Phúc Hắc Không Phải Tội
-
Chương 48
“Hãy đón nhận tình yêu của anh?” Nếu như còn độc thân, nhất định Tô Tiểu Đại sẽ cảm thấy lãng mạn đến chết, nhưng vấn đề là cô không còn độc thân,
có chồng rồi, đừng dọa người ta như vậy chứ. Chẳng phải chỉ gặp ở
Maldives một lần, thế nào lại tìm ra công ty luôn rồi…
Chuyện này mà để chồng yêu biết được thì cô xong đời, giờ phút này cô chỉ cảm thấy mình đang cầm củ khoai nóng muốn bỏng tay, liền vội vàng đưa sang cho Nguyệt: “Tặng cậu, thích thì lấy đi.”
Nguyệt được phen cả kinh: “Của chồng cậu tặng mà???”
Tô Tiểu Đại vừa định giải thích, chợt nghĩ tới Nguyệt cũng ít có nhiều chuyện nên bèn ngậm lại, ấp úng nói qua loa: “Dù sao cũng là bó hoa, cậu đem cắm vào lọ trên bàn làm việc đi.”
Không lãng mạn gì hết, không lãng mạn xíu nào! Nguyệt cầm bó hoa rời đi, trời ạ, Tô Tiểu Đại khù khờ vớ được ông chồng lãng mạn tốt tính, đây thật là cuộc sống thiếu công bằng.
Tô Tiểu Đại từ trước đến giờ vốn rất vô tư, cũng không biết nghĩ nhiều, lát sau tan việc cũng quên béng mất bó hoa ai tặng, tặng ai.
Hôm nay ngài Lăng gọi điện bảo tối bận xã giao với khách hàng, vừa đúng cô muốn cùng Dương Trừng Trừng họp mặt, vậy nên quá tiện lợi rồi. Dương nữ vương không ở công ty, bảo cô đến quán bar Màu Cam chờ chị.
Màu Cam đối với Tô Tiểu Đại cũng là chỗ quen, hơn nữa sau này mới biết nó là do Đào Dục mở, vì thế nơi đó là quán bar duy nhất được Lăng Duy Trạch cho phép cô đi vui chơi. Cái gì anh cũng trông non, chỉ là chẳng sao, vì cô quen bị trông nom (lẫn bị bắt nạt) rồi.
Lại nói bà Tô, mặc dù có chiếc siêu xe riêng nhưng vẫn đi nhờ xe chồng. Cô không muốn gây chú ý với mọi người, bằng không Nguyệt là kẻ đầu tiên xử đẹp cô.
Màu Cam mặc dù đi vào hoạt động nhưng lượt khách không nhiều, chỉ là chỗ tốt chính là chỗ yên tĩnh. Cô dễ dàng đi vào, nhân viên phục vụ trong quán bar đều biết vị này là vợ chính thức của Lăng Duy Trạch, chưa kể anh còn gọi điện căn dặn hôm nay có vợ anh đến cho nên bọn họ đều cố gắng tiếp đãi chu đáo.
Vừa vào cửa, tay quản lý đã nghênh đón: “Kính chào bà Lăng.”
Lần đầu tiên được gọi là bà Lăng, Tô Tiểu Đại có cảm giác mình già dặn lắm, cô sửa lưng quản lý: “Gọi tôi là cô Tô được rồi.”
Tay quản lý cười cười: “Ngài Lăng đã thông báo ạ.”
Được rồi, sếp lớn mở miệng, dân đen như cô cũng ngưng ý kiến là vừa.
Sau đó, hắn đưa cô đến phòng được Dương nữ vương đặt sẵn. Đi tới đâu, từ quầy rượu đến hành lang, chỉ cần nơi nào có nhân viên, nơi đó họ liền cung kính cúi chào. Điều này khiến Tô Tiểu Đại cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Chờ một lúc, rốt cuộc Dương Trừng Trừng đã xuất hiện. Vừa trông thấy chị, cô liền trách: “Cậu muộn lắm đấy!”
Dương Trừng Trừng véo má Tô Tiểu Đại: “Mệnh cậu tốt thật.” Nhìn gương mặt ngây ngô của cô, rồi chợt nghĩ đến mình, khi cô ngốc vui vẻ chơi đùa, chị phải cày bừa với xã hội khắc nghiệt ngoài kia, mệt chết được.
“Trăng mật thế nào, vui không?”
Nhắc tới trăng mật, Tô Tiểu Đại cười khoe hàm răng: “Maldives đẹp tuyệt vời!”
Nhìn gương mặt thỏa mãn kia, Dương Trừng Trừng cười, đột nhiên nghĩ đến chuyện hài hòa vợ chồng: “Chắc cũng làm không ít chuyện xấu nhỉ?”
Ánh mắt mờ ám của chị khiến Tô Tiểu Đại đỏ bừng mặt: “Đâu có, đâu có!”
“Hắc hắc, Lăng đại thiếu kỹ thuật không tồi chứ?”
Dương Trừng Trừng tò mò, Tô Tiểu Đại suýt thì cháy thành than, cô đấm vào người chị: “Sao cậu ngày càng vô sỉ giống anh ấy vậy?”
Dương Trừng Trừng tỉnh ngộ, hóa ra Lăng đại thiếu bề ngoài nhã nhặn chứ bên trong cũng… vô sỉ không kém gì ai.
“Có gì đặc sắc không nào?” Dương Trừng Trừng thuận mồm hỏi, mặc dù Maldives là lãnh địa đẹp đẽ, nhưng đi cùng Lăng Duy Trạch thì cơ hội ngắm trai đẹp hoàn toàn bằng không.
Tô Tiểu Đại bí xị: “Người khác tặng hoa có tính không?”
Dương Trừng Trừng kinh hãi, tí thì sặc nước. Có kẻ dám ở trước mặt Lăng thiếu quyến rũ vợ hắn, ai mà anh dũng như vậy?
“Thật, khụ… thật hay giả đấy?”
Tô Tiểu Đại trịnh trọng gật đầu: “Thật. Càng đáng sợ hơn là hắn ta gửi hoa đến công ty mình.”
Chuyện có chút kỳ lạ rồi, Dương Trừng Trừng nào nhớ tới cơm nước nữa: “Là một người sao?”
Cô lắc lắc đầu: “Mình không chắc lắm, hắn ta không ký tên, nhưng bó hoa 30 bông hệt như hồi ở Maldives vậy. Người quen của mình đều biết mình đã kết hôn, chắc chỉ có hắn thôi…”
“Cậu nói cậu có chồng chưa?”
“Đương nhiên.” Cô rất an phận, làm sao có thể léng phéng với trai lạ chứ.
“Được rồi, kệ hắn. Bỏ qua một bên, chúng ta ăn cơm xong ra sàn nhảy đi.”
Tô Tiểu Đại gật đầu, quyết định kệ hắn, xem như cuộc sống có vài điều bất thường.
Lát sau…
Oan gia ngõ hẹp, chính tại nơi này, khi Lạc Vũ Minh lúc đang ôm mỹ nữ trong tay, lại tình cờ bắt gặp Tô Tiểu Đại. Hắn trố mắt, thậm chí còn không tin đó là cô. Hắn tươi cười đuổi mỹ nữ đi chỗ khác, nói xong liền bước xuống lầu, bọn gái nhảy đang nũng nịu cũng không kiềm được mà mắng mỏ sau lưng.
Hắn quan sát một lúc, vừa nhìn thấy Tô Tiểu Đại cùng một cô gái lạ mặt chui tọt khỏi sàn nhảy, hắn liền đi tới đón chào.
“Cô Tô, thật trùng hợp quá.”
Tô Tiểu Đại kinh ngạc ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, không khỏi ngạc nhiên mà há hốc mồm, không thể tin nổi, đó là gã đàn ông cô từng gặp ở Maldives.
“Tiểu Đại, anh ta là…?”
Tô Tiểu Đại tranh thủ thời gian giải thích ngay: “Chính là người tớ gặp ở Maldives, anh Lạc!”
Nhìn Tô Tiểu Đại nháy nháy mắt, Dương Trừng Trừng liền hiểu, hắn ta là kẻ tặng hoa cho cô. Sao lại trùng hợp như vậy, lại còn gặp mặt vô cớ ở nơi này? Chị bắt đầu hoài nghi mục đích thực sự của hắn.
Chỉ là Dương Trừng Trừng hoài nghi sai rồi. Lạc Vũ Minh đến thành phố C không phải vì Tô Tiểu Đại, hôm nay hắn đi chơi bời, ghé vào Màu Cam chỉ vì danh tiếng đây là quán bar nổi trội ở đây, đơn thuần đúng dịp.
Hắn tươi cười: “Cô Tô, chúng ta có duyên nhỉ? Vô tình gặp gỡ nhau trên dòng đời xuôi ngược lần hai.”
Khóe môi Tô Tiểu Đại giật giật, lời kịch sao mà sến súa thế???
“À… đúng là… có duyện thật.” Nếu cô nhớ không lầm cô đã nói mình đã có chồng, nếu hắn quên, thì chiếc nhẫn cưới trên tay cũng minh chứng điều đó. Đầu tiên là Lăng Duy Trạch cưới cô, sau đó lại đến trai đẹp tặng hoa, làm quen. Cô không nghĩ mình có đủ hấp dẫn để lôi kéo người khác đâu…
“Cô Tô nhận được hoa chưa?”
Tô Tiểu Đại mờ mịt gật đầu, vẻ mặt gợi tình của hắn là đang có ý gì vậy…
Dương Trừng Trừng tỏ ra thân thiết, cũng cười theo hắn: “Không biết anh Lạc tặng hoa cho bạn tôi là ý gì đây?”
Tô Tiểu Đại thầm cảm thán, quả nhiên là chị em tốt, trong nháy mắt nói ra tiếng lòng của cô.
Mà Lạc Vũ Minh cười tựa không cười, nhưng lời vừa nói ra lại khiến Tô Tiểu Đại sốt vó: “Đương nhiên là tôi thích cô ấy rồi.”
Chuyện này mà để chồng yêu biết được thì cô xong đời, giờ phút này cô chỉ cảm thấy mình đang cầm củ khoai nóng muốn bỏng tay, liền vội vàng đưa sang cho Nguyệt: “Tặng cậu, thích thì lấy đi.”
Nguyệt được phen cả kinh: “Của chồng cậu tặng mà???”
Tô Tiểu Đại vừa định giải thích, chợt nghĩ tới Nguyệt cũng ít có nhiều chuyện nên bèn ngậm lại, ấp úng nói qua loa: “Dù sao cũng là bó hoa, cậu đem cắm vào lọ trên bàn làm việc đi.”
Không lãng mạn gì hết, không lãng mạn xíu nào! Nguyệt cầm bó hoa rời đi, trời ạ, Tô Tiểu Đại khù khờ vớ được ông chồng lãng mạn tốt tính, đây thật là cuộc sống thiếu công bằng.
Tô Tiểu Đại từ trước đến giờ vốn rất vô tư, cũng không biết nghĩ nhiều, lát sau tan việc cũng quên béng mất bó hoa ai tặng, tặng ai.
Hôm nay ngài Lăng gọi điện bảo tối bận xã giao với khách hàng, vừa đúng cô muốn cùng Dương Trừng Trừng họp mặt, vậy nên quá tiện lợi rồi. Dương nữ vương không ở công ty, bảo cô đến quán bar Màu Cam chờ chị.
Màu Cam đối với Tô Tiểu Đại cũng là chỗ quen, hơn nữa sau này mới biết nó là do Đào Dục mở, vì thế nơi đó là quán bar duy nhất được Lăng Duy Trạch cho phép cô đi vui chơi. Cái gì anh cũng trông non, chỉ là chẳng sao, vì cô quen bị trông nom (lẫn bị bắt nạt) rồi.
Lại nói bà Tô, mặc dù có chiếc siêu xe riêng nhưng vẫn đi nhờ xe chồng. Cô không muốn gây chú ý với mọi người, bằng không Nguyệt là kẻ đầu tiên xử đẹp cô.
Màu Cam mặc dù đi vào hoạt động nhưng lượt khách không nhiều, chỉ là chỗ tốt chính là chỗ yên tĩnh. Cô dễ dàng đi vào, nhân viên phục vụ trong quán bar đều biết vị này là vợ chính thức của Lăng Duy Trạch, chưa kể anh còn gọi điện căn dặn hôm nay có vợ anh đến cho nên bọn họ đều cố gắng tiếp đãi chu đáo.
Vừa vào cửa, tay quản lý đã nghênh đón: “Kính chào bà Lăng.”
Lần đầu tiên được gọi là bà Lăng, Tô Tiểu Đại có cảm giác mình già dặn lắm, cô sửa lưng quản lý: “Gọi tôi là cô Tô được rồi.”
Tay quản lý cười cười: “Ngài Lăng đã thông báo ạ.”
Được rồi, sếp lớn mở miệng, dân đen như cô cũng ngưng ý kiến là vừa.
Sau đó, hắn đưa cô đến phòng được Dương nữ vương đặt sẵn. Đi tới đâu, từ quầy rượu đến hành lang, chỉ cần nơi nào có nhân viên, nơi đó họ liền cung kính cúi chào. Điều này khiến Tô Tiểu Đại cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Chờ một lúc, rốt cuộc Dương Trừng Trừng đã xuất hiện. Vừa trông thấy chị, cô liền trách: “Cậu muộn lắm đấy!”
Dương Trừng Trừng véo má Tô Tiểu Đại: “Mệnh cậu tốt thật.” Nhìn gương mặt ngây ngô của cô, rồi chợt nghĩ đến mình, khi cô ngốc vui vẻ chơi đùa, chị phải cày bừa với xã hội khắc nghiệt ngoài kia, mệt chết được.
“Trăng mật thế nào, vui không?”
Nhắc tới trăng mật, Tô Tiểu Đại cười khoe hàm răng: “Maldives đẹp tuyệt vời!”
Nhìn gương mặt thỏa mãn kia, Dương Trừng Trừng cười, đột nhiên nghĩ đến chuyện hài hòa vợ chồng: “Chắc cũng làm không ít chuyện xấu nhỉ?”
Ánh mắt mờ ám của chị khiến Tô Tiểu Đại đỏ bừng mặt: “Đâu có, đâu có!”
“Hắc hắc, Lăng đại thiếu kỹ thuật không tồi chứ?”
Dương Trừng Trừng tò mò, Tô Tiểu Đại suýt thì cháy thành than, cô đấm vào người chị: “Sao cậu ngày càng vô sỉ giống anh ấy vậy?”
Dương Trừng Trừng tỉnh ngộ, hóa ra Lăng đại thiếu bề ngoài nhã nhặn chứ bên trong cũng… vô sỉ không kém gì ai.
“Có gì đặc sắc không nào?” Dương Trừng Trừng thuận mồm hỏi, mặc dù Maldives là lãnh địa đẹp đẽ, nhưng đi cùng Lăng Duy Trạch thì cơ hội ngắm trai đẹp hoàn toàn bằng không.
Tô Tiểu Đại bí xị: “Người khác tặng hoa có tính không?”
Dương Trừng Trừng kinh hãi, tí thì sặc nước. Có kẻ dám ở trước mặt Lăng thiếu quyến rũ vợ hắn, ai mà anh dũng như vậy?
“Thật, khụ… thật hay giả đấy?”
Tô Tiểu Đại trịnh trọng gật đầu: “Thật. Càng đáng sợ hơn là hắn ta gửi hoa đến công ty mình.”
Chuyện có chút kỳ lạ rồi, Dương Trừng Trừng nào nhớ tới cơm nước nữa: “Là một người sao?”
Cô lắc lắc đầu: “Mình không chắc lắm, hắn ta không ký tên, nhưng bó hoa 30 bông hệt như hồi ở Maldives vậy. Người quen của mình đều biết mình đã kết hôn, chắc chỉ có hắn thôi…”
“Cậu nói cậu có chồng chưa?”
“Đương nhiên.” Cô rất an phận, làm sao có thể léng phéng với trai lạ chứ.
“Được rồi, kệ hắn. Bỏ qua một bên, chúng ta ăn cơm xong ra sàn nhảy đi.”
Tô Tiểu Đại gật đầu, quyết định kệ hắn, xem như cuộc sống có vài điều bất thường.
Lát sau…
Oan gia ngõ hẹp, chính tại nơi này, khi Lạc Vũ Minh lúc đang ôm mỹ nữ trong tay, lại tình cờ bắt gặp Tô Tiểu Đại. Hắn trố mắt, thậm chí còn không tin đó là cô. Hắn tươi cười đuổi mỹ nữ đi chỗ khác, nói xong liền bước xuống lầu, bọn gái nhảy đang nũng nịu cũng không kiềm được mà mắng mỏ sau lưng.
Hắn quan sát một lúc, vừa nhìn thấy Tô Tiểu Đại cùng một cô gái lạ mặt chui tọt khỏi sàn nhảy, hắn liền đi tới đón chào.
“Cô Tô, thật trùng hợp quá.”
Tô Tiểu Đại kinh ngạc ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, không khỏi ngạc nhiên mà há hốc mồm, không thể tin nổi, đó là gã đàn ông cô từng gặp ở Maldives.
“Tiểu Đại, anh ta là…?”
Tô Tiểu Đại tranh thủ thời gian giải thích ngay: “Chính là người tớ gặp ở Maldives, anh Lạc!”
Nhìn Tô Tiểu Đại nháy nháy mắt, Dương Trừng Trừng liền hiểu, hắn ta là kẻ tặng hoa cho cô. Sao lại trùng hợp như vậy, lại còn gặp mặt vô cớ ở nơi này? Chị bắt đầu hoài nghi mục đích thực sự của hắn.
Chỉ là Dương Trừng Trừng hoài nghi sai rồi. Lạc Vũ Minh đến thành phố C không phải vì Tô Tiểu Đại, hôm nay hắn đi chơi bời, ghé vào Màu Cam chỉ vì danh tiếng đây là quán bar nổi trội ở đây, đơn thuần đúng dịp.
Hắn tươi cười: “Cô Tô, chúng ta có duyên nhỉ? Vô tình gặp gỡ nhau trên dòng đời xuôi ngược lần hai.”
Khóe môi Tô Tiểu Đại giật giật, lời kịch sao mà sến súa thế???
“À… đúng là… có duyện thật.” Nếu cô nhớ không lầm cô đã nói mình đã có chồng, nếu hắn quên, thì chiếc nhẫn cưới trên tay cũng minh chứng điều đó. Đầu tiên là Lăng Duy Trạch cưới cô, sau đó lại đến trai đẹp tặng hoa, làm quen. Cô không nghĩ mình có đủ hấp dẫn để lôi kéo người khác đâu…
“Cô Tô nhận được hoa chưa?”
Tô Tiểu Đại mờ mịt gật đầu, vẻ mặt gợi tình của hắn là đang có ý gì vậy…
Dương Trừng Trừng tỏ ra thân thiết, cũng cười theo hắn: “Không biết anh Lạc tặng hoa cho bạn tôi là ý gì đây?”
Tô Tiểu Đại thầm cảm thán, quả nhiên là chị em tốt, trong nháy mắt nói ra tiếng lòng của cô.
Mà Lạc Vũ Minh cười tựa không cười, nhưng lời vừa nói ra lại khiến Tô Tiểu Đại sốt vó: “Đương nhiên là tôi thích cô ấy rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook