“Gã đeo kính nguy hiểm…” Tô Tiểu Đại lắp bắp.

“Cô nói gì cơ?” Lăng Duy Trạch nheo mắt nhìn Tô Tiểu Đại. Cô ta gọi anh là gã đeo kính nguy hiểm? Được lắm, anh nhấc bổng Tô Tiểu Đại đi lên lầu, rồi tìm một chiếc ghế để ngồi.

“Chúa ơi, A Trạch, cô ấy là ai thế?” Một người đàn ông gương mặt đào hoa cất giọng hỏi.

“Chú tránh ra một bên.” Lăng Duy Trạch lúc này không có thời gian để tám nhảm với Đào Dục, anh cần phải nói chuyện với cô gái bướng bỉnh đang ôm trong tay.

Từ khi Lăng Duy Trạch bị tai nạn giao thông ở Mỹ thì anh trở về Trung Quốc, sau đó sống một cuộc sống như kẻ tu hành đắc đạo. Ngoại trừ kiếm tiền ra thì không gần gũi với phụ nữ, chuyện này đúng là giáng một đòn trí mạng vào tư tưởng của Đào Dục, chẳng phải Lăng Duy Trạch đã tính toán cho mình một cuộc đời cô độc đến chết sao… Khi anh đi công tác về, anh gọi Đào Dục ra đây uống rượu hàn huyên, nhưng đang đứng trên lan can nhìn xuống thì Lăng Duy Trạch như trông thấy cái gì, vậy là anh không nói một lời đã nhanh chóng bước xuống lầu. Không ngờ lúc đi lên lại ôm theo một cô gái, Đào Dục vô cùng ngạc nhiên, nhưng thấy cảnh tượng ấy hắn cũng không tiến đến hỏi han. Chẳng phải vì Lăng Duy Trạch đáng sợ, mà là anh quá thâm sâu, cho nên anh làm cái gì thì Đào Dục đều mặc định suy nghĩ “kệ nó đi.” Tốt nhất vẫn nên đứng từ xa quan sát tình hình.

Lòng hiếu kỳ giống như một con mèo vậy, nó cứ ngứa ngáy khó kìm nén, bọn họ cách nơi Đào Dục đang đứng vài mét, nhưng hắn vẫn cố trợn mắt nhìn xem Tô Tiểu Đại và Lăng Duy Trạch chơi trò gì. Bị vây kín, Tô Tiểu Đại chỉ còn nước mở to mắt nhìn chằm chằm gương mặt điển trai của anh, ngược lại, anh cũng híp mắt nhìn cô tương tự. Không ai nói lời nào, cũng chẳng biết vì sao Tô Tiểu Đại có cảm giác sự im lặng của anh chính là sự xem xét cho cô chết bằng phương thức nào vậy.

“Anh… muốn làm gì chứ?” Lần trước say rượu, Tô Tiểu Đại cũng không nhớ rõ mặt Lăng Duy Trạch, nhưng do ánh mắt thâm hiểm và giọng nói quen thuộc nên nghe một phát đã biết ngay.

Hiện tại cô quan sát anh cận cảnh, cô mới nhận ra anh đúng là đẹp trai quá đáng. Ngũ quan hài hòa tinh xảo, điều này khiến cô có chút xẩu hổ, vì mình là nữ giới mà lại không xinh đẹp bằng. Chỉ là đẹp thì có đẹp, nhưng khí thế anh bức người ghê gớm, thật khiến người khác bị áp lực tứ phía khi đối diện với anh. Với kẻ khác, Tô Tiểu Đại luôn bình tĩnh, nhưng với Lăng Duy Trạch, cô luôn cảm thấy hồi hộp, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp. Lăng Duy Trạch thong thả ngồi trên ghế salon ngắm cô rồi anh khẽ mỉm cười, tuy vậy nụ cười thiên sứ của anh lại khiến cô sợ hãi.

“Em cho tôi số điện thoại ma?”

Theo bản năng, Tô Tiểu Đại chuẩn bị nói dối, mắt cô đảo một vòng sau đó tìm cớ thoái thác: “Chắc do anh nhớ nhầm đấy.”

Lăng Duy Trạch lại cười, cô gái này đúng là gạt anh thật. Bởi vì anh là người đầu tư chứng khoán, cho nên đối với những con số luôn rất nhạy cảm, giống như bản năng đã ngấm trong máu, làm sao anh có thể nhớ nhầm được?

“Tô Tiểu Đại, mẹ em không dạy em điều này à? Nói dối kết quả càng thê thảm hơn.”

Đầu Tô Tiểu Đại nổ ầm một cái, sét đánh giữa trời quang. Người đàn ông kia… nguy hiểm, tột cùng nguy hiểm. Cặp mắt sáng như tia X quang của anh khiến cô muốn né tránh cũng khó lòng.

Cô khẽ liếm môi, cẩn thận ngó Lăng Duy Trạch: “Tôi không phải cố ý đâu..” Mà thôi đi, đây là chiêu cuối, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, cứ coi như cô đã được giác ngộ lý tưởng cách mạng quay đầu là bờ. Kéo dài thời gian chờ Dương nữ vương đến giải cứu con tin vậy. Lăng Duy Trạch một mực nhìn cô, tựa hồ đang cảm nhận thành tâm thành ý của cô. Anh tựa vào ghế salon, dáng vẻ lười nhác. Nếu không phải đôi mắt ấy quá nguy hiểm, Tô Tiểu Đại bảo đảm sẽ mê mẩn anh cho xem.

“Tô Tiểu Đại, em định quỵt nợ tôi sao?”

Phản ứng đột nhiên nhạy bén, Tô Tiểu Đại lập tức lắc đầu phủ nhận. Mặc dù ít đọc tiểu thuyết, nhưng cô biết người này chính là hình mẫu phúc hắc nam trong truyền thuyết, vì thế không thể đắc tội với anh ta. Anh ta nguy hiểm số hai thì còn ai là số một…

Là sinh vật đơn bào, Tô Tiểu Đại biết rõ trí thông minh của mình không cân được với Lăng Duy Trạch, cho nên không chống cự nữa mà đành thuận theo. Người thức thời mới là trang tuấn kiệt, đây là câu nói mà ba cô thường căn dặn cô. Cô nghiêm chỉnh nhận lỗi khiến Lăng Duy Trạch khá hài lòng, nên anh quyết định không tính toán chuyện trước kia với cô nữa. Dành thời gian ấy để xử lý việc khác với cô.

“Tôi là gã đàn ông đeo kính nguy hiểm?” Giọng nói lạnh giá như mùa đông ở Bắc cực vang lên.

“Tại tôi… không biết anh tên gì!” Tô Tiểu Đại nhỏ giọng trả lời anh.

Lăng Duy Trạch sửng sốt một chút, đúng rồi nhỉ! Đây là lần thứ hai anh và cô gặp mặt, mà anh cũng quên chưa nói cho cô biết tên của mình. Tất nhiên Lăng Duy Trạch sẽ không thừa nhận lỗi sai, nhất là Tô Tiểu Đại đang thành khẩn ôm lấy lỗi lầm về cô, cho nên xem như anh không sai.

“Duy Trạch. Lăng Duy Trạch.”

Anh bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng giống như việc anh nói tên mình với cô là một kiểu ban an huệ to lớn. Tô Tiểu Đại nghiến răng, nhưng do Dương nữ vương chưa đến cứu nên cô chỉ còn cách khuất phục thế lực đen tối.

“A, ngài Lăng.” Tô Tiểu Đại kính cẩn gọi anh.

“Lăng Duy Trạch, gọi tôi là Duy Trạch.” Trên mặt anh còn viết sáu chữ “em đúng là ngu ngốc mà.”

“Rồi, Duy Trạch.” Gọi gì mà chẳng được, cô cũng không ảnh hưởng gì. Cô chỉ mong anh hài lòng mà để cô về nhà là tốt rồi.

Nhưng anh thì không có ý định thả cô đi khỏi anh. Cả hai rơi vào trạng thái trầm mặc, bỗng một giọng nữ quát to khiến cô giật mình. Lăng Duy Trạch không thích giọng nói này, mà Tô Tiểu Đại lại vô cùng sùng bái. Là âm thanh gào thét quen thuộc của Dương nữ vương! Giày cao gót mười phân giẫm cạch xuống sàn, Dương Trừng Trừng kéo Tô Tiểu Đại về phía mình, sau đó quay sang Đào Dục lớn tiếng: “Đào Dục, anh giỏi nhỉ? Dám bắt bạn gái tôi à?”

Đào Dục định cãi lại nhưng nhìn thấy Dương Trừng Trừng đang nóng nảy nên hắn xuống nước: “Tôi không có bắt cô ta, đừng nói lung tung.”

Dương nữ vương trỏ tay vào hung thủ Lăng Duy Trạch, lại trỏ vào người bị hại Tô Tiểu Đại đang đứng nấp sau lưng: “Nhân chứng có đủ cả, anh còn dám chối? Anh đúng là đồ khốn mà.”

Nhìn Dương Trừng Trừng chống hông chửi bới hắn, Đào Dục thay đổi hình tượng quý công tử phong nhã, ngược lại chống nạnh cãi tay đôi với chị.

“Dương Trừng Trừng, cô đã bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại không hiểu chuyện vậy, trước kia cũng thế.”

Trước kia? Đào Dục lần này đã chạm phải bom nguyên tử, hắn lại còn mặt mũi nhắc tới trước kia?

“Đào Dục, anh đúng là mặt dày như mặt đường, dám nhắc tới trước kia à? Đồ khốn.”

Tô Tiểu Đại tiếp tục trợn mắt, Dương nữ vương không phải đến giải cứu con tin mà là đến để cãi nhau với Đào Dục. Lắng nghe một chút nữa, đại khái bọn họ đã từng có quen biết, trời ơi chuyện gì thế? Tô Tiểu Đại có chút bối rối.

Thái độ Dương Trừng Trừng gắt gỏng, lại bảo hắn là đồ khốn, Đào Dục cũng không nhẫn nhịn được. Hắn sa sầm mặt: “Cô nói ai mặt dày chứ? Nếu không phải cô…”

Hắn chưa nói hết đã bị chị cắt ngang lời: “Ai mặt dày kẻ đó biết, Tiểu Đại chúng ta đi, đứng đây coi chừng bị lây bệnh khốn nạn theo.”

Dương Trừng Trừng giận đến gương mặt đỏ ửng, còn Đào Dục thì hận không thể đem chị xé thành mảnh nhỏ. Chị ta trước kia hung dữ, nhưng hiện tại cũng vẫn như thế, hung hãn mắng mỏ người khác, hắn chia tay chị ta là không có sai! Đào Dục thầm nghĩ vậy. Nhưng Lăng Duy Trạch cũng không thể để Tô Tiểu Đại rời đi dễ dàng, anh kéo Tô Tiểu Đại về phía mình rồi hướng Dương nữ vương: “Chờ đã.”

Thấy Lăng Duy Trạch là bạn bè của Đào Dục, dĩ nhiên chị ghét lây cả anh. Chị lại giật Tô Tiểu Đại qua bên chị.

“Đi thôi Tiểu Đại, bạn bè của đồ khốn cũng là đồ khốn, đừng để ý bọn họ.”

Nếu Lăng Duy Trạch có thể để cho Dương nữ vương khiêu khích một lần nữa mà anh vẫn im lặng thì anh không phải là anh rồi. Hơn hết là anh chẳng thể để cô rời đi khi chưa đạt được mục đích.

“Vật họp theo loài, câu này rất đúng, nhưng không phải lúc nào cũng đúng. Đào Dục là đồ khốn, không có nghĩa tôi cũng là đồ khốn. Cô Dương chớ quơ đũa cả nắm, dĩ nhiên, nếu cô Dương phản bác, tôi kỳ thực cũng nghĩ người thông minh như cô với Tô Tiểu Đại cũng là một dạng giống nhau.”

Lăng Duy Trạch nói thế, động chạm ai cũng đành chịu. Nhưng Đào Dục vốn nghe đã quen, Tô Tiểu Đại lại không dám phản ứng, mà một câu “Đào Dục đồ khốn” chính là câu lấy lòng Dương nữ vương, cho nên chị bỏ qua việc anh nói Tô Tiểu Đại ngốc nghếch (trên thực tế, chị cũng tự nhận thấy IQ Tô Tiểu Đại không cao). Cuối cùng, chị đứng khoanh tay đánh giá Lăng Duy Trạch một lượt. Ừ, ngoại hình không tệ. So với tên khốn kia thì điển trai hơn rất nhiều. Nói trắng ra là trong mắt chị ai cũng tốt đẹp hơn Đào Dục. Chỉ là đôi mắt của anh ẩn sau mắt kính kia đúng là không đơn giản, theo giác quan thứ sáu của chị, gã đàn ông này không phải người dễ chọc vào. Tô Tiểu Đại làm sao biết anh ta thế nào, hơn nữa còn trùng hợp là bạn bè của tên khốn ấy.

Lăng Duy Trạch biết Dương Trừng Trừng đã không còn ác ý với anh nữa, tất nhiên điều này không phải là anh tha thứ cho chị về tội chửi bới anh. Chỉ là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, thấy chị còn hữu ích đối với công cuộc cưa đổ Tô Tiểu Đại nên tạm thời anh sẽ không tính toán với chị. Lăng Duy Trạch vươn bàn tay, cười cười: “Cô Dương, tôi là Lăng Duy Trạch, chúng ta làm bạn nhé?”

Lăng Duy Trạch vừa nói xong ai cũng đều trợn mắt. Đào Dục cũng không ngờ anh từ là một người cao ngạo lạnh lùng không cần lấy lòng ai, nay lại chủ động làm bạn với phụ nữ. Đào Dục biết Lăng Duy Trạch sau việc đó còn rất ghét phụ nữ. Tô Tiểu Đại mặt càng thêm ngu, đáng lẽ câu chuyện xoay quanh cô, nhưng thế nào lại chuyển hướng qua Lăng duy Trạch chứ? Chẳng lẽ Lăng Duy Trạch thân cận với cô là để thông qua cô mà theo đuổi Dương Trừng Trừng? Nhìn hai người bắt tay thiết lập quan hệ, cô nhìn sang Lăng Duy Trạch đang tươi cười đến sáng lạn, Tô Tiểu Đại trợn tròn, trợn tròn mắt. Trong lòng càng tin vào ý nghĩ của mình, không sai, nhất định là anh ta thích Dương nữ vương, không phải có ý với cô. Nửa ngày trời thì ra cô chỉ là người kết nối tình yêu, chuyện này lẽ ra anh phải nói rõ chứ đâu cần đi một vòng lớn như vậy làm gì!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương