Phùng Xuân - Đại Giang Lưu
-
Chương 10: Quan hệ
Cậu hiểu ngay, đây là kế dương đông kích tây của Chương Thiên Hạnh? Thế này liền khiến Phùng Xuân nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa, ít ra không có chơi cái trò cũ rích cầm tiền vứt vào mặt người khác.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lời Dương Đông còn chưa phân phó xong, chợt nghe thư ký Vương Tranh bên ngoài gọi một tiếng, “Chương thiếu gia, Dương tổng có việc, ngài không thể đi vào.” Nhắc nhở kiểu này tất nhiên không ngăn được, lời còn chưa dứt, Chương Thiên Hạnh đã đẩy cửa tiến vào.
Dương Đông thấy vậy không khỏi nhíu mày, phân phó cho Lâm Dũng bên kia, “Sớm báo lại cho tôi.” Sau đó liền ngắt điện thoại, khiển trách Chương Thiên Hạnh, “Cậu còn có biết quy củ là gì không?”
Sau cái ngày đính hôn Chương Thiên Hạnh thổ lộ rồi bị anh cự tuyệt, hai người không hề liên lạc, nay vừa gặp lại, sắc mặt Dương Đông đã không tốt, Chương Thiên Hạnh đang định mở lời lại mơ hồ nghe thấy hai chữ Phùng Xuân, không khỏi tức tối, cười lạnh, “Anh Đông có hiểu quy củ là gì không? Phùng Xuân là bạn trai của Thiên Ái, anh là con nuôi của ba em, là anh kết nghĩa với Thiên Ái, không lẽ anh muốn loạn-luân à?”
Hắn chụp lên cái mũ lớn như vậy, thực tế thì trong lòng lại sợ hãi. Hắn bây giờ phẫn hận vô cùng, chính mình nhất thời không bình tĩnh, dĩ nhiên lại lấy đính hôn ra kích thích Dương Đông, kết quả lại dẫn sói vào nhà, dẫn luôn Phùng Xuân tới trước mặt Dương Đông.
Dương Đông trước kia mặc dù không chấp nhận, nhưng bên cạnh anh không có ai, cho nên hắn có thể chờ từ từ, dây dưa từ từ, cho dù cảm tình của mình dành cho Dương Đông đã đến điên cuồng, mỗi buổi tối đều phải ôm quần áo của anh đã mặc qua mới có thể ngủ được, trong mộng tất cả đều là anh, hắn cũng cảm giác mình có cơ hội. Hắn chỉ cho rằng Dương Đông đó là chưa thông suốt tình cảm thôi.
Nhưng hôm nay, anh nổi lên hứng thú với kẻ khác, này chẳng khác nào cho hắn biết, giấc mộng của hắn vỡ tan rồi, Dương Đông chỉ là không xem trọng hắn, khiến hắn căn bản không thể tiếp thu.
Dương Đông nghe loại giọng điệu này, đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó liền mỉm cười. Loại tướng mạo của anh thập phần lạnh lùng, mày kiếm thon dài kéo đến tóc mai, sống mũi thẳng tắp, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cười như thế, liền có cảm giác xuân phong êm ái, khiến trong lòng Chương Thiên Hạnh rạo rực mãnh liệt.
Nhưng hết lần này tới lần khác, lời nói của Dương Đông tuyệt không dễ nghe, anh nhìn chằm chằm Chương Thiên Hạnh rồi không chút khách khí nói thẳng, “Thiên Hạnh, lúc chuyện kia xảy ra cậu cũng đã chín tuổi, cậu chẳng lẽ còn không biết tôi thừa nhận cha nuôi là vì dì Đàm, mà không phải vì mẹ cậu sao? Từ trước tới giờ, anh em kết nghĩa của tôi chỉ có duy nhất một người Chương Thần, không hề có một chút quan hệ nào với các người. Huống chi,” Anh cũng không chờ Chương Thiên Hạnh cãi lại, nói tiếp, “Trước đây ba tôi bại liệt, vị cha nuôi tốt đẹp kia đã làm gì, cậu không biết à? Mẹ tôi có giao tình với các người tôi mới chừa lại mặt mũi, cậu thật không biết chúng ta đã không còn tình nghĩa gì để nói sao?”
Chương Thiên Hạnh sợ là cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, Dương Đông sẽ nói ra những lời này.
Việc này hắn cũng không phải không biết, chỉ là vẫn không muốn nhớ tới, cộng thêm thái độ của mẹ Dương Đông, những góc tối tăm đó bị che đậy chẳng bao giờ đề cập qua. Mà hôm nay, Dương Đông đây là có ý gì?
Hắn muốn biện giải rằng đây vẫn là chuyện của thế hệ trước, nhưng nhìn ánh mắt của Dương Đông hắn lại nói không nên lời. Hắn biết rõ, lời Dương Đông nói là chính xác, mấy năm nay anh gần như rất ít tới nhà mình, đều là mình liên tục đi tìm anh ta, ngay cả lễ đính hôn cũng là đặc biệt nhờ mẹ Dương Đông gọi tới.
Nhưng hắn không muốn thừa nhận, ưu thế của mình cứ như vậy mà biến thành khuyết điểm, hắn nghĩ, Phùng Xuân, nhất định là Phùng Xuân, bằng không thì tại sao trước khi Phùng Xuân xuất hiện, anh ta lại không nói ra những lời này? Hắn giả vờ bình tĩnh nhìn Dương Đông, “Em sẽ không bỏ qua, việc ba em đã làm em sẽ bù đắp cho anh.” Hắn còn có một câu chưa nói, ‘Người hợp với anh chỉ có em, ai cũng không thể cản đường.’
Chương Thiên Ái tất nhiên cũng không biết Chương Thiên Hạnh đi tìm Phùng Xuân, buổi sáng ngày sinh nhật, liền cử tới cố vấn cầm theo ba bộ quần áo, Phùng Xuân khi đó vừa mới rời giường không lâu, đang nấu ăn ở nhà bếp, lúc chuông cửa vang lên, liền cởi tạp dề ra ngoài xem.
Ngoài cửa là một người phụ nữ ngoài ba mươi, tướng mạo thường thường, khí chất xuất chúng, Phùng Xuân thật ra biết cô ta, họ Nhan tên Như Ngọc, có quan hệ thân cận với Chương gia, trang phục của Chương Thiên Hạnh và Chương Thiên Ái đều có trưng cầu ý kiến của cô.
Phùng Xuân trực tiếp mở cửa.
Người phụ nữ kia thân người không thấp lại mang giày cao gót mười phân, nhìn qua cũng tới chừng một mét bảy lăm, dẫn theo trợ lý khí thế xồng xộc đi vào, khiến Phùng Xuân phải lùi một bước. Cô ta vào nhà liền quét mắt nhìn, hiển nhiên không nghĩ tới một minh tinh đang nổi tiếng, cư nhiên lại ở trong một căn phòng chật chội thế này, trên mặt đầy ngạc nhiên cộng thêm khinh thường.
Đây là một loại biểu tình thường thấy trong giới giải trí xô bồ. Bọn họ đã sớm luyện ra bản lĩnh đặc biệt, chỉ cần đưa mắt nhìn ngươi một cái, liền có thể tính ra giá trị con người ngươi, hiển nhiên, cô ta đánh giá nơi này không cao.
Phùng Xuân cũng không thích cách quan sát kiểu này, “Nhan tỷ, chị tới hẳn là nên gọi điện thoại báo tôi một tiếng.”
Nhan Như Ngọc trực tiếp bảo trợ lý ném ba bộ quần áo lên ghế sô pha, nói với cậu, “Đây là ba bộ đồ chọn cho cậu, cậu thử liền cho tôi xem chọn bộ nào.” Có lẽ là thấy Phùng Xuân cau mày chẳng vui vẻ gì, cô lại vứt thêm một câu, “Tôi khuyên cậu nên thử nhanh đi, bằng không tiểu thư Thiên Ái lại mất hứng.”
Cô ta hất hất cằm nhìn Phùng Xuân, ý tứ sâu xa, “Cậu cũng đâu thể từ chối cô ấy, không phải sao?”
Sự kiêu căng của cô ta đơn giản là phản ánh nên một mặt khác Chương Thiên Ái đối với cậu —— không hề tôn trọng. Cũng may đây chẳng qua là một hồi kịch rất ngắn thôi, không cần phải chịu đựng bao lâu. Vẻ mặt Phùng Xuân tức giận nhưng một câu cũng không nói, trực tiếp cầm lấy quần áo đi vào phòng trong.
Trước lúc đóng cửa, cậu lại nghe trợ lý kia hỏi Nhan Như Ngọc, “Chị, cậu ta sao không nổi giận nhỉ, dù sao cũng là minh tinh mà.” Nhan Như Ngọc nói, “Cậu ta không đủ sức. Cậu ta sao dám chứ? Chẳng qua là một tên bán dung mạo thôi.”
Phùng Xuân vì thế liền diễn kịch diễn đến hết cỡ, thẳng tay đóng sầm cửa, phát ra âm thanh thật lớn. Sau đó mới không nhanh không chậm trong phòng ngủ cẩn thận nhìn ba bộ quần áo này, lấy cái màu đen thay vào, cỡ mười phút sau mới mở cửa đi ra.
Hai người bên ngoài đã chờ đến mức mất kiên nhẫn, Nhan Như Ngọc vẫn ngồi trên sô pha, Phùng Xuân từ phòng ngủ đi ra hành lang dài ba thước, đi như đang trình diễn thời trang, lúc đi tới, cho dù gương mặt đó chẳng có biểu tình gì, nhưng vẫn khiến trợ lý kia nhịn không được kinh hô một tiếng, “Thật đẹp trai!”
Nhan Như Ngọc nghe thanh âm quay đầu lại liếc cậu một cái, liền gật đầu nói, “Cũng được, đổi bộ khác đi.”
Phùng Xuân trái lại rất nghe lời, tuy rằng mặt hầm hầm, cũng thử qua hết mấy bộ còn lại cho cô ta xem, cho dù là trợ lý lúc này cũng lén nói với Nhan Như Ngọc, “Bản chất cậu ta cũng quá nhu nhược rồi, đến mức này sao?”
Nhan Như Ngọc nhìn hồi lâu, vẫn coi trọng bộ đầu tiên Phùng Xuân mặc, bảo cậu thay một lần nữa, liền dẫn cậu đi ra ngoài luôn, sau đó chỉnh chu lại đầu tóc một chút, lại nhìn chằm chằm Phùng Xuân đi mua món quà sinh nhật Chương Thiên Ái đã nhìn trúng —— một đôi bông tai kim cương đã được đặt trước, Phùng Xuân muốn trả tiền, lại được báo có người trả cho rồi.
Đã tới bốn giờ chiều, Phùng Xuân trực tiếp bị đưa đến bữa tiệc, Chương Thiên Ái và Chương Thiên Hạnh đã ở đó, nhìn thấy cậu tới, Chương Thiên Ái quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, cảm thấy quả thật rất hợp ý mình, trên mặt lập tức nở nụ cười. Sau đó cô nhìn đến Nhan Như Ngọc sau lưng sau lưng Phùng Xuân, cao hứng nói, “Em biết ngay chị Nhan lợi hại nhất, em rất thích.”
Giọng điệu của cô nói ra cứ như không phải đang nói bạn trai, mà là một món hàng hóa, đều cùng một cấp bậc với dây chuyền vòng tay quần áo giày dép của mình. Đều là đồ trang sức.
Đương nhiên, Chương Thiên Ái luôn luôn là thế.
Bất quá, khiến Phùng Xuân không ngờ chính là, hai ngày trước Chương Thiên Hạnh còn gọi tới cảnh cáo cậu một phen, bảo cậu chẳng qua là đồ chơi của Chương Thiên Ái, lúc này lại nhìn cậu bằng vẻ mặt thiện ý, ánh mắt thậm chí còn có vẻ tán thưởng, điều này khiến trong lòng Phùng Xuân lập tức vang lên hồi chuông cảnh giác.
Cũng may sau đó Nhan Như Ngọc đã giải đáp nghi vấn của cậu, chỉ nghe cô ta cười nói với Chương Thiên Ái, “Đều nhờ ánh mắt thiếu gia rất tốt, chọn mấy bộ tây trang, Phùng Xuân mặc đều rất vừa người.”
Chương Thiên Ái hiển nhiên cũng không nghĩ tới, trên mặt là kinh hỉ, quay đầu nói với Chương Thiên Hạnh, “Anh hai, thật à?” Từ Manh Manh lúc này mới xen vào, “Đúng vậy đó, hôm trước chỗ đặt làm quần áo đưa đồ tới, anh của em chọn ra mấy bộ.”
“Ai bảo em lại bận đến mức nhìn cũng không có thời gian nhìn đâu!” Chương Thiên Hạnh lúc này mới nói, “Con rể Chương gia lần đầu tiên lộ mặt trước nhiều bạn bè như vậy, cũng liên quan đến mặt mũi Chương gia, em không có thời gian, anh đây làm anh trai, tất nhiên phải giúp một tay.”
Chương Thiên Ái lại bị ý tứ của anh trai mình làm giật mình, không dám tin hỏi, “Anh, anh nói thật hả, mẹ đồng ý rồi? Ba cũng đồng ý?”
Chương Thiên Hạnh sờ sờ đầu cô, cưng chiều nói, “Anh ra tay, em nói xem!?”
Chương Thiên Ái lúc này thật hưng phấn, ôm lấy hắn reo lên, “Em biết ngay anh trai tốt nhất.”
Mà Chương Thiên Hạnh lúc này lại đang cười ha ha nhìn Phùng Xuân, biểu tình trên mặt hệt như ba vợ nhìn con rể, chính là loại biểu tình càng xem càng hài lòng, trong đầu Phùng Xuân bay qua một câu nói, “Chồn chúc tết gà, không có ý tốt.”
Không bao lâu, đã có bạn bè đến, Chương Thiên Ái liền dắt Phùng Xuân đi theo cô đón khách. Mấy người đến hôm nay, hiển nhiên nhiều hơn so với lúc Chương Thiên Hạnh đính hôn —— kia là bởi vì Từ Manh Manh không thích hợp làm quá nổi bật, lại tổ chức ở nhà chính Chương gia, vậy nên đều mời đến bạn tốt tri kỷ, cộng lại mới có hai ba mươi người. Còn lần này, hễ chỉ cần có chút quan hệ đều tới.
Phùng Xuân cùng Chương Thiên Ái, mà Chương Thiên Hạnh lại không ngăn cản, điều này hiển nhiên thể hiện rằng, quan hệ của hai người đã nhận được sự tán thành của Chương gia, nhất thời, không ít người đều bàn tán việc này. Đến khi sáu giờ, phòng tiệc đã náo nhiệt lên, tốp năm tốp ba tụ chung một chỗ trò chuyện, bồi bàn bưng rượu đỏ nước ép đi qua đi lại, Chương Thiên Hạnh rốt cuộc cũng rảnh rỗi, cầm một ly rượu đỏ chậm rãi đi tới.
Phùng Xuân biết, đáp án tới.
Chương Thiên Hạnh đến hỏi trước, “Thế nào? Đã quen chưa?” Phùng Xuân liền gật đầu, nói một câu, “Cũng được, cảm ơn.” Chương Thiên Hạnh liền lại lộ ra bộ dạng rộng lượng, “Không cần khách khí như vậy, chúng ta sau này sẽ là người một nhà. Mấy trường hợp thế này cậu phải tập quen một chút, cậu phải biết, Thiên Ái sau này sẽ kế thừa ba phần sản nghiệp Chương gia, loại chuyện này đến lúc đó cũng như cơm bữa, tự mình ở đây uống rượu xem náo nhiệt cũng không thành.”
Hắn vậy mà lại nói với mình Chương Thiên Ái đáng giá đến mức nào? Phùng Xuân lập tức hiểu ra, đây là giựt giây mình nỗ lực theo đuổi Chương Thiên Ái đây mà! Cậu hiểu ngay, đây là kế dương đông kích tây của Chương Thiên Hạnh? Thế này liền khiến Phùng Xuân nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa, ít ra không có chơi cái trò cũ rích cầm tiền vứt vào mặt người khác.
Bọn họ đang nói chuyện, ở cửa có người mới vào, hai người ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy một bóng người cao lớn chậm rãi đi đến, là Dương Đông.
Dương Đông vừa xuất hiện, Chương Thiên Hạnh đã đợi không được, nói với cậu, “Được rồi, quà sinh nhật tôi đã chuẩn bị cho cậu nhớ giữ kỹ, đó là nhãn hiệu Thiên Ái thích nhất, cậu đợi lát nữa nhân cơ hội tặng em ấy, em ấy sẽ rất cao hứng.” Nói xong, hắn liền vỗ vỗ vai Phùng Xuân, cứ như đang khích lệ cậu, sau đó bản thân lại đặt ly xuống một bên, đón Dương Đông đi tới.
Hắn cao giọng gọi một câu anh Đông, Dương Đông liền xoay đầu lại, vừa đúng lúc, đối mặt với Phùng Xuân phía sau Chương Thiên Hạnh, Phùng Xuân giơ ly rượu trong tay, cười với anh, coi như là chào hỏi.
Tác giả: Chương Thần = Phùng Xuân. Cuối cùng cũng viết tới đây.
_________________________
Từ chương này mấy cách xưng hô sẽ sửa cho thuần Việt hơn. Mấy tiếng ‘ca’, ‘tỷ’ gì đó sẽ đổi thành ‘anh’, ‘chị’ hết. Mấy chương trước ta sẽ sửa từ từ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lời Dương Đông còn chưa phân phó xong, chợt nghe thư ký Vương Tranh bên ngoài gọi một tiếng, “Chương thiếu gia, Dương tổng có việc, ngài không thể đi vào.” Nhắc nhở kiểu này tất nhiên không ngăn được, lời còn chưa dứt, Chương Thiên Hạnh đã đẩy cửa tiến vào.
Dương Đông thấy vậy không khỏi nhíu mày, phân phó cho Lâm Dũng bên kia, “Sớm báo lại cho tôi.” Sau đó liền ngắt điện thoại, khiển trách Chương Thiên Hạnh, “Cậu còn có biết quy củ là gì không?”
Sau cái ngày đính hôn Chương Thiên Hạnh thổ lộ rồi bị anh cự tuyệt, hai người không hề liên lạc, nay vừa gặp lại, sắc mặt Dương Đông đã không tốt, Chương Thiên Hạnh đang định mở lời lại mơ hồ nghe thấy hai chữ Phùng Xuân, không khỏi tức tối, cười lạnh, “Anh Đông có hiểu quy củ là gì không? Phùng Xuân là bạn trai của Thiên Ái, anh là con nuôi của ba em, là anh kết nghĩa với Thiên Ái, không lẽ anh muốn loạn-luân à?”
Hắn chụp lên cái mũ lớn như vậy, thực tế thì trong lòng lại sợ hãi. Hắn bây giờ phẫn hận vô cùng, chính mình nhất thời không bình tĩnh, dĩ nhiên lại lấy đính hôn ra kích thích Dương Đông, kết quả lại dẫn sói vào nhà, dẫn luôn Phùng Xuân tới trước mặt Dương Đông.
Dương Đông trước kia mặc dù không chấp nhận, nhưng bên cạnh anh không có ai, cho nên hắn có thể chờ từ từ, dây dưa từ từ, cho dù cảm tình của mình dành cho Dương Đông đã đến điên cuồng, mỗi buổi tối đều phải ôm quần áo của anh đã mặc qua mới có thể ngủ được, trong mộng tất cả đều là anh, hắn cũng cảm giác mình có cơ hội. Hắn chỉ cho rằng Dương Đông đó là chưa thông suốt tình cảm thôi.
Nhưng hôm nay, anh nổi lên hứng thú với kẻ khác, này chẳng khác nào cho hắn biết, giấc mộng của hắn vỡ tan rồi, Dương Đông chỉ là không xem trọng hắn, khiến hắn căn bản không thể tiếp thu.
Dương Đông nghe loại giọng điệu này, đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó liền mỉm cười. Loại tướng mạo của anh thập phần lạnh lùng, mày kiếm thon dài kéo đến tóc mai, sống mũi thẳng tắp, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cười như thế, liền có cảm giác xuân phong êm ái, khiến trong lòng Chương Thiên Hạnh rạo rực mãnh liệt.
Nhưng hết lần này tới lần khác, lời nói của Dương Đông tuyệt không dễ nghe, anh nhìn chằm chằm Chương Thiên Hạnh rồi không chút khách khí nói thẳng, “Thiên Hạnh, lúc chuyện kia xảy ra cậu cũng đã chín tuổi, cậu chẳng lẽ còn không biết tôi thừa nhận cha nuôi là vì dì Đàm, mà không phải vì mẹ cậu sao? Từ trước tới giờ, anh em kết nghĩa của tôi chỉ có duy nhất một người Chương Thần, không hề có một chút quan hệ nào với các người. Huống chi,” Anh cũng không chờ Chương Thiên Hạnh cãi lại, nói tiếp, “Trước đây ba tôi bại liệt, vị cha nuôi tốt đẹp kia đã làm gì, cậu không biết à? Mẹ tôi có giao tình với các người tôi mới chừa lại mặt mũi, cậu thật không biết chúng ta đã không còn tình nghĩa gì để nói sao?”
Chương Thiên Hạnh sợ là cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, Dương Đông sẽ nói ra những lời này.
Việc này hắn cũng không phải không biết, chỉ là vẫn không muốn nhớ tới, cộng thêm thái độ của mẹ Dương Đông, những góc tối tăm đó bị che đậy chẳng bao giờ đề cập qua. Mà hôm nay, Dương Đông đây là có ý gì?
Hắn muốn biện giải rằng đây vẫn là chuyện của thế hệ trước, nhưng nhìn ánh mắt của Dương Đông hắn lại nói không nên lời. Hắn biết rõ, lời Dương Đông nói là chính xác, mấy năm nay anh gần như rất ít tới nhà mình, đều là mình liên tục đi tìm anh ta, ngay cả lễ đính hôn cũng là đặc biệt nhờ mẹ Dương Đông gọi tới.
Nhưng hắn không muốn thừa nhận, ưu thế của mình cứ như vậy mà biến thành khuyết điểm, hắn nghĩ, Phùng Xuân, nhất định là Phùng Xuân, bằng không thì tại sao trước khi Phùng Xuân xuất hiện, anh ta lại không nói ra những lời này? Hắn giả vờ bình tĩnh nhìn Dương Đông, “Em sẽ không bỏ qua, việc ba em đã làm em sẽ bù đắp cho anh.” Hắn còn có một câu chưa nói, ‘Người hợp với anh chỉ có em, ai cũng không thể cản đường.’
Chương Thiên Ái tất nhiên cũng không biết Chương Thiên Hạnh đi tìm Phùng Xuân, buổi sáng ngày sinh nhật, liền cử tới cố vấn cầm theo ba bộ quần áo, Phùng Xuân khi đó vừa mới rời giường không lâu, đang nấu ăn ở nhà bếp, lúc chuông cửa vang lên, liền cởi tạp dề ra ngoài xem.
Ngoài cửa là một người phụ nữ ngoài ba mươi, tướng mạo thường thường, khí chất xuất chúng, Phùng Xuân thật ra biết cô ta, họ Nhan tên Như Ngọc, có quan hệ thân cận với Chương gia, trang phục của Chương Thiên Hạnh và Chương Thiên Ái đều có trưng cầu ý kiến của cô.
Phùng Xuân trực tiếp mở cửa.
Người phụ nữ kia thân người không thấp lại mang giày cao gót mười phân, nhìn qua cũng tới chừng một mét bảy lăm, dẫn theo trợ lý khí thế xồng xộc đi vào, khiến Phùng Xuân phải lùi một bước. Cô ta vào nhà liền quét mắt nhìn, hiển nhiên không nghĩ tới một minh tinh đang nổi tiếng, cư nhiên lại ở trong một căn phòng chật chội thế này, trên mặt đầy ngạc nhiên cộng thêm khinh thường.
Đây là một loại biểu tình thường thấy trong giới giải trí xô bồ. Bọn họ đã sớm luyện ra bản lĩnh đặc biệt, chỉ cần đưa mắt nhìn ngươi một cái, liền có thể tính ra giá trị con người ngươi, hiển nhiên, cô ta đánh giá nơi này không cao.
Phùng Xuân cũng không thích cách quan sát kiểu này, “Nhan tỷ, chị tới hẳn là nên gọi điện thoại báo tôi một tiếng.”
Nhan Như Ngọc trực tiếp bảo trợ lý ném ba bộ quần áo lên ghế sô pha, nói với cậu, “Đây là ba bộ đồ chọn cho cậu, cậu thử liền cho tôi xem chọn bộ nào.” Có lẽ là thấy Phùng Xuân cau mày chẳng vui vẻ gì, cô lại vứt thêm một câu, “Tôi khuyên cậu nên thử nhanh đi, bằng không tiểu thư Thiên Ái lại mất hứng.”
Cô ta hất hất cằm nhìn Phùng Xuân, ý tứ sâu xa, “Cậu cũng đâu thể từ chối cô ấy, không phải sao?”
Sự kiêu căng của cô ta đơn giản là phản ánh nên một mặt khác Chương Thiên Ái đối với cậu —— không hề tôn trọng. Cũng may đây chẳng qua là một hồi kịch rất ngắn thôi, không cần phải chịu đựng bao lâu. Vẻ mặt Phùng Xuân tức giận nhưng một câu cũng không nói, trực tiếp cầm lấy quần áo đi vào phòng trong.
Trước lúc đóng cửa, cậu lại nghe trợ lý kia hỏi Nhan Như Ngọc, “Chị, cậu ta sao không nổi giận nhỉ, dù sao cũng là minh tinh mà.” Nhan Như Ngọc nói, “Cậu ta không đủ sức. Cậu ta sao dám chứ? Chẳng qua là một tên bán dung mạo thôi.”
Phùng Xuân vì thế liền diễn kịch diễn đến hết cỡ, thẳng tay đóng sầm cửa, phát ra âm thanh thật lớn. Sau đó mới không nhanh không chậm trong phòng ngủ cẩn thận nhìn ba bộ quần áo này, lấy cái màu đen thay vào, cỡ mười phút sau mới mở cửa đi ra.
Hai người bên ngoài đã chờ đến mức mất kiên nhẫn, Nhan Như Ngọc vẫn ngồi trên sô pha, Phùng Xuân từ phòng ngủ đi ra hành lang dài ba thước, đi như đang trình diễn thời trang, lúc đi tới, cho dù gương mặt đó chẳng có biểu tình gì, nhưng vẫn khiến trợ lý kia nhịn không được kinh hô một tiếng, “Thật đẹp trai!”
Nhan Như Ngọc nghe thanh âm quay đầu lại liếc cậu một cái, liền gật đầu nói, “Cũng được, đổi bộ khác đi.”
Phùng Xuân trái lại rất nghe lời, tuy rằng mặt hầm hầm, cũng thử qua hết mấy bộ còn lại cho cô ta xem, cho dù là trợ lý lúc này cũng lén nói với Nhan Như Ngọc, “Bản chất cậu ta cũng quá nhu nhược rồi, đến mức này sao?”
Nhan Như Ngọc nhìn hồi lâu, vẫn coi trọng bộ đầu tiên Phùng Xuân mặc, bảo cậu thay một lần nữa, liền dẫn cậu đi ra ngoài luôn, sau đó chỉnh chu lại đầu tóc một chút, lại nhìn chằm chằm Phùng Xuân đi mua món quà sinh nhật Chương Thiên Ái đã nhìn trúng —— một đôi bông tai kim cương đã được đặt trước, Phùng Xuân muốn trả tiền, lại được báo có người trả cho rồi.
Đã tới bốn giờ chiều, Phùng Xuân trực tiếp bị đưa đến bữa tiệc, Chương Thiên Ái và Chương Thiên Hạnh đã ở đó, nhìn thấy cậu tới, Chương Thiên Ái quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, cảm thấy quả thật rất hợp ý mình, trên mặt lập tức nở nụ cười. Sau đó cô nhìn đến Nhan Như Ngọc sau lưng sau lưng Phùng Xuân, cao hứng nói, “Em biết ngay chị Nhan lợi hại nhất, em rất thích.”
Giọng điệu của cô nói ra cứ như không phải đang nói bạn trai, mà là một món hàng hóa, đều cùng một cấp bậc với dây chuyền vòng tay quần áo giày dép của mình. Đều là đồ trang sức.
Đương nhiên, Chương Thiên Ái luôn luôn là thế.
Bất quá, khiến Phùng Xuân không ngờ chính là, hai ngày trước Chương Thiên Hạnh còn gọi tới cảnh cáo cậu một phen, bảo cậu chẳng qua là đồ chơi của Chương Thiên Ái, lúc này lại nhìn cậu bằng vẻ mặt thiện ý, ánh mắt thậm chí còn có vẻ tán thưởng, điều này khiến trong lòng Phùng Xuân lập tức vang lên hồi chuông cảnh giác.
Cũng may sau đó Nhan Như Ngọc đã giải đáp nghi vấn của cậu, chỉ nghe cô ta cười nói với Chương Thiên Ái, “Đều nhờ ánh mắt thiếu gia rất tốt, chọn mấy bộ tây trang, Phùng Xuân mặc đều rất vừa người.”
Chương Thiên Ái hiển nhiên cũng không nghĩ tới, trên mặt là kinh hỉ, quay đầu nói với Chương Thiên Hạnh, “Anh hai, thật à?” Từ Manh Manh lúc này mới xen vào, “Đúng vậy đó, hôm trước chỗ đặt làm quần áo đưa đồ tới, anh của em chọn ra mấy bộ.”
“Ai bảo em lại bận đến mức nhìn cũng không có thời gian nhìn đâu!” Chương Thiên Hạnh lúc này mới nói, “Con rể Chương gia lần đầu tiên lộ mặt trước nhiều bạn bè như vậy, cũng liên quan đến mặt mũi Chương gia, em không có thời gian, anh đây làm anh trai, tất nhiên phải giúp một tay.”
Chương Thiên Ái lại bị ý tứ của anh trai mình làm giật mình, không dám tin hỏi, “Anh, anh nói thật hả, mẹ đồng ý rồi? Ba cũng đồng ý?”
Chương Thiên Hạnh sờ sờ đầu cô, cưng chiều nói, “Anh ra tay, em nói xem!?”
Chương Thiên Ái lúc này thật hưng phấn, ôm lấy hắn reo lên, “Em biết ngay anh trai tốt nhất.”
Mà Chương Thiên Hạnh lúc này lại đang cười ha ha nhìn Phùng Xuân, biểu tình trên mặt hệt như ba vợ nhìn con rể, chính là loại biểu tình càng xem càng hài lòng, trong đầu Phùng Xuân bay qua một câu nói, “Chồn chúc tết gà, không có ý tốt.”
Không bao lâu, đã có bạn bè đến, Chương Thiên Ái liền dắt Phùng Xuân đi theo cô đón khách. Mấy người đến hôm nay, hiển nhiên nhiều hơn so với lúc Chương Thiên Hạnh đính hôn —— kia là bởi vì Từ Manh Manh không thích hợp làm quá nổi bật, lại tổ chức ở nhà chính Chương gia, vậy nên đều mời đến bạn tốt tri kỷ, cộng lại mới có hai ba mươi người. Còn lần này, hễ chỉ cần có chút quan hệ đều tới.
Phùng Xuân cùng Chương Thiên Ái, mà Chương Thiên Hạnh lại không ngăn cản, điều này hiển nhiên thể hiện rằng, quan hệ của hai người đã nhận được sự tán thành của Chương gia, nhất thời, không ít người đều bàn tán việc này. Đến khi sáu giờ, phòng tiệc đã náo nhiệt lên, tốp năm tốp ba tụ chung một chỗ trò chuyện, bồi bàn bưng rượu đỏ nước ép đi qua đi lại, Chương Thiên Hạnh rốt cuộc cũng rảnh rỗi, cầm một ly rượu đỏ chậm rãi đi tới.
Phùng Xuân biết, đáp án tới.
Chương Thiên Hạnh đến hỏi trước, “Thế nào? Đã quen chưa?” Phùng Xuân liền gật đầu, nói một câu, “Cũng được, cảm ơn.” Chương Thiên Hạnh liền lại lộ ra bộ dạng rộng lượng, “Không cần khách khí như vậy, chúng ta sau này sẽ là người một nhà. Mấy trường hợp thế này cậu phải tập quen một chút, cậu phải biết, Thiên Ái sau này sẽ kế thừa ba phần sản nghiệp Chương gia, loại chuyện này đến lúc đó cũng như cơm bữa, tự mình ở đây uống rượu xem náo nhiệt cũng không thành.”
Hắn vậy mà lại nói với mình Chương Thiên Ái đáng giá đến mức nào? Phùng Xuân lập tức hiểu ra, đây là giựt giây mình nỗ lực theo đuổi Chương Thiên Ái đây mà! Cậu hiểu ngay, đây là kế dương đông kích tây của Chương Thiên Hạnh? Thế này liền khiến Phùng Xuân nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa, ít ra không có chơi cái trò cũ rích cầm tiền vứt vào mặt người khác.
Bọn họ đang nói chuyện, ở cửa có người mới vào, hai người ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy một bóng người cao lớn chậm rãi đi đến, là Dương Đông.
Dương Đông vừa xuất hiện, Chương Thiên Hạnh đã đợi không được, nói với cậu, “Được rồi, quà sinh nhật tôi đã chuẩn bị cho cậu nhớ giữ kỹ, đó là nhãn hiệu Thiên Ái thích nhất, cậu đợi lát nữa nhân cơ hội tặng em ấy, em ấy sẽ rất cao hứng.” Nói xong, hắn liền vỗ vỗ vai Phùng Xuân, cứ như đang khích lệ cậu, sau đó bản thân lại đặt ly xuống một bên, đón Dương Đông đi tới.
Hắn cao giọng gọi một câu anh Đông, Dương Đông liền xoay đầu lại, vừa đúng lúc, đối mặt với Phùng Xuân phía sau Chương Thiên Hạnh, Phùng Xuân giơ ly rượu trong tay, cười với anh, coi như là chào hỏi.
Tác giả: Chương Thần = Phùng Xuân. Cuối cùng cũng viết tới đây.
_________________________
Từ chương này mấy cách xưng hô sẽ sửa cho thuần Việt hơn. Mấy tiếng ‘ca’, ‘tỷ’ gì đó sẽ đổi thành ‘anh’, ‘chị’ hết. Mấy chương trước ta sẽ sửa từ từ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook