Ở kiếp trước, Sở Thanh Ly thích xem sách cổ, đặc biệt là một số sách cổ liên quan đến y học.
Nàng nhớ lại, lúc đó có một quy sách cổ có ghi chép về loại quả này.
Tiết Đan Vân vừa nghe nữ nhi nhà mình nói quả hồng hồng , trong lòng nhất thời vui vẻ.
quả hồng hồng kia quả thật rất ngon, mặc kệ trước kia ở phủ tướng quân, hay là sau này thân là hoàng hậu, nàng chưa từng ăn qua.
Tiết Đan Vân như thế nào cũng không nghĩ tới, chu quả bị nữ nhi coi như dã quả đưa cho nàng ăn, kỳ thật là một vị thiên tài địa bảo phi thường trân quý.
Nó trăm năm nở hoa, trăm năm kết quả, sau khi chín ngoại hình giống như táo, nhưng nhỏ hơn táo, màu sắc mượt mà hồng hồng, thanh nhiệt sinh tân, chát ruột chỉ tiêu, kiện tỳ ích dạ dày, dược hiệu của nó thập phần cường đại, người bình thường ăn nó có thể cường thân kiện thể, mà người tập võ ăn, có thể lập tức gia tăng công lực của một tầng.
Bất quá, có phải thật sự có công lực của một tầng hay không, Sở Thanh Ly không biết.
Nhưng mà mẫu thân nàng sau khi ăn chu quả, làn da nhẵn nhụi sáng bóng, quả thực chính là đẹp không gì sánh được.
Chính vì vậy, Sở Thanh Ly ba năm năm yêu cầu chim đuôi đỏ đi giúp nàng hái chu quả.
Một trái chu quả khó cầu này, ở chỗ Sở Thanh Ly thuần túy là hoa quả tráng miệng.
Sở Thanh Ly cũng thật sự mệt mỏi a! Nàng không dám nói cho mẫu thân mình biết đây là Chu Quả, nàng sợ đem mẫu thân nhà mình bị dọa sợ.
Lại không dám biểu hiện quá nghịch thiên, bình thường chỉ có thể học bộ dáng nói chuyện của tiểu hài tử tuổi này, sợ biểu hiện quá nghịch thiên, sẽ dọa mẫu thân nàng sợ hãi.
Dù sao, mình có thể ngự thú liền dọa mẫu thân đến hoảng, nếu lại đem thứ mình học được ở kiếp trước lại biểu hiện ra, nàng thật sự sợ mẫu thân nàng không chịu nổi.
Này...!Con nhà người ta trăm phương nghìn kế biểu hiện bản thân, Sở Thanh Ly thì liều mạng giấu đi.
Ha ha, người này cùng người quả thật không thể so sánh.
Có một câu nói hay【 người so sánh người, tức chết người 】Phỏng chừng nói chính là Sở Thanh Ly là người như vậy đi!"Ly nhi, sau này ngươi nên ít đi ra ngoài thì tốt hơn, nơi này dù sao cũng là lãnh cung, mà mẫu thân cũng chỉ là một phế hậu.
Đến lúc đó, mẫu thân không bảo vệ được ngươi, người làm mẫu thân đây làm sao tốt a? ” - Đây chính là điều Tiết Đan Vân lo lắng nhất trước mắt.
Hậu cung không thể so với nông gia bình thường, nơi này khắp nơi đều là cạm bẫy, vạn nhất Ly nhi sau khi đi ra ngoài gặp phải phiền toái, nàng cũng là roi dài không kịp tới.
Phải biết rằng, Sở Thanh Ly chính là mạng của nàng a! "Yên tâm đi, Ly nhi có Kim Điêu, còn có Tia chớp, ai cũng không làm gì được ta." - Sở Thanh Ly an ủi.
"GRUu...gruu!" " Chi Chi Chi Chi!" "I!".....Chúng thú thú liên tiếp gật đầu.
Nói giỡn, nếu ai dám khi dễ chủ nhân, vậy chúng nhất định sẽ lên trời xuống đất đuổi giết bọn họ.
"Ừm, mẫu thân biết, Ly nhi của ta rất có năng lực, nhưng mà, chúng ta vẫn nên cẩn thận biết không?" - Tiết Đan Vân trìu mến nhìn Sở Thanh Ly.
"Được rồi, mẫu thân, Ly nhi biết rồi, mẫu thân ngươi mau ăn đi! Ăn nhiều hơn chút, chờ đợi cho đến khi nguội sẽ không ngon! " -Sở Thanh Ly thúc giục.
" Được được được! Mẫu thân ăn! " - Tiết Đan Vân nhìn mình một chút, dáng người mượt mà một vòng kia, thật sự có chút không thể nói gì.
Nếu không phải cái viện này rách nát như vậy, nàng đều hoài nghi mình có phải đã ra khỏi lãnh cung hay không? "Trước kia, mẫu thân chịu rất nhiều khổ sở, hiện tại, Ly nhi đã trưởng thành, có thể bảo vệ tốt mẫu thân." - Sở Thanh Ly vỗ ngực nhỏ, một bộ dạng tiểu nữ nhi gia đem Tiết Đan Lăng chọc cười đến nở hoa.
Trong sân viện rách nát của lãnh cung truyền đến một trận tiếng cười như chuông bạc, còn có tiếng gầm gừ vui vẻ của các động vật.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook