Phụng Thần
-
Quyển 1 - Chương 4: Lần đầu gặp mặt (2)
Quyển 1: Bái Sư, Tâm Loạn.
Chương 4: Lần Đầu Gặp Mặt ( 2)
Đám hài tử nghe thấy tiếng hét hoảng sợ ngẩng đầu lên thì thấy có mấy chục đứa trẻ cùng bị treo ngược lên không trung.
Những cây đại thụ xung quanh dần biến đổi hình dạng, trên thân cây dần xuất hiện hai lỗi tròn và một lỗ to rộng trông giống như hai con mắt và một cái mồm to, lúc này cái mồm đó đang phát ra một tiếng rống dài ghê rợn.
Lúc này đám hài tử mới chợt nhận ra rằng những cây đại thụ này nào phải là cây đại thụ bình thường mà chúng chính là những Thụ Tinh ngàn năm tuổi.
Những hài tử không bị treo ngược chạy tán loạn khắp mọi nơi mong muốn chạy trốn khỏi đám Thụ Tinh này, tiếng hét chứa đầy sự sợ hãi vang lên khắp mọi nơi, trông rất hỗn loạn.
Tuy nhiên vẫn có những hài tử phản ứng chậm hoặc chạy không kịp vẫn bị dây leo bắt được treo ngược lên không trung, giống như cánh tay người, chúng đưa bọn trẻ hướng vào nơi được cho là mồm của Thụ Tinh, nhìn trông như Thụ Tinh đang muốn ăn thịt đám hài tử xấu số này.
Tư Đồ Thương Nguyệt và Nguyệt Minh Châu nghe tiếng hét thất thanh của đám hài tử biết có chuyện chẳng lành, trong lòng lo lắng không thôi. Hai hài tử càng ra sức chiến đấu với Ếch Tinh mong muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến để đi cứu người.
Đám hài tử đang hoảng sợ chạy trốn khắp mọi nơi mong muốn chạy thoát khỏi nơi này nhưng vô tình lại bị trúng bẫy của đám dây leo nhanh chóng bị bắt, tuy vậy vẫn có một nữ hài dù đang rất sợ hãi nhưng vẫn cố trấn tĩnh khuyên can đám hài tử kia mau chóng bình tĩnh lại, nhưng đám hài tử kia đang trong lúc hoảng sợ lại thêm tiếng la hét thất thanh lấn át đi tiếng gọi nên đám hài tử kia không thể nghe nữ hài nói gì, mà cho dù có nghe thấy chỉ e đám hài tử đó cũng sẽ không nghe lời nữ hài nói.
Nữ hài lại càng sốt ruột hơn khi nhìn đám trẻ kia không chịu nghe nữ hài nói, nữ hài lúc này thật không biết phải làm gì cho đúng, nữ hài nghĩ nếu cứ để thế này thì sớm muộn gì đám hài tử cũng sẽ bị dọa cho sợ hãi, đến lúc đó tất cả sẽ bị loại hết cho coi. Phải làm sao đây? Phải làm sao mới được a?
Ở cách đó không xa trên một cành cây đại thụ vạn năm tuổi đang có hai nam tử đứng quan sát đám hài tử phía dưới, phải nói đúng hơn là quan sát nữ hài.
Nam tử vận tử y hứng thú nhếch môi, đối mắt màu tím xinh đẹp nhìn nữ hài con với vẻ nghiên cứu tìm tòi, tay cầm quạt lụa phe phẩy làm tung bay vài lọn tóc màu tím bạc phái sau đầu, dung nhan yêu mị lại thêm mấy phần lạnh lùng châm biếm, khinh miệt. " Thú vị! Cuối cùng cũng xuất hiện. Ấn Kí Phượng Hoàng! Hừm... Xem ra cũng sắp bắt đầu rồi. "
Ánh mắt như có như không quan sát nam tử vận huyết y bên cạnh.
Nam tử huyết y biết rõ ý nam tử tử y nhưng vẫn không nói gì. Hắn vẫn lạnh lùng đứng đó, lạnh lùng nhìn nữ hài phía dưới.
Nữ hài tầm khoảng mười tuổi, trông sạch sẽ hơn so với những hài tử khác, có lẽ là sạch sẽ nhất, y phục khá lành lặn chỉ có vài chỗ bị rách ít, bộ dạng xinh xắn không mấy lem luốc bụi đất như mấy hài tử kia.
Điều khiến người ta chú ý nhất vẫn là ấn kí hình Hỏa Phượng Hoàng trên mi tâm của nữ hài, ấn kí Phượng Hoàng tuy nhìn còn non nớt nhưng lại rất sống động, có dấu hiệu sẽ từ từ trưởng thành theo thời gian. Đây không còn nghi ngờ gì nữa chính là Phượng Hoàng Ấn Kí mà Chính Đạo luôn tôn sùng và tìm kiếm bấy lâu.
Không biết từ khi nào, cũng ai biết là từ đâu mà từ rất lâu về trước trong Tam Giới, đặc biệt Là hai giới Thiên Giới và Nhân Giới luôn tồn tại một lời Tiên Tri:
Phượng Hoàng Ấn Kí
Thiên Nữ Chuyển thế
Cứu vớt Chúng Sinh
Diệt Trừ Tà Đạo.
Người ta tin rằng chỉ cần là người mang ấn kí Phượng Hoàng chính là Thiên Nữ chuyển thế đến để cứu vớt chúng sinh ra khỏi cảnh khốn cùng, trừ gian diệt bạo lấy lại hòa bình cho thiên hạ.
Thiên Nữ giống như là một vị cứu tinh, là một niềm hi vọng của tất cả chúng sinh trong thiên hạ về một thế giới hòa bình không chiến tranh, không có gian tà.
Tuy nhiên, cũng đã rất lâu rồi, lâu đến nỗi người ta chỉ nghĩ đó là một truyền thuyết thì nay đột nhiên lại xuất hiện người có mang ấn kí Phượng Hoàng. Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu? Không ai biết, cũng không ai hiểu, e là chỉ đến cuối cùng mới có thể biết rõ đáp án này.
Huyết y nam tử nhìn cô bé con với ánh mắt mang theo tia tìm tòi nghiên cứu. Bằng vào tu vi của hắn, hắn hoàn toàn có thể nhận ra được quanh thân nữ hài là một tầng chính khí rất mạnh, nếu muốn loại bỏ nó e sẽ mất khá nhiều thời gian và công sức. Cứ như vậy, một âm mưu, một kế hoạch lớn dần được hình thành. Mà số phận của nữ hài cũng theo đó đã bị lệch một đoạn đường dài mang nhiều đâu khổ hơn.
Tử y nam tử đứng bên cạnh nhìn chủ nhân nhà mình có biểu hiện như vậy thì tâm trạng cảm thấy vui vẻ: Xem ra, hắn sắp có kịch hay để xem!
Nữ hài mang ấn kí Phượng Hoàng lúc này không biết số phận của mình sắp vì sự tính kế của ai đó mà đang dần thay đổi.
Lúc này nữ hài đang cố gắng tìm cách cứu đám trẻ kia, nhưng nữ hài lại không biết phải làm sao, phải làm như thế nào, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn đám hài tử lần lượt bị bắt rồi biến mất trước mắt mình một cách bất lực.
Trước nay nữ hài chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng này nên cũng chưa có ai dạy cho nữ hài phải làm gì trong hoàn cảnh này, chính vì vậy nữ hài không biết phải làm gì.
Nữ hài nhìn Tư Đồ Thương Nguyệt và Nguyệt Minh Châu lúc này đang khó khăn đối chiến với Ếch Tinh thì nỗi lo lắng lại càng gia tăng. Chỉ e, Nguyệt ca ca và Minh Châu tỷ không thể kịp lúc đến giải cứu đám trẻ. Nữ hài thật sự bị cảm giác bất an, lo lắng làm cho sắp không chịu nổi nữa.
Đang lúc nữ hài loay hoay tìm cách cứu người thì dưới chân bất người bị thứ gì đó quấn lấy rồi siết chặt, nữ hài chỉ kịp thét lên một tiếng, thân thể nhanh chóng bị treo ngược lên không trung, trước mặt là một cái mồm to đen lòm thì sợ hãi không thôi.
" Thả ta ra... Thả ta ra... "
Nữ hài ra sức vùng vẫy hi vọng sẽ có cơ hội chạy thoát, nhưng tất cả chỉ vô ít, cô bé bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt, đột ngột bị treo ngược như vậy khiến cơ thể không kịp thích ứng, dạ dày cứ lộn hết cả lên, đầu óc xoay mòng mòng có cảm giác chóng mặt muốn nôn nhưng không thể nôn. Cảm giác này thật khó chịu, rất khó chịu.
"Phụng nhi...."
" Tiểu Phụng...."
Là tiếng của Nguyệt ca ca và Minh Châu tỷ, nữ hài có thể nhận ra giọng của họ, miệng mấp máy muốn kêu cứu nhưng cảm giác chóng mặt khiến nữ hài không thể nói gì được chỉ có thể bất lực nhìn xuống dưới.
Cảnh vật khi nhìn ngược thật khác lạ làm sao, nữ hài nhận thấy còn có vô số đứa trẻ khác đang bị treo ngược giống nữ hài.
Dạ Lan Tuyết Phụng còn thấy rõ ràng có một hài tử bị treo ngược gần cạnh cô bé đang bị Thụ Tinh cho vào mồm tiêu hóa, tiếng la hét đầy tuyệt vọng đó nghe sao thật đau lòng.
Nữ hài nghĩ có lẽ bản thân sắp phải giống như đứa trẻ kia đáng thương kia, nữ hài chợt nghĩ đến, đám hài tử kia chắc đang cảm thấy rất đau khổ và tuyệt vọng.
Một giọt nước mắt bất ngờ từ mí mắt cô bé rớt xuống đất, kèm theo đó là ấn kí Phượng Hoàng sáng lên hẳn, càng lúc càng sáng, ánh sáng thật tinh khiết và đẹp đẽ làm sao, thứ ánh sáng tinh khiết đó dần dần lan ra xung quanh.
Dạ Lan Tuyết Phụng không còn nghe thấy gì nữa ngoài tiếng la hét thảm thiết của đám Thụ Tinh. Cả người nữ hài đột nhiên nhẹ bẩng, trói buột dưới chân dần biến mất không còn cảm giác gì, cả người cứ như vậy không có vật cản rơi xuống dưới.
Ngay lúc nữ hài nghĩ mình sẽ chết thì không biết từ đâu một mùi hương nhẹ nhàng tinh khiết xộc vào mũi nữ hài, mùi hương này thật sự rất thanh khiết và dễ chịu, nó khiến nữ hài rất thoải mái, trong lòng như có thứ gì đó lấp đầy khiến nữ hài cảm giác được sự an toàn.
Kế tiếp nữ hài rơi vào một vòng tay lạnh lẽo mà ấm áp, không hiểu sao nữ hài lại có cảm giác rất an toàn khi được đôi tay này ôm lấy, vòng ôm này rất khác với cái ôm đầy yêu thương của phụ mẫu nữ hài. Không hiểu sao lúc này nữ hài rất muốn được nhìn thấy mặt người bây giờ đang ôm nữ hài, nữ hài thật muốn biết người này là người như thế nào.
Nghĩ là làm, Dạ Lần Tuyết Phụng mạnh mở mắt ra xem, ánh vào tầm mắt nữ hài là một cảnh tượng có lẻ cả đời này, à không cho dù có trãi qua bao kiếp cũng không thể quên được.
Dung nhan đó đẹp và hoàn mĩ đến mức đất trời cũng phải ghen tỵ, đó là khuôn mặt hoàn hảo nhất mà nữ hài từng thấy.
Nhìn xem, mày kiếm như vẽ, lông mi cong dài bao trọn lấy đôi đồng tử mới đẹp làm sao, một đôi đồng tử màu đen lại chứa vẻ lạnh lùng, thờ ơ, đạm mạc xa cách, dường như trong đôi mắt đó không hề chứa đựng một điều gì, mà có lẽ cũng chẳng có gì có thể lọt vào đôi mắt đó của y, thật lạnh lùng và thờ ơ, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến người ta rung động.
Lúc này nữ hài thật rất có xúc động mong muốn ánh mắt của người này có thể dung chứa hình ảnh của bản thân, dù chỉ một lát cũng không hề gì.
Xuống dưới là một cái mũi cao thẳng tinh tế, hai cánh môi hồng nhuận, đó là màu của cánh hoa đào nhưng lại pha chút sự lạnh lẽo cô độc bởi chủ nhân của nó chưa bao giờ cười, nếu y cười không biết sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Có lẽ sẽ rất đẹp, Dạ Lan Tuyết Phụng cứ loáng thoáng nghĩ như vậy, nữ hài thật ước ao có một ngày được trông thấy nụ cười của y, thật sự rất muốn thấy dù chỉ một lần cũng được.
Ba ngàn sợi tóc đen mượt như nhung xõa tung trong gió, có vài lọn tóc tinh nghịch cứ chọc vào khuôn mặt trẻ con của Dạ Lan Tuyết Phụng khiến nữ hài ngứa ngáy khó chịu, trong lúc xúc động nữ hài đưa tay lên cầm lấy lọn tóc đó, xúc cảm thật mềm mịn và lạnh lẽo, đó chính là ấn tượng đầu tiên khi nữ hài sờ vào mái tóc của y, mái tóc này tuy đẹp nhưng sao nó quá lạnh, lạnh giống như con người y vậy.
Dạ Lan Tuyết Phụng nhìn y, ánh nhìn chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ và có gì đó của sự tò mò trẻ con.
Màu trắng bạc, trong đầu nữ hài chỉ có thể xuất hiện ba từ này, lúc này nữ hài đang ở trong lòng của y nên có thể thấy rõ từng đường thêu tinh xảo hoa mĩ lại không có cảm giác xa hoa dung tục, trái lại lại rất tao nhã.
Trên người y như có như không một tầng ánh sáng trắng bạc rất đẹp đẽ và tinh khiết.
Cảm giác mà y mang lại cho nàng thật khó nói nên lời nhưng đó lại là cảm giác mà cho dù có trãi qua bao kiếp có lẽ nữ hài sẽ không thể quên được đó là vừa ấm áp lại lạnh lùng, thánh khiết tao nhã mà dễ gần, vô tình mà cũng hữu tình...
Chương 4: Lần Đầu Gặp Mặt ( 2)
Đám hài tử nghe thấy tiếng hét hoảng sợ ngẩng đầu lên thì thấy có mấy chục đứa trẻ cùng bị treo ngược lên không trung.
Những cây đại thụ xung quanh dần biến đổi hình dạng, trên thân cây dần xuất hiện hai lỗi tròn và một lỗ to rộng trông giống như hai con mắt và một cái mồm to, lúc này cái mồm đó đang phát ra một tiếng rống dài ghê rợn.
Lúc này đám hài tử mới chợt nhận ra rằng những cây đại thụ này nào phải là cây đại thụ bình thường mà chúng chính là những Thụ Tinh ngàn năm tuổi.
Những hài tử không bị treo ngược chạy tán loạn khắp mọi nơi mong muốn chạy trốn khỏi đám Thụ Tinh này, tiếng hét chứa đầy sự sợ hãi vang lên khắp mọi nơi, trông rất hỗn loạn.
Tuy nhiên vẫn có những hài tử phản ứng chậm hoặc chạy không kịp vẫn bị dây leo bắt được treo ngược lên không trung, giống như cánh tay người, chúng đưa bọn trẻ hướng vào nơi được cho là mồm của Thụ Tinh, nhìn trông như Thụ Tinh đang muốn ăn thịt đám hài tử xấu số này.
Tư Đồ Thương Nguyệt và Nguyệt Minh Châu nghe tiếng hét thất thanh của đám hài tử biết có chuyện chẳng lành, trong lòng lo lắng không thôi. Hai hài tử càng ra sức chiến đấu với Ếch Tinh mong muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến để đi cứu người.
Đám hài tử đang hoảng sợ chạy trốn khắp mọi nơi mong muốn chạy thoát khỏi nơi này nhưng vô tình lại bị trúng bẫy của đám dây leo nhanh chóng bị bắt, tuy vậy vẫn có một nữ hài dù đang rất sợ hãi nhưng vẫn cố trấn tĩnh khuyên can đám hài tử kia mau chóng bình tĩnh lại, nhưng đám hài tử kia đang trong lúc hoảng sợ lại thêm tiếng la hét thất thanh lấn át đi tiếng gọi nên đám hài tử kia không thể nghe nữ hài nói gì, mà cho dù có nghe thấy chỉ e đám hài tử đó cũng sẽ không nghe lời nữ hài nói.
Nữ hài lại càng sốt ruột hơn khi nhìn đám trẻ kia không chịu nghe nữ hài nói, nữ hài lúc này thật không biết phải làm gì cho đúng, nữ hài nghĩ nếu cứ để thế này thì sớm muộn gì đám hài tử cũng sẽ bị dọa cho sợ hãi, đến lúc đó tất cả sẽ bị loại hết cho coi. Phải làm sao đây? Phải làm sao mới được a?
Ở cách đó không xa trên một cành cây đại thụ vạn năm tuổi đang có hai nam tử đứng quan sát đám hài tử phía dưới, phải nói đúng hơn là quan sát nữ hài.
Nam tử vận tử y hứng thú nhếch môi, đối mắt màu tím xinh đẹp nhìn nữ hài con với vẻ nghiên cứu tìm tòi, tay cầm quạt lụa phe phẩy làm tung bay vài lọn tóc màu tím bạc phái sau đầu, dung nhan yêu mị lại thêm mấy phần lạnh lùng châm biếm, khinh miệt. " Thú vị! Cuối cùng cũng xuất hiện. Ấn Kí Phượng Hoàng! Hừm... Xem ra cũng sắp bắt đầu rồi. "
Ánh mắt như có như không quan sát nam tử vận huyết y bên cạnh.
Nam tử huyết y biết rõ ý nam tử tử y nhưng vẫn không nói gì. Hắn vẫn lạnh lùng đứng đó, lạnh lùng nhìn nữ hài phía dưới.
Nữ hài tầm khoảng mười tuổi, trông sạch sẽ hơn so với những hài tử khác, có lẽ là sạch sẽ nhất, y phục khá lành lặn chỉ có vài chỗ bị rách ít, bộ dạng xinh xắn không mấy lem luốc bụi đất như mấy hài tử kia.
Điều khiến người ta chú ý nhất vẫn là ấn kí hình Hỏa Phượng Hoàng trên mi tâm của nữ hài, ấn kí Phượng Hoàng tuy nhìn còn non nớt nhưng lại rất sống động, có dấu hiệu sẽ từ từ trưởng thành theo thời gian. Đây không còn nghi ngờ gì nữa chính là Phượng Hoàng Ấn Kí mà Chính Đạo luôn tôn sùng và tìm kiếm bấy lâu.
Không biết từ khi nào, cũng ai biết là từ đâu mà từ rất lâu về trước trong Tam Giới, đặc biệt Là hai giới Thiên Giới và Nhân Giới luôn tồn tại một lời Tiên Tri:
Phượng Hoàng Ấn Kí
Thiên Nữ Chuyển thế
Cứu vớt Chúng Sinh
Diệt Trừ Tà Đạo.
Người ta tin rằng chỉ cần là người mang ấn kí Phượng Hoàng chính là Thiên Nữ chuyển thế đến để cứu vớt chúng sinh ra khỏi cảnh khốn cùng, trừ gian diệt bạo lấy lại hòa bình cho thiên hạ.
Thiên Nữ giống như là một vị cứu tinh, là một niềm hi vọng của tất cả chúng sinh trong thiên hạ về một thế giới hòa bình không chiến tranh, không có gian tà.
Tuy nhiên, cũng đã rất lâu rồi, lâu đến nỗi người ta chỉ nghĩ đó là một truyền thuyết thì nay đột nhiên lại xuất hiện người có mang ấn kí Phượng Hoàng. Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu? Không ai biết, cũng không ai hiểu, e là chỉ đến cuối cùng mới có thể biết rõ đáp án này.
Huyết y nam tử nhìn cô bé con với ánh mắt mang theo tia tìm tòi nghiên cứu. Bằng vào tu vi của hắn, hắn hoàn toàn có thể nhận ra được quanh thân nữ hài là một tầng chính khí rất mạnh, nếu muốn loại bỏ nó e sẽ mất khá nhiều thời gian và công sức. Cứ như vậy, một âm mưu, một kế hoạch lớn dần được hình thành. Mà số phận của nữ hài cũng theo đó đã bị lệch một đoạn đường dài mang nhiều đâu khổ hơn.
Tử y nam tử đứng bên cạnh nhìn chủ nhân nhà mình có biểu hiện như vậy thì tâm trạng cảm thấy vui vẻ: Xem ra, hắn sắp có kịch hay để xem!
Nữ hài mang ấn kí Phượng Hoàng lúc này không biết số phận của mình sắp vì sự tính kế của ai đó mà đang dần thay đổi.
Lúc này nữ hài đang cố gắng tìm cách cứu đám trẻ kia, nhưng nữ hài lại không biết phải làm sao, phải làm như thế nào, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn đám hài tử lần lượt bị bắt rồi biến mất trước mắt mình một cách bất lực.
Trước nay nữ hài chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng này nên cũng chưa có ai dạy cho nữ hài phải làm gì trong hoàn cảnh này, chính vì vậy nữ hài không biết phải làm gì.
Nữ hài nhìn Tư Đồ Thương Nguyệt và Nguyệt Minh Châu lúc này đang khó khăn đối chiến với Ếch Tinh thì nỗi lo lắng lại càng gia tăng. Chỉ e, Nguyệt ca ca và Minh Châu tỷ không thể kịp lúc đến giải cứu đám trẻ. Nữ hài thật sự bị cảm giác bất an, lo lắng làm cho sắp không chịu nổi nữa.
Đang lúc nữ hài loay hoay tìm cách cứu người thì dưới chân bất người bị thứ gì đó quấn lấy rồi siết chặt, nữ hài chỉ kịp thét lên một tiếng, thân thể nhanh chóng bị treo ngược lên không trung, trước mặt là một cái mồm to đen lòm thì sợ hãi không thôi.
" Thả ta ra... Thả ta ra... "
Nữ hài ra sức vùng vẫy hi vọng sẽ có cơ hội chạy thoát, nhưng tất cả chỉ vô ít, cô bé bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt, đột ngột bị treo ngược như vậy khiến cơ thể không kịp thích ứng, dạ dày cứ lộn hết cả lên, đầu óc xoay mòng mòng có cảm giác chóng mặt muốn nôn nhưng không thể nôn. Cảm giác này thật khó chịu, rất khó chịu.
"Phụng nhi...."
" Tiểu Phụng...."
Là tiếng của Nguyệt ca ca và Minh Châu tỷ, nữ hài có thể nhận ra giọng của họ, miệng mấp máy muốn kêu cứu nhưng cảm giác chóng mặt khiến nữ hài không thể nói gì được chỉ có thể bất lực nhìn xuống dưới.
Cảnh vật khi nhìn ngược thật khác lạ làm sao, nữ hài nhận thấy còn có vô số đứa trẻ khác đang bị treo ngược giống nữ hài.
Dạ Lan Tuyết Phụng còn thấy rõ ràng có một hài tử bị treo ngược gần cạnh cô bé đang bị Thụ Tinh cho vào mồm tiêu hóa, tiếng la hét đầy tuyệt vọng đó nghe sao thật đau lòng.
Nữ hài nghĩ có lẽ bản thân sắp phải giống như đứa trẻ kia đáng thương kia, nữ hài chợt nghĩ đến, đám hài tử kia chắc đang cảm thấy rất đau khổ và tuyệt vọng.
Một giọt nước mắt bất ngờ từ mí mắt cô bé rớt xuống đất, kèm theo đó là ấn kí Phượng Hoàng sáng lên hẳn, càng lúc càng sáng, ánh sáng thật tinh khiết và đẹp đẽ làm sao, thứ ánh sáng tinh khiết đó dần dần lan ra xung quanh.
Dạ Lan Tuyết Phụng không còn nghe thấy gì nữa ngoài tiếng la hét thảm thiết của đám Thụ Tinh. Cả người nữ hài đột nhiên nhẹ bẩng, trói buột dưới chân dần biến mất không còn cảm giác gì, cả người cứ như vậy không có vật cản rơi xuống dưới.
Ngay lúc nữ hài nghĩ mình sẽ chết thì không biết từ đâu một mùi hương nhẹ nhàng tinh khiết xộc vào mũi nữ hài, mùi hương này thật sự rất thanh khiết và dễ chịu, nó khiến nữ hài rất thoải mái, trong lòng như có thứ gì đó lấp đầy khiến nữ hài cảm giác được sự an toàn.
Kế tiếp nữ hài rơi vào một vòng tay lạnh lẽo mà ấm áp, không hiểu sao nữ hài lại có cảm giác rất an toàn khi được đôi tay này ôm lấy, vòng ôm này rất khác với cái ôm đầy yêu thương của phụ mẫu nữ hài. Không hiểu sao lúc này nữ hài rất muốn được nhìn thấy mặt người bây giờ đang ôm nữ hài, nữ hài thật muốn biết người này là người như thế nào.
Nghĩ là làm, Dạ Lần Tuyết Phụng mạnh mở mắt ra xem, ánh vào tầm mắt nữ hài là một cảnh tượng có lẻ cả đời này, à không cho dù có trãi qua bao kiếp cũng không thể quên được.
Dung nhan đó đẹp và hoàn mĩ đến mức đất trời cũng phải ghen tỵ, đó là khuôn mặt hoàn hảo nhất mà nữ hài từng thấy.
Nhìn xem, mày kiếm như vẽ, lông mi cong dài bao trọn lấy đôi đồng tử mới đẹp làm sao, một đôi đồng tử màu đen lại chứa vẻ lạnh lùng, thờ ơ, đạm mạc xa cách, dường như trong đôi mắt đó không hề chứa đựng một điều gì, mà có lẽ cũng chẳng có gì có thể lọt vào đôi mắt đó của y, thật lạnh lùng và thờ ơ, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến người ta rung động.
Lúc này nữ hài thật rất có xúc động mong muốn ánh mắt của người này có thể dung chứa hình ảnh của bản thân, dù chỉ một lát cũng không hề gì.
Xuống dưới là một cái mũi cao thẳng tinh tế, hai cánh môi hồng nhuận, đó là màu của cánh hoa đào nhưng lại pha chút sự lạnh lẽo cô độc bởi chủ nhân của nó chưa bao giờ cười, nếu y cười không biết sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Có lẽ sẽ rất đẹp, Dạ Lan Tuyết Phụng cứ loáng thoáng nghĩ như vậy, nữ hài thật ước ao có một ngày được trông thấy nụ cười của y, thật sự rất muốn thấy dù chỉ một lần cũng được.
Ba ngàn sợi tóc đen mượt như nhung xõa tung trong gió, có vài lọn tóc tinh nghịch cứ chọc vào khuôn mặt trẻ con của Dạ Lan Tuyết Phụng khiến nữ hài ngứa ngáy khó chịu, trong lúc xúc động nữ hài đưa tay lên cầm lấy lọn tóc đó, xúc cảm thật mềm mịn và lạnh lẽo, đó chính là ấn tượng đầu tiên khi nữ hài sờ vào mái tóc của y, mái tóc này tuy đẹp nhưng sao nó quá lạnh, lạnh giống như con người y vậy.
Dạ Lan Tuyết Phụng nhìn y, ánh nhìn chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ và có gì đó của sự tò mò trẻ con.
Màu trắng bạc, trong đầu nữ hài chỉ có thể xuất hiện ba từ này, lúc này nữ hài đang ở trong lòng của y nên có thể thấy rõ từng đường thêu tinh xảo hoa mĩ lại không có cảm giác xa hoa dung tục, trái lại lại rất tao nhã.
Trên người y như có như không một tầng ánh sáng trắng bạc rất đẹp đẽ và tinh khiết.
Cảm giác mà y mang lại cho nàng thật khó nói nên lời nhưng đó lại là cảm giác mà cho dù có trãi qua bao kiếp có lẽ nữ hài sẽ không thể quên được đó là vừa ấm áp lại lạnh lùng, thánh khiết tao nhã mà dễ gần, vô tình mà cũng hữu tình...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook