Phúc Hắc Không Phải Tội
-
Chương 44
Mặc dù Tô Tiểu Đại không thích ngồi hàng ngồi quán, cũng thực sự không muốn đi, nhưng xe Linda đã đỗ dưới lầu, hơn nữa ban ngày ban mặt, cô ta còn
dám làm gì mình sao? Nghĩ vậy, Tô Tiểu Đại sửa soạn một tí rồi cùng cô
ta đến quán cà phê. Xe chạy khoảng 20 phút thì đến nơi, đó là quán cà
phê sang trọng, cách một con đường chính là công ty của Lăng Duy Trạch.
Dù rằng chưa từng vào trong nhưng cô cũng biết địa điểm chồng mình làm
việc, chỉ là công việc cụ thể thì không biết gì thôi.
Nhân viên phục vụ bưng nước uống ra, Linda ưu nhã nếm thử, còn Tô Tiểu Đại nhẹ nhàng hớp một ngụm. Rõ ràng đều là uống nước nhưng thần thái cả hai lại khác nhau xa, Linda rất có nét đoan trang. Nàng ta khuấy nhẹ ly cà phê, mỉm cười nói: “Cô Tô, ngại quá lại làm phiền cô.”
Khách sáo là tốt, nhưng ra vẻ khách sáo mãi khiến người ta không thấy tự nhiên, Tô Tiểu Đại cũng mỉm cười đáp lời: “Ôi không sao, cô tìm tôi có việc gì thế?”
Linda không trả lời, chỉ là nụ cười trên mặt nàng ngày càng nhạt, trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Tôi chỉ muốn xem người anh ấy kết hôn là như thế nào thôi.”
Giọng nói của nàng hơi thấp, vừa có chút mùi vị bi thương, ngay cả Tô Tiểu Đại đang ngơ ngác cũng cảm nhận được.
“Tôi biết như vậy rất mạo muội, nhưng cô Tô có thể nghe tôi nói vài câu chứ?”
Tô Tiểu Đại ngày thường mọi người đều biết, chỉ cần không yêu cầu quá đáng, cô vốn sẽ không từ chối người khác. Huống chi là một cô gái đẹp thỉnh cầu.
“Ừ, cô nói đi.”
Được sự đồng ý của Tô Tiểu Đại, Linda bắt đầu hồi tưởng. Nàng ta cũng không văn vẻ dông dài, chỉ là nói đầy đủ chuyện cũ hơn Lăng Duy Trạch đã từng, điều này khiến cô cảm giác giữa bọn họ đã từng một thời tình thâm nghĩa nặng.
Thật không nhìn ra kẻ như Lăng Duy Trạch, lúc sinh nhật Linda lại tặng cho nàng 999 đóa hồng lãng mạn như thế.
Ngồi im lắng nghe, trong lòng cô có chút không thoải mái, bởi ai lại thấy dễ chịu khi chồng mình và bạn gái cũ thân thiết đến dường ấy. Tất nhiên, Tô Tiểu Đại cũng nén cơn bực dọc xuống, cô nghe là để hiểu rõ con người trước kia của anh hơn, và hơn nữa cô cũng không phải người mất lịch sự. Chẳng biết nói đến bao lâu mà trời bên ngoài chuyển tối, Linda rốt cuộc trình bày xong, nước mắt tuôn rơi.
Tô Tiểu Đại thấy vậy cũng chịu khó đưa nàng ta miếng khăn giấy, thật không ngờ đây chính là tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết ngoài đời thực.
Linda lau nước mắt: “Vì bất đắc dĩ tôi mới rời khỏi anh ấy, nếu như chẳng phải vì công ty nhà tôi xảy ra chuyện, tôi nhất định không bỏ rơi anh.”
Nếu như Lăng Duy Trạch không có giấy kết hôn với cô, tất nhiên cô sẽ rất đồng tình. Cơ mà hiện tại anh đã là chồng cô, cô cũng không ngu ngốc như một số người khác đem chồng dâng hai tay cho tình địch, phòng cháy hơn chữa cháy, tổ ấm gia đình quan trọng lắm, đừng hòng giành chồng cô đi!
“Cô Tô, khiến cô cười chê rồi.”
Thấy nàng ta nín khóc, Tô Tiểu Đại thở phào một cái, lắc lắc đầu. Nhưng câu nói tiếp theo của Linda khiến cô đổi ngay sắc mặt.
“Cô Tô, tôi mạo muội hỏi chứ cô có yêu anh Trạch không?”
Mình yêu anh ấy không? Vấn đề này một lần nữa lại bày ra trước mắt, hơn nữa người hỏi là bạn gái cũ của chồng càng làm cô không thoải mái.
Cô cũng thi thoảng nghĩ mình có yêu hay không. Đáp án vẫn là không biết, nhưng cô có thể chắc chắn rằng cô hiện tại rất quan tâm anh, trong đầu cũng chỉ có anh, toàn tâm toàn ý sống yên bình với cuộc hôn nhân này.
“À cô Linda, chúng tôi đã là vợ chồng rồi.”
Ý tứ Tô Tiểu Đại rất rõ ràng, mặc kệ yêu hay không thì đã kết hôn, người khác đừng mong chia rẽ.
Lời này khiến sắc mặt Linda trắng bệch.
“Thực ngại quá, cô Tô.”
Cuối cùng, tạm biệt Linda, Tô Tiểu Đại rời khỏi quán cà phê mà đi đến công ty của anh. Bất tri bất giác, cô chợt cảm thấy anh và cô quá chênh lệch.
Thấy vợ trẻ đang đứng chờ mình, chưa đợi tan ca anh đã quyết định về sớm. Từ xa anh thấy cô đang ngước nhìn cái gì. Bước nhanh qua đó, anh kéo tay cô: “Làm gì vậy?”
Chất giọng quen thuộc khiến Tô Tiểu Đại khôi phục tinh thần, cô xoay người nhìn Lăng Duy Trạch, trong mắt cô đầy u sầu cùng lo lắng, anh nhìn cô, đôi tay đặt lên bờ vai nhỏ: “Sao thế?”
“Hôm nay Linda tới tìm em.” Sinh vật đơn bào thành thật khai báo.
Linda tìm vợ mình? Linda từng liên lạc anh một lần, nhưng anh gạt phắt không gặp. Có phải anh trước kia đối xử với nàng ta quá tốt nên bây giờ nàng ta đủ dũng khí để đến gặp Tô Tiểu Đại?
“Cô ta nói gì?”
Tô Tiểu Đại lắc đầu uể oải: “Không có gì, chỉ là em mới biết con người anh lãng mạn ghê gớm, mua cả du thuyền mừng sinh nhật cô ấy?”
Lăng Duy Trạch không làm gì mờ ám thì sao phải sợ, hơn nữa đó là chuyện cũ, anh bèn cười ha ha: “Nếu em muốn cũng không thành vấn đề.”
Anh không phủ nhận anh đã làm nhiều việc, dù rằng không động lòng nhiều đối với Linda. Nhưng chỉ cần anh hứa thì sẽ cố thực hiện cho tốt. Đã sớm là quá khứ, giờ phút này anh chỉ có vợ mình, người khác đừng mong có tư cách.
Tô Tiểu Đại bĩu môi: “Em mà thèm vào!”
“Vì cái chuyện vớ vẩn này mà cũng dỗi anh hả?” Tính khí Tô Tiểu Đại càng lúc càng lớn, nhưng không sao, anh thích. Đây chính là được ghen, còn gì sung sướng bằng vợ mình quan tâm mình?
Tô Tiểu Đại cúi đầu, đưa chân đá hòn sỏi ven đường: “Trạch, em hỏi anh một điều nha?”
Khẽ vuốt mái tóc hơi rối của cô, anh nói: “Em hỏi đi.”
“Nếu như Linda trở lại tìm anh, anh sẽ làm gì?”
Nhân viên phục vụ bưng nước uống ra, Linda ưu nhã nếm thử, còn Tô Tiểu Đại nhẹ nhàng hớp một ngụm. Rõ ràng đều là uống nước nhưng thần thái cả hai lại khác nhau xa, Linda rất có nét đoan trang. Nàng ta khuấy nhẹ ly cà phê, mỉm cười nói: “Cô Tô, ngại quá lại làm phiền cô.”
Khách sáo là tốt, nhưng ra vẻ khách sáo mãi khiến người ta không thấy tự nhiên, Tô Tiểu Đại cũng mỉm cười đáp lời: “Ôi không sao, cô tìm tôi có việc gì thế?”
Linda không trả lời, chỉ là nụ cười trên mặt nàng ngày càng nhạt, trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Tôi chỉ muốn xem người anh ấy kết hôn là như thế nào thôi.”
Giọng nói của nàng hơi thấp, vừa có chút mùi vị bi thương, ngay cả Tô Tiểu Đại đang ngơ ngác cũng cảm nhận được.
“Tôi biết như vậy rất mạo muội, nhưng cô Tô có thể nghe tôi nói vài câu chứ?”
Tô Tiểu Đại ngày thường mọi người đều biết, chỉ cần không yêu cầu quá đáng, cô vốn sẽ không từ chối người khác. Huống chi là một cô gái đẹp thỉnh cầu.
“Ừ, cô nói đi.”
Được sự đồng ý của Tô Tiểu Đại, Linda bắt đầu hồi tưởng. Nàng ta cũng không văn vẻ dông dài, chỉ là nói đầy đủ chuyện cũ hơn Lăng Duy Trạch đã từng, điều này khiến cô cảm giác giữa bọn họ đã từng một thời tình thâm nghĩa nặng.
Thật không nhìn ra kẻ như Lăng Duy Trạch, lúc sinh nhật Linda lại tặng cho nàng 999 đóa hồng lãng mạn như thế.
Ngồi im lắng nghe, trong lòng cô có chút không thoải mái, bởi ai lại thấy dễ chịu khi chồng mình và bạn gái cũ thân thiết đến dường ấy. Tất nhiên, Tô Tiểu Đại cũng nén cơn bực dọc xuống, cô nghe là để hiểu rõ con người trước kia của anh hơn, và hơn nữa cô cũng không phải người mất lịch sự. Chẳng biết nói đến bao lâu mà trời bên ngoài chuyển tối, Linda rốt cuộc trình bày xong, nước mắt tuôn rơi.
Tô Tiểu Đại thấy vậy cũng chịu khó đưa nàng ta miếng khăn giấy, thật không ngờ đây chính là tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết ngoài đời thực.
Linda lau nước mắt: “Vì bất đắc dĩ tôi mới rời khỏi anh ấy, nếu như chẳng phải vì công ty nhà tôi xảy ra chuyện, tôi nhất định không bỏ rơi anh.”
Nếu như Lăng Duy Trạch không có giấy kết hôn với cô, tất nhiên cô sẽ rất đồng tình. Cơ mà hiện tại anh đã là chồng cô, cô cũng không ngu ngốc như một số người khác đem chồng dâng hai tay cho tình địch, phòng cháy hơn chữa cháy, tổ ấm gia đình quan trọng lắm, đừng hòng giành chồng cô đi!
“Cô Tô, khiến cô cười chê rồi.”
Thấy nàng ta nín khóc, Tô Tiểu Đại thở phào một cái, lắc lắc đầu. Nhưng câu nói tiếp theo của Linda khiến cô đổi ngay sắc mặt.
“Cô Tô, tôi mạo muội hỏi chứ cô có yêu anh Trạch không?”
Mình yêu anh ấy không? Vấn đề này một lần nữa lại bày ra trước mắt, hơn nữa người hỏi là bạn gái cũ của chồng càng làm cô không thoải mái.
Cô cũng thi thoảng nghĩ mình có yêu hay không. Đáp án vẫn là không biết, nhưng cô có thể chắc chắn rằng cô hiện tại rất quan tâm anh, trong đầu cũng chỉ có anh, toàn tâm toàn ý sống yên bình với cuộc hôn nhân này.
“À cô Linda, chúng tôi đã là vợ chồng rồi.”
Ý tứ Tô Tiểu Đại rất rõ ràng, mặc kệ yêu hay không thì đã kết hôn, người khác đừng mong chia rẽ.
Lời này khiến sắc mặt Linda trắng bệch.
“Thực ngại quá, cô Tô.”
Cuối cùng, tạm biệt Linda, Tô Tiểu Đại rời khỏi quán cà phê mà đi đến công ty của anh. Bất tri bất giác, cô chợt cảm thấy anh và cô quá chênh lệch.
Thấy vợ trẻ đang đứng chờ mình, chưa đợi tan ca anh đã quyết định về sớm. Từ xa anh thấy cô đang ngước nhìn cái gì. Bước nhanh qua đó, anh kéo tay cô: “Làm gì vậy?”
Chất giọng quen thuộc khiến Tô Tiểu Đại khôi phục tinh thần, cô xoay người nhìn Lăng Duy Trạch, trong mắt cô đầy u sầu cùng lo lắng, anh nhìn cô, đôi tay đặt lên bờ vai nhỏ: “Sao thế?”
“Hôm nay Linda tới tìm em.” Sinh vật đơn bào thành thật khai báo.
Linda tìm vợ mình? Linda từng liên lạc anh một lần, nhưng anh gạt phắt không gặp. Có phải anh trước kia đối xử với nàng ta quá tốt nên bây giờ nàng ta đủ dũng khí để đến gặp Tô Tiểu Đại?
“Cô ta nói gì?”
Tô Tiểu Đại lắc đầu uể oải: “Không có gì, chỉ là em mới biết con người anh lãng mạn ghê gớm, mua cả du thuyền mừng sinh nhật cô ấy?”
Lăng Duy Trạch không làm gì mờ ám thì sao phải sợ, hơn nữa đó là chuyện cũ, anh bèn cười ha ha: “Nếu em muốn cũng không thành vấn đề.”
Anh không phủ nhận anh đã làm nhiều việc, dù rằng không động lòng nhiều đối với Linda. Nhưng chỉ cần anh hứa thì sẽ cố thực hiện cho tốt. Đã sớm là quá khứ, giờ phút này anh chỉ có vợ mình, người khác đừng mong có tư cách.
Tô Tiểu Đại bĩu môi: “Em mà thèm vào!”
“Vì cái chuyện vớ vẩn này mà cũng dỗi anh hả?” Tính khí Tô Tiểu Đại càng lúc càng lớn, nhưng không sao, anh thích. Đây chính là được ghen, còn gì sung sướng bằng vợ mình quan tâm mình?
Tô Tiểu Đại cúi đầu, đưa chân đá hòn sỏi ven đường: “Trạch, em hỏi anh một điều nha?”
Khẽ vuốt mái tóc hơi rối của cô, anh nói: “Em hỏi đi.”
“Nếu như Linda trở lại tìm anh, anh sẽ làm gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook