Phùng Xuân - Đại Giang Lưu
Chương 92: Năm mới

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mẹ, giữa chúng ta đã thành thế nào, trong lòng mỗi người biết rõ, mà cái gì khiến mọi thứ thay đổi thành như vậy, chúng ta cũng biết. Đều đã trải qua nhiều năm yên ổn, mẹ, đừng làm ầm ĩ nữa, ầm ĩ lên đẹp mắt không?” (Dương Đông)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phùng Xuân cùng Lâm Dũng về đến nhà đã là buổi chiều, nguyên liệu nấu ăn đã sớm mua xong, cậu liền phân công Lâm Dũng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị nấu cơm.

Lâm Dũng vốn không muốn cùng ở cạnh hai người bọn họ, hiện tại y gặp mặt Dương Đông vẫn còn hơi xấu hổ, tuy rằng Dương Đông đã rất rộng lượng, không hề chỉ trích chuyện hai anh em họ giả vờ giả vịt suốt bao lâu nay, nhưng Lâm Dũng vẫn cảm thấy có lỗi, Phùng Xuân và Dương Đông khó khăn lắm mới về cùng một nhà, y cứ đứng giữa lúc lắc trong tầm mắt người ta thì coi sao được.

Chẳng qua suy nghĩ của y Phùng Xuân lại không thích, câu đầu tiên nói ra liền giữ người lại, “Anh, chúng ta lâu rồi không qua năm mới cùng nhau.”

Đúng thật là vậy, chuyện xưa xảy ra, y lên đại học, Phùng Xuân được vợ chồng Phùng gia thu dưỡng, hai người liền biến thành người xa lạ. Sau đó mặc dù ở cùng một bầu trời Bắc Kinh, lại cũng chỉ liên hệ âm thầm, ngoài mặt, đừng nói là ăn cùng nhau bữa cơm, ngay cả nói chuyện còn phải cẩn thận, rất sợ bị người khác nhìn ra bọn họ có quen biết.

Từng bước thót tim, nơm nớp lo sợ sống tới bây giờ, rốt cuộc đã có thể ngồi chung một chỗ.

Lâm Dũng cho dù biết điều hơn nữa, lúc này chân cũng bước không đi nổi.

Phùng Xuân liền đưa rổ hẹ cho y, bảo y đi lặt —— đây là làm nhân cho sủi cảo ăn vào đêm nay, hôm qua Phùng Xuân hỏi Dương Đông muốn ăn gì, Dương Đông liền nói muốn ăn nhân rau hẹ trứng gà, thứ này chắc chắn không thể chờ lát nữa xem chương trình đón xuân mới lặt, chỉ có thể đưa cho Lâm Dũng làm ngay bây giờ.

Bên phía cậu cũng đang vội vàng làm đồ ăn tối. Tôm rang cay, cá hấp, gà hầm nấm, còn có thịt bò viên, gạo nếp nấu táo đỏ, thịt kho tàu, canh cải thảo. Đây là Phùng Xuân tối hôm qua tranh thủ lúc Dương Đông rảnh rỗi đã hỏi qua anh trước. Tất cả đều không phải những món khó nấu, cũng rất có không khí gia đình, không đó có không ít món chính là những món ngày xưa hai người họ còn bé rất thích ăn, tràn đầy cảm giác hồi ức.

Tay chân cậu nhanh nhẹn, bên Lâm Dũng mới lặt được phân nửa mớ hẹ, bên cậu đã xử lý xong cả cá, tôm, gà, còn thuận tay hầm luôn thịt kho tàu, sau đó chạy sang lặt hẹ chung với Lâm Dũng. Lâm Dũng nói thật lòng, dù vẫn biết là Phùng Xuân nấu ăn giỏi, thường thường hai mời người tới nhà ăn cơm để giữ quan hệ, thế nhưng không ngờ cậu có thể nhanh tay thành như vậy, không khỏi hơi đau lòng, “Đây là luyện ra từ khi nào vậy?”

Phùng Xuân tinh ý, nghe lời này liền hiểu tâm tư của Lâm Dũng, cố ý giải thích bâng quơ, “Lên đại học là luyện ra, cũng không phải cố tình gì, mà thật sự thức ăn ở căn tin trường quá khó ăn, thịt không cho được mấy miếng còn đắt gân chết, em liền mua nồi cơm điện về luôn, lâu dần tay nghề cứ vậy mà ra.” Cậu không muốn khiến Lâm Dũng đau lòng, liền hứng thú bừng bừng kể chuyện mình học đại học, “Anh không biết đâu, em khi đó còn được người ta gọi là mặt ngọc khéo tay đây, nguyên liệu nấu ăn gì cũng không làm khó được em. Sau này ngay cả đồ ăn em cũng chẳng cần mua, một đống người tự động dâng đồ lên chở em làm. Ha ha, vì một cái đùi gà mà hành hạ nhau tận mấy ngày, ngẫm lại liền thấy vui.”

Cậu nói đến cao hứng, Lâm Dũng tất nhiên sẽ không đề cập chuyện không vui, hai anh em trò chuyện một hồi liền lặt xong mớ hẹ. Phùng Xuân nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ, liền bảo Lâm Dũng rửa rau, cậu thì bắt tay nấu cơm.

Chờ đến sáu giờ, mùi thức ăn thơm lừng đã bay đầy nhà. Nơi ở này của Dương Đông lấy trắng đen làm màu sắc chủ đạo, cũng bởi nhờ có Phùng Xuân, cậu mua hoa tươi làm trang trí, có những mẩu giấy cắt dán trên cửa sổ, còn có hương thơm thức ăn, không gian trở nên thật ấm áp.

Lâm Dũng nhìn cũng không nhịn được mà nói, “Rốt cuộc có bộ dáng gia đình.”

Lúc này, chương cửa vang lên. Phùng Xuân liền cười mắng một câu, “Trong nhà có người rồi, ngay cả cái chìa khóa cũng lười cầm theo.” Dứt lời, cậu giảm lửa, đi ra mở cửa, chỉ là không ngờ tới, cửa vừa mở, người bên ngoài lại không phải Dương Đông.

Đó là một người phụ nữ trung niên ăn mặc cực kì sang trọng, áo khoác da chồn, túi xách Armani, trên mặt trang điểm lộng lẫy, một đôi mắt hạnh nhìn cậu đầy bất thiện, bà cau mày nhìn cậu một lượt, hỏi, “Cậu chính là Phùng Xuân đi.”

Bà biết Phùng Xuân, Phùng Xuân tất nhiên cũng biết bà là ai, đây chẳng phải ai xa lạ, chính là mẹ của Dương Đông, Phí Tuyết. Phùng Xuân khi còn bé thường chạy sang nhà Dương gia chơi, hai nhà thân như một gia đình, tất nhiên thường gặp được bà. Chẳng qua Phí Tuyết mười lăm năm trước, lại không phải bộ dạng này, bà khi đó giống như mẹ cậu, đều là cô vợ thanh tú xinh đẹp, cũng không thích trang điểm lộng lẫy, quần áo và vật dụng hằng ngày luôn lấy khiêm tốn vừa người là chính.

Thật không ngờ tới, bây giờ phong cách của bà thay đổi thật lớn, thành bộ dáng này.

“Phải.” Phùng Xuân gật đầu đáp lại. Thật ra trước kia ấn tượng của cậu đối với Phí Tuyết rất rốt, chỉ là quay về Bắc Kinh bốn năm nay, ấn tượng đối với Phí Tuyết liền trở thành —— không hận, dù sao giữa bọn họ không có quan hệ máu mủ gì, chẳng qua cậu cảm thấy thật buồn nôn, người phụ nữ này từng thân thiết với mẹ cậu như vậy, nhưng đến khi Chu Hải Quyên leo lên, lại làm như đã quên mất hết thảy, trở thành bạn thân của Chu Hải Quyên. Điều này dẫn đến thái độ của cậu đối với Dương Đông, cũng từ người có thể dựa vào, trở thành người cần phải thăm dò.

Chỉ là những thứ đó cũng không còn quan trọng nữa, huống hồ bất luận bà ra sao, cũng là mẹ của Dương Đông, Dương Đông chưa nói bà thế nào, thì Phùng Xuân dù cho có chán ghét, cũng không có đủ lập trường để làm lơ bà, đây còn đang ở nhà của Dương Đông.

Cậu liền mời bà vào, “Ngài là bác gái Dương đi, Dương Đông còn chưa trở lại, ngải cứ vào ngồi, tôi đi rót nước cho ngài.”

Phí Tuyết chỉ trả lời cậu một câu, “Nhà này họ Dương không họ Phùng, cậu làm chủ nhân cái gì?”

Lời này đã đủ lộ rõ thái độ không tốt. Phùng Xuân nghe xong liền đứng lại, cũng không đi đến bàn trà rót nước cho bà nữa, nói thẳng, “Ồ, vậy ngài tự nhiên.” Nói xong, cậu cũng không quay đầu liền đi thẳng vào bếp, đó là mẹ của Dương Đông, cậu không trêu chọc nổi, mà cũng không phớt lờ được.

Lâm Dũng đứng trong bếp nhìn toàn bộ quá trình, có hơi bận tâm hỏi Phùng Xuân, “Bà ta thật sự là mẹ của Dương Đông à, sao tự dưng lại tới?”

Làm trợ lý cho Dương Đông bốn năm Lâm Dũng tất nhiên là biết Phí Tuyết, nhưng cũng rõ ràng, quan hệ giữa Dương Đông và Phí Tuyết sớm đã rất lạnh lùng. Ngoại trừ những khi Phí Tuyết sinh bệnh, Dương Đông mỗi tháng cũng chỉ đến thăm bà một hai lần, hai mẹ con gặp mặt không đến hai tiếng đồng hồ nhất định sẽ cãi vã. Quan hệ chính là kiểu nhìn nhau đã thấy phiền.

Mỗi cuối năm, Dương Đông cũng chỉ tới chỗ Phí Tuyết một lát, sau đó trở lại tiếp tục làm việc, hai mẹ con bọn họ cũng không cùng nhau đón năm mới. Phí Tuyết tuy rằng tức giận, thế nhưng cũng không thể làm sao được, mọi chuyện cứ vậy mà qua.

Năm nay, bà dĩ nhiên lại tới cửa, phản ứng đầu tiên của Lâm Dũng chính là, lần này đến là vì Phùng Xuân.

Y lo lắng nhìn Phùng Xuân, “Phí Tuyết không dễ chọc, Dương Đông còn không thể làm gì được bà ta.” Lâm Dũng nhỏ giọng nói. Phùng Xuân đang róc chỉ tôm lại không thèm để ý, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Phí Tuyết, sau đó nhỏ giọng, “Anh cho rằng em là cô bé Lọ Lem à, còn sợ mẹ chồng sao.” Cậu rất tự tin trong chuyện này, “Anh Đông sẽ xử lý tốt. Anh cứ bưng những thứ đã chuẩn bị xong ra đi.”

Lâm Dũng nhìn Phùng Xuân coi Phí Tuyết như người trong suốt không thèm đếm xỉa tới bà, cũng chỉ đành thở dài mặc kệ. Bưng những món ăn đã làm xong lên bàn cơm, tay nghề Phùng Xuân không phải bình thường, hương vị đã sớm tỏa khắp nhà, đến khi y trở lại, liền lén nói với Phùng Xuân, “Bà ta cứ nhìn chỗ bàn ăn mãi.”

Trong chốc lát, cửa nhà lại vang lên, lúc này nhất định là Dương Đông về. Cửa vừa mở, người còn chưa vào tới, thanh âm đã tiến lên trước, “Ồ, thơm quá, đây là xong xuôi hết rồi đây.” Sau đó có tiếng bước chân, chẳng bao lâu, giọng nói kinh ngạc của Dương Đông lại vang lên, “Mẹ, mẹ làm sao lại đến đây?”

Phí Tuyết hừ lạnh một tiếng, bực bội nói, “Tôi tới xem cậu đêm giao thừa còn không về nhà, là ở với ai đây.”

Bà dùng từ coi như còn lịch sự, chung quy không thốt ra các loại từ ngữ như con yêu tinh này nọ.

Dương Đông rõ ràng có hơi tức giận, “Sáng sớm nay không phải con đã ghé qua sao? Hơn nữa, chúng ta bao nhiêu năm đã không cùng đón giao thừa, trước kia tại sao mẹ không nói?”

Lý do của Phí Tuyết cũng đầy đủ, có lẽ bà ta cảm giác mình có lý, hoặc giả muốn để Phùng Xuân nghe được, cho nên, thanh âm cao lên không ít, ngay cả tiếng pháo nổ bên ngoài cũng không át được, “Tôi là mẹ anh, anh lại coi tôi là con mèo con chó một tháng tới gặp một lần là đủ. Tôi nuôi anh lớn như vậy, anh lại đối xử với tôi như vậy à? Trước kia không cùng đón giao thừa là vì anh tăng ca, nếu bây giờ không tăng ca, vậy thì về nhà ăn tết với tôi.”

Dương Đông hiển nhiên đã hết sức thất vọng với Phí Tuyết, chỉ cảm thấy bà rảnh rỗi kiếm chuyện, lạnh giọng nói, “Mẹ, mẹ đang cố tình gây sự, là mẹ nói, nuôi con còn không bằng nuôi con chó, liếc mắt xem con còn ngại nhiều, bảo con không có chuyện gì thì đừng xuất hiện trước mắt mẹ.”

Phùng Xuân ở bên trong nhíu chặt mày, trong ấn tượng của cậu Phí Tuyết đối xử với Dương Đông rất tốt, làm sao có thể nói ra lời như vậy?

Quả nhiên, Dương Đông vừa nói ra lời này, Phí Tuyết liền nổi đóa, mắng mỏ, “Tôi nuôi anh khôn lớn, những cái tốt anh chẳng nhớ rõ, tôi nói câu khó nghe anh lại nhớ tới bảy tám năm, anh làm con trai sao? Anh đây là làm thằng đòi nợ đi. Sinh thằng con như anh, không bằng trước đây tôi sinh một cục thịt cho rồi!” (nguyên văn “cục thịt” đó là “xá xíu” đó các cậu =.= ko hiểu đang cãi nhau nghiêm túc vậy lại đi so sánh với xá xíu là sao, nên tui mạn phép sửa thành cục thịt cho đỡ tụt mood hóng thị phi của tụi mình nha =))))))))

Bà có lẽ đã động tay, Phùng Xuân nghe thấy tiếng bộp bộp, sợ Dương Đông bị đánh, nhịn không được đi tới cửa phòng bếp, lại nhìn thấy Phí Tuyết chỉ cao đến vai Dương Đông, nhưng đúng là ra tay thật, chỉ là đánh anh thì cũng lao lực lắm, chỉ có thể đập đến lồng ngực với cánh tay Dương Đông. Vẻ mặt Dương Đông đang kiềm nén, để bà đánh tới hơn mười cái mới bắt lại cánh tay Phí Tuyết, bất đắc dĩ nói, “Mẹ, giữa chúng ta đã thành thế nào, trong lòng mỗi người biết rõ, mà cái gì khiến mọi thứ thay đổi thành như vậy, chúng ta cũng biết. Đều đã trải qua nhiều năm yên ổn, mẹ, đừng làm ầm ĩ nữa, ầm ĩ lên đẹp mắt không?”

Lời này hiển nhiên là chỉ chuyện Phí Tuyết ngoại tình. Bất luận là cha mẹ dạng gì, trước mặt con cái bị vạch trần chuyện như vậy cũng rất mất mặt. Sắc mặt của Phí Tuyết thoáng cái trắng bệch, bà giằng tay mình khỏi tay Dương Đông, trừng mắt nhìn hắn, trong miệng lại nói, “Anh không phải là bất mãn chuyện đó sao? Lẽ nào cha anh làm thì tốt hơn tôi? Đàm…”

Cái tên đó còn chưa bị bà nói ra, Dương Đông đã ngắt lời, “Mẹ, con không thèm để ý mẹ nghĩ thế nào, có chuyện đó thật không, mẹ biết, con cũng biết. Chúng ta ai cũng không thuyết phục được ai, tranh luận không có nghĩa lý gì. Nói chuyện hôm nay đi. Mẹ tới làm gì? Nếu muốn cùng con ăn tết, con hoan nghênh, còn nếu muốn phá, con đưa mẹ trở về.”

“Anh cứ thế mà cho rằng tôi không chiếm lý đi.” Phí Tuyết nhìn đứa con cao to, không còn cách nào, chỉ đành tức giận nói, “Tôi không cần anh đưa, anh hỏi tôi tới làm gì ư? Anh không phải nói rằng tôi không biết giữ gìn cho cha anh? Tôi cho anh biết, tôi nghe nói anh quen bạn trai, tôi tới đây thay cha anh nói, anh là con trai độc nhất của Dương gia, phải nối dõi tông đường, tìm một thằng con trai, tôi không cho phép, hai người chia tay ngay.”

Dương Đông giương mắt nhìn bà, cuối cùng nói một câu, “Thật buồn cười.”

Phùng Xuân nghe được nhiều điều mình không thích hợp nghe, liền đi vào bếp, bên ngoài hai mẹ con nói một hồi lâu, Dương Đông liền đi vào áy náy nói với Phùng Xuân, “Cơm tất niên e là tới tối nay mới ăn được, anh đưa mẹ về nhà.” Phùng Xuân cũng không giả vờ làm người lương thiện, tất nhiên sẽ không chủ động giữ Phí Tuyết lại, chỉ gật đầu. Đến khi Dương Đông trở lại, đã tới tám giờ, hơi nóng hầm hập của tối gần năm mới vì chuyện này mà khuyết thiếu đôi phần.

Lúc bưng thức ăn ra, Dương Đông cố ý theo Phùng Xuân vào bếp, từ phía sau ôm trọn cậu vào lòng, không chút do dự nói, “Em yên tâm đi, mẹ anh chính là muốn lấy đi sự chú ý của anh thôi, anh sẽ xử lý tốt.”

Phùng Xuân liền cười cười cảm thán một câu, “Bà ấy cũng thay đổi thật nhiều.”

Dương Đông hôn cậu một hơi, thấp giọng nói, “Thế nhưng anh đối với em sẽ không thay đổi. Mười lăm năm trước không đổi, sau này cũng sẽ không.”

____________

Trong truyện đón giao thừa, ngoài này chúng mình cũng sắp đón giao thừa này các cậu:>

Lâu quá mới thấy Phùng Xuân nấu ăn trở lại, giờ mình coi hình cho đỡ thèm ha (hoặc thèm hơn =.=)



Tôm rang cay



Cá hấp



Gà hầm nấm





Gạo nếp nấu táo đỏ (ko biết nấu kiểu nào nên mình xem cả 2 kiểu ha)



Thịt kho tàu



Canh cải thảo

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương