Phương Hoa Tuyệt Đại
Chương 34: Khuynh Quốc Khuynh Thành 8


Edit & Beta: La Quý Đường.

---------------------------------------------------------------------------------
Đêm đen giăng lối, người cá cùng gió nhẹ hóa thành mưa phùn, lẻn vào trong mộng của hắn.

Mưa tí tách tí tách, liên miên không dứt, tựa như ảo cảnh, Diệp Tiềm đẩy ra mưa bụi mông lung, đi đến bên người người cá, bắt lấy tay cậu.

Động tác thuần thục phảng phất như hắn sớm đã ở trong lòng tính toán qua rất nhiều lần.

Linh hồn của hắn phân thành hai nửa, một nửa là vô tình ngăn chặn hết thảy giãy giụa phí công của người cá, nuốt vào tiếng khóc thút thít cùng tiếng thở dốc của cậu, hận không thể đem cậu làm chết ở trong ngực.

Một nửa kia còn lại là trách trời thương dân mà nhìn hết thảy trước mắt, không rõ chính mình vì sao sẽ biến thành loại bộ dáng tàn bạo như vậy.

Muốn ngăn cản, lại hữu tâm vô lực, chỉ có thể nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt người cá.

Người cá đuôi mắt hồng đến lợi hại, hắn chạm vào, nước mắt lại rớt xuống, cậu hơi hơi hé miệng, tựa hồ muốn đối với hắn nói gì đó, chính là thanh âm kia không thể truyền tới, bị mưa bụi mù mịt che đậy.

Diệp Tiềm thấy chính mình cúi người, hướng trước mặt người cá nhích lại gần, muốn nghe cậu đến tột cùng đối chính mình nói cái gì.

Mưa càng lúc càng lớn, xối lên tóc dài mượt mà của người cá, hắn bỗng nhiên bị mưa to đẩy ra ngoài, đẩy đến càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, lại nhìn không thấy thân ảnh kia làm hắn mất hồn mất vía.

Diệp Tiềm mở to mắt: "......"
Cảm giác được thân thể nơi nào đó rõ ràng khác thường, hắn mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa bực.

Thẹn chính là, hắn không nghĩ tới chính mình sẽ làm một giấc mộng như vậy, bực chính là, hắn cư nhiên ở trong mộng gần như chà đạp mà đối đãi với Sở Từ.

Hắn như thế nào sẽ đối xử với cậu như vậy, rõ ràng chỉ nhẹ nhàng chạm vào Sở Từ một chút, đều sợ làm cậu đau.

Diệp Tiềm dừng một lát, muốn chờ anh em của mình đi xuống.

Cũng không biết vì sao, nó vẫn luôn không chịu.

Hắn lại đợi trong chốc lát, không thể nhịn được nữa mà đứng dậy, lỗ mãng mà nhảy vào thùng tắm đựng đầy nước lạnh
Nước tức khắc tràn ra hơn phân nửa.


Diệp Tiềm đem chính mình vùi vào trong nước, thời gian lâu, hắn chậm rãi có chút hít thở không thông.

Hắn hoảng hốt mà nghĩ, người kia ở trong nước cũng là loại cảm thụ này sao?
Không đúng, cậu là người cá, trong nước mới là nơi cậu sinh trưởng, mới không giống như hắn.

Diệp Tiềm rầu rĩ mà ngẩng đầu, cảm giác nó hoàn toàn hạ xuống, mới từ trong nước ra tới.

Bởi vì một giấc mộng này, hắn tiến độ có chút chậm lại.

Vốn dĩ, dựa theo tiến độ của bọn họ, dự tính không đến mùa đông, bọn họ liền có thể hồi kinh phục mệnh.

Ai cũng không rõ, vì cái gì khoảng thời gian trước còn không ngừng đẩy nhanh tốc độ hành trình, bỗng nhiên thanh nhàn như đang dạo chơi ngoại thành.

Lửa trại đốt lên, ánh lửa nhảy múa, ánh lên khuôn mặt thần sắc bất định của Diệp Tiềm, làm hắn thoạt nhìn vô cớ có loại ảo giác xa xôi.

Hộ vệ dừng một chút, hỏi: "Tiểu tướng quân có tâm sự gì sao?"
Diệp Tiềm giương mắt nhìn qua, nhàn nhạt mà nói: "Ta có thể có tâm sự gì."
Nhưng ngài thoạt nhìn thật sự không giống như là bộ dáng không có tâm sự!
Một đường chạy tới đây, không phải kẻ mù đều có thể nhìn ra, tiểu tướng quân rất có loại cảm giác thất hồn lạc phách.

Giống như bỏ lỡ bảo vật quan trọng nhất.

Hộ vệ nói giỡn nói: "Nhân sinh trên đời, ai sẽ không có tâm sự đâu, vì kế sinh nhai mà bôn ba, vì tiền đồ lo lắng, vì tình khốn đốn, đây đều là tâm sự."
Diệp Tiềm vi diệu mà cứng đờ.

Hộ vệ chớp chớp mắt, phi thường xác định chính mình vừa rồi không có nhìn lầm.

Diệp Tiềm là nhi tử của đại tướng quân Trấn Quốc, hắn không có khả năng sẽ vì sinh kế bôn ba, chính hắn tài hoa xuất chúng, tuổi còn trẻ đã có khí tràng với thủ đoạn của đại tướng quân năm đó, cũng không có khả năng vì tiền đồ.

Vậy hắn ngừng vì cái gì, đáp án quá rõ ràng.

Hộ vệ chép chép miệng, không nghĩ chỉ thuận miệng nói một câu, còn có thể lòi ra tới một bí mật lớn như vậy.

Cũng không biết là cô nương nhà ai, cư nhiên có thể chọc tiểu tướng quân thần hồn điên đảo, phải biết rằng, hắn chính là nổi đang lạnh lùng lừng lẫy cả Kinh Thành, vô số thiên kim người trước ngã xuống, người sau tiến lên, muốn bẻ đóa hoa cao lãnh này là hắn, đều thua ở bước làm quen.


Hộ vệ thử thăm dò hỏi: "Tiểu tướng quân đây là, có người thích?"
Diệp Tiềm nhẹ nhàng trả lời: "Có."
Hộ vệ rất biết điều mà không truy vấn là ai, chỉ là cảm thán nói: "Có thể được tiểu tướng quân thích, người kia thật là rất vinh hạnh."
Diệp Tiềm hỏi: "Được ta thích, là một loại vinh hạnh sao?"
Hộ vệ đương nhiên gật đầu: "Đương nhiên, tiểu tướng quân chính là người độc thân ưu tú nhất Kinh Thành, ngài nếu là nói muốn tuyển thê, bà mối có thể dẫm sụp cửa lớn của phủ tướng quân không chừng."
Diệp Tiềm cười cười, lại lắc đầu, không nói gì.

Người khác làm sao rõ, có thể được thích người kia, mới là vinh hạnh lớn nhất của hắn.

Bóng đêm càng ngày càng sâu, trừ bỏ mấy bình lính gác đêm, những binh lính khác sớm đã chui vào lều trại, tiếng ngáy vang rung trời.

Diệp Tiềm phảng phất giống như không nghe thấy, hơi rũ mắt, tựa hồ chỉ hoảng hốt một cái, hắn lại tiến vào cơn mưa bụi tựa như ảo mộng kia.

Giao nhân không biết khi nào xuất hiện ở trước mắt hắn, cao cao tại thượng mà nhìn hắn, sau đó vươn tay, nâng cằm hắn lên, cười ngâm ngâm hỏi: "Tiểu phu tử, ngươi như thế nào chỉ có một mình?"
Diệp Tiềm hầu kết khẽ nhúc nhích: "Ta đang đợi ngươi."
"Ngươi như thế nào biết ta sẽ đến?" Giao nhân cúi người xuống dưới, mặt mày tinh xảo tràn đầy tò mò.

Diệp Tiềm nắm lấy tay cậu, có chút lạnh lẽo, hắn nhịn không được cầm thật chặt: "Ta không biết."
Hắn bình tĩnh mà nói: "Ta không biết ngươi sẽ đến."
Giao nhân cười một chút, bỗng nhiên ngồi vào trên đùi hắn, tựa như ánh trăng lạnh lùng, dừng lại ở trong lòng ngực hắn.

Khoảng cách càng gần, hương thơm u ám kia càng rõ ràng.

"Tiểu phu tử," đầu ngón tay người cá khinh mạn mà xẹt qua mặt hắn, lưu lại độ ấm lạnh lẽo, lại ngay lập tức sôi trào.

Cậu cong lên mắt, không vội không chậm mà tiếp tục nói: "Ngươi mà không quay về, ngươi liền vĩnh viễn cũng không nhìn thấy ta."
Diệp Tiềm tâm mãnh liệt mà nhảy lên một chút, hắn như ở trong mộng bừng tỉnh mở mắt ra, vuốt lồng ngực đang kịch liệt nhảy lên, một loại ý niệm ở trong khoảnh khắc này thổi quét mà đến, làm hắn thậm chí vô pháp lo chuyện khác.

Ta phải đi về, hắn nghĩ, ta nhất định phải trở về.

Ý niệm này rơi xuống đến trái tim hắn, phảng phất giống như đốm lửa thiêu rụi cả thảo nguyên, hắn bị bỏng, cũng bị điều khiển, bản năng lay tỉnh hộ vệ, hướng hắn ném xuống một câu "Ta có chuyện quan trọng hồi kinh, các ngươi đi trước trấn Nam Phong, ta xử lý xong liền đi tìm các ngươi tập hợp." Nói xong, không đợi hộ vệ mặt đầy mờ mịt phản ứng lại, xoay người lên ngựa, phi thẳng đến kinh thành.


Hộ vệ qua hồi lâu sau mới phản ứng lại đây cùng những người khác bị tiếng vó ngựa làm bừng tỉnh hai mặt nhìn nhau: "......"
"Tiểu tướng quân đây là làm sao vậy?"
Hộ vệ nghĩ nghĩ, không xác định mà nói: "Đại khái là nhớ nhà quá độ đi?"
Những người khác đầy mặt nghi vấn: "Gì?"
Hộ vệ nghiêm trang gật gật đầu: "Đúng vậy, tiểu tướng quân là nhớ nhà."
Hắn cũng không có nói sai mà, mỹ nhân ôn nhu cũng là người thân mà.

Gió lạnh ập vào trước mặt, thổi tan tất cả xúc động của hắn, nhưng Diệp Tiềm không có quay đầu lại.

Hắn so với khi xúc động càng thêm tỉnh táo ý thức được, hắn muốn gặp cậu.

Không quan hệ thân phận địa vị, hắn chính là muốn gặp cậu.

Chuyện tới hiện giờ, hắn rốt cuộc thừa nhận, người vừa thấy liền tim đập thình thịch, là người hắn vô luận chép bao nhiêu lần kinh thanh tĩnh, lại đi xa bao nhiêu cũng không có biện pháp xoá bỏ sự tồn tại.

Tiếng vó ngựa phần phật, Diệp Tiềm xuyên qua bóng đêm, xuyên qua ánh dương, rốt cuộc ở chạng vạng ngày thứ ba, chạy về kinh thành.

Hắn đem ngựa ngừng ở ngoài thành, không có kinh động bất luận kẻ nào, trực tiếp bay trở về sân của Sở Từ.

Đường trong viện so với lúc trước lộ ra một chút cảm giác hoang vu, tựa hồ thật lâu không có người tới, trên mặt đất rơi xuống cánh hoa sen đầy đất.

Diệp Tiềm cuộn lên ngón tay, hoảng loạn thất thố mà nhảy vào sân, vụng về tựa như kẻ ngốc muốn trèo tường cùng người trong lòng gặp mặt.

"Sở Từ......"
Hắn gọi một tiếng, lại không có tiếng đáp lại.

Diệp Tiềm bước nhanh đi đến bên cạnh ao, thấy người cá nhắm mắt lại, lẻ loi mà chìm ở đáy nước, tóc dài rơi rụng, cơ hồ muốn cùng rong quấn ở bên nhau.

Diệp Tiềm tim đập đều ngừng, hắn rốt cuộc vô pháp tự hỏi, theo bản năng nhảy vào trong nước, hướng Sở Từ bơi qua.

Hắn bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của Sở Từ, bị sự lạnh lẽo tận xương đập đến tâm đều run rẩy.

Trong lúc nhất thời, hối hận che trời lấp đất mà bao phủ hắn.

Ta đã làm gì, hắn hoảng loạn mà nghĩ, ta cư nhiên bỏ mặc ngươi một mình, ta sao nỡ bỏ được?
Hắn sao lại bị ma quỷ ám ảnh, đem người trong lòng lẻ loi mà nhốt ở trong viện này lâu như vậy?
"Sở Từ......" Diệp Tiềm đến môi đều run rẩy lên, hắn ôm chặt lấy Sở Từ, đem cậu từ trong nước sâu mang ra: "Sở Từ, Sở Từ, Sở Từ......"
Hắn ách thanh lầm bầm, đem Sở Từ cả người ôm vào trong ngực, ý đồ dùng nhiệt độ cơ thể ấm áp để sưởi ấm cho cậu.

Sở Từ không có phản ứng, mềm mại mà dựa vào trên vai hắn, tóc dài buông xuống đầy đất.


"......" Không bao lâu, Diệp Tiềm hốc mắt liền đỏ: "A Từ......"
Sở Từ rốt cuộc chịu bố thí cho hắn một chút động tĩnh, chậm rãi mở to mắt: "Ô......"
Diệp Tiềm suýt nữa ruột gan đứt từng khúc: "A Từ, ngươi làm sao vậy? Ngươi có chuyện gì sao?"
Sở Từ tỉnh táo lại, "Ngươi như thế nào đã trở lại?"
"Ta nhớ ngươi," Diệp Tiềm không hề trốn tránh, cũng không hề trầm mặc, mà là chuyên chú mà nhìn cậu: "Ta rất nhớ ngươi."
"Ngươi nhớ ta như vậy sao," Sở Từ lười nhác mà cong khóe môi lên, ở trên mặt hắn cọ cọ: "Ta không có chuyện gì, ta chỉ là quá nhàm chán, đành phải vẫn luôn ngủ như vậy."
Diệp Tiềm đôi mắt càng đỏ: "Là ta không tốt, thực xin lỗi."
"Ngươi khóc cái gì," Sở Từ lau đi nước mắt của hắn, bỗng nhiên không có ý tốt hỏi: "Ngươi vừa mới kêu ta cái gì?"
Diệp Tiềm vành tai cũng nổi lên hồng: "......!A Từ."
Sở Từ cười rộ lên: "Ừ."
Diệp Tiềm sắc mặt càng hồng, cơ hồ muốn trốn đi: "A Từ."
"Ừ?"
"A Từ."
"Ơi?"
Diệp Tiềm ôm chặt cậu, lại không muốn buông tay: "A Từ của ta."
Sở Từ rũ mắt xuống, lông mi thật dài phất qua làn da của cậu: "Đúng vậy, ta là của ngươi."
Diệp Tiềm tâm nhẹ nhàng run lên, tựa hồ có cái gì khó có thể phát hiện nhưng vẫn luôn ở dưới đáy lòng.

Giống như dục vọng cố độc chiếm được thỏa mãn, hắn bỗng nhiên bắt lấy tóc dài của Sở Từ, nâng lên mắt nhìn cậu: "Ta có thể hôn ngươi không?"
Sở Từ ý cười càng sâu: "Hửm?"
"Ta muốn hôn ngươi," Diệp Tiềm tựa hồ đối yêu cầu này rất ngượng ngùng: "Có thể chứ?"
"Có thể."
Được chấp thuận, Diệp Tiềm ôn nhu mà hôn lên môi cậu, mới đầu còn có chút trúc trắc, không bao lâu, hắn liền hiểu được, tinh tế mà cạy ra môi răng của cậu, không biết mệt mỏi mà càng thêm truy đuổi vật thể mềm mại ấm áp.

Sở Từ bị hắn ôm vào trong ngực, chậm rãi hô hấp không được, bắt lấy quần áo của hắn, muốn lui về sau, lại bị Diệp Tiềm chế trụ gáy.

Trong lúc triền miên, Sở Từ bỗng nhiên nắm chặt cổ Diệp Tiềm, đuôi cá của cậu tựa như bướm phá kén mà ra, biến mất không thấy.

Sở Từ từ trong cổ họng tràn ra một tiếng thở dài rất nhỏ.

Cho nên mới nói không hổ là Ma Vương, hôn một chút, chân cậu liền đã trở lại.

Giây tiếp theo, cậu cảm giác được có thứ gì đã rõ ràng xảy ra thay đổi.

Sở Từ nhẹ nhàng cười một tiếng.

Diệp Tiềm buông cậu ra, mặt đỏ đến muốn mệnh, căn bản không dám nhìn cậu: "Ta không phải cố ý......"
- -------------------------------------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương