Phượng Hoàng Nghịch Ngợm Động Tâm
-
Chương 42: Phượng tử giáng sinh
Hỏa diễm phượng hoàng ngửa mặt lên trời thét dài, đôi cánh xinh đẹp không ngừng lay động, nhưng phượng hoàng kia đột ngột lảo đảo, rất nhanh sau đã phải đáp xuống cánh rừng trước mặt.
Căn phòng bị nổ tung dĩ nhiên đã làm kinh động đến đám người kia.
“Phượng hoàng kia đã đáp xuống đằng sau núi!!”
“Mau, mau bắt lại, nhất định phải bắt y trở về!!”
Rối loạn một trận, mỗi người đều cầm theo trường thương, bắt đầu hành động vây bắt.
Lão già được hộ vệ bảo hộ cũng đi theo, trong mắt lóe ra tia sáng sắc bén.
Bầu trời không biết từ lúc nào đã dày đặc mây đen, tiếng sấm vang lên ù ù trầm đục, tựa như sắp sửa phát sinh chuyện gì đó rất khủng bố, màn đêm hắc ám, núi rừng bất giác lộ vẻ xác xơ tiêu điều.
……
Bụng truyền đến từng trận đau nhức khiến Thiên Phượng không dám thúc đẩy tiên lực, sau khi khôi phục lại nhân dạng, y dựa người vào một gốc cây đại thụ thở dốc.
Từ lúc mới biết bản thân mang thai, Thiên Phượng đã được Đoan Mộc Thanh Tôn chăm sóc kỹ lưỡng, chưa bao giờ giống như hôm nay, cho dù không hiểu sao bụng lại đột nhiên đau quặn như thế, nhưng Thiên Phượng biết chuyện này không tốt tí nào.
Cơn đau này hoàn toàn không giống như những lúc cục cưng nghịch ngợm đá lung tung.
“Tiểu Tôn….” Khẽ kêu lên, Thiên Phượng một tay ôm lấy cái bụng đau, một tay chống lên thân cây chậm rãi đi về phía trước.
Tuy không dám thúc đẩy tiên lực, nhưng Thiên Phượng dù sao cũng là thần thú, chỉ cần dựa vào cảm giác, y cũng có thể cảm nhận được ở đây đang tụ thập thứ gì đó khiến y sinh ra chán ghét.
Chậm rãi đi, đột nhiên xuất hiện một cái bóng yêu hồng hư hư ảo ảo xuất hiện trước mặt, Thiên Phượng nhìn thấy, thân mình lập tức cứng đờ.
Đó là…… Oán linh? Tà linh?
Ngay lúc y bắt đầu đề phòng cảnh giác, cái bóng kia giống như không hề thấy y, chậm rãi hóa thành sương đen bay lên không.
“Hỗn hợp…… Hỗn hợp linh……”
Đây là chuyện gì xảy ra?
Thiên Phượng không thể chấp nhận không ngừng suy nghĩ, bụng lại truyền đến một cơn đau quặn khác, ngay lúc đó, y cũng cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp chảy ra từ giữa hai chân y.
Cảm giác khác thường kia Thiên Phượng không biết là cái gì, nhưng cũng đủ hiểu đã xảy ra chuyện rồi.
Đứa nhỏ trong bụng…. Hình như đang muốn—
Đỡ lấy cái bụng đang quặn căng, Thiên Phượng thu hồi lại tâm tình, cắn răng tiếp tục tiến tới phía trước.
Y phải tìm được một nơi an toàn trốn đã, sau đó mới có thể sinh hạ đứa nhỏ. Đám người kia nhất định sẽ không buông tha cho y dễ dàng như vậy, hơn nữa linh khí vừa rời đi cũng khiến y cảm thấy rất bất an.
Cũng không biết có phải bởi vì Thiên Phượng là thần thú phượng hoàng hay là vì trời cao thật sự quá sủng y hay không, cư nhiên lại để y tìm được một cái động khá bí mật.
Cửa động không lớn, lại được bụi cỏ che giấu, nếu y hiện tại đi đường không phải dựa vào chỗ này chỗ kia, khẳng định sẽ không thể nào tìm ra được.
Vén bụi cỏ qua một bên, Thiên Phượng to gan chui vào trong, tuy đang mang thai, hơn nữa bụng còn đang quặn đau khó chịu, nhưng nói thế nào thì nói, cho dù có gặp phải mãnh thú, tụi nó vẫn phải chủ động nhường đường cho y mà thôi.
Hơn nữa, ở trong này y không cảm giác có yêu khí, vì thể cũng yên tâm hơn.
Bên trong đá chồng chất hỗn loạn, đủ đế thấy đây là một cái động tự nhiên, tuy bên trong động rất khô ráo, nhưng không khí không hề bị vẩn đục, hơn nữa lại còn không có lấy một dấu vết của rắn rết.
Thiên Phượng tìm một tảng đá tương đối bằng phẳng nằm xuống, cái bụng đau nhức rốt cuộc cũng khiến y chịu không nổi, thong thả cởi quần ra.
Tuy cái chuyện sinh con đẻ cái đối với y cực xa lạ, nhưng lúc còn ở Đoan Mộc gia, Lam Việt cũng đã giảng giải cho y một ít kiến thức mang thai, y biết hiện tại điều trọng yếu nhất chính là phải điều chỉnh là hô hấp của mình.
Tuy cái bụng càng lúc càng đau, nhưng Thiên Phượng biết rõ cần phải duy trì tâm trí thanh tỉnh, nếu hiện tại mà ngất đi, chẳng những khiến bản thân nguy hiểm, ngay cả đứa nhỏ cũng sẽ không xong.
Đứa nhỏ này là cục cưng bảo bối của y và Tiểu Tôn, cho nên y tuyệt đối phải sinh cho bằng được.
Cơn đau bụng sinh càng lúc càng mãnh liệt, Thiên Phượng cảm giác dưới thân đang chảy chất nhầy, đó là hỗn hợp nước ối và máu của bản thân. Hương vị huyết tinh lập tức tràn ngập khắp không gian.
“Ách…… Ngô –”
Lại là một cơn đau quặn khác, Thiên Phượng hít một hơi thật sâu, cắn chặt môi, không cho phép bản thân kêu đau.
Bởi vì y không biết tình hình ở bên ngoài, nếu như bản thân phát ra tiếng rên, rất có khả năng sẽ phải rước lấy thêm phiền toái.
Không phải có phải là do y cố nén lực hay không, Thiên Phượng cư nhiên cảm giác được có cái gì đó đang chui ra theo cái chất nhầy kia.
Là đứa nhỏ… Con y….
Trong lòng cực kỳ vui mừng, nhưng cơn đau đớn lại khiến Thiên Phượng suýt chút nữa đã ngất đi, mở to miệng hít một hơi thật sâu, cố gắng bảo trì thanh tỉnh, sau đó lại tiếp tục dùng sức.
Cơn đau tăng lên, đứa nhỏ cũng dần chui ra, thoát ra khỏi cơ thể Thiên Phượng.
Thiên Phượng hoàn toàn không biết, lúc đứa nhỏ rời khỏi cơ thể của y, một cỗ hồng quang chói mắt chiếu thẳng lên trời, hỗn hợp linh kia lúc nãy đã biến thành màn sương đen cũng bị đánh tan.
“Ô –”
Một tiếng kêu giống như mèo con vang lên, Thiên Phượng cảm giác bụng của mình đã xẹp xuống, giữa hai chân thì đang có sinh mệnh không ngừng mấp máy kêu rên nho nhỏ.
Sợi tóc mềm mại đã bị mồ hôi dính bết lại vào má, hiện tại Thiên Phượng trông giống như mới từ dưới nước ngoi lên, khẽ thở gấp, vô lực nhắm lại mắt.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, y lại mở đôi mắt tràn đầy vẻ mỏi mệt ra.
Khẽ nâng thân người rã rời lên nhìn, ánh vào mắt chính là một đứa nhỏ nhỏ xíu, rất suy yếu, không ngừng phát ra tiếng khóc la.
Nhất thời, trong mắt Thiên Phượng nổi lên một tia nhiệt khí, cố nén cơn xúc động muốn khóc, y ôm lấy đứa nhỏ chỉ to hơn bàn tay một chút vào lòng.
Là một đứa con trai, có thể là bởi vì vừa mới sinh, cho nên mặt tràn đầy nếp nhăn, nhìn không ra là nó giống ai, tuy nhìn qua rất yếu ớt, nhưng chung quy cũng khá khỏe mạnh, chân tay không ngừng vung vẩy.
Khóe miệng Thiên Phượng khẽ câu lên ý cười nhẹ nhàng, cầm lấy một mảnh đá khá sắc chặt đứt cuống rốn.
Vứt bỏ tảng đả trong tay, Thiên Phượng túm lấy vạt áo của mình, dùng sức xé xuống, bọc đứa nhỏ lại.
“Cục cưng ngoan, ba ba nhất định sẽ mang con ra khỏi đây, sau đó sẽ đi tìm ba ba kia của con.” Khẽ hôn lên trán đứa nhỏ, Thiên Phượng sửa sang lại quần áo hỗn độn trên người.
Y vừa đứng dậy, liền lập tức choáng váng, khẽ rên một tiếng lại ngồi xuống, sau đó không ngừng thở dốc.
Không phải có phải vì mới sinh hay không, thân thể cư nhiên lại không có lấy một tia khí lực nào, ngay cả tiên lực trong thú đan cũng tiêu hao đến hầu như không còn, y hiện tại suy yếu hơn bất cứ thứ gì trên đời, như vậy thì làm sao mà chạy được đây.
“Tiểu Tôn……”
Nước mắt chảy tràn xuống gương mặt tái nhợt, Thiên Phượng ôm con lui thành một đoàn, khẽ kêu.
Đột nhiên, xuất hiện một thân ảnh thon dài màu đen bước vào bên trong, vô thức tới gần Thiên Phượng.
Đến Thiên Phượng cảm nhận được sự khác thường thì đã không còn kịp nữa rồi.
Nhìn người đang bước tới gần kia, khóe miệng khẽ câu lên…..
Căn phòng bị nổ tung dĩ nhiên đã làm kinh động đến đám người kia.
“Phượng hoàng kia đã đáp xuống đằng sau núi!!”
“Mau, mau bắt lại, nhất định phải bắt y trở về!!”
Rối loạn một trận, mỗi người đều cầm theo trường thương, bắt đầu hành động vây bắt.
Lão già được hộ vệ bảo hộ cũng đi theo, trong mắt lóe ra tia sáng sắc bén.
Bầu trời không biết từ lúc nào đã dày đặc mây đen, tiếng sấm vang lên ù ù trầm đục, tựa như sắp sửa phát sinh chuyện gì đó rất khủng bố, màn đêm hắc ám, núi rừng bất giác lộ vẻ xác xơ tiêu điều.
……
Bụng truyền đến từng trận đau nhức khiến Thiên Phượng không dám thúc đẩy tiên lực, sau khi khôi phục lại nhân dạng, y dựa người vào một gốc cây đại thụ thở dốc.
Từ lúc mới biết bản thân mang thai, Thiên Phượng đã được Đoan Mộc Thanh Tôn chăm sóc kỹ lưỡng, chưa bao giờ giống như hôm nay, cho dù không hiểu sao bụng lại đột nhiên đau quặn như thế, nhưng Thiên Phượng biết chuyện này không tốt tí nào.
Cơn đau này hoàn toàn không giống như những lúc cục cưng nghịch ngợm đá lung tung.
“Tiểu Tôn….” Khẽ kêu lên, Thiên Phượng một tay ôm lấy cái bụng đau, một tay chống lên thân cây chậm rãi đi về phía trước.
Tuy không dám thúc đẩy tiên lực, nhưng Thiên Phượng dù sao cũng là thần thú, chỉ cần dựa vào cảm giác, y cũng có thể cảm nhận được ở đây đang tụ thập thứ gì đó khiến y sinh ra chán ghét.
Chậm rãi đi, đột nhiên xuất hiện một cái bóng yêu hồng hư hư ảo ảo xuất hiện trước mặt, Thiên Phượng nhìn thấy, thân mình lập tức cứng đờ.
Đó là…… Oán linh? Tà linh?
Ngay lúc y bắt đầu đề phòng cảnh giác, cái bóng kia giống như không hề thấy y, chậm rãi hóa thành sương đen bay lên không.
“Hỗn hợp…… Hỗn hợp linh……”
Đây là chuyện gì xảy ra?
Thiên Phượng không thể chấp nhận không ngừng suy nghĩ, bụng lại truyền đến một cơn đau quặn khác, ngay lúc đó, y cũng cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp chảy ra từ giữa hai chân y.
Cảm giác khác thường kia Thiên Phượng không biết là cái gì, nhưng cũng đủ hiểu đã xảy ra chuyện rồi.
Đứa nhỏ trong bụng…. Hình như đang muốn—
Đỡ lấy cái bụng đang quặn căng, Thiên Phượng thu hồi lại tâm tình, cắn răng tiếp tục tiến tới phía trước.
Y phải tìm được một nơi an toàn trốn đã, sau đó mới có thể sinh hạ đứa nhỏ. Đám người kia nhất định sẽ không buông tha cho y dễ dàng như vậy, hơn nữa linh khí vừa rời đi cũng khiến y cảm thấy rất bất an.
Cũng không biết có phải bởi vì Thiên Phượng là thần thú phượng hoàng hay là vì trời cao thật sự quá sủng y hay không, cư nhiên lại để y tìm được một cái động khá bí mật.
Cửa động không lớn, lại được bụi cỏ che giấu, nếu y hiện tại đi đường không phải dựa vào chỗ này chỗ kia, khẳng định sẽ không thể nào tìm ra được.
Vén bụi cỏ qua một bên, Thiên Phượng to gan chui vào trong, tuy đang mang thai, hơn nữa bụng còn đang quặn đau khó chịu, nhưng nói thế nào thì nói, cho dù có gặp phải mãnh thú, tụi nó vẫn phải chủ động nhường đường cho y mà thôi.
Hơn nữa, ở trong này y không cảm giác có yêu khí, vì thể cũng yên tâm hơn.
Bên trong đá chồng chất hỗn loạn, đủ đế thấy đây là một cái động tự nhiên, tuy bên trong động rất khô ráo, nhưng không khí không hề bị vẩn đục, hơn nữa lại còn không có lấy một dấu vết của rắn rết.
Thiên Phượng tìm một tảng đá tương đối bằng phẳng nằm xuống, cái bụng đau nhức rốt cuộc cũng khiến y chịu không nổi, thong thả cởi quần ra.
Tuy cái chuyện sinh con đẻ cái đối với y cực xa lạ, nhưng lúc còn ở Đoan Mộc gia, Lam Việt cũng đã giảng giải cho y một ít kiến thức mang thai, y biết hiện tại điều trọng yếu nhất chính là phải điều chỉnh là hô hấp của mình.
Tuy cái bụng càng lúc càng đau, nhưng Thiên Phượng biết rõ cần phải duy trì tâm trí thanh tỉnh, nếu hiện tại mà ngất đi, chẳng những khiến bản thân nguy hiểm, ngay cả đứa nhỏ cũng sẽ không xong.
Đứa nhỏ này là cục cưng bảo bối của y và Tiểu Tôn, cho nên y tuyệt đối phải sinh cho bằng được.
Cơn đau bụng sinh càng lúc càng mãnh liệt, Thiên Phượng cảm giác dưới thân đang chảy chất nhầy, đó là hỗn hợp nước ối và máu của bản thân. Hương vị huyết tinh lập tức tràn ngập khắp không gian.
“Ách…… Ngô –”
Lại là một cơn đau quặn khác, Thiên Phượng hít một hơi thật sâu, cắn chặt môi, không cho phép bản thân kêu đau.
Bởi vì y không biết tình hình ở bên ngoài, nếu như bản thân phát ra tiếng rên, rất có khả năng sẽ phải rước lấy thêm phiền toái.
Không phải có phải là do y cố nén lực hay không, Thiên Phượng cư nhiên cảm giác được có cái gì đó đang chui ra theo cái chất nhầy kia.
Là đứa nhỏ… Con y….
Trong lòng cực kỳ vui mừng, nhưng cơn đau đớn lại khiến Thiên Phượng suýt chút nữa đã ngất đi, mở to miệng hít một hơi thật sâu, cố gắng bảo trì thanh tỉnh, sau đó lại tiếp tục dùng sức.
Cơn đau tăng lên, đứa nhỏ cũng dần chui ra, thoát ra khỏi cơ thể Thiên Phượng.
Thiên Phượng hoàn toàn không biết, lúc đứa nhỏ rời khỏi cơ thể của y, một cỗ hồng quang chói mắt chiếu thẳng lên trời, hỗn hợp linh kia lúc nãy đã biến thành màn sương đen cũng bị đánh tan.
“Ô –”
Một tiếng kêu giống như mèo con vang lên, Thiên Phượng cảm giác bụng của mình đã xẹp xuống, giữa hai chân thì đang có sinh mệnh không ngừng mấp máy kêu rên nho nhỏ.
Sợi tóc mềm mại đã bị mồ hôi dính bết lại vào má, hiện tại Thiên Phượng trông giống như mới từ dưới nước ngoi lên, khẽ thở gấp, vô lực nhắm lại mắt.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, y lại mở đôi mắt tràn đầy vẻ mỏi mệt ra.
Khẽ nâng thân người rã rời lên nhìn, ánh vào mắt chính là một đứa nhỏ nhỏ xíu, rất suy yếu, không ngừng phát ra tiếng khóc la.
Nhất thời, trong mắt Thiên Phượng nổi lên một tia nhiệt khí, cố nén cơn xúc động muốn khóc, y ôm lấy đứa nhỏ chỉ to hơn bàn tay một chút vào lòng.
Là một đứa con trai, có thể là bởi vì vừa mới sinh, cho nên mặt tràn đầy nếp nhăn, nhìn không ra là nó giống ai, tuy nhìn qua rất yếu ớt, nhưng chung quy cũng khá khỏe mạnh, chân tay không ngừng vung vẩy.
Khóe miệng Thiên Phượng khẽ câu lên ý cười nhẹ nhàng, cầm lấy một mảnh đá khá sắc chặt đứt cuống rốn.
Vứt bỏ tảng đả trong tay, Thiên Phượng túm lấy vạt áo của mình, dùng sức xé xuống, bọc đứa nhỏ lại.
“Cục cưng ngoan, ba ba nhất định sẽ mang con ra khỏi đây, sau đó sẽ đi tìm ba ba kia của con.” Khẽ hôn lên trán đứa nhỏ, Thiên Phượng sửa sang lại quần áo hỗn độn trên người.
Y vừa đứng dậy, liền lập tức choáng váng, khẽ rên một tiếng lại ngồi xuống, sau đó không ngừng thở dốc.
Không phải có phải vì mới sinh hay không, thân thể cư nhiên lại không có lấy một tia khí lực nào, ngay cả tiên lực trong thú đan cũng tiêu hao đến hầu như không còn, y hiện tại suy yếu hơn bất cứ thứ gì trên đời, như vậy thì làm sao mà chạy được đây.
“Tiểu Tôn……”
Nước mắt chảy tràn xuống gương mặt tái nhợt, Thiên Phượng ôm con lui thành một đoàn, khẽ kêu.
Đột nhiên, xuất hiện một thân ảnh thon dài màu đen bước vào bên trong, vô thức tới gần Thiên Phượng.
Đến Thiên Phượng cảm nhận được sự khác thường thì đã không còn kịp nữa rồi.
Nhìn người đang bước tới gần kia, khóe miệng khẽ câu lên…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook