Phúc Thê Tụ Bảo
Chương 53

Thấy Mộ Đông chạy đi xa, lúc này nàng mới thanh thản mỉm cười, tay đỡ Tôn Thạch Ngọc ở bên cạnh cười nhạt không nói gì, hai người theo đường mòn đi đến hồ nước, phía sau có Thiêm Hương và Đào Hoa nhắm mắt theo đuôi và ở sau còn có những tiểu tư (gã sai vặt) đốt đèn lồng để soi sáng con đường của biệt viện, những người khác đều đã phân công đi thu dọn hành trang, trên đường đi, A Chỉ có hiện tượng hơi bị cảm nắng, cho nên Đỗ Phúc Hề đặc biệt căn dặn nàng ở lại trong phòng nghỉ ngơi.

Dưới bầu trời đêm, Đỗ Phúc Hề cầm cây quạt phe phẩy, không có việc gì lại nhớ lại mấy câu thơ của Đỗ Mục rồi khẽ đọc: 

"Ngân độc thu quang lãnh họa bình,

Khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh. 

Thiên giai dạ sắc lương như thủy,

Ngọa khán khiên ngưu chức nữ tinh."

Đỗ Chiêu Đức dịch:

"Bình phong thu lạnh se se,

Quạt là nến trắng lặp lòe đóm bay

Trời thu như nước mát thay,

Ngưu Lang Chức Nữ đêm nay tương phùng."

"Hay cho câu Ngọa khán khiên ngưu chức nữ tinh." Tôn Thạch Ngọc khen. "Thì ra nương tử làm thơ hay như vậy, ngày đó sau khi mẫu phi đến Tướng phủ gặp qua nương tử lúc trở về còn khen nương tử đánh đàn rất tốt, ngày khác nhất định phải đàn một khúc cho gia nghe."

Mặc dù sắc mặt hắn có chút tái nhợt không bình thường, nhưng ban đêm lại không nhận ra.

"Chuyện thiếp thân đánh đàn tốt cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, sao đến bây giờ gia mới nói ra? Lại không cần cầm theo, có muốn hiến mỹ ở trước mặt gia cũng không có cách nào."

Ở phía sau, Đào Hoa và Thiêm Hương không nhịn được mà bật cười. Vị thế tử phi này của các nàng không giống mấy vị phu nhân bình thường khác, luôn như vậy, lúc nào Noãn Xuân Các cũng có tiếng cười, hiện tại các nha hoàn bà tử ở biệt viện ai cũng hâm mộ các nàng, không chỉ thường được nếm mấy món ăn tươi mới mà thế tử phi nghĩ ra, mà còn có thể học chữ, tương lai cũng được chấp nhận nhiều hơn những người khác.

Đỗ Phúc Hề quay đầu nhìn các nàng rồi liếc mắt một cái nói: "Các ngươi cười cái gì? Ta chỉ thuận miệng liền có thể xuất khẩu thành thơ, thường ngày chỉ thích khoe tài viết văn."

"Ồ!" Thiêm Hương và Đào Hoa lại bật cười.

Tôn Thạch Ngọc và nàng cố ý ở trước mặt mọi người kéo dài thời gian, tiện cười nói: "Vậy nương tử hãy lấy cảnh vật ngày hè ở trước mắt để làm một bài thơ đi."

"Cái đó có gì khó?" Trước đây, mẫu thân đã bắt nàng học thuộc lòng rất nhiều thi từ, nàng lập tức nghĩ tới bài thơ "Hạ Ý" của Tô Thuấn Khâm đời Tống, liền đọc: 

"Biệt viện thâm thâm hạ điệm thanh,

Thạch lưu khai biến thấu liêm minh.

Thụ ẩm mãn địa nhật đương ngọ,

Mộng giác lưu oanh thì nhất thanh."

Quỳnh Chi dịch:

"Trưa hè trải chiếu sau vườn, 

Qua mành lựu đỏ bên tường nhà sau. 

Nắng trưa khuất bóng cây cao, 

Chim chuyền ríu rít tỉnh mau giấc hòe"

Tuy Tôn Thạch Ngọc và nàng cố tình nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên vì nàng lại có thể xuất khẩu thành thơ như vậy.

Hai người cùng nhau tản bộ ngắm trăng, cứ dạo chơi như vậy rồi trở về tiểu trúc tập trung.

Mặc dù Tĩnh Tố biệt trang là biệt viện của vương phủ, nhưng đình đài lầu các bên trong phủ đều cao chót vót, hòn non bộ hồ nước và hành lang uốn khúc mái đình chạm trổ xinh đẹp tinh xảo, cây rừng núi đá đều rậm rạp um tùm, cây cỏ xanh miết, không gian tươi tắn thịnh vượng, hành lang thì phức tạp, cả tòa biệt trang đều dễ chịu thơm ngát, nhìn là biết xưa nay ở đây có người chăm sóc quản lí.

Sau khi Đỗ Phúc Hề tắm rửa sạch sẽ thì trở lại phòng ngủ, Tôn Thạch Ngọc cũng để nguyên bộ y phục rồi nằm nghiêng trên giường lại ngủ thiếp đi, nàng cho Thiêm Hương lui xuống nghỉ ngơi, mặt khác nàng lại phân phó thủ vệ kêu nha hoàn bưng nước ấm đi vào.

Sau khi chậu nước ấm được đưa tới, nàng để cho nha hoàn đi xuống hành lang để gác đêm, sau đó mới lặng lẽ đóng cửa khóa lại, trong lúc này thì thần sắc bình tĩnh trên mặt nàng đã chuyển thành sốt ruột lo lắng.

Trải qua một ngày giày vò, rốt cuộc trong phòng bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, nàng vội vàng gọi Tôn Thạch Ngọc dậy, còn chưa có đụng tới hắn thì hắn đã xoay người ngồi dậy, thì ra là chỉ giả vờ.

Nàng vội vàng lấy một gói đồ nhỏ đã chuẩn bị sẵn nói: "Rất đau phải không? Mau tới đổi thuốc đi."

Nàng nhanh nhanh rót nước ấm ra rồi để cho hắn nuốt vào một viên bách linh đan trân quý, bách linh đan có thể giải bách độc, vương phi đưa hết toàn bộ bình thuốc cho nàng, mỗi ngày cho hắn ăn một viên, nhất định có thể giải được độc.

Uống thuốc xong, nàng vội vàng đổi thảo dược trên cổ tay hắn, một đường bôn ba, hắn chống đỡ đến giờ đã là rất mệt mỏi, cũng may mà miệng vết thương ở cổ tay có thể dùng tay áo che lại, nếu ở lưng bàn tay thì chỉ có thể tránh không gặp người khác, chẳng qua tránh né liên tục không chịu gặp ai sẽ khiến người khác sinh nghi.

Dọc đường đi hắn đã cố gắng hết sức, vì không để cho ai nghi ngờ sau khi đến biệt trang hắn vẫn làm như không có việc gì xảy ra mà xã giao với đại tổng quản của biệt trang, lại cùng dùng chung bữa tối, rồi cùng nàng nhàn nhã tản bộ làm thơ, nàng ung dung để cho nha hoàn biệt trang hầu hạ tắm rửa, tất cả chỉ để che giấu tai mắt người khác.

Đêm hôm qua sau khi hắn vào cung thì bị Mạnh Bất Quần dùng ám khí gây thương tích, ám khí hình bát giát đó cũng không hề sắc bén, nhưng nội công Mạnh Bất Quần rất thâm hậu, phóng ám khí vào tận xương tay của hắn, thêm nữa trên ám khí có kịch độc cho nên một bên cánh tay của hắn bây giờ vẫn còn tê dại, không có cảm giác.

Đêm qua hắn lấy thân phận thế tử vào cung, ám vệ bảo hộ đến trước cửa cung thì dừng lại, sau đó hắn lại đổi trang phục thế tử để xuất cung, ám vệ mới theo về, bởi vậy hành động của hắn ở trong cung, ngay cả ám vệ cũng không biết.

Sau đó thì hắn trở về vương phủ với một người đầy thương tích, suýt chút nữa đã dọa chết nàng, với lại cũng không thể nói toạc ra, không được mời thái y, đại phu của các y quán bình thường cũng không thể mời, cho nên hắn cắn răng tự rút ám khí ra, rắc Kim Sang Dược lên trên mặt, không lâu sau, trong ngoài hoàng thành bắt đầu khua chiêng gióng trống truy nã thích khách ban đêm vừa xông vào Phượng Nghi cung, và cho đóng cửa thành không để bất kỳ ai ra khỏi thành, nhất định phải bắt được thích khách to gan lớn mật kia, cũng bởi vì trúng kịch độc mà ban đêm độc tính phát tán khiến hắn lâm vào tình trạng nữa mê nữa tỉnh, khiến nàng như kiến bò trên chảo nóng, thiếu chút nữa đã cả đêm bạc tóc.

Tất nhiên nàng biết thích khách cả kinh thành đang truy bắt là hắn, nếu phát hiện Lan Dương Vương thế tử là thích khách ban đêm xông vào hoàng cung, hắn cũng không giải thích được vì sao phải leo lên tận mái nhà của Phượng  Nghi cung để nghe lén, nhìn lén, mà tâm tư của Mạnh Bất Quần rất kín đáo, thấy rõ bóng người mới dám ra tay, ám khí phóng thẳng đến tay hắn, là muốn giữ lại bằng chứng để bắt người.

Hiện giờ vết thương trên cổ tay hắn là bằng chứng sắc bén, trong vương phủ, nếu nhiều người biết thì bí mật rất khó giữ, bị phát hiện trên cổ tay hắn có thương tích là chuyện sớm muộn, bởi vậy nàng mới chờ đến bình minh đến tìm Vương Phi để yêu cần đến biệt trang tĩnh dưỡng, nói là dưỡng thai, nhưng trên thực tế là dưỡng thương cho hắn, nhất định phải để cho vết thương lành lặn mới hồi kinh.

"Nàng không cần phải cẩn thận như vậy, ta không đau, cũng không hề có cảm giác gì." Tôn Thạch Ngọc từ từ thở ra một hơi dài nói.

Biệt trang nằm sâu bên trong núi rừng, ban đêm rất là mát mẻ, trong không khí vẫn còn hơi thở ẩm ướt của hồ nước. Thấy mồ hôi trên trán nàng dày đặc, hắn biết nàng có nhiều nóng ruột.

"Nói cái gì chứ, chẳng lẽ gia không đau, thiếp liền có thể đổi xử thô bạo với chàng hay sao?" Vất vả lắm Đỗ Phúc Hề mới giúp hắn đổi thảo dược, tiếp theo còn dùng khăn ướt nước ấm giúp hắn lau người.

Dầu gì kiếp trước nàng cũng thường bôi thuốc giúp mấy sư huynh đệ, có mấy vết thương nhỏ cũng có mấy vết thương rất lớn, mà giờ đây đối mặt với vết thương lớn bằng đồng tiền của Tôn Thạch Ngọc, nàng lại có chút hoa mắt choáng váng và buồn nôn, có thể là vì mang thai nên tim nàng mới đập nhanh như vậy.

"Bây giờ hãy nói cho thiếp biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đỗ Phúc Hề giúp hắn mặc áo khoác, rồi buông rèm bên mép giường xuống, cũng cởi áo của mình ra ngồi bên cạnh hắn nhìn hắn rất tha thiết.

Trên đường đi, tuy ở trong xe ngựa có hai người bọn họ, nhưng nàng rất sợ tai vách mạch rừng nên không có hỏi rõ hắn là tại sao đêm qua hắn lại bị Mạnh Bất Quần gây thương tích, mặc dù lần này mấy hạ nhân đi theo bọn họ đến đây toàn là người của Noãn Xuân Các, nhưng cái gọi là lòng người khó đoán, ai là gián điệp của ai, người nào bị người nào mua chuộc, đều khó có thể đoán trước được, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Tôn Thạch Ngọc kể hết mọi chuyện mà đêm đó mình nghe thấy cho Đỗ Phúc Hề biết.

Đỗ Phúc Hề nghe rất là chăm chú, vốn là trong mắt dâng lên một tầng sương nhưng đi theo đó là những giọt nước mắt nhẹ nhàng.

Căn bản hắn không phải là Tôn Thạch Ngọc, với chuyện hoàng hậu sai Thu Nguyệt hạ độc, dĩ nhiên không có cảm xúc gì nhiều, nhưng Mạnh Bất Quần lại phụng mệnh hoàng hậu đoạt đi tính mạng của hắn, chuyện này đối với hắn mà nói, là nỗi đau không sao chịu đựng nổi.

"Có phải trong lòng chàng... rất đau?" Lòng của nàng cũng co thắt từng cơn, đừng nói đến hắn, sẽ đau đến như thế nào chứ? Trưởng tỷ kính yêu nhất của hắn mà lại muốn giết hắn, nghĩ đến tâm tình của hắn nàng cảm thấy hơi đau lòng, mũi nàng hơi chua xót, nước mắt lại từ từ rơi xuống.

Tôn Thạch Ngọc khàn khàn nói: "Khóc cái gì? Ngốc, gia còn chưa khóc, chút chuyện ấy cũng không đả kích được gia."

"Cái gì mà một chút chuyện? Nàng không quan tâm ôm cổ hắn nói: "Chàng muốn khóc thì cứ khóc đi."

Hắn mặc cho nàng tựa vào vai mình khóc nức nở, hắn bình tĩnh nói: "Ngoại thích tự ý nắm quyền là một điều tối kị trong triều, tuy trong tay ta cầm binh phù, mặc dù hoàng thượng có thổ lộ tâm tình với ta, lại còn như phụ tử huynh đệ với ta, cũng không thể nói trong lòng không có kiêng kị, Tam hoàng tử Hoài Vương do Đức Phi sinh ra, phẩm tính đôn hậu, tài năng hơn người, mà xuất thân của Đức Phi bần hàn, ở trong triều không có thế lực, cũng để cho hoàng thượng ít lo lắng, bởi vậy tuy nói Cẩn Vương là trưởng tử của hoàng thượng, nhưng trao vị trí thái tử cho Hoài Vương là chuyện rất có khả năng, hoàng hậu nương nương bất đắt dĩ mới ra hạ sách này..."

Thật sự là nàng nghe không lọt tai, hận không thể chém hoàng hậu ra thành tám khúc, nàng khẽ nói: "Đừng nói nữa! Thiếp chỉ suy nghĩ một chút thôi là lòng như đao cắt, huống chi là chàng? Cho tới bây giờ chàng vẫn nói thay cho hoàng hậu, lúc bà ta muốn lấy tính mạng của chàng sao lại không nghĩ đến tình cảm tỷ đệ, thật là một người đàn bà xấu..." Tại sao bà ta lại không xuống tay với hoàng tử khác, mà lại xuống tay với đệ đệ của mình chứ?

Hoàng hậu cũng không có bất đắc dĩ như hắn nói, rõ ràng còn có sự lựa chọn khác, không tranh thái tử vị, không tranh hoàng vị, khả năng là lợi ích làm mờ mắt, vậy mà còn hãm hại thân đệ yêu thương của mình, loại nữ nhân này nàng rất đáng khinh!

"Cẩn thận lời nói của mình." Tôn Thạch Ngọc nhỏ giọng trách mắng.

Đỗ Phúc Hề nghẹn ngào nói: "Gia, thiếp đau lòng quá."

Trong lòng Tôn Thạch Ngọc cũng chua xót, hắn thô giọng nói: "Nàng cũng hiểu rõ, nếu Cẩn Vương không tranh giành vị trí thái tử, không tranh ngôi vị hoàng đế, như thế tương lai hoàng hậu và Cẩn Vương khó thoát khỏi cái chết, bất kể hoàng tử đăng cơ là ai, đều sẽ không giữ lại tính mạng bọn họ, mà đến lúc đó quân của Vệ gia ta thậm chí là tất cả người trong phủ Định Quốc Công đều chỉ có con đường chết, đồng nghĩa với việc tân hoàng sẽ không tùy ý để Vệ gia nắm giữ binh phù."

Đỗ Phúc Hề hít hít cái mũi, oán hận mà nói: "Được rồi, gia cứ việc vì hoàng hậu nói chuyện, dù sao thiếp cũng nghe không lọt tai, cũng không giải thích được."

Tôn Thạch Ngọc nở nụ cười, yêu thương vỗ về mặt nàng nói, "Cũng không phải 12, 13 tuổi gì nữa, nàng thật trẻ con, nhìn không ra là lão cô nương lỡ thì."

"Cái gì cô nương, sớm đã là người của gia, hiện tại gia không nhìn nhận sao?" Nàng ngẩng đầu, nước mắt vẫn cứ treo ở khóe mắt, hơi lo lắng nói, "Hoàng hậu hận chủ thân thể này của chàng như vậy, chàng tính làm như thế nào? Ví như chàng gia nhập quân đội, Mạnh Bất Quần sẽ phụng mệnh diệt trừ chàng, thêm nữa lần trước chàng cho hắn chịu nhục, tất nhiên sẽ đòi lại gấp bội, xuống tay không lưu tình."[

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương