Phùng Xuân - Đại Giang Lưu
-
Chương 6: Liên hoa (Hoa sen)
‘Ai nha anh rất thích em, em theo anh đi, anh nhiều tiền lắm em muốn gì anh mua cho em hết’
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phùng Xuân nặn ra nụ cười thật khó coi.
Khuôn mặt xinh đẹp, đau đến vã mồ hôi, trong mắt đầy chân thành, cộng thêm một đôi tay dính máu, khiến cậu trông hết sức mâu thuẫn, rồi lại hết sức hấp dẫn.
Dương Đông đột nhiên nghĩ đến tuổi của Phùng Xuân, hai mươi tư, cùng tuổi với Chương Thiên Hạnh, hơn Chương Thiên Ái một tuổi. Nhưng hai anh em kia, một thoạt nhìn thâm trầm lãnh tĩnh thật ra lại cuồng ngạo tự đại, không coi ai ra gì; một lại hệt như trẻ con chưa lớn, tính tình nắng mưa thất thường, chỉ quan tâm chính mình.
Mà Phùng Xuân, lại là một người biết tự kiềm chế.
Anh là một thương nhân, bản lĩnh lớn nhất của thương nhân cũng giống như của diễn viên, chính là diễn xuất. Mặc dù anh có chỗ dựa là Đại Dương Quốc Tế, nhưng đi khắp nơi để xã giao, đặt mình giữa những người quen và không quen, các loại chân thành cùng dối trá, nếu không biết cách diễn, sao có thể bàn chuyện làm ăn được?
Vậy nên, càng thấu hiểu điều này khó bao nhiêu, lại càng cảm thấy kinh ngạc với Phùng Xuân.
Chỉ cần là người, liền không thể nào không có lúc nóng giận.
Là nghề nghiệp khiến cậu đã quen như vậy? Hay là vì đã từng trải qua đủ loại chuyện tình, mới giúp cậu bình tĩnh như thế.
Dương Đông phát hiện, anh dường như càng lúc càng hứng thú với Phùng Xuân, tất nhiên… cũng liền càng lúc càng quan tâm.
Anh cau mày nhìn chằm chằm tay Phùng Xuân, “Cũng không phải lúc ôn chuyện, nếu không còn chuyện gì, nên nhanh chóng xử lý đi.” Sau đó anh nhìn lướt qua bốn phía, hỏi một câu, “Xe các cậu để ở đâu?”
Phùng Xuân rất tiếc nói, “Hôm nay xe lái tới rất bẩn, tôi bảo tài xế nhân lúc đóng phim không cần xe, lái đi rửa mất rồi.”
Dương Đông nghe xong trực tiếp chỉ chỉ xe mình sau lưng, “Đừng đợi, ngồi xe tôi đi, nhanh một chút, đừng để nhiễm trùng.”
Nói rồi, cũng không cần Lưu Bắc giúp, anh lập tức đưa tay phải ra, nắm cánh tay trái Phùng Xuân, Phùng Xuân chỉ cảm thấy trên tay bị nắm chặt, thân thể cao lớn kia đã xuất hiện bên cạnh mình, quanh mũi nhất thời phảng phất mùi nước hoa trên người anh, sau đó lại nghe người này nói, “Tôi đỡ cậu, còn cậu đi trước dẫn đường.” Anh chỉ vào Lưu Bắc.
Lưu Bắc ngẩn người nhìn Dương Đông, cậu ta là trợ lý của Phùng Xuân, ngay cả quan hệ cá nhân của Phùng Xuân cũng là cậu xử lý, nhưng cậu cũng không nhớ Phùng Xuân còn có một người ‘bạn tốt’ thế này? Nếu là mới quen hôm qua, cậu ta không khỏi âm thầm lo lắng, này cũng quá thân mật rồi, Phùng Xuân khi vừa vào nghề, chỉ vì khuôn mặt đẹp, bao nhiêu người đánh chủ ý lên cậu, bọn họ tốn tâm tư đáng kể mới tránh thoát, bây giờ đã tu thành chính quả với Chương Thiên Ái rồi, sao giờ lại lòi ra thêm một người nữa vậy?
Cậu ta mở miệng muốn nói gì đó, lại cảm thấy lúc này không thích hợp, chỉ có thể cúi đầu đi theo, trong lòng lại tính toán nên khuyên Phùng Xuân thế nào.
Dương Đông trực tiếp đỡ Phùng Xuân lên ngồi ghế sau, liền nghe sau lưng có người gọi Phùng Xuân, Lưu Bắc còn chưa lên xe, nhìn thấy người tới, không khỏi mắng một câu, “Đệch, hắn tới làm gì, mèo khóc chuột giả từ bi à?”
Dương Đông hơi nhíu nhíu mày, liền nhìn thấy một nam nhân mặc đồ cổ trang màu đen, chạy nhanh tới. Nếu anh nhớ không lầm, vừa rồi đánh nhau với Phùng Xuân trên nóc phòng chính là người này.
Ninh Viễn Tranh rất nhanh đuổi tới, làm như không nhìn thấy Dương Đông, trực tiếp hỏi Phùng Xuân, “Không sao chứ, tôi vừa ở trên kia không xuống kịp, không đáng ngại chứ.”
Hắn vẻ mặt quan tâm, nào có như lúc còn trong đoàn phim không thèm liếc mắt nhìn mình (chém), huống chi, người này khi nãy xuống tay độc ác mười phần, nếu không phải mình còn định giữ lại hắn sau này cần dùng, thì cần gì không xé rách mặt với hắn? Đây mới gọi là diễn giỏi.
Phùng Xuân cười cười, “Không có việc gì, chỉ là trầy da, xử lý bôi thuốc một chút là được. Anh còn phần diễn, đừng chậm trễ.”
Ninh Viễn Tranh ngẩng đầu quan tâm, “Tôi thấy xe cậu hôm nay đem đi rửa, ai chở cậu đi đây.”
Phùng Xuân cười càng tươi hơn, Ninh Viễn Tranh đúng là hồ ly tu luyện còn chưa tới nơi, mới hai câu là lòi đuôi rồi, cậu hơi nghiêng mặt nhìn thoáng qua Dương Đông mặt không thay đổi đứng cạnh —— Đại Dương Quốc Tế ở thương trường nước Mỹ, cũng không phải dạng kim chủ thông thường. Huống chi Dương Đông vừa còn trẻ lại vừa đẹp trai, bên người lại không có ai, người trong giới ôm tâm tưởng này với anh cũng không thiếu.
“Là Dương tổng của Đại Dương Quốc Tế, vừa lúc gặp nhau, đi nhờ xe luôn.”
Mặt Ninh Viễn Tranh lúc này mới vặn vẹo, Phùng Xuân nhìn hắn lộ ra nụ cười xấu hổ, mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Dương Đông, “Vậy làm phiền Dương lão bản, Phùng Xuân là anh em tốt của tôi, tôi bên này không rời đi được, xin chiếu cố nhiều một chút, nếu tiện, ngài cho tôi xin số điện thoại, tôi cũng muốn biết kết quả kiểm tra.”
Hắn nói đến chân thành tha thiết, Phùng Xuân lại chỉ trào phúng giương giương miệng, hỏi thăm bệnh tình không phải nên hỏi bệnh nhân à? Chẳng lẽ thương thế của cậu không phải trên tay, mà là sắp tắt thở, nên muốn biết coi cậu có sống được tới bệnh viện không hở?
Vẻ mặt Dương Đông nhưng lại rất tự nhiên, nói với Lâm Dũng, “Đưa số di động của cậu cho cậu ta, có việc hỏi trợ lý của tôi là được. Mặt khác, “Anh như có điều suy nghĩ nhìn chân Ninh Viễn Tranh, ngay khi nụ cười trên mặt Ninh Viễn Tranh còn chưa tắt, phán một câu, “Từng luyện qua à, cái chân này đá bên hông rất có lực nhỉ? Hôm nào rảnh so tài thử.”
Sắc mặt Ninh Viễn Tranh đột nhiên thay đổi, Dương Đông căn bản sẽ không chờ hắn trả lời, trực tiếp đóng cửa xe cho Phùng Xuân, vòng qua đuôi xe ngồi vào phía sau, chỉ nghe động cơ ầm ầm kêu hai tiếng, xe đã vọt ra ngoài, Ninh Viễn Tranh bị sặc lui về phía sau hai bước.
Trợ lý Trương Lượng lúc này mới đến gần, nhỏ giọng nói, “Tranh ca, cảnh tiếp theo sắp bắt đầu rồi, đạo diễn gọi anh kìa.”
Ninh Viễn Tranh đột nhiên hỏi, “Vừa rồi tôi làm rất rõ sao?”
Trương Lượng nào dám trả lời cái gì, hắn bảo, “Không nghe thấy ai nói gì cả, đều chỉ nghĩ là ngoài ý muốn thôi.” Hắn cười lấy lòng, “Ngài cũng biết, cái chuyện tay chân Phùng Xuân không quá nhịp nhàng, cũng chẳng phải bí mật gì.”
Phim trường Trác Châu ngay tại gần bến tàu thị trấn ở Hà Bắc, vết thương của Phùng Xuân không nghiêm trọng, trực tiếp bảo Lâm Dũng đưa mình đến bệnh viện trung tâm thị trấn.
Bác sĩ rửa vết thương cho cậu, sau đó lại thoa thuốc mỡ sát trùng ngoại thương, lấy băng vải quấn lại cho cậu, lúc này mới kê đơn thuốc. Lâm Dũng và Lưu Bắc hai người thật ra lại rất thông minh, cùng nhau xếp hàng đi lấy thuốc, thoáng cái chỉ còn lại hai người Phùng Xuân và Dương Đông.
Phùng Xuân mang theo Dương Đông ra khỏi phòng khám, nhìn quanh một lúc liền chạy qua ghế dài, đặt mông ngồi lên, còn vẫy tay với anh, “Đông ca, ngồi chút đi, anh xem nhiều người như thế, xếp hàng lấy thuốc rất mất thời gian đi?”
Cậu ra ngoài vì sợ người ta nhận ra, thường đem theo khẩu trang, thanh âm nói chuyện hơi không rõ, một tiếng Đông ca này càng khiến người phiền muộn, tựa như phải hô lớn ra.
Dương Đông không thể không thửa nhận, giọng nói khàn khàn kết hợp với tiếng gọi này, thật TMD… rất là gợi cảm.
Anh đút hai tay trong túi chậm rãi đi tới, đứng một bên, sườn mặt chừa cho Phùng Xuân thấy nhất thanh nhị sở. Phùng Xuân nhìn thấy anh không ngồi, còn tưởng anh ghét bỏ chỗ quá nhỏ, mông liền nhít nhít một chút, nói với anh, “Ngồi chút đi, tôi ủ ghế ấm rồi, chờ nãy giờ đây.”
Cho dù đang đeo khẩu trang, cũng có thể nhìn thấy cậu đang cười.
Dương Đông đột nhiên nghĩ đến, từ hôm qua cho tới hôm nay, anh đều gặp phải thời điểm Phùng Xuân lúng túng nhất, theo về nhà bị cự tuyệt, trốn trong bồn tắm như con chuột tự đắc, còn có bị người ta đá ngã khỏi nóc nhà, nhưng người này hình như luôn luôn cười, ngay cả lúc nãy khi xử lý vết thương cũng vậy, kiểu cư xử khiến anh nhìn không thấu này cảm giác cũng không hay lắm.
Anh nhìn chằm chằm nốt ruồi son bé tí cạnh tai Phùng Xuân, hỏi, “Cậu và Ninh Viễn Tranh qua hệ không tốt à.”
Phùng Xuân vừa nghe liền ngẩng đầu lên, sau đó lại còn cười cười, “Anh đoán được ha, đúng vậy, diễn xuất hắn quá kém, thường ngày diễn một phân cảnh tối thiểu tới bảy tám lần, vậy mà vẫn còn muốn gạt người đó. Lúc hắn hỏi anh số điện thoại, tôi xém nữa bật cười.”
Cáo trạng như vậy mới đúng, Dương Đông rốt cuộc thấy thoải mái hơi tí, tựa hồ không còn bị người ta nắm mũi dắt đi nữa.
Nhưng không nghĩ tới Phùng Xuân vừa chuyển đề tài, còn nói thêm, “Kỳ thực chúng tôi cũng không mâu thuẫn, hắn không thèm đếm xỉa tôi cũng có nguyên nhân, năm đó tôi vừa vào nghề, diễn nam số năm trong một bộ phim thần thượng không tiếng tăm. Anh biết nam số năm nghĩa là gì không? Kỳ thực là na ná với kiểu cứ cách vài tập tôi lại xuất hiện diễn thuyết với nữ chính một câu, ‘Ai nha anh rất thích em, em theo anh đi, anh nhiều tiền lắm em muốn gì anh mua cho em hết’, kiểu đó đó.”
Phùng Xuân cười híp mắt giải thích cho anh, “Hắn là nam số một. Nghe nói là thường hay mua kịch bản, muốn một lần đó nổi tiếng luôn, kết quả bộ phim đó chỉ chiếu cho có, sau đó hắn không nổi, tôi lại nổi. Người xem đều đánh giá là tôi trông đẹp trai hơn hắn, hắn tức giận cũng là khó tránh khỏi. Cho nên, lần này đóng phim hắn không hề để mắt tới tôi, nếu như là tôi, tôi e là cũng không nhìn mặt hắn, ai mà nguyện ý nhìn người khác vượt qua mình đâu.”
Cậu kể đến chân tình thực lòng, bộ dáng kia lại cực kỳ đáng thương, thanh âm lại cứ vẫn gợi cảm như vậy, Dương Đông chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, “Không phải tất cả mọi người đều như thế, là vấn đề của chính hắn thôi.”
Trong nụ cười của Phùng Xuân lúc này có cay đắng, “Đúng là nói vậy, bất quá anh cũng biết, trong giới giải trí không nhất định lúc nào cũng nổi tiếng, cũng không nhất định lúc nào cũng tức giận. Mỗi một cơ hội cũng đều như để mạng lại, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, chuyện gì mà làm không được chứ. Hắn như vậy cũng bình thường thôi.”
Dương Đông lại đột nhiên nghĩ tới một cước của Ninh Viễn Tranh trên nóc phòng khi nãy, còn có nửa câu nói của Lưu Bắc lúc Phùng Xuân còn trong đám đông, anh nhíu mày hỏi, “Lúc trên nóc phòng là cậu tự ngã xuống sao?”
Phùng Xuân dường như rất lảng tránh vấn đề này, sửng sốt một chút liền cúi đầu xuống, tóc cậu dài, lại mang khẩu trang, lúc này một chút vẻ mặt cũng không lộ ra, Dương Đông nghĩ cậu nhất định là rất tức giận.
Chỉ là, không ai thấy được, nụ cười trên mặt Phùng Xuân đã không còn, ánh mắt chăm chăm nhìn hai bàn tay bị bọc thành bánh chưng, tràn đầy hồi tưởng, loại hồi tưởng này khiến trong mắt cậu nổi lên lệ quang, nhưng rất nhanh đã bị khắc chế thu hồi lại, cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên lại trở thành Phùng Xuân người gặp người thích, rũ mắt đáp, “Sao có thể? Tay chân tôi phối hợp luôn không tốt lắm, cho dù nghĩ là tôi chèn ép hắn, hắn cũng sẽ không mạo hiểm như vậy đâu.”
Dương Đông không cần nghĩ cũng biết đây chỉ là nói dối. Có điều bọn họ còn không quá thân quen, người này không muốn nói hết với anh. Điều này khiến trong lòng anh cực kì khó chịu, nhưng anh không vạch trần, mà ngẩng đầu nhìn Lâm Dũng và Lưu Bắc xa xa đang đi tới, “Bọn họ lấy thuốc rồi, tôi đưa cậu về thôi.”
Tiện tay, anh lấy di động ra, nhắn cho Lâm Dũng một tin, “Dụ Lưu Bắc nói, chuyện hôm nay có phải Ninh Viễn Tranh làm không?”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phùng Xuân nặn ra nụ cười thật khó coi.
Khuôn mặt xinh đẹp, đau đến vã mồ hôi, trong mắt đầy chân thành, cộng thêm một đôi tay dính máu, khiến cậu trông hết sức mâu thuẫn, rồi lại hết sức hấp dẫn.
Dương Đông đột nhiên nghĩ đến tuổi của Phùng Xuân, hai mươi tư, cùng tuổi với Chương Thiên Hạnh, hơn Chương Thiên Ái một tuổi. Nhưng hai anh em kia, một thoạt nhìn thâm trầm lãnh tĩnh thật ra lại cuồng ngạo tự đại, không coi ai ra gì; một lại hệt như trẻ con chưa lớn, tính tình nắng mưa thất thường, chỉ quan tâm chính mình.
Mà Phùng Xuân, lại là một người biết tự kiềm chế.
Anh là một thương nhân, bản lĩnh lớn nhất của thương nhân cũng giống như của diễn viên, chính là diễn xuất. Mặc dù anh có chỗ dựa là Đại Dương Quốc Tế, nhưng đi khắp nơi để xã giao, đặt mình giữa những người quen và không quen, các loại chân thành cùng dối trá, nếu không biết cách diễn, sao có thể bàn chuyện làm ăn được?
Vậy nên, càng thấu hiểu điều này khó bao nhiêu, lại càng cảm thấy kinh ngạc với Phùng Xuân.
Chỉ cần là người, liền không thể nào không có lúc nóng giận.
Là nghề nghiệp khiến cậu đã quen như vậy? Hay là vì đã từng trải qua đủ loại chuyện tình, mới giúp cậu bình tĩnh như thế.
Dương Đông phát hiện, anh dường như càng lúc càng hứng thú với Phùng Xuân, tất nhiên… cũng liền càng lúc càng quan tâm.
Anh cau mày nhìn chằm chằm tay Phùng Xuân, “Cũng không phải lúc ôn chuyện, nếu không còn chuyện gì, nên nhanh chóng xử lý đi.” Sau đó anh nhìn lướt qua bốn phía, hỏi một câu, “Xe các cậu để ở đâu?”
Phùng Xuân rất tiếc nói, “Hôm nay xe lái tới rất bẩn, tôi bảo tài xế nhân lúc đóng phim không cần xe, lái đi rửa mất rồi.”
Dương Đông nghe xong trực tiếp chỉ chỉ xe mình sau lưng, “Đừng đợi, ngồi xe tôi đi, nhanh một chút, đừng để nhiễm trùng.”
Nói rồi, cũng không cần Lưu Bắc giúp, anh lập tức đưa tay phải ra, nắm cánh tay trái Phùng Xuân, Phùng Xuân chỉ cảm thấy trên tay bị nắm chặt, thân thể cao lớn kia đã xuất hiện bên cạnh mình, quanh mũi nhất thời phảng phất mùi nước hoa trên người anh, sau đó lại nghe người này nói, “Tôi đỡ cậu, còn cậu đi trước dẫn đường.” Anh chỉ vào Lưu Bắc.
Lưu Bắc ngẩn người nhìn Dương Đông, cậu ta là trợ lý của Phùng Xuân, ngay cả quan hệ cá nhân của Phùng Xuân cũng là cậu xử lý, nhưng cậu cũng không nhớ Phùng Xuân còn có một người ‘bạn tốt’ thế này? Nếu là mới quen hôm qua, cậu ta không khỏi âm thầm lo lắng, này cũng quá thân mật rồi, Phùng Xuân khi vừa vào nghề, chỉ vì khuôn mặt đẹp, bao nhiêu người đánh chủ ý lên cậu, bọn họ tốn tâm tư đáng kể mới tránh thoát, bây giờ đã tu thành chính quả với Chương Thiên Ái rồi, sao giờ lại lòi ra thêm một người nữa vậy?
Cậu ta mở miệng muốn nói gì đó, lại cảm thấy lúc này không thích hợp, chỉ có thể cúi đầu đi theo, trong lòng lại tính toán nên khuyên Phùng Xuân thế nào.
Dương Đông trực tiếp đỡ Phùng Xuân lên ngồi ghế sau, liền nghe sau lưng có người gọi Phùng Xuân, Lưu Bắc còn chưa lên xe, nhìn thấy người tới, không khỏi mắng một câu, “Đệch, hắn tới làm gì, mèo khóc chuột giả từ bi à?”
Dương Đông hơi nhíu nhíu mày, liền nhìn thấy một nam nhân mặc đồ cổ trang màu đen, chạy nhanh tới. Nếu anh nhớ không lầm, vừa rồi đánh nhau với Phùng Xuân trên nóc phòng chính là người này.
Ninh Viễn Tranh rất nhanh đuổi tới, làm như không nhìn thấy Dương Đông, trực tiếp hỏi Phùng Xuân, “Không sao chứ, tôi vừa ở trên kia không xuống kịp, không đáng ngại chứ.”
Hắn vẻ mặt quan tâm, nào có như lúc còn trong đoàn phim không thèm liếc mắt nhìn mình (chém), huống chi, người này khi nãy xuống tay độc ác mười phần, nếu không phải mình còn định giữ lại hắn sau này cần dùng, thì cần gì không xé rách mặt với hắn? Đây mới gọi là diễn giỏi.
Phùng Xuân cười cười, “Không có việc gì, chỉ là trầy da, xử lý bôi thuốc một chút là được. Anh còn phần diễn, đừng chậm trễ.”
Ninh Viễn Tranh ngẩng đầu quan tâm, “Tôi thấy xe cậu hôm nay đem đi rửa, ai chở cậu đi đây.”
Phùng Xuân cười càng tươi hơn, Ninh Viễn Tranh đúng là hồ ly tu luyện còn chưa tới nơi, mới hai câu là lòi đuôi rồi, cậu hơi nghiêng mặt nhìn thoáng qua Dương Đông mặt không thay đổi đứng cạnh —— Đại Dương Quốc Tế ở thương trường nước Mỹ, cũng không phải dạng kim chủ thông thường. Huống chi Dương Đông vừa còn trẻ lại vừa đẹp trai, bên người lại không có ai, người trong giới ôm tâm tưởng này với anh cũng không thiếu.
“Là Dương tổng của Đại Dương Quốc Tế, vừa lúc gặp nhau, đi nhờ xe luôn.”
Mặt Ninh Viễn Tranh lúc này mới vặn vẹo, Phùng Xuân nhìn hắn lộ ra nụ cười xấu hổ, mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Dương Đông, “Vậy làm phiền Dương lão bản, Phùng Xuân là anh em tốt của tôi, tôi bên này không rời đi được, xin chiếu cố nhiều một chút, nếu tiện, ngài cho tôi xin số điện thoại, tôi cũng muốn biết kết quả kiểm tra.”
Hắn nói đến chân thành tha thiết, Phùng Xuân lại chỉ trào phúng giương giương miệng, hỏi thăm bệnh tình không phải nên hỏi bệnh nhân à? Chẳng lẽ thương thế của cậu không phải trên tay, mà là sắp tắt thở, nên muốn biết coi cậu có sống được tới bệnh viện không hở?
Vẻ mặt Dương Đông nhưng lại rất tự nhiên, nói với Lâm Dũng, “Đưa số di động của cậu cho cậu ta, có việc hỏi trợ lý của tôi là được. Mặt khác, “Anh như có điều suy nghĩ nhìn chân Ninh Viễn Tranh, ngay khi nụ cười trên mặt Ninh Viễn Tranh còn chưa tắt, phán một câu, “Từng luyện qua à, cái chân này đá bên hông rất có lực nhỉ? Hôm nào rảnh so tài thử.”
Sắc mặt Ninh Viễn Tranh đột nhiên thay đổi, Dương Đông căn bản sẽ không chờ hắn trả lời, trực tiếp đóng cửa xe cho Phùng Xuân, vòng qua đuôi xe ngồi vào phía sau, chỉ nghe động cơ ầm ầm kêu hai tiếng, xe đã vọt ra ngoài, Ninh Viễn Tranh bị sặc lui về phía sau hai bước.
Trợ lý Trương Lượng lúc này mới đến gần, nhỏ giọng nói, “Tranh ca, cảnh tiếp theo sắp bắt đầu rồi, đạo diễn gọi anh kìa.”
Ninh Viễn Tranh đột nhiên hỏi, “Vừa rồi tôi làm rất rõ sao?”
Trương Lượng nào dám trả lời cái gì, hắn bảo, “Không nghe thấy ai nói gì cả, đều chỉ nghĩ là ngoài ý muốn thôi.” Hắn cười lấy lòng, “Ngài cũng biết, cái chuyện tay chân Phùng Xuân không quá nhịp nhàng, cũng chẳng phải bí mật gì.”
Phim trường Trác Châu ngay tại gần bến tàu thị trấn ở Hà Bắc, vết thương của Phùng Xuân không nghiêm trọng, trực tiếp bảo Lâm Dũng đưa mình đến bệnh viện trung tâm thị trấn.
Bác sĩ rửa vết thương cho cậu, sau đó lại thoa thuốc mỡ sát trùng ngoại thương, lấy băng vải quấn lại cho cậu, lúc này mới kê đơn thuốc. Lâm Dũng và Lưu Bắc hai người thật ra lại rất thông minh, cùng nhau xếp hàng đi lấy thuốc, thoáng cái chỉ còn lại hai người Phùng Xuân và Dương Đông.
Phùng Xuân mang theo Dương Đông ra khỏi phòng khám, nhìn quanh một lúc liền chạy qua ghế dài, đặt mông ngồi lên, còn vẫy tay với anh, “Đông ca, ngồi chút đi, anh xem nhiều người như thế, xếp hàng lấy thuốc rất mất thời gian đi?”
Cậu ra ngoài vì sợ người ta nhận ra, thường đem theo khẩu trang, thanh âm nói chuyện hơi không rõ, một tiếng Đông ca này càng khiến người phiền muộn, tựa như phải hô lớn ra.
Dương Đông không thể không thửa nhận, giọng nói khàn khàn kết hợp với tiếng gọi này, thật TMD… rất là gợi cảm.
Anh đút hai tay trong túi chậm rãi đi tới, đứng một bên, sườn mặt chừa cho Phùng Xuân thấy nhất thanh nhị sở. Phùng Xuân nhìn thấy anh không ngồi, còn tưởng anh ghét bỏ chỗ quá nhỏ, mông liền nhít nhít một chút, nói với anh, “Ngồi chút đi, tôi ủ ghế ấm rồi, chờ nãy giờ đây.”
Cho dù đang đeo khẩu trang, cũng có thể nhìn thấy cậu đang cười.
Dương Đông đột nhiên nghĩ đến, từ hôm qua cho tới hôm nay, anh đều gặp phải thời điểm Phùng Xuân lúng túng nhất, theo về nhà bị cự tuyệt, trốn trong bồn tắm như con chuột tự đắc, còn có bị người ta đá ngã khỏi nóc nhà, nhưng người này hình như luôn luôn cười, ngay cả lúc nãy khi xử lý vết thương cũng vậy, kiểu cư xử khiến anh nhìn không thấu này cảm giác cũng không hay lắm.
Anh nhìn chằm chằm nốt ruồi son bé tí cạnh tai Phùng Xuân, hỏi, “Cậu và Ninh Viễn Tranh qua hệ không tốt à.”
Phùng Xuân vừa nghe liền ngẩng đầu lên, sau đó lại còn cười cười, “Anh đoán được ha, đúng vậy, diễn xuất hắn quá kém, thường ngày diễn một phân cảnh tối thiểu tới bảy tám lần, vậy mà vẫn còn muốn gạt người đó. Lúc hắn hỏi anh số điện thoại, tôi xém nữa bật cười.”
Cáo trạng như vậy mới đúng, Dương Đông rốt cuộc thấy thoải mái hơi tí, tựa hồ không còn bị người ta nắm mũi dắt đi nữa.
Nhưng không nghĩ tới Phùng Xuân vừa chuyển đề tài, còn nói thêm, “Kỳ thực chúng tôi cũng không mâu thuẫn, hắn không thèm đếm xỉa tôi cũng có nguyên nhân, năm đó tôi vừa vào nghề, diễn nam số năm trong một bộ phim thần thượng không tiếng tăm. Anh biết nam số năm nghĩa là gì không? Kỳ thực là na ná với kiểu cứ cách vài tập tôi lại xuất hiện diễn thuyết với nữ chính một câu, ‘Ai nha anh rất thích em, em theo anh đi, anh nhiều tiền lắm em muốn gì anh mua cho em hết’, kiểu đó đó.”
Phùng Xuân cười híp mắt giải thích cho anh, “Hắn là nam số một. Nghe nói là thường hay mua kịch bản, muốn một lần đó nổi tiếng luôn, kết quả bộ phim đó chỉ chiếu cho có, sau đó hắn không nổi, tôi lại nổi. Người xem đều đánh giá là tôi trông đẹp trai hơn hắn, hắn tức giận cũng là khó tránh khỏi. Cho nên, lần này đóng phim hắn không hề để mắt tới tôi, nếu như là tôi, tôi e là cũng không nhìn mặt hắn, ai mà nguyện ý nhìn người khác vượt qua mình đâu.”
Cậu kể đến chân tình thực lòng, bộ dáng kia lại cực kỳ đáng thương, thanh âm lại cứ vẫn gợi cảm như vậy, Dương Đông chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, “Không phải tất cả mọi người đều như thế, là vấn đề của chính hắn thôi.”
Trong nụ cười của Phùng Xuân lúc này có cay đắng, “Đúng là nói vậy, bất quá anh cũng biết, trong giới giải trí không nhất định lúc nào cũng nổi tiếng, cũng không nhất định lúc nào cũng tức giận. Mỗi một cơ hội cũng đều như để mạng lại, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, chuyện gì mà làm không được chứ. Hắn như vậy cũng bình thường thôi.”
Dương Đông lại đột nhiên nghĩ tới một cước của Ninh Viễn Tranh trên nóc phòng khi nãy, còn có nửa câu nói của Lưu Bắc lúc Phùng Xuân còn trong đám đông, anh nhíu mày hỏi, “Lúc trên nóc phòng là cậu tự ngã xuống sao?”
Phùng Xuân dường như rất lảng tránh vấn đề này, sửng sốt một chút liền cúi đầu xuống, tóc cậu dài, lại mang khẩu trang, lúc này một chút vẻ mặt cũng không lộ ra, Dương Đông nghĩ cậu nhất định là rất tức giận.
Chỉ là, không ai thấy được, nụ cười trên mặt Phùng Xuân đã không còn, ánh mắt chăm chăm nhìn hai bàn tay bị bọc thành bánh chưng, tràn đầy hồi tưởng, loại hồi tưởng này khiến trong mắt cậu nổi lên lệ quang, nhưng rất nhanh đã bị khắc chế thu hồi lại, cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên lại trở thành Phùng Xuân người gặp người thích, rũ mắt đáp, “Sao có thể? Tay chân tôi phối hợp luôn không tốt lắm, cho dù nghĩ là tôi chèn ép hắn, hắn cũng sẽ không mạo hiểm như vậy đâu.”
Dương Đông không cần nghĩ cũng biết đây chỉ là nói dối. Có điều bọn họ còn không quá thân quen, người này không muốn nói hết với anh. Điều này khiến trong lòng anh cực kì khó chịu, nhưng anh không vạch trần, mà ngẩng đầu nhìn Lâm Dũng và Lưu Bắc xa xa đang đi tới, “Bọn họ lấy thuốc rồi, tôi đưa cậu về thôi.”
Tiện tay, anh lấy di động ra, nhắn cho Lâm Dũng một tin, “Dụ Lưu Bắc nói, chuyện hôm nay có phải Ninh Viễn Tranh làm không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook