Phượng Hoàng Nam
-
Chương 15
Cái Chí Huy không có tiền, Phó Suất cũng rất thẳng thắn
“Không có tiền thì có cái cúc hoa”
Cái Chí Huy sờ lên con dao trong túi quần, đem hết khí lực toàn thân mới đè nén được cảm xúc.
Phó Suất chả khác gì sói đói nhìn anh, chỉ ước trước mặt tất cả mọi người Cái Chí Huy nhảy bổ vào hắn.
Vì biệt thự bị cháy, buổi tối hai người đều về nhà khách. Về phần hiện trường hỏa hoạn, Phó Suất đã mở miệng thì ghi chép của cảnh sát thế nào chỉ có mình hắn rõ
Cái Chí Huy bụng đầy tâm sự, cơm tối cũng chẳng buồn ăn đã trở về phòng nghỉ ngơi
Chưa nằm ấm chỗ đã có người điện thoại tới tìm.
Khi Cái Chí Huy tới nơi đã thấy một ông lão ngồi chồm hỗm trước cửa. Ánh đèn u ám hắt xuống, anh mới nhận ra ông Cao gặp hồi sáng.
Ông Cao thấy Cái Chí Huy bước ra, mỉm cười bối rối, nhúc nhích khóe miệng nửa ngày mới nói “Đồng chí Cái… Quấy rầy cậu nghỉ ngơi, tôi đến chủ yếu là muốn nói vơi cậu…”
Cái Chí Huy vung tay cắt lời ông ta “Bác à, trời tối như vậy sao bác còn tới chỗ này? Bác nhanh về đi kẻo không còn xe đâu.”
Ông lão vừa nghe đã nóng nảy, nước mắt ban ngày không chảy cuối cùng nương nhờ đêm tối mà lặng lẽ rơi. “ Đồng chí Cái, Hiểu Bảo nhà tôi từ nhỏ đã muốn nhập ngũ, rảnh rỗi là lấy gỗ khắc súng chơi….”
Cái Chí Huy nhịn không được, thấy ông lão muốn quỳ xuống vội vàng chạy lại đỡ cánh tay ông “Bác ơi, bác đừng như vậy. Nếu bác lo vấn đề tòng quân của em nó, cháu cam đoan là không có vấn đề gì. Về phần những thứ khác, phải nhìn xem em ấy có đạt tiêu chuẩn không”
Nói tới nước này, ông cũng hiểu rõ. Ông đầu tiên sững sờ, sau đó từ trong ngực lại móc ra một phong bì nhìn còn dày hơn lúc sáng. Xem ra sau khi bọn họ đi, trong thôn có người mách nước.
“ Đồng chí Cái, không biết cảm tạ cậu thế nào, ở đây có 1000 tệ tiền bán heo. Cậu đừng chê nha”
Cái Chí Huy xoay người nhìn xung quanh, không thấy ai, anh trịnh trọng nhét lại phong bì vào túi ông lão.
Cam đoan mãi, dù anh không nhận tiền nhưng tuyệt đối không ngáng chân, ông Cao mới chịu yên lòng trở về.
Cái Chí Huy nhìn bóng lưng tập tễnh nọ, trong lòng càng ngổn ngang, nếu là một ngày trước, phong bì này anh có thể thoải mái nhận.
Nhưng hôm nay trải qua nhiều biến cố, Cái Chí Huy vô cùng đồng cảm với ông Cao.
Ban ngày anh đi thăm hỏi các gia đình, khiến chủ nhà lo lắng, quả thực làm cho anh có cảm giác áp đảo mọi người. Dân quê không phải đều vậy sao? Hiện tại có quyền trong tay ai chả thích được a dua nịnh hót.
Nhưng anh là cái rắm gì? Quả thực không bằng loài tôm tép.
Không chừng trong mắt Phó Suất, anh với lão Cao đáng thương như nhau. Đều là dân đen lớn lên ở vùng sơn dã, khổ tâm nhiều năm, bao nhiêu tiền của, chỉ cần cậu ấm người ta bâng cua một câu thì thành công dã tràng hết
Đã là kẻ yếu sao còn đi bắt nạt người đáng thương làm gì?
Cao Hiểu Bảo đơn giản là tính tình bướng bỉnh đôi chút, vào bộ đội, cán bộ huấn luyện còn nhiều cách uốn năn y. Anh chỉ bỏ chút công sức, ít nhất có thể thay đổi vận mệnh Cao Hiểu Bảo.
Còn bản thân anh thì sao? Móng vuốt biến thái kia có thể không chụp tới sao.
Đèn đường hắt lên mặt Cái Chí Huy khiến biểu tình trên khuôn mặt kia cũng trở nên mờ ảo.
Đột nhiên anh nở nụ cười tự giễu
Anh làm sao vậy? Không cùng đẳng cấp với người ta anh có tư cách gì mà đòi so sánh? Công tử này so với thiên kim tiểu thư càng khó hầu hạ nha.
Chơi cùng Phó Suất không phải chỉ là đi cửa sau thôi sao? Cứ coi như anh bị trĩ, chờ người ta chơi chán, mọi người vui vẻ giải tán. So với kết hôn rồi ly hôn càng thoải mái hơn.
Loại người như Phó Suất, cái gì cũng không quan tâm. Hắn đã không ngại chơi đàn ông thì anh có gì mà khó chịu đây.
Làm nhanh một chút có khi Phó Suất còn mua nhà cho anh.
Đệt! 80 vạn nha! Một mồi lửa là hết sạch. Nghĩ vậy Cái Chí Huy lại thêm chán nản với bản thân.
Lên lầu, Cái Chí Huy không về phòng mình mà hướng sang phòng Phó Suất.
Phó Suất mở cửa trông thấy anh cũng không ngạc nhiên chỉ cười hỏi “ Anh tới rồi à?”
Cái Chí Huy rất lễ phép trả lời “ Hố đào tốt lắm, tôi mà không nhảy, nhiều người cười chê”
Đêm đó Cái Chí Huy qua đêm ở phòng Phó Suất.
“Không có tiền thì có cái cúc hoa”
Cái Chí Huy sờ lên con dao trong túi quần, đem hết khí lực toàn thân mới đè nén được cảm xúc.
Phó Suất chả khác gì sói đói nhìn anh, chỉ ước trước mặt tất cả mọi người Cái Chí Huy nhảy bổ vào hắn.
Vì biệt thự bị cháy, buổi tối hai người đều về nhà khách. Về phần hiện trường hỏa hoạn, Phó Suất đã mở miệng thì ghi chép của cảnh sát thế nào chỉ có mình hắn rõ
Cái Chí Huy bụng đầy tâm sự, cơm tối cũng chẳng buồn ăn đã trở về phòng nghỉ ngơi
Chưa nằm ấm chỗ đã có người điện thoại tới tìm.
Khi Cái Chí Huy tới nơi đã thấy một ông lão ngồi chồm hỗm trước cửa. Ánh đèn u ám hắt xuống, anh mới nhận ra ông Cao gặp hồi sáng.
Ông Cao thấy Cái Chí Huy bước ra, mỉm cười bối rối, nhúc nhích khóe miệng nửa ngày mới nói “Đồng chí Cái… Quấy rầy cậu nghỉ ngơi, tôi đến chủ yếu là muốn nói vơi cậu…”
Cái Chí Huy vung tay cắt lời ông ta “Bác à, trời tối như vậy sao bác còn tới chỗ này? Bác nhanh về đi kẻo không còn xe đâu.”
Ông lão vừa nghe đã nóng nảy, nước mắt ban ngày không chảy cuối cùng nương nhờ đêm tối mà lặng lẽ rơi. “ Đồng chí Cái, Hiểu Bảo nhà tôi từ nhỏ đã muốn nhập ngũ, rảnh rỗi là lấy gỗ khắc súng chơi….”
Cái Chí Huy nhịn không được, thấy ông lão muốn quỳ xuống vội vàng chạy lại đỡ cánh tay ông “Bác ơi, bác đừng như vậy. Nếu bác lo vấn đề tòng quân của em nó, cháu cam đoan là không có vấn đề gì. Về phần những thứ khác, phải nhìn xem em ấy có đạt tiêu chuẩn không”
Nói tới nước này, ông cũng hiểu rõ. Ông đầu tiên sững sờ, sau đó từ trong ngực lại móc ra một phong bì nhìn còn dày hơn lúc sáng. Xem ra sau khi bọn họ đi, trong thôn có người mách nước.
“ Đồng chí Cái, không biết cảm tạ cậu thế nào, ở đây có 1000 tệ tiền bán heo. Cậu đừng chê nha”
Cái Chí Huy xoay người nhìn xung quanh, không thấy ai, anh trịnh trọng nhét lại phong bì vào túi ông lão.
Cam đoan mãi, dù anh không nhận tiền nhưng tuyệt đối không ngáng chân, ông Cao mới chịu yên lòng trở về.
Cái Chí Huy nhìn bóng lưng tập tễnh nọ, trong lòng càng ngổn ngang, nếu là một ngày trước, phong bì này anh có thể thoải mái nhận.
Nhưng hôm nay trải qua nhiều biến cố, Cái Chí Huy vô cùng đồng cảm với ông Cao.
Ban ngày anh đi thăm hỏi các gia đình, khiến chủ nhà lo lắng, quả thực làm cho anh có cảm giác áp đảo mọi người. Dân quê không phải đều vậy sao? Hiện tại có quyền trong tay ai chả thích được a dua nịnh hót.
Nhưng anh là cái rắm gì? Quả thực không bằng loài tôm tép.
Không chừng trong mắt Phó Suất, anh với lão Cao đáng thương như nhau. Đều là dân đen lớn lên ở vùng sơn dã, khổ tâm nhiều năm, bao nhiêu tiền của, chỉ cần cậu ấm người ta bâng cua một câu thì thành công dã tràng hết
Đã là kẻ yếu sao còn đi bắt nạt người đáng thương làm gì?
Cao Hiểu Bảo đơn giản là tính tình bướng bỉnh đôi chút, vào bộ đội, cán bộ huấn luyện còn nhiều cách uốn năn y. Anh chỉ bỏ chút công sức, ít nhất có thể thay đổi vận mệnh Cao Hiểu Bảo.
Còn bản thân anh thì sao? Móng vuốt biến thái kia có thể không chụp tới sao.
Đèn đường hắt lên mặt Cái Chí Huy khiến biểu tình trên khuôn mặt kia cũng trở nên mờ ảo.
Đột nhiên anh nở nụ cười tự giễu
Anh làm sao vậy? Không cùng đẳng cấp với người ta anh có tư cách gì mà đòi so sánh? Công tử này so với thiên kim tiểu thư càng khó hầu hạ nha.
Chơi cùng Phó Suất không phải chỉ là đi cửa sau thôi sao? Cứ coi như anh bị trĩ, chờ người ta chơi chán, mọi người vui vẻ giải tán. So với kết hôn rồi ly hôn càng thoải mái hơn.
Loại người như Phó Suất, cái gì cũng không quan tâm. Hắn đã không ngại chơi đàn ông thì anh có gì mà khó chịu đây.
Làm nhanh một chút có khi Phó Suất còn mua nhà cho anh.
Đệt! 80 vạn nha! Một mồi lửa là hết sạch. Nghĩ vậy Cái Chí Huy lại thêm chán nản với bản thân.
Lên lầu, Cái Chí Huy không về phòng mình mà hướng sang phòng Phó Suất.
Phó Suất mở cửa trông thấy anh cũng không ngạc nhiên chỉ cười hỏi “ Anh tới rồi à?”
Cái Chí Huy rất lễ phép trả lời “ Hố đào tốt lắm, tôi mà không nhảy, nhiều người cười chê”
Đêm đó Cái Chí Huy qua đêm ở phòng Phó Suất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook