Phượng Hoàng Nam
-
Chương 48
Bước xuống tàu, trời đã nhá nhem.
Cái Chí Huy đi bộ về doanh trại
Đi đường, Cái Chí Huy miên man suy nghĩ, cân nhắc mọi vấn đề xung quanh anh. Kỳ thực đứng trên lập trường Cái Chí Huy, anh chẳng có gì lỗ vốn. Cùng họ Phó đã lâu, muốn xxx có xxx, muốn tiền có tiền.
Hiện tại anh thành công lui thân. Họ Phó có gọi, ông đây cũng không chơi với hắn nữa.
Nghĩ thé, Cái Chí Huy buộc mình huýt sáo, nhưng làm cách nào cảm giác uể oải cũng không tiêu tan.
Anh không có sức hấp dẫn như vậy sao? Nam nữ đều ăn được, anh có khác gì con đàn bà dâm đãng.
Lúc đi qua của hàng tiện lợi sát doanh trại, có người vừa mua bao thuốc đi ra, đụng phải Cái Chí Huy. Hai người đều sững sờ.
Cái Chí Huy phản ứng trước, nói “Học hút thuốc từ khi nào”
Người kia chính là Cao Hiểu Bảo nhiều ngày không gặp.
Hiểu Bảo hừ mũi định đi vòng tránh anh.
Cái Chí Huy kéo cậu ta lại “Thằng nhóc xấu xa,sao giận dai thế. Đi. Uống với tôi mấy ly”
Sao anh lại quên có người ngưỡng mộ mình cơ chứ. Không phải anh bị kích động muốn phát triển chút gì đó với thằng nhóc miệng còn hơi sữa này, chẳng qua lúc uốt nghẹn muốn tìm người ở chung chứng minh bản thân không lẻ loi cô đơn mà thôi.
Trong tình huống này tìm Cao Hiểu Bảo là thích hợp nhất.
Kì kèo mãi cuối cùng Cao Hiểu Bảo mới phụng phịu đi với anh.
Lại vào quán ăn Đông Bắc, thức ăn vẫ thế nhưng anh chẳng còn tâm trạng ăn uống gì.
Cao Hiểu Bảo ngược lại diệt được nửa chậu, ăn xong lau miệng nói “Sao chỉ có mình anh về. Phó Suất đâu?”
Cái Chí Huy đang mải vớt thịt trong chậu, ra vẻ không quan tâm đáp “Sao lại lại phải cùng chỗ với Phó Suất?”
Cao Hiểu Bảo cười lạnh, chặn họng anh đáp “Nói vậy, anh bị hắn ta đá rồi hả?”
Cái Chí Huy chán nản, anh vứt đũa sang một bên “Là tôi đá hắn được chưa”
Cao Hiểu Bảo nhìn khuôn mặt quẫn bách lại cố tỏ vẻ của Cái Chí Huy, đột nhiên nhẹ nhàng nói
“Anh Chí Huy, anh với ai cũng được nhưng sau này đừng qua lại với hắn nữa. Phó Suất không phải hạng anh có thể trêu trọc được đâu”
Chuyện này trước kia Cao Hiểu Bảo cũng nói qua, nên Cái Chí Huy chẳng buồn phản đối nữa
Hiểu Bảo liền giáng một đòn mạnh “Anh còn nhớ lần đầu anh gặp tôi trong hoàn cảnh nào không”
Lần đâu tiên ư? Sao anh không nhớ chứ. Thằng súc sinh Phó Hồng Quân cùng lũ bạn chó má của y đã dở trò lưu manh với thắng bé này, anh không nhịn nổi liền phóng hỏa, kết quả bị Phó Suất túm được đuôi.
Cao Hiểu Bảo nhìn thẳng vào mắt Cái Chí Huy nói tiếp “Không phải anh cho rằng Phó Hồng Quân là phường cặn bã sao? Anh nghĩ hắn là người có thể nghĩ ra những hành động bỉ ổi như thế sao”
Điều này còn phải nói sao? Cảnh tượng lúc ấy quá ám ảnh, làm hại anhcảm thấy chán ghét mỗi lần trông thấy Phó Hồng Quân
Hiểu Bảo cũng nhớ lại cảnh ấy, cậu nắm chặt tay, cơ thể hơi run rẩy “Phó Hồng Quân là tên đầu đất chỉ biết dùng bạo lực đối phó với người ta thôi. Phó Suất mới là kẻ biến thái. Việc hắn làm là ngồi trên sa lon, không tỏ thái độ, chậm rãi đổ thêm dầu vào lửa, từ từ dẫn dụ em trai hắn làm thế nào mới có thể khiến cho người khác thống khổ. Nếu như anh không phóng hỏa, có lẽ tôi đã ngỏm rồi.”
Lưng Cái Chí Huy ướt đẫm mồ hôi lạnh. Qủa thực tính Phó Suất cũng cố chấp và hung hãn, cho dù khoác lên mình bộ quân trang chính nghĩa cũng không xóa được hết tật xấu của hắn. Nếu không anh cũng không đến nỗi bỏ mặc tiền đồ bản thân chạy tới nơi hẻo lánh như Xích Phong này.
Nhưng lạ ở chỗ, Phó Suất mà cũng theo anh chạy tới xung quân nơi biên thùy, hình như còn giải thích với anh. Tối thiểu sau khi anh ở cùng hắn, không cần cẩn thận từng li từng tý như trước kia nữa.
Từ khi tới Xích Phong hắn trở nên vô hại, thậm chí trở thành phần không thể thiếu của anh, hắn biết anh muốn gì và luôn tìm cách thỏa mãn mọi yêu cầu của anh.
Nhưng nghe những gì Hiểu Bảo nói, anh chợt nhận ra còn một Phó Suất máu lạnh như thế khiến cho anh không phân biệt nổi đâu mới là con người thật của hắn.
Nói cho cùng anh giận hắn vì hắn gạt anh chuyện bạn gái, nhưng nếu hắn ngả bài thì anh lấy tư cách gì mà giận dỗi đây.
Đàn ông muốn kết hôn, thành gia lập nghiệp, một người đàn ông đã có gia đình cũng có thể làm bạn chí thân của mình.
Trong tâm trí Cái Chí Huy nảy lên ý tưởng như vậy đấy.
Giống như món chao, dù không phải là sơn hào hải vị, càng không hợp với những nơi thanh nhã nhưng khi một mình nhắm rượu lại là nó lại trở thành món ngon khó cưỡng.
Tốt nhất là hai người họ đều có gia đình riêng, sống cuộc sống bình thản, lúc gặp lại nhau thì cùng ngồi câu cá, uống rượu giải sầu. Cùng một chỗ với Phó Suất thật ra dưới gường cũng nhiều thú vị như trên giường vậy.
Cái Chí Huy không biết chính thức kết giao với đồng tính là cái gì. Anh chỉ cảm thấy đàn ông thích đàn ông có lẽ là một loại đồng điệu vô hình.
Ở cùng Phó Suất không cần chơi trò rào trước đón sau, không cần để ý dỗ dành như phụ nữ, không cần che dấu nhưng bất lực của một gã nhà quê lên thành phố. Thậm chí khi anh bị kẻ khác ném đá giấu tay, Phó Suất cũng chắn cho anh.Những cô gái thành phố được nuông chiều đều không thể làm được như vậy.
Cứ theo chiều hướng đó, anh nhận ra hắn là một người tốt, có bạn gái một năm rồi cũng không phải là điều không tha thứ được.
Nhưng Cao Hiểu Bảo bây giờ coi Phó Suất là rác rưởi,
Cho dù trong lòng chửi Phó Suất thối đầu, nhưng nghe người khác mắng hắn anh lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Cạch” Cái Chí Huy đập mạnh chai rượu xuống bàn, trầm mặt nói “ Đừng nói nữa”
Cao Hiểu Bảo sững sờ, sau đó biến sắc.
Cái Chí Huy đứng dậy tính tiền rồi ra khỏi quán nhỏ.
Cao Hiểu Bảo lẽo đẽo theo sau, anh cực ký hối hận vì dẫn Hiểu Bảo đi uống rượu, bây giờ làm cả hai khó xử. Anh chỉ hận không thể lập tức bay về doanh trại, mỗi người một ngả.
Vì thế lúc tới chỗ vắng người, Cao Hiểu Bảo chịu hết nổi, phẫn nộ hét “Anh còn là thằng đàn ông không hả? Hay anh yêu hắn ta rồi? Yêu thằng đốn mạt ấy”
Cái Chí Huy như lửa cháy tới mông, nạt lại “Mẹ mày im miệng, tao không giống chúng mày nhá”
Cao Hiểu Bảo nhảy xếch lên “Anh không giống? Vậy anh chính là hèn. Nghiện bị đàn ông cưỡi. Sao bị Phó Suất đá là tìm ngay tới tôi, có phải hi vọng tôi đè anh không? Đi, tôi chiều ý anh, giúp cái mông đâm đãng của anh bớt khát”
Nói xong cậu ta liền vọt tới, ôm hôn Cái Chí Huy.
Cái Chí Huy là người dễ bắt nạt chắc. Thằng oắt này tuổi gì? Vì thế anh hất mạnh Cao Hiểu Bảo xuống đất.
Hiểu Bảo không hổ là lưu manh xóm, cũng chẳng vừa. Thành ra hai người vật lộn một chỗ.
Cái Chí Huy cưỡi lên lưng Hiểu Bảo cứ nhè vào mặt cậu ta mà đánh.
Hiểu Bảo đang định bật lại, khóe mắt liếc ra sau lưng Cái Chí Huy.
“Anh, anh đừng đánh em, em cho anh ở trên được không? Tý nữa anh nhẹ nhàng chút, em không mang KY, đau lắm”
Cái Chí Huy mờ mịt, trong lòng cần nhắc, mẹ kiếp, oánh nhau còn dùng KY. Người Tứ Xuyên thật rắc rối, dùng để bôi lên chỗ thâm tím chắc.
Đúng lúc này cổ áo anh bị ai đó nắm được, kéo giật lại, cả người theo quán tính ngã vật ra sau.
Cái Chí Huy lảo đảo đứng lên, thấy Phó Suất mặt xanh lét đang đứng dưới trăng.
Cái Chí Huy đi bộ về doanh trại
Đi đường, Cái Chí Huy miên man suy nghĩ, cân nhắc mọi vấn đề xung quanh anh. Kỳ thực đứng trên lập trường Cái Chí Huy, anh chẳng có gì lỗ vốn. Cùng họ Phó đã lâu, muốn xxx có xxx, muốn tiền có tiền.
Hiện tại anh thành công lui thân. Họ Phó có gọi, ông đây cũng không chơi với hắn nữa.
Nghĩ thé, Cái Chí Huy buộc mình huýt sáo, nhưng làm cách nào cảm giác uể oải cũng không tiêu tan.
Anh không có sức hấp dẫn như vậy sao? Nam nữ đều ăn được, anh có khác gì con đàn bà dâm đãng.
Lúc đi qua của hàng tiện lợi sát doanh trại, có người vừa mua bao thuốc đi ra, đụng phải Cái Chí Huy. Hai người đều sững sờ.
Cái Chí Huy phản ứng trước, nói “Học hút thuốc từ khi nào”
Người kia chính là Cao Hiểu Bảo nhiều ngày không gặp.
Hiểu Bảo hừ mũi định đi vòng tránh anh.
Cái Chí Huy kéo cậu ta lại “Thằng nhóc xấu xa,sao giận dai thế. Đi. Uống với tôi mấy ly”
Sao anh lại quên có người ngưỡng mộ mình cơ chứ. Không phải anh bị kích động muốn phát triển chút gì đó với thằng nhóc miệng còn hơi sữa này, chẳng qua lúc uốt nghẹn muốn tìm người ở chung chứng minh bản thân không lẻ loi cô đơn mà thôi.
Trong tình huống này tìm Cao Hiểu Bảo là thích hợp nhất.
Kì kèo mãi cuối cùng Cao Hiểu Bảo mới phụng phịu đi với anh.
Lại vào quán ăn Đông Bắc, thức ăn vẫ thế nhưng anh chẳng còn tâm trạng ăn uống gì.
Cao Hiểu Bảo ngược lại diệt được nửa chậu, ăn xong lau miệng nói “Sao chỉ có mình anh về. Phó Suất đâu?”
Cái Chí Huy đang mải vớt thịt trong chậu, ra vẻ không quan tâm đáp “Sao lại lại phải cùng chỗ với Phó Suất?”
Cao Hiểu Bảo cười lạnh, chặn họng anh đáp “Nói vậy, anh bị hắn ta đá rồi hả?”
Cái Chí Huy chán nản, anh vứt đũa sang một bên “Là tôi đá hắn được chưa”
Cao Hiểu Bảo nhìn khuôn mặt quẫn bách lại cố tỏ vẻ của Cái Chí Huy, đột nhiên nhẹ nhàng nói
“Anh Chí Huy, anh với ai cũng được nhưng sau này đừng qua lại với hắn nữa. Phó Suất không phải hạng anh có thể trêu trọc được đâu”
Chuyện này trước kia Cao Hiểu Bảo cũng nói qua, nên Cái Chí Huy chẳng buồn phản đối nữa
Hiểu Bảo liền giáng một đòn mạnh “Anh còn nhớ lần đầu anh gặp tôi trong hoàn cảnh nào không”
Lần đâu tiên ư? Sao anh không nhớ chứ. Thằng súc sinh Phó Hồng Quân cùng lũ bạn chó má của y đã dở trò lưu manh với thắng bé này, anh không nhịn nổi liền phóng hỏa, kết quả bị Phó Suất túm được đuôi.
Cao Hiểu Bảo nhìn thẳng vào mắt Cái Chí Huy nói tiếp “Không phải anh cho rằng Phó Hồng Quân là phường cặn bã sao? Anh nghĩ hắn là người có thể nghĩ ra những hành động bỉ ổi như thế sao”
Điều này còn phải nói sao? Cảnh tượng lúc ấy quá ám ảnh, làm hại anhcảm thấy chán ghét mỗi lần trông thấy Phó Hồng Quân
Hiểu Bảo cũng nhớ lại cảnh ấy, cậu nắm chặt tay, cơ thể hơi run rẩy “Phó Hồng Quân là tên đầu đất chỉ biết dùng bạo lực đối phó với người ta thôi. Phó Suất mới là kẻ biến thái. Việc hắn làm là ngồi trên sa lon, không tỏ thái độ, chậm rãi đổ thêm dầu vào lửa, từ từ dẫn dụ em trai hắn làm thế nào mới có thể khiến cho người khác thống khổ. Nếu như anh không phóng hỏa, có lẽ tôi đã ngỏm rồi.”
Lưng Cái Chí Huy ướt đẫm mồ hôi lạnh. Qủa thực tính Phó Suất cũng cố chấp và hung hãn, cho dù khoác lên mình bộ quân trang chính nghĩa cũng không xóa được hết tật xấu của hắn. Nếu không anh cũng không đến nỗi bỏ mặc tiền đồ bản thân chạy tới nơi hẻo lánh như Xích Phong này.
Nhưng lạ ở chỗ, Phó Suất mà cũng theo anh chạy tới xung quân nơi biên thùy, hình như còn giải thích với anh. Tối thiểu sau khi anh ở cùng hắn, không cần cẩn thận từng li từng tý như trước kia nữa.
Từ khi tới Xích Phong hắn trở nên vô hại, thậm chí trở thành phần không thể thiếu của anh, hắn biết anh muốn gì và luôn tìm cách thỏa mãn mọi yêu cầu của anh.
Nhưng nghe những gì Hiểu Bảo nói, anh chợt nhận ra còn một Phó Suất máu lạnh như thế khiến cho anh không phân biệt nổi đâu mới là con người thật của hắn.
Nói cho cùng anh giận hắn vì hắn gạt anh chuyện bạn gái, nhưng nếu hắn ngả bài thì anh lấy tư cách gì mà giận dỗi đây.
Đàn ông muốn kết hôn, thành gia lập nghiệp, một người đàn ông đã có gia đình cũng có thể làm bạn chí thân của mình.
Trong tâm trí Cái Chí Huy nảy lên ý tưởng như vậy đấy.
Giống như món chao, dù không phải là sơn hào hải vị, càng không hợp với những nơi thanh nhã nhưng khi một mình nhắm rượu lại là nó lại trở thành món ngon khó cưỡng.
Tốt nhất là hai người họ đều có gia đình riêng, sống cuộc sống bình thản, lúc gặp lại nhau thì cùng ngồi câu cá, uống rượu giải sầu. Cùng một chỗ với Phó Suất thật ra dưới gường cũng nhiều thú vị như trên giường vậy.
Cái Chí Huy không biết chính thức kết giao với đồng tính là cái gì. Anh chỉ cảm thấy đàn ông thích đàn ông có lẽ là một loại đồng điệu vô hình.
Ở cùng Phó Suất không cần chơi trò rào trước đón sau, không cần để ý dỗ dành như phụ nữ, không cần che dấu nhưng bất lực của một gã nhà quê lên thành phố. Thậm chí khi anh bị kẻ khác ném đá giấu tay, Phó Suất cũng chắn cho anh.Những cô gái thành phố được nuông chiều đều không thể làm được như vậy.
Cứ theo chiều hướng đó, anh nhận ra hắn là một người tốt, có bạn gái một năm rồi cũng không phải là điều không tha thứ được.
Nhưng Cao Hiểu Bảo bây giờ coi Phó Suất là rác rưởi,
Cho dù trong lòng chửi Phó Suất thối đầu, nhưng nghe người khác mắng hắn anh lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Cạch” Cái Chí Huy đập mạnh chai rượu xuống bàn, trầm mặt nói “ Đừng nói nữa”
Cao Hiểu Bảo sững sờ, sau đó biến sắc.
Cái Chí Huy đứng dậy tính tiền rồi ra khỏi quán nhỏ.
Cao Hiểu Bảo lẽo đẽo theo sau, anh cực ký hối hận vì dẫn Hiểu Bảo đi uống rượu, bây giờ làm cả hai khó xử. Anh chỉ hận không thể lập tức bay về doanh trại, mỗi người một ngả.
Vì thế lúc tới chỗ vắng người, Cao Hiểu Bảo chịu hết nổi, phẫn nộ hét “Anh còn là thằng đàn ông không hả? Hay anh yêu hắn ta rồi? Yêu thằng đốn mạt ấy”
Cái Chí Huy như lửa cháy tới mông, nạt lại “Mẹ mày im miệng, tao không giống chúng mày nhá”
Cao Hiểu Bảo nhảy xếch lên “Anh không giống? Vậy anh chính là hèn. Nghiện bị đàn ông cưỡi. Sao bị Phó Suất đá là tìm ngay tới tôi, có phải hi vọng tôi đè anh không? Đi, tôi chiều ý anh, giúp cái mông đâm đãng của anh bớt khát”
Nói xong cậu ta liền vọt tới, ôm hôn Cái Chí Huy.
Cái Chí Huy là người dễ bắt nạt chắc. Thằng oắt này tuổi gì? Vì thế anh hất mạnh Cao Hiểu Bảo xuống đất.
Hiểu Bảo không hổ là lưu manh xóm, cũng chẳng vừa. Thành ra hai người vật lộn một chỗ.
Cái Chí Huy cưỡi lên lưng Hiểu Bảo cứ nhè vào mặt cậu ta mà đánh.
Hiểu Bảo đang định bật lại, khóe mắt liếc ra sau lưng Cái Chí Huy.
“Anh, anh đừng đánh em, em cho anh ở trên được không? Tý nữa anh nhẹ nhàng chút, em không mang KY, đau lắm”
Cái Chí Huy mờ mịt, trong lòng cần nhắc, mẹ kiếp, oánh nhau còn dùng KY. Người Tứ Xuyên thật rắc rối, dùng để bôi lên chỗ thâm tím chắc.
Đúng lúc này cổ áo anh bị ai đó nắm được, kéo giật lại, cả người theo quán tính ngã vật ra sau.
Cái Chí Huy lảo đảo đứng lên, thấy Phó Suất mặt xanh lét đang đứng dưới trăng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook