“Ngươi có thể yêu ta không?”

Cái người đang suy yếu kia khẽ hỏi, đôi mắt thủy linh xinh đẹp lộ ra tia bất an nồng đậm, hai má cũng ửng đỏ theo.

“Sao lại đưa ra yêu cầu này?” Cánh tay đang ôm lấy thắt lưng tinh tế của Thiên Phượng khẽ siết lại, Đoan Mộc Thanh Tôn nhẹ nhàng mở miệng.

Khẽ hạ mắt xuống, Thiên Phượng vẫn đỏ mặt, tim không ngừng gia tốc đập loạn xạ: “Cái kia…. Ta không muốn ngươi chịu phải thương tổn gì cả, nếu như muốn thú đan quay trở lại cơ thể của ta, chỉ có cách để cho ngươi yêu ta…. Nhưng ta không biết yêu là gì… Cho nên….”

Nhìn tên nhóc đáng yêu gần trong gang tấc ấp úng giải thích, khóe miệng Đoan Mộc Thanh Tôn không khỏi nhẹ nhàng câu lên.

Không biết vì sao, hắn hình như rất thích nhìn bộ dáng rầu rầu của Thiên Phượng. (anh Tôn anh là chủ S à?)

“Ta cũng không biết yêu.” Thanh âm vẫn thản nhiên như cũ, nhưng hình như lại có điểm không giống trước.

“A….” Thiên Phượng ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn.

“Bất quá….” Hạ mắt xuống, Đoan Mộc Thanh Tôn vừa lúc nhìn bàn tay Thiên Phượng đặt trên giường, giống như đang chứng minh lời Thiên Phượng nói, bàn tay của y dần dần trở nên trong suốt, nhưng chưa đầy giây sau lại phục hồi trở lại nguyên trạng: “Ta có thể học cách yêu ngươi.”

Bàn tay thon dài hạ xuống, nắm lấy bàn tay mềm mại vừa mới gần như biến mất kia.

Ngay lúc Thiên Phượng chuẩn bị lên tiếng, đôi môi đỏ mọng đã bị một vật ấm áp chặn lại, xúc cảm mềm mại khiến y kinh dị mở to mắt nhìn.

Hắn….Hắn….Hắn cư nhiên hôn môi y….

Mặt, thuận tiện cũng bốc hỏa….

“Ngu ngốc, không ai dạy ngươi hôn môi phải nhắm mắt sao?” Buông môi ra, Đoan Mộc Thanh Tôn nhìn Thiên Phượng trợn mắt há hốc mồm, khóe miệng gợi lên ý cười thản nhiên.

Hắn rất ít khi cười, bởi vì không có gì vui vẻ để hắn cười cả, nhưng thằng nhóc kỳ lạ trước mắt này lại có thể khiến hắn lộ ra nụ cười chân thật.

Tuy cái tên này rất thích chọc ghẹo hắn, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy chán ghét, tương phản, hắn còn cảm thấy y thực đáng yêu.

Thần thú phượng hoàng đến từ chín tầng mây (Cửu Thiên) sao…..

“Ngươi…..” Tiểu phượng hoàng rốt cuộc cũng còn chưa có đơ xong.

“Ngươi hỏi ta có thể yêu ngươi hay không, vậy ta hiện tại cũng có điều kiện!” Ngón tay thon dài vuốt ve mặt Thiên Phượng, đôi mắt khôn khéo của Đoan Mộc Thanh Tôn lóe ra ánh sáng xanh.

“Cái…… Cái gì……”

Điều kiện?

Điều kiện gì?

“Ngươi đã muốn ta yêu ngươi, vậy ngươi cũng phải yêu lại ta….” Khuôn mặt tuấn tú áp sát tới, hôn lên đôi môi mỏng đỏ kia: “Như vậy mới công bằng….”

Nhẹ giọng nỉ non, Đoan Mộc Thanh Tôn đem người trong lòng áp lên giường, nụ hôn dần sâu hơn.

Hắn và y đều không hiểu yêu là gì.

Vậy bắt đầu từ bây giờ, bọn họ sẽ cùng nhau học cách yêu một người, nếu đối tượng là Thiên Phượng, vậy hắn sẽ thử một lần….

Hai người hôn nhau hoàn toàn không phát hiện, nụ hôn dần sâu hơn, thì một đạo ánh sáng cam từ chỗ trái tim của Đoan Mộc Thanh Tôn cũng bắt đầu lẻn ra, tiến vào miệng Thiên Phượng.

Tiên lực suy yếu của Thiên Phượng dần dần khôi phục lại như bình thường….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương