Phượng Hoàng Đài
-
Chương 16: Xuất cung
Editor: Mai Tuyết Vân
“Lúc sáng sớm con đã đến thăm rồi.’’ Tần Chiêu khẽ gật đầu, bế Tần Thị ngồi xuống, Vệ Kính Dung đã sớm chuẩn bị trà bánh nóng hổi, lại chỉ vào một hàng rương kia: “Những thứ này ta giữ giúp con, đợi khi nào dọn dẹp xong Vương phủ, chọn được người tin cậy, sẽ mang những thứ này trả lại cho con.’’
Tần Chiêu lấy một cái ná nhỏ trong tay áo dụ dỗ đệ đệ, trong miệng lại nói: “Đều tặng mẫu hậu, người cứ giữ là được, toàn là trâm cài, vòng tay, con giữ lại cũng không dùng tới.’’
“Nói bậy, sao lại không dùng, chẳng lẽ con không tính thành thân ư?’’ Vệ Kính Dung kéo Vệ Thiện lại: “Hôm nay, ca ca con phải đến Binh bộ, đã ăn gì chưa?’’ Chỉ sợ hắn lại uống trà lạnh ăn đồ nguội, làm hư dạ dày.
“Con trông huynh ấy ăn, đảm bảo huynh ấy không đói bụng.’’ Mang hết hoa hạnh trên tay giao cho Kết Hương: “Cắm vào bình bích ngọc, ta nhớ có một cái thì phải.’’
Kết Hương cười nói: “Là nương nương đã đưa đến cung của Công chúa rồi. Người nói ngọc lan trong điện của Công chúa trắng tựa tuyết, cắm hoa ấy vào bình ngọc là đẹp nhất, Công chúa hoàn toàn không thấy sao?’’
Khi Vệ Thiện ở cung của mình, đúng là không có nhiều tâm tư hưởng lạc, hoặc là đọc các bản tấu chương được sao chép từ Hoằng Văn quán, hoặc là đọc lại sách sử của tiền triều. Thượng Thư, Viên Lễ Hiền xin tu sửa lại sách sử tiền triều, thu gom từ khắp nơi đến, mấy học sĩ Hàn Lâm ở Văn Uyên Các cũng tham gia chuyện này.
Đều là do Viên Lễ Hiền biên sửa lại, hoặc là những bậc văn sĩ uyên bác viết. Vệ Thiện nhìn mấy bản thảo này, lựa cái nào phù hợp mà xem, một khắc cũng không rãnh rỗi.
Nội khố đưa mấy rương đồ chơi đến, đều là Tố Tranh lựa ra rồi mang lên, cái gì mà hoa nhỏ cắm bình ngọc….Mấy thứ linh tinh ấy, nàng cũng không hề ngắm qua, ngay cả thêm bình hoa mới trong điện cũng không biết.
Vệ Thiện ấp úng, Vệ Kính Dung cười: “Hài tử này, trong cung của mình có cái gì cũng không biết, chỉ muốn cắm hoa cho ta ngắm thôi.’’ Đưa tay khẽ vuốt lưng nàng: “Ca ca con đã trở lại, con cũng đừng ở mãi trong cung, về nhà mấy hôm đi, nói ca ca dẫn con ra ngoài đi dạo, xem phố phường một chút.’’
“Lưu Thương Uyển phía tây thành sắp mở hội hoa xuân, cũng đáng để ghé thăm, giữa con phố cách đó hai dãy nhà cũng nhiều trò náo nhiệt lắm. Mặc dù đồ đạc không thể tinh xảo như ở trong cung, nhưng cũng có chút thú vị, Thiện Nhi cũng có thể đi dạo một chuyến.’’ Kinh thành an ổn cũng được 5 – 6 năm rồi, khách điếm, cửa hàng, phố phường lại phồn hoa tấp nập. Tần Chiêu rõ ràng vừa mới trở lại, đã biết nhiều đến thế: “Mùng tám tháng tư, tiên nữ hạ phàm, nhất định muội phải đi xem một chuyến, ta đưa muội đi.’’
Cạnh cầu Ngọc Kiều ngoài cửa tây thành, có một miếu tiên nữ, thờ phượng Bích Hà Nguyên Quân, hương khói rất thịnh. Mùng tám tháng tư, phụ nhân, thiếu nữ toàn thành đều đến chùa dâng hương lễ phật, trước miếu lại có lễ hội. Tần Chiêu biết từ trước đến nay Vệ Thiện không tin phật, nhưng hội hè có ảo thuật, gánh xiếc và đào kép, cảnh tượng náo nhiệt biết bao.
Vệ Thiện lập tức gật đầu đồng ý, đang muốn xuất cung, ngoại trừ đến thư viện, còn muốn về nhà chọn hai võ tỳ, chính nàng cũng muốn học chút võ công. Còn muốn hỏi Tần Chiêu chuẩn bị làm thế nào đánh gãy chân Dương Tư Triệu nữa.
Tần Thị vuốt cái ná nhỏ, vừa nghe thấy đã ngẩng đầu, chớp đôi mắt to tròn lúng liếng: “Đệ cũng muốn đi.’’ Tần Chiêu vừa mới cho hắn đồ, hắn lại làm nũng với Tần Chiêu.
Dáng vẻ của Tần Thị càng giống người của Vệ gia, đôi mắt kia càng giống hơn nữa. Tần Chiêu vừa nhìn hắn đã nhớ đến Vệ Thiện khi còn bé, xoa đầu hắn: “Lúc đệ không học, sẽ dẫn đệ đi.’’
Tần Thị nhăn mũi lại, hắn đã bắt đầu tập viết chữ, mỗi ngày đều phải viết hai mươi tấm. Ngoại trừ hai mươi trang chữ, còn phải thuộc lòng một đoạn sách. Mỗi lần Chính Nguyên đế trông đèn phê duyệt tấu chương, hắn liền đứng trước mặt mẫu hậu trả bài đọc hôm đó, nếu học không tốt sẽ bị đánh vào lòng bàn tay.
Trên giường la hán có một cây gậy trúc dài, chính là thứ mẫu hậu dùng để dạy dỗ hắn, hắn mở bàn tay nhỏ bé múp thịt hỏi Tần Chiêu: “Nhị ca có bao giờ bị đánh không?’’
Vệ Kính Dung lườm hắn một cái: “Nhị ca con lúc học bài chưa từng quên, so với mấy người các con còn giỏi hơn nhiều.’’ Thật sự Tần Chiêu bị đánh rất ít, học bài cũng nhanh nhất. Khi hắn tới còn chưa biết chữ, từ từ lại đuổi kịp cả Thái tử Tần Hiển.
Tần Hiển ba tuổi học vỡ lòng, Tần Chiêu tám tuổi mới biết chữ, hai đứa trẻ học không cách nhau mấy. Vệ Kính Dung từng nói, nếu Tần Chiêu không học võ công, nói không chừng còn có thể trở thành một tiểu Tú tài.
Tần Chiêu cười một cái, chưa từng nói chuyện này, hắn học văn học võ cũng chỉ là hộ thân. Nếu học chậm, nói không chừng cũng sẽ không có cơ hội để học. Tần Hiển học mất hai ngày, thì hắn lại hận không thể dùng nửa ngày để thuộc.
Vụng trộm chịu cực khổ, người khác chỉ coi hắn là trời sinh thông minh, học một lần sẽ thuộc ngay. Cũng không có ai biết được, ngày học, đêm cũng học, một khắc cũng không dám lười biếng.
Vệ Kính Dung khen dưỡng tử vài câu, lại chỉ sang Vệ Thiện: “Ngay cả tỷ tỷ con mấy ngày nay cũng coi như đã thông suốt, ban đêm còn đốt đèn đọc sách đến tận khuya.’’
Tần Thị cuộn trong thân thể mềm mại, ra vẻ người lớn than thở một tiếng. Trong tay còn cầm bánh hoa ngọt, mắt nhìn Tần Chiêu và Vệ Thiện. Tự cảm thấy mình còn chưa học thuộc bài, viết cũng không hết chữ, tiểu hài tử càng buồn rầu.
Vệ Thiện rất muốn cười, lại vội vàng đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Lúc Tần Thị ăn bánh nghẹn, là khi vừa mới bắt đầu viết chữ, những chữ kia đều được cô cô nâng niu quý trọng. Đợi khi các nàng đều bị giam trong tiểu Doanh Đài, những chữ ấy không biết đã thất lạc đến nơi nào.
Vệ Thiện giật mình, không nên nghĩ đến những thảm cảnh như vậy nữa, cầm một khối anh đào tươi, ngắt từng miếng nhỏ đưa đến miệng Tần Thị, vừa nhìn hắn nhai, vừa đưa tay để hắn nhả hột.
Anh đào tươi mới hái như hạt châu lớn, da mỏng nhiều nước chua, Tần Thị muốn đưa tay với lấy, bị Vệ Thiện đánh vào tay: “Lần tới còn nhìn thấy đệ ăn uống gấp gáp, tỷ cũng sẽ đánh đệ như thế.’’
Mặc dù không biết đến cùng, có phải do ăn bánh nghẹn chết hay không, bên trong chuyện này còn có điều kỳ quái. Nhưng trước hết không để hắn ham ăn mà nghẹn, Tần Thị bị đánh một cái, rõ ràng không đau, nhưng cũng xoa tay bĩu môi. Đợi khi Vệ Thiện đưa tay xoa cho hắn, lúc này hắn mới vui vẻ.
Hai người nói chuyện phiếm trong Đan Phượng cung một lượt, Vệ Thiện đã muốn trở về Tiên Cư điện, dọn dẹp một chút chuẩn bị về nhà. Lúc đi liếc mắt nhìn Tần Chiêu một cái, ánh mắt nàng rơi trên người hắn, hắn lập tức hiểu ý, gật đầu với nàng, tỏ ý không quên lời đã hứa.
Vệ Thiện trước kia không hiểu được, lúc này cũng có mắt nhìn người luận tướng mạo một chút. Khi hắn cười giống như gió nhẹ vờn liễu, nghĩ đến câu gãy một chân kia, chỉ cảm thấy nhìn người không thể xem vẻ ngoài. Cười híp mắt với Tần Chiêu rồi gật đầu, nắm chắc trong tay lời hắn nói là thật.
Lúc Vệ Thiện vừa trở về, quả nhiên ngoài cửa điện đã trông thấy chiếc bình hoa bích ngọc đặt ở sát mép giường la hán, bên trong cắm vài nhành ngọc lan. Nàng chọn vài người đi theo, có Trầm Hương, Lạc Quỳnh, Sơ Tinh, Tiểu Loan, bỏ qua Tố Tranh, Băng Thiềm: “Ngày tám đầu tháng trong cung sẽ nấu đậu, mặc dù ta không ở đây, nhưng vẫn nên nấu, hai người các ngươi chia nhau mà làm.’’
Mùng tám tháng tư bố thí đậu Phật, xem như là tập tục xưa, khi lễ tắm Phật diễn ra, các chùa miếu đều sẽ nấu đậu, đậu tượng trưng cho việc kết mối thiện duyên. Trong cung cũng phải nấu, phân cho cho các thái giám cung nhân, tuy là đậu, nhưng cũng là ban thưởng. Vệ Thiện đã là công chúa, tất nhiên cung của nàng không thiếu việc thưởng cho thái giám, cung nhân.
Tố Tranh, Băng Thiềm cảm thấy Công chúa xa lánh bọn họ, nhưng việc phân công này cũng là để họ có thể diện, cúi đầu tuân mệnh. Vệ Thiện thu gom mấy quyển sách, Lan Châu bưng một khay anh đào tươi đến: “Tổng cộng đã đưa đến mười giỏ, biết Công chúa thích ăn, nên cố ý đưa đến cho người một sọt.’’
Những thứ trái cây tươi này, bình thường đều sẽ ban thưởng cho các vị đại thần thân cận. Lúc này anh đào còn non, mùi vị không thể sánh so với lúc thu hoạch, ăn được chính là hơn phần kẻ khác. Vệ Thiện lại có thể được một sọt, còn có ban thưởng của Vệ Kính Dung và Chính Nguyên đế.
Vệ Thiện vừa nhìn đã nói: “Hôm nay Nhị ca có công vụ, đưa đến cho huynh ấy một chút.’’ Vừa mới xoay người, đã quay trở lại: “Đưa đến chỗ Vương Đại giám một đĩa, chọn cái đĩa nào đẹp mắt một chút.’’
Đây là chuyện chưa bao giờ có, Lạc Quỳnh dạ một tiếng, lấy một cái đĩa mã não trắng từ trong tủ ra. Chọn mấy miếng đào ngon nhất đặt lên trên rồi để vào hộp đựng thức ăn, đi đưa đồ cùng với Tiểu Loan.
Vệ Thiện muốn về nhà, nhưng Vệ Bình lại mắc công vụ, Vệ Tu xin nghỉ, ngày thứ hai đã đến đón nàng từ sớm. Nhìn nàng thu dọn cả một rương to, Vệ Tu còn cười, nói với nàng một câu: “Trong nhà không có cái gì, còn phải mang những thứ này theo?’’
Hoài Nhân, Hoài An đã chờ trước cửa cung từ lâu, Vệ Thiện mặc váy xòe ngồi lên kiệu, Kết Hương tiễn nàng đến cửa cung. Triệu thái hậu lại “bệnh’’ rồi, từ sáng sớm Vệ Kính Dung đã chạy sang thăm. Để Vệ Thiện rời cung mấy ngày, chính nàng chịu đựng thì thôi, đợi khi nào Triệu thái hậu khỏi bệnh, lại đón nàng trở về.
Triệu thái hậu cứ dùng mãi một cách ngã bệnh, cũng phải có một ngày tốt lên. Vệ Thiện đã không thèm để tâm đến, vì về nhà, mà dụng tâm ăn mặc, váy hoa áo mỏng lụa vàng, hồng đào tám cánh thêu trên thân váy. Tố Tranh sợ nàng gặp gió, bên ngoài còn đội một cái nón sa tanh.
Vệ Tu là gương mặt quen thuộc, một đường đi không người nào dám tra xét hắn, ba người vừa muốn ra khỏi Cửu Tiên Môn, đã bị một tiểu tử mặt đen cản lại. Hỏi bọn họ muốn xem lệnh xuất cung, bị một người bên cạnh nắm chặt tay: “Đây là người nhậm chức chỗ chúng ta, là người nhà Phụ quốc công.’’
Tiểu tử mặt đen nhìn kỹ Vệ Tu một cái, sắc mặt có chút xấu hổ, nhưng vì quá đen, cũng không nhìn ra cái ngượng ngùng đỏ mặt, hắn vừa muốn cho qua, lại nhìn thấy Vệ Thiện.
Vệ Thiện ra khỏi cửa nội thành liền đeo mạng che mặt, thấy có người ngăn ca ca, đưa tay vén lụa mỏng, nhìn hắn chằm chằm, chỉ một ánh mắt đã khiến người ta đứng ngây tại chỗ, lắp bắp nói không nên lời.
Có thể nhận chức trong cấm vệ quân, sắc phục còn chưa từng nhuộm máu, trưởng bối trong nhà cũng không phải không nghe thấy qua. Nhưng tiểu tử mặt đen này chưa từng nhìn thấy, Vệ Thiện vừa để lụa mỏng xuống, ngược lại đã không kiêng dè, hỏi: “Nàng ấy là ai?’’
Lúc này, Vệ Tu mới lên tiếng: “Đây là người nhà Tư Ân công sao?’’ Vừa nói vừa lắc đầu, ca ca Triệu thái hậu thật ra cũng chỉ là một người nông dân. Sau khi Chính Nguyên đế phát đạt, Triệu thái hậu đã tặng vô số ngân lượng về, lập tức cất nhà lợp ngói, mua đất lựa nô bộc.
Khi vào kinh, trong thâm tâm Triệu thái hậu đã muốn phong ca ca làm một chức quan lớn. Coi như không vì Triệu gia, cũng phải vì con cháu Triệu gia, không ngờ Triệu gia có nhà có ruộng, vẫn còn giống như nông dân. Trong nhà có mấy nhi tử, cũng mời sư phụ đến dạy chữ, mười từ thì trong đầu biết năm ba chữ.
Nếu so công lao, con cháu nhà này đương nhiên kém cói, những nơi khác không được, chỉ có cấm vệ quân thôi. Đây là Triệu Nhị Hổ, hắn cò có một đại ca là Triệu Đại Hổ, đều nhận chức Đương sai trong cấm vệ quân, tuần tra hoàng thành.
“Là người Triệu gia, sao lại đứng gác cổng?’’ Còn là cửa nhỏ Thiên Môn nữa, Vệ Thiện lấy làm kỳ lạ.
Vệ Tu dở khóc dở cười: “Hắn không biết nhìn người, lại không biết nhìn y phục, sợ hắn gây chuyện, mới điều hắn tới chỗ này.’’ Tới lui hoàng thành đều có sắc phục riêng, Triệu Nhị Hổ chân ướt chân ráo mới tới nơi này nhậm chức. Trong cấm vệ quân, phàm là người có xuất thân cao cũng không phải ít, hắn lại là người thành thật, thay ca cho người khác còn hăng hái đứng gác ở cổng thành.
Vệ Thiện vừa ngồi trong kiệu, lại nới đến Triệu Nhị Hổ, khi đại quân của Tần Chiêu áp thành. Người tử thủ Tây Trực môn, không phải là người nhà Triệu thái hậu sao. Nàng tò mò, vén rèm kiệu, nghiêng đầu ra xem.
Chỉ thấy Triệu Nhị Hổ đứng ở cửa cung nhìn xung quanh, giống như chưa bao giờ biết Vệ Tu vậy. Người cùng gác với hắn nắm chặt khuỷnh tay của Triệu Nhị Hổ, lúc này Triệu Nhị Hổ mới hồi phục tinh thần, ngốc nghếch hỏi: “Nàng là ai vậy?’’
“Công chúa Vĩnh An, nàng muốn xuất cung, cửa này gần nhất.’’ Nói xong chậc lưỡi: “Nếu ngươi không thể nhận ra ai, cũng không thể canh gác Cửu Tiên Môn được đâu.’’ Nói xong nhìn hắn ngơ ngác như bị sét đánh ngang tai, quyết định không để ý đến hắn nữa. Lúc này cũng không có ai tiến cung, tự mình chạy vào phòng trực để mình Triệu Nhị Hổ ở đây.
“Lúc sáng sớm con đã đến thăm rồi.’’ Tần Chiêu khẽ gật đầu, bế Tần Thị ngồi xuống, Vệ Kính Dung đã sớm chuẩn bị trà bánh nóng hổi, lại chỉ vào một hàng rương kia: “Những thứ này ta giữ giúp con, đợi khi nào dọn dẹp xong Vương phủ, chọn được người tin cậy, sẽ mang những thứ này trả lại cho con.’’
Tần Chiêu lấy một cái ná nhỏ trong tay áo dụ dỗ đệ đệ, trong miệng lại nói: “Đều tặng mẫu hậu, người cứ giữ là được, toàn là trâm cài, vòng tay, con giữ lại cũng không dùng tới.’’
“Nói bậy, sao lại không dùng, chẳng lẽ con không tính thành thân ư?’’ Vệ Kính Dung kéo Vệ Thiện lại: “Hôm nay, ca ca con phải đến Binh bộ, đã ăn gì chưa?’’ Chỉ sợ hắn lại uống trà lạnh ăn đồ nguội, làm hư dạ dày.
“Con trông huynh ấy ăn, đảm bảo huynh ấy không đói bụng.’’ Mang hết hoa hạnh trên tay giao cho Kết Hương: “Cắm vào bình bích ngọc, ta nhớ có một cái thì phải.’’
Kết Hương cười nói: “Là nương nương đã đưa đến cung của Công chúa rồi. Người nói ngọc lan trong điện của Công chúa trắng tựa tuyết, cắm hoa ấy vào bình ngọc là đẹp nhất, Công chúa hoàn toàn không thấy sao?’’
Khi Vệ Thiện ở cung của mình, đúng là không có nhiều tâm tư hưởng lạc, hoặc là đọc các bản tấu chương được sao chép từ Hoằng Văn quán, hoặc là đọc lại sách sử của tiền triều. Thượng Thư, Viên Lễ Hiền xin tu sửa lại sách sử tiền triều, thu gom từ khắp nơi đến, mấy học sĩ Hàn Lâm ở Văn Uyên Các cũng tham gia chuyện này.
Đều là do Viên Lễ Hiền biên sửa lại, hoặc là những bậc văn sĩ uyên bác viết. Vệ Thiện nhìn mấy bản thảo này, lựa cái nào phù hợp mà xem, một khắc cũng không rãnh rỗi.
Nội khố đưa mấy rương đồ chơi đến, đều là Tố Tranh lựa ra rồi mang lên, cái gì mà hoa nhỏ cắm bình ngọc….Mấy thứ linh tinh ấy, nàng cũng không hề ngắm qua, ngay cả thêm bình hoa mới trong điện cũng không biết.
Vệ Thiện ấp úng, Vệ Kính Dung cười: “Hài tử này, trong cung của mình có cái gì cũng không biết, chỉ muốn cắm hoa cho ta ngắm thôi.’’ Đưa tay khẽ vuốt lưng nàng: “Ca ca con đã trở lại, con cũng đừng ở mãi trong cung, về nhà mấy hôm đi, nói ca ca dẫn con ra ngoài đi dạo, xem phố phường một chút.’’
“Lưu Thương Uyển phía tây thành sắp mở hội hoa xuân, cũng đáng để ghé thăm, giữa con phố cách đó hai dãy nhà cũng nhiều trò náo nhiệt lắm. Mặc dù đồ đạc không thể tinh xảo như ở trong cung, nhưng cũng có chút thú vị, Thiện Nhi cũng có thể đi dạo một chuyến.’’ Kinh thành an ổn cũng được 5 – 6 năm rồi, khách điếm, cửa hàng, phố phường lại phồn hoa tấp nập. Tần Chiêu rõ ràng vừa mới trở lại, đã biết nhiều đến thế: “Mùng tám tháng tư, tiên nữ hạ phàm, nhất định muội phải đi xem một chuyến, ta đưa muội đi.’’
Cạnh cầu Ngọc Kiều ngoài cửa tây thành, có một miếu tiên nữ, thờ phượng Bích Hà Nguyên Quân, hương khói rất thịnh. Mùng tám tháng tư, phụ nhân, thiếu nữ toàn thành đều đến chùa dâng hương lễ phật, trước miếu lại có lễ hội. Tần Chiêu biết từ trước đến nay Vệ Thiện không tin phật, nhưng hội hè có ảo thuật, gánh xiếc và đào kép, cảnh tượng náo nhiệt biết bao.
Vệ Thiện lập tức gật đầu đồng ý, đang muốn xuất cung, ngoại trừ đến thư viện, còn muốn về nhà chọn hai võ tỳ, chính nàng cũng muốn học chút võ công. Còn muốn hỏi Tần Chiêu chuẩn bị làm thế nào đánh gãy chân Dương Tư Triệu nữa.
Tần Thị vuốt cái ná nhỏ, vừa nghe thấy đã ngẩng đầu, chớp đôi mắt to tròn lúng liếng: “Đệ cũng muốn đi.’’ Tần Chiêu vừa mới cho hắn đồ, hắn lại làm nũng với Tần Chiêu.
Dáng vẻ của Tần Thị càng giống người của Vệ gia, đôi mắt kia càng giống hơn nữa. Tần Chiêu vừa nhìn hắn đã nhớ đến Vệ Thiện khi còn bé, xoa đầu hắn: “Lúc đệ không học, sẽ dẫn đệ đi.’’
Tần Thị nhăn mũi lại, hắn đã bắt đầu tập viết chữ, mỗi ngày đều phải viết hai mươi tấm. Ngoại trừ hai mươi trang chữ, còn phải thuộc lòng một đoạn sách. Mỗi lần Chính Nguyên đế trông đèn phê duyệt tấu chương, hắn liền đứng trước mặt mẫu hậu trả bài đọc hôm đó, nếu học không tốt sẽ bị đánh vào lòng bàn tay.
Trên giường la hán có một cây gậy trúc dài, chính là thứ mẫu hậu dùng để dạy dỗ hắn, hắn mở bàn tay nhỏ bé múp thịt hỏi Tần Chiêu: “Nhị ca có bao giờ bị đánh không?’’
Vệ Kính Dung lườm hắn một cái: “Nhị ca con lúc học bài chưa từng quên, so với mấy người các con còn giỏi hơn nhiều.’’ Thật sự Tần Chiêu bị đánh rất ít, học bài cũng nhanh nhất. Khi hắn tới còn chưa biết chữ, từ từ lại đuổi kịp cả Thái tử Tần Hiển.
Tần Hiển ba tuổi học vỡ lòng, Tần Chiêu tám tuổi mới biết chữ, hai đứa trẻ học không cách nhau mấy. Vệ Kính Dung từng nói, nếu Tần Chiêu không học võ công, nói không chừng còn có thể trở thành một tiểu Tú tài.
Tần Chiêu cười một cái, chưa từng nói chuyện này, hắn học văn học võ cũng chỉ là hộ thân. Nếu học chậm, nói không chừng cũng sẽ không có cơ hội để học. Tần Hiển học mất hai ngày, thì hắn lại hận không thể dùng nửa ngày để thuộc.
Vụng trộm chịu cực khổ, người khác chỉ coi hắn là trời sinh thông minh, học một lần sẽ thuộc ngay. Cũng không có ai biết được, ngày học, đêm cũng học, một khắc cũng không dám lười biếng.
Vệ Kính Dung khen dưỡng tử vài câu, lại chỉ sang Vệ Thiện: “Ngay cả tỷ tỷ con mấy ngày nay cũng coi như đã thông suốt, ban đêm còn đốt đèn đọc sách đến tận khuya.’’
Tần Thị cuộn trong thân thể mềm mại, ra vẻ người lớn than thở một tiếng. Trong tay còn cầm bánh hoa ngọt, mắt nhìn Tần Chiêu và Vệ Thiện. Tự cảm thấy mình còn chưa học thuộc bài, viết cũng không hết chữ, tiểu hài tử càng buồn rầu.
Vệ Thiện rất muốn cười, lại vội vàng đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Lúc Tần Thị ăn bánh nghẹn, là khi vừa mới bắt đầu viết chữ, những chữ kia đều được cô cô nâng niu quý trọng. Đợi khi các nàng đều bị giam trong tiểu Doanh Đài, những chữ ấy không biết đã thất lạc đến nơi nào.
Vệ Thiện giật mình, không nên nghĩ đến những thảm cảnh như vậy nữa, cầm một khối anh đào tươi, ngắt từng miếng nhỏ đưa đến miệng Tần Thị, vừa nhìn hắn nhai, vừa đưa tay để hắn nhả hột.
Anh đào tươi mới hái như hạt châu lớn, da mỏng nhiều nước chua, Tần Thị muốn đưa tay với lấy, bị Vệ Thiện đánh vào tay: “Lần tới còn nhìn thấy đệ ăn uống gấp gáp, tỷ cũng sẽ đánh đệ như thế.’’
Mặc dù không biết đến cùng, có phải do ăn bánh nghẹn chết hay không, bên trong chuyện này còn có điều kỳ quái. Nhưng trước hết không để hắn ham ăn mà nghẹn, Tần Thị bị đánh một cái, rõ ràng không đau, nhưng cũng xoa tay bĩu môi. Đợi khi Vệ Thiện đưa tay xoa cho hắn, lúc này hắn mới vui vẻ.
Hai người nói chuyện phiếm trong Đan Phượng cung một lượt, Vệ Thiện đã muốn trở về Tiên Cư điện, dọn dẹp một chút chuẩn bị về nhà. Lúc đi liếc mắt nhìn Tần Chiêu một cái, ánh mắt nàng rơi trên người hắn, hắn lập tức hiểu ý, gật đầu với nàng, tỏ ý không quên lời đã hứa.
Vệ Thiện trước kia không hiểu được, lúc này cũng có mắt nhìn người luận tướng mạo một chút. Khi hắn cười giống như gió nhẹ vờn liễu, nghĩ đến câu gãy một chân kia, chỉ cảm thấy nhìn người không thể xem vẻ ngoài. Cười híp mắt với Tần Chiêu rồi gật đầu, nắm chắc trong tay lời hắn nói là thật.
Lúc Vệ Thiện vừa trở về, quả nhiên ngoài cửa điện đã trông thấy chiếc bình hoa bích ngọc đặt ở sát mép giường la hán, bên trong cắm vài nhành ngọc lan. Nàng chọn vài người đi theo, có Trầm Hương, Lạc Quỳnh, Sơ Tinh, Tiểu Loan, bỏ qua Tố Tranh, Băng Thiềm: “Ngày tám đầu tháng trong cung sẽ nấu đậu, mặc dù ta không ở đây, nhưng vẫn nên nấu, hai người các ngươi chia nhau mà làm.’’
Mùng tám tháng tư bố thí đậu Phật, xem như là tập tục xưa, khi lễ tắm Phật diễn ra, các chùa miếu đều sẽ nấu đậu, đậu tượng trưng cho việc kết mối thiện duyên. Trong cung cũng phải nấu, phân cho cho các thái giám cung nhân, tuy là đậu, nhưng cũng là ban thưởng. Vệ Thiện đã là công chúa, tất nhiên cung của nàng không thiếu việc thưởng cho thái giám, cung nhân.
Tố Tranh, Băng Thiềm cảm thấy Công chúa xa lánh bọn họ, nhưng việc phân công này cũng là để họ có thể diện, cúi đầu tuân mệnh. Vệ Thiện thu gom mấy quyển sách, Lan Châu bưng một khay anh đào tươi đến: “Tổng cộng đã đưa đến mười giỏ, biết Công chúa thích ăn, nên cố ý đưa đến cho người một sọt.’’
Những thứ trái cây tươi này, bình thường đều sẽ ban thưởng cho các vị đại thần thân cận. Lúc này anh đào còn non, mùi vị không thể sánh so với lúc thu hoạch, ăn được chính là hơn phần kẻ khác. Vệ Thiện lại có thể được một sọt, còn có ban thưởng của Vệ Kính Dung và Chính Nguyên đế.
Vệ Thiện vừa nhìn đã nói: “Hôm nay Nhị ca có công vụ, đưa đến cho huynh ấy một chút.’’ Vừa mới xoay người, đã quay trở lại: “Đưa đến chỗ Vương Đại giám một đĩa, chọn cái đĩa nào đẹp mắt một chút.’’
Đây là chuyện chưa bao giờ có, Lạc Quỳnh dạ một tiếng, lấy một cái đĩa mã não trắng từ trong tủ ra. Chọn mấy miếng đào ngon nhất đặt lên trên rồi để vào hộp đựng thức ăn, đi đưa đồ cùng với Tiểu Loan.
Vệ Thiện muốn về nhà, nhưng Vệ Bình lại mắc công vụ, Vệ Tu xin nghỉ, ngày thứ hai đã đến đón nàng từ sớm. Nhìn nàng thu dọn cả một rương to, Vệ Tu còn cười, nói với nàng một câu: “Trong nhà không có cái gì, còn phải mang những thứ này theo?’’
Hoài Nhân, Hoài An đã chờ trước cửa cung từ lâu, Vệ Thiện mặc váy xòe ngồi lên kiệu, Kết Hương tiễn nàng đến cửa cung. Triệu thái hậu lại “bệnh’’ rồi, từ sáng sớm Vệ Kính Dung đã chạy sang thăm. Để Vệ Thiện rời cung mấy ngày, chính nàng chịu đựng thì thôi, đợi khi nào Triệu thái hậu khỏi bệnh, lại đón nàng trở về.
Triệu thái hậu cứ dùng mãi một cách ngã bệnh, cũng phải có một ngày tốt lên. Vệ Thiện đã không thèm để tâm đến, vì về nhà, mà dụng tâm ăn mặc, váy hoa áo mỏng lụa vàng, hồng đào tám cánh thêu trên thân váy. Tố Tranh sợ nàng gặp gió, bên ngoài còn đội một cái nón sa tanh.
Vệ Tu là gương mặt quen thuộc, một đường đi không người nào dám tra xét hắn, ba người vừa muốn ra khỏi Cửu Tiên Môn, đã bị một tiểu tử mặt đen cản lại. Hỏi bọn họ muốn xem lệnh xuất cung, bị một người bên cạnh nắm chặt tay: “Đây là người nhậm chức chỗ chúng ta, là người nhà Phụ quốc công.’’
Tiểu tử mặt đen nhìn kỹ Vệ Tu một cái, sắc mặt có chút xấu hổ, nhưng vì quá đen, cũng không nhìn ra cái ngượng ngùng đỏ mặt, hắn vừa muốn cho qua, lại nhìn thấy Vệ Thiện.
Vệ Thiện ra khỏi cửa nội thành liền đeo mạng che mặt, thấy có người ngăn ca ca, đưa tay vén lụa mỏng, nhìn hắn chằm chằm, chỉ một ánh mắt đã khiến người ta đứng ngây tại chỗ, lắp bắp nói không nên lời.
Có thể nhận chức trong cấm vệ quân, sắc phục còn chưa từng nhuộm máu, trưởng bối trong nhà cũng không phải không nghe thấy qua. Nhưng tiểu tử mặt đen này chưa từng nhìn thấy, Vệ Thiện vừa để lụa mỏng xuống, ngược lại đã không kiêng dè, hỏi: “Nàng ấy là ai?’’
Lúc này, Vệ Tu mới lên tiếng: “Đây là người nhà Tư Ân công sao?’’ Vừa nói vừa lắc đầu, ca ca Triệu thái hậu thật ra cũng chỉ là một người nông dân. Sau khi Chính Nguyên đế phát đạt, Triệu thái hậu đã tặng vô số ngân lượng về, lập tức cất nhà lợp ngói, mua đất lựa nô bộc.
Khi vào kinh, trong thâm tâm Triệu thái hậu đã muốn phong ca ca làm một chức quan lớn. Coi như không vì Triệu gia, cũng phải vì con cháu Triệu gia, không ngờ Triệu gia có nhà có ruộng, vẫn còn giống như nông dân. Trong nhà có mấy nhi tử, cũng mời sư phụ đến dạy chữ, mười từ thì trong đầu biết năm ba chữ.
Nếu so công lao, con cháu nhà này đương nhiên kém cói, những nơi khác không được, chỉ có cấm vệ quân thôi. Đây là Triệu Nhị Hổ, hắn cò có một đại ca là Triệu Đại Hổ, đều nhận chức Đương sai trong cấm vệ quân, tuần tra hoàng thành.
“Là người Triệu gia, sao lại đứng gác cổng?’’ Còn là cửa nhỏ Thiên Môn nữa, Vệ Thiện lấy làm kỳ lạ.
Vệ Tu dở khóc dở cười: “Hắn không biết nhìn người, lại không biết nhìn y phục, sợ hắn gây chuyện, mới điều hắn tới chỗ này.’’ Tới lui hoàng thành đều có sắc phục riêng, Triệu Nhị Hổ chân ướt chân ráo mới tới nơi này nhậm chức. Trong cấm vệ quân, phàm là người có xuất thân cao cũng không phải ít, hắn lại là người thành thật, thay ca cho người khác còn hăng hái đứng gác ở cổng thành.
Vệ Thiện vừa ngồi trong kiệu, lại nới đến Triệu Nhị Hổ, khi đại quân của Tần Chiêu áp thành. Người tử thủ Tây Trực môn, không phải là người nhà Triệu thái hậu sao. Nàng tò mò, vén rèm kiệu, nghiêng đầu ra xem.
Chỉ thấy Triệu Nhị Hổ đứng ở cửa cung nhìn xung quanh, giống như chưa bao giờ biết Vệ Tu vậy. Người cùng gác với hắn nắm chặt khuỷnh tay của Triệu Nhị Hổ, lúc này Triệu Nhị Hổ mới hồi phục tinh thần, ngốc nghếch hỏi: “Nàng là ai vậy?’’
“Công chúa Vĩnh An, nàng muốn xuất cung, cửa này gần nhất.’’ Nói xong chậc lưỡi: “Nếu ngươi không thể nhận ra ai, cũng không thể canh gác Cửu Tiên Môn được đâu.’’ Nói xong nhìn hắn ngơ ngác như bị sét đánh ngang tai, quyết định không để ý đến hắn nữa. Lúc này cũng không có ai tiến cung, tự mình chạy vào phòng trực để mình Triệu Nhị Hổ ở đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook