Edit: kaylee

Tống quản sự nói xong cũng không ngẩng đầu nhìn ai, sợ đắc ý trong mắt mình quá mức rõ ràng khiến người phiền chán.

Chỉ là lỗ tai Tống quản sự lại là dựng thẳng, nghe được rành mạch âm thanh hút khí, cái này làm cho ông vô cùng vui mừng.

Kỳ thật làm quản sự, chẳng sợ làm việc vất vả, tiền này cũng rơi không đến trong túi mình.

Kiếm được nhiều chủ nhân cho nhiều chút tiền tiêu vặt, kiếm ít thì ít đi chút, đầu to vẫn là chủ nhân.

Nhưng làm việc ở một chỗ, ai cũng muốn kiếm mặt mũi, hai tháng kiếm lời bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu tự tin!

Mấy vị quản sự này phần lớn là lão nhân đi theo Kỳ gia nhiều năm, được tín nhiệm, mới có thể làm được vị trí này. Cho dù ba huynh đệ Kỳ gia hòa thuận, phụ từ tử hiếu, nhưng mà những người thuộc hạ này cũng sẽ không thật sự hoà thuận vui vẻ, bình thường ngầm tán gẫu cãi nhau, so sánh giành thắng lợi là chuyện thường.

Hai quản sự thôn trang đương nhiên luôn là dẫn đầu một bước, người ta kiếm tiền nhiều, lưng cũng cứng.

Hiện tại, Tống quản sự tiệm rượu đột nhiên lực lượng mới xuất hiện, không thừa cơ hội này đắc ý một chút còn muốn đợi khi nào?

Kỳ Chiêu có chút kinh ngạc, bởi vì ngày đối trướng đều là hắn bồi Kỳ phụ, đối với cân lượng của những cửa hàng đó, trong lòng Kỳ Chiêu vô cùng rõ ràng, tuy rằng tiền thu tiệm rượu không tính ít, chỉ là cũng không đến mức nhiều như vậy.

Nhưng hắn kinh ngạc qua đi, chính là cười nhìn Tống quản sự, sang sảng nói: “Trách không được những ngày qua Tống quản sự cần mẫn, tiền thu này gấp ba bốn lần, tốt!”

Nghe xong lời này, Phương thị trong tả thất mặt nghiêm cắn răng.

Tốt cái gì mà tốt? Tiền thu là của người ta, lại không phải của chàng, đi theo vui vẻ cái gì!

Kỳ phụ lại là nhanh chóng nhìn sổ sách, tuy rằng ông biết chữ không nhiều lắm, chỉ là con số viết bên trên vẫn là nhận được.

121 quán, giấy trắng mực đen, làm giả không được.

Duỗi tay ấn xuống Kỳ Chiêu còn muốn nói cái gì đó, Kỳ phụ hỏi: “Tống quản sự, chỉ là thời gian hai tháng, tiền thu tiệm rượu nhiều như vậy là như thế nào tới?”

Cũng không phải Kỳ phụ hoài nghi Tống quản sự, mà là đơn thuần muốn hỏi rõ ràng.

Đối với chuyện thương trường, Kỳ phụ không rõ ràng lắm, cũng không quá để bụng, nếu không cũng không đến mức giao tất cả cho Kỳ Vân.

Có thể tưởng tượng muốn kiếm tiền từ cửa hàng lại không phải chuyện một sớm một chiều, có thể nhìn thấy tiền thu, Kỳ phụ tự nhiên là vui mừng, chỉ là như thế nào tiền thu này tới vẫn là muốn hỏi rõ ràng một chút.

Tiền nhiều tiền ít trước để tới một bên, nhưng không thể chọc phiền toái gì.

Tống quản sự nhìn thoáng qua hai bên, lập tức đối mặt với từng đôi mắt tò mò.

Dựa theo ông nghĩ, những việc này là tuyệt đối không mở miệng, ai hỏi đều không nói.

Chỉ là Kỳ Vân đại khái đã sớm biết tâm tư của Tống quản sự, sớm đã dặn dò ông: “Nếu cha ta hỏi kiếm như thế nào, không cần phải nói đến quá rõ, chọn chuyện mặt ngoài đại khái nói là được. Cũng không cần lo lắng sẽ bị người học trộm, đều là người trong nhà, phân công quản lý cũng là nơi khác nhau, chuyện chúng ta làm hơi chút hỏi thăm là có thể biết, cố ý gạt ngược lại xa lạ.”

Trong lòng Tống quản sự có chương trình, nên nói với Kỳ phụ: “Tháng trước nhị thiếu gia làm ta đi liên lạc mấy nhà tửu quán trấn trên, bao một bộ phận cung ứng rượu của bọn họ.”

Lời này vừa nói ra, trên mặt mấy quản sự đều có chút kinh ngạc.

Kỳ gia bởi vì là địa chủ lớn nhất phụ cận, lương thực nhiều, quy mô ủ rượu cũng không nhỏ, chỉ là bình thường đều là chào hàng cho bá tánh phụ cận, cùng với dựa vào tiệm rượu trấn trên kiếm tiền, nhưng hiện tại nghe ý tứ của Tống quản sự, đây là chào hàng giá thấp số lượng lớn cho tửu quán?

Này không phải bồi tiền sao, như thế nào ngược lại kiếm lời?

Tống quản sự không có giải thích, chỉ là trong lòng đắc ý, bọn họ nào biết đâu rằng, hiện giờ tiệm rượu Kỳ gia chính là tích cóp bao nhiêu có thể bán đi bấy nhiêu, căn bản không giống như là trữ hàng bán không ra như năm trước!

Bọn họ vốn chính là rượu ngon lưu hương, hiện giờ cũng coi như là dương mi thổ khí (nở mày nở mặt).

Nhị thiếu gia còn nói, ngày kiếm tiền ở phía sau, hiện tại chỉ là mở đầu, chỉ cần người hưởng qua đủ nhiều, thông báo khắp nơi, sớm muộn gì thanh danh tiệm rượu Kỳ gia bọn họ là muốn đánh ra.

Nhưng mà Tống quản sự cũng sẽ không vểnh đuôi quá cao, tiền không tới trong túi vẫn là không tuyên bố mới tốt.

Nỗ lực kiềm chế xúc động muốn run lên trong lòng, Tống quản sự ra vẻ trầm ổn đứng ở nơi đó, chính là mặc cho ai đều cảm thấy râu của ông đều vui vẻ sắp mọc dài ra.

Kỳ phụ nghĩ không rõ ràng lắm đạo lý bên trong, nhưng nghe ra được chuyện này không đắc tội với người, vì thế gật gật đầu, trên mặt có tươi cười: “Không tệ, vất vả Tống quản sự.”

Kỳ Chiêu cũng không nghe hiểu lại không có nhiều tâm tư như Kỳ phụ, từ nhỏ hắn nhìn Kỳ Vân lớn lên, chẳng sợ người khác đều sợ Kỳ Vân, nhưng mà Kỳ Chiêu làm đại ca lại là nơi chốn che chở đệ đệ, hắn nghe vậy lập tức nhìn về phía Kỳ phụ: “Cha, ta đã biết nhị đệ có bản lĩnh.” Trong giọng nói là vui mừng che dấu không được.

Kỳ phụ đương nhiên biết đại nhi tử nhà mình thuần thiện, luôn che chở đệ đệ, nhưng mà Kỳ phụ vẫn là xử lý sự việc công bằng: “Hơn một tháng này Tống quản sự chạy trước chạy sau cũng không dễ dàng, tiền tiêu vặt nên nhiều một ít.”

Tống quản sự cảm tạ Kỳ phụ, bình tĩnh ngồi xuống, trong lòng lại là vui tươi hớn hở nghênh đón ánh mắt cực kỳ hâm mộ của người chung quanh.

Chỉ là đối mặt với quản sự khác mà nói, trong miệng bọn họ chúc mừng Tống quản sự “Tiền vô như nước”, khen Kỳ Vân “Thần Tài chuyển thế”, nhưng mà không khí lại một chút đều không náo nhiệt, ngược lại còn trầm trọng một ít.

Nhìn thôn trang người ta một cái, 50 quán.

Tiệm rượu người ta, hơn một trăm quán!

Hai lão già này cũng thật không cho người đường sống, các quản sự hận đến hàm răng ngứa.

Ở giữa những người này, đôi mắt quản sự dược viên Đổng Đại xoay vòng, nghĩ thầm có lẽ mình cũng có thể đi tìm nhị thiếu gia tâm sự?

Nhị thiếu gia có phải Thần Tài chuyển thế hay không đặt sang một bên, chỉ cần có thể đề cao tiền thu của hiệu thuốc, Đổng quản sự không ngại ôm chân nhị thiếu gia gọi hắn Thần Tài.

Mà ở tả thất, Diệp Kiều ôm Tiểu Thạch Đầu, cầm một khối đào tô bẻ nhỏ uy hắn.

Bên ngoài người ta nói nàng cũng nghe được rõ ràng, chỉ là có chút nghe hiểu, có chút nghe không hiểu, có thể hiểu chính là tướng công kiếm tiền.

Tướng công là người có bản lĩnh, Diệp Kiều vẫn luôn tin tưởng vững chắc như vậy.

Chỉ là Diệp Kiều và Phương thị khác nhau chính là, đổi thành Phương thị chỉ sợ vui mừng hừ ra nhạc khúc, Diệp Kiều lại không có quá nhiều phản ứng, chỉ là lòng tràn đầy suy nghĩ đợi chút đi nói cho tướng công, nàng cảm thấy mình hiểu được “Muốn phát” là có ý tứ gì.

Liễu thị lại là nhìn Diệp Kiều, càng nhìn càng vừa lòng.

Đứa nhỏ này là người có phúc khí, thân mình nhi tử nhà mình chuyển biến tốt đẹp, thủ hạ quản cửa hàng cũng có tiền thu, này nhưng đều là chuyện rất tốt.

Kỳ thật Liễu thị làm phụ nhân hậu trạch, lời nói bên ngoài bà cũng không rõ, chỉ là càng làm Liễu thị kiên định cảm thấy Diệp Kiều có phúc.

Trong lòng thoải mái, trên mặt cũng cười đến càng thêm hiền từ, Liễu thị đặc biệt làm Lưu bà tử buổi tối chuẩn bị một chén hạnh sữa đặc, bà nhớ rõ Diệp Kiều thích ăn cái này.

Chỉ là so sánh với Diệp Kiều, trong lòng Phương thị lại không quá vui.

Nàng coi thường người kinh thương, trước kia cửa hàng không có khởi sắc ở trong mắt nàng là chuyện theo lẽ thường, nhưng hiện tại cửa hàng tốt lên, Phương thị lại cảm thấy khó chịu.

Không thể nói đố kỵ, chỉ là người ngốc ở chỗ cao lâu rồi, đột nhiên bị che lại, khó tránh khỏi trong lòng khó chịu.

Chỉ là trên mặt Phương thị không dám biểu hiện khó chịu trong lòng quá mức rõ ràng, vẫn bồi Liễu thị nói chuyện như cũ, người một nhà tường an không có việc gì đến màn đêm buông xuống.

Đến buổi tối Kỳ Minh mới về đến nhà, cả nhà ở bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên.

Chỉ là lang trung dặn dò qua, ở buổi tối Kỳ Vân vẫn không thể ra khỏi phòng, cũng không có lại đây ăn.

Diệp Kiều làm nương tử Kỳ Vân, tự nhiên là muốn dự thính.

Nàng cũng lấy được hạnh sữa đặc Liễu thị chuẩn bị cho mình, lại không ăn, mà là làm Tiểu Tố tìm cái hộp đồ ăn đựng lại.

Mà ở thời điểm cơm chiều, Kỳ phụ đầu tiên là khen nhị nhi tử nhà mình có bản lĩnh một chút, thời gian còn lại chính là quan tâm tam nhi tử.

Năm nay Kỳ Minh mới mười hai tuổi, theo lý thuyết vẫn là tuổi tác nghịch ngợm, chỉ là từ nhỏ đọc sách, nên mang theo chút cảm giác ông cụ non.

Chỉ mới hai tháng không thấy, bởi vì hắn tuổi nhỏ, hiện giờ nhìn đến vậy mà cảm thấy cao hơn lần trước.

Khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con kia của Kỳ Minh vẫn luôn rất bình tĩnh, chỉ có ở thời điểm Liễu thị nói từng câu đau lòng từng câu tưởng niệm mới gương mặt ửng đỏ.

Nhưng mà nhìn chung quanh một vòng, Kỳ Minh hiển nhiên là đang tìm Kỳ Vân.

Hắn là được Kỳ Vân mang theo vỡ lòng, cảm tình đối với nhị ca không giống bình thường.

Chờ ăn cơm xong, hắn xụ mặt nói với Diệp Kiều: “Nhị tẩu tẩu, hôm nay muộn, chờ tới ngày mai ta định đi thăm nhị ca.”

“Được.” Diệp Kiều cười ứng, đợi Kỳ Minh rời đi, lúc này mới xách hộp đồ ăn trở về.

Mang theo hộp đồ ăn vào sân, bước nhanh đi đến trước cửa phòng ngủ, đẩy mảnh ra, Diệp Kiều vừa mới nghiêng người đi vào đã nhanh chóng đóng cửa, sợ làm hàn khí bên ngoài tiến vào.

Đóng cửa xong, lại thả mành giữ cửa xuống, Diệp Kiều nghĩ, ngày khác muốn nói với Tiểu Tố một tiếng, cũng muốn thay rèm cửa thật dày như bên trong chính sảnh.

Nghĩ một hồi, thì nhìn thấy Kỳ Vân khoác áo ngoài ngồi khoanh chân ở trên giường nệm.

Kỳ Vân giống như không có phát hiện Diệp Kiều tiến vào, đưa lưng về phía cửa, dáng ngồi đoan chính, vô cùng chuyên chú.

Diệp Kiều tay chân nhẹ nhàng đặt hộp đồ ăn xuống, rồi sau đó vào trong phòng, đứng ở phía sau Kỳ Vân thăm dò nhìn lại.

Phía trên giường nệm bày một bàn lùn, bên trên là bàn cờ bằng gỗ tùng, bên tay Kỳ Vân đặt hai cái hộp cờ, một đen một trắng, đang từ từ bày lên trên.

Diệp Kiều còn chuẩn bị nhìn lại, lại cảm thấy tay mình bị người nắm lấy.

Nữ nhân nghiêng đầu về một bên, lập tức đối mặt với đôi mắt của nam nhân.

Lúc này đã vào đêm, trong phòng đốt nến làm tất cả đều bịt kín một tầng ánh sáng nhu hòa màu vàng, ngay cả sắc mặt Kỳ Vân luôn tái nhợt hiện tại nhìn lên cũng nhu hòa rất nhiều.

Hắn vốn là một tay nắm tay Diệp Kiều, cảm giác được đầu ngón tay nữ nhân lạnh lẽo, nên buông lỏng quân cờ ra, đôi tay nắm lấy, dùng độ ấm hai tay sưởi ấm cho nàng, trong miệng hỏi: “Như thế nào tay lạnh như vậy?”

Diệp Kiều nghiêng người ngồi xuống bên cạnh hắn, súc đầu ngón tay ở trong lòng bàn tay của nam nhân, trên mặt cười tủm tỉm: “Nương kêu người làm hạnh sữa đặc, ta mang về cho chàng.”

Kỳ Vân có chút không tán đồng nhìn nàng: “Nàng ăn là được, trời lạnh như vậy, tội gì muốn mang trở về làm mình đông lạnh?”

Diệp Kiều vẫn cười nhìn hắn: “Ta đã đáp ứng tướng công.”

Kỳ Vân nghĩ lại một hồi mới nhớ tới, lúc trước Diệp Kiều nói qua muốn mang hạnh sữa đặc về cho hắn ăn, chỉ là quá lâu, Kỳ Vân đều nhớ không rõ, cố tình Diệp Kiều còn nhớ rõ rõ ràng.

Trong lòng ấm áp dễ chịu, Kỳ Vân lại nắm lấy một cái tay khác của nàng, nhẹ giọng nói: “Lần sau, để cho người khác đưa lại đây, đừng luôn mệt nhọc chính mình.”

Diệp Kiều lên tiếng, đôi mắt lại là nhìn về phía bàn cờ.

Kỳ Vân vốn đánh cờ thay đổi đầu óc, thấy nàng có hứng thú, thì nói: “Muốn học sao?”

Nhưng lần này Diệp Kiều đáp ứng nhưng không thống khoái giống như là học biết chữ lúc trước.

Nàng học biết chữ, vì để đọc hiểu y kinh, không đến mức mù chữ, cho dù biết lại khó lại phiền toái nàng cũng vui.

Chỉ là cái thứ trắng đen này vừa thấy đã biết rất khó, học được cũng không biết dùng làm cái gì, Diệp Kiều thẳng thắn thành khẩn mở miệng nói: “Có khó không? Khó ta sẽ không học.”

Kỳ Vân không khỏi cong lên khóe miệng, vẫn nắm chặt tay nàng như cũ, làm nàng ngồi vào đối diện mình, hòa hoãn âm thanh nói: “Chúng ta không học khó, chỉ chơi cờ năm quân, làm trò chơi thôi.”

Chỉ cần Kỳ Vân nói không khó, đó chính là không khó, Diệp Kiều vẫn luôn là mù quáng tín nhiệm đối với tướng công nhà mình, lập tức hưng phấn gật đầu.

Kỳ Vân thu thập quân cờ trên bàn cờ, vừa thu thập vừ giảng quy tắc cho nàng.

Diệp Kiều nghe, quả nhiên đơn giản.

Cầm hộp cờ, Diệp Kiều cảm thấy trách không được nhóm tinh quái đều muốn làm người đâu, thực sự có ý tứ.

Nhưng chờ tới lúc hạ cờ, Kỳ Vân câu được câu không nói chuyện với nàng, Diệp Kiều cũng không có bất luận giấu giếm gì, tinh tế nói hết chuyện phát sinh hôm nay cho hắn.

Kỳ Vân cũng không ngoài ý muốn Tống quản sự sẽ được khen, tuy nói hiện giờ tiệm rượu vừa mới đi vào quỹ đạo, kiếm tiền xa không bằng những tiệm rượu lớn kia, chỉ là so sánh lúc trước xác thật là tiến bộ rất lớn.

Vượt qua tiền thu thôn trang có chút ngoài ý muốn của Kỳ Vân, lại cũng không tính kinh người.

Chỉ là nghe xong Phương thị đánh đổ chén trà, Kỳ Vân nâng nâng đôi mắt, nhẹ giọng nói: “Kiều Nương, không cần quá để ý.”

Phương thị keo kiệt chút, cũng không thông minh lắm, chỉ là đều có đại ca Kỳ Chiêu nhìn sẽ không ra chuyện lớn gì.

Kỳ Vân chỉ là không muốn làm Diệp Kiều nghĩ nhiều vì Phương thị.

Diệp Kiều đang cầm quân cờ nhìn chằm chằm bàn cờ suy xét bước tiếp theo đi như thế nào, nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn hắn: “Ta để ý cái gì? Đại tẩu đánh vỡ lại không phải chén trà của chúng ta, nương đều nói không cần nàng bồi.”

Kỳ Vân đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó lập tức cong lên khóe miệng: “Nói đúng, Kiều Nương thật thông minh.”

Như thế nào hắn lại quên, trái tim nương tử nhà mình sạch sẽ nhất, giống như nước trong, có thiện lương rất ít có thể nhìn thấy trên người người bình thường.

Thật tốt.

Thoáng chơi hai lần, Kỳ Vân nhường nàng, hai người mỗi người thắng một trận, thấy thời điểm không còn sớm thì thu thập bàn cờ.

Kỳ Vân ăn hạnh sữa đặc, Diệp Kiều đi xõa tóc, sau khi rửa mặt thì muốn ngủ.

Nhưng mà ở trước lúc thổi ngọn nến, Kỳ Vân ngồi dậy từ trên giường, nhìn Diệp Kiều đang bọc chăn nằm ở trên giường nệm, do dự một chút, nam nhân nhẹ giọng nói: “Kiều Nương, buổi tối…… Cùng nhau ngủ được không?”

Tác giả có lời muốn nói: Diệp Kiều: Bàn này ta thắng!

Kỳ Vân: Kiều Nương giỏi quá. 【nhìn quân cờ tự mình trộm giấu đi một cái】

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương