Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu
-
Chương 87: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 5
"Ừ, nãi nãi đã từng nói qua, thời điểm Thập Tự Giá chấn động là đại biểu cho ta gặp phải một sự việc sẽ không có cách nào xoay chuyển được!" Mộc Mộc bất đắc dĩ nói, nãi nãi còn nói cái gì đó nữa, nàng không nhớ rõ!
"Mộc Mộc, ta sẽ không để cho ngươi gặp phải chuyện không may!"
Phượng Thiên Vũ nói xong, cũng không d.i.e.n da.n l.e q.u.y d.o.n nói thêm gì nữa, nhắm mắt tu luyện, việc quan trọng nhất bây giờ của nàng chính là phải nhanh chóng mạnh mẽ, bằng không thì ngay cả nàng cũng không bảo vệ được!
Mộc Mộc chăm chú nhìn Phượng Thiên Vũ, A Vũ, Mộc Mộc cũng sẽ bảo vệ ngươi!
Màn đêm buông xuống.
Không trung truyền đến như âm thanh như có như không, Phượng Thiên Vũ nhanh chóng mở mắt, Thanh Loan cùng Mộc Mộc cũng tỉnh lại!
"Các ngươi cũng nghe được?" Thanh Loan kinh ngạc hỏi, đây là âm thanh U Minh, có nghĩa là trong tầng thứ ba này có ma thú của U Minh?
Nhưng tại sao hai người kia cũng nghe được?
Nàng là người của Minh giới, nghe được âm thanh của U Minh là chuyện dễ hiểu... !
Phượng Thiên Vũ không nói, đứng d~i~e~n d~a~n l~e q~u~y d~o~n dậy đi theo âm thanh đang phát ra, đây không phải là âm thanh của U Minh, nàng nghe như ai đó đang gọi tên nàng, là ai, là ai đang gọi nàng?
Thanh Loan cùng Mộc Mộc vốn định đi theo, nhưng gặp phải một tầng kết giới nên bị ngăn ở bên ngoài!
Thanh Loan liên thủ cùng Mộc Mộc cũng không phá được màn kết giới này, hai người chạy nhanh đến đánh thức nhóm người Vân Thương!
"Mộc Mộc tỷ, làm sao vậy?" Thanh Ngư mơ hồ hỏi.
"Không thấy A Vũ!"
Lời này vừa nói ra, Thanh Ngư lập tức thanh tỉnh, tiểu thư không thấy?
Mộc Thương vẫy vẫy nhánh mây cách đó không xa!
Nhánh mây không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn như cũ nằm im tại chỗ!
Sao lại như vậy?
Mộc Thương nhíu mày, nơi đây lại có người có thể ngăn cản được năng lực của hắn!
Cho dù năng lực của hắn bị áp chế, nhưng hắn là Tinh Linh, Tinh Tinh không cần thông qua bất kì cái gì có thể trực tiếp câu thông với cây cỏ!
Mộc Thương nhắm mắt, tiếp nhận thông tin!
Mọi người không quấy rầy hắn, Thanh Ngư sốt ruột, tầng một, tầng hai đã nguy hiếm như vậy, huống chi cái tầng ba này!
"Thanh Ngư, ngươi đừng lo lắng, có tiểu công tử cùng Viêm ở đó, thực lực của tiểu thư lại mạnh mẽ như vậy, sẽ không có việc gì đâu!" Mạc Sầu an ủi Thanh Ngư, hắn tin tưởng tiểu thư nhất định sẽ không có chuyện gì!
Thanh Ngư nghe vậy, cũng d=i=e=n d=a=n l=e q=u=y d=o=n yên tâm phần nào, nhìn chằm chằm vào Mộc Thương!
Mộc Thương mở mắt ra, mặt mày nhíu lại!
Trong lòng mọi người không ngừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đi?
"Mộc Thương, A Vũ đi vào trong đó rồi hả?" Mộc Mộc rất bình tĩnh hỏi.
Là tiếng sáo, A Vũ nghe được tiếng sáo nên mới đi vào đó!
"Cây cỏ nói, A Vũ biến mất ngay tại màn sương mù màu trắng, còn có, người cản trở chúng ta có thực lực rất kinh khủng, phải là người từ trong tầng thứ mười!"
Mộc Thương nói xong, tất cả mọi người đều trầm mặc, tầng thứ mười, tại sao lại phải cản trở bọn họ, rồi lại dẫn Phượng Thiên Vũ rời đi, rút cuộc là vì cái gì?
Mộc Thương còn nói nàng biến mất trong màn sương trắng, vậy nghĩa là Phượng Thiên Vũ không có ở tầng thứ ba nữa rồi!
"Phượng cô nương là bị tiếng sáo dẫn đi, ta còn tưởng rằng là ma thú của U Minh, bây giờ suy nghĩ lại một chút bên trong Thiên Hoàng Điện làm sao có thể có ma thú của U Minh, vì vậy tiếng sao kia, rất có thể là người khác làm!" Thanh Loan ngượng ngùng nói, nàng quên mất, ma thú ở U Minh ảo cảnh cùng các ma thú khác luôn luôn bài xích nhau, bên trong Thiên Hoàng Điện có rất nhiều ma thú, nếu có ma thú của U Minh ảo cảnh thì sớm đã đánh nhau ác liệt rồi!
"Chúng ta phải chờ ở nơi đây thôi, không thì khi A Vũ trở về không thấy chúng ta lại phải đi tìm!"
Mộc Mộc nói xong, ngồi xuống ở một bên, tuy rằng không ra được kết giới này nhưng nó cũng sẽ bảo vệ được các nàng!
... ...
Phượng Thiên Vũ đi qua màn sương trắng, áo đỏ như lửa, đôi mắt lạnh như băng nhìn cầu thang trước mắt, nhấc chân bước từng bước đi lên!
Nàng muốn nhìn xem, là ai đang gọi nàng, tại Đế Hoàng Thành nàng vốn không quen biết ai?
Cầu thang uốn lượn không điểm dừng, Tuyết Ảnh đang ngủ say trong không gian Hồng Liên lại đột nhiên tỉnh lại, ra ngoài không gian, Đoạn Hồn đang dao động mạnh mẽ, duy chỉ có Viêm không bị lực lượng này làm ảnh hưởng, đồng thời cũng mất đi liên lạc với Phượng Thiên Vũ!
"Mẫu thân, ta cảm nhận được cỗ khí tức quen thuộc!"
Thân thể nho nhỏ của Tuyết Ảnh cũng Phượng Thiên Vũ đi lên phía cầu thang, một trắng một đỏ, kề vai sát cánh mà đi!
Tựa như ngàn năm trước bọn họ cũng đã từng như vậy!
"Ảnh nhi, trong trí nhớ của ngươi có biết nơi này không?"
Phượng Thiên Vũ cất giọng hỏi, nàng cảm thấy nơi này cũng rất quen thuộc nhưng không tài nào nhớ ra được!
Thiên Hoàng Điện, Thần Hoàng, Ảnh nhi, Đoạn Hồn, hết thảy hết thảy nàng đều không thể nhớ rõ được!
"Mẫu thân, trong trí nhớ của ta bây giờ cũng không biết chỗ này!"
Hai người càng đi càng gần, cảm giác quen thuộc ngày càng tăng lên, tiếng sáo vẫn đang tiếp tục!
Tiếng sáo nhu hòa như nước, như đang vẽ nên một nữ tử tôn quý của ngày xưa.
Hai người một đường đi lên, nhìn cung điện trức mắt, khuôn mặt Phượng Thiên Vũ trầm xuống, die+n d+an l+e qu+y do+n chính là chỗ này!
Đại môn Cung điện từ từ mở ra, như nghênh đón nàng bước vào... !
"Ảnh nhi, chúng ta đi vào!"
Hai người tiến vào cung điện, đập vào mắt trước chính là một hồng y nữ tử, màu đỏ yêu dị, một nửa dung mạo bị che khuất bởi mặt nạ, lộ ra một đôi mắt mênh mông xuất thần, cầm trong tay một cây sáo ngọc màu xanh biết, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng thổi, vừa trông thấy Phượng Thiên Vũ cùng Tuyết Ảnh tiến đến, nhẹ nhàng đưa cây sáo xuống, nhìn về phía hai người!
"Ngươi đúng là đã trở về!" Nữ tử thở dài, sâu trong thâm tâm của nàng chính là hy vọng đem chuyển thế của bản thân trở về!
Phượng Thiên Vũ mím môi, nàng là ai, tại sao nói nàng đúng là đã trở về?
"Ngươi là ai?"
Nữ tử không đáp mà hỏi lại: "Trở về là muốn tìm Thần Hoàng sao?"
Phượng Thiên Vũ khẽ giật mình, nàng biết Thần Hoàng?
"Tới nơi này vốn không phải do ta định đoạt, ta cũng không phải chỉ là vì muốn kiếm Thần Hoàng!"
Nữ tử nghe vậy, cúi đầu nhìn cây sáo trong tay, mở miệng nói: "Hết thảy tùy ngươi!"
"Tại sao ngươi lại đem ta đến đây?"
Phượng Thiên Vũ lạnh lùng hỏi, nữ nhân này đem nàng tới đây không chỉ là vì muốn hỏi nàng điều này thôi chứ?
Nữ tử đứng lên, hai tay trắng nõn nhẹ nhàng kéo chiếc mặt nạ xuống, lộ ra một dung mạo tuyệt sắc... !
Phượng Thiên Vũ giật mình, dung mạo của nữ tử này giống nàng y đúc, không! Phải nói chính là nàng!
"Ngươi..."
"Ta chính là ngươi!" Nữ tử nói xong, bóng dáng bắt đầu mờ nhạt!
Cho đến khi nàng biến mất không thấy gì nữa, Tuyết Ảnh mới lên tiếng nói ra: "Thượng Cổ Thần Thuật, hồn lưu!"
Phượng Thiên Vũ quan sát cung điện, trong cung điện có khắc một ít ma thú, trông rất sống động, như đang muốn cào tường mà ra!
Xem ra nàng phải tìm được một cái gì đó liên quan đến Thần Hoàng... !
Nàng kia đi nơi nào rồi?
"Mộc Mộc, ta sẽ không để cho ngươi gặp phải chuyện không may!"
Phượng Thiên Vũ nói xong, cũng không d.i.e.n da.n l.e q.u.y d.o.n nói thêm gì nữa, nhắm mắt tu luyện, việc quan trọng nhất bây giờ của nàng chính là phải nhanh chóng mạnh mẽ, bằng không thì ngay cả nàng cũng không bảo vệ được!
Mộc Mộc chăm chú nhìn Phượng Thiên Vũ, A Vũ, Mộc Mộc cũng sẽ bảo vệ ngươi!
Màn đêm buông xuống.
Không trung truyền đến như âm thanh như có như không, Phượng Thiên Vũ nhanh chóng mở mắt, Thanh Loan cùng Mộc Mộc cũng tỉnh lại!
"Các ngươi cũng nghe được?" Thanh Loan kinh ngạc hỏi, đây là âm thanh U Minh, có nghĩa là trong tầng thứ ba này có ma thú của U Minh?
Nhưng tại sao hai người kia cũng nghe được?
Nàng là người của Minh giới, nghe được âm thanh của U Minh là chuyện dễ hiểu... !
Phượng Thiên Vũ không nói, đứng d~i~e~n d~a~n l~e q~u~y d~o~n dậy đi theo âm thanh đang phát ra, đây không phải là âm thanh của U Minh, nàng nghe như ai đó đang gọi tên nàng, là ai, là ai đang gọi nàng?
Thanh Loan cùng Mộc Mộc vốn định đi theo, nhưng gặp phải một tầng kết giới nên bị ngăn ở bên ngoài!
Thanh Loan liên thủ cùng Mộc Mộc cũng không phá được màn kết giới này, hai người chạy nhanh đến đánh thức nhóm người Vân Thương!
"Mộc Mộc tỷ, làm sao vậy?" Thanh Ngư mơ hồ hỏi.
"Không thấy A Vũ!"
Lời này vừa nói ra, Thanh Ngư lập tức thanh tỉnh, tiểu thư không thấy?
Mộc Thương vẫy vẫy nhánh mây cách đó không xa!
Nhánh mây không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn như cũ nằm im tại chỗ!
Sao lại như vậy?
Mộc Thương nhíu mày, nơi đây lại có người có thể ngăn cản được năng lực của hắn!
Cho dù năng lực của hắn bị áp chế, nhưng hắn là Tinh Linh, Tinh Tinh không cần thông qua bất kì cái gì có thể trực tiếp câu thông với cây cỏ!
Mộc Thương nhắm mắt, tiếp nhận thông tin!
Mọi người không quấy rầy hắn, Thanh Ngư sốt ruột, tầng một, tầng hai đã nguy hiếm như vậy, huống chi cái tầng ba này!
"Thanh Ngư, ngươi đừng lo lắng, có tiểu công tử cùng Viêm ở đó, thực lực của tiểu thư lại mạnh mẽ như vậy, sẽ không có việc gì đâu!" Mạc Sầu an ủi Thanh Ngư, hắn tin tưởng tiểu thư nhất định sẽ không có chuyện gì!
Thanh Ngư nghe vậy, cũng d=i=e=n d=a=n l=e q=u=y d=o=n yên tâm phần nào, nhìn chằm chằm vào Mộc Thương!
Mộc Thương mở mắt ra, mặt mày nhíu lại!
Trong lòng mọi người không ngừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đi?
"Mộc Thương, A Vũ đi vào trong đó rồi hả?" Mộc Mộc rất bình tĩnh hỏi.
Là tiếng sáo, A Vũ nghe được tiếng sáo nên mới đi vào đó!
"Cây cỏ nói, A Vũ biến mất ngay tại màn sương mù màu trắng, còn có, người cản trở chúng ta có thực lực rất kinh khủng, phải là người từ trong tầng thứ mười!"
Mộc Thương nói xong, tất cả mọi người đều trầm mặc, tầng thứ mười, tại sao lại phải cản trở bọn họ, rồi lại dẫn Phượng Thiên Vũ rời đi, rút cuộc là vì cái gì?
Mộc Thương còn nói nàng biến mất trong màn sương trắng, vậy nghĩa là Phượng Thiên Vũ không có ở tầng thứ ba nữa rồi!
"Phượng cô nương là bị tiếng sáo dẫn đi, ta còn tưởng rằng là ma thú của U Minh, bây giờ suy nghĩ lại một chút bên trong Thiên Hoàng Điện làm sao có thể có ma thú của U Minh, vì vậy tiếng sao kia, rất có thể là người khác làm!" Thanh Loan ngượng ngùng nói, nàng quên mất, ma thú ở U Minh ảo cảnh cùng các ma thú khác luôn luôn bài xích nhau, bên trong Thiên Hoàng Điện có rất nhiều ma thú, nếu có ma thú của U Minh ảo cảnh thì sớm đã đánh nhau ác liệt rồi!
"Chúng ta phải chờ ở nơi đây thôi, không thì khi A Vũ trở về không thấy chúng ta lại phải đi tìm!"
Mộc Mộc nói xong, ngồi xuống ở một bên, tuy rằng không ra được kết giới này nhưng nó cũng sẽ bảo vệ được các nàng!
... ...
Phượng Thiên Vũ đi qua màn sương trắng, áo đỏ như lửa, đôi mắt lạnh như băng nhìn cầu thang trước mắt, nhấc chân bước từng bước đi lên!
Nàng muốn nhìn xem, là ai đang gọi nàng, tại Đế Hoàng Thành nàng vốn không quen biết ai?
Cầu thang uốn lượn không điểm dừng, Tuyết Ảnh đang ngủ say trong không gian Hồng Liên lại đột nhiên tỉnh lại, ra ngoài không gian, Đoạn Hồn đang dao động mạnh mẽ, duy chỉ có Viêm không bị lực lượng này làm ảnh hưởng, đồng thời cũng mất đi liên lạc với Phượng Thiên Vũ!
"Mẫu thân, ta cảm nhận được cỗ khí tức quen thuộc!"
Thân thể nho nhỏ của Tuyết Ảnh cũng Phượng Thiên Vũ đi lên phía cầu thang, một trắng một đỏ, kề vai sát cánh mà đi!
Tựa như ngàn năm trước bọn họ cũng đã từng như vậy!
"Ảnh nhi, trong trí nhớ của ngươi có biết nơi này không?"
Phượng Thiên Vũ cất giọng hỏi, nàng cảm thấy nơi này cũng rất quen thuộc nhưng không tài nào nhớ ra được!
Thiên Hoàng Điện, Thần Hoàng, Ảnh nhi, Đoạn Hồn, hết thảy hết thảy nàng đều không thể nhớ rõ được!
"Mẫu thân, trong trí nhớ của ta bây giờ cũng không biết chỗ này!"
Hai người càng đi càng gần, cảm giác quen thuộc ngày càng tăng lên, tiếng sáo vẫn đang tiếp tục!
Tiếng sáo nhu hòa như nước, như đang vẽ nên một nữ tử tôn quý của ngày xưa.
Hai người một đường đi lên, nhìn cung điện trức mắt, khuôn mặt Phượng Thiên Vũ trầm xuống, die+n d+an l+e qu+y do+n chính là chỗ này!
Đại môn Cung điện từ từ mở ra, như nghênh đón nàng bước vào... !
"Ảnh nhi, chúng ta đi vào!"
Hai người tiến vào cung điện, đập vào mắt trước chính là một hồng y nữ tử, màu đỏ yêu dị, một nửa dung mạo bị che khuất bởi mặt nạ, lộ ra một đôi mắt mênh mông xuất thần, cầm trong tay một cây sáo ngọc màu xanh biết, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng thổi, vừa trông thấy Phượng Thiên Vũ cùng Tuyết Ảnh tiến đến, nhẹ nhàng đưa cây sáo xuống, nhìn về phía hai người!
"Ngươi đúng là đã trở về!" Nữ tử thở dài, sâu trong thâm tâm của nàng chính là hy vọng đem chuyển thế của bản thân trở về!
Phượng Thiên Vũ mím môi, nàng là ai, tại sao nói nàng đúng là đã trở về?
"Ngươi là ai?"
Nữ tử không đáp mà hỏi lại: "Trở về là muốn tìm Thần Hoàng sao?"
Phượng Thiên Vũ khẽ giật mình, nàng biết Thần Hoàng?
"Tới nơi này vốn không phải do ta định đoạt, ta cũng không phải chỉ là vì muốn kiếm Thần Hoàng!"
Nữ tử nghe vậy, cúi đầu nhìn cây sáo trong tay, mở miệng nói: "Hết thảy tùy ngươi!"
"Tại sao ngươi lại đem ta đến đây?"
Phượng Thiên Vũ lạnh lùng hỏi, nữ nhân này đem nàng tới đây không chỉ là vì muốn hỏi nàng điều này thôi chứ?
Nữ tử đứng lên, hai tay trắng nõn nhẹ nhàng kéo chiếc mặt nạ xuống, lộ ra một dung mạo tuyệt sắc... !
Phượng Thiên Vũ giật mình, dung mạo của nữ tử này giống nàng y đúc, không! Phải nói chính là nàng!
"Ngươi..."
"Ta chính là ngươi!" Nữ tử nói xong, bóng dáng bắt đầu mờ nhạt!
Cho đến khi nàng biến mất không thấy gì nữa, Tuyết Ảnh mới lên tiếng nói ra: "Thượng Cổ Thần Thuật, hồn lưu!"
Phượng Thiên Vũ quan sát cung điện, trong cung điện có khắc một ít ma thú, trông rất sống động, như đang muốn cào tường mà ra!
Xem ra nàng phải tìm được một cái gì đó liên quan đến Thần Hoàng... !
Nàng kia đi nơi nào rồi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook