Kha Chính Thuần với Mộc Nhiên sánh đôi đi ra ngoài trước ánh nhìn lén lút của nhân viên, hai người thực sự rất xứng đôi, trừ tính tình hung dữ và gout thời trang lạ lùng ra thì đúng là rất xứng đôi!

Hắn thản nhiên leo lên chiếc Ferrari của Mộc Nhiên ngồi một cách thoải mái, đưa tay cởi bỏ cúc áo và cà vạt, ngửa cổ ra sau thư giãn sau bao mệt nhọc.

Có điều còn chưa đi được bao xa đã gặp phải một chuyện, một vị khách không mời từ đâu tới nhảy lên xe của Mộc Nhiên, bộ dạng lấm lét rút khẩu Anaconda ra chĩa vào đầu Mộc Nhiên, quát:

- Lái xe đi! Nhanh lên!!!

Mộc Nhiên im lặng lái xe theo yêu cầu của hắn, liếc qua khẩu súng trong tay hắn rồi lại nhìn ba chiếc xe đang bám theo sau, cô dựa lưng vào ghế, tay trái đặt lên thành cửa, những ngón tay vỗ nhẹ ra phía ngoài như ra hiệu, ngay sau đó những chiếc xe bám theo liền dừng lại.

Vì căn cứ của Quỷ Vương nằm ở Hoa Kỳ nên từ nhỏ cô đã tới đây sinh sống và rất thành thạo nơi này. Nếu cô không nhầm, cách hai cây số nữa sẽ có một bờ biển không khí trong lành mát dịu, giết người ở đó cũng không tệ.

Kha Chính Thuần cũng không nói gì, chẳng qua trong lòng cảm thấy rất buồn cười, rút điếu thuốc lá trong túi áo cho vào miệng.

Nhìn bộ dạng lấm lét trùm kín mít của hắn cũng có thể đoán được nghề của hắn, nghề này rất nhanh giàu, có điều cũng rất nhanh chết.

Tên trộm quay ra sau nhìn đã không còn thấy kẻ nào bám sau nữa, lên giọng nói:

- Dừng xe lại!

Mộc Nhiên dặm chân phanh, dù sao cũng tới nơi cần đến rồi, cô còn chưa rảnh rang đến nỗi để hắn ngồi sau thưởng thức cảnh đẹp. Chẳng qua chưa kịp cất tiếng, đã có người gọi điện thoại đến, Mộc Nhiên nhấn nút nghe, cố ý để mức loa to đủ hắn nghe thấy.

“ Zero, đừng vấy máu ra khẩu súng của tôi nhé! Tôi yêu nó lắm đấy!”

“….”

“Phương Lục Nghi! Cô đừng có vội cúp máy, trong đó còn có ba mươi triệu đô của tôi nữa…”

“Chị đại, sổ tiết kiệm của em nhờ cả vào chị!”

Mộc Nhiên tắt máy, liếc phía sau thấy vẻ mặt run sợ của tên trộm, hắn run rẩy giơ khẩu súng ra trước mặt rồi lắp bắp nói:

-..C…các ng-người là đồng bọn của nhau?

Mộc Nhiên bước xuống xe nhìn tên trộm đang hoảng loạn, không thể lùi cũng không thể tiến, chỉ có thể đứng một chỗ, hai chân như bị chôn xuống đất không tài nào nhấc lên nổi.

Hắn một chân chạm xuống đất, một chân vẫn còn trong xe, mặt mày tái mét, quát lớn:

- Cô đừng có manh động! Đừng quên tôi có súng trong tay, có tin tôi giết chết hai người không?!

Kha Chính Thuần lúc này mới lên tiếng, bước từ trong xe ra nhìn hắn ân cần hỏi:

- Có muốn làm điếu thuốc trước khi chết không?

Tên trộm sợ điếng người, cố gắng bóp cò súng nhưng không được, hắn luống cuống, đầu óc rối loạn hoảng sợ nhìn Mộc Nhiên rút khẩu AK-100 từ trong xe ra, mìm cười nhìn hắn:

- Thật ngại quá, khẩu súng đó được đặt làm theo yêu cầu của tiểu thư nhà tôi, nó tuy hiện đại nhưng cách dùng lại rất đơn giản, chỉ cần đặt dấu vân tay của tiểu thư nhà tôi vào, khẩu súng sẽ được khởi động, không cần phải có kỹ năng, nó tự có tầm ngắm.

Khẩu súng này của Phương Lục Nghi là do Mộc Nhiên đích thân đặt làm mất hai năm trời, vì Lục Nghi không giỏi bắn súng nên cô đã thêm vào đó rất nhiều kĩ năng tân tiến.

Tên trộm khuỵu gối xuống, toàn thân run lẩy bẩy, mặt mày tím tái vứt khẩu súng cùng những thứ khác sang một bên, bò đến bên Mộc Nhiên luôn miệng cầu xin.

Hừ! Kể ra là kẻ trộm gặp qua đường cô nhất định sẽ ngoảnh mặt làm ngơ, có điều tên này số chết đã định, trộm gì không trộm lại dám động tay động chân vào người của cô, nếu để hắn sống thật đã phạm vào nguyên tắc làm người của cô!

Mộc Nhiên nhướn mày, một phát nhắm ngay thẳng mi tâm, máu phun ra suýt thì bắn lên người cô, cẩn thận cầm lấy khẩu súng của Lục Nghi và đồ đạc của đám đàn em ăn hại, cô quay người vào xe, quát lớn:

- Mất hứng ăn rồi! Đi về, tôi muốn ngủ! Anh lái xe!

Kha Chính Thuần cười khổ, lật đật sang ghế bên cạnh cầm lái.

Mộc Nhiên chưa dịch dung nên không tiện gặp mặt đám đàn em, đưa đồ cho Phương Lục Nghi rồi theo Kha Chính Thuần về nhà.

Kha Chính Thuần còn chưa kịp lên tiếng, Mộc Nhiên đã tự chọn cho mình một căn phòng để ngả lưng. Ngày hôm qua còn uống rượu nhậu nhẹt với đám Vũ Long, sáng nay đã phải dậy sớm đến trình diện nên giờ cô thực sự rất mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ ngay tức khắc.

Khi Mộc Nhiên tỉnh dậy đã là tám giờ tối, cơm canh đã được dọn sẵn, Kha Chính Thuần cũng đang định gọi cô xuống ăn.

Mộc Nhiên nhìn đống thức ăn được bày biện khá ngon mắt, lại nhìn chiếc tạp dề được treo cẩn thận trên tường, nhìn Kha Chính Thuần bằng ánh mắt kinh tởm.

Hắn cau mày đáp:

- Đương nhiên không phải tôi! Tôi gọi đồ ăn từ bên ngoài!

Kha Chính Thuần vừa ăn vừa nói:

- Bắt đầu từ ngày mai cô sẽ đi làm, tôi đi đâu cô đi theo đấy, nghe chưa?

Mộc Nhiên thở dài:

- Tôi rõ rồi. Mà này, Kha Chính Thuần, anh đã nhìn lão đại rồi đúng không?

Kha Chính Thuần dừng lại, nhìn cô thắc mắc:

- Rồi, thì sao?

- Vậy anh nói xem, đó là người như thế nào lại khiến cho lão Q phục tùng mệnh lệnh đến như vậy!?

- Theo cô thì sao?

- Tôi nghĩ nhất định phải là một vị tiền bối có bản lĩnh, có thể nói là biết dùng người, xem trọng thuộc cấp của mình. Chỉ là không hiểu sao lại phải giấu mặt.

- Đến cô còn phải dịch dung nữa cơ mà? Cớ gì lão đại lại không được giấu mặt chứ!

- Cũng đúng! Tuổi cao sức yếu, nên đề phòng một chút!

-...

Kha Chính Thuần uống ngụm nước cho xuôi cơm, nói:

- Thực ra không phải như cô nghĩ! Lão đại, tôi tất nhiên đã từng gặp rồi, đó là một người đàn ông rất phong độ, rất đẹp trai, rất thông minh, rất tài giỏi, khí chất lẫm liệt oai nghiêm, lạnh lùng cao ngạo khiến người người kính nể.

Mộc Nhiên lại ném ánh mắt khinh bỉ về phía hắn, trong đầu thầm nghĩ những mối liên hệ, tạp dề - nấu ăn - lão đại - đẹp trai - phong độ?

Được rồi, cô đã hiểu bản chất con người của Kha Chính Thuần. Mỗi lần nhìn hắn là một lần thở dài, rất không đành lòng nhìn người cộng sự mang vẻ đẹp sắc nước hương trời lại ẩn giấu tâm hồn thiếu nữ kia đâu, rất không đành lòng nha!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương