Phượng Hí Đông Cung
-
Quyển 1 - Chương 07: - Thích Khách Đột Kích
Phượng Hí Đông Cung
Quyển 1 - Chương 7 - Thích Khách Đột Kích
gacsach.com
Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa hơi không vui nói, “Ai cho phép ngươi tự chủ trương.” May mà Tam ca tới chơi đúng lúc, nếu không, mình và y lại vướng phải rối ren không rõ rồi.
Tiểu Phong Tranh bĩu môi cúi đầu lí nhí nói, “Tiểu Phong Tranh biết sai rồi.”
Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ liếc nàng một cái, “Đừng bày ra điệu bộ uất ức đó, tiểu thư ta còn chưa tính sổ với em đâu.”
Tiểu Phong Tranh le lưỡi nói, “Thái tử gia vẫn còn chờ ở đại sảnh đấy. Tiểu thư có muốn đi gặp người không?”
Kẻ địch đã tấn công tới tận cửa, nàng còn đường để tránh sao? Phượng Triêu Hoa mím mím môi nói: “Ta đi đổi y phục trước, rồi lập tức ra ngay.” Tam ca đột nhiên đến thăm làm nàng trở tay không kịp, ngay cả y phục cũng không kịp thay.
“Tiểu thư là người hiền lành nhất trần gian.”
“Người hiền hay bị bắt nạt. Làm kẻ hiền lành cũng chẳng có gì tốt.” Đằng sau cái hiền lành là phiền toái vô tận.
Tiểu Phong Tranh gãi gãi ót, tự nhủ thầm, “Không hiểu, không hiểu.”
“Mau ra đại sảnh đón tiếp đi. Đừng đánh giá cao tính kiên nhẫn của thái tử.”
Khó hiểu thật. Tiểu Phong Tranh bĩu môi nhưng vẫn rời đi. Mặc dù nàng nghe không hiểu lời tiểu thư nói, nhưng nàng biết lời tiểu thư nói đều luôn đúng. Cả lão gia cũng răm rắp nghe lời tiểu thư nói đó thôi.
Nhìn dáng vẻ giận dỗi trẻ con của Tiểu Phong Tranh, Phượng Triêu Hoa trầm ngâm một hồi rồi thở dài, “Tam ca nói không sai. Nha đầu này quá đơn thuần, không thích hợp cuộc sống ở hoàng cung, vậy chẳng lẽ Nam Lăng thích hợp sao?” Mấy năm gần đây, Nam Lăng cũng đâu có hòa bình.
“Yên tâm, nghĩa phụ sẽ bảo vệ cho cô ấy vẹn toàn.” Thanh Phong Phổ bỗng dưng xuất hiện.
“Sao còn chưa rời khỏi đây?” Nàng tưởng là y đã đi từ lâu rồi.
Thanh Phong Phổ thản nhiên nói, “Bị người cản lại.”
Phượng Triêu Hoa nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì?” Hình tượng ôn tồn nho nhã của người này có thể qua mặt được người khác, nhưng không thể gạt được nàng. Sát khí thoáng hiện kia ở trước mặt nàng chỉ càng thêm giấu đầu hở đuôi.
Thanh Phong Phổ nhướng mắt nhìn tới đại sảnh nói: “E rằng, ở phía trước hiện đang rất náo nhiệt.”
Phượng Triêu Hoa thở dài nói, “Là muội rất biết cách rước lấy rắc rối, hay rắc rối lại cứ thích trêu chọc muội?” Rõ ràng nàng không ưa những chuyện phiền phức, nhưng lại không tránh khỏi.
“Nếu không đi cứu người, phiền phức sẽ càng lớn hơn nữa.” Giọng điệu của Thanh Phong Phổ như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Phượng Triêu Hoa cười nói, “Có vẻ như huynh vui lắm thì phải?”
“Dĩ nhiên.” Thanh Phong Phổ nhếch nhếch môi, “Ta đợi muội bị những rắc rối ở Đông cung buộc cho phải bỏ đi.” Giọng nói rất nhẹ nhưng tuyệt đối không giống như nói đùa chút nào.
“Huynh biết rõ, chuyện đó là không có thể.”
“Chỉ cần muội đồng ý, ta sẽ lập tức đưa muội đi.”
Phượng Triêu Hoa cười nói, “Nếu muội muốn đi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi.” Ngừng một chút rồi nói tiếp, “Nhưng, muội không muốn đi.”
“Tại sao không muốn đi?” Chẳng phải muội ấy rất ghét phiền phức sao? Trong khi đó, Kinh Thành là nơi tập trung rất nhiều người xuất sắc, từ đó mới dẫn đến phiền phức.
“Tại sao phải đi?” Phượng Triêu Hoa hỏi ngược lại.
“...” Thanh Phong Phổ cứng họng.
“Muội phụng chỉ nhập chủ Đông cung, bỏ đi thế này, chẳng phải tức là lấp xác mấy trăm sinh mạng trên dưới của Phượng gia?” Cuối cùng, Phượng Triêu Hoa nhếch nhẹ môi nói, “Huống chi, ở đây, cũng đâu có chỗ nào không tốt. Ăn, uống, ngủ đều rất tốt...À, có cái ngủ là không được tốt mấy.” Phượng Triêu Hoa le lưỡi, dáng vẻ y hệt như một nữ nhi tiểu học.
Tay phải Thanh Phong Phổ che miệng ho nhẹ mấy cái, cố nén cười, một hồi lâu mới mở miệng nói, “Vẫn còn tham ngủ thế à!”
Phượng Triêu Hoa đỏ mặt nói: “Ngủ là chuyện thường tình của con người, làm gì mà tham hay không tham.”
Thanh Phong Phổ cười cười, đột nhiên chuyển đề tài nói: “Nhị tỷ chuẩn bị tỷ võ cầu hôn.”
“Muội còn tưởng tỷ ấy sẽ chọn ném tú cầu ấy chứ.” Phượng Triêu Hoa nói với vẻ mặt tỉnh bơ.
“Tại sao nghĩ vậy?” Chẳng lẽ trước đó nhị tỷ đã tiết lộ quyết định kén rể với muội ấy?
“Ném tú cầu so ra đơn giản hơn.” Phượng Triêu Hoa nói như đó là chuyện hiển nhiên.
Thanh Phong Phổ lại lần nữa cứng họng, hồi lâu mới nói, “Tỷ ấy không sợ phiền à.”
“Đại ca thì sao? Sẽ giúp tỷ ấy lập võ đài chiêu phu sao?” Trong giọng nói của Phượng Triêu Hoa có chút thú vị.
Trên gương mặt điềm đạm của Thanh Phong Phổ thoáng để lộ ra sự tính toán ngầm, “Trở về Nam Lăng rồi biết.”
Phượng Triêu Hoa đang định hỏi tiếp, nhưng phát hiện phía trước có tiếng đánh nhau càng lúc càng lớn, nhíu nhíu mày, rất muốn coi như không thấy gì.
Thanh Phong Phổ cười nói, “Không định đến giúp à?”
“Thích hợp sao?”
“Hắn là vị hôn phu của muội mà.”
“Không chết đâu.” Tuy nói thế, Phượng Triêu Hoa cúi đầu như không quan tâm, nhưng lại đang liếc nhìn để ý tình hình ở phía trước.
Thanh Phong Phổ thấu hiểu cười nói: “Ta đi cứu Tiểu Phong Tranh, sẵn tiện bắt cô ấy về Nam Lăng luôn.”
“Tốt vậy sao?” Phượng Triêu Hoa hơi phân vân, nàng rất hiểu tính cách của Tiểu Phong Tranh, nếu như bị bắt đi mà không rõ nguyên do, có lẽ sẽ cùng liều chết với bọn cướp. Phượng Triêu Hoa đột nhiên nói, “Quyết định vậy đi.”
Lần này, đổi lại người ngạc nhiên là Thanh Phong Phổ, sao muội ấy lại đồng ý nhanh như vậy?
Phượng Triêu Hoa thầm cười, sau đó rất thản nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của Thanh Phong Phổ.
Một lúc sau, Thanh Phong Phổ vội vàng nói, “Ba tháng sau, gặp ở Nam Lăng.” Lời vừa dứt, người cũng biến mất theo.
Ngay sau đó, tiền viện truyền đến tiếng khóc quỷ dị... “Tiểu thư... cứu mạng...”
Nụ cười trên mặt Phượng Triêu Hoa càng tươi như hoa, Tam ca...tự cầu nhiều phúc đi.
Ổn định lại tâm trạng xong, Phượng Triêu Hoa miễn cưỡng bước nhanh đi tới tiền viện.
Khi Phượng Triêu Hoa bước vào đại sảnh thì trước mắt tối đen như mực, chỉ mơ hồ nhìn thấy hai bóng người đang đánh nhau rất quyết liệt. Mặc dù nàng không nhìn rõ diện mạo hai người đó, nhưng có thể khẳng định người đang chiếm thế thượng phong chính là thái tử vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng. Bởi vì y phục dành cho hoàng thân quốc thích đều được dùng tơ vàng kết vòng xung quanh. Cho nên, một thân y phục rực rỡ của thái tử trong đêm tối nhìn vô cùng bắt mắt.
Trong lòng biết thái tử sẽ không bị thương, mà thích khách cũng không có đồng đảng, Phượng Triêu Hoa cứ thế ung dung nhàn nhã tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống xem cuộc chiến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook