Phượng Hí Cửu Thiên
-
Chương 23: Ly biệt
- Ta đã tìm ra, ha ha ha!
- Chủ công, cái này không tính!
Trong thư phòng của mình, Phượng Minh ngẩng đầu cười lớn. Hắn đang cởi trần để lộ thân hình gầy nhom. Trên bắp tay trái của hắn có một hình xăm còn đang rướm máu. Đây là phát minh hắn vừa nghĩ ra trong mấy hôm nay.
Phát minh này lấy cảm hứng từ trận pháp giam cầm linh hồn Thạch Trư và việc Thạch Trư hóa thành hình xăm trú ẩn trên tay hắn. Nếu trận pháp có thể giam cầm một linh hồn hoặc máu thịt yêu thú, vậy thì có thể dùng trận pháp này kích phát sức mạnh của thứ bị giam trong trận pháp hay không?
Hắn không thể thử bằng Thạch Trư vì Thạch Trư có linh trí, không cần hắn ép buộc cũng sẽ thuận theo. Thứ hắn muốn thử nghiệm là dùng máu thịt yêu thú khác vẽ lên người mình. Niêm phong sức mạnh đó lại rồi dùng trận pháp kích hoạt để sức mạnh truyền vào cơ bắp mình thay cho linh lực.
Sau khi ra ngoài mua một ít máu của Hổ yêu - một loại yêu thú cấp thấp, chỉ tương đương linh tu Khai Nguyên sơ kỳ về. Phượng Minh bắt đầu dựa theo trận pháp mà hắn học được từ Trần Ngọc Kỳ để khắc lên bắp tay trái mình.
Trận pháp này muốn kích hoạt rất dễ dàng, chỉ cần hắn dùng thần thức dẫn động là được. Kết quả hơn cả mong đợi, trong chớp mặt máu huyết trong hình xăm tiêu biến đi, một luồng sức mạnh hoang dã tràn vào cánh tay Phượng Minh. Hắn đánh về trước một chưởng lập tức khiến bàn đá phía trước nát ra. Bất quá điều này khiến cơ bắp hắn quá tải nên vô cùng nhức mỏi.
Về điểm này hắn có thể khắc phục bằng cách áp dụng phương pháp rèn luyện cơ bắp của mấy gã lực điền vạm vỡ biểu diễn dạo mà hắn tham khảo ngoài chợ.
Luyện thể là phương pháp tu luyện thời viễn cổ, mượn thiên địa nguyên khí để thay đổi cơ thể.
Còn ở đây những phàm nhân dùng cách thô thiển hơn, hiệu quả đạt được thấp hơn nhưng lại đem lại một thể hình đẹp đẽ cường tráng. Nguyên tắc của bọn họ rất đơn giản, phá rồi lập, lập rồi lại phá. Bọn họ vận động nặng để cơ bắp rách ra rồi lại ăn uống thật nhiều để tái tạo cơ bắp. Sau đó lại cố tình xé rách chúng, vòng tuần hoàn cứ thế diễn ra.
- Chủ công, đây là mượn ngoại lực. Vốn dĩ không phải của bản thân người. Không lẽ người luôn phải bổ sung máu thịt của yêu thú vào hình xăm.
Phượng Minh cười vui vẻ:
- Bình thường ngươi thông minh lắm mà? Máu huyết chia làm hai loại, máu tươi bình thường và hồn huyết. Hồn huyết của yêu thú tương đương với tủy sống của con người. Nhờ hồn huyết không ngừng tái tạo ra máu tươi mới, đào thải đi máu cũ mà yêu thú mới sống được. Dùng hồn huyết tạo nên hình xăm thì sẽ duy trì được lượng máu, không những thế còn giúp hồn huyết phát triển, việc này giống như nuôi một yêu thú trên cơ thể của mình.
Thạch Trư ngẩn ra. Sau đó la lớn:
- Chủ công, ngài quả thật là thiên hạ đệ nhất, từ cổ chí kim là thiên tài có một không hai. Bất quá làm vậy thì thân thể người sẽ chằng chịt hình xăm, thuộc hạ nghĩ chúng ta phải chọn lọc ra những yêu thú tốt nhất rồi mới khắc lên người!
Phượng Minh khen phải:
- Ngươi là yêu tộc, có ngươi chỉ điểm thì hồn huyết phẩm chất cao dễ có như trở bàn tay. Ta định ngay đêm nay sẽ khởi hành đến Tử Tịch lâm gần đây để săn yêu thú. Chỗ Lăng Vân thông báo mấy ngày nữa sẽ tổ chức Hồng yến mừng cho Phong Kiếm học viện tái thành lập. Đám ngũ kiệt tâm cao khí ngạo kia hẳn sẽ muốn làm khó ta. Phải cho bọn chúng một phen xấu mặt!
#
Ba ngày sau ở Tử Tịch lâm...
Phượng Minh áo quần tả tơi, trên thân thể đầy những vết thương chỉ mới vừa khô miệng. Tuy nhiên hai mắt hắn lại sáng rực đầy thần thái, trên bả vai hắn lúc này mỗi bên có một hình xăm. Trái xăm hình Song Tý Cự Viên, phải xăm hình Đại Nhãn Ma Hùng. Đây là hai loại yêu thú nổi tiếng với lực tay mạnh. Vả lại hai con mà Phượng Minh lựa chọn trong hồn huyết chúng có một tia máu rất nhạt của tổ tiên chúng. Theo sự nuôi dưỡng, chất lượng của hồn huyết ngày một tăng, tương lai sẽ có ngày phản tổ.
Phương pháp tu luyện này Phượng Minh đặt tên là huyết văn. Mặc dù Thạch Trư hết lòng khuyên can nhưng hắn vẫn nhất quyết sẽ truyền bá cách tu luyện này và nói chi tiết lại một lần nữa cách Tu Tâm ở Hồng yến.
Nếu bọn người Tào Phi lại tiếp tục nhờ phát hiện của hắn mà vượt qua hắn, hắn sẽ vui mừng tiếp tục tìm cách đột phá bản thân. Quá ích kỷ ôm khư khư thứ tốt khiến cho cả một thế hệ tu luyện bị ảnh hưởng theo, điều này thực sự không nên.
Hiện tại có thể coi sức mạnh của huyết văn đạt đến tiêu chuẩn của Khai Nguyên sơ kỳ. Còn phải đợi hắn rèn luyện cơ thể mạnh hơn thì mới chịu được loại huyết văn cao cấp hơn. Dẫu sao hắn không có thể chất tốt, nên không thể dùng cảm ngộ để nghịch thiên giống như tu tâm được.
- Hóa ra Minh công bỏ mặc ta một mình mà ở chỗ này chém chém giết giết...
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng Phượng Minh. Hắn quay đầu lại thì phát hiện ra Trần Ngọc Kỳ đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Mỗi lần gặp riêng hắn, nàng đều không đeo khăn mặt, để lộ ra khuôn mặt ôn nhu và nụ cười dịu dàng như gió xuân. Ánh mắt nàng chứa đầy vẻ phong tình khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng có cảm giác không từ chối được nàng.
- Ngọc Kỳ công chúa, cảm ơn cô đã chỉ điểm cho ta. Rốt cuộc ta đã thành công, nghĩ ra thêm con đường tu luyện thân thể riêng của mình.
Phượng Minh cũng cười. Từ tận đáy lòng hắn vô cùng biết ơn nàng. Tuy vậy hắn chỉ yêu một mình Mộc Tiểu Nhu, ngoài cảm ơn ra thì không biết làm gì hơn.
Trần Ngọc Kỳ lắc đầu:
- Cảm ơn xuông sao? Minh công của Hắc Thủ lại keo kiệt như vậy?
Phượng Minh gãi đầu:
- Vậy cô muốn gì? Chỉ cần trong khả năng thì ta sẽ đều cố gắng hoàn thành.
Trần Ngọc Kỳ làm vẻ suy nghĩ. Đột nhiên có một con thỏ trắng chạy ngang qua trước mắt nàng, vậy là Trần Ngọc Kỳ liền chỉ nó nói:
- Huynh bắt con thỏ đó tặng cho ta đi!
- Rõ ràng cô cũng là cảnh giới Hóa Hình, thậm chí bản lĩnh trên cả ta, việc này cô làm được mà?
Phượng Minh cứ tưởng là việc gì to lớn. Không ngờ Trần Ngọc Kỳ lại yêu cầu một việc quái lạ như vậy.
Trần Ngọc Kỳ khoanh tay sụ mặt:
- Huynh muốn nuốt lời à? Ta giúp huynh bao chuyện mà mới chỉ muốn một con thỏ huynh đã từ chối rồi!
- Ta bắt là được!
Thấy Phượng Minh cười khổ, Trần Ngọc Kỳ liền nghiêm mặt:
- Không được dùng tu vi đấy nhé, nếu dùng thì huynh phải bắt con khác cho ta!
- Chỉ là một con thỏ, không dùng thì không dùng!
Phượng Minh hừ lạnh, xắn tay áo lên hì hục chui vào bụi cỏ mà con thỏ vừa trốn vào. Bất quá con thỏ này rất láu cá, lại chạy nhanh vô cùng. Nhiều lần tưởng sắp bắt được thì nó lại cho hắn vồ ếch.
Nhìn áo quần Phượng Minh đầy mồ hôi và bùn đất, Trần Ngọc Kỳ vẫn mỉm cười nhưng trong ánh mắt lại có chút long lanh.
- Ha ha, con thỏ chết tiệt, ta xem ngươi chạy đi đâu!
Cuối cùng Phượng Minh chiến thắng, chộp lấy hai tai con thỏ cầm lên trước mặt, miệng thì cười vang. Nhưng đúng lúc này cũng có một vòng tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy hắn từ phía sau, khiến hắn sững sờ.
Trần Ngọc Kỳ thút thít:
- Phụ hoàng vừa sai ngươi đưa tới mật thư yêu cầu ta phải lập tức quay về Vô Nhật vương triều, ngay hôm nay phải khởi hành. Ta tới chào tạm biệt huynh...
Phượng Minh nín thinh không biết nói gì. Hắn cũng không đủ tàn nhẫn để đẩy Trần Ngọc Kỳ ra nên cứ đứng im như vậy không động đậy, để mặc Trần Ngọc Kỳ ôm lưng mình.
Sau một lúc thật lâu hắn mới lên tiếng:
- Ngọc Kỳ, áo ta bẩn lắm...
- Thì đã sao? Dù huynh có thành tệ hại hơn nữa ta cũng sẽ ôm huynh chặt như vậy!
Trần Ngọc Kỳ ôm hắn càng chặt hơn:
- Ngọc Kỳ biết huynh không thích mình, nhưng Ngọc Kỳ sẽ cố gắng thay đổi điều đó.
Nói xong nàng buông Phượng Minh ra, xoay người hắn lại, lấy con thỏ trắng ôm vào lòng mình rồi chạy đi.
Nhìn Trần Ngọc Kỳ dần biến mất sau những bóng cây cổ thụ, Phượng Minh cảm thấy lòng mình có chút mất mát và trống rỗng.
- Chủ công, anh hùng từ xưa đến nay năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Vì sao ngài không cho cô ấy một cơ hội?
Thạch Trư nhìn thấy tình cảnh này bèn thở dài. Phượng Minh lắc đầu đáp:
- Nếu ta không yêu nàng mà chấp nhận nàng thì đó chỉ là thương hại. Chỉ cần ta giữ khoảng cách, thời gian dần trôi, nàng sẽ quên ta thôi.
- Chủ công, người đánh giá thấp phụ nữ rồi. Có những người dù qua trăm ngàn luân hồi vẫn sẽ nhớ kỹ hình bóng của người mình yêu. Thời viễn cổ chúng ta có một câu chuyện tình kinh động thế gian giữa Bá Luân và Tiểu Mẫn. Bá Luân là một cường giả vĩ đại thời ấy, còn Tiểu Mẫn chỉ là một cô nương phàm nhân bình thường. Hai người họ yêu nhau say đắm nhưng mệnh người có hạn, mệnh của thần lại dài như trời đất. Tiểu Mẫn một ngày kia qua đời để lại niềm sót thương vô hạn cho Bá Luân. Ông ta bắt đầu tu luyện điên cuồng mong tìm ra cách phục sinh Tiểu Mẫn. Tu vi càng cao dần ông ta chợt phát hiện ra luân hồi có tồn tại, khi mỗi người chết đi thì trên không trung đều sẽ xuất hiện một vòng xoáy cuốn linh hồn vào Minh giới, sau đó cho họ chuyển thế đầu thai. Sau khi lần theo khí tức Tiểu Mẫn để lại trong Minh giới thì Bá Luân mới phát hiện ra một sự thật đau lòng. Trong khoảng thời gian hắn tu luyện trăm vạn năm thì Tiểu Mẫn cũng đã luân hồi hơn trăm ngàn lần. Khi thì nàng trở thành một con bươm bướm đậu trên cành cây quan sát Bá Luân tu luyện, khi thì biến thành một hạt giống ở dưới đất chờ ngày mọc lên, rồi lại chờ ngày Bá Luân đi ngang qua. Sau khi thấy được Bá Luân, mầm cây liền héo đi, tiếp tục chuyển thế... Hóa ra chấp niệm của Tiểu Mẫn khiến nàng luôn ở bên cạnh hắn trăm vạn năm mà hắn không hề hay biết...
Thạch Trư thở dài thườn thượt.
Phượng Minh cũng trầm mặc, cũng chẳng còn lòng dạ nào tu luyện nên quay về Thạch thành.
- Chủ công, cái này không tính!
Trong thư phòng của mình, Phượng Minh ngẩng đầu cười lớn. Hắn đang cởi trần để lộ thân hình gầy nhom. Trên bắp tay trái của hắn có một hình xăm còn đang rướm máu. Đây là phát minh hắn vừa nghĩ ra trong mấy hôm nay.
Phát minh này lấy cảm hứng từ trận pháp giam cầm linh hồn Thạch Trư và việc Thạch Trư hóa thành hình xăm trú ẩn trên tay hắn. Nếu trận pháp có thể giam cầm một linh hồn hoặc máu thịt yêu thú, vậy thì có thể dùng trận pháp này kích phát sức mạnh của thứ bị giam trong trận pháp hay không?
Hắn không thể thử bằng Thạch Trư vì Thạch Trư có linh trí, không cần hắn ép buộc cũng sẽ thuận theo. Thứ hắn muốn thử nghiệm là dùng máu thịt yêu thú khác vẽ lên người mình. Niêm phong sức mạnh đó lại rồi dùng trận pháp kích hoạt để sức mạnh truyền vào cơ bắp mình thay cho linh lực.
Sau khi ra ngoài mua một ít máu của Hổ yêu - một loại yêu thú cấp thấp, chỉ tương đương linh tu Khai Nguyên sơ kỳ về. Phượng Minh bắt đầu dựa theo trận pháp mà hắn học được từ Trần Ngọc Kỳ để khắc lên bắp tay trái mình.
Trận pháp này muốn kích hoạt rất dễ dàng, chỉ cần hắn dùng thần thức dẫn động là được. Kết quả hơn cả mong đợi, trong chớp mặt máu huyết trong hình xăm tiêu biến đi, một luồng sức mạnh hoang dã tràn vào cánh tay Phượng Minh. Hắn đánh về trước một chưởng lập tức khiến bàn đá phía trước nát ra. Bất quá điều này khiến cơ bắp hắn quá tải nên vô cùng nhức mỏi.
Về điểm này hắn có thể khắc phục bằng cách áp dụng phương pháp rèn luyện cơ bắp của mấy gã lực điền vạm vỡ biểu diễn dạo mà hắn tham khảo ngoài chợ.
Luyện thể là phương pháp tu luyện thời viễn cổ, mượn thiên địa nguyên khí để thay đổi cơ thể.
Còn ở đây những phàm nhân dùng cách thô thiển hơn, hiệu quả đạt được thấp hơn nhưng lại đem lại một thể hình đẹp đẽ cường tráng. Nguyên tắc của bọn họ rất đơn giản, phá rồi lập, lập rồi lại phá. Bọn họ vận động nặng để cơ bắp rách ra rồi lại ăn uống thật nhiều để tái tạo cơ bắp. Sau đó lại cố tình xé rách chúng, vòng tuần hoàn cứ thế diễn ra.
- Chủ công, đây là mượn ngoại lực. Vốn dĩ không phải của bản thân người. Không lẽ người luôn phải bổ sung máu thịt của yêu thú vào hình xăm.
Phượng Minh cười vui vẻ:
- Bình thường ngươi thông minh lắm mà? Máu huyết chia làm hai loại, máu tươi bình thường và hồn huyết. Hồn huyết của yêu thú tương đương với tủy sống của con người. Nhờ hồn huyết không ngừng tái tạo ra máu tươi mới, đào thải đi máu cũ mà yêu thú mới sống được. Dùng hồn huyết tạo nên hình xăm thì sẽ duy trì được lượng máu, không những thế còn giúp hồn huyết phát triển, việc này giống như nuôi một yêu thú trên cơ thể của mình.
Thạch Trư ngẩn ra. Sau đó la lớn:
- Chủ công, ngài quả thật là thiên hạ đệ nhất, từ cổ chí kim là thiên tài có một không hai. Bất quá làm vậy thì thân thể người sẽ chằng chịt hình xăm, thuộc hạ nghĩ chúng ta phải chọn lọc ra những yêu thú tốt nhất rồi mới khắc lên người!
Phượng Minh khen phải:
- Ngươi là yêu tộc, có ngươi chỉ điểm thì hồn huyết phẩm chất cao dễ có như trở bàn tay. Ta định ngay đêm nay sẽ khởi hành đến Tử Tịch lâm gần đây để săn yêu thú. Chỗ Lăng Vân thông báo mấy ngày nữa sẽ tổ chức Hồng yến mừng cho Phong Kiếm học viện tái thành lập. Đám ngũ kiệt tâm cao khí ngạo kia hẳn sẽ muốn làm khó ta. Phải cho bọn chúng một phen xấu mặt!
#
Ba ngày sau ở Tử Tịch lâm...
Phượng Minh áo quần tả tơi, trên thân thể đầy những vết thương chỉ mới vừa khô miệng. Tuy nhiên hai mắt hắn lại sáng rực đầy thần thái, trên bả vai hắn lúc này mỗi bên có một hình xăm. Trái xăm hình Song Tý Cự Viên, phải xăm hình Đại Nhãn Ma Hùng. Đây là hai loại yêu thú nổi tiếng với lực tay mạnh. Vả lại hai con mà Phượng Minh lựa chọn trong hồn huyết chúng có một tia máu rất nhạt của tổ tiên chúng. Theo sự nuôi dưỡng, chất lượng của hồn huyết ngày một tăng, tương lai sẽ có ngày phản tổ.
Phương pháp tu luyện này Phượng Minh đặt tên là huyết văn. Mặc dù Thạch Trư hết lòng khuyên can nhưng hắn vẫn nhất quyết sẽ truyền bá cách tu luyện này và nói chi tiết lại một lần nữa cách Tu Tâm ở Hồng yến.
Nếu bọn người Tào Phi lại tiếp tục nhờ phát hiện của hắn mà vượt qua hắn, hắn sẽ vui mừng tiếp tục tìm cách đột phá bản thân. Quá ích kỷ ôm khư khư thứ tốt khiến cho cả một thế hệ tu luyện bị ảnh hưởng theo, điều này thực sự không nên.
Hiện tại có thể coi sức mạnh của huyết văn đạt đến tiêu chuẩn của Khai Nguyên sơ kỳ. Còn phải đợi hắn rèn luyện cơ thể mạnh hơn thì mới chịu được loại huyết văn cao cấp hơn. Dẫu sao hắn không có thể chất tốt, nên không thể dùng cảm ngộ để nghịch thiên giống như tu tâm được.
- Hóa ra Minh công bỏ mặc ta một mình mà ở chỗ này chém chém giết giết...
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng Phượng Minh. Hắn quay đầu lại thì phát hiện ra Trần Ngọc Kỳ đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Mỗi lần gặp riêng hắn, nàng đều không đeo khăn mặt, để lộ ra khuôn mặt ôn nhu và nụ cười dịu dàng như gió xuân. Ánh mắt nàng chứa đầy vẻ phong tình khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng có cảm giác không từ chối được nàng.
- Ngọc Kỳ công chúa, cảm ơn cô đã chỉ điểm cho ta. Rốt cuộc ta đã thành công, nghĩ ra thêm con đường tu luyện thân thể riêng của mình.
Phượng Minh cũng cười. Từ tận đáy lòng hắn vô cùng biết ơn nàng. Tuy vậy hắn chỉ yêu một mình Mộc Tiểu Nhu, ngoài cảm ơn ra thì không biết làm gì hơn.
Trần Ngọc Kỳ lắc đầu:
- Cảm ơn xuông sao? Minh công của Hắc Thủ lại keo kiệt như vậy?
Phượng Minh gãi đầu:
- Vậy cô muốn gì? Chỉ cần trong khả năng thì ta sẽ đều cố gắng hoàn thành.
Trần Ngọc Kỳ làm vẻ suy nghĩ. Đột nhiên có một con thỏ trắng chạy ngang qua trước mắt nàng, vậy là Trần Ngọc Kỳ liền chỉ nó nói:
- Huynh bắt con thỏ đó tặng cho ta đi!
- Rõ ràng cô cũng là cảnh giới Hóa Hình, thậm chí bản lĩnh trên cả ta, việc này cô làm được mà?
Phượng Minh cứ tưởng là việc gì to lớn. Không ngờ Trần Ngọc Kỳ lại yêu cầu một việc quái lạ như vậy.
Trần Ngọc Kỳ khoanh tay sụ mặt:
- Huynh muốn nuốt lời à? Ta giúp huynh bao chuyện mà mới chỉ muốn một con thỏ huynh đã từ chối rồi!
- Ta bắt là được!
Thấy Phượng Minh cười khổ, Trần Ngọc Kỳ liền nghiêm mặt:
- Không được dùng tu vi đấy nhé, nếu dùng thì huynh phải bắt con khác cho ta!
- Chỉ là một con thỏ, không dùng thì không dùng!
Phượng Minh hừ lạnh, xắn tay áo lên hì hục chui vào bụi cỏ mà con thỏ vừa trốn vào. Bất quá con thỏ này rất láu cá, lại chạy nhanh vô cùng. Nhiều lần tưởng sắp bắt được thì nó lại cho hắn vồ ếch.
Nhìn áo quần Phượng Minh đầy mồ hôi và bùn đất, Trần Ngọc Kỳ vẫn mỉm cười nhưng trong ánh mắt lại có chút long lanh.
- Ha ha, con thỏ chết tiệt, ta xem ngươi chạy đi đâu!
Cuối cùng Phượng Minh chiến thắng, chộp lấy hai tai con thỏ cầm lên trước mặt, miệng thì cười vang. Nhưng đúng lúc này cũng có một vòng tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy hắn từ phía sau, khiến hắn sững sờ.
Trần Ngọc Kỳ thút thít:
- Phụ hoàng vừa sai ngươi đưa tới mật thư yêu cầu ta phải lập tức quay về Vô Nhật vương triều, ngay hôm nay phải khởi hành. Ta tới chào tạm biệt huynh...
Phượng Minh nín thinh không biết nói gì. Hắn cũng không đủ tàn nhẫn để đẩy Trần Ngọc Kỳ ra nên cứ đứng im như vậy không động đậy, để mặc Trần Ngọc Kỳ ôm lưng mình.
Sau một lúc thật lâu hắn mới lên tiếng:
- Ngọc Kỳ, áo ta bẩn lắm...
- Thì đã sao? Dù huynh có thành tệ hại hơn nữa ta cũng sẽ ôm huynh chặt như vậy!
Trần Ngọc Kỳ ôm hắn càng chặt hơn:
- Ngọc Kỳ biết huynh không thích mình, nhưng Ngọc Kỳ sẽ cố gắng thay đổi điều đó.
Nói xong nàng buông Phượng Minh ra, xoay người hắn lại, lấy con thỏ trắng ôm vào lòng mình rồi chạy đi.
Nhìn Trần Ngọc Kỳ dần biến mất sau những bóng cây cổ thụ, Phượng Minh cảm thấy lòng mình có chút mất mát và trống rỗng.
- Chủ công, anh hùng từ xưa đến nay năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Vì sao ngài không cho cô ấy một cơ hội?
Thạch Trư nhìn thấy tình cảnh này bèn thở dài. Phượng Minh lắc đầu đáp:
- Nếu ta không yêu nàng mà chấp nhận nàng thì đó chỉ là thương hại. Chỉ cần ta giữ khoảng cách, thời gian dần trôi, nàng sẽ quên ta thôi.
- Chủ công, người đánh giá thấp phụ nữ rồi. Có những người dù qua trăm ngàn luân hồi vẫn sẽ nhớ kỹ hình bóng của người mình yêu. Thời viễn cổ chúng ta có một câu chuyện tình kinh động thế gian giữa Bá Luân và Tiểu Mẫn. Bá Luân là một cường giả vĩ đại thời ấy, còn Tiểu Mẫn chỉ là một cô nương phàm nhân bình thường. Hai người họ yêu nhau say đắm nhưng mệnh người có hạn, mệnh của thần lại dài như trời đất. Tiểu Mẫn một ngày kia qua đời để lại niềm sót thương vô hạn cho Bá Luân. Ông ta bắt đầu tu luyện điên cuồng mong tìm ra cách phục sinh Tiểu Mẫn. Tu vi càng cao dần ông ta chợt phát hiện ra luân hồi có tồn tại, khi mỗi người chết đi thì trên không trung đều sẽ xuất hiện một vòng xoáy cuốn linh hồn vào Minh giới, sau đó cho họ chuyển thế đầu thai. Sau khi lần theo khí tức Tiểu Mẫn để lại trong Minh giới thì Bá Luân mới phát hiện ra một sự thật đau lòng. Trong khoảng thời gian hắn tu luyện trăm vạn năm thì Tiểu Mẫn cũng đã luân hồi hơn trăm ngàn lần. Khi thì nàng trở thành một con bươm bướm đậu trên cành cây quan sát Bá Luân tu luyện, khi thì biến thành một hạt giống ở dưới đất chờ ngày mọc lên, rồi lại chờ ngày Bá Luân đi ngang qua. Sau khi thấy được Bá Luân, mầm cây liền héo đi, tiếp tục chuyển thế... Hóa ra chấp niệm của Tiểu Mẫn khiến nàng luôn ở bên cạnh hắn trăm vạn năm mà hắn không hề hay biết...
Thạch Trư thở dài thườn thượt.
Phượng Minh cũng trầm mặc, cũng chẳng còn lòng dạ nào tu luyện nên quay về Thạch thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook