Phùng Xuân - Đại Giang Lưu
Chương 19: Lừa gạt

“Cậu tin tưởng nhất kiến chung tình không? Trên đời này có loại chuyện mơ hồ như thế sao?”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phùng Xuân có thể đoán được, Dương Đông gọi tới chất vấn.

Cậu lợi dụng sự tín nhiệm của Dương Đông, căn bản không nói rõ với anh, nơi đó còn có Chương Thiên Ái.

Phùng Xuân không nhận điện thoại, cậu mở xem tin tức online.

Là từ một bộ phận paparazzi đăng lên, tin tức rất ngắn, tổng cộng chỉ có hơn trăm chữ, “Tám giờ tối nay, quán bar Tam Lý Truân khai trương, tiểu thư Chương gia Chương Thiên Ái, minh tinh đang nổi Tần San San, Chu Húc, Đồ Mi tụ tập hít thuốc phiện bị bắt tại trận.” Phía sau còn đính kèm vài tấm ảnh mờ mờ, là ảnh chụp mấy người bọn họ bị áp giải từ quán bar ra.

Ngắn ngủi nửa giờ, chia sẻ đã hơn năm ngàn lượt, bình luận đã sắp lên tới hàng vạn.

Ngay cả Phùng Xuân cũng không khỏi cảm khái, thời buổi này paparazzi có thể so được với thám tử tư rồi, chẳng qua là một chuyện phát sinh đột ngột, vậy mà chẳng những có thể biết tin tức, còn có thể tóm được ảnh chụp hiện trường.

Hơn nữa cậu dám khẳng định, bộ phận này phải có người bày mưu đặt kế, bằng không căn bản sẽ không dám phát tán ảnh chụp một sự việc lớn như vậy ra ngoài, việc bọn họ nên làm vốn là đến thương lượng giá cả với mấy minh tinh này, coi có thể vừa ý được không, sau đó mới đăng ảnh, chỉ là không biết Dương Đông hay Lâm Dũng làm?

Nhưng cậu có thể nghĩ được, đến khi Dương Đông thấy hình ảnh trong tin tức, dĩ nhiên xuất hiện Chương Thiên Ái, là loại cảm giác bị sét đánh thế nào, sau đó là tức giận thế nào.

Cậu nhìn điện thoại di động của mình, đã bắt đầu vang lên tiếng chuông lần thứ hai, Lưu Bắc sớm đã lui ra, trong phòng chỉ còn một mình cậu, Phùng Xuân thoáng khựng lại chốc lát, rốt cuộc vẫn nhận.

Thanh âm của Dương Đông bên kia rất nhanh vang lên, “Em không nói cho tôi biết còn có Chương Thiên Ái.” Bên chỗ anh rất yên tĩnh, không biết là có một mình anh, hay còn những người khác không dám phát ra tiếng, giọng nói anh cũng đang đè nén, tựa một ngọn núi lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào, “Em đang gạt tôi.”

Cái từ ‘lừa gạt’ kia, miêu tả chính xác quá trình Phùng Xuân và Dương Đông gặp gỡ, điều này khiến cậu bình tĩnh đến kì lạ, còn có gì đáng sợ hơn bị vạch trần nữa đâu?

“Phải.” Phùng Xuân không chút do dự trả lời, nhưng cậu chung quy vẫn có chút không cam lòng, ví dụ như, từ sau khi cậu trở về, nhìn thấy một Dương Đông đã từng đối tốt với mình như vậy, lại vẫn còn đang thân thiết với Chương gia, cậu nhớ lại mười lăm năm trước, Dương Đông kia mỗi ngày đều chơi đùa với mình, giống mình cũng chán ghét Chương Thiên Hạnh, sao cậu có thể không so đo cho được, “Nếu như biết có Chương Thiên Ái, anh sẽ làm thế sao?”

Những lời này hỏi ra, cũng không phải chống chế, mà là từ tư liệu cậu trở về Bắc Kinh bốn năm qua, từng chút thu thập được, vẫn luôn muốn hỏi. Đây cũng là nguyên nhân mà ngay từ lúc bắt đầu báo thù, ngay cả người này hấp dẫn như vậy, cậu vẫn biến Dương Đông thành quân cờ, chứ không phải một người mình có thể tín nhiệm.

—— Cậu không biết nên lý giải thế nào cái tình hữu nghị giữa Dương gia và Chương gia mười lăm năm nay, ngay cả Lâm Dũng hai năm qua leo được đến cạnh anh ta, thay anh xử lý công việc, nhưng chung quy vẫn chỉ là làm việc, y không hoàn toàn hiểu được con người này.

Dương Đông hiển nhiên không nghĩ tới Phùng Xuân sẽ hỏi ra vấn đề này, anh nhất thời sửng sốt một chút, anh hoàn toàn tín nhiệm Phùng Xuân, trực tiếp tìm người quen đi bắt, đồng thời khi Lâm Dũng hỏi anh có muốn tìm truyền thông hay không, cũng gật đầu. Anh thậm chí không hề có một chút hoài nghi, bên trong chính là những kẻ kia, nhưng ảnh chụp đăng lên, anh mới nhìn thấy Chương Thiên Ái.

Một hồi tức giận không phải là bởi vì đắc tội người Chương gia, anh không hề có cảm tình với Chương gia, chỉ vì lợi ích mới vẫn duy trì quan hệ, mà tới hôm nay, anh đã không còn bị Chương gia cản trở. Anh tức giận, là vì Phùng Xuân không nói thật, anh nghĩ là bị lừa gạt tình cảm.

Mà bây giờ, anh biết Phùng Xuân là đang sợ, sợ quan hệ giữa anh và Chương gia quá tốt, không muốn giúp mình.

Cho nên, cậu lựa chọn nói dối.

Nghĩ như vậy, cơn giận lại đột nhiên biến mất, có lẽ nên nói, anh cho mình một lý do, để mình tin tưởng, Phùng Xuân không cố ý. Anh cân nhắc nói, “Không, không phải, tôi và Chương gia…”

Trong điện thoại vang lên tiếng ‘tút tút’, thời gian anh suy nghĩ quá dài, Phùng Xuân không chờ được đáp án, trực tiếp ngắt máy.

Anh gọi lại lần nữa, không ai nhận.

Dương Đông thở ra một hơi thật sâu, quay đầu lại, phía sau là Lâm Dũng vẻ mặt xấu hổ, lúc này nhìn thấy anh đặt di động xuống, tiếp tục tự mình kiểm điểm, “Là tôi sơ sót, không kiểm tra liền trực tiếp phát thông tin, là lỗi ở tôi.”

Dương Đông mệt mỏi khoát khoát tay, “Không liên quan tới cậu, cậu về đi.” Lâm Dũng lập tức vâng, đi ra ngoài, nhưng nửa đường lại bị Dương Đông gọi lại, anh tựa trên ghế, ánh đèn phủ lên mặt anh, nhìn không ra biểu tình, anh hơi mờ mịt nói, “Cậu tin tưởng nhất kiến chung tình không? Trên đời này có loại chuyện mơ hồ như thế sao?”

Lâm Dũng tất nhiên hiểu rõ anh ám chỉ ai, y biết đến chuyện khi còn bé của Dương Đông cùng Phùng Xuân, liền trong ý có ý mà đáp, “Vậy chắc chắn là có nguyên nhân từ trước, chỉ là tự bản thân không phát hiện thôi.”

Câu trả lời này quá mơ hồ, Dương Đông cười khổ một tiếng, phất tay, cho y rời đi.

Một đêm này, không chợp mắt không chỉ có một Phùng Xuân gần đây gặp nhiều chuyện đa sầu đa cảm, một Dương Đông vui mừng lại âu sầu vì tình cảm của mình dâng trào mãnh liệt, còn có người trong Chương gia.

Chương Thiên Hạnh buổi tối có một trận tụ tập, ầm ĩ xong đã tới khuya, về tới nhà đã say khướt. Kết quả trong nhà vẫn đèn đuốc sáng trưng, Chương Kiến Quốc và Chu Hải Quyên ở nhà lại không ngủ, nhìn thấy hắn đã hỏi ngay, “Không nghe thấy di động kêu à? Thiên Ái không đi với con?”

Chương Thiên Hạnh hơi chóng mặt, cau mày, “Nhiều người ồn quá, con không nghe thấy. Thiên Ái không phải đang bị nhốt ở nhà sao?”

Chu Hải Quyên lúc này cũng giả vờ làm quý phụ không nổi nữa, thần sắc lo lắng vạn phần, “Con bé nói tóc nó bị hư, muốn đi salon làm lại, mẹ cho phép, đến giờ cũng chưa thấy về. Trễ thế này rồi, nó một đứa con gái, đi đâu được chứ?”

Men say trong Chương Thiên Hạnh đột nhiên rút đi một ít. Em gái hắn, tuy là bản lĩnh không nhiều, nhưng ham chơi tùy hứng lại thuộc hàng thượng thừa ở thủ đô, nếu không, làm sao dám yêu đương với một tên diễn viên?

Hắn cau mày, “Lão Vương đâu, không theo con bé sao?”

“Nó không thích lão Vương theo, lão Vương đành chờ bên ngoài, qua ba bốn tiếng cũng không thấy người đâu, vào trong tìm đã không thấy, nghe người ta bảo là đi cửa sau ra.” Chu Hải Quyên nói tiếp lại không khỏi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Đứa nhỏ này càng ngày càng hư hỏng, phải quản nó thật chặt mới được.”

Chương Thiên Hạnh vừa nghe chính cô tự đi, liền an tâm, bên kia vú Liễu vừa lúc bưng ra ly nước lạnh, hắn ừng ực uống hết, liền triệt để lên tinh thần, trấn an nói, “Hẳn là đi quậy thôi, để con gọi cho mấy đứa bạn nó, đừng lo.”

Hắn vừa nói vừa ấn điện thoại, đồng thời liếc qua thấy cha hắn Chương Kiến Quốc bên kia đang khuyên nhủ mẹ hắn.

“Em xem, ngay cả Thiên Hạnh đều nói là nó ham chơi thôi.” Chương Kiến Quốc nắm chặt tay Chu Hải Quyên, nhẹ nhàng kiên nhẫn an ủi bà, “Em suy nghĩ nhiều rồi, đừng có gấp.”

Ông ta năm nay đã năm mươi, trời sinh nhạy bén, tốt nghiệp liền gây dựng sự nghiệp, cuộc đời ngoại trừ hai chữ thành công không hề trải qua bất cứ sóng gió nào, ngay cả cha mẹ anh chị em ruột đều nịnh bợ ông, tâng bốc ông, khiến ông ta thoạt nhìn không già như tuổi thật, bất quá bốn mươi có lẻ.

Người đàn ông này năm đó cũng ngông cuồng lắm, Chương Thiên Hạnh nhớ rõ, cha hắn khi đó rất tự đại, hắn học cũng là ở trường quý tộc, có người khi dễ hắn, cha hắn đầu môi chót lưỡi đều là, “Chương gia ta có tiền có thế, không sợ chúng nó.” Ông ta kiếm được tiền thì cũng thu được rắc rối, mẹ hắn theo ông đã từng khóc qua cười qua lo lắng hãi hùng qua, chỉ mới mấy năm nay, lớn tuổi rồi, cha hắn mới dần dần ôn hòa lại, lại thêm bộ dạng hời hợt, liền nghiễm nhiên trở thành một kẻ bề trên ôn hòa hiền hậu trong miệng người ngoài.

Hắn nghĩ mẹ mình rốt cuộc cũng khổ tận cam lai.

Người đàn ông này hôm nay có con gái mất tích, chân mày nhíu đến mức kẹp chết được con muỗi, nhưng đối với mẹ hắn, đều  chỉ nhỏ giọng dỗ ngọt, “Con bé tính tình thế nào em đâu phải không biết, khó lắm mới ra ngoài được nên hăng rồi, anh đã cho người đi tìm, lập tức sẽ về ngay, em cứ đi nấu chút canh trước đã, thể nào về cũng đã uống say rồi.”

Chu Hải Quyên tính tình mạnh mẽ, nhưng trước mặt Chương Kiến Quốc, cho tới bây giờ đều là bộ dạng thỏ con, bà ta muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nghe lời, đứng lên đi vào bếp.

Chương Thiên Hạnh gọi điện đến có chừng chục người, có người bắt máy ngay lại nói không gặp, có người không bắt sau đó gọi lại, nhưng chưa ai gặp qua Chương Thiên Ái. Lúc này Chương Thiên Hạnh cũng thật khẩn trương, Chương Thiên Ái cũng không phải loại người thích đùa kiểu này. Hắn liền nghĩ đến Phùng Xuân.

Kỳ thực đầu tiên nên gọi ngay cho cậu, nhưng dựa theo lời Chu Du Minh, tối nay Phùng Xuân sẽ tham gia một bữa tiệc khai trương quán bar, nơi đó là y bố trí. Phùng Xuân hẳn là không cùng Chương Thiên Ái.

Thoạt đầu nghĩ không thể, theo bản năng liền tránh gọi, đến lúc này trong tình huống không tìm được người, Chương Thiên Hạnh mới đột nhiên hoảng sợ, mồ hôi lạnh ướt cả người, bật ra một đáp án chính hắn còn không dám nghĩ —— Phùng Xuân sẽ không rủ theo Chương Thiên Ái đi.

Đúng lúc này, di động của hắn liền vang lên, hắn cúi đầu nhìn, là Từ Manh Manh.

Lúc này gọi tới? Chương Thiên Hạnh lập tức ấn nhận, chợt nghe Từ Manh Manh hỏi ập tới, “Thiên Ái xảy ra chuyện rồi, anh biết chưa?”

Chương Thiên Hạnh chỉ cảm thấy tim đang bang bang đập ầm lên, tay hắn đã hơi run rẩy, nhưng lại tự trấn an mình, không thể như thế được, làm sao có thể như thế được, “Xảy ra chuyện gì?”

Từ Manh Manh mặc dù có oán hận với Chương Thiên Hạnh, nhưng vẫn là cùng lớn lên với Chương Thiên Ái, cô cũng không thể mặc kệ, “Weibo đang nổ tung kìa, nói là Thiên Ái và bọn Tần San San tham gia khai trương quán bar, tụ tập hít thuốc phiện, bị bắt tại trận, cả ảnh chụp cũng đăng lên rồi.”

Chương Thiên Hạnh nháy mắt sững sờ tại chỗ, chỉ nghe Từ Manh Manh bên đầu điện thoại kia gọi, “Thiên Hạnh, anh nghe không đó, anh nghĩ biện pháp nhanh đi, bằng không Thiên Ái sau đó thế nào đây?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương