Edit: Pinkie
Đối phương nghe thấy cô gọi như thế thì cao hứng cười ha ha, cũng mặc kệ bùn đất có làm dơ người khác hay không, bước từng bước lớn đi tới, giang tay cho Phúc Viên Viên một cái ôm thật to.
“Bé ngoan! Thật sự là một bé ngoan nha!”
Lạc Thiên Hữu và cha Lạc vừa mới tiến vào phòng khác thì đã thấy một màn như vậy, mặt anh lập tức trầm xuống.
“Mẹ, mẹ ở đây là gì vậy?”
Phúc Viên Viên không dám tin trợn tròn mắt.

Hắc? Cô có nghe lầm hay không?
Đại mỹ nữ vừa nhìn thấy Lạc Thiên Hữu thì lập tức xông tới ôm anh, cố sức hôn vài cái, “Con ngoan của mẹ, cuối cùng con cũng đã trở về rồi!”
Lạc Thiên Hữu bị bà làm cho cả người bị dính bẩn, tức giận đẩy bà ấy ra, “Mẹ không nên hôn con thế này!” Nhìn thấy Phúc Viên Viên còn đang sửng sốt, anh đi đến nắm tay cô, “Xảy ra chuyện gì?”
Phúc Viên Viên đưa ngón trỏ, chỉ chỉ đại mỹ nữ đang “ôm thân thiết” một người đàn ông khác, “Đó là mẹ anh?”
“Đúng vậy!” Lạc Thiên Hữu gật đầu.
Đại mỹ nữ thân thiết với chồng xong thì xoay người cười he he, nói: “Lần đầu gặp mặt, bác là mẹ của Thiên Hữu”
Phúc Viên Viên choáng váng! Thật trẻ quá trời ơi….
*
Thay đổi một bộ quần áo mới, mẹ Lạc mặc một chiếc áo sơ mi ngắn, kết hợp với quần tây đen bó sát, đi trên đôi giày cao gót.

Bà vươn tay gãy gãy mái tóc ngắn của mình.
“Xin lỗi, vừa rồi bác trồng rau ở phía sau nên hơi bẩn, tiểu đáng yêu, con có bị hù không?” Mẹ Lạc cứng rắn ngồi xuống bên cạnh Phúc Viên Viên, còn thuận tay sờ tới sờ lui tay cô.
Lạc Thiên Hữu lập tức đẩy ma trảo của bà ấy ra, “Nói chuyện thì cứ nói, không cần phải đụng tay đụng chân.”
Mẹ Lạc ném cho con trai ánh mắt xem thường, “Con dâu tương lai của mẹ, mẹ đụng một chút không được sao? Mẹ còn có thể ôm con bé nữa đấy!” Nói xong, bà không thèm khách khí, đưa tay hung hăng ôm Phúc Viên Viên, ngoài miệng còn nói: “Tiểu đáng yêu, con nói có đúng không?”
Phúc Viên Viên bị sự nhiệt tình của bà dọa cho giật mình, dừng lại một chút, nhìn mẹ bạn trai mình, cô cũng chỉ có thể trả lời như vậy thôi, đúng không?
“Dạ… Đúng!”
“Ha ha ha, mẹ biết rồi.

Tiểu đáng yêu, con cũng thật sự rất dễ thương nha!” Mẹ Lạc lại nhiệt tình khen ngợi cô.
Phúc Viên Viên bụm mặt, cô không biết mình phải nên biểu hiện như thế nào, nhưng mà tâm trạng căng thẳng mơ hồ đã được buông lỏng, mẹ Lạc như thế này, chắc chắn sẽ không ghét cô.
“Mẹ!” nhưng Lạc Thiên Hữu mất hứng, cướp người phụ nữ của mình về, còn không vui lấy giấy ăn lau mặt cho Phúc Viên Viên, giống như muốn lau sạch những dấu vết không thuộc về mình.

Mẹ Lạc nhìn động tác này của anh thì lập tức không nể mặt, nói: “Thằng nhóc thối, con nghĩ nước bọt của mẹ có độc sao?” Bà tức giận đến mức cầm trang sức trên bàn ném qua.
Lạc Thiên Hữu nhanh trí nghiêng người sang trái, đồ vật kia phóng thẳng ra phía sau.

Không biết từ đâu xuất hiện, chú Tề nhanh chóng đưa tay đón lấy, cầm được đồ vật thì bỏ vào trong tay áo, coi nhưng chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau đó thối lui.
Phúc Viên Viên nhìn một loạt động tác này, nhất là chú Tề, cô cảm thấy rất vui, còn đối với mẹ Lạc xinh đẹp, tính tình hào sảng này trong lòng cô cũng rất thích.

Như vậy cô cũng đã hiểu rõ tại sao khi nhắc tới mẹ Lạc, sắc mặt Lạc Thiên Hữu đều rất kỳ lạ.
Mẹ Lạc thật sự rất giống Lạc Thiên Kỳ, chỉ là kiểu tóc của hai người nên đổi lại cho nhau mới đúng nhỉ!
“Được rồi! Ở trước mặt con cái mà cũng không thu tính tình lại, còn ra thể thống gì nữa?” Cha Lạc đóng vai bức tượng, một mực ngồi im bên cạnh nảy giờ, cuối cùng cũng đã mở miệng lên tiếng.
“Em chính là như vậy đó!” Mẹ Lạc nhún vai, đưa hai tay ra, giống như một tên vô lại.
Phúc Viên Viên len lén quan sát cha Lạc, trông ông ấy hơi khác so với hai anh em nhà họ Lạc, nhưng lại có cảm giác là tổ hợp của hai anh em.

So với hai anh em kia thì giống con lai hơn, không nói chuyện thì trông rất nghiêm túc, thật không biết làm thế nào mà có thể sống chung với mẹ Lạc luôn cười đùa nhỉ?
“Giả bộ nghiêm túc cái gì? Cẩn thận hù dọa tiểu đáng yêu của em.” Mẹ Lạc đứng dậy, ngồi xuống ghế bên cạnh cha Lạc, cười hì hì ôm bả vai ông.
Cha Lạc trừng mắt nhìn bà, thấy bà ấy vẫn bộ dạng như cũ thì thở dài nhìn Phúc Viên Viên, “Hiếm khi có dịp đến đây, hãy chơi vui vẻ nhé! Chuyện của Thiên Hữu, rất cảm ơn gia đình cháu đã giúp đỡ.”
Chuyện của Phúc Viên Viên và Lạc Thiên Hữu, đương nhiên sẽ có người nói lại từ đầu đến cuối cho ông biết.

Nhà họ Lạc không có ý định sử dụng hôn nhân của con cái tạo lợi thế làm ăn.

Đối với chuyện chọn bạn gái, chỉ cần bản thân con trai vừa ý, hài lòng là tốt rồi.

Những người trưởng bối như bọn họ sẽ không quản.
Ông thấy, cô bé Phúc Viên Viên này đơn thuần, thiện lương.

Nếu như cô gái khác biết mình bị lợi dụng như vậy, sẽ khó còn có thể như con bé, vẫn kiên trì với con trai của mình sao.
Tuy rằng sau này, đối với sự nghiệp của con trai, con bé sẽ không giúp được nhiều, nhưng cũng không sao, những chuyện xã giao thế này, bộ phận quan hệ công chúng sẽ đi xử lý, con bé chỉ cần làm một người vợ của nhà họ Lạc thật tốt là được rồi.
“Không cần khách khí, Thiên Hữu là bạn trai của cháu, giúp anh ấy cũng là chuyện nên làm.” Phúc Viên Viên nhìn gương mặt nghiêm túc của cha Lạc thì vẫn có chút sợ.
Lạc Thiên Hữu nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi rã rời của cô, gật đầu với cha mẹ, nói: “Bọn con mới xuống máy bay, nên đi nghỉ trước, buổi tối sẽ cùng dùng cơm với mọi người.”
Được, đi nghỉ ngơi đi! Tiểu đáng yêu, buổi tối gặp nhé!” Mẹ Lạc tặng cho cô một nụ hôn gió.

Phúc Viên Viên đỏ mặt gật đầu, sau đó cùng Lạc Thiên Hữu đi đến căn phòng phía sau để nghỉ ngơi.
Hành lý của hai người đã sớm được đưa tới phòng.

Lạc Thiên Hữu rất tự nhiên dẫn cô đi về phòng ngủ của mình.

Chú Tề đi theo phía sau, chỉ nhíu mày chứ không nói gì.
Đợi đến lúc Phúc Viên Viên ngủ say thì Lạc Thiên Hữu mới rón rén rời giường, mở cửa đi ra ngoài.
*
Khi anh đi tới phòng làm việc thì chú Tề đã ở bên trong chờ anh.
“Cậu chủ, cà phê của cậu.” Chú Tề nhận lấy ly cà phê từ người nữ giúp việc, đặt lên bàn.
Lạc Thiên Hữu thực sự có chút mệt mỏi, đưa tay xoa xoa cổ, “Chú Tề, chuyện tình lúc trước tôi giao phó, đã xử lý ra sao rồi?”
“Toàn bộ đã được xử lý xong, thế nhưng phải đợi hai ngày để sơn khô.

Cậu chủ, đến lúc đó thiệp mời phải phát đi như thế nào?” Chú Tề lôi ra một tập tài liệu, lật xem một chút, sau đó mở ra đặt lên bàn, “Cậu chủ, đây là thành phẩm, cậu xem như vậy đã được chưa?”
Lạc Thiên Hữu cẩn thận xem các bức tranh, lật qua lật lại, sau một lúc lâu mới hài lòng, nói: “Ừ, thiệp mời chỉ cần đưa cho bạn tốt của tôi xử lý, đừng làm quá phô trương.”
“Được, những thứ khác đều đã liên hệ, cùng ngày sẽ đưa lên thuyền.

Hoa hồng đỏ, trắng và xanh đã được chọn sẵn, ngày mai sẽ xác nhận lại size váy, còn lại thì đã sắp xếp xong.”
“Ừ, như vậy là tốt rồi.

Vậy cứ theo kế hoạch mà tiến hành nhé!” Không biết đến ngày đó, Tiểu Viên sẽ có biểu cảm như thế nào? “Được rồi, nhớ kỹ hoa để đưa cho cô ấy đổi thành tử đằng và linh lan nhé!”
Chú Tề suy nghĩ một chút về ý nghĩa của hai loài hoa này, vẻ mặt cứng ngắt trong nháy mắt đã nhu hòa hơn rất nhiều, “Chúc mừng cậu, đại thiếu gia! Hy vọng hai người luôn hạnh phúc!” Sau một thời gian dài như vậy, cậu chủ cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc thuộc về cậu.
Lạc Thiên Hữu dựa lưng ra ghế ngồi, thả lỏng tâm tình, nhắm mắt lại trầm tư, nhớ đến khuôn mặt tươi cười, sưởi ấm trái tim anh thì khóe miệng khẽ cong.
“Cảm ơn lời chúc phúc của chú, chú Tề! Tôi sẽ hạnh phúc!”
*
Cứ như thế, Phúc Viên Viên ở lại nhà họ Lạc, cùng Lạc Thiên Hữu và mọi người trong nhà họ Lạc trải qua Tết Trung Thu.

Lúc nhàm chán thì cô sẽ nói chuyện phiếm với mẹ Lạc rồi bận rộn với nhau.

Qua Trung Thu, Lạc Thiên Hữu đột nhiên bận rộn, nhưng cô cũng không để ý nhiều, bởi vì mọi tinh lực của cô đều để ứng phó với mẹ Lạc.
Mấy ngày nay theo mẹ Lạc đi dạo phố, làm cho cô mở rộng tầm mắt, cô cảm thấy trước đây đi dạo phố với bạn học chỉ là việc nhỏ mà thôi.

Còn mẹ Lạc đi vừa một cửa hàng, không thèm nhìn giá, đầu tiên là đi dạo một vòng quanh cửa hàng, sau đó đưa tay chỉ quanh, cái này, món đó, cái này, cái kia.
Giữa lúc cô đang cảm thấy mẹ Lạc đã mua rất nhiều đó, thì nghe mẹ Lạc nói một câu: “Ngoại trừ những thứ tôi vừa chỉ, còn lại thì đóng gói lại giúp tôi.”
Phúc Viên Viên ngây ngốc tại chỗ.

Sau đó toàn bộ cửa hàng giống như dọn nhà, tất cả nhân viên đều làm việc, so sánh kích thước, sắp xếp trang phục, thoáng cái cửa hàng đã trống trơn.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, trong mắt cô, mẹ Lạc đã đạt tới cảnh giới tối cao.

Thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, mẹ Lạc còn xấu hổ hỏi cô: “Mua như vậy có keo kiệt lắm không?”
Chỉ với những lời này, mẹ Lạc trực tiếp biến thành thần thánh trong lòng Phúc Viên Viên.

Kết quả là sau vài ngày liên tiếp, quần áo của cô đã tăng theo số lượng tủ chứ không phải là từng cái.
Sau khi dẫn cô đi mua sắm thỏa thích mấy ngày, mẹ Lạc lại chuyển sang mặc quần jeans, đầu đội mũ rơm, dẫn cô đi trồng rau.
Phúc Viên Viên sẽ không bao giờ quên, cô đã ngạc nhiên như thế nào khi thấy vườn rau và hoa hồng của nhà học Lạc, trên đầu như có ba vạch hắc tuyến, chỉ có thể ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Mẹ Lạc rất hăng hái, cầm cái cuốc chuyên dụng dọn sạch cỏ dại, còn không quên giới thiệu cho những những loại rau như hành lá, gừng, tỏi, cải thảo, bắp cải.
Sau này cô mới biết được, thì ra mẹ Lạc đã tốt nghiệp trường đại học nông nghiệp.

Sau khi lập gia đình sinh con mới lấy bằng tiến sĩ nông nghiệp, thực sự rất lợi hại nha!
Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cô đã nghe hết câu chuyện tình yêu năm xưa của cha Lạc và mẹ Lạc, công tử nhà giàu với cô gái nông dân nhỏ, oa, thật sự rất cảm động.
Lạc Thiên Hữu thấy Phúc Viên Viên mỗi ngày chạy theo mẹ, làn da trắng nõn bị phơi nắng đã thành màu mật ong, thế nhưng, thân thể giống như tốt hơn rất nhiều, cho nên anh cũng để mẹ tùy ý đưa cô chạy khắp nơi.
*
Cho đến một buổi sáng sớm nào đó, Phúc Viên Viên đột nhiên bị kéo ra khỏi chiếc giường ấm áp.
“Mẹ Lạc?” Mang theo cơn buồn ngủ đi theo sau mẹ Lạc, trong đầu cô vẫn còn là một mớ hỗn độn.
“Không phải đã nói gọi mẹ là tốt rồi sao?” Mẹ Lạc lôi kéo cô xuống lầu, sau đó nhét cô vào trong xe, sau khi đóng cửa thì mới bảo tài xế phía trước lái xe đi.
Phúc Viên Viên xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, chiếc xe lắc lư làm cho cô tỉnh ngủ hơn nhiều, “Mẹ Lạc, bác dẫn con đi đâu đó?” Trời ơi! Trên người cô còn đang mặc đồ ngủ cừu với… Ồ, chân cô cũng đang mang dép nhung nha!
“Mẹ Lạc, con còn mặc đồ ngủ…” Trời ơi, mất mặt chết mất, cô lại mặc bộ quần áo như vậy gặp nhiều người trước khi lên xe sao?
“Gọi mẹ! Ngoan, tiểu đáng yêu, con yên tâm, mẹ dẫn con đi đến một nơi tốt.” Sờ sờ gò má non mềm của cô, mẹ Lạc cực kỳ hài lòng với đứa con dâu này.
Phúc Viên Viên mơ mơ hồ hồ bị mẹ Lạc kéo đi.

Đầu tiên là đến một tòa nhà cao cấp ở trung tâm thành phố, giống như một con búp bê, cô bị một đám phụ nữ vây quanh, sau đó bị kéo vào phòng tắm.
“A a a–“

Trong phòng tắm thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu ai oán của Phúc Viên Viên, mẹ Lạc vẫn nhàn nhã cầm quyển tạp chí, cười cười ngồi trên ghế đợi, sau đó bưng ly cà phê thơm lừng nhấp nhẹ một cái.
Sáng sớm Phúc Viên Viên bị kéo qua kéo lại, da thịt trên người bị lau sạch không biết bao nhiêu lớp, làm xong thân thể thì đến làm tóc.

Ban đầu, cô còn có thể phản kháng, sau hai giờ thì cô chẳng còn sức lực, chỉ thuận theo mấy người này.
*
Trong bến cảng ở New York, một bữa tiệc ngoài trời đang được tổ chức bên bờ, một vật thể to lớn gì đó đặt bên cạnh, có một miếng bạt trắng đắp lên trên đó.
Hầu hết những người xuất hiện trong bữa tiệc đều là người phương Đông.

Đây là những người phụ trách Lạc Thị ở khắp nơi, rất nhiều người là anh em hoặc em họ của tổng giám đốc đương nhiệm.
Lạc Thiên Hữu mặc một bộ lễ phục màu đen với áo bành tô cùng màu đi vào trong yến tiệc, trên mặt mang theo nụ cười rạng rỡ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lối vào của yến tiệc.
“Sao mà họ còn chưa tới?” Nhìn đồng hồ, đợi không được người tới, anh có chút nóng ruột.
“Yên tâm đi, em mới gọi điện thoại cho mẹ, sắp tới rồi.” Lạc Thiên Kỳ nói một câu, sau đó quay đầu chào hỏi với quan khách.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe dài sang trọng cuối cùng cũng chậm rãi đi vào cảng.
Lạc Thiên Hữu nhìn đồng hồ, thở phào một cái, nở nụ cười yêu chiều ra nghênh đón.
Cửa xe mở ra, đương nhiên người bước xuống đầu tiên là mẹ Lạc, nhìn vẻ mặt tươi cười chào đón của con trai thì bà cũng cười, thức thời tránh qua một bên.
Tại sảnh yến tiệc, mọi người đều đáng chú ý tới nhất cử nhất động của Lạc Thiên Hữu.

Bọn họ đều biết hôm nay là ngày con tàu mới của công ty vận tải đường thủy Lạc Thị sẽ chuyển bánh ra khơi, cũng là tiệc đính hôn của người kế vị tương lai – Lạc Thiên Hữu.

Nhưng rất nhiều người không biết vị hôn thê từ đâu xuất hiện của anh, cho nên ai cũng rất tò mò.
Lạc Thiên Hữu đi tới bên cạnh xe, trong xe hơi tối, anh thấy không rõ, thân sĩ vươn một tay ra, đưa vào bên trong xe.
Người trong xe giống như có chút xấu hổ, dừng lại, rồi có một bàn tay trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng đặt lên bàn tay của anh.

Sau đó, đôi chân với giày cao gót màu tím sậm chậm rãi đặt xuống đất, từ trong xe, có một tiểu mỹ nhân xinh như ngọc bước ra.
Lạc Thiên Hữu luôn biết Phúc Viên Viên không xấu, nhưng không ngờ sau khi cô mặc trang phục này thì lại xinh đẹp động lòng người đến như vậy.
Khuôn mặt ngọt ngào được trang điểm kỹ càng, đôi mắt tròn xoe sau khi được trang điểm thì trở nên to tròn và có sức sống hơn, dịu dàng động lòng người.

Làn da của cô vốn rất tốt, sau khi được chăm sóc đặc biệt thì bây giờ trong suốt như pha lê, đôi môi nhỏ được tô son màu hồng nhạt ngọt ngào.

Mái tóc được búi cao ở sau đầu.

Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu tím trễ ngực, trông vừa phóng khoáng vừa nhã nhặn, đôi chân thon nhỏ xinh đẹp lộ ra trước mặt mọi người..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương