Phùng Thanh
-
Chương 20: Hai tám, hai chín, ba mươi mốt
Từ giờ đến tết cũng chỉ còn vài ngày, anh quản lý tiệm sách và Triệu Phùng Thanh thỏa thuận cô sẽ bắt đều làm từ năm sau.
Cả năm Tương Phù Lị chỉ được nghỉ ngơi dài ngày vào dịp tết, vì thế ngày nào nàng cũng hẹn Triệu Phùng Thanh đi chơi bời.
Điều này khiến cho mẹ Triệu, người đang u sầu về chuyện kết hôn của con gái cảm thấy không thoải mái chút nào.
Một cô em họ của Triệu Phùng Thanh vừa mới kết hôn chưa được bao lâu, một cậu em họ khác cũng đang bàn chuyện cưới hỏi rồi. Bà con cô bác họ hàng lại không nhịn được hỏi về bạn trai của Triệu Phùng Thanh.
Ngoài mặt thì mẹ Triệu thoải mái nói, “Nam nữ thành phố lớn kết hôn muộn lắm, với tuổi con bé thì đã là gì. Còn có đứa ba tư tuổi vẫn đang độc thân kìa.” Nhưng thật ra trong lòng bà vội chết đi được.
Ngược lại ba Triệu có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Dù sao chỉ cần con gái ông không đi con đường tà đạo là ông đã vui lắm rồi.
Triệu Phùng Thanh lục tục đi xem mặt mấy tháng nhưng chưa lần nào thành công, được bà con họ hàng đặt cho biệt danh thân thiết “Sát thủ xem mặt”.
Cô nghe xong cũng chỉ cười trừ.
Tết âm lịch năm nay đến tương đối muộn, cách năm mới ba ngày, Triệu Phùng Thanh chào đón sinh nhật lần thứ ba mốt của mình.
Nhưng mẹ Triệu không cảm thấy ngày sinh nhật này có gì vui vẻ, bà liên mồm nhắc con gái “Năm nay thì thôi, nhưng ba hai tuổi nhất định phải lấy chồng đấy nhé!”
Lời này bà cũng đã nói hồi năm ngoái. Có thể thấy được sự thật tàn khốc đến mức nào.
Triệu Phùng Thanh cảm thấy sinh nhật ba mươi tuổi của mình vẫn còn rất mới mẻ, vậy mà đã một năm trôi qua rồi.
Hoa Mã Lan thường nở hai mốt, hai lăm hai bảy, hai tám hai chín ba mươi mốt cánh.
Ba mốt rồi.
Cô đơn thế này, thật tự do.
***
Tiệm sách này chủ yếu bán những đầu sách phục vụ cho chương trình học cấp ba, những loại sách còn lại đều là sách cũ. Tiệm này trước kia còn có dịch vụ cho thuê truyện, sau này khi khoa học công nghệ phát triển, sách điện tử dần dần thay thế cho sách giấy, học sinh đến thuê sách cũng ít đi nhiều. Một đống sách chưa dọn được anh quản lý bỏ trong kho sách để không.
Anh chủ còn một tiệm sách nữa ở khu khác cần quản lý, vì thế Chủ nhật hàng tuần mới qua đây kiểm tra.
Vì tìm cuốn sách đó cho Tương Phù Lị, Triệu Phùng Thanh dọn lại tất cả đống sách trong kho một lần nhưng cũng không tìm thấy. Sách này xuất bản từ rất lâu rồi, tỷ lệ tìm thấy được là rất thấp.
Ban ngày vì phải đi học nên có ít học sinh vào tiệm, vì vậy Triệu Phùng Thanh rất rảnh rỗi. Lúc nhàm chán cô lại lật vài cuốn sách cũ ra đọc, đơn giản chỉ để giết thời gian.
Lâu dần truyện nào cô cũng đọc qua hết rồi, sau đó thì không thích mấy truyện tình yêu thế này nữa.
Cô nghĩ chắc hẳn bản thân không còn cảm giác yêu đương của thời niên thiếu nữa. Ngay cả hồi theo đuổi Giang Tấn, cũng chỉ vì gương mặt kia của hắn mà thôi.
Lý do ấy nông cạn đến mức nào chứ, nói ra thôi cũng thực buồn cười.
Đông đi xuân đến.
Xuân qua hạ tới.
Từ khi rời khỏi tiệm bán hoa, Triệu Phùng Thanh chưa từng gặp lại Giang Tấn.
Chớp mắt một cái, cô đã làm ở tiệm sách được bốn tháng rồi.
Ngày tháng trôi qua thật bình dị.
Ngoại trừ một số việc vớ vẩn.
Thứ nhất.
Giữa mùa mưa tháng ba, Liễu Nhu Nhu đột nhiên gọi điện tới nói, cô ta tìm được chiếc áo khoác của Triệu Phùng Thanh ở một góc tiệm, hỏi cô có muốn qua đó lấy không.
Triệu Phùng Thanh nhìn mưa bụi ngoài trời đáp, “Tùy bà chủ muốn xử lý sao cũng được.” Mưa dầm dề kéo dài mấy ngày nay nêncô không muốn đi qua đi lại. Hơn nữa cô nào có để quên áo khoác ở tiệm bán hoa.
Liễu Nhu Nhu kia quả thật rất kỳ quái. Trong lòng Triệu Phùng Thanh biết rõ, cô ta lấy lý do sửa sang tiệm hoa cũng chỉ vì muốn sa thải cô. Chỉ là cô không biết giờ lại lấy cớ quên áo khoác là vì chuyện gì.
“Vậy...” Liễu Nhu Nhu nhẹ giọng hỏi, “Nếu không để em chuyển phát nhanh cho chị nhé?”
“Kiểu áo đó cũng cũ rồi, tôi không cần nữa.” Triệu Phùng Thanh không thể thân thiện nổi nữa.
“Vậy cũng được.” Liễu Nhu Nhu càng thêm dịu dàng, “Chị Triệu có rảnh thì về tiệm chơi nhé.”
“Được, cám ơn.” Triệu Phùng Thanh nói vậy cũng chỉ là khách sáo mà thôi.
Thứ hai.
Khổng Đạt Minh đã gọi điện cho Triệu Phùng Thanh rất nhiều lần, cuối cùng còn gọi điện thoại bàn tới thẳng nhà cô. Đại ý của hắn là sau buổi học lớp vừa rồi, nếu cô có khó khăn gì thì hắn sẽ rất sẵn lòng mà giúp đỡ.
Triệu Phùng Thanh lạnh lùng trả lời, “Tôi sống rất ổn.”
Mẹ Triệu còn tưởng rằng con gái mình và Khổng Đạt Minh đang có khúc mắc về tình cảm.
Sau này Triệu Phùng Thanh nhấn mạnh với mẹ mình cô và hắn không có nửa đồng quan hệ nào cả.
Mẹ Triệu nghe xong có vẻ phẫn nộ.
Triệu Phùng Thanh không biết khó khăn Khổng Đạt Minh nhắc tới là ám chỉ điều gì. Nếu là công việc của cô thì cô không cảm thấy chuyện đó khó khăn. Tuy rằng trong mắt những sinh viên trường đại học danh tiếng thì công việc của cô vẫn ở tầng lớp dưới.
Nhưng người khác không xen vào. Huống chi là Khổng Đạt Minh người chẳng có quan hệ gì với cô.
Thứ ba.
Lữ Tiểu Nhân người bạn học cấp hai không gặp nhau mười mấy năm nay, đột nhiên liên lạc với cô.
Cậu ta hẹn Triệu Phùng Thanh đi uống cafe vào cuối tuần.
Khi Triệu Phùng Thanh nhận được cuộc gọi của cô ta, suýt chút nữa đã bật cười. Buổi họp lớp cũng qua được một thời gian rồi, bây giờ mới khởi binh vấn tội không phải quá muộn rồi sao.”Xấu hổ quá, tôi không được nghỉ nhiều lắm.” Đây là lời nói thật, cả tuần cô chỉ được nghỉ hôm chủ nhật.
“Giờ cậu đang làm gì vậy?”
“Nhân viên thu ngân.” Đây cũng không phải nói dối, nhiệm vụ của cô thực sự là thu tiền.
Lữ Tiểu Nhân kinh ngạc, “Chắc là rất vất vả.”
“Đúng vậy.”
Lữ Tiểu Nhân nở nụ cười, thân thiết nói, “Vậy khi nào cậu rảnh thì chúng ta gặp mặt đi.”
Sau đó hai bên nói đáp vài câu rồi cúp máy.
Ngoại trừ chút nhạc đệm ấy thì cuộc sống của Triệu Phùng Thanh quả thực rất thoải mái. Làm việc tại tiệm sách, tiếp xúc với toàn học sinh. Vì vậy, tâm trạng của nữ thanh niên lớn tuổi như cô cũng không còn tang thương như thế nữa.
***
Mẹ Triệu càng ngày càng lo lắng về hôn sự của con gái. Thế nhưng trong nửa năm vừa rồi, mãi cũng không tìm được đàn ông độc thân phù hợp, người có thể thu xếp xem mặt càng ngày càng ít.
Hôm nay, dì Triệu bất ngờ chọn được một mối, khiến cho mẹ Triệu mừng đến mức miệng cười ngoác đến tận mang tai.
Dì Triệu không có ảnh, chỉ nói qua về điều kiện của đối phương. Người ta là lãnh đạo của một tập đoàn nổi tiếng, tuổi tác chiều cao cũng rất xứng với Triệu Phùng Thanh. Những điều khác thì không rõ lắm.
Dì Triệu cười nói: “Người giới thiệu đáng tin lắm. Nghe nói đằng trai vừa nhìn thấy ảnh Thanh Thanh đã đồng ý đi xem mặt rồi.”
Chỉ cần có đàn ông xuất hiện, mẹ Triệu đã vui lắm rồi. Bà không quan tâm mấy điều kiện khác, dù là xe hay nhà, nhà họ Triệu đều có thể mua được hết.
Mẹ Triệu vội vàng ra lệnh cho Triệu Phùng Thanh về nhà.
Triệu Phùng Thanh ở đầu dây bên kia nhìn trời mà than, “Mẹ, thứ bảy con không được nghỉ mà.”
“Cô xin nghỉ đi, nghỉ việc cũng phải lăn về đây cho mẹ!” Mẹ Triệu quay lại gào với ba Triệu, “Lão Triệu, lại đây, dạy dỗ con gái ông đi, nó cứ coi chuyện chung thân đại sự như trò đùa ấy!”
Ba Triệu đẩy chiếc kính viễn thị mà nhìn mẹ Triệu, sau đó nhận điện thoại, ấp úng nói mấy lời: “Con gái à, máy tính của ba có chút vấn đề, con về sửa cho ba đi.”
Mẹ Triệu đứng bên cạnh thúc giục, “Nói chuyện chính!”
“Bà cứ để tôi nói chuyện máy tính đã, đừng vội.” Ba Triệu chậm rãi, “Ba vừa bật mạng lên, nó đã hiện một trang —— “
Mẹ Triệu trừng mắt, “Lão Triệu!”
Ba Triệu nhanh chóng chuyển đề tài, “Này, con gái à, dì con nói có đàn ông đó. Con về gặp một lần đi.”
Ba Triệu vừa đầu hàng, mẹ Triệu đã vênh vang đắc ý.
Triệu Phùng Thanh đành phải đi một chuyến vậy.
Nhà trai rất bận, dì Triệu hẹn vài lần, mới chọn được ngày gặp mặt.
Đó là một ngày tháng tám, thời tiết cực nóng.
Sau đó dì Triệu và đằng trai thống nhất gặp mặt nhau ở một nhà hàng kiểu Nhật, rồi bà cổ vũ Triệu Phùng Thanh, “Thanh Thanh à, phải nắm chắc cơ hội này! Năm nay nhất định con phải lấy chồng! Lấy chồng! Lấy chồng!”
Triệu Phùng Thanh suýt nữa rớt luôn con mắt ngay tại chỗ.
Cô cố ý lề mề kéo dài thời gian, lên tàu điện ngầm đến nơi hẹn.
Hai người hẹn nhau ở sương phòng tên là Anh Hoa.
Triệu Phùng Thanh đi theo nhân viên phục vụ vào phòng.
Nhân viên phục vụ gõ nhẹ hai tiếng, sau đó đẩy cửa ra.
Triệu Phùng Thanh ngó vào nhìn, người hơi run.
Bên trong có một bóng người.
Trong phòng tràn ngập ánh sáng, ánh nắng mặt trời li ti xuyên qua tấm kính thủy tinh rọi vào phòng, chạm ngay đến mép Tatami [1] phản chiếu lên những lọn tóc đen mượt sáng bóng. Bởi vì đang đứng ngược chiều ánh sáng nên cô không nhìn rõ gương mặt của người kia. Mà chỉ nhìn thấy gương mặt nghiêng thật hoàn mỹ, người kia có vẻ đang hơi mím môi.
[1] Tatami: thảm lót sàn.
Thế nhưng cô lại nhìn rất rõ dáng người hắn.
Khóe mắt hơi cong, đuôi mắt nhếch lên, ẩn sâu trong đó là ý cười nhàn nhạt.
Thật sự là một bức tranh mỹ nam.
Lúc này, hắn nghe tiếng cửa mở mà nhìn qua, vẻ mặt lạnh lùng, không hề ấm áp như ánh nắng ngoài kia.
Triệu Phùng Thanh thật sự muốn hỏi dì Triệu một câu, rốt cục dì xe chỉ luồn kim thế nào, mà quen một vị nam sĩ độc thân chất lượng cao thế này. Quả thực là có thể gặp mà không thể mong.
Thôi thì đến đâu hay đến đó vậy.
Triệu Phùng Thanh đã thu hết bóng dáng người kia vào mắt nên cô hào phóng bước vào phòng.
Nhân viên phục vụ hơi cúi người, lui xuống rồi đóng cửa lại.
Trên mặt Triệu Phùng Thanh xuất hiên nụ cười giả lả, “Xin chào, lần đầu gặp mặt.”
Khoảnh khắc ấy không biết vẻ mặt của hắn như nào, mấy phút sau, hắn nhàn nhạt trả lời, “Xin chào, lần đầu gặp mặt.”
Cô nhẹ nhàng bước tới, đoan trang ngồi xuống vị trí đối diện hắn hỏi, “Anh đợi có lâu không?”
Ánh mắt hắn cũng không dừng lại ở cô qua lâu, “Vừa đến được mấy phút.” Nói xong hắn đẩy một tách trà sang cho cô.
Cô lịch sự gật đầu, “Cám ơn.”
“Khách khí rồi.” Giọng hắn thật dịu dàng.
Khi hắn không cầm thú thì chính là như vậy, nói chuyện với cô cứ như đánh vần vậy, có thể kiệm lời bao nhiêu thì sẽ kiệm lời.
Triệu Phùng Thanh bưng tách trà lên mà nhìn về phía hắn.
Với gu thẩm mỹ của cô, con người kia chả chê được diểm nào. Cặp lông mày đen cong, đôi đồng tử sáng bóng, sống mũi cao thẳng, bờ môi trơn mềm.
Chỉ tiếc là… khốn nạn không ra gì.
Tâm trạng Triệu Phùng Thanh rất tốt, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô chưa từng tới nhà hàng này lần nào. Hôm nay xem như nhờ ơn hắn mà được mở rộng tầm mắt. Cô đã nghĩ kỹ rồi, đợi lát nữa gọi món thì phải chọn những món đắt tiền nhất.
Ánh nắng ngoài cửa sổ sáng rực, không khí bên trong lại thanh tao vắng lặng.
Cô không mở miệng, hắn cũng không nói gì.
Trong phòng tràn ngập hương thơm của tách trà.
Cho đến khi điện thoại hắn đổ chuông, bầu không khí ngột ngạt này mới bị phá vỡ.
Hắn nhận cuộc gọi, trầm giọng nói: “Hiện tại tôi đang có việc, để hôm khác gặp.”
Nói một câu thật ngắn gọn, sau đó hắn cúp máy.
Triệu Phùng Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái. “Có việc” này không phải là xem mặt với cô đấy chứ.
Cái liếc mắt này của cô đúng lúc bị hắn bắt được.
Vì thế cô giả vờ nhướn mày, lại quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lại một trận im lặng trôi qua.
Hắn nhấp ngụm trà, lật menu, “Cô muốn ăn gì?”
“Cứ đắt tiền là được.” Triệu Phùng Thanh nghĩ sao thì nói vậy. Sau đó cô liếc mắt qua quyển menu chọn món, mới nhận ra trong đó không ghi giá. Cô khẽ khóc thầm, nhà hàng này thật chẳng tử tế chút nào, khi cô muốn hãm hại hắn thì cũng không có cơ hội để hãm hại nữa.
Hắn ngước mắt nhìn cô, im lặng mà lạnh lùng.
Cô cười quyến rũ đáp lại, mi cong mắt sáng.
Hắn không thèm hỏi ý cô nữa.
Sau khi nhân viên phục vụ đưa đồ lên, hắn chẳng chút để ý mà mở miệng, “Xin hỏi, tôi phải gọi cô thế nào?”
“Triệu Phùng Thanh.” Cô nở nụ cười, còn rực rỡ hơn ánh nắng ngoài kia.
“Nghe cũng hơi quen.” Hắn cất giọng lạnh lùng đáp.
“Tên này cũng thường đặt, nên phổ biến mà.” Khi cô nói lời này thì tươi cười rạng rỡ, “Còn anh?”
“Giang Tấn.”
Cả năm Tương Phù Lị chỉ được nghỉ ngơi dài ngày vào dịp tết, vì thế ngày nào nàng cũng hẹn Triệu Phùng Thanh đi chơi bời.
Điều này khiến cho mẹ Triệu, người đang u sầu về chuyện kết hôn của con gái cảm thấy không thoải mái chút nào.
Một cô em họ của Triệu Phùng Thanh vừa mới kết hôn chưa được bao lâu, một cậu em họ khác cũng đang bàn chuyện cưới hỏi rồi. Bà con cô bác họ hàng lại không nhịn được hỏi về bạn trai của Triệu Phùng Thanh.
Ngoài mặt thì mẹ Triệu thoải mái nói, “Nam nữ thành phố lớn kết hôn muộn lắm, với tuổi con bé thì đã là gì. Còn có đứa ba tư tuổi vẫn đang độc thân kìa.” Nhưng thật ra trong lòng bà vội chết đi được.
Ngược lại ba Triệu có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Dù sao chỉ cần con gái ông không đi con đường tà đạo là ông đã vui lắm rồi.
Triệu Phùng Thanh lục tục đi xem mặt mấy tháng nhưng chưa lần nào thành công, được bà con họ hàng đặt cho biệt danh thân thiết “Sát thủ xem mặt”.
Cô nghe xong cũng chỉ cười trừ.
Tết âm lịch năm nay đến tương đối muộn, cách năm mới ba ngày, Triệu Phùng Thanh chào đón sinh nhật lần thứ ba mốt của mình.
Nhưng mẹ Triệu không cảm thấy ngày sinh nhật này có gì vui vẻ, bà liên mồm nhắc con gái “Năm nay thì thôi, nhưng ba hai tuổi nhất định phải lấy chồng đấy nhé!”
Lời này bà cũng đã nói hồi năm ngoái. Có thể thấy được sự thật tàn khốc đến mức nào.
Triệu Phùng Thanh cảm thấy sinh nhật ba mươi tuổi của mình vẫn còn rất mới mẻ, vậy mà đã một năm trôi qua rồi.
Hoa Mã Lan thường nở hai mốt, hai lăm hai bảy, hai tám hai chín ba mươi mốt cánh.
Ba mốt rồi.
Cô đơn thế này, thật tự do.
***
Tiệm sách này chủ yếu bán những đầu sách phục vụ cho chương trình học cấp ba, những loại sách còn lại đều là sách cũ. Tiệm này trước kia còn có dịch vụ cho thuê truyện, sau này khi khoa học công nghệ phát triển, sách điện tử dần dần thay thế cho sách giấy, học sinh đến thuê sách cũng ít đi nhiều. Một đống sách chưa dọn được anh quản lý bỏ trong kho sách để không.
Anh chủ còn một tiệm sách nữa ở khu khác cần quản lý, vì thế Chủ nhật hàng tuần mới qua đây kiểm tra.
Vì tìm cuốn sách đó cho Tương Phù Lị, Triệu Phùng Thanh dọn lại tất cả đống sách trong kho một lần nhưng cũng không tìm thấy. Sách này xuất bản từ rất lâu rồi, tỷ lệ tìm thấy được là rất thấp.
Ban ngày vì phải đi học nên có ít học sinh vào tiệm, vì vậy Triệu Phùng Thanh rất rảnh rỗi. Lúc nhàm chán cô lại lật vài cuốn sách cũ ra đọc, đơn giản chỉ để giết thời gian.
Lâu dần truyện nào cô cũng đọc qua hết rồi, sau đó thì không thích mấy truyện tình yêu thế này nữa.
Cô nghĩ chắc hẳn bản thân không còn cảm giác yêu đương của thời niên thiếu nữa. Ngay cả hồi theo đuổi Giang Tấn, cũng chỉ vì gương mặt kia của hắn mà thôi.
Lý do ấy nông cạn đến mức nào chứ, nói ra thôi cũng thực buồn cười.
Đông đi xuân đến.
Xuân qua hạ tới.
Từ khi rời khỏi tiệm bán hoa, Triệu Phùng Thanh chưa từng gặp lại Giang Tấn.
Chớp mắt một cái, cô đã làm ở tiệm sách được bốn tháng rồi.
Ngày tháng trôi qua thật bình dị.
Ngoại trừ một số việc vớ vẩn.
Thứ nhất.
Giữa mùa mưa tháng ba, Liễu Nhu Nhu đột nhiên gọi điện tới nói, cô ta tìm được chiếc áo khoác của Triệu Phùng Thanh ở một góc tiệm, hỏi cô có muốn qua đó lấy không.
Triệu Phùng Thanh nhìn mưa bụi ngoài trời đáp, “Tùy bà chủ muốn xử lý sao cũng được.” Mưa dầm dề kéo dài mấy ngày nay nêncô không muốn đi qua đi lại. Hơn nữa cô nào có để quên áo khoác ở tiệm bán hoa.
Liễu Nhu Nhu kia quả thật rất kỳ quái. Trong lòng Triệu Phùng Thanh biết rõ, cô ta lấy lý do sửa sang tiệm hoa cũng chỉ vì muốn sa thải cô. Chỉ là cô không biết giờ lại lấy cớ quên áo khoác là vì chuyện gì.
“Vậy...” Liễu Nhu Nhu nhẹ giọng hỏi, “Nếu không để em chuyển phát nhanh cho chị nhé?”
“Kiểu áo đó cũng cũ rồi, tôi không cần nữa.” Triệu Phùng Thanh không thể thân thiện nổi nữa.
“Vậy cũng được.” Liễu Nhu Nhu càng thêm dịu dàng, “Chị Triệu có rảnh thì về tiệm chơi nhé.”
“Được, cám ơn.” Triệu Phùng Thanh nói vậy cũng chỉ là khách sáo mà thôi.
Thứ hai.
Khổng Đạt Minh đã gọi điện cho Triệu Phùng Thanh rất nhiều lần, cuối cùng còn gọi điện thoại bàn tới thẳng nhà cô. Đại ý của hắn là sau buổi học lớp vừa rồi, nếu cô có khó khăn gì thì hắn sẽ rất sẵn lòng mà giúp đỡ.
Triệu Phùng Thanh lạnh lùng trả lời, “Tôi sống rất ổn.”
Mẹ Triệu còn tưởng rằng con gái mình và Khổng Đạt Minh đang có khúc mắc về tình cảm.
Sau này Triệu Phùng Thanh nhấn mạnh với mẹ mình cô và hắn không có nửa đồng quan hệ nào cả.
Mẹ Triệu nghe xong có vẻ phẫn nộ.
Triệu Phùng Thanh không biết khó khăn Khổng Đạt Minh nhắc tới là ám chỉ điều gì. Nếu là công việc của cô thì cô không cảm thấy chuyện đó khó khăn. Tuy rằng trong mắt những sinh viên trường đại học danh tiếng thì công việc của cô vẫn ở tầng lớp dưới.
Nhưng người khác không xen vào. Huống chi là Khổng Đạt Minh người chẳng có quan hệ gì với cô.
Thứ ba.
Lữ Tiểu Nhân người bạn học cấp hai không gặp nhau mười mấy năm nay, đột nhiên liên lạc với cô.
Cậu ta hẹn Triệu Phùng Thanh đi uống cafe vào cuối tuần.
Khi Triệu Phùng Thanh nhận được cuộc gọi của cô ta, suýt chút nữa đã bật cười. Buổi họp lớp cũng qua được một thời gian rồi, bây giờ mới khởi binh vấn tội không phải quá muộn rồi sao.”Xấu hổ quá, tôi không được nghỉ nhiều lắm.” Đây là lời nói thật, cả tuần cô chỉ được nghỉ hôm chủ nhật.
“Giờ cậu đang làm gì vậy?”
“Nhân viên thu ngân.” Đây cũng không phải nói dối, nhiệm vụ của cô thực sự là thu tiền.
Lữ Tiểu Nhân kinh ngạc, “Chắc là rất vất vả.”
“Đúng vậy.”
Lữ Tiểu Nhân nở nụ cười, thân thiết nói, “Vậy khi nào cậu rảnh thì chúng ta gặp mặt đi.”
Sau đó hai bên nói đáp vài câu rồi cúp máy.
Ngoại trừ chút nhạc đệm ấy thì cuộc sống của Triệu Phùng Thanh quả thực rất thoải mái. Làm việc tại tiệm sách, tiếp xúc với toàn học sinh. Vì vậy, tâm trạng của nữ thanh niên lớn tuổi như cô cũng không còn tang thương như thế nữa.
***
Mẹ Triệu càng ngày càng lo lắng về hôn sự của con gái. Thế nhưng trong nửa năm vừa rồi, mãi cũng không tìm được đàn ông độc thân phù hợp, người có thể thu xếp xem mặt càng ngày càng ít.
Hôm nay, dì Triệu bất ngờ chọn được một mối, khiến cho mẹ Triệu mừng đến mức miệng cười ngoác đến tận mang tai.
Dì Triệu không có ảnh, chỉ nói qua về điều kiện của đối phương. Người ta là lãnh đạo của một tập đoàn nổi tiếng, tuổi tác chiều cao cũng rất xứng với Triệu Phùng Thanh. Những điều khác thì không rõ lắm.
Dì Triệu cười nói: “Người giới thiệu đáng tin lắm. Nghe nói đằng trai vừa nhìn thấy ảnh Thanh Thanh đã đồng ý đi xem mặt rồi.”
Chỉ cần có đàn ông xuất hiện, mẹ Triệu đã vui lắm rồi. Bà không quan tâm mấy điều kiện khác, dù là xe hay nhà, nhà họ Triệu đều có thể mua được hết.
Mẹ Triệu vội vàng ra lệnh cho Triệu Phùng Thanh về nhà.
Triệu Phùng Thanh ở đầu dây bên kia nhìn trời mà than, “Mẹ, thứ bảy con không được nghỉ mà.”
“Cô xin nghỉ đi, nghỉ việc cũng phải lăn về đây cho mẹ!” Mẹ Triệu quay lại gào với ba Triệu, “Lão Triệu, lại đây, dạy dỗ con gái ông đi, nó cứ coi chuyện chung thân đại sự như trò đùa ấy!”
Ba Triệu đẩy chiếc kính viễn thị mà nhìn mẹ Triệu, sau đó nhận điện thoại, ấp úng nói mấy lời: “Con gái à, máy tính của ba có chút vấn đề, con về sửa cho ba đi.”
Mẹ Triệu đứng bên cạnh thúc giục, “Nói chuyện chính!”
“Bà cứ để tôi nói chuyện máy tính đã, đừng vội.” Ba Triệu chậm rãi, “Ba vừa bật mạng lên, nó đã hiện một trang —— “
Mẹ Triệu trừng mắt, “Lão Triệu!”
Ba Triệu nhanh chóng chuyển đề tài, “Này, con gái à, dì con nói có đàn ông đó. Con về gặp một lần đi.”
Ba Triệu vừa đầu hàng, mẹ Triệu đã vênh vang đắc ý.
Triệu Phùng Thanh đành phải đi một chuyến vậy.
Nhà trai rất bận, dì Triệu hẹn vài lần, mới chọn được ngày gặp mặt.
Đó là một ngày tháng tám, thời tiết cực nóng.
Sau đó dì Triệu và đằng trai thống nhất gặp mặt nhau ở một nhà hàng kiểu Nhật, rồi bà cổ vũ Triệu Phùng Thanh, “Thanh Thanh à, phải nắm chắc cơ hội này! Năm nay nhất định con phải lấy chồng! Lấy chồng! Lấy chồng!”
Triệu Phùng Thanh suýt nữa rớt luôn con mắt ngay tại chỗ.
Cô cố ý lề mề kéo dài thời gian, lên tàu điện ngầm đến nơi hẹn.
Hai người hẹn nhau ở sương phòng tên là Anh Hoa.
Triệu Phùng Thanh đi theo nhân viên phục vụ vào phòng.
Nhân viên phục vụ gõ nhẹ hai tiếng, sau đó đẩy cửa ra.
Triệu Phùng Thanh ngó vào nhìn, người hơi run.
Bên trong có một bóng người.
Trong phòng tràn ngập ánh sáng, ánh nắng mặt trời li ti xuyên qua tấm kính thủy tinh rọi vào phòng, chạm ngay đến mép Tatami [1] phản chiếu lên những lọn tóc đen mượt sáng bóng. Bởi vì đang đứng ngược chiều ánh sáng nên cô không nhìn rõ gương mặt của người kia. Mà chỉ nhìn thấy gương mặt nghiêng thật hoàn mỹ, người kia có vẻ đang hơi mím môi.
[1] Tatami: thảm lót sàn.
Thế nhưng cô lại nhìn rất rõ dáng người hắn.
Khóe mắt hơi cong, đuôi mắt nhếch lên, ẩn sâu trong đó là ý cười nhàn nhạt.
Thật sự là một bức tranh mỹ nam.
Lúc này, hắn nghe tiếng cửa mở mà nhìn qua, vẻ mặt lạnh lùng, không hề ấm áp như ánh nắng ngoài kia.
Triệu Phùng Thanh thật sự muốn hỏi dì Triệu một câu, rốt cục dì xe chỉ luồn kim thế nào, mà quen một vị nam sĩ độc thân chất lượng cao thế này. Quả thực là có thể gặp mà không thể mong.
Thôi thì đến đâu hay đến đó vậy.
Triệu Phùng Thanh đã thu hết bóng dáng người kia vào mắt nên cô hào phóng bước vào phòng.
Nhân viên phục vụ hơi cúi người, lui xuống rồi đóng cửa lại.
Trên mặt Triệu Phùng Thanh xuất hiên nụ cười giả lả, “Xin chào, lần đầu gặp mặt.”
Khoảnh khắc ấy không biết vẻ mặt của hắn như nào, mấy phút sau, hắn nhàn nhạt trả lời, “Xin chào, lần đầu gặp mặt.”
Cô nhẹ nhàng bước tới, đoan trang ngồi xuống vị trí đối diện hắn hỏi, “Anh đợi có lâu không?”
Ánh mắt hắn cũng không dừng lại ở cô qua lâu, “Vừa đến được mấy phút.” Nói xong hắn đẩy một tách trà sang cho cô.
Cô lịch sự gật đầu, “Cám ơn.”
“Khách khí rồi.” Giọng hắn thật dịu dàng.
Khi hắn không cầm thú thì chính là như vậy, nói chuyện với cô cứ như đánh vần vậy, có thể kiệm lời bao nhiêu thì sẽ kiệm lời.
Triệu Phùng Thanh bưng tách trà lên mà nhìn về phía hắn.
Với gu thẩm mỹ của cô, con người kia chả chê được diểm nào. Cặp lông mày đen cong, đôi đồng tử sáng bóng, sống mũi cao thẳng, bờ môi trơn mềm.
Chỉ tiếc là… khốn nạn không ra gì.
Tâm trạng Triệu Phùng Thanh rất tốt, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô chưa từng tới nhà hàng này lần nào. Hôm nay xem như nhờ ơn hắn mà được mở rộng tầm mắt. Cô đã nghĩ kỹ rồi, đợi lát nữa gọi món thì phải chọn những món đắt tiền nhất.
Ánh nắng ngoài cửa sổ sáng rực, không khí bên trong lại thanh tao vắng lặng.
Cô không mở miệng, hắn cũng không nói gì.
Trong phòng tràn ngập hương thơm của tách trà.
Cho đến khi điện thoại hắn đổ chuông, bầu không khí ngột ngạt này mới bị phá vỡ.
Hắn nhận cuộc gọi, trầm giọng nói: “Hiện tại tôi đang có việc, để hôm khác gặp.”
Nói một câu thật ngắn gọn, sau đó hắn cúp máy.
Triệu Phùng Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái. “Có việc” này không phải là xem mặt với cô đấy chứ.
Cái liếc mắt này của cô đúng lúc bị hắn bắt được.
Vì thế cô giả vờ nhướn mày, lại quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lại một trận im lặng trôi qua.
Hắn nhấp ngụm trà, lật menu, “Cô muốn ăn gì?”
“Cứ đắt tiền là được.” Triệu Phùng Thanh nghĩ sao thì nói vậy. Sau đó cô liếc mắt qua quyển menu chọn món, mới nhận ra trong đó không ghi giá. Cô khẽ khóc thầm, nhà hàng này thật chẳng tử tế chút nào, khi cô muốn hãm hại hắn thì cũng không có cơ hội để hãm hại nữa.
Hắn ngước mắt nhìn cô, im lặng mà lạnh lùng.
Cô cười quyến rũ đáp lại, mi cong mắt sáng.
Hắn không thèm hỏi ý cô nữa.
Sau khi nhân viên phục vụ đưa đồ lên, hắn chẳng chút để ý mà mở miệng, “Xin hỏi, tôi phải gọi cô thế nào?”
“Triệu Phùng Thanh.” Cô nở nụ cười, còn rực rỡ hơn ánh nắng ngoài kia.
“Nghe cũng hơi quen.” Hắn cất giọng lạnh lùng đáp.
“Tên này cũng thường đặt, nên phổ biến mà.” Khi cô nói lời này thì tươi cười rạng rỡ, “Còn anh?”
“Giang Tấn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook