Phượng Hoàng Hồi Sinh
-
Chương 38: Hôn lễ
Quách Huy cõng Quách Tuệ trên lưng, hắn cẩn thận đi từng bước đến gần kiệu hoa. Chỉ còn cách ba bước chân thì đến kiệu hoa, Quách Huy âm thầm lắc đầu buồn bã.
“Chỉ còn ba bước chân, Tuệ nhi đã thành vợ người, tiểu muội của mình đã thật sự trưởng thành. Nhưng, tên tú tài đó liệu có thể lo chu toàn cho tiểu muội hay không?”
Quách Huy thở dài, hắn thật sự lo cho tương lai của Quách Tuệ.
Tiếng pháo hoa, tiếng kèn cùng với tiếng vỗ tay reo hò của mọi người làm náo loạn cả phủ Thừa Tướng. Quách Tuệ mỉm cười, trong đầu nàng lúc bấy giờ chỉ là hình ảnh của Trương Đình. Quách Tuệ cảm thấy trái tim nàng như muốn nhảy ra ngoài.
“Mình sắp lên kiệu hoa, mình sắp thành thê tử của Đình ca, mình sắp thành Trương phu nhân...”
Huynh muội bọn họ mải mê trong suy nghĩ riêng, thì bỗng nhiên, một tiếng “bụp“. Quách Huy cau mày, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
- A...
Quách Huy chân run, ngã về phía trước, khiến cho Quách Tuệ té lăn mấy vòng trên đất lạnh. Bộ giá y màu đỏ tươi của nàng bị kéo lê, ma sát với mặt đất. Nó trở nên nhăn nheo và bám đầy bụi bẩn. Khăn đội đầu cũng vì cú ngã mà bay ra xa. Trâm cài trên tóc của nàng cũng lệch đi, vài sợi tóc rớt ra và bám đầy lá cây, bụi bẩn.
- Tuệ nhi, muội không sao chứ?
Quách Huy nhăn mặt, hắn đứng dậy và nhanh chân chạy đến đỡ Quách Tuệ đứng lên. Quan khách đều há hốc mồm, bọn họ chưa bao giờ thấy cảnh này trước đây - Tân nương đo đất.
Một số người quan tâm đến tình trạng của tân nương, một số người lại không nhịn được cười khi nhìn thấy dáng vẻ của tân nương - chẳng khác một tiểu nha đầu ngoài đầu ngỏ.
Quách Ngọc âm thầm mỉm cười.
“Ngã đẹp lắm!”
Quách Tuệ chật vật lắm mới đứng lên được. Nàng thở mạnh, hai tay đưa lên lau đi vết dơ trên má. Quách An cau mày, ông tiến lại cạnh bên nàng, sau đó ân cần hỏi.
- Con không sao chứ?
Quách Tuệ cười gượng gạo đáp trả.
- Con không sao...
Quan khách vẫn cười đùa trước cú ngã của Quách Tuệ, Quách Ngọc cười khẩy. Nàng cố gắng kiềm chế, sau đó thể hiện sự quan tâm hỏi.
- Đại tỷ không sao chứ?
Nói rồi, nàng xoay người liếc nhìn đám người đang cười đùa.
- Trời nhiều gió lạnh, cười nhiều không tốt.
Nghe Quách Ngọc lên tiếng mọi người cũng không dám cười nữa. Quách An nhìn Quách Ngọc hài lòng, gật đầu.
- Còn không mau giúp đại tỷ chỉnh sửa lại giá y, đầu tóc? Tất cả các ngươi đều là bù nhìn? Trễ giờ lành của đại tỷ thì các ngươi không chịu trách nhiệm nỗi đâu!
Nha hoàn nghe Quách Ngọc hét thì mới chợt bừng tỉnh, bọn họ nhanh chóng đưa Quách Tuệ vào trong trang điểm lại. Không lâu sau đó, Quách Tuệ bước ra, quần áo tươm tất gọn gàng. Quách Huy tiếp tục cõng nàng lên kiệu hoa. Cuối cùng thì nàng cũng vào yên vị bên trong kiệu hoa, Quách Tuệ thở phào nhẹ nhõm. Kiệu hoa nhanh chóng di chuyển từ phủ Thừa Tướng để đi đến Trương Phủ. Tiếng kèn hoa nhộn nhịp khắp phố phường. Quách Tuệ ngồi bên trong liên tục cười khúc khít. Nhưng nàng ta không biết, chuỗi ngày kinh hoàng chỉ mới bắt đầu.
Kiệu hoa cuối cùng cũng đến Trương Phủ, tuy nhiên lại bị chặn lại ngay trước cổng, bởi kiệu hoa của La Minh Tú đang ở phía trước. Đúng lẽ, kiệu hoa của Quách Tuệ đến trước sau đó mới đến lượt La Minh Tú được đón vào Trương Phủ.
Bên ngoài tiếng cãi nhau ầm ĩ, ai cũng muốn vào trước nhưng không ai chịu nhường ai. Lan Túc đứng bên ngoài đôi co cùng với Tiểu Đào, cả hai đều muốn bảo vệ danh dự của tiểu thư nhà mình mà không chịu nhường bước.
- Các ngươi đúng thật là không biết điều, tiểu thư nhà ta là chính thất đương nhiên phải được đưa vào Trương Phủ trước. Các ngươi bị điên hay bị điếc mà không biết lẽ phải, không nghe lẽ phải?
- Ngươi! Ta nói cho ngươi biết, tiểu thư nhà ta tuy không là chính thê nhưng cũng là bình thê. Hơn nữa ngươi phải nhớ một điều tiểu thư nhà ta là đích nữ!
- Nói ra không biết ngượng miệng. Tiểu thư nhà ngươi có là đích nữ thì cũng thấp hơn tiểu thư nhà ta một bật, cũng phải cúi đầu gọi một tiếng đại phu nhân.
- Ngươi...
- Tất cả im miệng hết cho ta!
Lan Túc cùng với Tiểu Đào bị quát nên cũng không dám tiếp tục cãi nhau. Trương Đình tức giận bước lên phía trước, lạnh lùng để lại một câu rồi quay người bước vào.
- Ai đến trước thì vào trước đi.
Nghe Trương Đình nói, Tiểu Đào vui vẻ, liếc nhìn Lan Túc. Đoàn kiệu hoa của La Minh Tú đi vào cổng Trương Phủ, sau đó đến lượt đoàn kiệu hoa của Quách Tuệ đi vào. Hai cỗ kiệu được đặt ngang nhau, Trương Đình đứng phía trước và chuẩn bị đến đá kiệu.
Cả hai tân nương ngồi bên trong đều hồi hộp, cả hai đều hy vọng kiệu hoa của mình sẽ được đá trước. Lúc này nhà gái của cả hai tân nương đều đến đầy đủ, đang chờ tân lang tân nương bái đường thành thân. Trương Đình không thể chờ đợi lâu thêm nữa, hắn suy nghĩ, sau đó quyết định đến trước kiệu hoa của La Minh Tú. Tiểu Đào vui vẻ hành lễ với Trương Đình, bà mối đứng bên cạnh cũng vui vẻ kêu lớn:
- Mời Tân Lang đá kiệu hoa.
Nghe tiếng kêu của bà mối, Quách Tuệ hai tay nắm chặt. Nàng thật sự tức giận, rõ ràng nàng là chính thê nàng đã chịu nhục khi phải vào phủ sau La Minh Tú, nay đá kiệu hoa cũng phải nhường nhìn nàng ta. Quách Tuệ hai tay nắm chặt váy, nàng cắn môi, nâng người đứng dậy bước ra khỏi kiệu hoa.
- Trương...
Quách Ngọc vừa định hét lớn thì đã thấy Trương Đình đang đứng trước mặt nàng. Hắn ta tức giận nheo mắt, nghiến răng hỏi. - Vì sao lại ra đây?
- Thiếp...
Quách Tuệ định bước ra lấy lại công bằng cho bản thân nhưng nàng không ngờ Trương Đình không hề đá kiệu hoa của La Minh Tú mà chỉ đến nói với La Minh Tú một câu: “Nàng chịu thiệt thòi, nhưng ta phải làm theo quy củ!“. Nói xong hắn quay người đi đến kiệu hoa của Quách Tuệ thì thấy Quách Tuệ hung hăng bước ra hét lớn.
- Không ra thể thống gì, còn không mau bước vào?
Quan khách bên ngoài chỉ trỏ khiến hắn cảm thấy mất mặt vô cùng. Quách Tuệ bước vào, hắn cũng nhanh chân đá nhẹ vào kiệu hoa sau đó xoay người bước về phía kiệu hoa còn lại.
Cả hai kiệu hoa đều được Tân Lang đá, hai Tân Nương cũng được bà mối đỡ tay bước ra. Cả hai đều mặt giá y màu đỏ tươi, đầu đội khăn uyên ương. Hai người đứng hai bên Trương Đình sau đó được dìu vào trong.
Vì Trương Đình không còn phụ mẫu nên cậu hắn là Trương Hận sẽ thay mặt giúp hắn đứng ra chủ trì hôn lễ. Trương Hận ngồi một bên, Quách An ngồi một bên mỉm cười nhìn đôi Tân Lang Tân Nương bước vào.
- Nhất bái thiên địa.
Tiếng hô vang lên, Quách Tuệ mỉm cười.
“Một chút nữa thôi mình sẽ danh chính ngôn thuận thành thê tử của chàng...”
Bái đường xong, nhận bao lì xì xong Quách Tuệ lui sang một bên đến lượt La Minh Tú tiến lên làm lễ bái đường.
“Xoạt” một tiếng, theo sau đó là tiếng hét thất thanh của tân nương.
- A...
Quách Tuệ không biết chuyện gì xảy ra, nàng cảm nhận như có gì đó chạm nhẹ vào chân nàng khiến nàng mất thăng bằng và ngã nhào về phía trước kéo theo tà áo của người trước mặt. Nàng xoa trán cố gắng đứng dậy, chưa kịp bình tĩnh thì “bốp” một tiếng, má trái của nàng in rõ dấu bàn tay.
- Quách Tuệ, ngươi cố ý?
Quách Tuệ đưa tay che má, nước mắt lưng tròng hét.
- Ta không có! Ngươi dám đánh ta?
Lúc này La Minh Tú cũng không ngần ngại gì mà không tranh cãi với Quách Tuệ. Trước đó, nàng bị Quách Tuệ kéo rách giá y, làm lộ ra bờ vai gầy trắng mịn. La Minh Tú tức giận tháo khăn uyên ương ra và tát Quách Tuệ một cái thật mạnh. Nay Quách Tuệ còn dám lớn tiếng với nàng khiến nàng cảm thấy như muốn giết người.
La Minh Tú xông lên phía trước nắm lấy vạt áo của Quách Tuệ rồi xé mạnh. Quách Tuệ tức giận xông lên túm lấy tóc của La Minh Tú. Cả hai bám lấy nhau, chẳng quan tâm đến bao nhiêu cặp mắt đang ngạc nhiên nhìn.
Quách Ngọc vẫn ngồi yên trên ghế dựa, mặc cho trước mặt đang náo loạn nàng vẫn ung dung vuốt nhẹ tách trà. Trương Đình vỗ tay lên trán, hắn cảm thấy có lẽ hắn cưới vợ không xem ngày nên mới ra cớ sự như thế này. Hắn lớn tiếng gọi người vào can ngăn. Nha hoàn, thậm chí có cả vài tên gia đinh mới kéo hai người bọn họ ra được.
Cả hai đều chẳng ra bộ dạng gì, đầu tóc rối bời, giá y nát tươm, trên tay, trên cổ và cả mặt đều có dấu tay và vết xước.
- Phụ thân, là ả ta cố ý...
La Minh Tú nhào vào lòng La Toàn mà khóc. Nàng ta cảm thấy ấm ức vô cùng khi nàng là đích nữ lại luôn luôn chịu thua trước một thứ nữ hèn mọn.
- Con gái ngoan, có phụ thân ở đây để ta xem ai dám ức hiếp con.
La Toàn vuốt tóc La Minh Tú, ân cần an ủi. Sau đó ông xoay sang gắt lên với Trương Đình.
- Ngươi nếu không bảo vệ được con gái ta thì không cần ra dáng. Tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu như ngươi cưới được con gái ta là phúc ba đời.
Trương Đình nắm chặt hai tay, hắn chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như hôm nay.
Quách Ngọc nhìn hắn cúi đầu, nàng cảm thấy buồn cười. Hoá ra, người mà nàng từng một đời yêu một đời hận lại hèn hạ như thế.
Tình cảnh hỗn loạn khiến mọi người dường như quên mất một điều. Quách Ngọc cũng không ít kĩ mà sẵn sàng nhắc nhở.
Nàng tiến lại gần Quách Tuệ.
- Đại tỷ, tỷ không sao chứ?
Quách Tuệ không đáp lời nàng mà chạy thẳng đến bên cạnh Quách An khóc thút thít. Quách Ngọc cũng không nhiều lời là xoay người hỏi La Minh Tú.
- Tú tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Vết thương hôm trước vừa lành nay lại bị rách ra thì không tốt. Mau đi tìm đại phu.
Mọi người chợt bừng tỉnh, cả đại sảnh bao nhiêu cặp mắt đều hướng về La Minh Tú.
- Ôi, vết thương khủng khiếp quá.
- Lần trước bị Kiếm Thú gây ra?
- Đây mà là thiên kim sao?
- Trông chẳng khác một con quái vật bao nhiêu...
Tiếng xì xầm bắt đầu một lớn, La Minh Tú thở dốc, nàng bịt kín hai tai rồi chạy ra khỏi đại sảnh.
Hôn lễ tốt đẹp trở nên hỗn loạn, tân nương đánh nhau như người đàn bà chanh chua ngoài chợ, đây thật sự là một buổi hôn lễ hiếm thấy.
Mọi thứ vượt xa tầm kiểm soát, quan khách cũng ở lại uống một vài chung rượu sau đó cũng tìm lý do cáo từ.
Quách Ngọc cũng đã xem đủ kịch vui nên cũng không ở lại lâu. Nàng lên xe ngựa khởi hành hồi phủ.Chiếc xe ngựa chạy một mạch trên đường cái, Quách Ngọc ngồi bên trong yên lặng đọc sách.
- Kim Sương, hôm nay ngươi làm tốt lắm.
- Là trách nhiệm của nô tỳ.
Quách Ngọc hài lòng gật đầu. Hôm nay ra ngoài nàng không đưa theo Tuyết Lâm hay Hoà ma ma mà chỉ đưa theo Kim Sương bởi nàng có chỗ hữu dụng.
Kim Sương có võ công đủ cao để ném một hạt đậu nhỏ vào chân một ngươi với một lực đủ để họ ngã nhào. Nhờ vào đó mà hôm nay mới có kịch vui để quan khách cùng xem.
Về đến Quách phủ, Quách Ngọc mau chóng về viện Ngọc Cát tắm gội.
Tinh thần thoải mái, nàng ung dung ngồi trên ghế tựa nhìn ra ô cửa.
- Chăm chú ngắm nhìn, ngoài đấy có gì vui?
Bị hơi nóng truyền đến, Quách Ngọc cau mày, xoay người đưa tay đẩy gương mặt nham nhở ấy ra.
- Đến từ khi nào?
- Vừa đến thôi. Nàng đang nhìn gì thế?
Quách Ngọc liếc nhìn Nguyên Thiên Hữu, nàng đưa tay lấy cuốn sách bên cạnh giả vờ đọc.
- Không có gì.
- Hôn lễ hôm nay ta không đến, nhưng ta nghe Minh Tước nói rất thú vị.
Quách Ngọc mỉm cười, gật đầu.
- Có một chút thú vị.
Nguyên Thiên Hữu nhìn nàng, hắn lấy một miếng bánh đưa lên miệng sau đó hỏi.
- Nàng đang suy nghĩ về kế mẫu của mình?
Quách Ngọc liếc mắt, ném cuốn sách trên tay vào ngực hắn.
- Ta đã nói không gọi bà ta là mẫu thân.
- Được rồi, không gọi mẫu thân. Nàng định khi nào tiến hành?
- Năm ngày nữa.
Nguyên Thiên Hữu đưa tay vén tóc nàng, hắn nhẹ nhàng nói.
- Cảm thấy khó chịu? Nếu vậy thì đừng làm.
- Không phải, ta chỉ nhớ đến mẫu thân.
Hắn không nói nữa, hắn chỉ ngồi lại gần nàng hơn. Quách Ngọc không nói, nàng tiếp tục nhìn ra ô cửa.
Nàng tự tay tìm kế thê cho phụ thân, dù điều đó trăm lợi không hại hơn nữa cũng là tâm nguyện của mẫu thân nhưng nàng vẫn có một chút khó chịu. Bởi vì với nàng, tình yêu thật sự thì chỉ xuất phát từ hai trái tim cùng nhịp đập, sự xuất hiện của kẻ thứ ba sẽ phá huỷ tất cả.
Bỗng nhiên trời thổi gió, cửa sổ đập mạnh, lá cây bị gió cuốn rụng rơi đầy sân. Nguyên Thiên Hữu kéo nàng vào trong, sau đó đưa tay đóng cửa. Trở vào trong, hắn trố mắt nhìn vì bên trong không chỉ có mình Quách Ngọc.
- Ngươi là ai?
Nguyên Thiên Hữu kéo Quách Ngọc về phía sau hắn, sau đó cảnh giác nhìn về phía người kia.
- Người quen cả thôi, ông ta là Bạch Lãnh đạo trưởng.
- Đạo trưởng?
Bạch Lãnh cười ha hả, ông ta không quan tâm đến Nguyên Thiên Hữu mà thản nhiên ngồi xuống ghế.
- Cuối cùng thì ông cũng xuất hiện. Hôm đó...
- Ta không sao. Hôm nay ta tìm các con là có chuyện muốn nhắc nhở.
- Tìm bọn ta?
Quách Ngọc khó hiểu, vì sao Bạch Lãnh lại muốn tìm
Nguyên Thiên Hữu.
Bạch Lãnh vuốt hàm râu trắng, ông nhìn Nguyên Thiên Hữu sau đó mỉm cười.
- Chàng trai trẻ, dục tốc bất đạt. Có những chuyện con cần phải cho nó thời gian, đừng quá tự tin về khả năng của bản thân mà gây hại đến những người xung quanh.
- Dục tốc bất đạt? Ta chẳng có dự định gì, vậy thì làm sao có dục tốc bất đạt?
Bạch Lãnh cười ha hả.
- Vì giết một kẻ xấu mà hy sinh một người con yêu thương thì không đúng, thật sự không đúng.
Nguyên Thiên Hữu hít một hơi thật sâu, hai tay hắn nắm chặt. Hắn nhìn thẳng vào mắt Bạch Lãnh.
- Ta không hiểu những gì ông nói.
- Đêm nay con sẽ hiểu.
Nói rồi, Bạch Lãnh nhìn Quách Ngọc. Ông thở dài nhìn nàng.
- Ta muốn nói chuyện riêng với nàng. Chàng trai trẻ, con có thể lui ra ngoài?
Nguyên Thiên Hữu định phản bác thì bị Quách Ngọc cản lại.
- Thiên Hữu, ngươi trở về đi.
Nguyên Thiên Hữu chần chừ một lúc lâu, cuối cùng cũng xoay người bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn lại nàng và đạo trưởng. Bạch Lãnh lúc này mới ưu tư nói.
- Con ứng số mệnh, trọng sinh trong biển lửa. Tuy nhiên, sắp tới, một kiếp nạn sẽ đến. Kiếp nạn này, là do nhân hoạ, nhưng thiên hộ. Con không thể khiến nó không xảy ra, bản thân con cũng không thể tự tránh kiếp nạn, chỉ có một thứ duy nhất có thể giúp con. Con nghi ngờ nó, từng thề sẽ không nhận nó, nhưng chính nó sẽ cứu con thoát một mạng. Mạng đổi mạng hoặc bình an vô sự, đều xem có bao nhiêu phân thành tâm.
-...
Quách Ngọc đứng im nghe Bạch Lãnh nói một mạch. Nàng nửa tin nửa ngờ lời của ông. Suy nghĩ hồi lâu, Quách Ngọc mới lên tiếng hỏi.
- Vì sao?
- Vì con ứng số mệnh nhưng lại chống lại quy luật tự nhiên. Kiếp nạn này xem như là thử thách.
- Thử thách?
- Đúng vậy, nếu con vượt qua thì xem như ta không phí công giúp con.
- Đây là chuyện hôm trước ông muốn nói với ta?
- Hãy cố gắng tận dụng những thông tin ta cung cấp, đừng để ta phải hoài công phí sức.
Bạch Lãnh nói hết câu thì lại bắt đầu thở dốc.
- Ông... ông không sao chứ?
- Ta đi trước.
Nói rồi ông nhanh chóng lao ra ngoài cửa chạy mất.
Quách Ngọc nhìn theo, âm thầm lắc đầu.
- Chẳng lẽ... là nó?
“Chỉ còn ba bước chân, Tuệ nhi đã thành vợ người, tiểu muội của mình đã thật sự trưởng thành. Nhưng, tên tú tài đó liệu có thể lo chu toàn cho tiểu muội hay không?”
Quách Huy thở dài, hắn thật sự lo cho tương lai của Quách Tuệ.
Tiếng pháo hoa, tiếng kèn cùng với tiếng vỗ tay reo hò của mọi người làm náo loạn cả phủ Thừa Tướng. Quách Tuệ mỉm cười, trong đầu nàng lúc bấy giờ chỉ là hình ảnh của Trương Đình. Quách Tuệ cảm thấy trái tim nàng như muốn nhảy ra ngoài.
“Mình sắp lên kiệu hoa, mình sắp thành thê tử của Đình ca, mình sắp thành Trương phu nhân...”
Huynh muội bọn họ mải mê trong suy nghĩ riêng, thì bỗng nhiên, một tiếng “bụp“. Quách Huy cau mày, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
- A...
Quách Huy chân run, ngã về phía trước, khiến cho Quách Tuệ té lăn mấy vòng trên đất lạnh. Bộ giá y màu đỏ tươi của nàng bị kéo lê, ma sát với mặt đất. Nó trở nên nhăn nheo và bám đầy bụi bẩn. Khăn đội đầu cũng vì cú ngã mà bay ra xa. Trâm cài trên tóc của nàng cũng lệch đi, vài sợi tóc rớt ra và bám đầy lá cây, bụi bẩn.
- Tuệ nhi, muội không sao chứ?
Quách Huy nhăn mặt, hắn đứng dậy và nhanh chân chạy đến đỡ Quách Tuệ đứng lên. Quan khách đều há hốc mồm, bọn họ chưa bao giờ thấy cảnh này trước đây - Tân nương đo đất.
Một số người quan tâm đến tình trạng của tân nương, một số người lại không nhịn được cười khi nhìn thấy dáng vẻ của tân nương - chẳng khác một tiểu nha đầu ngoài đầu ngỏ.
Quách Ngọc âm thầm mỉm cười.
“Ngã đẹp lắm!”
Quách Tuệ chật vật lắm mới đứng lên được. Nàng thở mạnh, hai tay đưa lên lau đi vết dơ trên má. Quách An cau mày, ông tiến lại cạnh bên nàng, sau đó ân cần hỏi.
- Con không sao chứ?
Quách Tuệ cười gượng gạo đáp trả.
- Con không sao...
Quan khách vẫn cười đùa trước cú ngã của Quách Tuệ, Quách Ngọc cười khẩy. Nàng cố gắng kiềm chế, sau đó thể hiện sự quan tâm hỏi.
- Đại tỷ không sao chứ?
Nói rồi, nàng xoay người liếc nhìn đám người đang cười đùa.
- Trời nhiều gió lạnh, cười nhiều không tốt.
Nghe Quách Ngọc lên tiếng mọi người cũng không dám cười nữa. Quách An nhìn Quách Ngọc hài lòng, gật đầu.
- Còn không mau giúp đại tỷ chỉnh sửa lại giá y, đầu tóc? Tất cả các ngươi đều là bù nhìn? Trễ giờ lành của đại tỷ thì các ngươi không chịu trách nhiệm nỗi đâu!
Nha hoàn nghe Quách Ngọc hét thì mới chợt bừng tỉnh, bọn họ nhanh chóng đưa Quách Tuệ vào trong trang điểm lại. Không lâu sau đó, Quách Tuệ bước ra, quần áo tươm tất gọn gàng. Quách Huy tiếp tục cõng nàng lên kiệu hoa. Cuối cùng thì nàng cũng vào yên vị bên trong kiệu hoa, Quách Tuệ thở phào nhẹ nhõm. Kiệu hoa nhanh chóng di chuyển từ phủ Thừa Tướng để đi đến Trương Phủ. Tiếng kèn hoa nhộn nhịp khắp phố phường. Quách Tuệ ngồi bên trong liên tục cười khúc khít. Nhưng nàng ta không biết, chuỗi ngày kinh hoàng chỉ mới bắt đầu.
Kiệu hoa cuối cùng cũng đến Trương Phủ, tuy nhiên lại bị chặn lại ngay trước cổng, bởi kiệu hoa của La Minh Tú đang ở phía trước. Đúng lẽ, kiệu hoa của Quách Tuệ đến trước sau đó mới đến lượt La Minh Tú được đón vào Trương Phủ.
Bên ngoài tiếng cãi nhau ầm ĩ, ai cũng muốn vào trước nhưng không ai chịu nhường ai. Lan Túc đứng bên ngoài đôi co cùng với Tiểu Đào, cả hai đều muốn bảo vệ danh dự của tiểu thư nhà mình mà không chịu nhường bước.
- Các ngươi đúng thật là không biết điều, tiểu thư nhà ta là chính thất đương nhiên phải được đưa vào Trương Phủ trước. Các ngươi bị điên hay bị điếc mà không biết lẽ phải, không nghe lẽ phải?
- Ngươi! Ta nói cho ngươi biết, tiểu thư nhà ta tuy không là chính thê nhưng cũng là bình thê. Hơn nữa ngươi phải nhớ một điều tiểu thư nhà ta là đích nữ!
- Nói ra không biết ngượng miệng. Tiểu thư nhà ngươi có là đích nữ thì cũng thấp hơn tiểu thư nhà ta một bật, cũng phải cúi đầu gọi một tiếng đại phu nhân.
- Ngươi...
- Tất cả im miệng hết cho ta!
Lan Túc cùng với Tiểu Đào bị quát nên cũng không dám tiếp tục cãi nhau. Trương Đình tức giận bước lên phía trước, lạnh lùng để lại một câu rồi quay người bước vào.
- Ai đến trước thì vào trước đi.
Nghe Trương Đình nói, Tiểu Đào vui vẻ, liếc nhìn Lan Túc. Đoàn kiệu hoa của La Minh Tú đi vào cổng Trương Phủ, sau đó đến lượt đoàn kiệu hoa của Quách Tuệ đi vào. Hai cỗ kiệu được đặt ngang nhau, Trương Đình đứng phía trước và chuẩn bị đến đá kiệu.
Cả hai tân nương ngồi bên trong đều hồi hộp, cả hai đều hy vọng kiệu hoa của mình sẽ được đá trước. Lúc này nhà gái của cả hai tân nương đều đến đầy đủ, đang chờ tân lang tân nương bái đường thành thân. Trương Đình không thể chờ đợi lâu thêm nữa, hắn suy nghĩ, sau đó quyết định đến trước kiệu hoa của La Minh Tú. Tiểu Đào vui vẻ hành lễ với Trương Đình, bà mối đứng bên cạnh cũng vui vẻ kêu lớn:
- Mời Tân Lang đá kiệu hoa.
Nghe tiếng kêu của bà mối, Quách Tuệ hai tay nắm chặt. Nàng thật sự tức giận, rõ ràng nàng là chính thê nàng đã chịu nhục khi phải vào phủ sau La Minh Tú, nay đá kiệu hoa cũng phải nhường nhìn nàng ta. Quách Tuệ hai tay nắm chặt váy, nàng cắn môi, nâng người đứng dậy bước ra khỏi kiệu hoa.
- Trương...
Quách Ngọc vừa định hét lớn thì đã thấy Trương Đình đang đứng trước mặt nàng. Hắn ta tức giận nheo mắt, nghiến răng hỏi. - Vì sao lại ra đây?
- Thiếp...
Quách Tuệ định bước ra lấy lại công bằng cho bản thân nhưng nàng không ngờ Trương Đình không hề đá kiệu hoa của La Minh Tú mà chỉ đến nói với La Minh Tú một câu: “Nàng chịu thiệt thòi, nhưng ta phải làm theo quy củ!“. Nói xong hắn quay người đi đến kiệu hoa của Quách Tuệ thì thấy Quách Tuệ hung hăng bước ra hét lớn.
- Không ra thể thống gì, còn không mau bước vào?
Quan khách bên ngoài chỉ trỏ khiến hắn cảm thấy mất mặt vô cùng. Quách Tuệ bước vào, hắn cũng nhanh chân đá nhẹ vào kiệu hoa sau đó xoay người bước về phía kiệu hoa còn lại.
Cả hai kiệu hoa đều được Tân Lang đá, hai Tân Nương cũng được bà mối đỡ tay bước ra. Cả hai đều mặt giá y màu đỏ tươi, đầu đội khăn uyên ương. Hai người đứng hai bên Trương Đình sau đó được dìu vào trong.
Vì Trương Đình không còn phụ mẫu nên cậu hắn là Trương Hận sẽ thay mặt giúp hắn đứng ra chủ trì hôn lễ. Trương Hận ngồi một bên, Quách An ngồi một bên mỉm cười nhìn đôi Tân Lang Tân Nương bước vào.
- Nhất bái thiên địa.
Tiếng hô vang lên, Quách Tuệ mỉm cười.
“Một chút nữa thôi mình sẽ danh chính ngôn thuận thành thê tử của chàng...”
Bái đường xong, nhận bao lì xì xong Quách Tuệ lui sang một bên đến lượt La Minh Tú tiến lên làm lễ bái đường.
“Xoạt” một tiếng, theo sau đó là tiếng hét thất thanh của tân nương.
- A...
Quách Tuệ không biết chuyện gì xảy ra, nàng cảm nhận như có gì đó chạm nhẹ vào chân nàng khiến nàng mất thăng bằng và ngã nhào về phía trước kéo theo tà áo của người trước mặt. Nàng xoa trán cố gắng đứng dậy, chưa kịp bình tĩnh thì “bốp” một tiếng, má trái của nàng in rõ dấu bàn tay.
- Quách Tuệ, ngươi cố ý?
Quách Tuệ đưa tay che má, nước mắt lưng tròng hét.
- Ta không có! Ngươi dám đánh ta?
Lúc này La Minh Tú cũng không ngần ngại gì mà không tranh cãi với Quách Tuệ. Trước đó, nàng bị Quách Tuệ kéo rách giá y, làm lộ ra bờ vai gầy trắng mịn. La Minh Tú tức giận tháo khăn uyên ương ra và tát Quách Tuệ một cái thật mạnh. Nay Quách Tuệ còn dám lớn tiếng với nàng khiến nàng cảm thấy như muốn giết người.
La Minh Tú xông lên phía trước nắm lấy vạt áo của Quách Tuệ rồi xé mạnh. Quách Tuệ tức giận xông lên túm lấy tóc của La Minh Tú. Cả hai bám lấy nhau, chẳng quan tâm đến bao nhiêu cặp mắt đang ngạc nhiên nhìn.
Quách Ngọc vẫn ngồi yên trên ghế dựa, mặc cho trước mặt đang náo loạn nàng vẫn ung dung vuốt nhẹ tách trà. Trương Đình vỗ tay lên trán, hắn cảm thấy có lẽ hắn cưới vợ không xem ngày nên mới ra cớ sự như thế này. Hắn lớn tiếng gọi người vào can ngăn. Nha hoàn, thậm chí có cả vài tên gia đinh mới kéo hai người bọn họ ra được.
Cả hai đều chẳng ra bộ dạng gì, đầu tóc rối bời, giá y nát tươm, trên tay, trên cổ và cả mặt đều có dấu tay và vết xước.
- Phụ thân, là ả ta cố ý...
La Minh Tú nhào vào lòng La Toàn mà khóc. Nàng ta cảm thấy ấm ức vô cùng khi nàng là đích nữ lại luôn luôn chịu thua trước một thứ nữ hèn mọn.
- Con gái ngoan, có phụ thân ở đây để ta xem ai dám ức hiếp con.
La Toàn vuốt tóc La Minh Tú, ân cần an ủi. Sau đó ông xoay sang gắt lên với Trương Đình.
- Ngươi nếu không bảo vệ được con gái ta thì không cần ra dáng. Tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu như ngươi cưới được con gái ta là phúc ba đời.
Trương Đình nắm chặt hai tay, hắn chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như hôm nay.
Quách Ngọc nhìn hắn cúi đầu, nàng cảm thấy buồn cười. Hoá ra, người mà nàng từng một đời yêu một đời hận lại hèn hạ như thế.
Tình cảnh hỗn loạn khiến mọi người dường như quên mất một điều. Quách Ngọc cũng không ít kĩ mà sẵn sàng nhắc nhở.
Nàng tiến lại gần Quách Tuệ.
- Đại tỷ, tỷ không sao chứ?
Quách Tuệ không đáp lời nàng mà chạy thẳng đến bên cạnh Quách An khóc thút thít. Quách Ngọc cũng không nhiều lời là xoay người hỏi La Minh Tú.
- Tú tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Vết thương hôm trước vừa lành nay lại bị rách ra thì không tốt. Mau đi tìm đại phu.
Mọi người chợt bừng tỉnh, cả đại sảnh bao nhiêu cặp mắt đều hướng về La Minh Tú.
- Ôi, vết thương khủng khiếp quá.
- Lần trước bị Kiếm Thú gây ra?
- Đây mà là thiên kim sao?
- Trông chẳng khác một con quái vật bao nhiêu...
Tiếng xì xầm bắt đầu một lớn, La Minh Tú thở dốc, nàng bịt kín hai tai rồi chạy ra khỏi đại sảnh.
Hôn lễ tốt đẹp trở nên hỗn loạn, tân nương đánh nhau như người đàn bà chanh chua ngoài chợ, đây thật sự là một buổi hôn lễ hiếm thấy.
Mọi thứ vượt xa tầm kiểm soát, quan khách cũng ở lại uống một vài chung rượu sau đó cũng tìm lý do cáo từ.
Quách Ngọc cũng đã xem đủ kịch vui nên cũng không ở lại lâu. Nàng lên xe ngựa khởi hành hồi phủ.Chiếc xe ngựa chạy một mạch trên đường cái, Quách Ngọc ngồi bên trong yên lặng đọc sách.
- Kim Sương, hôm nay ngươi làm tốt lắm.
- Là trách nhiệm của nô tỳ.
Quách Ngọc hài lòng gật đầu. Hôm nay ra ngoài nàng không đưa theo Tuyết Lâm hay Hoà ma ma mà chỉ đưa theo Kim Sương bởi nàng có chỗ hữu dụng.
Kim Sương có võ công đủ cao để ném một hạt đậu nhỏ vào chân một ngươi với một lực đủ để họ ngã nhào. Nhờ vào đó mà hôm nay mới có kịch vui để quan khách cùng xem.
Về đến Quách phủ, Quách Ngọc mau chóng về viện Ngọc Cát tắm gội.
Tinh thần thoải mái, nàng ung dung ngồi trên ghế tựa nhìn ra ô cửa.
- Chăm chú ngắm nhìn, ngoài đấy có gì vui?
Bị hơi nóng truyền đến, Quách Ngọc cau mày, xoay người đưa tay đẩy gương mặt nham nhở ấy ra.
- Đến từ khi nào?
- Vừa đến thôi. Nàng đang nhìn gì thế?
Quách Ngọc liếc nhìn Nguyên Thiên Hữu, nàng đưa tay lấy cuốn sách bên cạnh giả vờ đọc.
- Không có gì.
- Hôn lễ hôm nay ta không đến, nhưng ta nghe Minh Tước nói rất thú vị.
Quách Ngọc mỉm cười, gật đầu.
- Có một chút thú vị.
Nguyên Thiên Hữu nhìn nàng, hắn lấy một miếng bánh đưa lên miệng sau đó hỏi.
- Nàng đang suy nghĩ về kế mẫu của mình?
Quách Ngọc liếc mắt, ném cuốn sách trên tay vào ngực hắn.
- Ta đã nói không gọi bà ta là mẫu thân.
- Được rồi, không gọi mẫu thân. Nàng định khi nào tiến hành?
- Năm ngày nữa.
Nguyên Thiên Hữu đưa tay vén tóc nàng, hắn nhẹ nhàng nói.
- Cảm thấy khó chịu? Nếu vậy thì đừng làm.
- Không phải, ta chỉ nhớ đến mẫu thân.
Hắn không nói nữa, hắn chỉ ngồi lại gần nàng hơn. Quách Ngọc không nói, nàng tiếp tục nhìn ra ô cửa.
Nàng tự tay tìm kế thê cho phụ thân, dù điều đó trăm lợi không hại hơn nữa cũng là tâm nguyện của mẫu thân nhưng nàng vẫn có một chút khó chịu. Bởi vì với nàng, tình yêu thật sự thì chỉ xuất phát từ hai trái tim cùng nhịp đập, sự xuất hiện của kẻ thứ ba sẽ phá huỷ tất cả.
Bỗng nhiên trời thổi gió, cửa sổ đập mạnh, lá cây bị gió cuốn rụng rơi đầy sân. Nguyên Thiên Hữu kéo nàng vào trong, sau đó đưa tay đóng cửa. Trở vào trong, hắn trố mắt nhìn vì bên trong không chỉ có mình Quách Ngọc.
- Ngươi là ai?
Nguyên Thiên Hữu kéo Quách Ngọc về phía sau hắn, sau đó cảnh giác nhìn về phía người kia.
- Người quen cả thôi, ông ta là Bạch Lãnh đạo trưởng.
- Đạo trưởng?
Bạch Lãnh cười ha hả, ông ta không quan tâm đến Nguyên Thiên Hữu mà thản nhiên ngồi xuống ghế.
- Cuối cùng thì ông cũng xuất hiện. Hôm đó...
- Ta không sao. Hôm nay ta tìm các con là có chuyện muốn nhắc nhở.
- Tìm bọn ta?
Quách Ngọc khó hiểu, vì sao Bạch Lãnh lại muốn tìm
Nguyên Thiên Hữu.
Bạch Lãnh vuốt hàm râu trắng, ông nhìn Nguyên Thiên Hữu sau đó mỉm cười.
- Chàng trai trẻ, dục tốc bất đạt. Có những chuyện con cần phải cho nó thời gian, đừng quá tự tin về khả năng của bản thân mà gây hại đến những người xung quanh.
- Dục tốc bất đạt? Ta chẳng có dự định gì, vậy thì làm sao có dục tốc bất đạt?
Bạch Lãnh cười ha hả.
- Vì giết một kẻ xấu mà hy sinh một người con yêu thương thì không đúng, thật sự không đúng.
Nguyên Thiên Hữu hít một hơi thật sâu, hai tay hắn nắm chặt. Hắn nhìn thẳng vào mắt Bạch Lãnh.
- Ta không hiểu những gì ông nói.
- Đêm nay con sẽ hiểu.
Nói rồi, Bạch Lãnh nhìn Quách Ngọc. Ông thở dài nhìn nàng.
- Ta muốn nói chuyện riêng với nàng. Chàng trai trẻ, con có thể lui ra ngoài?
Nguyên Thiên Hữu định phản bác thì bị Quách Ngọc cản lại.
- Thiên Hữu, ngươi trở về đi.
Nguyên Thiên Hữu chần chừ một lúc lâu, cuối cùng cũng xoay người bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn lại nàng và đạo trưởng. Bạch Lãnh lúc này mới ưu tư nói.
- Con ứng số mệnh, trọng sinh trong biển lửa. Tuy nhiên, sắp tới, một kiếp nạn sẽ đến. Kiếp nạn này, là do nhân hoạ, nhưng thiên hộ. Con không thể khiến nó không xảy ra, bản thân con cũng không thể tự tránh kiếp nạn, chỉ có một thứ duy nhất có thể giúp con. Con nghi ngờ nó, từng thề sẽ không nhận nó, nhưng chính nó sẽ cứu con thoát một mạng. Mạng đổi mạng hoặc bình an vô sự, đều xem có bao nhiêu phân thành tâm.
-...
Quách Ngọc đứng im nghe Bạch Lãnh nói một mạch. Nàng nửa tin nửa ngờ lời của ông. Suy nghĩ hồi lâu, Quách Ngọc mới lên tiếng hỏi.
- Vì sao?
- Vì con ứng số mệnh nhưng lại chống lại quy luật tự nhiên. Kiếp nạn này xem như là thử thách.
- Thử thách?
- Đúng vậy, nếu con vượt qua thì xem như ta không phí công giúp con.
- Đây là chuyện hôm trước ông muốn nói với ta?
- Hãy cố gắng tận dụng những thông tin ta cung cấp, đừng để ta phải hoài công phí sức.
Bạch Lãnh nói hết câu thì lại bắt đầu thở dốc.
- Ông... ông không sao chứ?
- Ta đi trước.
Nói rồi ông nhanh chóng lao ra ngoài cửa chạy mất.
Quách Ngọc nhìn theo, âm thầm lắc đầu.
- Chẳng lẽ... là nó?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook