Edit: Pinkie
Hai người đều tìm nhau trong đám đông.

Lạc Thiên Hữu không nhìn thấy cô thì trong lòng càng thêm gấp gáp, anh đi tìm qua những quầy mì xào, những quầy bánh kẹo khiến cô chảy nước miếng, rồi cả quầy cá vàng nhưng vẫn không tìm thấy cô.
Đang muốn gọi người đến giúp thì có giọng nói vang lên ở sau lưng anh —
“Thiên Hữu!”
Anh xoay người, dưới ánh đèn mờ ảo, dáng người nhỏ nhắn đang đứng dưới gốc cây, trên mặt đeo một cái mặt nạ hồ ly, đưa tay nhỏ bé quơ qua quơ lại, rồi đẩy mặt nạ lên, gương mặt tươi cười quen thuộc mà anh cực kỳ yêu thích đã xuất hiện.
Vẻ mặt ngưng trọng lập tức biến mất, nụ cười ôn nhu trong đáy mắt, anh chậm rãi bước tới, ôm cô vào lòng.
Phúc Viên Viên vùi đầu trong ngực anh, cười hì hì.

Cô cũng rất sợ, thế nhưng đi qua đi lại, nhìn quanh bốn phía náo nhiệt, thì thấy có một người ở bên kia cũng đang lo lắng nhìn xung quanh, gương mặt có chút thương cảm.

Thế là cô cười cười, xua tan buồn bã trong lòng.

Bởi vì cô biết, anh nhất định sẽ tìm được cô.
Sau khi thả lỏng tâm tình, cô đi mua một cái mặt nạ đeo vào, mới đi được vài bước thì quả nhiên là lại nhìn thấy gương mặt hốt hoảng lo sợ của anh, trong lòng càng ngọt hơn.

Vì thế cô đã kêu tên anh, anh lập tức quay lại nhìn thấy cô.
Một đoạn nhạc đệm nhỏ này cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của hai người.

Bọn họ tiếp tục vui vẻ đi dạo trong hội chùa, cho đến khi tàn pháo hoa thì mới quay trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Mọi chuyện sau đó, xảy ra cực kỳ tự nhiên.

Bọn họ ôm nhau một cách tự nhiên, hôn nhau và cảm thụ hơi ấm của nhau.

Ở trong ngực anh, cô cảm nhận được niềm vui hòa quyện vào nhau.

Không có cố ý sắp đặt, không có ngượng ngùng bất an, giống như nước chảy thành sông, cuối cùng hai người đã thực sự ở cùng một chỗ.
*
Sáng hôm sau, tỉnh dậy từ trong ngực Lạc Thiên Hữu, Phúc Viên Viên vẫn còn cảm thấy xấu hổ, dưới ánh mắt tràn đầy ý cười của anh, cô ôm áo choàng trốn vào trong phòng tắm.
Nhân viên phục vụ đi vào dọn dẹp thì cũng biết tối qua đã phát sinh chuyện gì, nhưng cũng chỉ bình tĩnh dọn dẹp chăn gối rồi im lặng lui ra ngoài.
Sau khi rửa mặt chải tóc, hai người nắm tay nhau, cũng không có kế hoạch sẽ đi đâu, chỉ đi bộ ở các khu lân cận, dạo một vòng, thuần túy là để thư giãn.
Trên đường, bọn họ cũng gặp mấy nữ sinh trẻ tuổi, sáp lại gần Lạc Thiên Hữu để xin chữ ký giống như đêm qua.

Phúc Viên Viên ở bên cạnh che miệng cười trộm, cuối cùng Lạc Thiên Hữu phải ký tên thì mới có thể thoát khỏi vòng vây của mấy nữ sinh đó.
Gần khách sạn mà bọn họ ở có mấy con đường kiểu cổ, trông rất đặc sắc, hai người vừa đi vừa ngắm cảnh, đói bụng thì sẽ tìm một quán nào đó để ăn, đến khi trời tối mịt mới quay lại khách sạn, cùng ngắm cảnh đêm kiều diễm nơi đây.
Ngày thứ ba, hai người mang theo túi đồ do khách sạn chuẩn bị để đi leo núi ở gần đó.

Không nên nhìn dáng người nhỏ, gương mặt trắng trẻo của Lạc Thiên Hữu mà đánh giá lầm, anh có thể leo lên núi mà mặt không đó, thở không dốc.

Ngược lại, bình thường Phúc Viên Viên không chăm vận động nên leo được phân nửa thì đã không thể tiếp tục nữa.
“Không, không được, em cần nghỉ ngơi.” Eo mỏi, lưng đau, mặt thì tái nhợt, thở hổn hển.
Lạc Thiên Hữu đỡ cô ngồi xuống ghế ven đường, “Thân thể của em thật sự quá kém.

Sau này, mỗi sáng sớm đều phải chạy bộ vận động với anh.” Phúc Viên Viên nghe xong liền liều mình lắc đầu, cô cũng không phải điên, bảy tám giờ sáng không ngủ lại phải dậy vận động với anh.

Cô mới mặc kệ đấy.
Kháng nghị vô hiệu, trong lòng Lạc Thiên Hữu đã quyết tâm bồi dưỡng thân thể bằng cách lên kế hoạch luyện tập mỗi ngày cho cô.

Khỏe mạnh là tiền đề quan trọng đối với sinh mệnh của mỗi người.

Anh vốn thích vẻ ngoài trắng nõn mũm mĩm của cô, thế nhưng, sức khỏe vẫn là trọng yếu.
Nghỉ ngơi chưa tới mười phút, Lạc Thiên Hữu đã lôi kéo Phúc Viên Viên còn đang giả chết đi lên núi.


Đoạn đường phía sau, mặc kệ cô có làm nũng, chơi xấu, anh đều mặc kệ, cứ kéo cô đi lên.
Gương mặt đau khổ, cô không thể làm gì khác hơn là nghe lời đi lên.

Qua hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ đã lên tới đỉnh núi.
Thật ra, đỉnh núi này không cao, nhưng có rất nhiều cây xanh, từ trên đỉnh núi nhìn xuống là một mảng xanh mướt, phong cảnh tương đối đẹp.
“Thật ra, thỉnh thoảng vận động một chút cũng tốt.” Mặc dù cơ thể vẫn còn đau nhứt, thế nhưng có thể leo lên để ngắm phong cảnh này thì cô vẫn rất cao hứng.
Kích động lấy máy ảnh ra, hai người chụp rất nhiều ảnh trên đỉnh núi, nhưng đến khi xuống núi thì cô đã không còn chút sức lực nào nữa rồi.
“Sau này em tuyệt đối sẽ không bao giờ leo núi với anh nữa.” Sau khi phấn khích ở trên đỉnh núi, cô lại bắt đầu ai oán, nhất là bắp chân đang giật giật, đau chết cô.
Lạc Thiên Hữu nhìn đường xuống núi một chút, thấy đường rất bằng phẳng, dù sao chỉ mất khoảng nửa tiếng, anh xoay người ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“Anh làm gì vậy?” Anh sẽ không phải là…
“Anh cõng em xuống núi nhé, lên nào!” Nhìn dáng vẻ đau khổ của cô, Lạc Thiên Hữu vừa cảm thấy bực mình vừa buồn cười.
“Thật không? Vậy anh có mệt không?” Tuy rằng hai mắt cô đều đã cong cong cười, nhưng vẫn làm bộ làm tịch một chút.
“Vậy quên đi!” Anh vỗ vỗ tay muốn đứng lên.
“A! Muốn, muốn, cần! Cõng em!” Cô hốt hoảng đưa tay ôm lấy cổ anh, làm nũng muốn anh cõng.
Lạc Thiên Hữu cười cười rồi ngồi chồm hỗm xuống, đợi cô dựa vững trên lưng anh thì mới đúng lên, hai tay nâng hai chân cô, đi xuống núi.

Dọc đường đi trên núi có rất nhiều người nhìn thấy bọn họ, nhưng họ cũng chỉ nở nụ cười thân thiện mà thôi.
Phúc Viên Viên hơi xấu hổ, mãn nguyện nằm trên lưng anh, cả người cô đung đưa, tâm trạng vô cùng tốt.
Nhìn thấy trán anh có mồ hôi, cô không hề nghĩ ngợi mà đưa tay giúp anh lau đi, “Thiên Hữu, cảm ơn anh!”
“Không cần cảm ơn, sau này theo anh vận động cho tốt là được rồi.” Bàn tay xấu xa vuốt ve mông cô.
Cô đương nhiên cảm nhận được, thẳng người lên, đưa tay ngắt thịt trên lưng anh, “Không được sờ loạn!”
“Anh đã sờ cả người em rồi, lần này tính là gì?” Lạc Thiên Hữu cười cười, lại sờ soạng thêm một chút.
“A! Đáng ghét! Không cho phép anh nói bậy bạ!” Biết rõ xung quanh chỉ toàn là người Nhật, sẽ không nghe hiểu lời bọn họ nói, nhưng cô vẫn xấu hổ đỏ mặt.
Không ngờ Lạc Thiên Hữu càng ngày càng không đúng đắn, lại còn ngắt cái mông nhỏ đang vểnh ra của cô, “Đúng là như thế, nào, bảo bối, hôn anh một cái!” Nói xong cũng quay đầu lại để cô dễ dàng hôn mặt anh.
Cô chịu thua, chôn mặt trên vai anh, “Anh nhất định không phải là Lạc Thiên Hữu, anh là Lạc Thiên Kỳ à? Nói nhanh một chút, Lạc Thiên Hữu ở đâu rồi?”
Anh cất giọng cười to, “Chúng ta là anh em, anh giống cậu ấy cũng đúng thôi.”Một phần nào đó trong tính cách của anh thực sự giống Thiên Kỳ.

“Thiên Hữu của em, anh hãy mau quay trở lại đi!” Ánh mắt mọi người xung quanh ngày càng càng nóng bỏng, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn mọi người.
Lạc Thiên Hữu nghe cô nói như vậy thì tiếng cường càng thêm thoải mái, mà Phúc Viên Viên ở trên lưng anh, cảm nhận được lồng ngực của anh rung động, bên trai thì có tiếng cười giòn giã, nên tâm trạng cũng cực kỳ vui vẻ.
Cô thật sự hy vọng cuộc sống sau này cũng sẽ giống như bây giờ.
*
Kỳ nghỉ nhàn nhã qua đi, lúc rời Nhật Bản, gương mặt tròn trịa của Phúc Viên Viên đã quay trở lại, có lẽ được tình yêu tưới mát nên da dẻ càng trở nên trắng nõn, hồng hào và căng bóng.
Vừa mới đáp chuyến bay từ Nhật sang Mỹ thì đã có người nhà họ Lạc đến đón.
Phúc Viên Viên cứ nghĩ ngôi nhà của Lạc Thiên Hữu ở Đài Bắc đã được coi là biệt thự rồi, không ngờ nhà họ Lạc mới chính là khu biệt thự cao cấp.

Hơn 100 mét vuông, phải không nhỉ? Nhưng mà khu 100 mét vuông này chỉ mới là đường dẫn đến căn biệt thự.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ nhanh chóng thụt lùi về phía sau, nhìn xung quanh là con đường nhựa thẳng tắp, hai bên trồng nhiều cây to, đến cuối con đường thì nhìn thấy một tòa biệt thự sừng sững, phía trước còn có bãi cỏ xanh mướt và một đài phun nước cực lớn, bên cạnh còn có một hồ bơi.
“Oa… Nhà anh lớn thật đấy!” Cô trợn tròn mắt.
“Sao? Nếu có cơ hội anh sẽ dẫn em đi Anh chơi, ở bên kia anh cũng có một biệt thự cổ được xây dựng lại.” Từ nhỏ đến lớn, Lạc Thiên Hữu lớn lên ở nơi này, cho nên không cảm thấy biệt thự quá lớn.
“Thật vậy chăng? Biệt thự cổ ư?” Phúc Viên Viên lấp lánh.

Oa, biệt thự cổ thông thường đều là nơi dành cho hoàng tử và công chúa ở, nghe nói là rất đẹp.
Thấy hai mắt cô sáng lên, Lạc Thiên Hữu đột nhiên muốn trêu chọc cô, cố ý tới gần mặt cô, cất giọng rất nhỏ: “Nhưng mà nghe nói… biệt thự cổ đều không thiếu những câu chuyện ma li kì.”
Vốn dĩ xung quanh đang toàn màu hồng, trong nháy mắt đã biến mất hoàn toàn, cô quay đầu nhìn anh, có chút sợ hãi nói: “Thật hay giả?”
“Không biết, anh rất ít khi ở bên đó, em đi qua đỏ thử rồi nói cho anh, được không?” Từ khi anh mua biệt thự cổ đó, đại khái anh chỉ mới tới đó hai lần, như thế thì có thể phát sinh chuyện kinh dị gì? Với lại, dù có thần quái tới đầu thì cũng không bằng chuyện anh bị quỷ ám đúng không?
Nhìn vẻ mặt không có ý tốt của anh, thì biết là anh đang trêu chọc cô, đưa tay ngắt hông anh một chút, “Chỉ biết ăn hiếp em!” Cô phát hiện, dạo này anh càng ngày càng thích trêu chọc cô.
Lạc Thiên Hữu cười hì hì, ôm cô vào lòng, “Đánh là thương, mắng là yêu, thích em mới trêu chọc em đó!”
Chỉ biết ngụy biện.

Cô tức giận ném cho anh ánh mắt xem thường, “Chờ đến buổi tối ngủ đi rồi biết tay em!”
“Chờ em làm gì thế?” Anh tò mò chớp mắt.
“Đánh là thương, mắng là yêu, chờ em cầm cây gậy yêu anh thật tốt nhé!” Cô nói lầm bầm, đánh là yêu, vậy để cô cho anh biết cô yêu anh bao nhiêu.
Lạc Thiên Hữu đột nhiên cười đến mập mờ, ghé sát vào tai cô, nói: “Tiểu Viên, thì ra em thích loại này… Có cần anh giúp em chuẩn bị nên không?”
Bên tai tê dại, nghe anh nói như vậy, Phúc Viên Viên tức giận, đưa tay đánh loạn trên người anh, nhưng mà anh cười càng ngày càng to.
“Cậu chủ, đến rồi!” Tài xế phía trước làm như không nghe thấy gì ở phía sau, chỉ nghiêm túc nhắc nhở bọn họ là đã đến nơi, nên xuống xe.
Xuống xe, Phúc Viên Viên có thể cảm nhận được căn biệt thự mang phong cách kiến trúc châu Âu này tráng lệ như thế nào.

Nói tới cửa sổ sát đất thì cũng có hơn chục cái, như vậy, không biết căn biệt thự này rộng bao nhiêu mét vuông nữa.

Đến lúc này, Phúc Viên Viên bắt đầu lo lắng, nghĩ đến một chút nữa sẽ phải đối mặt với cha mẹ của Lạc Thiên Hữu thì lòng bàn tay đã từ từ đổ mồ hôi, tim thì đập nhanh như trống đánh.
Lạc Thiên Hữu nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Phúc Viên Viên thì ôm lấy bả vai cô, trấn an: “Đừng lo lắng, cha mẹ anh sẽ không ăn thịt người.” Nụ cười cô cứng đờ, cùng anh đi vào biệt thự, nhìn thấy hai hàng người hầu đồng loạt khom lưng —
“Hoan nghênh cậu chủ, Phúc tiểu thư!”
“Cậu chủ!” Trong nhóm người đó, có một người đàn ông trung niên ăn mặc rất giống quản gia Anh, hai mắt rưng rưng, vẻ mặt kích động nhìn Lạc Thiên Hữu.
Anh bất đắc dĩ cười cười, “Chú Tề, sao mọi người lại đứng hết chỗ này, bảo bọn họ lui xuống hết đi!” Hôn nhẹ cô bạn gái đang cứng ngắc toàn thân của mình, anh biết là cô đang rất khẩn trương.
Chú Tề phất tay một cái, những người giúp việc kia như đã được huấn luyện chuyên nghiệp, nhanh chóng lui xuống.

Ông lấy khăn tay lau khóe mắt, “Cậu chủ, cậu trở về thực sự là quá tốt rồi!” Ông cứ nghĩ là sẽ không còn được nhìn thấy cậu chủ, nào ngờ có ngày cậu chủ có thể bình an trở về.
Phúc Viên Viên tò mò nhìn ông ấy, đúng lúc chú Tề cũng dời mắt về phía cô.

Hai người nhìn nhau, rồi chú Tề đột nhiên tiến lên kéo tay cô, nghẹn ngào mấp máy môi.
Phúc Viên Viên lại càng hoảng sợ, lo lắng bất an nhìn Lạc Thiên Hữu.

Lạc Thiên Hữu chỉ cảm thấy buồn cười, đưa tay đẩy tay của chú Tề ra, có cần phải… khoa trương như vậy không?
“Đây là chú Tề, là quản gia của nhà chúng ta, cũng là cha của trợ lý đặc biệt Tề.”
“À, chào chú Tề!” Chẳng trách mà cô cảm thấy ông ấy có chút quen mắt, thì ra là cha của trợ lý đặc biệt Tề nha!
“Cậu chủ, đây chính là ân nhân cứu mạng của cậu, cũng chính là vị hôn thê của cậu, Phúc tiểu thư, có đúng không?” Chú Tề nói, lại kích động muốn nắm tay cô để bày tỏ lòng biết ơn.
Lạc Thiên Hữu cảm thấy đau đầu, “Cha mẹ tôi đâu?” Nhanh chóng đuổi chú Tề đi nơi khác, chứ không ông ấy lại làm cho Tiểu Viên sợ hãi.
Nói đến ông chủ, chú Tề không khỏi trở lại như thường ngày, vung khăn tay, vén lại trước ngực, cung kính cúi đầu nói: “Ông chủ có phân phó, để cho cậu chủ lên thư phòng tìm ông chủ trước.”
Lạc Thiên Hữu gật đầu, “Anh đi gặp cha một chút, em ở trong phòng khách chờ nhé!” Anh tự nhiên đặt một nụ hôn trên mi cô, rồi vén nhẹ tóc ở hai bên má ra sau tai.
“Được.” Phúc Viên Viên gật đầu.
*
Sau khi Lạc Thiên Hữu dẫn cô đi vào phòng khách xong thì mới đứng dậy đi đến thư phòng, để một mình Phúc Viên Viên đợi trong phòng khách.
Động tác của chú Tề rất nhanh, thoáng cái đã nhanh chóng đặt trà và đồ ăn nhẹ lên bàn, “Mời dùng!”
“Cảm ơn!” Phúc Viên Viên bưng ly trà lên, chậm rãi uống, đồng thời cũng quan sát xung quanh, thấy người hầu bên cạnh đều đã lui xuống còn chú Tề thì vẫn đứng bên cạnh chờ.
Không biết qua bao lâu, cửa sổ lớn kiểu Pháp bên phải đột nhiên mở ra, một dáng người mảnh khảnh mở hé cửa sổ chui vào nhà.
Cả người đầy bùn, cũng không phát hiện trong nhà có người xa lạ, tự nhiên tháo giày dính đầy bùn ra rồi mới quay đầu nhìn kỹ mặt cô.
Phúc Viên Viên trợn tròn hai mắt, lại càng hoảng sở, cái người phụ nữ tóc ngắn trước mặt này thực sự quá đẹp, hơn nữa còn giống Lạc Thiên Hữu, nhìn qua thì giống như chỉ lớn hơn anh ấy một chút mà thôi.
Đối phương nhìn thấy cô, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười he he đi lại gần Phúc Viên Viên, “Con là Viên Viên sao? Tên nhóc thối kia cuối cùng cũng dẫn người về nhà!”
Phúc Viên Viên vội vàng đứng dậy, “Vâng, chị là… chị của Thiên Hữu sao? Lần đầu gặp mặt, rất hân hạnh!” Oa, người nhà họ Lạc đều là trai đẹp gái xinh nha!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương