Phượng Hoàng Nam
-
Chương 5
Lúc ra khỏi khách sạn, mặt trời trên cao đã rực rỡ. Đáng tiếc khuôn mặt Cái Chí Huy đang nhăn nhúm. Bây giờ anh khẳng định trăm phần trăm tên Phó Suất này là biến thái, hơn nữa tên biến thái vừa có tiền lại có quyền này nhìn trúng cậu. Lúc nãy khi mặc xong quần áo, họ Phó còn giả nhân giả nghĩa muốn đưa anh về, bị anh thình lình cho một chưởng, nhân cơ hội đó chạy ra ngoài.
Lúc này phải nghĩ biện pháp đối phó với hắn, nếu không sau này anh không thể trải qua cuộc sống thuần khiết trong quân doanh nữa.
Lúc trở lại quân doanh, trạm trưởng đang nghiêm mặt tìm Cái Chí Huy khắp nơi. Nguyên nhân là nửa đêm hôm qua xảy ra sự cố, Cái Chí Huy là cán bộ kỹ thuật, tuy chẳng có trách nhiệm gì nhưng cũng phải ra trình diện.
Kết quả là trạm trưởng phải bò ra ổ chăn chờ vô ích, mất cả một đêm giờ mặt ông ta đã dài như cái bơm.
Không may là có người đồng phục cũng chưa kịp thay đã bị trảm trưởng mắng cho té tát. Cuối cùng ông ta chốt cho một câu “Lần này cho cậu được bêu gương, lên làm trảm trưởng luôn nhá”
Cái Chí Huy sợ hãi, chạy vội tới chỗ chỉ đạo viên tỉ tê. Chỉ đạo viên bình thường hòa nhã vậy mà lúc này lại lắc đầu bảo anh tự cầu phúc đi.
Bình thường thứ sáu là ngày toàn quân họp đại hội quân nhân, nửa thời gian của đại hội là để phê bình nhằm “giết gà dọa khỉ”. Không thấy tý “ máu” thì làm sao mà đe được cái lũ thanh niên đang hừng hực này.Từ lúc đại hội bắt đầu, đầu Cái Chí Huy đã không dám ngẩng lên, nội tâm tuyệt vọng, lần này thì nổi tiếng rồi, “khẳng định đẳng cấp” xong thì đừng mơ làm kỹ sư công trình nữa, con đường chính trị của sĩ quan trẻ này coi như xong.
Đồng chí tiểu Cái còn đang tích cực tưởng tượng, hy vọng trạm trưởng thay đổi quyết định, anh còn xấu xa nghĩ, nếu bây giờ mà xảy ra bạo động, toàn quân xuất phát lao ra sa trường, chính anh sẽ bưng một quả súng tự động xông ngay lên trước, bao nhiêu ưu khuyết điểm cũng sẵn sàng moi ra hết.
Cứ vậy miên man nghĩ, đại hội quân nhân trôi qua lúc nào không hay.
Tới tận khi tan họp, Cái Chí Huy còn chưa kịp thích ứng. Chỉ đạo viên tới cạnh anh, nhìn thấy bộ dạng chưa hết kinh hãi của tiểu Cái, nở nụ cười: “Cậu nha, nhanh về cảm ơn Phó Suất đi”
Cái Chí Huy chả hiểu gì, trở về phòng ngủ đã thấy cửa mở toang, bên trong Phó Suất đang dùng khăn mặt lau người, nhìn thấy Cái Chí Huy vào, hắn liền ném cái khăn ướt tới.
“Trở về đúng lúc, giúp tôi lau lưng”
Nếu là bình thường, cùng chiến hữu tiếp xúc thân thể cũng chả sao. Nhưng hiên tại, lưng hắn chẳng khác gì khu vực phủ đầy địa lôi, giờ mà chà khăn xuống nhỡ may bom nổ thì biết làm sao.
Nghĩ thế, tiểu Cái ném ngay khăn về.
“Óc cậu hỏng à, bình thường chút đi”
Khăn mặt ướt đập vào thân thể nghe “bạch” một tiếng.
Phó Suất cười mà như không nhìn tiểu Cái đang trừng mắt, sau đó cầm lấy điện thoại trên mặt bàn, nhấn một dãy số rồi nói vào điện thoại “Trạm trưởng à, tôi Phó Suất đây. Tôi muốn nhận lỗi với ngài, buổi trưa là tôi nói dối, thực ra đêm qua tôi không bị ngộ độc thức ăn, Cái Chí Huy cũng không phải đưa tôi đi bệnh viện mà về muộn, thật ra anh ta ở trong bar uống rượu với bạn gái, đúng…”
Đồng chí Phó cứ vậy trầm thấp trả lời lãnh đạo, Cái Chí Huy bên cạnh như bị ném vài quả lựu đạn lên mặt, máu tươi cũng sắp theo lỗ chân lông phun ra.
Đợi tới khi cúp máy, Phó Suất vẻ mặt thản nhiên “Chuyện này cũng đủ bình thường đi”
Cái Chí Huy chỉ có thể run run chỉ ngón tay vào chóp mũi tiểu Phó.
Phó Suất đột nhiên phì cười, cầm điện thoại quơ quơ trước mặt Cái Chí Huy màn hình đen kịt hiển nhiên là không mở máy.
Cái Chí Huy thở phào, tiếp theo lại không ức chế được phẫn nộ. Họ Phó này coi mình chả khác nào con khỉ để đùa giỡn!
Đàn ông mà nóng lên tuyệt đối là phải động tay chân để giải hận. Cái Chí Huy hung ác vung tay nhằm Phó Suất đập tới.
Đáng tiếc lần này Phó Suất đã có chuẩn bị, vững vàng tiếp được nắm tay Cái Chí Huy, lại phản công đem hai cánh tay anh bẻ ngoặt ra sau.
Kỹ xảo oánh nhau của cán bộ kỹ thuật dốt đặc cán mai, Cái Chí Huy hung hăng nghĩ, lại phát hiện Phó Suất đang cười.
Bạn gái anh bảo Phó Suất lớn lên đẹp trai, kỳ thật rất có đạo lý, tên này khi cười lên hào quang bắn ra tứ phía.
Không đợi Cái Chí Huy suy nghĩ cẩn thận, họ Phó đã đem cái bản mặt đầy răng trắng tiến tới cửa nhà mình.
Lúc bốn phiến môi nóng hầm hập dán lên nhau, đầu lưỡi Phó Suât lập tức chui vào, Cái Chí Huy chỉ thấy như có con rắn nhỏ đang luồn vào họng mình, không nhả ra được.
Nhả không được thì ông cắn đứt mày luôn! Mẹ kiếp! Ông bất chấp.
Cái Chí Huy còn chưa kịp hung hăng cắn xuống, một đấm đã nện vào bụng anh, sức lực toàn thân lập tức bốc hơi.
Mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống.
Phó Suất buông tay, lạnh lùng nhìn Cái Chí Huy đau tới co cắp trên đất, nhàn nhạt nói: “ Tôi là người ân oán rõ ràng. Tuy hôn anh mùi vị không tệ nhưng mà muốn dựa vào đó để trả cho một đấm ban sáng thì đừng mơ. Dám trêu tôi sẽ phải trả giá đắt.”
Nói xong lại ôm lấy Cái Chí Huy, ném lên giường. Sau đó cúi đầu ân cần hỏi thăm “Đau không, tôi xoa cho anh nha”
Một đấm kia ra tay quá nặng, chắc chắn Phó Suất lúc nhàn rỗi hay đấm bao cát. Một đấm kia gần đấm nát ruột anh. Cho nên dù Phó Suất kia sỗ sàng cởi áo, lại còn xoa xoa lên bụng anh, Cái Chí Huy cũng không dám phản kháng.
“ Ngoan, không đau” Xem phẩm hạnh Phó Suất bây giờ khác hẳn với kẻ vừa bắt nạt anh, biểu hiện thực sự đau lòng.
Con người này, tuyệt đối là được quân y bao che lúc kiểm tra sức khỏe. Hắn không phải là thần kinh có vấn đề mà là bị tâm thần phân liệt.
Cái Chí Huy thực sự sợ hãi, không thể nói lý với kẻ điên được.
Lúc này phải nghĩ biện pháp đối phó với hắn, nếu không sau này anh không thể trải qua cuộc sống thuần khiết trong quân doanh nữa.
Lúc trở lại quân doanh, trạm trưởng đang nghiêm mặt tìm Cái Chí Huy khắp nơi. Nguyên nhân là nửa đêm hôm qua xảy ra sự cố, Cái Chí Huy là cán bộ kỹ thuật, tuy chẳng có trách nhiệm gì nhưng cũng phải ra trình diện.
Kết quả là trạm trưởng phải bò ra ổ chăn chờ vô ích, mất cả một đêm giờ mặt ông ta đã dài như cái bơm.
Không may là có người đồng phục cũng chưa kịp thay đã bị trảm trưởng mắng cho té tát. Cuối cùng ông ta chốt cho một câu “Lần này cho cậu được bêu gương, lên làm trảm trưởng luôn nhá”
Cái Chí Huy sợ hãi, chạy vội tới chỗ chỉ đạo viên tỉ tê. Chỉ đạo viên bình thường hòa nhã vậy mà lúc này lại lắc đầu bảo anh tự cầu phúc đi.
Bình thường thứ sáu là ngày toàn quân họp đại hội quân nhân, nửa thời gian của đại hội là để phê bình nhằm “giết gà dọa khỉ”. Không thấy tý “ máu” thì làm sao mà đe được cái lũ thanh niên đang hừng hực này.Từ lúc đại hội bắt đầu, đầu Cái Chí Huy đã không dám ngẩng lên, nội tâm tuyệt vọng, lần này thì nổi tiếng rồi, “khẳng định đẳng cấp” xong thì đừng mơ làm kỹ sư công trình nữa, con đường chính trị của sĩ quan trẻ này coi như xong.
Đồng chí tiểu Cái còn đang tích cực tưởng tượng, hy vọng trạm trưởng thay đổi quyết định, anh còn xấu xa nghĩ, nếu bây giờ mà xảy ra bạo động, toàn quân xuất phát lao ra sa trường, chính anh sẽ bưng một quả súng tự động xông ngay lên trước, bao nhiêu ưu khuyết điểm cũng sẵn sàng moi ra hết.
Cứ vậy miên man nghĩ, đại hội quân nhân trôi qua lúc nào không hay.
Tới tận khi tan họp, Cái Chí Huy còn chưa kịp thích ứng. Chỉ đạo viên tới cạnh anh, nhìn thấy bộ dạng chưa hết kinh hãi của tiểu Cái, nở nụ cười: “Cậu nha, nhanh về cảm ơn Phó Suất đi”
Cái Chí Huy chả hiểu gì, trở về phòng ngủ đã thấy cửa mở toang, bên trong Phó Suất đang dùng khăn mặt lau người, nhìn thấy Cái Chí Huy vào, hắn liền ném cái khăn ướt tới.
“Trở về đúng lúc, giúp tôi lau lưng”
Nếu là bình thường, cùng chiến hữu tiếp xúc thân thể cũng chả sao. Nhưng hiên tại, lưng hắn chẳng khác gì khu vực phủ đầy địa lôi, giờ mà chà khăn xuống nhỡ may bom nổ thì biết làm sao.
Nghĩ thế, tiểu Cái ném ngay khăn về.
“Óc cậu hỏng à, bình thường chút đi”
Khăn mặt ướt đập vào thân thể nghe “bạch” một tiếng.
Phó Suất cười mà như không nhìn tiểu Cái đang trừng mắt, sau đó cầm lấy điện thoại trên mặt bàn, nhấn một dãy số rồi nói vào điện thoại “Trạm trưởng à, tôi Phó Suất đây. Tôi muốn nhận lỗi với ngài, buổi trưa là tôi nói dối, thực ra đêm qua tôi không bị ngộ độc thức ăn, Cái Chí Huy cũng không phải đưa tôi đi bệnh viện mà về muộn, thật ra anh ta ở trong bar uống rượu với bạn gái, đúng…”
Đồng chí Phó cứ vậy trầm thấp trả lời lãnh đạo, Cái Chí Huy bên cạnh như bị ném vài quả lựu đạn lên mặt, máu tươi cũng sắp theo lỗ chân lông phun ra.
Đợi tới khi cúp máy, Phó Suất vẻ mặt thản nhiên “Chuyện này cũng đủ bình thường đi”
Cái Chí Huy chỉ có thể run run chỉ ngón tay vào chóp mũi tiểu Phó.
Phó Suất đột nhiên phì cười, cầm điện thoại quơ quơ trước mặt Cái Chí Huy màn hình đen kịt hiển nhiên là không mở máy.
Cái Chí Huy thở phào, tiếp theo lại không ức chế được phẫn nộ. Họ Phó này coi mình chả khác nào con khỉ để đùa giỡn!
Đàn ông mà nóng lên tuyệt đối là phải động tay chân để giải hận. Cái Chí Huy hung ác vung tay nhằm Phó Suất đập tới.
Đáng tiếc lần này Phó Suất đã có chuẩn bị, vững vàng tiếp được nắm tay Cái Chí Huy, lại phản công đem hai cánh tay anh bẻ ngoặt ra sau.
Kỹ xảo oánh nhau của cán bộ kỹ thuật dốt đặc cán mai, Cái Chí Huy hung hăng nghĩ, lại phát hiện Phó Suất đang cười.
Bạn gái anh bảo Phó Suất lớn lên đẹp trai, kỳ thật rất có đạo lý, tên này khi cười lên hào quang bắn ra tứ phía.
Không đợi Cái Chí Huy suy nghĩ cẩn thận, họ Phó đã đem cái bản mặt đầy răng trắng tiến tới cửa nhà mình.
Lúc bốn phiến môi nóng hầm hập dán lên nhau, đầu lưỡi Phó Suât lập tức chui vào, Cái Chí Huy chỉ thấy như có con rắn nhỏ đang luồn vào họng mình, không nhả ra được.
Nhả không được thì ông cắn đứt mày luôn! Mẹ kiếp! Ông bất chấp.
Cái Chí Huy còn chưa kịp hung hăng cắn xuống, một đấm đã nện vào bụng anh, sức lực toàn thân lập tức bốc hơi.
Mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống.
Phó Suất buông tay, lạnh lùng nhìn Cái Chí Huy đau tới co cắp trên đất, nhàn nhạt nói: “ Tôi là người ân oán rõ ràng. Tuy hôn anh mùi vị không tệ nhưng mà muốn dựa vào đó để trả cho một đấm ban sáng thì đừng mơ. Dám trêu tôi sẽ phải trả giá đắt.”
Nói xong lại ôm lấy Cái Chí Huy, ném lên giường. Sau đó cúi đầu ân cần hỏi thăm “Đau không, tôi xoa cho anh nha”
Một đấm kia ra tay quá nặng, chắc chắn Phó Suất lúc nhàn rỗi hay đấm bao cát. Một đấm kia gần đấm nát ruột anh. Cho nên dù Phó Suất kia sỗ sàng cởi áo, lại còn xoa xoa lên bụng anh, Cái Chí Huy cũng không dám phản kháng.
“ Ngoan, không đau” Xem phẩm hạnh Phó Suất bây giờ khác hẳn với kẻ vừa bắt nạt anh, biểu hiện thực sự đau lòng.
Con người này, tuyệt đối là được quân y bao che lúc kiểm tra sức khỏe. Hắn không phải là thần kinh có vấn đề mà là bị tâm thần phân liệt.
Cái Chí Huy thực sự sợ hãi, không thể nói lý với kẻ điên được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook