Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi
-
Chương 145: Thổ lộ tình cảm, tìm y
“Của ngươi lớn bằng con trong lòng ta à?” Vân Thanh Nhiễm mặt không đỏ tim không đập hỏi ngược lại.
Cái này làm sao so được chứ? Lấy tiểu long mập của thế tử gia so với cả con cún nhỏ, quá vô lại rồi!
Phải cùng loại mới có thể lấy ra so sánh, phương thức so sánh này của thế tử phi ngài rất không hợp lý!
Quân Mặc Thần sắc mặt quẫn bách, vẻ mặt kinh ngạc.
“Ta mặc kệ, nàng phải dập lửa cho ta.” Thế tử gia xoay người một cái, nói cái gì cũng không chịu buông tha cho Vân Thanh Nhiễm.
“Ngươi còn muốn bị mắng à?” Vân Thanh Nhiễm nói, “Lần trước còn chưa bị nương mắng đủ?”
Vân Thanh Nhiễm mới mang thai, thế tử gia lại không biết tiết chế hoan hảo với nàng, ngày ấy sau khi từ dã ngoại trở về thế tử gia bị Vương phi nương nương hung hăng quở trách một phen, Quân Mặc Thần đuối lý chỉ có thể ngoan ngoãn nghe giáo huấn, ai bảo hắn làm chuyện xấu chứ?
May mắn lần đó Vân Thanh Nhiễm không thật sự bị hắn giày vò xảy ra chuyện, bằng không hắn thật sự phạm phải tội ác tày trời.
Lại muốn nàng giúp hắn dập lửa? Hắn còn muốn thị tẩm nàng lúc nàng mang thai à?
“Dù sao nàng cũng phải dập lửa cho ta.” Quân Mặc Thần giở trò vô lại.
Vân Thanh Nhiễm lặng im ba giây, sau đó ôm lấy “Tiểu Thần Thần” bước nhanh ra khỏi phòng, để đại sắc lang Quân Mặc Thần tự mình nghĩ biện pháp dập lửa.
Lưu lại Quân Mặc Thần một mình ở trong phòng tiến hành trao đổi với tiểu long mập của hắn.
★
Vân Thanh Nhiễm bỏ lại Quân Mặc Thần, thay nam trang, dựa theo yêu cầu của Đông Phương Triệt đeo mặt nạ, đi Trân Thúy các.
Lúc Vân Thanh Nhiễm đến Trân Thúy các, Đông Phương Triệt đang xử lý miệng vết thương cho Hạ Hầu Tĩnh, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào phòng của hắn, ngay cả nữ nhân Vân Thanh Nhiễm cũng không cho vào.
Vân Thanh Nhiễm đứng ở ngoài cửa, lắc đầu thở dài, ai, Hạ Hầu Tĩnh người ta là một tiểu cô nương vị thành niên có bao nhiêu xinh đẹp, để cho đại sắc lang lạnh lùng kia chiếm tiện nghi, thân mình đều cho hắn xem sạch sẽ, còn không chịu thừa nhận cô bé là lão bà tương lai của hắn, loại hành vi này thật sự rất vô sỉ.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Vân Thanh Nhiễm rình coi tình hình trong phòng một hồi, chỉ cần Vân Thanh Nhiễm nguyện ý, nàng nhất định là cuồng rình coi vô sỉ nhất lại không dễ bị người ta bắt nhất trên thế giới này.
Trong phòng, Đông Phương Triệt đang xử lý miệng vết thương cho Hạ Hầu Tĩnh, miệng vết thương đã được rửa sạch qua, Đông Phương Triệt đem cao giống như mỡ đặc bôi lên, vô cùng chuyên tâm. Một nam nhân lãnh khốc với gương mặt lạnh lùng, lại làm một chuyện hết sức tỉ mỉ nhẹ nhàng, hình ảnh hài hòa ngoài ý muốn.
Vân Thanh Nhiễm đợi ở bên ngoài một lúc lâu, mới nhìn thấy Đông Phương Triệt.
“Có chuyện gì không?” Đông Phương Triệt mở cửa.
“Ta tới tìm ngươi nói một số việc.” Vân Thanh Nhiễm nói.
Đông Phương Triệt quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Hầu Tĩnh đã nằm ngủ, lại nói vớ Vân Thanh Nhiễm, “Vào đi.”
Đông Phương Triệt để Vân Thanh Nhiễm vào phòng, Hạ Hầu Tĩnh đã ngủ say, ở trên giường của phòng trong.
Cái bàn ngay trung tâm phòng làm từ gỗ lim, chạm trổ tinh xảo, hoa sen bên trên trông rất sống động, khăn trải bàn xuất thân từ gấm hai mặt của phường Thải Vân.
Giữa bàn đặt một lư hương đồng, mùi hương nhàn nhạt từ trong lư hương nhẹ nhàng tản ra, hương vị tươi mát hợp lòng người, loại hương liệu này không phải do hoàng triều Thịnh Vinh sản xuất, cho dù là trong hoàng cung cũng chỉ có vài vị phi tử được sủng ái dùng.
“Ta tới tìm ngươi là muốn ngươi giúp ta điều tra một chuyện, ngươi đã biết bệnh của Quân Mặc Thần, ta nghĩ trên đời này hẳn vẫn có biện pháp cứu hắn, hoặc là giúp hắn kéo dài tánh mạng, hoặc là để cho hắn chịu ít đau khổ, tóm lại đều tốt. Lúc trước ta có bảo Dương Lâm hỗ trợ tra về bệnh của Quân Mặc Thần, thu hoạch không lớn, hố nhất chính là Hồng Dược, trước khi chết lưu cho ta cái gì mà phương pháp tục mệnh, kết quả một chút tác dụng cũng không có, trái lại cảm giác như đang trả thù ta khiến bà ngột ngạt lúc bà còn sống vậy.”
Đông Phương Triệt dừng một thoáng, sau đó nói: “Sư phụ tuy hành vi quái gở, nhưng nếu bà đã ưng thuận hứa hẹn, thì nhất định sẽ không thất hứa, nếu trước khi bà đi đã lưu lại đồ, chắc chắn có thâm ý của bà, đồ bà lưu lại ngươi còn giữ không?”
“Giữ.” Vân Thanh Nhiễm không chỉ giữ lại mà còn mang theo bên mình, Đông Phương Triệt hỏi, nên lấy ra cho hắn xem. Thầm nghĩ, chẳng lẽ Hồng Dược trước khi đi vẫn bẫy nàng?
Đông Phương Triệt từ trên tay Vân Thanh Nhiễm tiếp nhận phong thư viết “Phương pháp cứu mạng” kia.
Đông Phương Triệt nhíu mày, sau đó đứng dậy từ trong phòng tìm huyệt vị đồ của cơ thể người, gian phòng này cho Mộ Dung Tu ở một thời gian, có không ít sách thuốc.
Lại từ trên thư án mang tới một cây bút son, từ phong thư Hồng Dược lưu lại đánh dấu huyệt vị tương ứng bên trên.
Chuyện bất ngờ xuất hiện…
Những huyệt vị này hình thành hai chữ Trung văn.
Những huyệt vị đó hình thành chữ “Bình Nguyệt”, lừa người nhất chính là chữ “Nguyệt” kia lấy cả nửa người dưới để viết, khó trách Vân Thanh Nhiễm dựa vào nó sờ khắp toàn thân Quân Mặc Thần.
“Ta nghĩ, Hồng Dược là muốn bảo ngươi đi sơn trang Bình Nguyệt.” Đông Phương Triệt nói.
“Sơn trang Bình Nguyệt?” Vân Thanh Nhiễm không có gì ấn tượng đối với địa danh này.
“Sơn trang Bình Nguyệt nằm ở thành Tứ Phương, Lạc thần y nổi tiếng xa gần là trang chủ của sơn trang Bình Nguyệt. Sư phụ đã từng có một ít giao tình với trang chủ sơn trang Bình Nguyệt, y thuật của Thương Lan giáo thiên về tà môn, mà y thuật của Lạc thần y lại tương đối chính thống, hai người mỗi người mỗi vẻ, sư phụ và Lạc thần y từng luận bàn, đến nay chưa phân thắng bại.” Đông Phương Triệt giải thích.
“Cho nên bà ấy muốn ta đi sơn trang Bình Nguyệt tìm Lạc thần y?”
Hồng Dược bà thật sự là trước khi đi cũng không quên bẫy Vân Thanh Nhiễm, sơn trang Bình Nguyệt thì nói sơn trang Bình Nguyệt đi, vì sao còn phải bẫy như vậy, làm hại Vân Thanh Nhiễm chịu không ít thiệt.
“Hẳn là như thế.” Lúc Đông Phương Triệt còn rất nhỏ đã ở cùng Hồng Dược, đối với tính khí của Hồng Dược thật ra là người hiểu rõ nhất.
Cả đời này của Hồng Dược, võ công tuyệt học do Đông Phương Triệt kế thừa, y học dược học do Mộ Dung Tu kế thừa, Thương Lan thất tuyệt cùng vị trí giáo chủ thì lại do Vân Thanh Nhiễm kế thừa.
Nói đến hiểu rõ Hồng Dược nhất, vẫn là Đông Phương Triệt, chẳng qua Đông Phương Triệt hiểu thì hiểu, nhưng không thích nói, hơn nữa tính tình của hắn chỉ khó trị hơn Hồng Dược, không dễ đoán hơn Hồng Dược, lúc Hồng Dược còn sống sợ nhất là đại đồ đệ này của bà, thấy võ công của hắn dần dần cao hơn mình, kiêu ngạo cũng lớn hơn mình, Hồng Dược chỉ có thể nhìn trời thở dài, sư môn bất hạnh mà!
“Cảm ơn.” Vân Thanh Nhiễm cảm ơn, nếu không có Đông Phương Triệt, kết quả của phong thư này phỏng chừng sẽ bị nàng cầm đi cất đáy hòm.
“Nếu ngươi ở chung với bà thêm mấy ngày nữa thì sẽ càng hiểu tính bà hơn, sẽ sớm nghĩ đến việc tìm đáp án từ trên phong thư, ta nghĩ lúc bà đưa ngươi phong thư này nhất định không nghĩ đến Nhị sư đệ sẽ điên.” Đông Phương Triệt nói.
Nếu Mộ Dung Tu không điên, ý tứ mà Hồng Dược giấu trong phong thư hẳn đã sớm bị phát hiện. Vân Thanh Nhiễm hiểu Hồng Dược không bằng Đông Phương Triệt và Mộ Dung Tu, tính tình bà quái gở, nhưng vẫn có chừng mực.
“Ta đã biết, ta nghĩ ta sẽ thuyết phục Quân Mặc Thần đi sơn trang Bình Nguyệt.” Hồng Dược đích xác không giống người lấy chuyện quan trọng như vậy ra nói giỡn.
“Ta cùng với Tĩnh Nhi đi cùng ngươi.” Đông Phương Triệt nói, đây không phải thỉnh cầu của hắn mà là quyết định.
“Vì sao?” Vân Thanh Nhiễm hỏi.
“Tiện đường.”
“Ừ?”
“Ta có việc cần đi thành Tứ Phương.”
Vân Thanh Nhiễm không hỏi nhiều, tiện đường thì tiện đường đi, cũng tốt.
Về thành Tứ Phương, sau khi Vân Thanh Nhiễm trở về cũng đã lật xem một ít tư liệu, cũng hỏi Quân Kiệt bọn họ, thành Tứ Phương không thuộc về hoàng triều Thịnh Vinh, cũng không thuộc về Bắc Yến, nó nằm ở nơi giao tiếp giữa hoàng triều Thịnh Vinh và Bắc Yến, nơi này địa thế hiểm yếu, lại là khu chuyển tiếp buôn bán, vì thế nên có một tòa thành trì đặc thù này —— thành Tứ Phương.
Thành Tứ Phương không thuộc về bất kỳ một quốc gia nào kẹp ở giữa hai đại quốc, cũng cân bằng hai đại quốc, bởi vì hai phe đều không hy vọng thành Tứ Phương trở thành thế lực đối phương, vì thế nên hình thành một loại quan hệ cân bằng độc đáo.
Mà thành chủ của thành Tứ Phương cũng nghiễm nhiên là một hoàng đế, thành Tứ Phương do y định đoạt, quân chủ hai nước ở thành Tứ Phương cũng không hề có tác dụng.
Thành Tứ Phương mậu dịch phồn hoa, cùng với sự nghèo khó chung quanh đã hình thành so sánh rõ rệt, điều này có quan hệ với vị trí địa lý độc đáo của nó, cũng có quan hệ với ánh mắt độc đáo của thành chủ.
Lúc đầu thành Tứ Phương dựa vào bán binh khí lập nghiệp, chỗ giao giới hai nước nhiều chiến loạn, cho dù không có loạn lạc, cũng có không ít quân đội phòng thủ, có quân đội thì cần binh khí, trong thành Tứ Phương có người rèn tạo binh khí ưu tú nhất trong Tứ Vũ, có trang bị chế tạo binh khí hoàn mỹ nhất.
Mà hiện giờ, thành Tứ Phương không chỉ bảo lưu công xưởng rèn tạo binh khí hoàn mỹ đầy đủ sớm nhất, lại càng phát triển buôn bán nhiều mặt hàng, mức độ phồn hoa quả thực làm cho người ta không thể tin được.
Tuyệt đối là một tòa thành trì không thể cứng rắn xông vào, danh hào Trấn Nam Vương tới thành Tứ Phương căn bản không dùng được.
Ai, bây giờ vẫn nên ngẫm xem nên thuyết phục Quân Mặc Thần đồng ý để nàng đi một chuyến này như thế nào, nếu là trước kia, nàng đi thì cứ đi, chẳng qua hiện tại…
Mang thai không thể hành động không quan tâm như vậy, hơn nữa Quân Mặc Thần cũng sẽ không dễ dàng đồng ý để nàng đi một chuyến này.
Nhưng nàng chờ được đứa trẻ sinh ra, nàng sợ hắn đợi không được, mùa đông này chính là sinh nhật hai mươi hai tuổi của hắn, mặc kệ ngày đó thần y chẩn đoán bệnh cho hắn nói hắn sống không quá hai mươi hai tuổi là thật hay giả, điều này đều giống như một điểm dừng xảy ra ở trước mặt bọn họ.
Nếu hiện tại không thừa dịp bụng của nàng còn chưa quá rõ ràng, thân thể còn không quá nặng đi một chuyến, thì sau này càng không được.
Quả nhiên sanh con là một việc phiền toái mà! Ai, Vân Thanh Nhiễm thở dài một hơi.
Từ Trân Thúy các đi ra, Vân Thanh Nhiễm gặp xe ngựa của phủ Trấn Nam Vương, hơn nữa là xe ngựa chuyên dụng của Quân Mặc Thần.
Quân Mặc Thần từ bên trong vươn một bàn tay ra, hắn là tới đón Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm lên xe ngựa, Quân Mặc Thần vẫn nhắm mắt dưỡng thần, không hỏi nàng đã đi nơi nào, cũng không hỏi nàng đi gặp người nào, vì sao phải mặc nam trang, vì sao phải mang mặt nạ.
“Ngươi tới bắt gian?” Vân Thanh Nhiễm hỏi, bằng không vì sao phải đi theo nàng ra bên ngoài?
“Ta tới đón nàng.” Quân Mặc Thần sửa lại, sau đó vẫy vẫy tay với Vân Thanh Nhiễm, “Đến trong lòng ta.”
Quân Mặc Thần không mở mắt, chỉ chừa vị trí để Vân Thanh Nhiễm dựa qua.
“Ô ô ô ——”
Vân Thanh Nhiễm nghe được tiếng kêu lại tìm được cún con chưa mở mắt ở trong áo lông cáo thật dày của Quân Mặc Thần, nó còn nhỏ vẫn chưa biết kêu gâu gâu, chỉ biết ô ô ô, cún con không nhìn thấy đồ đang cào loạn ở trên thân Quân Mặc Thần, bốn móng vuốt cào cào trên áo lông cáo của hắn.
“Ngươi cũng mang nó đến à?” Kỳ thật lúc hắn khó chịu tức giận vẫn vô cùng đáng yêu, Vân Thanh Nhiễm cảm thấy hình ảnh cún con bò lên trên người Quân Mặc Thần cực kỳ hài hòa.
“Ta định mang nó ra ngoài vứt bỏ.” Quân Mặc Thần không thèm thừa nhận là mình mang theo Tiểu Thần Thần tới đón Vân Thanh Nhiễm đâu.
“Vậy sao ngươi không vứt?” Vân Thanh Nhiễm coi như nhìn ra Quân Mặc Thần đang khẩu thị tâm phi.
“Ta thay đổi chủ ý, tính toán nuôi mập một chút, làm thịt ăn.” Quân Mặc Thần mặt không đỏ tim không đập nói dối, chỉ là trên khuôn mặt trắng bệch vì bệnh có hơi không được tự nhiên, còn không nhìn thẳng Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm xê dịch vị trí, càng đến gần Quân Mặc Thần hơn, nhưng không dựa sát vào trong ngực của hắn như hắn nói.
“Quân Mặc Thần, ta muốn đi sơn trang Bình Nguyệt.”
Quân Mặc Thần liếc Vân Thanh Nhiễm, tư thế tao nhã, hoàn toàn không có bộ dạng vô lại lúc cầu hoan vừa rồi. Khiến Vân Thanh Nhiễm nhất thời ảo giác Quân Mặc Thần mà nàng nhìn thấy ở trên giường cùng với Quân Mặc Thần trong ngày thường căn bản chính là hai người.
“Ta muốn đi mời Lạc thần y trị bệnh cho ngươi.” Vân Thanh Nhiễm lại bổ sung.
“Ý ái phi là, nàng muốn đi sơn trang Bình Nguyệt cầu y cho bản thế tử?” Quân Mặc Thần nheo lại ánh mắt, không đồng ý đối với đề nghị của Vân Thanh Nhiễm, nhíu mày một lúc sau, nở nụ cười, “Ái phi có thể còn không biết, sơn trang Bình Nguyệt và phủ Trấn Nam Vương là kẻ thù truyền kiếp, dưới gầm trời này người không nguyện ý trị liệu cho bản thế tử nhất chỉ sợ sẽ là người của sơn trang Bình Nguyệt. Bằng không ái phi nghĩ lấy đại danh của Lạc thần y, phụ vương mẫu phi không mời ông ta tới à?”
Vân Thanh Nhiễm trầm mặc một lát, “Là cừu hận không thể hóa giải?”
Quân Mặc Thần hờ hững cười một tiếng, “Lạc thần y từng làm cứu tiền Lục hoàng tử phi, có quan hệ rất tốt với tiền Lục hoàng tử, mà tiền Lục hoàng tử là chết ở trên tay phụ vương. Sau khi Lục hoàng tử qua đời Lạc thần y ẩn cư ở thành Tứ Phương, lập sơn trang Bình Nguyệt, xem như thống hận hoàng tộc Dạ thị.”
Nếu có thể, vị Lạc thần y kia còn muốn giết phụ vương của hắn để báo thù cho tiền Lục hoàng tử.
Quân Mặc Thần nói xong, chờ Vân Thanh Nhiễm phản ứng, kết quả đợi thật lâu sau, phát hiện Vân Thanh Nhiễm trầm mặc.
“Sao vậy? Ông ta không chữa thì không…” Không chữa thì không chữa, Quân Mặc Thần muốn nói với Vân Thanh Nhiễm như vậy.
“Nói nhảm quá nhiều.” Vân Thanh Nhiễm cắt đứt lời Quân Mặc Thần.
“Hử?” Lời nói đến một nửa lại bị Vân Thanh Nhiễm trách mắng một tiếng “Nói nhảm quá nhiều”, Quân Mặc Thần vô tội.
“Ông ta không chữa, thì trói ông ta lại, cùng lắm thì kê đơn ông ta, trói người nhà ông ta, tóm lại buộc ông ta cứu.”
“Như vậy rất đê tiện.” Quân Mặc Thần đánh giá.
“Mạng người cũng không còn, quản đê tiện hay không làm cái gì?”
Chỉ cần có thể đạt được mục đích, Vân Thanh Nhiễm không để ý đê tiện hạ lưu vô sỉ, đây là chuyện liên quan đến một mạng người, chỉ bởi vì biết đối phương có cừu oán với đời trước của mình, không cứu thì không làm à?
“Quân Mặc Thần ta nói cho ngươi biết, chuyện này ta quyết định, đi đường mệt nhọc ngươi không chịu được, ta sẽ đi buộc người kia, lần này ta có việc nhắn trước với ngươi, không được nói ta không để ý cảm thụ của ngươi.”
Vân Thanh Nhiễm cứ quyết định như vậy. Nghĩ quá nhiều không có ý nghĩa, sẽ chỉ làm sự tình trở nên phức tạp, Vân Thanh Nhiễm thích gọn gàng, thẳng đến mục đích mà đi.
“Cho ta một lý do.” Quân Mặc Thần nhìn Vân Thanh Nhiễm, dường như muốn nhìn thấu nàng.
Bị Quân Mặc Thần nhìn chăm chú, Vân Thanh Nhiễm cảm giác máu ở trong thân thể mình đang chạy lên trên, hai má hơi nóng lên.
Hắn hỏi nàng vì sao, việc này thì có cái gì mà vì sao, trên thế giới này, người đầu tiên đối tốt với nàng là hắn, người nàng gả là hắn, người mang cho nàng tính thể nghiệm là hắn, cha của đứa bé trong bụng nàng cũng là hắn, hiện giờ người cùng sống với nàng dưới một mái hiên vẫn là hắn, nàng muốn giữ lại tính mạng của hắn, còn cần lý do à?
Quân Mặc Thần đứng dậy, tới gần Vân Thanh Nhiễm, khiến nàng không thể tránh né câu hỏi của hắn, “Nói cho ta biết, Thanh Nhiễm, vì sao chấp nhất muốn lưu ta lại như vậy.”
Dựa vào quá gần, hơi nóng phun ra từ trong miệng hắn đều phả lên trên mặt nàng, ấm áp.
Vân Thanh Nhiễm nghiêng mặt.
Quân Mặc Thần đưa tay kéo mặt của nàng trở về, thở dài, “Nàng nha, chỉ biết tra tấn ta, sinh một thân bệnh này cũng không giày vò ta bằng nàng.”
Quân Mặc Thần thở dài một hơi nói, khóe miệng cũng mang theo cười, lại không u oán như chính lời hắn nói.
“Ngươi ít oan uổng ta đi, ta tra tấn ngươi thế nào.” Vân Thanh Nhiễm phản bác.
“Tâm ý của ta nàng đều nghe thấy được, cố tình nàng làm bộ như không nghe thấy, náo loạn lòng ta, mang nam nhân trở về thì thôi, kết mấy người bạn cũng được, ta không cho nàng kết bạn lúc nào, nàng lại giấu đi, không nói với ta, gạt ta. Xem ta u oán nàng còn vui vẻ, nhặt về một con chó nhỏ thì gạt ta sang một bên, thấy thế nào ta cũng không được nàng để ý bằng nó. Chuyện của ta cũng vậy, nếu nàng muốn biết, ta tất nhiên sẽ nói cho nàng, nàng ngược lại, một câu không có hứng thú giội một chậu nước lạnh, so với gió bên ngoài còn lạnh thấu xương hơn.”
Quân Mặc Thần nhớ kỹ từng chuyện, đem tất cả ủy khuất mà Vân Thanh Nhiễm cho hắn ngày hôm nay đều nói ra, tự giận tự oán, ánh mắt lại dịu dàng, mang theo sủng nịch.
Vân Thanh Nhiễm khiến hắn bất an là thật, nhưng tâm tình khó chịu này hắn lại nhận cam tâm tình nguyện.
Nghe thấy Quân Mặc Thần nói trắng ra như vậy, mặt Vân Thanh Nhiễm không khỏi đỏ lên, đầu không khỏi rũ xuống, có chút thẹn đỏ mặt, không biết nên tiếp lời thế nào.
Quân Mặc Thần vươn tay sờ mặt Vân Thanh Nhiễm, “Mặt đỏ cái gì, cùng giường chung gối cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, hiện giờ đỏ mặt có phải hơi trễ rồi không.”
Cùng giường chung gối thật sự không chỉ một hai lần, nhưng mà ngươi nói lời thẳng thắn như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
“Dù vậy, ngươi cũng không thể thay đổi quyết tâm ta muốn đi sơn trang Bình Nguyệt tìm Lạc thần y.” Một khi Vân Thanh Nhiễm đã quyết định, thì sẽ không thay đổi, huống chi chuyện này cũng không cần phải thay đổi.
“Nàng muốn đi sơn trang Bình Nguyệt cũng không phải không thể, ta sẽ đi cùng nàng.” Đây là nhượng bộ của Quân Mặc Thần.
“Không được, tình huống thân thể ngươi mọi người chúng ta đều biết rõ, ta biết ngươi có một thân nội lực hùng hậu, khi tất yếu ngươi có thể dựa vào nội lực che chở thân thể của chính mình, nhưng đây không phải là kế lâu dài, ngươi có thể dựa vào một thân võ công che chở mình một hai canh giờ, thậm chí bốn năm canh giờ, nhưng ngươi có thể che chở mình một ngày hai ngày thậm chí càng lâu hơn không? Không thể! Mộc tiên sinh đã nói với ta rồi, ngươi nhất định phải dùng nội lực che chở tâm mạch của mình mới có thể duy trì sinh mệnh, nếu không thể, ngươi chỉ có chết, cho nên mặc dù ngươi có một thân tuyệt thế võ công, nhưng không cần dùng thì đừng dùng. Lần này đi sơn trang Bình Nguyệt, không có mười ngày nửa tháng là không đến được, trên đường này ai tới cam đoan tính mạng của ngươi an toàn?” Vân Thanh Nhiễm không đồng ý để Quân Mặc Thần cùng đi.
“Cơ thể của ta như thế nào trong lòng ta nắm chắc, nàng cũng biết thời gian của ta không nhiều đúng không? Một khi đã như vậy nàng còn dám yên tâm để ta một người ở nơi này, tự mình đi tìm thần y gì kia, nếu thần y còn chưa tìm được trở về, ta đã chết ở kinh thành, trước khi chết không được gặp nàng một lần cuối cùng, nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng thương đúng không?”
Quân Mặc Thần biết thân thể của chính mình, hắn còn không chết nhanh như vậy, nhưng nếu nữ nhân này chạy ra ngoài, để cho hắn mỗi ngày ở trong nhà lo lắng đề phòng, làm không tốt thì thật sự sống không được lâu.
Lạc thần y mà nàng nói lúc trước hắn từng nghĩ đến, chậm chạp không đi tìm có một nguyên nhân rất lớn là trước kia hắn không có gì để lưu luyến, sống chết với hắn mà nói cũng không đáng sợ, xem nhẹ sống chết cũng không muốn đi giằng co nữa.
Hiện giờ hắn có nàng, bọn họ còn có một bảo bảo, hắn rất sợ chết, tự nhiên cũng muốn cầu y khắp nơi, tranh thủ cho chính hắn một con đường sống.
Dựa theo Mộc Bách Dương nói, nếu hắn bảo vệ tâm mạch, coi như kéo theo thân thể như vậy cũng có thể chống đỡ được, nhưng hắn không muốn thế, mang theo thân thể như vậy, cho dù có thể sống sót, cũng không thể che chở tốt cho nàng, ngược lại khiến nàng lúc nào cũng quan tâm mình, đây không phải điều hắn hi vọng nhìn đến.
“Trong miệng ngươi có thể có một lời nào hay không? Động một chút là chết với chết.” Vân Thanh Nhiễm liếc trắng Quân Mặc Thần, một giây trước còn bởi vì lời nói của hắn mà nóng bừng hai má, một giây sau đã bị lời nói sát phong cảnh của hắn làm cho tâm tình cảm động gì cũng không còn.
“Ha ha…” Quân Mặc Thần nở nụ cười, cười rất thoải mái, ánh mắt xinh đẹp cong thành hình trăng khuyết, thanh âm thanh thúy tràn ngập từ tính quanh quẩn trong xe ngựa, từng tiếng từng tiếng, vô cùng dễ nghe.
Nhìn một mặt khó chịu của Vân Thanh Nhiễm, Quân Mặc Thần đột nhiên cảm thấy thoải mái.
“Cười cái gì mà cười! Chỗ nào buồn cười!” Rõ ràng là vấn đề rất nghiêm túc, thế nhưng hắn lại còn cười, cười muội ngươi ấy! Vân Thanh Nhiễm khó chịu.
Quân Mặc Thần cười một lúc lâu, cười đến khi Vân Thanh Nhiễm cũng sắp đổi mặt mới ngừng lại được.
Quân Mặc Thần nhéo gương mặt khó chịu của Vân Thanh Nhiễm một hồi, “Trở về ta sẽ để người trong phủ chuẩn bị thoả đáng cho ta, ta và nàng cùng đi thành Tứ Phương, chẳng qua nàng phải cùng ta đi chậm một chút, lộ trình ngắn thân thể của ta không có vấn đề, nếu mười ngày nửa tháng thì ta ăn không tiêu; hơn nữa nàng cũng không thể, hiện giờ nàng mang thai, đừng tưởng rằng hai ngày này nôn nghén không còn nghiêm trọng thì không quan trọng, lần đầu tiên làm nương, cũng phải chú ý đến thân thể của mình biết không? Cho dù nàng không hài lòng cũng không có tác dụng, phu là trời, xuất giá phải tòng phu.”
Vân Thanh Nhiễm nghĩ nghĩ, không phản đối chuyện Quân Mặc Thần đồng hành, dù sao như vậy càng tiết kiệm thời gian, hắn cùng đi, sau khi thu phục Lạc thần y ở bên kia là có thể trị liệu luôn, so với việc nàng mang Lạc thần y về trị liệu cho hắn tiết kiệm được một nửa thời gian. Về phần một câu “Phu là trời, xuất giá phải tòng phu” bị Vân Thanh Nhiễm tự động lọc bỏ, ai muốn xuất giá tòng phu!
Tiếp theo Vân Thanh Nhiễm lại bổ sung một câu, “Trừ bỏ ta ra còn có người khác cùng đi.”
“Ai?”
“Chính là nam nhân mà hôm nay ta mang về vương phủ.” Vân Thanh Nhiễm thành thật trả lời.
“Nàng đang thành tâm tính toán khiến ta tức chết đúng không?” Quân Mặc Thần bất đắc dĩ lắc đầu, “Thôi, chỉ cần một ngày ta chưa chết, hắn nhất định chỉ có thể làm gian phu.”
“Gian phu của ta không phải ngươi à?”
Cái này làm sao so được chứ? Lấy tiểu long mập của thế tử gia so với cả con cún nhỏ, quá vô lại rồi!
Phải cùng loại mới có thể lấy ra so sánh, phương thức so sánh này của thế tử phi ngài rất không hợp lý!
Quân Mặc Thần sắc mặt quẫn bách, vẻ mặt kinh ngạc.
“Ta mặc kệ, nàng phải dập lửa cho ta.” Thế tử gia xoay người một cái, nói cái gì cũng không chịu buông tha cho Vân Thanh Nhiễm.
“Ngươi còn muốn bị mắng à?” Vân Thanh Nhiễm nói, “Lần trước còn chưa bị nương mắng đủ?”
Vân Thanh Nhiễm mới mang thai, thế tử gia lại không biết tiết chế hoan hảo với nàng, ngày ấy sau khi từ dã ngoại trở về thế tử gia bị Vương phi nương nương hung hăng quở trách một phen, Quân Mặc Thần đuối lý chỉ có thể ngoan ngoãn nghe giáo huấn, ai bảo hắn làm chuyện xấu chứ?
May mắn lần đó Vân Thanh Nhiễm không thật sự bị hắn giày vò xảy ra chuyện, bằng không hắn thật sự phạm phải tội ác tày trời.
Lại muốn nàng giúp hắn dập lửa? Hắn còn muốn thị tẩm nàng lúc nàng mang thai à?
“Dù sao nàng cũng phải dập lửa cho ta.” Quân Mặc Thần giở trò vô lại.
Vân Thanh Nhiễm lặng im ba giây, sau đó ôm lấy “Tiểu Thần Thần” bước nhanh ra khỏi phòng, để đại sắc lang Quân Mặc Thần tự mình nghĩ biện pháp dập lửa.
Lưu lại Quân Mặc Thần một mình ở trong phòng tiến hành trao đổi với tiểu long mập của hắn.
★
Vân Thanh Nhiễm bỏ lại Quân Mặc Thần, thay nam trang, dựa theo yêu cầu của Đông Phương Triệt đeo mặt nạ, đi Trân Thúy các.
Lúc Vân Thanh Nhiễm đến Trân Thúy các, Đông Phương Triệt đang xử lý miệng vết thương cho Hạ Hầu Tĩnh, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào phòng của hắn, ngay cả nữ nhân Vân Thanh Nhiễm cũng không cho vào.
Vân Thanh Nhiễm đứng ở ngoài cửa, lắc đầu thở dài, ai, Hạ Hầu Tĩnh người ta là một tiểu cô nương vị thành niên có bao nhiêu xinh đẹp, để cho đại sắc lang lạnh lùng kia chiếm tiện nghi, thân mình đều cho hắn xem sạch sẽ, còn không chịu thừa nhận cô bé là lão bà tương lai của hắn, loại hành vi này thật sự rất vô sỉ.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Vân Thanh Nhiễm rình coi tình hình trong phòng một hồi, chỉ cần Vân Thanh Nhiễm nguyện ý, nàng nhất định là cuồng rình coi vô sỉ nhất lại không dễ bị người ta bắt nhất trên thế giới này.
Trong phòng, Đông Phương Triệt đang xử lý miệng vết thương cho Hạ Hầu Tĩnh, miệng vết thương đã được rửa sạch qua, Đông Phương Triệt đem cao giống như mỡ đặc bôi lên, vô cùng chuyên tâm. Một nam nhân lãnh khốc với gương mặt lạnh lùng, lại làm một chuyện hết sức tỉ mỉ nhẹ nhàng, hình ảnh hài hòa ngoài ý muốn.
Vân Thanh Nhiễm đợi ở bên ngoài một lúc lâu, mới nhìn thấy Đông Phương Triệt.
“Có chuyện gì không?” Đông Phương Triệt mở cửa.
“Ta tới tìm ngươi nói một số việc.” Vân Thanh Nhiễm nói.
Đông Phương Triệt quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Hầu Tĩnh đã nằm ngủ, lại nói vớ Vân Thanh Nhiễm, “Vào đi.”
Đông Phương Triệt để Vân Thanh Nhiễm vào phòng, Hạ Hầu Tĩnh đã ngủ say, ở trên giường của phòng trong.
Cái bàn ngay trung tâm phòng làm từ gỗ lim, chạm trổ tinh xảo, hoa sen bên trên trông rất sống động, khăn trải bàn xuất thân từ gấm hai mặt của phường Thải Vân.
Giữa bàn đặt một lư hương đồng, mùi hương nhàn nhạt từ trong lư hương nhẹ nhàng tản ra, hương vị tươi mát hợp lòng người, loại hương liệu này không phải do hoàng triều Thịnh Vinh sản xuất, cho dù là trong hoàng cung cũng chỉ có vài vị phi tử được sủng ái dùng.
“Ta tới tìm ngươi là muốn ngươi giúp ta điều tra một chuyện, ngươi đã biết bệnh của Quân Mặc Thần, ta nghĩ trên đời này hẳn vẫn có biện pháp cứu hắn, hoặc là giúp hắn kéo dài tánh mạng, hoặc là để cho hắn chịu ít đau khổ, tóm lại đều tốt. Lúc trước ta có bảo Dương Lâm hỗ trợ tra về bệnh của Quân Mặc Thần, thu hoạch không lớn, hố nhất chính là Hồng Dược, trước khi chết lưu cho ta cái gì mà phương pháp tục mệnh, kết quả một chút tác dụng cũng không có, trái lại cảm giác như đang trả thù ta khiến bà ngột ngạt lúc bà còn sống vậy.”
Đông Phương Triệt dừng một thoáng, sau đó nói: “Sư phụ tuy hành vi quái gở, nhưng nếu bà đã ưng thuận hứa hẹn, thì nhất định sẽ không thất hứa, nếu trước khi bà đi đã lưu lại đồ, chắc chắn có thâm ý của bà, đồ bà lưu lại ngươi còn giữ không?”
“Giữ.” Vân Thanh Nhiễm không chỉ giữ lại mà còn mang theo bên mình, Đông Phương Triệt hỏi, nên lấy ra cho hắn xem. Thầm nghĩ, chẳng lẽ Hồng Dược trước khi đi vẫn bẫy nàng?
Đông Phương Triệt từ trên tay Vân Thanh Nhiễm tiếp nhận phong thư viết “Phương pháp cứu mạng” kia.
Đông Phương Triệt nhíu mày, sau đó đứng dậy từ trong phòng tìm huyệt vị đồ của cơ thể người, gian phòng này cho Mộ Dung Tu ở một thời gian, có không ít sách thuốc.
Lại từ trên thư án mang tới một cây bút son, từ phong thư Hồng Dược lưu lại đánh dấu huyệt vị tương ứng bên trên.
Chuyện bất ngờ xuất hiện…
Những huyệt vị này hình thành hai chữ Trung văn.
Những huyệt vị đó hình thành chữ “Bình Nguyệt”, lừa người nhất chính là chữ “Nguyệt” kia lấy cả nửa người dưới để viết, khó trách Vân Thanh Nhiễm dựa vào nó sờ khắp toàn thân Quân Mặc Thần.
“Ta nghĩ, Hồng Dược là muốn bảo ngươi đi sơn trang Bình Nguyệt.” Đông Phương Triệt nói.
“Sơn trang Bình Nguyệt?” Vân Thanh Nhiễm không có gì ấn tượng đối với địa danh này.
“Sơn trang Bình Nguyệt nằm ở thành Tứ Phương, Lạc thần y nổi tiếng xa gần là trang chủ của sơn trang Bình Nguyệt. Sư phụ đã từng có một ít giao tình với trang chủ sơn trang Bình Nguyệt, y thuật của Thương Lan giáo thiên về tà môn, mà y thuật của Lạc thần y lại tương đối chính thống, hai người mỗi người mỗi vẻ, sư phụ và Lạc thần y từng luận bàn, đến nay chưa phân thắng bại.” Đông Phương Triệt giải thích.
“Cho nên bà ấy muốn ta đi sơn trang Bình Nguyệt tìm Lạc thần y?”
Hồng Dược bà thật sự là trước khi đi cũng không quên bẫy Vân Thanh Nhiễm, sơn trang Bình Nguyệt thì nói sơn trang Bình Nguyệt đi, vì sao còn phải bẫy như vậy, làm hại Vân Thanh Nhiễm chịu không ít thiệt.
“Hẳn là như thế.” Lúc Đông Phương Triệt còn rất nhỏ đã ở cùng Hồng Dược, đối với tính khí của Hồng Dược thật ra là người hiểu rõ nhất.
Cả đời này của Hồng Dược, võ công tuyệt học do Đông Phương Triệt kế thừa, y học dược học do Mộ Dung Tu kế thừa, Thương Lan thất tuyệt cùng vị trí giáo chủ thì lại do Vân Thanh Nhiễm kế thừa.
Nói đến hiểu rõ Hồng Dược nhất, vẫn là Đông Phương Triệt, chẳng qua Đông Phương Triệt hiểu thì hiểu, nhưng không thích nói, hơn nữa tính tình của hắn chỉ khó trị hơn Hồng Dược, không dễ đoán hơn Hồng Dược, lúc Hồng Dược còn sống sợ nhất là đại đồ đệ này của bà, thấy võ công của hắn dần dần cao hơn mình, kiêu ngạo cũng lớn hơn mình, Hồng Dược chỉ có thể nhìn trời thở dài, sư môn bất hạnh mà!
“Cảm ơn.” Vân Thanh Nhiễm cảm ơn, nếu không có Đông Phương Triệt, kết quả của phong thư này phỏng chừng sẽ bị nàng cầm đi cất đáy hòm.
“Nếu ngươi ở chung với bà thêm mấy ngày nữa thì sẽ càng hiểu tính bà hơn, sẽ sớm nghĩ đến việc tìm đáp án từ trên phong thư, ta nghĩ lúc bà đưa ngươi phong thư này nhất định không nghĩ đến Nhị sư đệ sẽ điên.” Đông Phương Triệt nói.
Nếu Mộ Dung Tu không điên, ý tứ mà Hồng Dược giấu trong phong thư hẳn đã sớm bị phát hiện. Vân Thanh Nhiễm hiểu Hồng Dược không bằng Đông Phương Triệt và Mộ Dung Tu, tính tình bà quái gở, nhưng vẫn có chừng mực.
“Ta đã biết, ta nghĩ ta sẽ thuyết phục Quân Mặc Thần đi sơn trang Bình Nguyệt.” Hồng Dược đích xác không giống người lấy chuyện quan trọng như vậy ra nói giỡn.
“Ta cùng với Tĩnh Nhi đi cùng ngươi.” Đông Phương Triệt nói, đây không phải thỉnh cầu của hắn mà là quyết định.
“Vì sao?” Vân Thanh Nhiễm hỏi.
“Tiện đường.”
“Ừ?”
“Ta có việc cần đi thành Tứ Phương.”
Vân Thanh Nhiễm không hỏi nhiều, tiện đường thì tiện đường đi, cũng tốt.
Về thành Tứ Phương, sau khi Vân Thanh Nhiễm trở về cũng đã lật xem một ít tư liệu, cũng hỏi Quân Kiệt bọn họ, thành Tứ Phương không thuộc về hoàng triều Thịnh Vinh, cũng không thuộc về Bắc Yến, nó nằm ở nơi giao tiếp giữa hoàng triều Thịnh Vinh và Bắc Yến, nơi này địa thế hiểm yếu, lại là khu chuyển tiếp buôn bán, vì thế nên có một tòa thành trì đặc thù này —— thành Tứ Phương.
Thành Tứ Phương không thuộc về bất kỳ một quốc gia nào kẹp ở giữa hai đại quốc, cũng cân bằng hai đại quốc, bởi vì hai phe đều không hy vọng thành Tứ Phương trở thành thế lực đối phương, vì thế nên hình thành một loại quan hệ cân bằng độc đáo.
Mà thành chủ của thành Tứ Phương cũng nghiễm nhiên là một hoàng đế, thành Tứ Phương do y định đoạt, quân chủ hai nước ở thành Tứ Phương cũng không hề có tác dụng.
Thành Tứ Phương mậu dịch phồn hoa, cùng với sự nghèo khó chung quanh đã hình thành so sánh rõ rệt, điều này có quan hệ với vị trí địa lý độc đáo của nó, cũng có quan hệ với ánh mắt độc đáo của thành chủ.
Lúc đầu thành Tứ Phương dựa vào bán binh khí lập nghiệp, chỗ giao giới hai nước nhiều chiến loạn, cho dù không có loạn lạc, cũng có không ít quân đội phòng thủ, có quân đội thì cần binh khí, trong thành Tứ Phương có người rèn tạo binh khí ưu tú nhất trong Tứ Vũ, có trang bị chế tạo binh khí hoàn mỹ nhất.
Mà hiện giờ, thành Tứ Phương không chỉ bảo lưu công xưởng rèn tạo binh khí hoàn mỹ đầy đủ sớm nhất, lại càng phát triển buôn bán nhiều mặt hàng, mức độ phồn hoa quả thực làm cho người ta không thể tin được.
Tuyệt đối là một tòa thành trì không thể cứng rắn xông vào, danh hào Trấn Nam Vương tới thành Tứ Phương căn bản không dùng được.
Ai, bây giờ vẫn nên ngẫm xem nên thuyết phục Quân Mặc Thần đồng ý để nàng đi một chuyến này như thế nào, nếu là trước kia, nàng đi thì cứ đi, chẳng qua hiện tại…
Mang thai không thể hành động không quan tâm như vậy, hơn nữa Quân Mặc Thần cũng sẽ không dễ dàng đồng ý để nàng đi một chuyến này.
Nhưng nàng chờ được đứa trẻ sinh ra, nàng sợ hắn đợi không được, mùa đông này chính là sinh nhật hai mươi hai tuổi của hắn, mặc kệ ngày đó thần y chẩn đoán bệnh cho hắn nói hắn sống không quá hai mươi hai tuổi là thật hay giả, điều này đều giống như một điểm dừng xảy ra ở trước mặt bọn họ.
Nếu hiện tại không thừa dịp bụng của nàng còn chưa quá rõ ràng, thân thể còn không quá nặng đi một chuyến, thì sau này càng không được.
Quả nhiên sanh con là một việc phiền toái mà! Ai, Vân Thanh Nhiễm thở dài một hơi.
Từ Trân Thúy các đi ra, Vân Thanh Nhiễm gặp xe ngựa của phủ Trấn Nam Vương, hơn nữa là xe ngựa chuyên dụng của Quân Mặc Thần.
Quân Mặc Thần từ bên trong vươn một bàn tay ra, hắn là tới đón Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm lên xe ngựa, Quân Mặc Thần vẫn nhắm mắt dưỡng thần, không hỏi nàng đã đi nơi nào, cũng không hỏi nàng đi gặp người nào, vì sao phải mặc nam trang, vì sao phải mang mặt nạ.
“Ngươi tới bắt gian?” Vân Thanh Nhiễm hỏi, bằng không vì sao phải đi theo nàng ra bên ngoài?
“Ta tới đón nàng.” Quân Mặc Thần sửa lại, sau đó vẫy vẫy tay với Vân Thanh Nhiễm, “Đến trong lòng ta.”
Quân Mặc Thần không mở mắt, chỉ chừa vị trí để Vân Thanh Nhiễm dựa qua.
“Ô ô ô ——”
Vân Thanh Nhiễm nghe được tiếng kêu lại tìm được cún con chưa mở mắt ở trong áo lông cáo thật dày của Quân Mặc Thần, nó còn nhỏ vẫn chưa biết kêu gâu gâu, chỉ biết ô ô ô, cún con không nhìn thấy đồ đang cào loạn ở trên thân Quân Mặc Thần, bốn móng vuốt cào cào trên áo lông cáo của hắn.
“Ngươi cũng mang nó đến à?” Kỳ thật lúc hắn khó chịu tức giận vẫn vô cùng đáng yêu, Vân Thanh Nhiễm cảm thấy hình ảnh cún con bò lên trên người Quân Mặc Thần cực kỳ hài hòa.
“Ta định mang nó ra ngoài vứt bỏ.” Quân Mặc Thần không thèm thừa nhận là mình mang theo Tiểu Thần Thần tới đón Vân Thanh Nhiễm đâu.
“Vậy sao ngươi không vứt?” Vân Thanh Nhiễm coi như nhìn ra Quân Mặc Thần đang khẩu thị tâm phi.
“Ta thay đổi chủ ý, tính toán nuôi mập một chút, làm thịt ăn.” Quân Mặc Thần mặt không đỏ tim không đập nói dối, chỉ là trên khuôn mặt trắng bệch vì bệnh có hơi không được tự nhiên, còn không nhìn thẳng Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm xê dịch vị trí, càng đến gần Quân Mặc Thần hơn, nhưng không dựa sát vào trong ngực của hắn như hắn nói.
“Quân Mặc Thần, ta muốn đi sơn trang Bình Nguyệt.”
Quân Mặc Thần liếc Vân Thanh Nhiễm, tư thế tao nhã, hoàn toàn không có bộ dạng vô lại lúc cầu hoan vừa rồi. Khiến Vân Thanh Nhiễm nhất thời ảo giác Quân Mặc Thần mà nàng nhìn thấy ở trên giường cùng với Quân Mặc Thần trong ngày thường căn bản chính là hai người.
“Ta muốn đi mời Lạc thần y trị bệnh cho ngươi.” Vân Thanh Nhiễm lại bổ sung.
“Ý ái phi là, nàng muốn đi sơn trang Bình Nguyệt cầu y cho bản thế tử?” Quân Mặc Thần nheo lại ánh mắt, không đồng ý đối với đề nghị của Vân Thanh Nhiễm, nhíu mày một lúc sau, nở nụ cười, “Ái phi có thể còn không biết, sơn trang Bình Nguyệt và phủ Trấn Nam Vương là kẻ thù truyền kiếp, dưới gầm trời này người không nguyện ý trị liệu cho bản thế tử nhất chỉ sợ sẽ là người của sơn trang Bình Nguyệt. Bằng không ái phi nghĩ lấy đại danh của Lạc thần y, phụ vương mẫu phi không mời ông ta tới à?”
Vân Thanh Nhiễm trầm mặc một lát, “Là cừu hận không thể hóa giải?”
Quân Mặc Thần hờ hững cười một tiếng, “Lạc thần y từng làm cứu tiền Lục hoàng tử phi, có quan hệ rất tốt với tiền Lục hoàng tử, mà tiền Lục hoàng tử là chết ở trên tay phụ vương. Sau khi Lục hoàng tử qua đời Lạc thần y ẩn cư ở thành Tứ Phương, lập sơn trang Bình Nguyệt, xem như thống hận hoàng tộc Dạ thị.”
Nếu có thể, vị Lạc thần y kia còn muốn giết phụ vương của hắn để báo thù cho tiền Lục hoàng tử.
Quân Mặc Thần nói xong, chờ Vân Thanh Nhiễm phản ứng, kết quả đợi thật lâu sau, phát hiện Vân Thanh Nhiễm trầm mặc.
“Sao vậy? Ông ta không chữa thì không…” Không chữa thì không chữa, Quân Mặc Thần muốn nói với Vân Thanh Nhiễm như vậy.
“Nói nhảm quá nhiều.” Vân Thanh Nhiễm cắt đứt lời Quân Mặc Thần.
“Hử?” Lời nói đến một nửa lại bị Vân Thanh Nhiễm trách mắng một tiếng “Nói nhảm quá nhiều”, Quân Mặc Thần vô tội.
“Ông ta không chữa, thì trói ông ta lại, cùng lắm thì kê đơn ông ta, trói người nhà ông ta, tóm lại buộc ông ta cứu.”
“Như vậy rất đê tiện.” Quân Mặc Thần đánh giá.
“Mạng người cũng không còn, quản đê tiện hay không làm cái gì?”
Chỉ cần có thể đạt được mục đích, Vân Thanh Nhiễm không để ý đê tiện hạ lưu vô sỉ, đây là chuyện liên quan đến một mạng người, chỉ bởi vì biết đối phương có cừu oán với đời trước của mình, không cứu thì không làm à?
“Quân Mặc Thần ta nói cho ngươi biết, chuyện này ta quyết định, đi đường mệt nhọc ngươi không chịu được, ta sẽ đi buộc người kia, lần này ta có việc nhắn trước với ngươi, không được nói ta không để ý cảm thụ của ngươi.”
Vân Thanh Nhiễm cứ quyết định như vậy. Nghĩ quá nhiều không có ý nghĩa, sẽ chỉ làm sự tình trở nên phức tạp, Vân Thanh Nhiễm thích gọn gàng, thẳng đến mục đích mà đi.
“Cho ta một lý do.” Quân Mặc Thần nhìn Vân Thanh Nhiễm, dường như muốn nhìn thấu nàng.
Bị Quân Mặc Thần nhìn chăm chú, Vân Thanh Nhiễm cảm giác máu ở trong thân thể mình đang chạy lên trên, hai má hơi nóng lên.
Hắn hỏi nàng vì sao, việc này thì có cái gì mà vì sao, trên thế giới này, người đầu tiên đối tốt với nàng là hắn, người nàng gả là hắn, người mang cho nàng tính thể nghiệm là hắn, cha của đứa bé trong bụng nàng cũng là hắn, hiện giờ người cùng sống với nàng dưới một mái hiên vẫn là hắn, nàng muốn giữ lại tính mạng của hắn, còn cần lý do à?
Quân Mặc Thần đứng dậy, tới gần Vân Thanh Nhiễm, khiến nàng không thể tránh né câu hỏi của hắn, “Nói cho ta biết, Thanh Nhiễm, vì sao chấp nhất muốn lưu ta lại như vậy.”
Dựa vào quá gần, hơi nóng phun ra từ trong miệng hắn đều phả lên trên mặt nàng, ấm áp.
Vân Thanh Nhiễm nghiêng mặt.
Quân Mặc Thần đưa tay kéo mặt của nàng trở về, thở dài, “Nàng nha, chỉ biết tra tấn ta, sinh một thân bệnh này cũng không giày vò ta bằng nàng.”
Quân Mặc Thần thở dài một hơi nói, khóe miệng cũng mang theo cười, lại không u oán như chính lời hắn nói.
“Ngươi ít oan uổng ta đi, ta tra tấn ngươi thế nào.” Vân Thanh Nhiễm phản bác.
“Tâm ý của ta nàng đều nghe thấy được, cố tình nàng làm bộ như không nghe thấy, náo loạn lòng ta, mang nam nhân trở về thì thôi, kết mấy người bạn cũng được, ta không cho nàng kết bạn lúc nào, nàng lại giấu đi, không nói với ta, gạt ta. Xem ta u oán nàng còn vui vẻ, nhặt về một con chó nhỏ thì gạt ta sang một bên, thấy thế nào ta cũng không được nàng để ý bằng nó. Chuyện của ta cũng vậy, nếu nàng muốn biết, ta tất nhiên sẽ nói cho nàng, nàng ngược lại, một câu không có hứng thú giội một chậu nước lạnh, so với gió bên ngoài còn lạnh thấu xương hơn.”
Quân Mặc Thần nhớ kỹ từng chuyện, đem tất cả ủy khuất mà Vân Thanh Nhiễm cho hắn ngày hôm nay đều nói ra, tự giận tự oán, ánh mắt lại dịu dàng, mang theo sủng nịch.
Vân Thanh Nhiễm khiến hắn bất an là thật, nhưng tâm tình khó chịu này hắn lại nhận cam tâm tình nguyện.
Nghe thấy Quân Mặc Thần nói trắng ra như vậy, mặt Vân Thanh Nhiễm không khỏi đỏ lên, đầu không khỏi rũ xuống, có chút thẹn đỏ mặt, không biết nên tiếp lời thế nào.
Quân Mặc Thần vươn tay sờ mặt Vân Thanh Nhiễm, “Mặt đỏ cái gì, cùng giường chung gối cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, hiện giờ đỏ mặt có phải hơi trễ rồi không.”
Cùng giường chung gối thật sự không chỉ một hai lần, nhưng mà ngươi nói lời thẳng thắn như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
“Dù vậy, ngươi cũng không thể thay đổi quyết tâm ta muốn đi sơn trang Bình Nguyệt tìm Lạc thần y.” Một khi Vân Thanh Nhiễm đã quyết định, thì sẽ không thay đổi, huống chi chuyện này cũng không cần phải thay đổi.
“Nàng muốn đi sơn trang Bình Nguyệt cũng không phải không thể, ta sẽ đi cùng nàng.” Đây là nhượng bộ của Quân Mặc Thần.
“Không được, tình huống thân thể ngươi mọi người chúng ta đều biết rõ, ta biết ngươi có một thân nội lực hùng hậu, khi tất yếu ngươi có thể dựa vào nội lực che chở thân thể của chính mình, nhưng đây không phải là kế lâu dài, ngươi có thể dựa vào một thân võ công che chở mình một hai canh giờ, thậm chí bốn năm canh giờ, nhưng ngươi có thể che chở mình một ngày hai ngày thậm chí càng lâu hơn không? Không thể! Mộc tiên sinh đã nói với ta rồi, ngươi nhất định phải dùng nội lực che chở tâm mạch của mình mới có thể duy trì sinh mệnh, nếu không thể, ngươi chỉ có chết, cho nên mặc dù ngươi có một thân tuyệt thế võ công, nhưng không cần dùng thì đừng dùng. Lần này đi sơn trang Bình Nguyệt, không có mười ngày nửa tháng là không đến được, trên đường này ai tới cam đoan tính mạng của ngươi an toàn?” Vân Thanh Nhiễm không đồng ý để Quân Mặc Thần cùng đi.
“Cơ thể của ta như thế nào trong lòng ta nắm chắc, nàng cũng biết thời gian của ta không nhiều đúng không? Một khi đã như vậy nàng còn dám yên tâm để ta một người ở nơi này, tự mình đi tìm thần y gì kia, nếu thần y còn chưa tìm được trở về, ta đã chết ở kinh thành, trước khi chết không được gặp nàng một lần cuối cùng, nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng thương đúng không?”
Quân Mặc Thần biết thân thể của chính mình, hắn còn không chết nhanh như vậy, nhưng nếu nữ nhân này chạy ra ngoài, để cho hắn mỗi ngày ở trong nhà lo lắng đề phòng, làm không tốt thì thật sự sống không được lâu.
Lạc thần y mà nàng nói lúc trước hắn từng nghĩ đến, chậm chạp không đi tìm có một nguyên nhân rất lớn là trước kia hắn không có gì để lưu luyến, sống chết với hắn mà nói cũng không đáng sợ, xem nhẹ sống chết cũng không muốn đi giằng co nữa.
Hiện giờ hắn có nàng, bọn họ còn có một bảo bảo, hắn rất sợ chết, tự nhiên cũng muốn cầu y khắp nơi, tranh thủ cho chính hắn một con đường sống.
Dựa theo Mộc Bách Dương nói, nếu hắn bảo vệ tâm mạch, coi như kéo theo thân thể như vậy cũng có thể chống đỡ được, nhưng hắn không muốn thế, mang theo thân thể như vậy, cho dù có thể sống sót, cũng không thể che chở tốt cho nàng, ngược lại khiến nàng lúc nào cũng quan tâm mình, đây không phải điều hắn hi vọng nhìn đến.
“Trong miệng ngươi có thể có một lời nào hay không? Động một chút là chết với chết.” Vân Thanh Nhiễm liếc trắng Quân Mặc Thần, một giây trước còn bởi vì lời nói của hắn mà nóng bừng hai má, một giây sau đã bị lời nói sát phong cảnh của hắn làm cho tâm tình cảm động gì cũng không còn.
“Ha ha…” Quân Mặc Thần nở nụ cười, cười rất thoải mái, ánh mắt xinh đẹp cong thành hình trăng khuyết, thanh âm thanh thúy tràn ngập từ tính quanh quẩn trong xe ngựa, từng tiếng từng tiếng, vô cùng dễ nghe.
Nhìn một mặt khó chịu của Vân Thanh Nhiễm, Quân Mặc Thần đột nhiên cảm thấy thoải mái.
“Cười cái gì mà cười! Chỗ nào buồn cười!” Rõ ràng là vấn đề rất nghiêm túc, thế nhưng hắn lại còn cười, cười muội ngươi ấy! Vân Thanh Nhiễm khó chịu.
Quân Mặc Thần cười một lúc lâu, cười đến khi Vân Thanh Nhiễm cũng sắp đổi mặt mới ngừng lại được.
Quân Mặc Thần nhéo gương mặt khó chịu của Vân Thanh Nhiễm một hồi, “Trở về ta sẽ để người trong phủ chuẩn bị thoả đáng cho ta, ta và nàng cùng đi thành Tứ Phương, chẳng qua nàng phải cùng ta đi chậm một chút, lộ trình ngắn thân thể của ta không có vấn đề, nếu mười ngày nửa tháng thì ta ăn không tiêu; hơn nữa nàng cũng không thể, hiện giờ nàng mang thai, đừng tưởng rằng hai ngày này nôn nghén không còn nghiêm trọng thì không quan trọng, lần đầu tiên làm nương, cũng phải chú ý đến thân thể của mình biết không? Cho dù nàng không hài lòng cũng không có tác dụng, phu là trời, xuất giá phải tòng phu.”
Vân Thanh Nhiễm nghĩ nghĩ, không phản đối chuyện Quân Mặc Thần đồng hành, dù sao như vậy càng tiết kiệm thời gian, hắn cùng đi, sau khi thu phục Lạc thần y ở bên kia là có thể trị liệu luôn, so với việc nàng mang Lạc thần y về trị liệu cho hắn tiết kiệm được một nửa thời gian. Về phần một câu “Phu là trời, xuất giá phải tòng phu” bị Vân Thanh Nhiễm tự động lọc bỏ, ai muốn xuất giá tòng phu!
Tiếp theo Vân Thanh Nhiễm lại bổ sung một câu, “Trừ bỏ ta ra còn có người khác cùng đi.”
“Ai?”
“Chính là nam nhân mà hôm nay ta mang về vương phủ.” Vân Thanh Nhiễm thành thật trả lời.
“Nàng đang thành tâm tính toán khiến ta tức chết đúng không?” Quân Mặc Thần bất đắc dĩ lắc đầu, “Thôi, chỉ cần một ngày ta chưa chết, hắn nhất định chỉ có thể làm gian phu.”
“Gian phu của ta không phải ngươi à?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook