Phùng Xuân - Đại Giang Lưu
-
Chương 87: Tiến thêm một bước
“Không đâu, em sẽ không bỏ anh, em muốn sống, em sẽ không dấn thân vào nguy hiểm, em muốn bạc đầu cùng anh, anh Đông, em càng ngày càng thích anh, càng ngày càng không nỡ rời anh, đời này em sẽ không có thêm bất cứ tình cảm nào như vậy, em làm sao nỡ bỏ anh mà đi?” (Phùng Xuân)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mãi đến đêm khuya, Dương Đông mới mang một thân uể oải trở về, ngay cả áo khoác cũng không thèm cởi, liền nằm phịch xuống chiếc ghế sô pha dài mấy hôm nay tạm đặt vào phòng bệnh, cả người nằm sải ra, bộ dạng không còn sức lực động đậy.
Phùng Xuân không khỏi đau lòng, đi tới khều anh, “Nước tắm đã đung nóng, đi tắm rồi ngủ đi, anh làm sao mệt thành thế này?”
Dương Đông liền tóm lấy cái tay đang khều mình của Phùng Xuân, kéo người lại, Phùng Xuân loạng choạng ngã vào lồng ngực anh, mũi vừa vặn va vào lồng ngực cứng rắn của Dương Đông, nước mắt lập tức ứa ra.
Dương Đông tay dài chân dài, ôm cậu vào lòng, Phùng Xuân chỉ có thể cố gắng rướn đầu ra để hít thở, thuận tiện khóc lóc kể lể, “Đau quá đi mất, may là không có chỉnh hình mũi, nếu không đập kiểu này là lệch mũi chắc rồi, đến lúc đó anh liền có tên bạn trai bị méo mũi.”
Dương Đông thật ra vẫn không dám hỏi Phùng Xuân năm đó chỉnh hình gương mặt như thế nào. Anh đã từng lén quan sát, nhưng không nhìn ra điều gỉ cả, chỉ cảm thấy không giống khi còn bé nữa, nhưng cũng nhìn ra chỗ nào chỉnh chỗ nào không, hoàn toàn không giống như những gương mặt mĩ nam mĩ nữ đã từng phẫu thuật chỉnh hình như anh đã từng gặp trong giới giải trí.
Lúc này, Phùng Xuân hiếm thấy lại đề cập tới, cho dù anh bây giờ đang mệt muốn chết, cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, đưa tay nhéo nhéo cằm Phùng Xuân, hệt một tay công tử ăn chơi, nhìn trái nhìn phải, sau đó hỏi, “Rốt cuộc là chỉnh ở đâu vậy? Nhìn đoán không ra.”
Phùng Xuân cũng không có ý giấu anh, thật ra, cậu rất hài lòng với vẻ ngoài này. Cho dù ông trời có cho cậu thêm một cơ hội nữa, khiến cậu có thể biến thành bộ dạng Chương Thần, cậu cũng sẽ không muốn. Cậu chán ghét cái thân phận kia, còn có cái người mà thân phận kia phải thừa nhận —— Chương Kiến Quốc. Cậu không muốn có bất cứ quan hệ nào với ông ta, cậu cảm thấy như vậy chính là nhục nhã mình.
“Chỉnh mắt chỉnh trán.” Phùng Xuân giải thích với anh, “Lúc đó bị phỏng một bên mắt, chữa trị xong thì hai bên nhìn không giống nhau lắm, cuối cùng mới chỉnh lại, liền biến dạng. Còn có phần trán, độn thêm vào vài thứ. Khi đó còn nhỏ, hình dáng gương mặt cũng không nẩy nở hết, bây giờ lớn rồi thì tất nhiên trông càng không giống nữa.”
Phùng Xuân không thèm để ý chút nào, cầm tay của Dương Đông đưa lên vuốt nhẹ mặt mình, “Mẹ em rất sợ chữa trị cho em bị trễ, khi đó phẫu thuật mấy lần, đến khi vết thương trên mặt cấy da đã khôi phục rồi, người trong bệnh viện, gồm cả bác sĩ đều nói đã rất ổn, có thể đạt được hiệu quả như vậy chính là kì tích, cứ để vậy đi. Thế nhưng mẹ luôn cảm thấy rất có lỗi với em, liền gom góp hết tài sản, bán luôn cả căn tứ hợp viện của ông ngoại, dẫn em đi Nhật, tìm bác sĩ giỏi nhất, mới có được em bây giờ.”
Phùng Xuân dường như hiếm thấy lại có tâm tình tốt, đi nhớ lại những chuyện cũ không vui, cậu nói, “Cũng vì chuyện này, mẹ em dùng hết tất cả tiền để dành, đến khi Tráng Tráng sinh bệnh, mặc dù không thể nói là không còn đồng nào, nhưng mẹ em cũng không còn nhiều nữa. Nhắc tới cũng buồn cười, mẹ em làm phu nhân mười năm, nhìn Chương Kiến Quốc từ một thương nhân hạng trung trở thành một đại lão thương giới, mà lúc rời đi, tiền để dành trong tay chỉ có hơn mười vạn, còn không nhiều bằng tiền bán căn nhà ông ngoại để lại, thật buồn cười.”
“Cha dượng của em là một người tốt, đối xử với em rất thương yêu, đối với Tráng Tráng cũng vậy. Thế nhưng, bản lĩnh kiếm tiển của ông ấy chỉ tầm tầm, bản thân ông cũng chỉ là một công nhân nhỏ, một tháng nhận tiền lương năm ngàn. Tráng Tráng bị bệnh cần nhiều tiền chạy chữa, ông ấy không kiếm nổi.”
“Anh Đông.” Phùng Xuân không giãy dụa, nương theo vòng tay Dương Đông tựa vào lòng anh, nói, “Cho nên, em cảm thấy mình rất có lỗi với Tráng Tráng, mẹ em và cha dượng, nếu không phải tiêu hết tiền lên người em, Tráng Tráng liển sẽ không bệnh chết, mẹ và cha dượng cũng sẽ không đi Bắc Kinh, người một nhà em đều có thể sống thật khỏe, là em hại bọn họ.”
Phùng Xuân cực kì gian nan nói ra một kết luận như vậy.
Cậu nói xong liền im lặng, chỉ nằm đó, tiếng hít thở trở nên nặng nề, dường như có chút tức cảnh sinh tình.
Phùng Xuân như thế khiến Dương Đông thật đau lòng, làm sao lại là lỗi của Phùng Xuân chứ? Cậu chỉ là đứa trẻ, dì Đàm chẳng qua muốn dành hết những điều tốt nhất cho cậu, có gì là sai? Anh ôm chặt Phùng Xuân, hôn hôn gò má cậu, nhưng không bắt cậu xoay đầu lại để nhìn mặt anh, anh biết Phùng Xuân rất kiêu ngạo, không hẳn sẽ chịu cho anh nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình.
Anh nói, “Không phải lỗi ở em, kẻ gây nên mọi chuyện là Chương Kiến Quốc, em không nên dùng suy nghĩ này tự trừng phạt chính mình.”
“Nhưng mà em cũng không thể nào làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà sống trên cõi đời này.” Cậu siết chặt tay Dương Đông, “Anh Đông, mười lăm năm trước, Chương Kiến Quốc không phân tốt xấu làm em bị thương, đuổi em và mẹ ra khỏi Chương gia, em cực kì hận, nhưng mẹ lại nói với em, đường đời rất dài, em hà tất khiến ông ta chiếm lấy cuộc sống của mình? Em nghe lời mẹ, em và mẹ cố gắng sống tiếp, quên đi quá khứ. Nhưng anh Đông, từ khi xảy ra chuyện mười lăm năm trước, em không thể nữa.”
Cậu rốt cuộc nghiêng đầu, đối mặt với Dương Đông. Đôi mắt cậu ươn ướt, nhưng không có nước mắt, cậu chỉ chăm chú mà bình tĩnh nhìn Dương Đông, “Anh Đông, em yêu anh. Thế nhưng em không thể phủ nhận, em sống là vì báo thù, thậm chí đã từng, em có thể vì báo thù mà tìm đến cái chết. Có anh rồi, em còn có khát khao muốn sống, nhưng báo thù vẫn là gân là cốt của em, em không thể kéo nó ra khỏi người mình được.”
Dương Đông là người thông minh thế nào, kể từ lúc Phùng Xuân bắt đầu nói tới quá khứ, anh liền đã có suy đoán, bây giờ Phùng Xuân dừng lại ở đây, anh tất nhiên nghe đàn hiểu nhã ý, Phùng Xuân đây là đang khéo léo mà nói cho anh biết, mình không thể coi như không thấy việc báo thù này, cậu vẫn muốn nhúng tay, chỉ là sợ không xứng với một tấm lòng của anh, mới có thể dạo đầu trước như vậy, để khéo léo mà bày tỏ ra.
Phùng Xuân nói khéo, tất nhiên có thể khiến Dương Đông cảm nhận được tâm ý của cậu, thế nhưng để Phùng Xuân tiếp tục làm những chuyện kia, anh không nỡ, anh hận không thể thừa dịp hiện tại kéo Phùng Xuân ra khỏi Chương gia, khiến cậu không còn bất cứ quan hệ nào với Chương gia nữa, bằng không, anh thật sợ có một ngày, Phùng Xuân sẽ bị báo thù mà liên lụy chính cậu.
Nhưng anh không thể trực tiếp cự tuyệt, Phùng Xuân không phải bông hoa trồng trong nhà kính, cần dựa vào người khác mới có thể sống sót, cậu là một gốc cây nơi hoang dã, ngay cả trong hoàn cảnh khắc nghiệt, vẫn có thể lớn lên xanh um tươi tốt, đứng thẳng cao ngất, cùng tồn tại với anh, trở thành chỗ dựa vĩnh viễn.
Anh chỉ có thể dùng hành động của mình khiến cậu yên tâm, kháng cự một lần cuối cùng, “Phương Minh đã khai ra, nói là do Triệu Châu liên hệ gã, bảo gã giết em, sau khi chuyện thành công sẽ đáp ứng cho gã tiền thù lao ba trăm vạn. Triệu Châu là tâm phúc của Chương Kiến Quốc, đã có người điều tra được đến trên đầu Chương gia, liền bắt đầu lật ngược bản án của Tư Như Phong. Xuân Nhi, rất nhanh thôi.”
Phùng Xuân biết anh không muốn, nhưng bản thân thật sự không nhịn nổi nữa, Lâm Dũng nói đúng, cậu mãi mãi không thể làm như không quan tâm những chuyện này, so với việc mình và Lâm Dũng lén lút động chân tay, khiến Dương Đông phát hiện, không bằng bây giờ liền nói rõ. Cả ngày hôm nay cậu không làm gì, suy nghĩ suốt một ngày, cũng không biết nên mở miệng thế nào, nhưng không ngờ, Dương Đông vừa về tới liền đụng đến đề tài chỉnh hình gương mặt, chuyện trò một hồi liền cứ như vậy trôi chảy nói ra.
Đã đến nước này, tất nhiên không thể lui bước, Phùng Xuân nói, “Như vậy không giống, nắm lấy những chuyện này, bọn họ quá lắm sẽ tung ra một kẻ chịu tội thay, lấy tính tình Chương Kiến Quốc, thì không phải Chương Thiên Hạnh chính là Chu Hải Quyên, nhưng những kẻ còn lại thì sao? Em không thể bỏ qua bất cứ kẻ nào.” Dương Đông định nói anh cũng có thể giúp em, nhưng Phùng Xuân không để anh nói, “Anh Đông, anh giúp em em tất nhiên rất vui, nhưng anh biết không, em vốn dĩ, không hề muốn để anh nhúng tay vào chuyện này một chút nào, em sợ sẽ hoen ố tay anh. Thế nhưng sau đó em lại nghĩ thông suốt, anh yêu em, làm sao có thể thờ ơ với những nỗi đau của em được? Anh Đông, em có thể hiểu được anh, vậy anh có thể hiểu cho em không?”
Dương Đông nghẹn lời, anh biết Phùng Xuân giỏi ăn nói, nhưng lại không ngờ Phùng Xuân sẽ nói như thế. Anh đúng là không thể làm lơ với chuyện của Phùng Xuân, anh không nỡ. Mà nếu nói vậy, anh làm sao có thể ngăn cản Phùng Xuân được, anh nhíu mày nói, “Nhưng anh không muốn em dính dáng quá sâu, anh không muốn mất em.”
Anh rốt cuộc thổ lộ sự sợ hãi tận trong đáy lòng, “Anh sợ em bất chấp, vì báo thù liền bỏ anh mà đi, em quá cực đoan, Xuân Nhi.”
Đây chính là đáp ứng rồi, Phùng Xuân rốt cuộc yên tâm, cậu rúc vào trong lòng Dương Đông, nhỏ giọng nói, “Không đâu, em sẽ không bỏ anh, em muốn sống, em sẽ không dấn thân vào nguy hiểm, em muốn bạc đầu cùng anh, anh Đông, em càng ngày càng thích anh, càng ngày càng không nỡ rời anh, đời này em sẽ không có thêm bất cứ tình cảm nào như vậy, em làm sao nỡ bỏ anh mà đi?”
Không có bất kì người đàn ông nào có thể chống lại những lời tâm tình như thế, đến khi anh phản ứng lại, anh đã đè Phùng Xuân lên ghế hôn sâu, lại nghĩ tới chuyện mình thắng to lúc lên tòa án với Chương Kiến Quốc hôm nay. liền cảm thấy ngày mai lại nói cho Phùng Xuân cũng được.
—————
Lâm Dũng theo Chương Thiên Hạnh cả một đường, xác định hắn đi vào biệt thự của Chu Du Minh rồi sẽ không trở ra, lúc này mới quay xe đi nơi khác, chờ đến nửa đêm mới lái trở lại, liền nhìn thấy phần lớn đèn phòng trong biệt thự Chu Du Minh đều tắt, e là chơi đã rồi say giấc.
Lúc nảy y mới lấy điện thoại di động ra, gọi vào điện thoại của Chương Thiên Hạnh.
Trong phòng, Chu Du Minh đã ngủ say sưa, Chương Thiên Hạnh ngửa mặt nằm đó lại không ngủ được, tựa như một cái xác sống.
Lúc này đêm đã khuya, đèn cũng tắt, ngay cả ánh trăng cũng không sáng bao nhiêu, trong phòng tối om, một mình hắn ngẩn ngơ. Hắn nghĩ tới quá khứ, tới sau này, lại cũng không dám nghĩ về hiện tại.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.
Điện thoại hắn đặt trong túi quần, vừa nãy cởi ra nằm trên đất. Ban đêm yên tĩnh, tiếng nhạc đột nhiên vang lên, Chu Du Minh khó chịu trở mình, lầm bầm huých hắn một cái, “Tắt đi.”
Chương Thiên Hạnh chỉ đành xuống giường, trong bóng tối sờ soạng tìm di động của mình.
Nhưng không biết là ai, một lần gọi nhỡ, lại tiếp một lần, giống như hắn không nhận liền sẽ không bỏ qua. Nhờ vậy cũng cho Chương Thiên Hạnh đủ thời gian mò tìm, càng khiến Chu Du Minh bực bội, hầm hừ mấy tiếng, khiến Chương Thiên Hạnh luống cuống tay chân.
Đến khi khó khăn mò lấy quần áo rút ra điện thoại, Chương Thiên Hạnh lại bỗng nhiên sững sờ, số điện thoại gọi đến cực kì quen thuộc, hắn đến chết cũng có thể nhớ rõ, đây là số điện thoại của Chương Thiên Ái.
Điện thoại của Chương Thiên Ái đã sớm theo cô ta rơi xuống vực mà vỡ tan tành, cô ta cũng đã chết, làm sao có thể gọi điện cho hắn?
Tóc gáy Chương Thiên Hạnh lập tức dựng hết lên, hắn nhớ lại mấy ngày nay thanh âm Chương Thiên Ái tồn tại khắp nơi, cô ta muốn hắn đền mạng. Nghĩ tới đây Chương Thiên Hạnh gần nhưng muốn ném phắt chiếc điện thoại trong tay, lại sợ vì tiếng động quấy rầy Chu Du Minh sẽ bị phạt, hắn nhận cũng không dám, ấn tắt cũng không dám, tay run rẩy, trực tiếp tắt nguồn điện thoại.
Màn hình tối lại, Chương Thiên Hạnh sợ hãi nhìn căn phòng đen kịt, chỉ cảm thấy Chương Thiên Ái không chừng đang nhìn mình, khiến hắn kinh hoảng cực kì, không để ý mặt mũi nữa, nhào lên giường ôm lấy Chu Du Minh.
Chu Du Minh ngủ không sâu, cảm nhận được Chương Thiên Hạnh, vươn tay ôm hắn vào lòng.
Bên ngoài, Lâm Dũng nghe tổng đài báo bên kia tắt máy, cũng không để bụng, tắt bút ghi âm cầm trên tay, lái xe quay về, chủ ý này là do Phùng Xuân đưa ra, y đã tìm người mua phần mềm thay đổi số điện thoại, y tin chắc, Chương Thiên Hạnh bây giờ không nhận điện thoại, nhưng hắn rốt cuộc sẽ có một ngày phải nhận.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mãi đến đêm khuya, Dương Đông mới mang một thân uể oải trở về, ngay cả áo khoác cũng không thèm cởi, liền nằm phịch xuống chiếc ghế sô pha dài mấy hôm nay tạm đặt vào phòng bệnh, cả người nằm sải ra, bộ dạng không còn sức lực động đậy.
Phùng Xuân không khỏi đau lòng, đi tới khều anh, “Nước tắm đã đung nóng, đi tắm rồi ngủ đi, anh làm sao mệt thành thế này?”
Dương Đông liền tóm lấy cái tay đang khều mình của Phùng Xuân, kéo người lại, Phùng Xuân loạng choạng ngã vào lồng ngực anh, mũi vừa vặn va vào lồng ngực cứng rắn của Dương Đông, nước mắt lập tức ứa ra.
Dương Đông tay dài chân dài, ôm cậu vào lòng, Phùng Xuân chỉ có thể cố gắng rướn đầu ra để hít thở, thuận tiện khóc lóc kể lể, “Đau quá đi mất, may là không có chỉnh hình mũi, nếu không đập kiểu này là lệch mũi chắc rồi, đến lúc đó anh liền có tên bạn trai bị méo mũi.”
Dương Đông thật ra vẫn không dám hỏi Phùng Xuân năm đó chỉnh hình gương mặt như thế nào. Anh đã từng lén quan sát, nhưng không nhìn ra điều gỉ cả, chỉ cảm thấy không giống khi còn bé nữa, nhưng cũng nhìn ra chỗ nào chỉnh chỗ nào không, hoàn toàn không giống như những gương mặt mĩ nam mĩ nữ đã từng phẫu thuật chỉnh hình như anh đã từng gặp trong giới giải trí.
Lúc này, Phùng Xuân hiếm thấy lại đề cập tới, cho dù anh bây giờ đang mệt muốn chết, cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, đưa tay nhéo nhéo cằm Phùng Xuân, hệt một tay công tử ăn chơi, nhìn trái nhìn phải, sau đó hỏi, “Rốt cuộc là chỉnh ở đâu vậy? Nhìn đoán không ra.”
Phùng Xuân cũng không có ý giấu anh, thật ra, cậu rất hài lòng với vẻ ngoài này. Cho dù ông trời có cho cậu thêm một cơ hội nữa, khiến cậu có thể biến thành bộ dạng Chương Thần, cậu cũng sẽ không muốn. Cậu chán ghét cái thân phận kia, còn có cái người mà thân phận kia phải thừa nhận —— Chương Kiến Quốc. Cậu không muốn có bất cứ quan hệ nào với ông ta, cậu cảm thấy như vậy chính là nhục nhã mình.
“Chỉnh mắt chỉnh trán.” Phùng Xuân giải thích với anh, “Lúc đó bị phỏng một bên mắt, chữa trị xong thì hai bên nhìn không giống nhau lắm, cuối cùng mới chỉnh lại, liền biến dạng. Còn có phần trán, độn thêm vào vài thứ. Khi đó còn nhỏ, hình dáng gương mặt cũng không nẩy nở hết, bây giờ lớn rồi thì tất nhiên trông càng không giống nữa.”
Phùng Xuân không thèm để ý chút nào, cầm tay của Dương Đông đưa lên vuốt nhẹ mặt mình, “Mẹ em rất sợ chữa trị cho em bị trễ, khi đó phẫu thuật mấy lần, đến khi vết thương trên mặt cấy da đã khôi phục rồi, người trong bệnh viện, gồm cả bác sĩ đều nói đã rất ổn, có thể đạt được hiệu quả như vậy chính là kì tích, cứ để vậy đi. Thế nhưng mẹ luôn cảm thấy rất có lỗi với em, liền gom góp hết tài sản, bán luôn cả căn tứ hợp viện của ông ngoại, dẫn em đi Nhật, tìm bác sĩ giỏi nhất, mới có được em bây giờ.”
Phùng Xuân dường như hiếm thấy lại có tâm tình tốt, đi nhớ lại những chuyện cũ không vui, cậu nói, “Cũng vì chuyện này, mẹ em dùng hết tất cả tiền để dành, đến khi Tráng Tráng sinh bệnh, mặc dù không thể nói là không còn đồng nào, nhưng mẹ em cũng không còn nhiều nữa. Nhắc tới cũng buồn cười, mẹ em làm phu nhân mười năm, nhìn Chương Kiến Quốc từ một thương nhân hạng trung trở thành một đại lão thương giới, mà lúc rời đi, tiền để dành trong tay chỉ có hơn mười vạn, còn không nhiều bằng tiền bán căn nhà ông ngoại để lại, thật buồn cười.”
“Cha dượng của em là một người tốt, đối xử với em rất thương yêu, đối với Tráng Tráng cũng vậy. Thế nhưng, bản lĩnh kiếm tiển của ông ấy chỉ tầm tầm, bản thân ông cũng chỉ là một công nhân nhỏ, một tháng nhận tiền lương năm ngàn. Tráng Tráng bị bệnh cần nhiều tiền chạy chữa, ông ấy không kiếm nổi.”
“Anh Đông.” Phùng Xuân không giãy dụa, nương theo vòng tay Dương Đông tựa vào lòng anh, nói, “Cho nên, em cảm thấy mình rất có lỗi với Tráng Tráng, mẹ em và cha dượng, nếu không phải tiêu hết tiền lên người em, Tráng Tráng liển sẽ không bệnh chết, mẹ và cha dượng cũng sẽ không đi Bắc Kinh, người một nhà em đều có thể sống thật khỏe, là em hại bọn họ.”
Phùng Xuân cực kì gian nan nói ra một kết luận như vậy.
Cậu nói xong liền im lặng, chỉ nằm đó, tiếng hít thở trở nên nặng nề, dường như có chút tức cảnh sinh tình.
Phùng Xuân như thế khiến Dương Đông thật đau lòng, làm sao lại là lỗi của Phùng Xuân chứ? Cậu chỉ là đứa trẻ, dì Đàm chẳng qua muốn dành hết những điều tốt nhất cho cậu, có gì là sai? Anh ôm chặt Phùng Xuân, hôn hôn gò má cậu, nhưng không bắt cậu xoay đầu lại để nhìn mặt anh, anh biết Phùng Xuân rất kiêu ngạo, không hẳn sẽ chịu cho anh nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình.
Anh nói, “Không phải lỗi ở em, kẻ gây nên mọi chuyện là Chương Kiến Quốc, em không nên dùng suy nghĩ này tự trừng phạt chính mình.”
“Nhưng mà em cũng không thể nào làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà sống trên cõi đời này.” Cậu siết chặt tay Dương Đông, “Anh Đông, mười lăm năm trước, Chương Kiến Quốc không phân tốt xấu làm em bị thương, đuổi em và mẹ ra khỏi Chương gia, em cực kì hận, nhưng mẹ lại nói với em, đường đời rất dài, em hà tất khiến ông ta chiếm lấy cuộc sống của mình? Em nghe lời mẹ, em và mẹ cố gắng sống tiếp, quên đi quá khứ. Nhưng anh Đông, từ khi xảy ra chuyện mười lăm năm trước, em không thể nữa.”
Cậu rốt cuộc nghiêng đầu, đối mặt với Dương Đông. Đôi mắt cậu ươn ướt, nhưng không có nước mắt, cậu chỉ chăm chú mà bình tĩnh nhìn Dương Đông, “Anh Đông, em yêu anh. Thế nhưng em không thể phủ nhận, em sống là vì báo thù, thậm chí đã từng, em có thể vì báo thù mà tìm đến cái chết. Có anh rồi, em còn có khát khao muốn sống, nhưng báo thù vẫn là gân là cốt của em, em không thể kéo nó ra khỏi người mình được.”
Dương Đông là người thông minh thế nào, kể từ lúc Phùng Xuân bắt đầu nói tới quá khứ, anh liền đã có suy đoán, bây giờ Phùng Xuân dừng lại ở đây, anh tất nhiên nghe đàn hiểu nhã ý, Phùng Xuân đây là đang khéo léo mà nói cho anh biết, mình không thể coi như không thấy việc báo thù này, cậu vẫn muốn nhúng tay, chỉ là sợ không xứng với một tấm lòng của anh, mới có thể dạo đầu trước như vậy, để khéo léo mà bày tỏ ra.
Phùng Xuân nói khéo, tất nhiên có thể khiến Dương Đông cảm nhận được tâm ý của cậu, thế nhưng để Phùng Xuân tiếp tục làm những chuyện kia, anh không nỡ, anh hận không thể thừa dịp hiện tại kéo Phùng Xuân ra khỏi Chương gia, khiến cậu không còn bất cứ quan hệ nào với Chương gia nữa, bằng không, anh thật sợ có một ngày, Phùng Xuân sẽ bị báo thù mà liên lụy chính cậu.
Nhưng anh không thể trực tiếp cự tuyệt, Phùng Xuân không phải bông hoa trồng trong nhà kính, cần dựa vào người khác mới có thể sống sót, cậu là một gốc cây nơi hoang dã, ngay cả trong hoàn cảnh khắc nghiệt, vẫn có thể lớn lên xanh um tươi tốt, đứng thẳng cao ngất, cùng tồn tại với anh, trở thành chỗ dựa vĩnh viễn.
Anh chỉ có thể dùng hành động của mình khiến cậu yên tâm, kháng cự một lần cuối cùng, “Phương Minh đã khai ra, nói là do Triệu Châu liên hệ gã, bảo gã giết em, sau khi chuyện thành công sẽ đáp ứng cho gã tiền thù lao ba trăm vạn. Triệu Châu là tâm phúc của Chương Kiến Quốc, đã có người điều tra được đến trên đầu Chương gia, liền bắt đầu lật ngược bản án của Tư Như Phong. Xuân Nhi, rất nhanh thôi.”
Phùng Xuân biết anh không muốn, nhưng bản thân thật sự không nhịn nổi nữa, Lâm Dũng nói đúng, cậu mãi mãi không thể làm như không quan tâm những chuyện này, so với việc mình và Lâm Dũng lén lút động chân tay, khiến Dương Đông phát hiện, không bằng bây giờ liền nói rõ. Cả ngày hôm nay cậu không làm gì, suy nghĩ suốt một ngày, cũng không biết nên mở miệng thế nào, nhưng không ngờ, Dương Đông vừa về tới liền đụng đến đề tài chỉnh hình gương mặt, chuyện trò một hồi liền cứ như vậy trôi chảy nói ra.
Đã đến nước này, tất nhiên không thể lui bước, Phùng Xuân nói, “Như vậy không giống, nắm lấy những chuyện này, bọn họ quá lắm sẽ tung ra một kẻ chịu tội thay, lấy tính tình Chương Kiến Quốc, thì không phải Chương Thiên Hạnh chính là Chu Hải Quyên, nhưng những kẻ còn lại thì sao? Em không thể bỏ qua bất cứ kẻ nào.” Dương Đông định nói anh cũng có thể giúp em, nhưng Phùng Xuân không để anh nói, “Anh Đông, anh giúp em em tất nhiên rất vui, nhưng anh biết không, em vốn dĩ, không hề muốn để anh nhúng tay vào chuyện này một chút nào, em sợ sẽ hoen ố tay anh. Thế nhưng sau đó em lại nghĩ thông suốt, anh yêu em, làm sao có thể thờ ơ với những nỗi đau của em được? Anh Đông, em có thể hiểu được anh, vậy anh có thể hiểu cho em không?”
Dương Đông nghẹn lời, anh biết Phùng Xuân giỏi ăn nói, nhưng lại không ngờ Phùng Xuân sẽ nói như thế. Anh đúng là không thể làm lơ với chuyện của Phùng Xuân, anh không nỡ. Mà nếu nói vậy, anh làm sao có thể ngăn cản Phùng Xuân được, anh nhíu mày nói, “Nhưng anh không muốn em dính dáng quá sâu, anh không muốn mất em.”
Anh rốt cuộc thổ lộ sự sợ hãi tận trong đáy lòng, “Anh sợ em bất chấp, vì báo thù liền bỏ anh mà đi, em quá cực đoan, Xuân Nhi.”
Đây chính là đáp ứng rồi, Phùng Xuân rốt cuộc yên tâm, cậu rúc vào trong lòng Dương Đông, nhỏ giọng nói, “Không đâu, em sẽ không bỏ anh, em muốn sống, em sẽ không dấn thân vào nguy hiểm, em muốn bạc đầu cùng anh, anh Đông, em càng ngày càng thích anh, càng ngày càng không nỡ rời anh, đời này em sẽ không có thêm bất cứ tình cảm nào như vậy, em làm sao nỡ bỏ anh mà đi?”
Không có bất kì người đàn ông nào có thể chống lại những lời tâm tình như thế, đến khi anh phản ứng lại, anh đã đè Phùng Xuân lên ghế hôn sâu, lại nghĩ tới chuyện mình thắng to lúc lên tòa án với Chương Kiến Quốc hôm nay. liền cảm thấy ngày mai lại nói cho Phùng Xuân cũng được.
—————
Lâm Dũng theo Chương Thiên Hạnh cả một đường, xác định hắn đi vào biệt thự của Chu Du Minh rồi sẽ không trở ra, lúc này mới quay xe đi nơi khác, chờ đến nửa đêm mới lái trở lại, liền nhìn thấy phần lớn đèn phòng trong biệt thự Chu Du Minh đều tắt, e là chơi đã rồi say giấc.
Lúc nảy y mới lấy điện thoại di động ra, gọi vào điện thoại của Chương Thiên Hạnh.
Trong phòng, Chu Du Minh đã ngủ say sưa, Chương Thiên Hạnh ngửa mặt nằm đó lại không ngủ được, tựa như một cái xác sống.
Lúc này đêm đã khuya, đèn cũng tắt, ngay cả ánh trăng cũng không sáng bao nhiêu, trong phòng tối om, một mình hắn ngẩn ngơ. Hắn nghĩ tới quá khứ, tới sau này, lại cũng không dám nghĩ về hiện tại.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.
Điện thoại hắn đặt trong túi quần, vừa nãy cởi ra nằm trên đất. Ban đêm yên tĩnh, tiếng nhạc đột nhiên vang lên, Chu Du Minh khó chịu trở mình, lầm bầm huých hắn một cái, “Tắt đi.”
Chương Thiên Hạnh chỉ đành xuống giường, trong bóng tối sờ soạng tìm di động của mình.
Nhưng không biết là ai, một lần gọi nhỡ, lại tiếp một lần, giống như hắn không nhận liền sẽ không bỏ qua. Nhờ vậy cũng cho Chương Thiên Hạnh đủ thời gian mò tìm, càng khiến Chu Du Minh bực bội, hầm hừ mấy tiếng, khiến Chương Thiên Hạnh luống cuống tay chân.
Đến khi khó khăn mò lấy quần áo rút ra điện thoại, Chương Thiên Hạnh lại bỗng nhiên sững sờ, số điện thoại gọi đến cực kì quen thuộc, hắn đến chết cũng có thể nhớ rõ, đây là số điện thoại của Chương Thiên Ái.
Điện thoại của Chương Thiên Ái đã sớm theo cô ta rơi xuống vực mà vỡ tan tành, cô ta cũng đã chết, làm sao có thể gọi điện cho hắn?
Tóc gáy Chương Thiên Hạnh lập tức dựng hết lên, hắn nhớ lại mấy ngày nay thanh âm Chương Thiên Ái tồn tại khắp nơi, cô ta muốn hắn đền mạng. Nghĩ tới đây Chương Thiên Hạnh gần nhưng muốn ném phắt chiếc điện thoại trong tay, lại sợ vì tiếng động quấy rầy Chu Du Minh sẽ bị phạt, hắn nhận cũng không dám, ấn tắt cũng không dám, tay run rẩy, trực tiếp tắt nguồn điện thoại.
Màn hình tối lại, Chương Thiên Hạnh sợ hãi nhìn căn phòng đen kịt, chỉ cảm thấy Chương Thiên Ái không chừng đang nhìn mình, khiến hắn kinh hoảng cực kì, không để ý mặt mũi nữa, nhào lên giường ôm lấy Chu Du Minh.
Chu Du Minh ngủ không sâu, cảm nhận được Chương Thiên Hạnh, vươn tay ôm hắn vào lòng.
Bên ngoài, Lâm Dũng nghe tổng đài báo bên kia tắt máy, cũng không để bụng, tắt bút ghi âm cầm trên tay, lái xe quay về, chủ ý này là do Phùng Xuân đưa ra, y đã tìm người mua phần mềm thay đổi số điện thoại, y tin chắc, Chương Thiên Hạnh bây giờ không nhận điện thoại, nhưng hắn rốt cuộc sẽ có một ngày phải nhận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook