trầm Chu…”
Thiếu nữ đi từng bước về phía hắn, trên mặt dính đầy máu và nước mắt nhưng chẳng hề có bất kỳ biểu cảm nào, đôi con ngươi đen như mực tắt lịm ánh sáng, toàn thân tỏa ra nỗi tuyệt vọng khiến người khác sợ hãi.
Trầm Chu đi đến trước mặt Bạch Trạch, chậm rãi tựa đầu vào trước ngực hắn, lẩm bẩm: “Bạch Trạch, ta mất Phượng Chỉ rồi…”
Trong nháy mắt mở miệng phát ra lời thề kia, nàng cũng ý thức được mình đã làm một chuyện khó tha thứ đến cỡ nào. Nàng không ngừng nói với chính mình, đại ca bị thương nặng như vậy, nàng hẳn nên hận hung thủ, thế nhưng, kẻ đó lại chính là Phượng Chỉ…
Lục giới đảo ngược thì sao, bốn biển cạn khô thì sao, cho dù tất cả hận thù đều bị thời gian bào mòn sạch sẽ thì yêu thương chôn tận đáy lòng dành cho Phượng Chỉ của nàng sẽ không bao giờ thay đổi…
Thế nhưng nàng lại tự tay đánh mất Phượng Chỉ, cả đời này cũng sẽ không tìm lại được.
“Trầm Chu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Trạch luống cuống vỗ vỗ sau lưng nàng, hỏi: “Thượng thần Phượng Chỉ đi đâu?”
Nàng rời khỏi ngực hắn, lắc đầu, “Ta không biết.” Giọng cực kỳ nhẹ, “Ta không biết…”
Dứt lời nàng buông Bạch Trạch ra đi về phía trước, vạt áo trắng tin khôi phất qua bậc thềm ngọc thạch, bước chân đều đặn vững vàng, nhưng bóng lưng lại lộ ra vẻ thê lương khó tả.
Sau ngày hôm đó, Trầm Chu trở lại như bình thường, ngày ngày ngoại trừ đến dược các thăm Phù Uyên vẫn còn hôn mê thì lần lượt triệu kiến các thần tử có ý kiến về thân thế của mình. Cũng không rõ nàng đã hứa hẹn gì với bọn họ mà tất cả đều là lúc đến hùng hùng hổ hổ, lúc đi lại than ngắn thở dài. Nhưng rốt cuộc cũng không còn ai nói này nói nọ chuyện nàng giả mạo đế quân nữa.
Qua mấy ngày nữa, đội thần tướng Thiên tộc vốn ở trên biển Thái Hư liên tục kêu gào cái gì không giao tội tiên Trầm Chu ra thì thề không bỏ qua lại đột ngột rút khỏi Thái Hư cảnh, tình thế căng như dây đàn cứ thế bình ổn trở lại.
Đèn dẫn hồn đặt trên người Mặc Hành đến ngày thứ bốn mươi chín, thiếu nữ áo trắng đứng trước cỗ quan tài ngắm nhìn nam tử vẫn nằm im lìm bên trong, thật lâu vẫn không hề động đậy.
Để hồi sinh Mặc Hành cần ít nhất một hồn một phách, nhưng phần hồn phách được đèn dẫn hồn triệu về chỉ là một tia yếu ớt, căn bản… không đủ…
Bạch Trạch và Dạ Lai nhìn bóng lưng nàng, không khỏi thất vọng tràn trề.
Song Trầm Chu lại bình tĩnh xoay người lại, nhàn nhạt ra lệnh: “Dạ Lai, bảo quần thần đến ngoài điện Trường Lạc gặp bổn thần.”
Dạ Lai hơi nhướng mày, “Đế quân, vì sao lại chọn lúc này …”
Trầm Chu bình thản ngắt lời hắn, “Làm đi.”
Dạ Lai thoáng khựng người trước vẻ uy nghiêm tỏa ra từ trên người nàng, khẽ *vâng* một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.
Trầm Chu nhẹ giọng bảo Bạch Trạch: “Đi lấy ấn tỉ tới đây.”
Bạch Trạch nhìn nàng một lúc mới hỏi: “Trầm Chu, quyết định làm thật sao?”
Nàng nói nhỏ: “Bạch Trạch, trên đời này, bất kể là thượng thần tôn quý hay là phàm nhân sống chết chỉ trong một thoáng đều nên trả giá cho chuyện mình làm. Ta đã làm sai thì đương nhiên… nên gánh chịu hậu quả.”
Bên ngoài điện Trường Lạc, chúng tiên tề tụ đông đủ, đang châu đầu ghé tai xầm xì về dụng ý gọi bọn họ tới đây của Trầm Chu thì chợt thấy một thiếu nữ bước ra khỏi điện, cổ bào đen nhánh, tóc dài buộc hờ. Vị thần quân tóc bạc theo sau nàng nâng một cái khay. Khi chúng tiên nhận ra trên khay là vật gì, tất cả đều không khỏi nghiêm nghị hẳn, đồng loạt quay về phía nàng cúi đầu hành lễ, “Tham kiến đế quân.”
Hai chữ ‘đế quân’ này, hôm nay nghe nặng nề hơn hẳn ngày thường.
Trầm Chu khoát tay áo, đưa đôi mắt đen tuyền lãnh đạm nhìn chúng tiên, “Nhìn biểu cảm của các khanh, hẳn đã biết vì cớ gì hôm naybổn thần lại triệu kiến các khanh.” Nàng nhoẻn môi cười, “Không cần nghiêm túc như vậy đâu, hôm nay ta chỉ có mặt lấy lệ thôi.” Rồi thản nhiên bảo: “Bạch Trạch, thay bổn thần tuyên chiếu đi.”
Gió nhẹ thổi tới khiến vạt áo bào lay động và mái tóc dài khẽ đung đưa, thiếu nữ bình thản đứng đó, lưng thẳng như gốc tùng bên cạnh, trên trán tuy không còn thần ấn biểu trưng cho thân phận nhưng vẫn không vì vậy mà thiếu đi vẻ tôn quý. Chúng tiên không khỏi cảm thán trong lòng, cho dù đế quân không còn là đế quân thì đó vẫn là hậu nhân của Long tộc đấy. Dẫu gì cũng là tiểu thần quân do thượng thần Mặc Hành đích thân nuôi dạy, phong thái khí độ đương nhiên hơn người.
Đám đông còn đang cảm khái thì nhìn thấy vị thần quân tóc trắng bước ra khỏi sau lưng nàng, chậm rãi mở cuốn chiếu thư ra trước mặt.
Hắn đứng trên bậc thềm ngọc, đọc rõ ràng từng chữ một: “Tội thần Trầm Chu, làm giả thần ấn, mạo nhận thành đế quân Không Động, không giáng tội không đủ kính thiên địa, tự tiện lấy dù Bích lạc và đèn dẫn hồn, dao động lục giới, không phạt không đủ bình cơn giận của dân chúng, nay phạt lập tức trao trả đế ấn Không Động, giải lên đài Thanh Long đánh một trăm trượng, biếm thành thứ tiên, vĩnh viễn… không thể làm thần.” Đọc đến chỗ này, Bạch Trạch im lặng một chốc mới nhẹ nhàng đọc nốt tám chữ còn lại: “Đế quân Không Động, Trầm Chu sắc lệnh.”
Chiếu thư hóa thành luồng sáng vàng rồi biến mất, hắn ngước lên nhìn thiếu nữ đứng trên thềm cao, trong mắt như đang lẳng lặng hỏi nàng: Trầm Chu, đây là cái giá mà cô nói mình phải trả đó à?
Dùng điều kiện như vậy để thuyết phục Thiên đế lui binh?
Nghe Bạch Trạch đọc xong chiếu thư, bên ngoài điện Trường Lạc chìm trong bầu không khí im lìm trang nghiêm.
Trầm Chu chỉ lẳng lặng ngắm nhìn dưới bậc thềm, không nói thêm câu nào, đang muốn xoay người rời đi thì bên cạnh chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Tại sao lại ngu xuẩn như vậy?”
Theo tiếng nói, nàng liền thấy một nam tử áo đen mặt tái xanh đang đứng cách đó không xa, đang nhìn mình. Ánh mắt thoáng dao động, nàng há miệng muốn gọi tên hắn nhưng lại bình tĩnh lại, im lặng nhìn hắn một lúc mới mở miệng: “Đúng vậy. Ta đã ngu xuẩn tới mức tin rằng Phượng Chỉ đến để đoạt đèn dẫn hồn…” Môi nàng nở nụ cười tự giễu, “Phượng Chỉ làm sao có thể tới để đoạt đèn dẫn hồn cơ chứ…”
Phù Uyên hơi lảo đảo, ôm ngực ho khan vài tiếng, dáng vẻ suy yếu như sẽ ngã quỵ bất cứ lúc nào. Tiểu nữ quan đuổi theo hắn lại đây lo âu nhìn hắn nhưng cũng không dám tới gần đỡ, “Phù Uyên thần quân, thân thể ngài vẫn chưa khôi phục hẳn, không thể…”
Không buồn để ý đến lời nhắc nhở của tiểu nữ quan, hắn chậm rãi đi về phía Trầm Chu, “Thân phận đế quân Không Động này của ngươi rõ ràng là do Mặc Hành sắp xếp, cớ gì còn muốn ôm lấy tội danh vào người? Sợ làm ô uế thanh danh một đời của y à? Khụ, khụ, khụ… Y đã chết rồi, ngươi còn lo lắng thanh danh của hắn làm gì, cho rằng lòng hiếu thảo của ngươi sẽ được trời đất chứng giám ư?”
Hắn đi đến trước mặt nàng, “Chịu một trăm roi trên đài Thanh Long… Vì để Thiên đế lui binh, ngươi sẵn sàng đưa ra điều kiện như vậy…” Nụ cười trên môi trở nên hơi thất thần, hắn hỏi nàng: “Nhưng chịu phạt xong, liệu ngươi có còn mạng hay không?” Trong mắt hắn xẹt qua một tia sáng lạnh mỉa mai, “Đám ‘thượng thần’ các ngươi đều thích hy sinh mình thành toàn cho kẻ khác như vậy à? Mặc Hành, Phượng hoàng, cả ngươi cũng thế.”
Ánh mắt Trầm Chu vẫn không rời khỏi mặt hắn, “Phù Uyên, huynh có người mình yêu thì sẽ biết, câu ‘chính mình vui sướng là đủ’ không phải bao giờ cũng đúng.”
Con ngươi Phù Uyên hơi co rút, tựa như bị đụng phải chỗ đau, toàn thân hắn thoáng hơi run rẩy, nhìn nàng chằm chằm một lúc rồi bỗng bật cười, “Đúng vậy. Ta chưa từng yêu ai, cũng không hiểu cảm giác yêu là thế nào, càng không rõ vì sao trên đời lại tồn tại đám ngốc đồng ý hy sinh vì kẻ khác.”
Ấn ký đỏ rực trên trán càng khiến khuôn mặt hắn thêm xanh xao.
Phù Uyên chậm chạp đưa tay ôm nàng vào lòng, khóe môi hơi nhếch, giọng lại cực nhỏ: “A Chu, ta đã sống vạn năm, nhưng bấm tay tính toán thì lại không có được bao nhiêu ngày vui vẻ. Nắm chặt lấy vật có thể nắm giữ cũng đã dốc hết toàn lực rồi, ta như thế… còn quản sống chết của kẻ khác làm gì?”
Trầm Chu thất thần trước những lời này của hắn, ban đầu nàng cảm thấy hắn rất đáng hận, nhưng giờ lại thấy hắn rất đáng thương.
Nàng mệt mỏi nghĩ, từ đầu đến cuối người này chưa bao giờ được yêu thương, nàng có tư cách gì mà yêu cầu hắn quan tâm người khác chứ…
Phù Uyên bỗng buông nàng ra, tập tễnh đi đến trước mép thềm ngọc, dùng thần thái ngạo nghễ nhìn chúng tiên đang chăm chú theo dõi diễn biến, “Các ngươi nghe kỹ, kể từ hôm nay Không Động sẽ do bổn thần tiếp quản.” Các ngón tay thon dài tái xanh đoạt lấy ấn tỉ trong lòng Bạch Trạch, “Đế ấn trong tay bổn thần, thần ấn trên trán bổn thần, các ngươi có dị nghị không?”
Trầm Chu sững người, chúng tiên bên dưới cũng hai mặt nhìn nhau.
Rốt cuộc có một lão thần run rẩy lên tiếng: “Chuyện này… e rằng trái với quy định. Dù sao huyết thống của Phù Uyên thần quân… vẫn chưa được xác định cụ thể. Chuyện nhận tước vị sao có thể như trò đùa, chỉ một câu nói là xong?”
Phù Uyên lạnh giọng nói: “Muốn xác minh huyết thống à, có gì khó đâu.” Dứt lời hắn bắt lấy tay Trầm Chu, không đợi nàng phản ứng đã hóa ra một cây chủy thủ xạch một đường trên tay nàng rồi gọi: “Bạch Trạch.”
Bạch Trạch sửng sốt trong khoảnh khắc, song liền vội vàng hóa ra một cái chén ngọc đầy nước đưa tới trước mặt hắn.
Nhìn máu tươi nhỏ vào chén nước, Trầm Chu kinh ngạc nói: “Phù Uyên, huynh định…”
Không để nàng nói hết lời, hắn đã nhẹ nhàng cắt tay mình nhỏ máu vào chén, máu hắn nhanh chóng hòa lẫn với máu nàng.
Chúng tiên cũng kinh ngạc hồi lâu, rất nhiều trưởng lão ban đầu không thể tiếp nhận sự thật này, nhưng khi nhìn máu hai người giao hòa nhau, cẩn thận cân nhắc thiệt hơn thì đột nhiên cảm thấy để vị này nhận thần vị là cách làm thỏa đáng nhất. Dù sao hắn cũng đã bị Chỉ Thủy kiếm đả thương, mất hết thần lực, không còn là Tà thần nữa, thay vì cùng bọn họ mong chờ Trầm Chu sinh hạ đời sau có tư cách tiếp nhận ngôi vị cho Không Động, chẳng bằng trước tiên truyền thần vị cho hắn để ổn định cục diện trước… Không còn thần lực, hắn hẳn cũng không gây nên nổi sóng gió gì.
Quyết định xong, nhóm trưởng lão lập tức thay đổi thái độ, quỳ xuống bái lạy Phù Uyên, “Chúng thần cung thỉnh tân đế nhập vị!”
Dạ Lai không dám tin nhìn đám đông rối rít quỳ xuống, tức giận nói: “Các ngươi? Sao các ngươi có thể…”
Có người kéo vạt áo hắn, nói: “Dạ Lai thần quân, phải biết nhìn tình hình chứ…”
Hắn hừ lạnh, hất tay đối phương ra, chậm rãi siết chặt nắm đấm.
Phù Uyên thỏa mãn nheo mắt nhìn tràng diện này. Trầm Chu thấy vậy thì biến sắc, không phải nàng chưa từng có ý định này, nhưng sau khi biết được phẩm hạnh của hắn, nàng đã sớm từ bỏ suy nghĩ này.
Nàng làm sao yên tâm giao Không Động cho hắn được.
Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Phù Uyên không khỏi hơi nhíu mày, lạnh giọng nói: “Là ngươi ép chính mình đến đường cùng, chuyện biến thành thế này cũng đừng trách bổn thần.” Dứt lời hắn mệt mỏi lệnh cho cung nữ: “Đỡ bổn thần trở về.”
Đi được vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, trong gió giọng hắn lộ ra vẻ lãnh đạm xa xôi khó tả: “Truyền lệnh của bổn thần, vĩnh viễn xóa bỏ hình phạt nhận roi trên đài Thanh Long khỏi luật pháp của Không Động, lập tức chấp hành.” Nói xong hắn bình thản đi ngang qua người thiếu nữ.
A Chu, ngươi muốn trừng phạt chính mình à, nhưng ta lại không muốn cho ngươi cơ hội đó.
Lúc đi ngang điện Quan Tinh, hắn dừng bước, lấy từ trong ngực áo ra một chuỗi chuông nhỏ.
Hôm đó, hắn tự chủ động đưa mình tới mũi Chỉ Thủy kiếm, thừa dịp Phượng Chỉ sững sờ vì động tác này, hắn đã lặng lẽ móc ra cái chuông nhỏ này. Hắn nhớ rất rõ, đây là chuông hộ tâm Mặc Hành cho hắn, cũng nhớ rất rõ, lúc đeo cái chuông này vào cổ hắn, Mặc Hành đã dịu dàng nói với hắn rằng: “A Phù, ở đây chờ ta.”
Mặc Hành bảo hắn chờ, nhưng lại chưa bao giờ trở lại.
Hắn dứt ra khỏi hồi tưởng, quay sang lệnh cho cung nữ bên người: “Đặt vật này vào quan tài của Mặc Hành.”
Cung nữ vốn muốn hỏi đây là cái gì, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm cho ngậm miệng.
Nhìn cung nữ vội vàng lên bước vào điện Quan Tinh, Phù Uyên lộ thần sắc khó lường, gió phất qua, thổi tan lời thì thầm của hắn, “Mặc Hành, một hồn một phách của ngươi, ta đã trả lại cho ngươi rồi đấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook