Phượng Hí Cửu Thiên
-
Chương 119: Cửu Điệp Nhất Mộng
- Ân tình của Thẩm tiểu thư, Độc Cô Minh không biết lấy gì báo đáp…
Phượng Minh vừa dứt lời thì cảm giác sởn gai ốc bỗng trở lại với Thẩm Tư Thanh, nhìn nụ cười nửa miệng của hắn, Thẩm Tư Thanh đang định kêu lên thì liền bị một bàn tay cứng ngắt bóp chặt lấy cổ họng của mình. Đó cũng là hình ảnh cuối cùng nàng ta nhìn thấy trước khi ngất đi….
Thẩm Tư Thanh có tu vi Hoá Hình sơ kỳ, còn Phượng Minh chỉ là Khai Nguyên hậu kỳ. Nhưng đòn vừa rồi hắn bộc phát toàn bộ sức mạnh vu, linh, chân, văn, cộng thêm thần thức vượt trội sánh ngang tu sĩ Hoá Hình hậu kỳ. Thẩm Tư Thanh dù có trên hắn một tiểu cảnh cũng không tài nào chống cự nổi.
Một âm thanh xương cốt gãy giòn tang vang lên, Phượng Minh thu dọn động phủ này lại, sau đó cẩn thận xem xét có ai nhìn ngó không rồi mới bỏ đi.
—————————————————————————
Ở trên đỉnh núi, khoảnh khắc Phượng Minh bắt đầu ra tay thì một tia chớp màu đỏ từ lệnh bài bên hông của Thẩm Tư Thanh cũng lóe lên, lao thẳng ra ngoài động phủ với tốc độ tên bắn. Các tu sĩ dưới Sinh Tử cảnh sẽ không thấy được tia chớp này, mà với tốc độ của nó e rằng chỉ trong một tích tắc sẽ lao đến nơi cần đến.
Trên đỉnh Thi sơn, Tùng Âm ma tôn nhìn thấy tia chớp đang định phá vỡ hộ sơn đại trận lao đi thì thoáng trầm mặc, sau đó tay phải phất lên, tóm gọn tia chớp.
- Đứa nhỏ này bắt đầu hành động rồi. Ngươi giả ngốc hay cố tình không biết trên người những thiên kim tiểu thư như Thẩm Tư Thanh lúc nào chẳng có cấm chế báo động nguy hiểm về cho gia tộc. Cũng may là ta phát hiện ra sớm…
Trong bàn tay của Tùng Âm xuất hiện một tia chớp màu đỏ đang cố giãy giụa lao đi, nhưng tu vi của Tùng Âm đã là đỉnh phong ở Nam Thiệm, nửa bước Phong Vị cảnh, làm gì có cấm chế nào thoát khỏi tay ông được.
- Một khi Thẩm Kỳ phát hiện con gái mình đã chết mà không có bất kỳ báo động nào, chắc chắn sẽ liên tưởng tới mấy ma tôn Nhất Niệm tông. Chuyện tới nước này, Nhất Niệm tông đành phải ủng hộ Vô Nhật đế, tiêu diệt phe cánh của Thái tử thôi…
Tùng Âm truyền thần niệm tới ba núi còn lại, yêu cầu một cuộc gặp ngay lập tức.
—————————————————————————————
Trong không khí nô nức xông bảng ở Nhất Niệm tông, thì bên ngoài Đế đô cũng bắt đầu xuất hiện những cơn sóng ngầm đầu tiên.
Sau khi Hoàng Trung bỏ mạng, các gia tộc lớn nhỏ và một số văn võ bá quan ủng hộ Vô Nhất đế bắt đầu câu thông với nhau. Hành động thể hiện rõ quan điểm đầu tiên của bọn họ là tiến hành một vụ ám sát Thái tử. Mặc dù thất bại, nhưng đây là mồi lửa khơi mào để đốt lên trận huyết chiến ở Đế đô. Tam hoàng tử và Thái tử không ra mặt, nhưng trong Đế đô bắt đầu xuất hiện Hắc Vệ - một lực lượng do Thái tử thành lập ra theo như y nói là để tiêu diệt phản thần tặc tử.
Đám Hắc Vệ này có số lượng cực đông, cao thủ Sinh Tử cảnh đỉnh phong cũng có. Chỉ trong một tuần mà hơn bảy gia tộc tầm trung đã bị diệt sạch toàn gia, đầu treo trước cổng thành để răn đe, mấy chục vị bá quan văn võ cũng bị bắt nhốt vào Ma Ngục chờ hành hình. Thậm chí xung quanh phủ Tam hoàng tử còn có không ít Hắc Vệ đứng canh gác, đao gươm bóng loáng như sẵn sàng xóa sổ phủ Tam hoàng tử bất kỳ lúc nào.
Trong hoàn cảnh ấy, yến tiệc tẩy trần cho thất công chúa cũng giống như một lần chọn lựa lại của các thế lực. Thông qua yến tiệc, Thái tử muốn công bố một mệnh lệnh đanh thép: “Thuận ta thì sống, chống ta thì chết!”
Trước ngày diễn ra yến tiệc tẩy trần, Phượng Minh đến thăm tổng đài Hắc Thủ mới thành lập. Minh Quá Long tất bật chạy tới chạy lui, hết giảng dạy về tu văn pháp, lại lo sắp xếp việc trong hội. Nhân số Hắc Thủ hiện tại là gần ba trăm người, tuy nhiên đạt đến Phàm cảnh cấp hai chỉ có ba người, quá yếu ớt để có thể làm nên đại sự gì.
Đi tới khu Minh Quá Long đang thuyết pháp cho hơn ba trăm người tại một khu chợ bỏ hoang. Mặc dù đa phần là người lao động tay lấm chân bùn nhưng họ nghe giảng rất say xưa, không hề phân tâm. Phượng Minh đứng từ xa quan sát, nghe Minh Quá Long giảng rằng:
- Phàm nhân chúng ta dựa vào con đường tu văn do A Ngưu công tử, cũng tức là Minh công sáng lập, lấy võ nhập đạo, võ phá vạn pháp. Vì vậy ta quyết định bỏ đi tên xưng Phàm cảnh do bọn tu sĩ đặt. Thay vào đó chúng ta sẽ xưng là võ giả. Võ giả gồm bảy cấp tương đương tu sĩ. Ngoài việc luyện võ và luyện thể ra thì còn phải siêng năng tu tâm, thần thức, nâng cao học vấn. Chỉ có vậy mới có thể đổi đời, thoát ly khỏi khu ổ chuột.
- Tuân lệnh Mãnh Long sứ!
Nghe ba chữ “Mãnh Long sứ”, Phượng Minh nhíu mày, không hiểu Minh Quá Long vừa làm cái trò gì. Kết thúc buổi thuyết giảng, Minh Quá Long chạy đến chỗ Phượng Minh cười vui vẻ:
- Sao nào, thấy ta đổi Phàm cảnh thành Võ giả có hợp lý không?
Phượng Minh gật đầu:
- Xóa đi chữ phàm rất hợp lý. Nhưng ta muốn hỏi ngươi tự xưng Mãnh Long sứ là có ý nghĩa gì?
Minh Quá Long không vội trả lời. Y cởi áo ra rồi xoay lưng lại cho Phượng Minh nhìn, trên lưng y ngoài hình xăm một con thần long màu vàng uốn lượn ra thì còn một bàn tay màu đen có bốn ngón nằm chính giữa, trông vô cùng nổi bật.
- Một tổ chức cần có sự phân cấp và dấu hiệu nhận biết. Hắc Thủ là bàn tay có năm ngón, trong đó người duy nhất có hình xăm đủ năm ngón là ngươi. Bốn ngón được gọi là cấp sứ, ba ngón hộ pháp, hai ngón thì tổng đà chủ, nhất ngón là hội viên.
Phượng Minh gật gù, quả thực rất hợp lý. Nhưng còn vài điều khiến hắn hơi lăn tăn:
- Vậy lỡ như có kẻ ngụy tạo xăm hình tương tự rồi vào Hắc Thủ làm nội gián thì sao?
Minh Quá Long đáp:
- Yên tâm, ta có một loại huyết ấn đặc biệt. Dùng máu ta và ngươi nhỏ vào rồi thi triển huyết ấn lên người thuộc hạ cấp thấp hơn, sẽ có khả năng cảm ứng được họ, thậm chí khống chế sinh tử. Tất nhiên trừ ta ra, ta là đồng sáng lập với ngươi, chịu nhường Ngũ Chỉ cho ngươi rồi, ngươi cũng đừng ép ta phải giao sinh tử cho ngươi khống chế đấy nhá…
Phượng Minh vỗ vai y:
- Tất nhiên rồi!
Kế đến, Minh Quá Long hướng dẫn Phượng Minh sử dụng huyết ấn. Ba trăm người kia được bổ sung thêm huyết ấn của Phượng Minh. Ngay lập tức, hắn cảm nhận được tường tận vị trí của từng người, thậm chí nếu như hắn muốn còn có thể khiến huyết ấn nổ tung, giết kẻ đó trong nháy mắt.
- Vì ngươi rất ít tới đây nên hãy để lại cho ta một lọ máu, mất công mỗi lần tới phải thi triển huyết ấn lại từ đầu.
Với Minh Quá Long, Phượng Minh chẳng có gì câu nệ, trực tiếp lấy ra bảy lọ máu nhỏ đưa cho y. Kế đến cả hai bàn về việc câu thông với Thanh Thiên tông, nơi Tam Tần và Trương Cuồng đang đầu quân.
Qua lời kể của Minh Quá Long, hắn dần mường tượng được một hành trình dài chứa đầy nước mắt lẫn máu tươi để Tam Tần đạt được đến ngày hôm nay.
Mộng Điệp, cô nàng mạnh bạo và dữ dằn từng khắc sâu ấn tượng với Phượng Minh bằng cách cho hắn ăn một đấm chảy cả máu mũi. Nhưng trong trận chiến ở Thạch Thành, Mộng Điệp chính là người hy sinh bản thân cản bước Ngũ Âm để mọi người có thể chảy thoát. Mà ở Phong Kiếm học viện khi xưa, ai ai cũng biết nàng và Tam Tần chính là một cặp.
Trái với sự mạnh bạo của Mộng Điệp thì Tam Tần lại là kẻ nhát gan như thỏ, vô mưu vô dũng, lâm trận chỉ biết quay đầu chạy trốn. Sau khi Mộng Điệp bỏ mình, tính cách Tam Tần gần như biến đổi hoàn toàn. Gã trở thành một người trầm tính, thường xuyên ngồi ngắm hoàng hôn buổi chiều tà, trên tay là tử thạch màu tím, trên đầu bao giờ cũng có tử điệp vờn quanh.
Cửu Điệp Nhất Mộng!
Bản lĩnh ảo thuật của Mộng Điệp không phải học được từ Phong Kiếm học viện mà là trong lúc lịch lãm Huyết Hoả vương triều thu được một hòn đá màu tím có chứa công pháp và trận đồ ảo thuật thời thượng cổ.
Công pháp này có tên Cửu Điệp Nhất Mộng. Thông thường mỗi người sẽ chỉ có một linh thể duy nhất trong đời, thế nhưng công pháp này sẽ giúp chủ nhân ở mỗi cảnh giới dùng ảo thuật tạo ra một linh thể hư ảo hình bướm. Linh thể hư ảo này dùng chính sinh mạng của chủ nhân dung nhập vào, nếu nó tổn thương thì chủ nhân cũng sẽ chịu tổn thương tương tự.
Tám cảnh giới, tạo ra tám linh thể, cộng thêm linh thể nguyên bản là chín. Theo ghi chép thì sức mạnh của tám linh thể nhân tạo là tuyệt đỉnh vô song, nhưng người luyện phải chờ đến mỗi ba cảnh giới, đem ba linh thể nhân tạo dung hợp lại một lần với linh thể nguyên bản thì mới sử dụng được.
Tu vi của Mộng Điệp là Hoá Hình hậu kỳ đỉnh phong, đã rất gần với lần dung hợp đầu tiên trong đời. Một khi thành công thì nàng tự tin sẽ mạnh mẽ không thua gì Cố Tam Ngưu. Chỉ đáng tiếc...
Vì để báo thù cho Mộng Điệp, Tam Tần tự hủy đi linh thể hồ lô của mình, trùng tu Cửu Điệp Nhất Mộng.
Gã rời khỏi Cửu Thiên vương triều, theo dõi mọi hành tung của Ngũ Âm, Lăng Vân và Tống Thanh Loan. Chỉ chờ bọn chúng lộ ra sơ hở thì sẽ ngay lập tức ám sát.
Về phần Thanh Thiên tông thì là một tông môn tầm trung ở gần Hoang địa, trên tuyến đường từ U Lam thành tới Đế đô. Môn phái này do Thanh Thiên tử, một Sinh Tử cảnh đỉnh phong sáng lập mới được chín mươi năm. Thanh Thiên tử từng là sinh tử tri giao của Phong lão nên khi gặp được bọn Tam Tần thì liền thu nhận, thậm chí đưa Tam Tần lên làm thiếu chủ, nắm toàn bộ quyền điều khiển trong tông.
Về sau, Tam Tần trong một lần hành thích Lăng Vân thì bắt gặp Trương Cuồng cũng đang có hành động giống mình. Từ đó cả hai cùng quy thuận Thanh Thiên tông, thề dùng cả đời mình để trả hết mối thù diệt sơn, hủy học viện kia.
Phượng Minh vừa dứt lời thì cảm giác sởn gai ốc bỗng trở lại với Thẩm Tư Thanh, nhìn nụ cười nửa miệng của hắn, Thẩm Tư Thanh đang định kêu lên thì liền bị một bàn tay cứng ngắt bóp chặt lấy cổ họng của mình. Đó cũng là hình ảnh cuối cùng nàng ta nhìn thấy trước khi ngất đi….
Thẩm Tư Thanh có tu vi Hoá Hình sơ kỳ, còn Phượng Minh chỉ là Khai Nguyên hậu kỳ. Nhưng đòn vừa rồi hắn bộc phát toàn bộ sức mạnh vu, linh, chân, văn, cộng thêm thần thức vượt trội sánh ngang tu sĩ Hoá Hình hậu kỳ. Thẩm Tư Thanh dù có trên hắn một tiểu cảnh cũng không tài nào chống cự nổi.
Một âm thanh xương cốt gãy giòn tang vang lên, Phượng Minh thu dọn động phủ này lại, sau đó cẩn thận xem xét có ai nhìn ngó không rồi mới bỏ đi.
—————————————————————————
Ở trên đỉnh núi, khoảnh khắc Phượng Minh bắt đầu ra tay thì một tia chớp màu đỏ từ lệnh bài bên hông của Thẩm Tư Thanh cũng lóe lên, lao thẳng ra ngoài động phủ với tốc độ tên bắn. Các tu sĩ dưới Sinh Tử cảnh sẽ không thấy được tia chớp này, mà với tốc độ của nó e rằng chỉ trong một tích tắc sẽ lao đến nơi cần đến.
Trên đỉnh Thi sơn, Tùng Âm ma tôn nhìn thấy tia chớp đang định phá vỡ hộ sơn đại trận lao đi thì thoáng trầm mặc, sau đó tay phải phất lên, tóm gọn tia chớp.
- Đứa nhỏ này bắt đầu hành động rồi. Ngươi giả ngốc hay cố tình không biết trên người những thiên kim tiểu thư như Thẩm Tư Thanh lúc nào chẳng có cấm chế báo động nguy hiểm về cho gia tộc. Cũng may là ta phát hiện ra sớm…
Trong bàn tay của Tùng Âm xuất hiện một tia chớp màu đỏ đang cố giãy giụa lao đi, nhưng tu vi của Tùng Âm đã là đỉnh phong ở Nam Thiệm, nửa bước Phong Vị cảnh, làm gì có cấm chế nào thoát khỏi tay ông được.
- Một khi Thẩm Kỳ phát hiện con gái mình đã chết mà không có bất kỳ báo động nào, chắc chắn sẽ liên tưởng tới mấy ma tôn Nhất Niệm tông. Chuyện tới nước này, Nhất Niệm tông đành phải ủng hộ Vô Nhật đế, tiêu diệt phe cánh của Thái tử thôi…
Tùng Âm truyền thần niệm tới ba núi còn lại, yêu cầu một cuộc gặp ngay lập tức.
—————————————————————————————
Trong không khí nô nức xông bảng ở Nhất Niệm tông, thì bên ngoài Đế đô cũng bắt đầu xuất hiện những cơn sóng ngầm đầu tiên.
Sau khi Hoàng Trung bỏ mạng, các gia tộc lớn nhỏ và một số văn võ bá quan ủng hộ Vô Nhất đế bắt đầu câu thông với nhau. Hành động thể hiện rõ quan điểm đầu tiên của bọn họ là tiến hành một vụ ám sát Thái tử. Mặc dù thất bại, nhưng đây là mồi lửa khơi mào để đốt lên trận huyết chiến ở Đế đô. Tam hoàng tử và Thái tử không ra mặt, nhưng trong Đế đô bắt đầu xuất hiện Hắc Vệ - một lực lượng do Thái tử thành lập ra theo như y nói là để tiêu diệt phản thần tặc tử.
Đám Hắc Vệ này có số lượng cực đông, cao thủ Sinh Tử cảnh đỉnh phong cũng có. Chỉ trong một tuần mà hơn bảy gia tộc tầm trung đã bị diệt sạch toàn gia, đầu treo trước cổng thành để răn đe, mấy chục vị bá quan văn võ cũng bị bắt nhốt vào Ma Ngục chờ hành hình. Thậm chí xung quanh phủ Tam hoàng tử còn có không ít Hắc Vệ đứng canh gác, đao gươm bóng loáng như sẵn sàng xóa sổ phủ Tam hoàng tử bất kỳ lúc nào.
Trong hoàn cảnh ấy, yến tiệc tẩy trần cho thất công chúa cũng giống như một lần chọn lựa lại của các thế lực. Thông qua yến tiệc, Thái tử muốn công bố một mệnh lệnh đanh thép: “Thuận ta thì sống, chống ta thì chết!”
Trước ngày diễn ra yến tiệc tẩy trần, Phượng Minh đến thăm tổng đài Hắc Thủ mới thành lập. Minh Quá Long tất bật chạy tới chạy lui, hết giảng dạy về tu văn pháp, lại lo sắp xếp việc trong hội. Nhân số Hắc Thủ hiện tại là gần ba trăm người, tuy nhiên đạt đến Phàm cảnh cấp hai chỉ có ba người, quá yếu ớt để có thể làm nên đại sự gì.
Đi tới khu Minh Quá Long đang thuyết pháp cho hơn ba trăm người tại một khu chợ bỏ hoang. Mặc dù đa phần là người lao động tay lấm chân bùn nhưng họ nghe giảng rất say xưa, không hề phân tâm. Phượng Minh đứng từ xa quan sát, nghe Minh Quá Long giảng rằng:
- Phàm nhân chúng ta dựa vào con đường tu văn do A Ngưu công tử, cũng tức là Minh công sáng lập, lấy võ nhập đạo, võ phá vạn pháp. Vì vậy ta quyết định bỏ đi tên xưng Phàm cảnh do bọn tu sĩ đặt. Thay vào đó chúng ta sẽ xưng là võ giả. Võ giả gồm bảy cấp tương đương tu sĩ. Ngoài việc luyện võ và luyện thể ra thì còn phải siêng năng tu tâm, thần thức, nâng cao học vấn. Chỉ có vậy mới có thể đổi đời, thoát ly khỏi khu ổ chuột.
- Tuân lệnh Mãnh Long sứ!
Nghe ba chữ “Mãnh Long sứ”, Phượng Minh nhíu mày, không hiểu Minh Quá Long vừa làm cái trò gì. Kết thúc buổi thuyết giảng, Minh Quá Long chạy đến chỗ Phượng Minh cười vui vẻ:
- Sao nào, thấy ta đổi Phàm cảnh thành Võ giả có hợp lý không?
Phượng Minh gật đầu:
- Xóa đi chữ phàm rất hợp lý. Nhưng ta muốn hỏi ngươi tự xưng Mãnh Long sứ là có ý nghĩa gì?
Minh Quá Long không vội trả lời. Y cởi áo ra rồi xoay lưng lại cho Phượng Minh nhìn, trên lưng y ngoài hình xăm một con thần long màu vàng uốn lượn ra thì còn một bàn tay màu đen có bốn ngón nằm chính giữa, trông vô cùng nổi bật.
- Một tổ chức cần có sự phân cấp và dấu hiệu nhận biết. Hắc Thủ là bàn tay có năm ngón, trong đó người duy nhất có hình xăm đủ năm ngón là ngươi. Bốn ngón được gọi là cấp sứ, ba ngón hộ pháp, hai ngón thì tổng đà chủ, nhất ngón là hội viên.
Phượng Minh gật gù, quả thực rất hợp lý. Nhưng còn vài điều khiến hắn hơi lăn tăn:
- Vậy lỡ như có kẻ ngụy tạo xăm hình tương tự rồi vào Hắc Thủ làm nội gián thì sao?
Minh Quá Long đáp:
- Yên tâm, ta có một loại huyết ấn đặc biệt. Dùng máu ta và ngươi nhỏ vào rồi thi triển huyết ấn lên người thuộc hạ cấp thấp hơn, sẽ có khả năng cảm ứng được họ, thậm chí khống chế sinh tử. Tất nhiên trừ ta ra, ta là đồng sáng lập với ngươi, chịu nhường Ngũ Chỉ cho ngươi rồi, ngươi cũng đừng ép ta phải giao sinh tử cho ngươi khống chế đấy nhá…
Phượng Minh vỗ vai y:
- Tất nhiên rồi!
Kế đến, Minh Quá Long hướng dẫn Phượng Minh sử dụng huyết ấn. Ba trăm người kia được bổ sung thêm huyết ấn của Phượng Minh. Ngay lập tức, hắn cảm nhận được tường tận vị trí của từng người, thậm chí nếu như hắn muốn còn có thể khiến huyết ấn nổ tung, giết kẻ đó trong nháy mắt.
- Vì ngươi rất ít tới đây nên hãy để lại cho ta một lọ máu, mất công mỗi lần tới phải thi triển huyết ấn lại từ đầu.
Với Minh Quá Long, Phượng Minh chẳng có gì câu nệ, trực tiếp lấy ra bảy lọ máu nhỏ đưa cho y. Kế đến cả hai bàn về việc câu thông với Thanh Thiên tông, nơi Tam Tần và Trương Cuồng đang đầu quân.
Qua lời kể của Minh Quá Long, hắn dần mường tượng được một hành trình dài chứa đầy nước mắt lẫn máu tươi để Tam Tần đạt được đến ngày hôm nay.
Mộng Điệp, cô nàng mạnh bạo và dữ dằn từng khắc sâu ấn tượng với Phượng Minh bằng cách cho hắn ăn một đấm chảy cả máu mũi. Nhưng trong trận chiến ở Thạch Thành, Mộng Điệp chính là người hy sinh bản thân cản bước Ngũ Âm để mọi người có thể chảy thoát. Mà ở Phong Kiếm học viện khi xưa, ai ai cũng biết nàng và Tam Tần chính là một cặp.
Trái với sự mạnh bạo của Mộng Điệp thì Tam Tần lại là kẻ nhát gan như thỏ, vô mưu vô dũng, lâm trận chỉ biết quay đầu chạy trốn. Sau khi Mộng Điệp bỏ mình, tính cách Tam Tần gần như biến đổi hoàn toàn. Gã trở thành một người trầm tính, thường xuyên ngồi ngắm hoàng hôn buổi chiều tà, trên tay là tử thạch màu tím, trên đầu bao giờ cũng có tử điệp vờn quanh.
Cửu Điệp Nhất Mộng!
Bản lĩnh ảo thuật của Mộng Điệp không phải học được từ Phong Kiếm học viện mà là trong lúc lịch lãm Huyết Hoả vương triều thu được một hòn đá màu tím có chứa công pháp và trận đồ ảo thuật thời thượng cổ.
Công pháp này có tên Cửu Điệp Nhất Mộng. Thông thường mỗi người sẽ chỉ có một linh thể duy nhất trong đời, thế nhưng công pháp này sẽ giúp chủ nhân ở mỗi cảnh giới dùng ảo thuật tạo ra một linh thể hư ảo hình bướm. Linh thể hư ảo này dùng chính sinh mạng của chủ nhân dung nhập vào, nếu nó tổn thương thì chủ nhân cũng sẽ chịu tổn thương tương tự.
Tám cảnh giới, tạo ra tám linh thể, cộng thêm linh thể nguyên bản là chín. Theo ghi chép thì sức mạnh của tám linh thể nhân tạo là tuyệt đỉnh vô song, nhưng người luyện phải chờ đến mỗi ba cảnh giới, đem ba linh thể nhân tạo dung hợp lại một lần với linh thể nguyên bản thì mới sử dụng được.
Tu vi của Mộng Điệp là Hoá Hình hậu kỳ đỉnh phong, đã rất gần với lần dung hợp đầu tiên trong đời. Một khi thành công thì nàng tự tin sẽ mạnh mẽ không thua gì Cố Tam Ngưu. Chỉ đáng tiếc...
Vì để báo thù cho Mộng Điệp, Tam Tần tự hủy đi linh thể hồ lô của mình, trùng tu Cửu Điệp Nhất Mộng.
Gã rời khỏi Cửu Thiên vương triều, theo dõi mọi hành tung của Ngũ Âm, Lăng Vân và Tống Thanh Loan. Chỉ chờ bọn chúng lộ ra sơ hở thì sẽ ngay lập tức ám sát.
Về phần Thanh Thiên tông thì là một tông môn tầm trung ở gần Hoang địa, trên tuyến đường từ U Lam thành tới Đế đô. Môn phái này do Thanh Thiên tử, một Sinh Tử cảnh đỉnh phong sáng lập mới được chín mươi năm. Thanh Thiên tử từng là sinh tử tri giao của Phong lão nên khi gặp được bọn Tam Tần thì liền thu nhận, thậm chí đưa Tam Tần lên làm thiếu chủ, nắm toàn bộ quyền điều khiển trong tông.
Về sau, Tam Tần trong một lần hành thích Lăng Vân thì bắt gặp Trương Cuồng cũng đang có hành động giống mình. Từ đó cả hai cùng quy thuận Thanh Thiên tông, thề dùng cả đời mình để trả hết mối thù diệt sơn, hủy học viện kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook