Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi
Chương 174: Để chàng giúp ta giải độc mà thôi

Edit: Jmiu

Beta: Diệp Y Giai

Ở bên trong phòng Quân Mặc Thần đang trêu đùa hài tử, bỗng cửa phòng bị dùng phương pháp hết sức bạo lực mở ra.

Quân Mặc Thần thấy Vân Thanh Nhiễm giống như là phải ăn quả đắng, tâm tình không tệ: “Nhiễm Nhi, nàng làm sao...”

Lời nói chưa kịp ra khỏi miệng, Vân Thanh Nhiễm lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai đi tới trước mặt hắn ôm nữ nhi trong ngực hắn đi, quay ra cửa: “Thu Ảnh lại đây, ôm Phượng Di đi, không có mệnh lệnh của ta không được phép ôm trở về.”

Thu Ảnh hơi giật mình nhận lấy hài tử, phu nhân bị làm sao vậy?

Ôm hài tử, tràn đầy nghi ngờ trong tay hắn lại có nhiều hơn một bảo bảo, cửa phòng mở ra mấy giây sau đó lại nặng nề bị đóng lại, chẳng lẽ gia và phu nhân giận dỗi sao?

Ngược lại Thu Ảnh không sợ chiếu cố hài tử, dù sao ôm tiểu tiểu thư đi ra ngoài, tất cả mọi người sẽ cướp lấy bé mà ôm. Chẳng qua là ôm đi ra lâu như vậy, hài tử sẽ đói, phu nhân người chắc chắn sẽ không có vấn đề gì chứ?

“Nhiễm Nhi, nàng làm sao vậy?” Quân Mặc Thần ngồi ở trên giường, bộ dạng muốn cười mà không cười.

“Chàng, mau cởi y phục ra cho ta, ngoan ngoãn nằm dài trên giường đi!” Vân Thanh Nhiễm tức giận chỉ Quân Mặc Thần ra lệnh.

“Khụ khụ...” Quân Mặc Thần thiếu chút nữa bị sặc nước miếng: “Nhiễm Nhi, nàng có thể nói rõ nguyên nhân một chút không?”

Bảo hắn cởi hết y phục ngoan ngoãn nằm trên giường? Lời này để cho người khác nghe được rất dễ dàng hiểu sai lệch.

“Động tác nhanh một chút, không được lắm điều!” Vân Thanh Nhiễm buồn bực nói, đáng chết, một lúc nữa nếu nàng mất đi lý tính, hóa thành sắc lang, đây tuyệt đối sẽ trở thành lần mất mặt nhất trong cuộc đời nàng: “Bảo chàng nằm xuống thì chàng nằm đi, ta muốn chàng tận trách làm nghĩa vụ một trượng phu của ta không được à?”

Tận trách nghĩa vụ?

Được chứ, làm sao lại không được!

Quân Mặc Thần nghẹn họng nuốt xuống: “Nhiễm Nhi, coi như nàng muốn, nàng cũng không thể nóng lòng như thế, thân thể của nàng vẫn chưa điều dưỡng tốt, miệng vết thương ở bụng mặc dù đã khép lại, nhưng vẫn không được tốt lắm, vận động kịch liệt có thể sẽ rách ra.”

Quân Mặc Thần nhắc nhở Vân Thanh Nhiễm.

Hắn cho là những thứ hắn nói kia nàng không biết sao?

Nhưng mà bây giờ nàng rất gấp!

“Bây giờ nương tử của chàng bị người ta hạ xuân dược rồi, coi như không muốn cũng phải muốn đấy!” Vân Thanh Nhiễm buồn bực hét một tiếng, lúc này đoán chừng nàng thật sự buộc phải biến thân thành tên siêu cấp háo sắc mất.

“Khụ khụ...” Quân Mặc Thần lại một lần nữa bị sặc bởi nước miếng của mình: “Là Lạc Mộng Vân làm?”

Vân Thanh Nhiễm buồn bực gật đầu. Nữ nhân kia, quay lại sẽ tìm nàng ta tính sổ!

Quân Mặc Thần che miệng, lén lút cười trộm. Nữ nhân hạ xuân dược nữ nhân, thật đúng là...

“Này, rốt cuộc chàng cởi hay không cởi, chàng không cởi định để cho ta đi tìm người khác làm giải dược sao?”

Không thấy bây giờ tình hình của nàng rất khẩn cấp sao!

“Cởi, cởi, dĩ nhiên là cởi.” Quân Mặc Thần khẽ cười liên tục đáp ứng, khi hắn cười lên ánh mắt cong cong biến thành hình dáng trăng lưỡi liềm, hết sức đẹp, nhưng đối với Vân Thanh Nhiễm lúc này mà nói thì có vẻ hơi chói mắt: “Có điều.. Nhiễm Nhi, vết thương trên người của nàng, còn chưa lành lặn hoàn toàn, cho nên, một lúc nữa nếu nàng khó chịu phải nói cho ta biết, không nên lộn xộn, để vết thương rách ra sẽ không tốt, biết không? Hôm nay, nàng phải ngoan ngoãn đấy!”

Ngoan ngoãn muội ngươi.

“Tới đây, ta giúp nàng cởi y phục ra.” Quân Mặc Thần đưa tay ra, kéo Vân Thanh Nhiễm tới gần, sau đó giúp nàng cởi bỏ y phục.

Y phục của nam nhân chỉ có một lớp, cởi một cái sẽ không còn.

Lúc trước Vân Thanh Nhiễm luôn cảm giác nam trang tốt, đơn giản thuận lợi, bây giờ đột nhiên cảm giác được nữ trang cũng không có gì không tốt, từng lớp từng lớp, đây nếu như ra cửa gặp phải hái hoa tặc, còn có thể vì bản thân mình tranh thủ một chút thời gian.

“Ưm...” Vân Thanh Nhiễm rên lên một tiếng, lập tức ý thức được mình phát ra âm thanh không hài hòa cỡ nào, nàng cắn môi, đáng ghét đáng ghét!

Bộ dáng Vân Thanh Nhiễm cắn môi rất mê người, Quân Mặc Thần cười khẽ, hôn một cái lên đôi môi đang cắn chặt của nàng: “Không cần cắn, hài tử cũng đã sinh rồi, xấu hổ cũng đã muộn, nếu tiếp tục cắn sẽ chảy máu.”

Vân Thanh Nhiễm không dám nhả ra, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng Quân Mặc Thần.

“Nhiễm Nhi, nàng tìm ta để ta giải độc cho nàng, có phải nên cho ta một chút khen thưởng hay không?” Quân Mặc Thần một bên cởi y phục cho Vân Thanh Nhiễm, một bên còn băn khoăn một số việc.

“Chàng muốn khen thưởng gì?” Chẳng nhẽ hắn còn bị thua thiệt hay sao? Còn phải thưởng?

“Nhiễm Nhi, nàng quên nàng đã đáp ứng ta cái gì sao? Nhiễm Nhi...”

“Không nhớ!”

“Được, được, ta sẽ nhắc nàng nhớ.”

Động tác của Quân Mặc Thần bỗng nhiên trở nên hết sức chậm chạp, dường như đang rất là hưởng thụ quá trình này.

Sao nàng không nhớ lúc trước hắn có nhiều thủ đoạn bịp bợm như vậy?

“Từ đâu chàng học được những thứ ly kỳ cổ quái này! Muốn làm thì làm nhanh một chút! Từ từ cọ sát làm gì!”

Vân Thanh Nhiễm không nhịn được, nhất là là thân thể của chính mình không nghe lời muốn nhiều hơn, nhưng mà tên nam nhân khốn kiếp nào đó hết lần này tới lần khác cứ phe phẩy, cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa, loại cảm giác này còn khó chịu hơn cái chết.

Quân Mặc Thần cắn lỗ tai Vân Thanh Nhiễm: “Ngoan, không nên lộn xộn...”

...

“Bảo bối, nói nàng yêu ta có được hay không?”

Đã lâm vào trong tình triều, mặc dù như vậy, Quân Mặc Thần vẫn như cũ không quên đòi hỏi Vân Thanh Nhiễm nói câu nói kia.

Vân Thanh Nhiễm cắn môi, sắc mặt đỏ ửng, u oán nhìn Quân Mặc Thần.

Đáng chết, ở dưới tình huống này buộc nàng phải đi vào khuôn khổ, tại sao nam nhân này có thể xấu xa như vậy!

“Bảo bối, nhanh lên nói cho ta nghe...” Quân Mặc Thần dụ dỗ Vân Thanh Nhiễm.

“Ta, ta nói...”

Vân Thanh Nhiễm đã động tình chủ động đưa tay khoác lên cổ của Quân Mặc Thần, đưa miệng đến bên tai Quân Mặc Thần: “Ta, yêu, chàng...”

“A...” Quân Mặc Thần được như nguyện, liền cũng thành toàn Vân Thanh Nhiễm.

“Thân thể!” Vân Thanh Nhiễm bổ sung nói: “Mặc Thần, ta yêu thân thể của chàng!”

Đáng chết!

Đáng chết đáng chết đáng chết!

Lúc này, tiểu lừa gạt còn lừa hắn.

Kết quả bây giờ còn có thể dừng lại sao?

Đương nhiên không thể!

“Kiệt thị vệ, ngươi làm sao vậy, mặt đỏ thành như thế kia, có phải tối hôm qua đứng một đêm bên ngoài nên bị cảm lạnh hay không? Ta đi phòng bếp hầm cho ngươi một ít thuốc bổ trừ lạnh?” Lục Trúc dậy sớm dự định đi vào phòng hầu hạ Vân Thanh Nhiễm, đi tới cửa chỉ thấy khuôn mặt Quân Kiệt tựa như mông con khỉ, còn tưởng rằng hắn đang sốt.

“Ta không sao.” Quân Kiệt cảm thấy miệng khô khốc, giọng điệu trả lời che che giấu giấu, không được tự nhiên.

“Có thật không? Nhưng ta thấy sắc mặt của ngươi không giống như là không có chuyện gì mà!” Lục Trúc nghi ngờ nhìn Quân Kiệt, như vậy làm sao có thể là không có chuyện gì.

“Bởi vì, bởi vì vừa rồi trước khi ngươi tới ta đã chạy gần hai trăm vòng quanh viện tử, cả người ra mồ hôi, cho nên cả người rất nóng, đúng vậy, rất nóng, thật sự rất nóng!” Quân Kiệt nhanh chóng bịa ra một lý do.

Sáng sớm mà chạy vòng quanh viện tử gần hai trăm vòng? Oa, kiệt thị vệ thật là khổ cực, làm một thị vệ xuất sắc thật sự là một chuyện không dễ dàng gì!

“Kiệt thị vệ ngươi thật là quá cực khổ.” Lục Trúc nhận xét.

“Đúng vậy, thật sự rất khổ cực!” Quân Kiệt hết sức đồng ý với những lời này của Lục Trúc: “Đúng rồi, Lục Trúc, ngươi tới đây hầu hạ phu nhân rời giường sao?”

“Dĩ nhiên rồi, không phải khoảng thời gian này mỗi ngày ta đều đến đây hầu hạ phu nhân rời giường sao?” Lục Trúc chớp mắt, hắn trực buổi sáng không phải cũng thấy nàng sao?

“Ta biết, chẳng qua là, ta nghĩ sáng sớm hôm nay hay là ngươi chậm một chút hãy đi vào gọi phu nhân thì tốt hơn.” Quân Kiệt nhắc nhở.

“Tại sao?” Lục Trúc không hiểu.

“Bởi vì ta nghĩ tối hôm qua chắc là phu nhân rất mệt mỏi, nên hôm nay cần ngủ thêm một lát.”

Cẩn thận tính ra, hẳn là gần sáng phu nhân mới ngủ đi, đến bây giờ còn chưa tới một canh giờ.

“Thật sao? Tối hôm qua tiểu thư của chúng ta đang bận rộn gì mà ngủ trễ như vậy? Là bởi vì vị Lạc tiểu thư kia sao?” Lục Trúc suy đoán nói.

“Ta nghĩ không phải.” Sắc mặt Quân Kiệt trở nên mất tự nhiên: “Cái đó Lục Trúc, dù sao ngươi nghe ta không có sai đâu.”

“Tiểu thư ngủ dậy muộn một chút không có vấn đề gì, nhưng mà tiểu tiểu thư đói phải làm thế nào?”

“Cái này ngươi yên tâm, tối hôm qua tiểu tiểu thư được Hán Vương gia mang đi, cho uống sữa dê.” Phu nhân trúng xuân dược, sữa cũng không dám tùy tiện đút tiểu tiểu thư uống, cho nên không thể làm gì khác hơn là tìm dê mẹ, dùng sữa dê chống đỡ.

“Hả?” Miệng Lục Trúc há thật to, cái này cũng được sao? “Chờ một chút, ngươi nói là tối hôm qua tiểu thư của chúng ta không chiếu cố tiểu tiểu thư? Cũng không phải là gia đang chiếu cố? Tại sao?”

Bị hỏi cái vấn đề này mặt Quân Kiệt đỏ lên, muốn hắn giải thích vấn đề này cho một nữ hài tử như Lục Trúc, thật sự là hắn không tiện mở miệng.

“Lục Trúc, vào đi, ta đã tỉnh.”

Vân Thanh Nhiễm ở trong phòng gọi Lục Trúc một tiếng.

Lục Trúc nghe vậy, buồn bực tại sao giọng nói không phải từ trong phòng Vân Thanh Nhiễm truyền tới, mà là từ căn phòng Quân Mặc Thần ở cách vách truyền tới.

Nàng không suy nghĩ nhiều, lập tức mở cửa vào phòng, kết quả thấy Quân Mặc Thần cũng ở trên giường, trong đầu “Oanh” một cái.

Nàng giậm chân: “Tiểu thư, làm sao người, làm sao người có thể... Thân thể của người còn chưa lành mà!”

Sau đó Lục Trúc mang chút u oán nhìn Quân Mặc Thần, cho dù hắn là chủ tử, nàng làm nha hoàn cũng phải nói: “Gia, tiểu thư của chúng ta vừa mới sinh xong, vết thương trên người còn chưa hoàn toàn lành, làm sao gia có thể như vậy, như vậy...”

Tâm tình Quân Mặc Thần rất tốt nở nụ cười.

Tiếng cười sang sảng khiến cho đầu óc Lục Trúc mơ hồ.

“Lục Trúc, đi lấy giúp ta một bộ y phục, chuyện tối ngày hôm qua, ai cũng không cho phép nhắc lại!”

“Dạ” Lục Trúc ngoan ngoãn đi lấy y phục cho Vân Thanh Nhiễm.

Quân Mặc Thần nhìn thấy bộ dáng giấu đầu hở đuôi của Vân Thanh Nhiễm càng cười sáng lạn hơn.

Sau khi Vân Thanh Nhiễm thay xong y phục, Quân Mặc Thần cũng đứng dậy.

Áo ngủ bằng gấm từ trên người của hắn tuột xuống, lộ ra nửa người trên tinh tế nhẵn mịn, phía trên còn có không ít vết đỏ, mỗi một dấu vết đều là do Vân Thanh Nhiễm cào lên.

Mái tóc dài đã sớm tán loạn, xõa ở phía sau lưng và trước ngực của hắn, khuôn mặt khẽ cười của hắn giống như ánh mặt trời sáng rỡ, hiện lên ấm áp.

Sợi tóc che phủ khắp nơi, loáng thoáng có thể thấy trên cổ hắn có mấy cái vết cắn sâu cạn không đồng nhất, không cần phải nói, nhất định là do Vân Thanh Nhiễm cắn.

Quân Mặc Thần đưa tay ra khỏi chăn, trên cánh tay cũng có một số vết cắn, chỉ có điều những vết cắn này so với vết trên cổ càng sâu hơn một chút, vết cắn trên cổ hắn qua mấy ngày sẽ hết, vết cắn trên cánh tay hắn thì đã được một đoạn thời gian, hiện giờ đã biến thành một vết sẹo.

Tối hôm qua Vân Thanh Nhiễm không chú ý, vào lúc này nhìn thấy, liền đưa tay ra sờ.

“Cái này thật giống như là lần ta dùng sức cắn nhất.”

“Đích thực là lần nàng dùng sức cắn nhất, nhưng cũng là một lần cắn đáng giá nhất, ngày hôm đó ta thật sự sợ nàng cứ như vậy rời ta đi, cũng coi như là một lần báo ứng, lúc trước bệnh của ta, loại cảm giác làm cho mọi người lo lắng đó, ngày hôm đó coi như là lần duy nhất mà ta trả được. Nói gì thì nói, sau này ta cũng không thể lại để cho nàng đối mặt với loại nguy hiểm này nữa, sau này không cho phép nàng lại sinh hài tử.”

Trải qua một làn như vậy, cũng đã đủ để cho hắn hối hận rồi.

“Cho nên, tối hôm qua chàng...”

“Đúng, bởi vì ta không muốn nàng tiếp tục gặp nguy hiểm như vậy nữa, đều nói nữ nhân sinh con chỉ cách điện Diêm vương một tầng vải mỏng, lời này không sai, chúng ta có Phượng Di là được rồi.”

“Phượng Di là nữ hài.”

“Hài tử thì nam nữ gì cũng giống nhau.”

“Phụ mẫu chàng khẳng định hy vọng con cháu đầy nhà.”

“Vậy thì để cho bọn họ tự mình sinh đi.”

“...”

Vân Thanh Nhiễm thay xong y phục, dùng qua điểm tâm, lại đi thăm hài tử, cho hài tử bú sữa xong phải đi đến chỗ Lạc Mộng Vân.

Quân Mặc Thần cùng đi với Vân Thanh Nhiễm.

Lạc Mộng Vân gặp lại Vân Thanh Nhiễm, vội vàng vì chuyện hôm qua mình làm ra mà giải thích: “Vân công tử, Vân công tử, ngày hôm qua là Mộng Vân không tốt, Mộng Vân nhất thời vì yêu nên đầu óc mê muội, Mộng Vân chỉ là muốn ở lại bên cạnh Vân công tử mà thôi, Mộng Vân biết mình không xứng với Vân công tử, chỉ là mong, có thể bồi Vân công tử một đêm, lưu lại một kỉ niệm cũng được, từ đầu đến cuối Mộng Vân cũng không có nghĩ sẽ mưu hại Vân công tử chàng!”

Giỏi cho một chữ yêu!

“Được rồi, ngươi đi đi.” Tối hôm qua lúc Vân Thanh Nhiễm rời đi có một loại xúc động muốn xé nát Lạc Mộng Vân, hôm nay nghĩ lại vẫn là nên thôi đi.

“Ta, ta...” Lạc Mộng Vân không cam lòng mình cứ như vậy mà mất đi lang quân như ý trước mắt, nhưng mà nghĩ lại, vẫn là trước đừng quấn quýt chuyện này thì tốt hơn, tương lai vẫn còn dài, “Vân công tử, Mộng Vân suy nghĩ rõ ràng, Mộng Vân muốn mở một y quán, xin Vân công tử hỗ trợ.”

Lạc Mộng Vân nghĩ, chuẩn bị xong một y quán cũng phải mất một hai tháng, nàng sẽ có rất nhiều thời gian có thể tiếp xúc cùng Vân công tử, đến lúc đó sẽ có nhiều cơ hội hơn để cho Vân công tử biết được cái tốt của nàng.

“Ta nghĩ Lạc tiểu thư hiểu lầm rồi, ta đã không tính giúp đỡ Lạc tiểu thư ngươi.” Ả ta muốn nàng trợ giúp, chỉ là sau khi ả ta hạ loại thuốc kia với nàng còn hy vọng nàng giúp ả ta? Vân Thanh Nhiễm tự nhận là không có rộng lượng đến như vậy.

“Vân công tử, chàng có ý gì?” Lạc Mộng Vân giật mình, không nghĩ tới “công tử Vân Thanh” mà nàng một lòng ngưỡng mộ sẽ nói lời như vậy.

“Ý trên mặt chữ, bây giờ ta không phải là tiễn ngươi rời đi, mà là mời ngươi rời đi.”

Lời Vân Thanh Nhiễm vừa nói thành công hù dọa Lạc Mộng Vân, làm sao nàng có thể cứ như vậy mà rời đi, rời khỏi nơi này thì nàng thật sự mất tất cả!

“Chàng đã nói chàng muốn báo đáp ta!” Lạc Mộng Vân nhắc nhở Vân Thanh Nhiễm.

“Ngươi sai lầm rồi, cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ phải báo đáp ngươi cái gì, ta chỉ là vì phụ thân ngươi nên không đành lòng thấy ngươi lưu lạc đầu đường mà thôi, có điều sau chuyện buổi tối hôm qua, với y thuật ‘Cao siêu’ cùng với sự ‘Đa mưu túc trí’ của Lạc tiểu thư ngươi, hẳn là không cần hỗ trợ mới đúng.”

“Lật lọng há lại là hành vi của quân tử? Nếu không phải vì chàng, Mộng Vân há lại sẽ bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà? Nếu không phải vì chàng, ngày hôm nay Mộng Vân há sẽ lưu lạc?” Lạc Mộng Vân trách móc Vân Thanh Nhiễm.

“Nếu không phải ta, không phải lúc trước ngươi đã bị cầm thú ca ca kia của ngươi khinh bạc rồi?” Vân Thanh Nhiễm hỏi ngược lại một câu.

“Đó, đó là...” Lạc Mộng Vân cứng họng.

“Được rồi, đừng đổ thừa, Lưu Âm, mời vị Lạc tiểu thư này đi ra ngoài.” Vân Thanh Nhiễm dứt khoát cho người đến đuổi Lạc Mộng Vân đi.

Ngoài cửa có một nữ tử ăn mặc trang phục nha hoàn bước vào: “Lạc tiểu thư, mời.”

Lạc Mộng Vân vội vàng lui về phía sau một bước: “Vân công tử, Mộng Vân tin chắc chàng không phải là người vô tình, ngày ấy cứu ta chàng còn không quen biết ta, hôm nay chàng há lại tuyệt tình như thế?”

“Cứu ngươi là thuận tiện được không? Ta chỉ là ghét cầm thú được không?” Cái loại cầm thú Lạc Diệc Bình ngay cả muội muội ruột của mình cũng thèm thuồng đó nếu Vân Thanh Nhiễm không ra tay, nàng cảm thấy có lỗi với chính mình.”Sau ngày hôm qua ta phát hiện ra, ta cứu lầm, ta vốn cho là đêm hôm đó cầm thú muốn xâm phạm con người, cho nên cầm thú đáng chết, người nên cứu, chỉ có điều sự thật nói cho ta biết, ngày đó thật ra là hai cầm thú chuẩn bị tiến hành giao phối, là ta không tốt, quấy rầy các ngươi.”

“Chàng, làm sao chàng có thể, làm sao chàng có thể nói ta như vậy?” Bị Vân Thanh Nhiễm gọi là “Cầm thú”, mặt của Lạc Mộng Vân lúc trắng lúc xanh: “Ta cũng chỉ là bởi vì yêu chàng, chẳng nhẽ cái này cũng có lỗi sao?”

Vân Thanh Nhiễm xoa nhẹ huyệt thái dương, bọn họ căn bản giống như không ở cùng một kênh, là tư tưởng của nàng quá cao siêu sao? Nàng cảm thấy điều này rất dễ hiểu mà!

“Được rồi, Lưu Âm, ra tay đi.” Vân Thanh Nhiễm lười giải thích nhiều.

“Được! Ta đi! Lạc Mộng Vân ta sẽ không quên Vân Thanh ngươi! Hôm nay ngươi vô tình vô nghĩa, vong ân phụ nghĩa, Lạc Mộng Vân ta có hóa thành ác quỷ cũng sẽ không quên!” Lạc Mộng Vân vô cùng tức giận, liền nói với Vân Thanh Nhiễm lời độc ác.

Sau đó thẳng sống lưng, hất tay Lưu Âm ra: “Buông ra, tự ta sẽ đi.”

“À đúng rồi, Lưu Âm, y phục nàng ta mặc trên người là của ta, giúp ta cởi ra, trả lại y phục ban đầu cho nàng ta đi.” Vân Thanh Nhiễm lại bổ sung một câu. “Nếu cởi không ra, thì xé đi!”

Lạc Mộng Vân vừa ra đến cửa thân thể chợt cứng ngắc, cả người hơi run rẩy.

“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.” Lưu Âm lĩnh mệnh tiến lên, đi cởi y phục trên người Lạc Mộng Vân.

“Không được, không được cởi y phục của ta!” Lạc Mộng Vân nắm thật chặt y phục của mình, không để cho Lưu Âm cởi đi.

Nàng không cần, nếu thay y phục dơ bẩn kia nàng sẽ giống như một tên ăn mày, nàng không muốn lại bị đói bụng!

Lưu Âm không phải nha hoàn thông thường, mà là ám vệ, thân thủ tự nhiên rất tốt, đâu phải Lạc Mộng Vân muốn ngăn cản liền có thể ngăn cản được.

“Không được, không được cởi y phục của ta!” Lạc Mộng Vân giãy giụa không có kết quả, trơ mắt nhìn y phục bị Lưu Âm xé rách: “Vân công tử, Vân công tử, ta biết lỗi rồi, không cần đối với ta như vậy, không cần đối với ta như vậy...”

“Xoẹt” Lưu Âm dùng sức kéo một cái, y phục trên người Lạc Mộng Vân hoàn toàn tuyên bố bị rách, mà đồ trang sức từ bên trong y phục bị xé rách của ả không ngừng rơi ra ngoài.

Đồ trang sức châu báu rơi đầy đất, Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần đưa mắt nhìn nhau, những đồ trang sức này đương nhiên không phải là của Lạc Mộng Vân, bản thân trong phòng biệt viện này có để một ít đồ trang sức, dù sao biệt viện cũng không có người khác, Quân Mặc Thần cũng chưa từng để ý tới, kết quả Lạc Mộng Vân khen ngược, trước khi đi còn tranh thủ mượn gió bẻ măng.

Thì ra nguyên nhân ả ta vừa nghe thấy sẽ bị Vân Thanh Nhiễm thu hồi y phục lại khẩn trương như vậy là bởi vì bên trong y phục ả ta ẩn giấu bí mật không thể gặp người được!

“Trả lại cho ta, đồ trang sức của ta!” Sau khi Lạc Mộng Vân bị đuổi ra khỏi sơn trang Bình Nguyệt, sống ở bên ngoài qua nửa năm không có tiền, nên mới biết rõ tiền tài có tầm quan trọng đối với mình, thấy tiền tài cả mình rơi cả ra ngoài rồi, vội vội vàng vàng đưa tay nhặt lấy.

Làm sao Lưu Âm để cho nàng được như nguyện, lôi tóc Lạc Mộng Vân, trực tiếp xách ả ta đi ra ngoài.

Nữ nhân này... Thật đúng là... Vân Thanh Nhiễm coi như là tăng thêm hiểu biết.

“Ngươi nói chuyện này, chúng ta có nên nói cho phu nhân biết hay không?” Bên này Quân Kiệt vừa mới nhận được một tin, không biết có nên đi bẩm báo cho Vân Thanh Nhiễm không, có chút do dự, chủ ý bất định, nên mới bàn bạc chuyện này với Thu Ảnh.

“Ta cảm thấy không tốt lắm đâu, phu nhân vẫn còn ở trong tháng, nếu nói chuyện này cho người biết, nếu như người cảm thấy không có gì thì không sao, nếu như người lưu tâm, đây không phải là bỗng dưng mang ấm ức đến cho người sao?” Thu Ảnh cảm thấy không nói tốt hơn.

“Nói cũng phải, nhưng nếu như mà không nói, chúng ta có tính là biết chuyện không báo hay không đây?” Làm thuộc hạ, có chuyện gì đương nhiên là nên bẩm báo cho chủ tử nghe trước tiên mới đúng, thuộc hạ mà gạt chủ tử cũng không phải là thuộc hạ tốt.

“Vậy chúng ta nói cho gia không phải là được sao?” Thu Ảnh đề nghị.

Đúng, nên nói cho gia, không coi là bọn hắn thất trách rồi, còn gia có nói cho phu nhân biết hay không, đó chính chuyện của phu thê hai người.

Quân Kiệt vỗ đầu gối một cái, cảm thấy đề nghị của Thu Ảnh lúc này rất hữu hiệu có tác dụng có thể dùng được: “Được! Cứ làm như vậy đi!”

Vì vậy Quân Kiệt chạy đi gặp Quân Mặc Thần.

“Chuyện gì mà ấp a ấp úng như vậy?” Quân Mặc Thần chỉ cần nhìn cũng biết Quân Kiệt có lời muốn nói.

“Gia, bọn thuộc hạ mới vừa rồi đi trấn trên mua đồ nghe được lời đồn, Vân Tử Hy xưng đế!”

Vân Tử Hy xưng đế, đây chính là chuyện cực kỳ khủng khiếp!

Ban đầu trận dị động này đều là treo cờ hiệu nổi loạn của Cảnh Vương, mặc dù ngay gần kinh thành, nhưng cũng là danh không chính ngôn không thuận.

Tất cả mọi người đều không thích Cảnh Vương, Cảnh Vương có dị đồng (màu mắt lạ), một nửa huyết thống man di, mặc dù cùng là tôn tử của Dạ gia, nhưng cuối cùng cũng khó thoát khỏi huyết thống không chính thống, lần này hắn nổi loạn, khó lấy lòng người trong thiên hạ.

Nhưng mà hiện nay không giống nhau, trận chiến đánh được một nửa, danh hiệu liền đổi, Vân Tử Hy là hậu nhân của Lục hoàng tử, đánh liền treo cờ hiệu “Đảo chính”.

Chuyện năm đó lại một lần nữa được nhắc đến, trong triều không ít lão thần mặc dù không biết rõ chuyện tình chân tướng năm đó, nhưng cũng có ấn tượng tốt về Lục hoàng tử.

“Gia, ngài nói bây giờ phu nhân còn đang nghỉ ngơi, chuyện này có nên nói cho người biết không?” Quân Kiệt cũng không biết Vân Thanh Nhiễm nghĩ như thế nào, không thăm dò bừa bãi.

“Đi nói với nàng đi.” Quân Mặc Thần nói.

“Hả? Gia, nhanh như vậy ngài đã có kết luận rồi, không suy nghĩ nhiều hơn một chút sao?” Hắn rối rắm thật lâu, kết quả gia bọn họ liền dễ dàng kết luận như vậy, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ nhiều hơn một chút.

Quân Mặc Thần nhàn nhạt nở nụ cười: “Ta đã đáp ứng sẽ không gạt nàng nữa.”

Chuyện lớn hay nhỏ, tất cả đều thẳng thắn, hơn nữa, tính tình Thanh Nhiễm ổn định, sẽ không làm ra chuyện vọng động lỗ mãng, không cần quá mức bận tâm.

“Thuộc hạ biết...” Quân Kiệt buồn bực nghĩ, rốt cuộc vừa rồi mình vì vấn đề gì mà rối rắm thật lâu vậy? Không phải rối rắm vô ích sao?

Vì vậy Quân Kiệt chạy tới nói cho Vân Thanh Nhiễm biết chuyện này.

“Ừ, đã biết.”

“Phu nhân, người... Không lo lắng?” Phản ứng này cũng quá bình thản một chút đi?

“Cảnh Vương có dị đồng, một nửa huyết thống man di, cũng bởi vì như vậy, năm đó Dạ Hoằng Nghị mới buông tha hắn, bởi vì nhận định Cảnh Vương không tạo thành uy hiếp đối với hắn, cho nên mưu phản nhất định sẽ dùng cái thân phận con mồ côi của Lục hoàng tử này, đây không phải là chuyện rõ ràng sao? Chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, sở dĩ lúc đầu Cảnh Vương không có xuất ra cờ hiệu này, sợ là muốn để cho Dạ Hoằng Nghị xem nhẹ hắn.”

Vân Thanh Nhiễm hỏi ngược lại Quân Kiệt, chuyện này có gì đáng để cho nàng kinh ngạc sao?

“Hơn nữa ta dám đánh cược với ngươi rằng, thời điểm Cảnh Vương nổi loạn phát động trận chiến này, đã sớm lộ ra cái danh hiệu này cho binh lính bên đó của hắn, chính là có thể làm cho sĩ khí bên đó của hắn tăng thêm.”

Ai nguyện ý đi theo Cảnh Vương mưu phản đây? Đi theo Cảnh Vương mà nói, chính là không tiền đồ, huyết thống của hắn không chính thống, sẽ không làm được Hoàng đế, cái sự thật này ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết, chẳng nhẽ các binh lính lại không biết sao, vậy làm sao bọn họ còn đi theo Cảnh Vương mưu phản?

Quân Kiệt nghe vậy hận không thể mua một khối đậu phụ đập đầu chết cho rồi, làm nửa ngày, hai chủ tử căn bản đều đã rõ như lòng bàn tay, chỉ có hắn làm thuộc hạ ở nơi này liều mạng quấn quýt!

Nếu như nói Vân Thanh Nhiễm một chút cảm tưởng cũng không có đó chính là giả, thời điểm lần nữa gặp lại, hắn chính là khoác hoàng bào Đế vương, loại cảm giác đó, Vân Thanh Nhiễm rất khó tưởng tượng, công tử Khinh Hồng ngày xưa một kiếm kinh hồng*, người nhẹ như yến, nho nhã phiêu dật, công tử tuấn nhã giữa trần thế, lắc mình một cái biến thành Đế vương, thay đổi này như thế sao lại chỉ là một chút xíu?

*hồng: chim nhạn/ kinh: động tác bay. Lấy động tác bay nhanh nhưng thanh thoát của chim nhạn để mô tả thân thể, dáng dấp uyển chuyển/yểu điệu/mềm mại của mỹ nữ, một dáng vẻ đẹp dẽ vô cùng. Cũng có dùng để miêu tả vẻ của dáng kiếm khách.

“Đúng rồi Quân Kiệt, thành trấn cách nơi này gần nhất là ở đâu?”

“Phu nhân hỏi cái này làm gì?”

“Lâu rồi không đi ra ngoài dạo, có ít thứ cần phải mua.” Cần phải mua y phục, nhất là của hài tử, hơn nữa lâu rồi mình cũng không đi lại, tiếp tục buồn bực ở trong biệt viện này Vân Thanh Nhiễm cảm giác mình cũng sắp mốc meo.

“Từ nơi này xuống núi, đi năm dặm đường, có một trấn nhỏ, mặc dù không bằng kinh thành, nhưng rất náo nhiệt.” Quân Kiệt vội trả lời, bọn họ bình thường chính là đi đến nơi đó đặt mua đồ dùng thường ngày.

“Được, buổi chiều ta sẽ đi trấn nhỏ một chuyến.”

“Phu nhân, hay là nói cho gia một chút, nếu không gia sẽ lo lắng.”

“Ừ, ta biết rồi.”

Lần đầu tiên một nhà ba người cùng đi ra ngoài, giống như vô số dân chúng tầm thường ra cửa đặt mua đồ dùng này nọ.

Vân Thanh Nhiễm ôm hài tử, Quân Mặc Thần giúp đỡ cầm đồ, loại cảm giác này hai người vẫn là lần đầu tiên thể nghiệm.

Về phần bọn Quân Kiệt, Quân Mặc Thần ra lệnh cho bọn họ đi theo ở phía xa, cũng ẩn giấu tung tích, dù sao ẩn mình cũng là việc ám vệ am hiểu nhất.

Vào một cửa hàng châu báu, Quân Mặc Thần nghiêm túc lựa chọn đồ trang sức cho Vân Thanh Nhiễm.

Nhìn đồ trang sức châu báu bày la liệt, Vân Thanh Nhiễm chợt nhớ tới một chuyện: “Mặc Thần, tặng ta một chiếc nhẫn.”

“Chiếc nhẫn?”

“Ừm, đúng, tặng ta một chiếc nhẫn.” Vân Thanh Nhiễm lập lại một lần nữa.

“Được.” Nàng muốn cái gì hắn cũng có thể cho nàng, huống chi chẳng qua là chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi.

Quân Mặc Thần rất là nghiêm túc lựa chọn nhẫn, chẳng qua là đồ trang sức châu báu trong trấn nhỏ này cũng thường thường, không có gì đặc biệt, đây là lần đầu tiên Nhiễm Nhi mở miệng đòi hắn muốn gì đó, nói thế nào hắn cũng phải cẩn thận ứng phó.

Thời điểm Quân Mặc Thần nghiêm túc chọn lựa, Vân Thanh Nhiễm ôm hài tử ngắm nhìn phố lớn.

Không xa chỗ cửa ra vào có một chiếc xe ngựa nào đó ngừng lại, có một nam nhân từ trong Cửu lâu đi ra, bước lên xe ngựa, thời điểm hắn nhảy lên xe ngựa, ngọc bội bên hông hắn lộ ra một góc.

Vân Thanh Nhiễm lanh mắt nhìn thấy liền giật mình.

“Mặc Thần!” Vân Thanh Nhiễm lanh tay lẹ mắt nhét hài tử vào trong tay Quân Mặc Thần, sau đó đột nhiên đuổi theo.

Quân Mặc Thần giật mình, nhìn hài tử trong tay, dở khóc dở cười, nàng có nghĩ sai rồi không? Dưới tình huống này, chẳng lẽ không phải là nên để cho hắn đuổi theo, còn chính nàng tiếp tục ôm hài tử sao?

Hành động hoàn toàn sai lầm rồi!

“Bảo bảo, theo phụ thân đuổi theo nương của con đi.” Quân Mặc Thần không biết tại sao Vân Thanh Nhiễm lại đột nhiên chạy ra ngoài như vậy, sợ nàng xảy ra chuyện gì hắn vội ôm lấy hài tử đuổi theo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương