Phúc Hắc Thần Quân Nghịch Thiên Tà Phi
-
Chương 43: Đại hôn hoàng cung 2
Tiếng đàn du dương trầm bổng của Tức Mặc Bích Ca vang lên. Tiếng đàn như một khúc bốn mùa, đầu tiên tiếng đàn du dương êm dịu như mùa xuân sau đó gay gắt mãnh liệt như màu hạ rồi tiêu điều sơ xác như mùa thu cuối cùng u buồn lạnh lẽo như mùa đông. Đây là khúc Bốn mùa mà chỉ có một mình cô ở cái thế giới này biết. Tiếng đàn lôi kéo cuốn hút nhân tâm của tất cả mọi người trong yến tiệc cho họ cảm giác như được tận mắt chứng kiến bốn mùa vậy. Đoan mộc hoài, Lạc mộng khê thì căm tức nghiến răng. Lạc liễu hạnh tức giận đỏ mắt, nàng ta định cho cô xấu mặt nhưng không ngờ cầm nghệ của cô giỏi thế. Tiếng đàn kết thúc, cô lặng lẽ cúi chào về chỗ, khi cô đã lặng yên ngồi vào chỗ mọi người mới hoàn hồn vỗ tay rồn rã cùng với tiếng ngợi ca hết nấc.
_ Hay, Tức Mặc Bích Ca dâng lên một khúc xứng đáng thiên âm, ban thưởng ngọc phượng hoàng.- Đoan mộc trạch vỗ tay cười híp mắt.
_ Tạ ân hoàng thượng.- Cô cúi đầu nhàn nhạt nói.
_ Là, là ngọc phượng hoàng đó, trước giờ ta mới thấy có 2 khỏa thôi, hoàng cung lại tùy tiện đem một khỏa tặng rồi, Tức mặc tiểu thư thật vinh dự a.- Một số thế gia bên trong thì thầm nói.
2 khỏa? Cô còn lấy ngọc phượng hoàng trong không gian giới của sư phụ ra để nghịch nữa là, cô đã làm vỡ 2 khỏa rồi. Ngọc phượng hoàng là cái thá gì? Cô đầy chả thiếu, nhưng ban thưởng phải nhận thôi.
_ Các ái khanh, khai tiệc.- Đoan mộc trạch nói to.
Ca vũ bắt đầu lên trình diễn, các công tử tiểu thư thế gia bắt đầu xúm lại liếc mắt đưa tình.
_ Tức Mặc Bích Ca tiểu thư, tại hạ Đoan Mộc Trần hâm mộ cầm kỹ của cô nương xin hãy nhận ta làm đồ đệ.- Đoan mộc trần nét mặt tuấn mỹ tràn ngập long lanh.
_ Tứ hoàng tử, ngài thân phận cao quý tiểu nữ nào dám nhận.- cô lời nói khiêm tốn nhưng vẻ mặt chả có chút khiêm tốn nào.
_ Tức mặc tiểu thư, ta là người đặc biệt yêu thích cầm a, mà đã yêu thích cầm thì sẽ yêu thích tiếng đàn, mà yêu thích tiếng đàn thì sẽ phải học, mà đã học thì phải học được cầm nghệ tốt, mà cầm nghệ tốt rất hiếm gặp a, mà...- Đoan mộc trần giở thói lắm mồm van lạy.
_ Thôi, được rồi ta nhận ngươi đừng ồn nữa. Gọi một tiếng xem.- cô mặt đầy hắc tuyến nói, thật sự là phiền chết a.
_ Tạ ơn, sư phụ. Đồ đệ tên Đoan mộc trần,18 tuổi, là huyền huyễn sư cấp 3 và đại ma pháp sư song hệ lôi và hệ hỏa cấp 8.- Đoan mộc trần nghiêm túc giới thiệu.
_ Được rồi.- cô thở dài.
_ Sư phụ, bài vừa nãy người đàn tên là gì vậy?- Đoan mộc trần tò mò, đây là khúc lần đầu tiên hắn nghe thấy a.
_ Tên là "Giang sơn bốn mùa"- cô nói.
_ Ngươi nghe được tốt lắm đi, vậy học đàn bài này cho ta xem, bao giờ đàn được giống thì mới thôi.- cô nghiêm khắc nói.
_ Ân, sư phụ.- Đoan mộc trần cười. Đương nhiên là hắn sẽ học rồi, thiên âm đấy.
Lạc Liễu hạnh nhìn đoan mộc trần cười nói với cô tức nghiến răng. Tiện nhân, chỉ giỏi quyến rũ nam nhân. Lạc vô tâm lại thở phào nhìn cô, từ lúc cô lên đài biểu diễn nàng ta rất lo sợ a. Tại sao? Bởi vì ở Lạc gia người duy nhất tốt với cô chính là Lạc Vô tâm, một lần khi Lạc mộng khê định ra tay đánh nàng ta, một chưởng kia sắp lao tới chỗ nàng ta thì cô từ đâu lao ra đỡ một chưởng đó hộ nàng ta rồi hôn mê 2 ngày, trong 2 ngày là nàng ta đã chăm sóc cô. Rồi Lạc Vô Tâm lại nhìn về phía Đoan mộc y nhiên, đây chính là người trong mộng của Lạc vô tâm a. Cô cũng để ý thấy ánh mắt lo lắng của Lạc vô tâm nhằm mình rồi thấy nàng ta thắm thiết nhìn Đoan mộc y nhiên cô cười thầm. Cô sẽ giúp hai người này a.
_ Tức Mặc Bích Ca, bản công chúa thích ngươi chúng ta kết giao tỷ muội.- Đoan mộc y y chạy tới chỗ cô.
_ Được, công chúa ta lớn hơn nên ta là tỷ tỷ.- cô cười nhẹ nói. Cô là thích công chúa này, nàng ta trông rất hoạt bát, tính cách thẳng thắn, không kiêu ngạo.
_ Vậy muội muội có thể giúp tỷ tỷ một chuyện được không?- cô thần bí nói.
_ Được, tỷ nói đi.- Đoan mộc y y vẻ tự tin.
_ Chúng ta đi hậu hoa viên.- cô nói rồi Đoan mộc y y dẫn tới hậu hoa viên.
_ Muội có thể vào tối mai bỏ xuân dược vào thức ăn của Đoan mộc y nhiên không?- Cô hỏi.
_ Tỷ làm gì? Không lẽ tỷ thích nhị ca.- đoan mộc y y ngạc nhiên hỏi.
_ Không phải, ta giúp là giúp Lạc Vô Tâm, ta nợ nàng một ân tình mà nhị hoàng tử là người trong mộng của nàng.- cô nói.
_ Ân.- Đoan mộc y y cười đáp. Khổ thân cho con cừu nào đó sập bẫy sói xám.
_ Hay, Tức Mặc Bích Ca dâng lên một khúc xứng đáng thiên âm, ban thưởng ngọc phượng hoàng.- Đoan mộc trạch vỗ tay cười híp mắt.
_ Tạ ân hoàng thượng.- Cô cúi đầu nhàn nhạt nói.
_ Là, là ngọc phượng hoàng đó, trước giờ ta mới thấy có 2 khỏa thôi, hoàng cung lại tùy tiện đem một khỏa tặng rồi, Tức mặc tiểu thư thật vinh dự a.- Một số thế gia bên trong thì thầm nói.
2 khỏa? Cô còn lấy ngọc phượng hoàng trong không gian giới của sư phụ ra để nghịch nữa là, cô đã làm vỡ 2 khỏa rồi. Ngọc phượng hoàng là cái thá gì? Cô đầy chả thiếu, nhưng ban thưởng phải nhận thôi.
_ Các ái khanh, khai tiệc.- Đoan mộc trạch nói to.
Ca vũ bắt đầu lên trình diễn, các công tử tiểu thư thế gia bắt đầu xúm lại liếc mắt đưa tình.
_ Tức Mặc Bích Ca tiểu thư, tại hạ Đoan Mộc Trần hâm mộ cầm kỹ của cô nương xin hãy nhận ta làm đồ đệ.- Đoan mộc trần nét mặt tuấn mỹ tràn ngập long lanh.
_ Tứ hoàng tử, ngài thân phận cao quý tiểu nữ nào dám nhận.- cô lời nói khiêm tốn nhưng vẻ mặt chả có chút khiêm tốn nào.
_ Tức mặc tiểu thư, ta là người đặc biệt yêu thích cầm a, mà đã yêu thích cầm thì sẽ yêu thích tiếng đàn, mà yêu thích tiếng đàn thì sẽ phải học, mà đã học thì phải học được cầm nghệ tốt, mà cầm nghệ tốt rất hiếm gặp a, mà...- Đoan mộc trần giở thói lắm mồm van lạy.
_ Thôi, được rồi ta nhận ngươi đừng ồn nữa. Gọi một tiếng xem.- cô mặt đầy hắc tuyến nói, thật sự là phiền chết a.
_ Tạ ơn, sư phụ. Đồ đệ tên Đoan mộc trần,18 tuổi, là huyền huyễn sư cấp 3 và đại ma pháp sư song hệ lôi và hệ hỏa cấp 8.- Đoan mộc trần nghiêm túc giới thiệu.
_ Được rồi.- cô thở dài.
_ Sư phụ, bài vừa nãy người đàn tên là gì vậy?- Đoan mộc trần tò mò, đây là khúc lần đầu tiên hắn nghe thấy a.
_ Tên là "Giang sơn bốn mùa"- cô nói.
_ Ngươi nghe được tốt lắm đi, vậy học đàn bài này cho ta xem, bao giờ đàn được giống thì mới thôi.- cô nghiêm khắc nói.
_ Ân, sư phụ.- Đoan mộc trần cười. Đương nhiên là hắn sẽ học rồi, thiên âm đấy.
Lạc Liễu hạnh nhìn đoan mộc trần cười nói với cô tức nghiến răng. Tiện nhân, chỉ giỏi quyến rũ nam nhân. Lạc vô tâm lại thở phào nhìn cô, từ lúc cô lên đài biểu diễn nàng ta rất lo sợ a. Tại sao? Bởi vì ở Lạc gia người duy nhất tốt với cô chính là Lạc Vô tâm, một lần khi Lạc mộng khê định ra tay đánh nàng ta, một chưởng kia sắp lao tới chỗ nàng ta thì cô từ đâu lao ra đỡ một chưởng đó hộ nàng ta rồi hôn mê 2 ngày, trong 2 ngày là nàng ta đã chăm sóc cô. Rồi Lạc Vô Tâm lại nhìn về phía Đoan mộc y nhiên, đây chính là người trong mộng của Lạc vô tâm a. Cô cũng để ý thấy ánh mắt lo lắng của Lạc vô tâm nhằm mình rồi thấy nàng ta thắm thiết nhìn Đoan mộc y nhiên cô cười thầm. Cô sẽ giúp hai người này a.
_ Tức Mặc Bích Ca, bản công chúa thích ngươi chúng ta kết giao tỷ muội.- Đoan mộc y y chạy tới chỗ cô.
_ Được, công chúa ta lớn hơn nên ta là tỷ tỷ.- cô cười nhẹ nói. Cô là thích công chúa này, nàng ta trông rất hoạt bát, tính cách thẳng thắn, không kiêu ngạo.
_ Vậy muội muội có thể giúp tỷ tỷ một chuyện được không?- cô thần bí nói.
_ Được, tỷ nói đi.- Đoan mộc y y vẻ tự tin.
_ Chúng ta đi hậu hoa viên.- cô nói rồi Đoan mộc y y dẫn tới hậu hoa viên.
_ Muội có thể vào tối mai bỏ xuân dược vào thức ăn của Đoan mộc y nhiên không?- Cô hỏi.
_ Tỷ làm gì? Không lẽ tỷ thích nhị ca.- đoan mộc y y ngạc nhiên hỏi.
_ Không phải, ta giúp là giúp Lạc Vô Tâm, ta nợ nàng một ân tình mà nhị hoàng tử là người trong mộng của nàng.- cô nói.
_ Ân.- Đoan mộc y y cười đáp. Khổ thân cho con cừu nào đó sập bẫy sói xám.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook