Phượng Hoàng Nam
-
Chương 1
Nhìn lại tờ vé số trong tay, anh vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn chằm chằm vào dãy số trên màn hình.
“Phắc! Chỉ sai có 3 số” Khóe miệng xệ xuống, Cái Chí Huy đem tờ vé số trong tay xé nát thành từng mảnh.
Dân tình đều nói sổ số quý ở tình kiên trì, giải thưởng trăm vạn thì khó chứ giải thưởng nhỏ thì nhất định lấy được, tối thiểu là hòa vốn, không lãi cũng chẳng lỗ.
Tiểu Cái luôn một mực tin tưởng điều đó, anh tin chắc rằng sổ số sẽ giúp anh đổi đời, từ nay về sau phất như diều gặp gió, vênh váo được với lũ lắm tiền.
Đáng tiếc cách mạng chưa thành công, lừa gạt vô số nhân dân tiếp tục cố gắng.
Kì thật trong mắt nhiều người, tiểu Cái đã được xem là kẻ may mắn. Không nhờ quan hệ cũng không tốn tiền, thi được vào trường cao đẳng dù là trường quân đội thì đối với vùng quê nghèo khó này cũng là một kỳ tích rồi.
Lúc nhận được giấy trúng tuyển Cái đại gia vui vẻ quên trời đất. Sân nhà cũng đông như trảy hội.
Trở thành sinh viên “xịn” đầu tiên trong trăm dặm quanh vùng, Cái Chí Huy từ nơi rừng rú hẻo lánh bay lên thành phượng hoàng.
Nhưng sau khi nhập học, chú phượng hoàng này lại chịu đả kích không nhỏ.
Ánh đèn rực rỡ nơi thành đô làm anh hoa cả mắt, rồi lại bị giam mình trong trường cực khổ tu hành. Bạn học bên cạnh ai cũng giỏi giang mà anh lại chẳng có nền tảng vững chắc. Trẻ em nông thôn kém nhất chính là tiếng Anh, trình độ chẳng bằng đứa trẻ bập bẹ abc. Đáng thương cho tiểu Cái nhà ta, làm thế nào cũng không thi đỗ kì thi cấp 4, đành trơ mắt nhìn chứng chỉ mọc cánh bay mất.
Vất vả lắm mới nhịn tới khi tốt nghiệp, sau đó được phân về địa phương, theo lý thuyết công việc cán bộ kỹ thuật của anh cũng tương đối nhàn hạ vì cứ mỗi năm lại được lên quân hàm một lần. Song con người ở đời sợ nhất là bị đem ra so sánh.
Bên cạnh mà có kẻ nhỉnh hơn, vậy thì muốn kiếm được quân hàm cứ chờ dài cổ đi. Không có tấm lòng của thánh nhân ai mà không ghen nổ mắt ra.
Mà kẻ lợi hại này nghe đồn là con của Tư lệnh quân khu, tốt nghiệp sau Cái Chí Huy hai khóa nhưng bây giờ hắn đã làm tới cấp thượng úy phó doanh. Điều này đối với đồng chí tiểu Cái còn đang vất vả nhảy cấp làm sao mà cam lòng nổi?
Phiền phức nhất là tiểu Cái cùng vị này chung phòng a.
Phó Suất, người cũng như tên, lớn lên phong nhã. Thế nhưng lần đầu tiên gặp mặt, Cái Chí Huy đã vô cùng chán ghét hắn.
Không thể trách tiểu Cái có thành kiến với người ta, thật sự vị Phó Suất này cũng không được dân tình hoan nghênh lắm.
Trong quân đội con cháu của cán bộ cao cấp không ít, nhưng ngoại trừ những đặc quyền được trao vụng trộm, mọi người coi như hòa hợp.
Lúc đầu khi tiểu Cái biết được cùng phòng với vị Phó Suất kia còn mừng thầm một phen. Chính mình không có tiền cũng không có gia thế, có thể cùng vị công tử này tạo quan hệ, tương lai tăng cấp hay chuyển nghề đều được.
Còn đang tự sướng với tính toán nhỏ nhặt của bản thân, về tới phòng anh trợn tròn cả mắt.
Vì đến trước một tháng cho nên Cái Chí Huy chiếm được địa điểm thuận lợi, đem giường của mình chuyển đến gần cửa sổ, vị trí gần cửa đề lại cho người tới sau.
Không nghĩ vị mới tới này lại trâu bò vậy, khi Cái Chí Huy về đến nơi thì người ta đã vô thanh vô thức đem toàn bộ đồ đạc cuả anh chuyển tới vị trí gần cửa, chỗ cũ của anh bị một cái giường to thay thế.
Mà cái con tu hú chiếm tổ kia sau khi trông thấy Cái Chí Huy chen vào chỉ không mặn không nhạt ném ra một câu: “Tôi không quen ngủ cạnh cửa, dễ bị đau đầu.”
Tính tình Cái Chí Huy cũng không được tốt lắm, tiền trảm hậu tấu như vậy có văn hóa hay không hả!
Không đợi anh bùng phát, ngoài cửa lại có người tiến vào
“Tiểu Phó, đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa? Thiếu gì tới chỗ chú mà lấy”
“ Thằng nhóc cậu sao dám….” Không cho anh nói hết câu, lại có người cắt ngang
“ Tiểu Phó!”
Cái Chí Huy quay đầu, thì ra là chỉ đạo viên.
Vị chỉ đạo viên này là từ sư bộ điều tới cơ sở, mặt mũi luôn lạnh lùng. Thế mà bây giờ như đại địa hồi xuân, cười tới toe toét.
Chờ chỉ đạo viên quan tâm xong, lúc sau lại có trạm trưởng trạm ra đa, phó đoàn trưởng Đoàn 3, một đám Chính ủy chạy tới thăm hỏi vấn đề đồ dùng sinh hoạt của đồng chí tiểu Phó.
Lãnh đạo thị sát xong, lửa giận hừng hực của tiểu Cái cũng lặng lẽ lui quân. Anh đem giường chiếu thu dọn lại, ngẩng đầu cười nói: “ Cậu thiếu cái gì cứ qua tôi mà lấy”
Tên Phó Suất kia nghe xong, khóe miệng cười mà như không, trong mắt lộ rõ vẻ đùa cợt đắc ý nhưng cũng vô cùng sáng lạn.
“Phắc! Chỉ sai có 3 số” Khóe miệng xệ xuống, Cái Chí Huy đem tờ vé số trong tay xé nát thành từng mảnh.
Dân tình đều nói sổ số quý ở tình kiên trì, giải thưởng trăm vạn thì khó chứ giải thưởng nhỏ thì nhất định lấy được, tối thiểu là hòa vốn, không lãi cũng chẳng lỗ.
Tiểu Cái luôn một mực tin tưởng điều đó, anh tin chắc rằng sổ số sẽ giúp anh đổi đời, từ nay về sau phất như diều gặp gió, vênh váo được với lũ lắm tiền.
Đáng tiếc cách mạng chưa thành công, lừa gạt vô số nhân dân tiếp tục cố gắng.
Kì thật trong mắt nhiều người, tiểu Cái đã được xem là kẻ may mắn. Không nhờ quan hệ cũng không tốn tiền, thi được vào trường cao đẳng dù là trường quân đội thì đối với vùng quê nghèo khó này cũng là một kỳ tích rồi.
Lúc nhận được giấy trúng tuyển Cái đại gia vui vẻ quên trời đất. Sân nhà cũng đông như trảy hội.
Trở thành sinh viên “xịn” đầu tiên trong trăm dặm quanh vùng, Cái Chí Huy từ nơi rừng rú hẻo lánh bay lên thành phượng hoàng.
Nhưng sau khi nhập học, chú phượng hoàng này lại chịu đả kích không nhỏ.
Ánh đèn rực rỡ nơi thành đô làm anh hoa cả mắt, rồi lại bị giam mình trong trường cực khổ tu hành. Bạn học bên cạnh ai cũng giỏi giang mà anh lại chẳng có nền tảng vững chắc. Trẻ em nông thôn kém nhất chính là tiếng Anh, trình độ chẳng bằng đứa trẻ bập bẹ abc. Đáng thương cho tiểu Cái nhà ta, làm thế nào cũng không thi đỗ kì thi cấp 4, đành trơ mắt nhìn chứng chỉ mọc cánh bay mất.
Vất vả lắm mới nhịn tới khi tốt nghiệp, sau đó được phân về địa phương, theo lý thuyết công việc cán bộ kỹ thuật của anh cũng tương đối nhàn hạ vì cứ mỗi năm lại được lên quân hàm một lần. Song con người ở đời sợ nhất là bị đem ra so sánh.
Bên cạnh mà có kẻ nhỉnh hơn, vậy thì muốn kiếm được quân hàm cứ chờ dài cổ đi. Không có tấm lòng của thánh nhân ai mà không ghen nổ mắt ra.
Mà kẻ lợi hại này nghe đồn là con của Tư lệnh quân khu, tốt nghiệp sau Cái Chí Huy hai khóa nhưng bây giờ hắn đã làm tới cấp thượng úy phó doanh. Điều này đối với đồng chí tiểu Cái còn đang vất vả nhảy cấp làm sao mà cam lòng nổi?
Phiền phức nhất là tiểu Cái cùng vị này chung phòng a.
Phó Suất, người cũng như tên, lớn lên phong nhã. Thế nhưng lần đầu tiên gặp mặt, Cái Chí Huy đã vô cùng chán ghét hắn.
Không thể trách tiểu Cái có thành kiến với người ta, thật sự vị Phó Suất này cũng không được dân tình hoan nghênh lắm.
Trong quân đội con cháu của cán bộ cao cấp không ít, nhưng ngoại trừ những đặc quyền được trao vụng trộm, mọi người coi như hòa hợp.
Lúc đầu khi tiểu Cái biết được cùng phòng với vị Phó Suất kia còn mừng thầm một phen. Chính mình không có tiền cũng không có gia thế, có thể cùng vị công tử này tạo quan hệ, tương lai tăng cấp hay chuyển nghề đều được.
Còn đang tự sướng với tính toán nhỏ nhặt của bản thân, về tới phòng anh trợn tròn cả mắt.
Vì đến trước một tháng cho nên Cái Chí Huy chiếm được địa điểm thuận lợi, đem giường của mình chuyển đến gần cửa sổ, vị trí gần cửa đề lại cho người tới sau.
Không nghĩ vị mới tới này lại trâu bò vậy, khi Cái Chí Huy về đến nơi thì người ta đã vô thanh vô thức đem toàn bộ đồ đạc cuả anh chuyển tới vị trí gần cửa, chỗ cũ của anh bị một cái giường to thay thế.
Mà cái con tu hú chiếm tổ kia sau khi trông thấy Cái Chí Huy chen vào chỉ không mặn không nhạt ném ra một câu: “Tôi không quen ngủ cạnh cửa, dễ bị đau đầu.”
Tính tình Cái Chí Huy cũng không được tốt lắm, tiền trảm hậu tấu như vậy có văn hóa hay không hả!
Không đợi anh bùng phát, ngoài cửa lại có người tiến vào
“Tiểu Phó, đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa? Thiếu gì tới chỗ chú mà lấy”
“ Thằng nhóc cậu sao dám….” Không cho anh nói hết câu, lại có người cắt ngang
“ Tiểu Phó!”
Cái Chí Huy quay đầu, thì ra là chỉ đạo viên.
Vị chỉ đạo viên này là từ sư bộ điều tới cơ sở, mặt mũi luôn lạnh lùng. Thế mà bây giờ như đại địa hồi xuân, cười tới toe toét.
Chờ chỉ đạo viên quan tâm xong, lúc sau lại có trạm trưởng trạm ra đa, phó đoàn trưởng Đoàn 3, một đám Chính ủy chạy tới thăm hỏi vấn đề đồ dùng sinh hoạt của đồng chí tiểu Phó.
Lãnh đạo thị sát xong, lửa giận hừng hực của tiểu Cái cũng lặng lẽ lui quân. Anh đem giường chiếu thu dọn lại, ngẩng đầu cười nói: “ Cậu thiếu cái gì cứ qua tôi mà lấy”
Tên Phó Suất kia nghe xong, khóe miệng cười mà như không, trong mắt lộ rõ vẻ đùa cợt đắc ý nhưng cũng vô cùng sáng lạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook