Phượng Hoàng Nam
-
Chương 10
Lên tới đỉnh núi, Cái Chí Huy vượt lên mấy bước, nhảy xuống ngựa, chạy tới dìu người đẹp.
Em gái cười, vịn tay đồng chí Cái, nhanh nhẹn xoay người vào nhà.
Máy tóc dài theo gió tung bay, hai mắt Cái Chí Huy híp lại nhìn tới ngây dại, hóa ra nụ cười khuynh thành là có thật
Anh vừa định theo sát, đã bị thanh âm lạnh lùng kéo về “ Nè, còn nhìn cái gì, mau đỡ tôi xuống”
Chỉ thấy Phó Suất trên lưng ngựa miễn cưỡng đưa tay ra, bộ dáng đê tiện “anh không dìu, tôi không xuống”
Cái Chí Huy lườm hắn, không tình nguyện duỗi tay cho chiến hữu vịn.
Phó Suất tận dụng triệt để, xuống ngựa còn làm bộ trượt chân, nhắm ngay ngực tiểu Cái chui vào.
“ Này, ngực anh thật rắn chắc, cho tôi cảm giác an toàn” Phó Suất làm nũng, không đợi phản ứng của Cái Chí Huy đã nói tiếp “ Em tôi không ở lại tiếp anh, anh thất vọng à?”
Cái Chí Huy hất hắn sang một bên, cũng không xấu hổ, khóe miệng chỉ hơi co rút. Sao anh không biết, mình cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Phó gia như cây đại thụ người người mong núp bóng. Chỉ cần cùng em gái Thư Sướng có chút mập mờ thôi cũng được. Tối thiểu sau này có thể kể cho vợ tương lai nghe truyện tình u buồn của mình với cô tiểu thư thiên kim nhà giàu.
Phụ nữ đều thích nghe truyện như thế, nói ra càng làm tăng giá trị bản thân, anh bị họ Phó chiếm tiện nghi, mượn em gái hắn mạ tý vàng lên mặt thì có làm sao.
Họ Phó là kẻ tự phụ, làm sao biết phương pháp mạ vàng biến thái như vây. Chỉ nghĩ là anh mê em họ hắn tới thần hồn điên đảo, trong lúc nhất thời cũng không rõ nội tâm ra sao.
Vào trong là đại sảnh sáng ngời, Phó gia đem vườn hoa cùng phòng khách hợp làm một, bốn phía cửa sổ sát sàn đặt hơn mười bồn cây cảnh, phảng phất như bước vào rừng nhiệt đới, không khí tươi mát.
“ Mấy cây này đều là bảo bối của mẹ tôi, bà bình thường nhiều việc không có thời gian chăm sóc, trên núi thuê thợ chăm sóc riêng. Mẹ tôi bảo nhìn mấy bảo bối này, ăn cơm cũng ngon hơn, thành ra, bàn cơm cũng đặt ở đại sảnh này luôn” Phó Suất ngồi trên ghế sa lon, lười biếng giải thích với Cái Chí Huy.
“ Mau tới đây ăn cơm thôi.” Thanh âm nũng nịu của Thư Sướng vang lên.
Ba người ngồi quây quanh bàn bằng gỗ thô., bắt đầu thưởng thức món ăn ngon lành do mỹ nữ tỉ mỉ chế biến. Do thói quen trong quân đội, bình thường tiểu Cái ăn rất nhanh, nếu không, cùng một đám hơn mười người ngồi xung quanh, dở công phu thuồng luồng ra thi một lúc là chả còn gì.
Nhưng giờ trước mặt người đẹp, dáng ăn của tiểu Cái cứ phải gọi là nhã nhặn, con ngươi không ngừng đảo giữa đĩa hải sâm với em gái.
Em gái Thư Sướng cũng không phải đèn cạn dầu, không ngừng đong đưa với anh Cái, muốn nói lại thôi.
Còn Phó Suất thì âm thầm đánh giá hai người, yên lặng cắn nát đùi gà.
Sắc trời nhuộm tối, sau ăn bữa cơm không biết mùi vị, ba người đều muốn về phòng nghỉ ngơi. Đang ăn hoa quả tráng miệng, thừa dịp Phó Suất đi rửa tay, tiểu Cái nói với Thư Sướng “Cảnh đêm trên núi chắc đẹp lắm nhỉ, anh muốn đi dạo để tiêu cơm, em có muốn đi cùng không?”
Em gái hé miệng cười “ Được ạ, vừa tản bộ vừa giảm béo luôn”
“Ừm, tý nữa hẹn nhau ở đại sảnh… Đúng rồi em đừng nói cho anh họ em biết nhá, không cậu ta lại đòi đi theo, anh muốn kể cho em nghe truyện trong quân ngũ của anh họ em. Buồn cười lắm!”
Em gái càng vui vẻ, mắt xoe tròn gật đầu.
Vào căn phòng Phó Suất chuẩn bị cho, Cái Chí Huy nhanh chóng kéo túi du lịch lấy kem đánh răng với bàn chải vào phòng tắm
Vào phòng tắm mới phát hiện ở đây đã đầy đủ đồ dùng, tiểu Cái xoẹt xoẹt đánh răng xong tiện thể cầm chai nước hoa trên kệ xịt xịt vào quần áo.
Đánh răng cho thơm tho, Cái Chí Huy ngắm anh đẹp giai trong gương, búng tay- xuất phát
Đồng hồ điểm chín giờ, trong đại sảnh không một bóng người, chắc để phòng trộm cửa sổ bốn phía đều khóa kín.
Cái Chí Huy thấy hơi nóng, ra sa lon kiên nhẫn đợi.
Trong bóng tối, rừng cây bốn phía mờ ảo, tựa như một đám quỷ quái đang nhìn chằm chằm vào anh. Cái Chí Huy cân nhắc xem tý nữa đi đâu cùng em gái rồi lựa thời cơ thổ lộ.
Càng nghĩ mi mắt càng díu lại, cơ thể như bị dìm trong đầm nước, bùn nhão sền sệt bắt đầu tràn vào khoang mũi làm anh khó thở.
Đột nhiên một con cá nhỏ xuyên qua lớp bùn chui vào trong miệng anh, mang theo một làn khí mát lành.
Như vớ được của bảo bối, anh liều mạng há to miệng mặc con cá kia bơi qua bơi lại.
Rốt cuộc anh cũng kéo được đôi mi trĩu nặng lên. Phát hiện có người ghé sát mặt mình, nhìn kĩ lại hóa ra là Phó Suất.
Đệt! Cái Chí Huy giật giật cánh tay nhức mỏi đấm ngay một đấm.
Bên cạnh, Thư Sướng kêu lên đầy sợ hãi “Anh”
Cái Chí Huy nghĩ thầm Phó Suất này thật to gan, dám trước mặt em gái dở trò lưu manh sàm sỡ
“Anh tôi tốt bụng giúp anh hô hấp nhân tạo vậy mà anh còn lấy oán trả ân”
Hô hấp nhân tạo? Xảy ra chuyện gì thế?
Ra là, trong sảnh trông nhiều cây xanh, ban ngày thì tốt nhưng đến tối thì trong phòng toàn khí cac bo nic đứng trong đó dễ bị thiếu oxi. Mọi người trên núi đều biết thế nên ban đêm không ai ra đây.
Chỉ có con khỉ háo sắc Cái Chí Huy chui vào cái phòng độc hại này, kết quả là ngất đi lúc nào không biết
May mà Phó Suất đi ngang qua trông thấy Cái Chí Huy té xỉu, trong lúc cấp bách Phó Suất nhặt gạt tàn ném vỡ cửa sổ sát sàn.
Tiếng vang rất lớn đánh thức tất cả mọi người.
Nhìn khuôn mắt bầm tím của Phó Suất, Cái Chí Huy có chút ngượng ngùng, hàm hồ không nói rõ lý do mình ra đại sảnh. Nhất là nhìn thấy em họ hắn mặc đồ ngủ, dáng vẻ vừa tỉnh ngủ thì trong lòng càng tức giận. Anh bị lừa!
Tới khi Phó Suất dìu anh vào phòng, suy nghĩ hỗn độn của anh cũng thông suốt.
“Phó Suất, hô hấp nhân tạo mà cần dùng lưỡi à”
Phó Suất không nói gì, xoay người đóng cửa, khóa trái, sau mỉm cười thật tươi.
“ Phương pháp hô hấp nhân tạo thì có rất nhiều, kiểu gì thì cũng là thông khí, hôm nay tôi dậy anh trọn bộ”
Em gái cười, vịn tay đồng chí Cái, nhanh nhẹn xoay người vào nhà.
Máy tóc dài theo gió tung bay, hai mắt Cái Chí Huy híp lại nhìn tới ngây dại, hóa ra nụ cười khuynh thành là có thật
Anh vừa định theo sát, đã bị thanh âm lạnh lùng kéo về “ Nè, còn nhìn cái gì, mau đỡ tôi xuống”
Chỉ thấy Phó Suất trên lưng ngựa miễn cưỡng đưa tay ra, bộ dáng đê tiện “anh không dìu, tôi không xuống”
Cái Chí Huy lườm hắn, không tình nguyện duỗi tay cho chiến hữu vịn.
Phó Suất tận dụng triệt để, xuống ngựa còn làm bộ trượt chân, nhắm ngay ngực tiểu Cái chui vào.
“ Này, ngực anh thật rắn chắc, cho tôi cảm giác an toàn” Phó Suất làm nũng, không đợi phản ứng của Cái Chí Huy đã nói tiếp “ Em tôi không ở lại tiếp anh, anh thất vọng à?”
Cái Chí Huy hất hắn sang một bên, cũng không xấu hổ, khóe miệng chỉ hơi co rút. Sao anh không biết, mình cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Phó gia như cây đại thụ người người mong núp bóng. Chỉ cần cùng em gái Thư Sướng có chút mập mờ thôi cũng được. Tối thiểu sau này có thể kể cho vợ tương lai nghe truyện tình u buồn của mình với cô tiểu thư thiên kim nhà giàu.
Phụ nữ đều thích nghe truyện như thế, nói ra càng làm tăng giá trị bản thân, anh bị họ Phó chiếm tiện nghi, mượn em gái hắn mạ tý vàng lên mặt thì có làm sao.
Họ Phó là kẻ tự phụ, làm sao biết phương pháp mạ vàng biến thái như vây. Chỉ nghĩ là anh mê em họ hắn tới thần hồn điên đảo, trong lúc nhất thời cũng không rõ nội tâm ra sao.
Vào trong là đại sảnh sáng ngời, Phó gia đem vườn hoa cùng phòng khách hợp làm một, bốn phía cửa sổ sát sàn đặt hơn mười bồn cây cảnh, phảng phất như bước vào rừng nhiệt đới, không khí tươi mát.
“ Mấy cây này đều là bảo bối của mẹ tôi, bà bình thường nhiều việc không có thời gian chăm sóc, trên núi thuê thợ chăm sóc riêng. Mẹ tôi bảo nhìn mấy bảo bối này, ăn cơm cũng ngon hơn, thành ra, bàn cơm cũng đặt ở đại sảnh này luôn” Phó Suất ngồi trên ghế sa lon, lười biếng giải thích với Cái Chí Huy.
“ Mau tới đây ăn cơm thôi.” Thanh âm nũng nịu của Thư Sướng vang lên.
Ba người ngồi quây quanh bàn bằng gỗ thô., bắt đầu thưởng thức món ăn ngon lành do mỹ nữ tỉ mỉ chế biến. Do thói quen trong quân đội, bình thường tiểu Cái ăn rất nhanh, nếu không, cùng một đám hơn mười người ngồi xung quanh, dở công phu thuồng luồng ra thi một lúc là chả còn gì.
Nhưng giờ trước mặt người đẹp, dáng ăn của tiểu Cái cứ phải gọi là nhã nhặn, con ngươi không ngừng đảo giữa đĩa hải sâm với em gái.
Em gái Thư Sướng cũng không phải đèn cạn dầu, không ngừng đong đưa với anh Cái, muốn nói lại thôi.
Còn Phó Suất thì âm thầm đánh giá hai người, yên lặng cắn nát đùi gà.
Sắc trời nhuộm tối, sau ăn bữa cơm không biết mùi vị, ba người đều muốn về phòng nghỉ ngơi. Đang ăn hoa quả tráng miệng, thừa dịp Phó Suất đi rửa tay, tiểu Cái nói với Thư Sướng “Cảnh đêm trên núi chắc đẹp lắm nhỉ, anh muốn đi dạo để tiêu cơm, em có muốn đi cùng không?”
Em gái hé miệng cười “ Được ạ, vừa tản bộ vừa giảm béo luôn”
“Ừm, tý nữa hẹn nhau ở đại sảnh… Đúng rồi em đừng nói cho anh họ em biết nhá, không cậu ta lại đòi đi theo, anh muốn kể cho em nghe truyện trong quân ngũ của anh họ em. Buồn cười lắm!”
Em gái càng vui vẻ, mắt xoe tròn gật đầu.
Vào căn phòng Phó Suất chuẩn bị cho, Cái Chí Huy nhanh chóng kéo túi du lịch lấy kem đánh răng với bàn chải vào phòng tắm
Vào phòng tắm mới phát hiện ở đây đã đầy đủ đồ dùng, tiểu Cái xoẹt xoẹt đánh răng xong tiện thể cầm chai nước hoa trên kệ xịt xịt vào quần áo.
Đánh răng cho thơm tho, Cái Chí Huy ngắm anh đẹp giai trong gương, búng tay- xuất phát
Đồng hồ điểm chín giờ, trong đại sảnh không một bóng người, chắc để phòng trộm cửa sổ bốn phía đều khóa kín.
Cái Chí Huy thấy hơi nóng, ra sa lon kiên nhẫn đợi.
Trong bóng tối, rừng cây bốn phía mờ ảo, tựa như một đám quỷ quái đang nhìn chằm chằm vào anh. Cái Chí Huy cân nhắc xem tý nữa đi đâu cùng em gái rồi lựa thời cơ thổ lộ.
Càng nghĩ mi mắt càng díu lại, cơ thể như bị dìm trong đầm nước, bùn nhão sền sệt bắt đầu tràn vào khoang mũi làm anh khó thở.
Đột nhiên một con cá nhỏ xuyên qua lớp bùn chui vào trong miệng anh, mang theo một làn khí mát lành.
Như vớ được của bảo bối, anh liều mạng há to miệng mặc con cá kia bơi qua bơi lại.
Rốt cuộc anh cũng kéo được đôi mi trĩu nặng lên. Phát hiện có người ghé sát mặt mình, nhìn kĩ lại hóa ra là Phó Suất.
Đệt! Cái Chí Huy giật giật cánh tay nhức mỏi đấm ngay một đấm.
Bên cạnh, Thư Sướng kêu lên đầy sợ hãi “Anh”
Cái Chí Huy nghĩ thầm Phó Suất này thật to gan, dám trước mặt em gái dở trò lưu manh sàm sỡ
“Anh tôi tốt bụng giúp anh hô hấp nhân tạo vậy mà anh còn lấy oán trả ân”
Hô hấp nhân tạo? Xảy ra chuyện gì thế?
Ra là, trong sảnh trông nhiều cây xanh, ban ngày thì tốt nhưng đến tối thì trong phòng toàn khí cac bo nic đứng trong đó dễ bị thiếu oxi. Mọi người trên núi đều biết thế nên ban đêm không ai ra đây.
Chỉ có con khỉ háo sắc Cái Chí Huy chui vào cái phòng độc hại này, kết quả là ngất đi lúc nào không biết
May mà Phó Suất đi ngang qua trông thấy Cái Chí Huy té xỉu, trong lúc cấp bách Phó Suất nhặt gạt tàn ném vỡ cửa sổ sát sàn.
Tiếng vang rất lớn đánh thức tất cả mọi người.
Nhìn khuôn mắt bầm tím của Phó Suất, Cái Chí Huy có chút ngượng ngùng, hàm hồ không nói rõ lý do mình ra đại sảnh. Nhất là nhìn thấy em họ hắn mặc đồ ngủ, dáng vẻ vừa tỉnh ngủ thì trong lòng càng tức giận. Anh bị lừa!
Tới khi Phó Suất dìu anh vào phòng, suy nghĩ hỗn độn của anh cũng thông suốt.
“Phó Suất, hô hấp nhân tạo mà cần dùng lưỡi à”
Phó Suất không nói gì, xoay người đóng cửa, khóa trái, sau mỉm cười thật tươi.
“ Phương pháp hô hấp nhân tạo thì có rất nhiều, kiểu gì thì cũng là thông khí, hôm nay tôi dậy anh trọn bộ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook