Phúc Diễm Tiêu Dao
-
Chương 17: Xinh đẹp mị hoặc
"Ngươi —— "
Lưu An lúc này cũng từ trong thư phòng đi ra ngoài, nhìn thê tử, bỗng nhiên tức giận nói: "Quả thực không thể nói lý! Lười quản ngươi!"
"Phanh " một tiếng, chính hắn tự khép cửa phòng lại, tựa hồ cũng quên mất Diệp Hi còn ở đây!
"Lam a di."
Diệp Hi thấy đến lúc này cục trưởng phu nhân Lam Thục Nghi bỗng nhiên hướng phòng ngủ chạy đi, trong lòng tà niệm lại như bão tố cuộn trào! Dục hỏa trước nay chưa từng có vào giờ khắc này thiêu đốt cuồn cuộn!
Hắn nhìn một chút cửa phòng đang đóng, hai chân thế nhưng khống chế không được mà bước ra, đi vào trong phòng ngủ!
"Ực ực..."
Cửa phòng ngủ khép hờ, ánh mắt của Diệp Hi, đầu tiên là rơi vào mỹ thiếu phụ đang nằm ở trên mặt giường lớn khóc nức nở. Vào giờ khắc này, trong nội tâm hắn đang sôi trào, thân thể của hắn đã không thể khống chế được nữa rồi!
Lúc này, cục trưởng phu nhân đang nằm lỳ ở trên giường cũng không có nhận thấy được Diệp Hi đi vào. lúc này ngay cả ý nghĩ ly hôn với trượng phu của mình cũng có! Mặc dù biết hắn luôn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng nàng lại chưa từng có chịu ủy khuất như vậy!
Trượng phu của mình, thế nhưng vì một con hồ ly tinh mà tát mình một cái!
Vuốt ve khuôn mặt đang đau rát, Lam Thục Nghi cảm thấy đã hết hy vọng đối với trượng phu.
"..."
Diệp Hi chậm rãi đi tới, để cho cục trưởng phu nhân hơi sửng sờ, bỗng nhiên bật dậy, bàn tay vội gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt.
"Ngươi đi ra ngoài cho ta!"
Lúc này không có gì trói buộc, nàng đối với Diệp Hi không chút khách khí đứng lên, "Nam nhân đều không có một người nào tốt! Cút! Cút ra ngoài cho ta!"
Nàng bỗng nhiên cầm lấy cái đồng hồ báo thức cạnh giường ném về hướng Diệp Hi!Mà Diệp Hi vẫn không nhúc nhích!
"Bốp!"
Chiếc đồng hồ báo thức bằng kim loại thoáng cái đụng vào trán của Diệp Hi, để lại một vết máu màu đỏ sậm.
"Ngươi —— "
Lam Thục Nghi ngây dại, nàng không nghĩ tới Diệp Hi lại không có tránh né!
"Lam a di chịu khổ sở trong lòng, chỉ cần phát tiết đi ra ngoài là tốt rồi, không cần thiết phải khóc đến thương tâm như vậy, tự làm khổ mình a."
Diệp Hi có chút bị đau vuốt vuốt trán của mình, ánh mắt lại luôn phiêu hốt không dừng, thỉnh thoảng quét qua bộ ngực cao vút, giây lát lại liếc xuống đôi chân thon thả mịn màng. Nghĩ đến trượng phu của nàng đang ở trong một phòng khác, mà mình lại cùng nàng ở trong phòng ngủ, cảm giác kích thích để cho hắn càng ngày càng hưng phấn! Tựa hồ, mình thật đã thật sự khống chế không được bản thân!
"A, thậm chí có chuyện như vậy? Ngươi nói là, ngươi tìm được chúng cứ phạm tội của phó thị trưởng Từ Vũ rồi?"
Trong thư phòng, Lưu An lúc này căn bản cũng không thời gian đi quan tâm vợ mình, nhận được điện thoại của một tâm phúc, hắn liền đem cửa phòng khóa lại. Ngồi trước máy tính, nhìn văn kiện đã được mã hóa, hắn hưng phấn mở ra, ánh mắt không nhúc nhích mà nhìn màn ảnh.
"Cút! Ta kêu ngươi cút ngay đi!"
Lam Thục Nghi đi tới trên người Diệp Hi, hai tay muốn đẩy hắn ra khỏi phòng. Lúc này nàng chỉ muốn tìm một chỗ không người, hảo hảo mà yên tĩnh một chút. Chẳng qua là, Diệp Hi bị nàng đẩy tới trước cửa phòng, lại bỗng nhiên len lén lấy tay khóa cửa lại!
"Lam a di, ngươi thanh tỉnh một chút có được hay không?"
Diệp Hi bỗng nhiên thấp giọng quát: "Chẳng lẽ a di thật sự coi trọng hắn như vậy?"
"Hắn?"
Lam Thục Nghi bỗng nhiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại mặt đầy oán hận: "Ta đối với hắn, đã không có tình cảm. Chẳng qua là, ta còn nuốt không trôi cơn tức này! "
"Nhưng ngươi tức giận cũng có thể làm được cái gì chứ?"
Hai tay Diệp Hi thế nhưng bất tri bất giác đã nắm lấy bả vai của nàng, hắn chỉ cảm thấy bờ vai thon gọn, xúc cảm tuyệt đẹp mà hấp dẫn, để cho hắn trong lòng mê say! Lúc này hai người gần nhau như thế, từng đợt mùi thơm cơ thể để cho hắn cảm nhận được dục niệm điên cuồng trào dâng! Đan điền được nhiệt lưu kích khởi, hội tụ xuống tiểu đệ đệ của mình, khiến nó trở nên cứng rắn hơn bao giờ hết.
"Buông tay!"
Lam Thục Nghi tựa hồ đã nhận ra phản ứng của Diệp Hi, vội vàng lui về phía sau."Bây giờ lập tức đi ra ngoài cho ta! Lập tức! Nếu không ta sẽ la lên!"
"Lam a di, Lưu thúc thúc tựu ở bên ngoài a."
Gương mặt Diệp Hi trở nên đỏ hồng, cố nén dục hỏa muốn bộc phát. Mà mỹ thiếu phụ trước mắt lại quá mức dụ hoặc khiến cho hắn cảm thấy càng lúc càng hít thở không thông! Nàng cao xấp xỉ Diệp Hi, lại thêm thân thể thành thục tuyệt đối là cực phẩm trong nữ nhân.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Lam Thục Nghi nhìn Diệp Hi đang từng bước đi tới, vốn chỉ là một tiểu nam hài ở trong mắt nàng, lúc này lại khiến cho nội tâm nàng lại bỗng nhiên hoảng loạn, nàng chưa từng nhìn thấy ánh mắt tham lam như vậy ở những hài tử khác!
"Lam a di, ngươi nghĩ xem, Lưu thúc thúc đối với ngươi thật sự tốt chứ?"
Diệp Hi bước về phía trước một bước, lại nói: "Trong lòng ngươi, thật ra thì đã sớm chán ghét hắn có phải không?"
"Ngươi nói loạn!"
Lam Thục Nghi bỗng nhiên nổi giận nói: "Ngươi hiện tại nhanh cút ra ngoài cho ta!"
"Ngươi đang nói láo."
Diệp Hi lúc này hướng về phía nàng đi một bước, "Ngươi lừa được người khác nhưng không lừa được bản thân mình. Trong lòng ngươi hiện tại cảm thấy rất tức giận, rất ủy khuất có phải hay không? Trong lòng ngươi cũng cảm thấy rất muốn trả thù hắn có phải hay không?"
Diệp Hi vào lúc này, chỉ cảm thấy trong não của mình đang trào lên từng đợt dục niệm dâm tà, hắn chưa từng có nghĩ tới, mình có thể tà ác như vậy! Hắn thậm chí chưa từng nghĩ mình thật sự không khống chế được thân thể của mình!
Lúc này, trượng phu của Lam Thục Nghi đang trong thư phòng!
Mà hắn đang ở đâu? Chẳng lẽ thật sự dám ở trong phòng ngủ của hắn, làm ra hành động của cầm thú sao? Nghe Diệp Hi nói, Lam Thục Nghi lại lạ thường mà không có phản bác, chẳng qua là quay đầu sang một bên, thân thể của nàng đang run rẩy, trái tim của nàng đã lay động. Tựa hồ, Diệp Hi đã nói trúng nội tâm của nàng.
Đúng vậy, nàng bây giờ đối với trượng phu thật sự đã không còn tình cảm. Bị hắn phản bội, hắn khiến cho mình thất vọng, lòng của nàng đã sớm chết rồi.
Nếu hắn không thèm xin lỗi mình, tại sao mình còn muốn thủ tiết cho hắn?
Thật ra thì, Lam Thục Nghi chỉ muốn một cuộc sống an ổn hạnh phúc mà thôi, nhưng trượng phu ngay cả điểm này cũng không thể cho nàng.
Lưu An lúc này cũng từ trong thư phòng đi ra ngoài, nhìn thê tử, bỗng nhiên tức giận nói: "Quả thực không thể nói lý! Lười quản ngươi!"
"Phanh " một tiếng, chính hắn tự khép cửa phòng lại, tựa hồ cũng quên mất Diệp Hi còn ở đây!
"Lam a di."
Diệp Hi thấy đến lúc này cục trưởng phu nhân Lam Thục Nghi bỗng nhiên hướng phòng ngủ chạy đi, trong lòng tà niệm lại như bão tố cuộn trào! Dục hỏa trước nay chưa từng có vào giờ khắc này thiêu đốt cuồn cuộn!
Hắn nhìn một chút cửa phòng đang đóng, hai chân thế nhưng khống chế không được mà bước ra, đi vào trong phòng ngủ!
"Ực ực..."
Cửa phòng ngủ khép hờ, ánh mắt của Diệp Hi, đầu tiên là rơi vào mỹ thiếu phụ đang nằm ở trên mặt giường lớn khóc nức nở. Vào giờ khắc này, trong nội tâm hắn đang sôi trào, thân thể của hắn đã không thể khống chế được nữa rồi!
Lúc này, cục trưởng phu nhân đang nằm lỳ ở trên giường cũng không có nhận thấy được Diệp Hi đi vào. lúc này ngay cả ý nghĩ ly hôn với trượng phu của mình cũng có! Mặc dù biết hắn luôn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng nàng lại chưa từng có chịu ủy khuất như vậy!
Trượng phu của mình, thế nhưng vì một con hồ ly tinh mà tát mình một cái!
Vuốt ve khuôn mặt đang đau rát, Lam Thục Nghi cảm thấy đã hết hy vọng đối với trượng phu.
"..."
Diệp Hi chậm rãi đi tới, để cho cục trưởng phu nhân hơi sửng sờ, bỗng nhiên bật dậy, bàn tay vội gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt.
"Ngươi đi ra ngoài cho ta!"
Lúc này không có gì trói buộc, nàng đối với Diệp Hi không chút khách khí đứng lên, "Nam nhân đều không có một người nào tốt! Cút! Cút ra ngoài cho ta!"
Nàng bỗng nhiên cầm lấy cái đồng hồ báo thức cạnh giường ném về hướng Diệp Hi!Mà Diệp Hi vẫn không nhúc nhích!
"Bốp!"
Chiếc đồng hồ báo thức bằng kim loại thoáng cái đụng vào trán của Diệp Hi, để lại một vết máu màu đỏ sậm.
"Ngươi —— "
Lam Thục Nghi ngây dại, nàng không nghĩ tới Diệp Hi lại không có tránh né!
"Lam a di chịu khổ sở trong lòng, chỉ cần phát tiết đi ra ngoài là tốt rồi, không cần thiết phải khóc đến thương tâm như vậy, tự làm khổ mình a."
Diệp Hi có chút bị đau vuốt vuốt trán của mình, ánh mắt lại luôn phiêu hốt không dừng, thỉnh thoảng quét qua bộ ngực cao vút, giây lát lại liếc xuống đôi chân thon thả mịn màng. Nghĩ đến trượng phu của nàng đang ở trong một phòng khác, mà mình lại cùng nàng ở trong phòng ngủ, cảm giác kích thích để cho hắn càng ngày càng hưng phấn! Tựa hồ, mình thật đã thật sự khống chế không được bản thân!
"A, thậm chí có chuyện như vậy? Ngươi nói là, ngươi tìm được chúng cứ phạm tội của phó thị trưởng Từ Vũ rồi?"
Trong thư phòng, Lưu An lúc này căn bản cũng không thời gian đi quan tâm vợ mình, nhận được điện thoại của một tâm phúc, hắn liền đem cửa phòng khóa lại. Ngồi trước máy tính, nhìn văn kiện đã được mã hóa, hắn hưng phấn mở ra, ánh mắt không nhúc nhích mà nhìn màn ảnh.
"Cút! Ta kêu ngươi cút ngay đi!"
Lam Thục Nghi đi tới trên người Diệp Hi, hai tay muốn đẩy hắn ra khỏi phòng. Lúc này nàng chỉ muốn tìm một chỗ không người, hảo hảo mà yên tĩnh một chút. Chẳng qua là, Diệp Hi bị nàng đẩy tới trước cửa phòng, lại bỗng nhiên len lén lấy tay khóa cửa lại!
"Lam a di, ngươi thanh tỉnh một chút có được hay không?"
Diệp Hi bỗng nhiên thấp giọng quát: "Chẳng lẽ a di thật sự coi trọng hắn như vậy?"
"Hắn?"
Lam Thục Nghi bỗng nhiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại mặt đầy oán hận: "Ta đối với hắn, đã không có tình cảm. Chẳng qua là, ta còn nuốt không trôi cơn tức này! "
"Nhưng ngươi tức giận cũng có thể làm được cái gì chứ?"
Hai tay Diệp Hi thế nhưng bất tri bất giác đã nắm lấy bả vai của nàng, hắn chỉ cảm thấy bờ vai thon gọn, xúc cảm tuyệt đẹp mà hấp dẫn, để cho hắn trong lòng mê say! Lúc này hai người gần nhau như thế, từng đợt mùi thơm cơ thể để cho hắn cảm nhận được dục niệm điên cuồng trào dâng! Đan điền được nhiệt lưu kích khởi, hội tụ xuống tiểu đệ đệ của mình, khiến nó trở nên cứng rắn hơn bao giờ hết.
"Buông tay!"
Lam Thục Nghi tựa hồ đã nhận ra phản ứng của Diệp Hi, vội vàng lui về phía sau."Bây giờ lập tức đi ra ngoài cho ta! Lập tức! Nếu không ta sẽ la lên!"
"Lam a di, Lưu thúc thúc tựu ở bên ngoài a."
Gương mặt Diệp Hi trở nên đỏ hồng, cố nén dục hỏa muốn bộc phát. Mà mỹ thiếu phụ trước mắt lại quá mức dụ hoặc khiến cho hắn cảm thấy càng lúc càng hít thở không thông! Nàng cao xấp xỉ Diệp Hi, lại thêm thân thể thành thục tuyệt đối là cực phẩm trong nữ nhân.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Lam Thục Nghi nhìn Diệp Hi đang từng bước đi tới, vốn chỉ là một tiểu nam hài ở trong mắt nàng, lúc này lại khiến cho nội tâm nàng lại bỗng nhiên hoảng loạn, nàng chưa từng nhìn thấy ánh mắt tham lam như vậy ở những hài tử khác!
"Lam a di, ngươi nghĩ xem, Lưu thúc thúc đối với ngươi thật sự tốt chứ?"
Diệp Hi bước về phía trước một bước, lại nói: "Trong lòng ngươi, thật ra thì đã sớm chán ghét hắn có phải không?"
"Ngươi nói loạn!"
Lam Thục Nghi bỗng nhiên nổi giận nói: "Ngươi hiện tại nhanh cút ra ngoài cho ta!"
"Ngươi đang nói láo."
Diệp Hi lúc này hướng về phía nàng đi một bước, "Ngươi lừa được người khác nhưng không lừa được bản thân mình. Trong lòng ngươi hiện tại cảm thấy rất tức giận, rất ủy khuất có phải hay không? Trong lòng ngươi cũng cảm thấy rất muốn trả thù hắn có phải hay không?"
Diệp Hi vào lúc này, chỉ cảm thấy trong não của mình đang trào lên từng đợt dục niệm dâm tà, hắn chưa từng có nghĩ tới, mình có thể tà ác như vậy! Hắn thậm chí chưa từng nghĩ mình thật sự không khống chế được thân thể của mình!
Lúc này, trượng phu của Lam Thục Nghi đang trong thư phòng!
Mà hắn đang ở đâu? Chẳng lẽ thật sự dám ở trong phòng ngủ của hắn, làm ra hành động của cầm thú sao? Nghe Diệp Hi nói, Lam Thục Nghi lại lạ thường mà không có phản bác, chẳng qua là quay đầu sang một bên, thân thể của nàng đang run rẩy, trái tim của nàng đã lay động. Tựa hồ, Diệp Hi đã nói trúng nội tâm của nàng.
Đúng vậy, nàng bây giờ đối với trượng phu thật sự đã không còn tình cảm. Bị hắn phản bội, hắn khiến cho mình thất vọng, lòng của nàng đã sớm chết rồi.
Nếu hắn không thèm xin lỗi mình, tại sao mình còn muốn thủ tiết cho hắn?
Thật ra thì, Lam Thục Nghi chỉ muốn một cuộc sống an ổn hạnh phúc mà thôi, nhưng trượng phu ngay cả điểm này cũng không thể cho nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook