Phù Vân Hoa
-
Chương 57: Quân muốn giang sơn, muốn mỹ nhân
Trên dòng sông bạc dập dềnh một chiếc bè gỗ. Ánh trăng soi rõ cái bóng đổ
dài. Đêm tĩnh và gió mát, cô gái chầm chậm mở mắt, đầu tiên nhìn thấy
một gương mặt hơi cười.
- Tỉnh rồi?
Nàng nhận ra mình đang nằm trong lòng hắn, vững chắc và kín đáo. Đem bàn tay run run nâng lên, nàng chạm vào nửa bên mặt trắng bệch, màu da không mấy khỏe mạnh, thật ra đó là đặc trưng của hắn
- Từ từ thôi… thể xác này vẫn cần thời gian thích nghi!
Hắn kéo tay nàng xuống, lại ôm chặt hơn, thở dài một hơi thỏa mãn
- Lệ Lệ, cuối cùng cũng ôm được nàng rồi….
Họ không phải ai xa lạ chính là Vân Ti Thiên cùng cái người đào tẩu khỏi Âm Ti Cốc cách đây không lâu. Trong khi Tiên giới nơm nớp lo sợ hành động trả thù đầu tiên của Ma Vương thì hắn lại im hơi lặng tiếng gần nửa năm. Ma Vương tựa như bốc khói làm người ta không thể nào suy đoán được. Vâng, chắc chắn họ không tài nào đoán ra được Ma Vương thoát khỏi tù ngục một vạn năm, hắn không nôn nóng trở về Ma giới, cũng không nông nóng san bằng Tiên môn mà chỉ là nôn nóng tìm một thân xác cho cô gái này. Chắc hẳn vẫn còn nhiều người nhớ đến nàng, đặc biệt là Phong Trạch ở Hoa Đông.
Ma Vương đưa ngón tay nhẹ nhàng và tỉ mỉ sờ dọc theo sườn mặt nàng. Môi bạc lạnh lẽo cười
- Chính là như vậy, Lệ Lệ trong suy tưởng tượng của ta là như thế này…
Cô gái mở to đôi mắt đen, hàng mi dài run run theo động tác của ngón tay hắn. Tể tướng Lạc Bà Na lén lút bảo hộ gần đó không khỏi rùng mình. Trời đất ạ, sáu nghìn năm nay hắn lần đầu nhìn thấy hoàng đế ôn hòa như vậy, nhu tình như thế. Mặc dù hắn rất sốt ruột muốn thúc giục ngài quay về Ma giới nhưng mở miệng ra thì không dám nói gì. Nửa năm, Ma Vương lùng sục phàm giới tìm cho được một nữ nhân có dung mạo ưa nhìn và quan trọng là phải tương thích với linh hồn ngủ trong chiếc bình bảo bối của ngài. Trên đời có một loại trường phái ma thuật gọi là “nhập hồn thoát xác”. Lạc Bà Na bị Tam điện hạ moi tim giết chết nhưng hồn của hắn nhờ cậy vào kế ước nô lệ năm xưa với Ma Vương mà níu kéo chưa đi Minh giới. Thời gian qua, hắn chỉ dựa vào mượn xác mà sống. Nhưng tất cả đều là tạm bợ, bởi vì sinh linh trên đời đều có đường vận mệnh khác nhau, giống như chỉ tay không bao giờ tìm thấy bản sao. Cho dù là đuổi linh hồn cướp thể xác thì cái xác đó cũng từng ngày chống đối, mãi đến khi nó tự mình thối rữa, lúc này chỉ còn cách tìm cái xác mới. Cứ như vậy đổi tới đổi lui, hoàn toàn không có hình dạng chân chính. Chẳng những vậy, người mượn xác còn phải chạy trốn trước sự truy đuổi của bọn đầu trâu mặt ngựa, chúng chính là quân binh phục vụ Minh giới, bảo vệ sự công bằng của luân hồi.
Nhìn chung, “nhập hồn thoát xác” chẳng có gì hay ho, chỉ có người rơi vào đường cùng mới phải chọn cách tồi tệ nhất mà sống. Lạc Bà Na chính là ao ước một huệ từ chủ nhân, hắn chẳng cần tu vi hay bảo vật gì, hắn khao khát một cơ thể chân chính!
Và Ma Vương đã chứng minh cho hắn thấy, việc này hoàn toàn có khả năng! Linh hồn trú trong bình sứ bây giờ đã là một khối thống nhất với thân xác kia. Nó được chọn lựa rất cẩn thận, được tận tay Ma Vương đem hồn chủ rút ra, ngâm xác trong Thần dược ngài bào chế hết bảy bảy bốn chín ngày. Sau cùng mới từng chút một đặt hồn kí sinh vào, toàn vẹn không tì vết! Cả quá trình mất thời gian rất dài cũng như tâm huyết rất lớn.
Lúc này cô gái kia đang im lặng nằm trong lòng hắn, bối rối không biết nói gì. Ma Vương thật là có tố chất lãng mạn, hắn biết đêm nay nàng sẽ tỉnh, vậy là nhất quyết đem nàng mặc quần áo, ôm ra ngồi bè trôi sông. Hắn muốn lần đầu nàng nhìn thấy mình phải có ấn tượng thật lớn!
Lúc này đây, đối diện với đôi mắt tĩnh lặng, hắn chợt thất vọng. Nàng không hào hứng, không cảm động, không vui sướng sao?
Vân Ti Thiên im lặng hồi lâu, rốt cuộc cất tiếng nói:
- Ta sẽ không đa tạ ngươi.
Ma Vương nhướng chân mày, gật đầu đáp:
- Ta không cần nàng đa tạ, tự ta sẽ đa tạ mình, thật là tài hoa!
Vân Ti Thiên nhíu mày
- Mèo khen mèo dài đuôi!
Ma Vương bật cười, cúi đầu hôn lên làn môi đỏ thấm. Hắn tự tay trang điểm cho nàng, quả thực rất vừa ý.
- Chào mừng nàng trở về, hoàng hậu của ta!
Hắn mị mị nhìn nàng, vẻ mặt bỡn chợt lẫn đắc ý. Vân Ti Thiên đẩy người hắn ra
- Ai là hoàng hậu? Ta muốn về Tiên giới!
Ma Vương dễ dàng khống chế bàn tay náo loạn, nàng còn rất yếu, chưa thành thạo điều khiển cơ thể. Hắn ôm Ti Thiên nhảy lên bờ sông, Lạc Bà Na im lặng theo đuôi.
- Nàng đừng có mơ. Đời này ngoài đi theo ta thì không có lựa chọn khác. Ta sẽ cho nàng tất cả quyền lực và sức mạnh, cho nàng địa vị Ma Hậu đệ nhất Ma giới. Nàng chỉ việc ngoan ngoãn ngồi trên đó, ngoan ngoãn ở bên cạnh ta!
- Nếu ta không cần thì sao?
- Không cần? Vậy ta sẽ có cách khiến Tiên giới biến mất, như vậy không có nơi nào khác cho nàng đi nữa! Quên báo cho nàng biết, bây giờ ta là nguyên thần!
Vân Ti Thiên mím môi, trầm ngâm nhìn Ma Vương. Hắn nói thì sẽ làm, nàng không hoài nghi điều đó. Con người này rất tham lam, rất ngạo mạn mà cũng rất cố chấp. Vân Ti Thiên giơ tay bám vào cổ hắn, áp mặt lên lòng ngực ấm áp, tuyệt vọng hỏi một câu:
- Nếu là vì ta, chàng có thể từ bỏ tham vọng không?
Trong đêm tối có tiếng cười như xa như gần. Vân Ti Thiên chờ câu trả lời không bao giờ đến, nàng mệt mỏi rồi cũng rơi vào mê mang. Trước khi mất ý thức, Vân Ti Thiên bỗng nhớ ra một bài thơ từng nghe ở đâu đó:
“Quân muốn giang sơn, muốn mỹ nhân
Muốn vàng muốn bạc, muốn ân tình
Muốn sao trên trời, rồng dưới nước
Đem Phật đánh xuống chiếm nhân sinh
Vọng quá mặt biển, tham như sóng.
Tầng tầng lớp lớp chẳng muốn ngừng
Một ngày mỏi bước, quay đầu lại
Vàng tựa đá, tình tựa lá, héo rụng rơi cành…”
- Tỉnh rồi?
Nàng nhận ra mình đang nằm trong lòng hắn, vững chắc và kín đáo. Đem bàn tay run run nâng lên, nàng chạm vào nửa bên mặt trắng bệch, màu da không mấy khỏe mạnh, thật ra đó là đặc trưng của hắn
- Từ từ thôi… thể xác này vẫn cần thời gian thích nghi!
Hắn kéo tay nàng xuống, lại ôm chặt hơn, thở dài một hơi thỏa mãn
- Lệ Lệ, cuối cùng cũng ôm được nàng rồi….
Họ không phải ai xa lạ chính là Vân Ti Thiên cùng cái người đào tẩu khỏi Âm Ti Cốc cách đây không lâu. Trong khi Tiên giới nơm nớp lo sợ hành động trả thù đầu tiên của Ma Vương thì hắn lại im hơi lặng tiếng gần nửa năm. Ma Vương tựa như bốc khói làm người ta không thể nào suy đoán được. Vâng, chắc chắn họ không tài nào đoán ra được Ma Vương thoát khỏi tù ngục một vạn năm, hắn không nôn nóng trở về Ma giới, cũng không nông nóng san bằng Tiên môn mà chỉ là nôn nóng tìm một thân xác cho cô gái này. Chắc hẳn vẫn còn nhiều người nhớ đến nàng, đặc biệt là Phong Trạch ở Hoa Đông.
Ma Vương đưa ngón tay nhẹ nhàng và tỉ mỉ sờ dọc theo sườn mặt nàng. Môi bạc lạnh lẽo cười
- Chính là như vậy, Lệ Lệ trong suy tưởng tượng của ta là như thế này…
Cô gái mở to đôi mắt đen, hàng mi dài run run theo động tác của ngón tay hắn. Tể tướng Lạc Bà Na lén lút bảo hộ gần đó không khỏi rùng mình. Trời đất ạ, sáu nghìn năm nay hắn lần đầu nhìn thấy hoàng đế ôn hòa như vậy, nhu tình như thế. Mặc dù hắn rất sốt ruột muốn thúc giục ngài quay về Ma giới nhưng mở miệng ra thì không dám nói gì. Nửa năm, Ma Vương lùng sục phàm giới tìm cho được một nữ nhân có dung mạo ưa nhìn và quan trọng là phải tương thích với linh hồn ngủ trong chiếc bình bảo bối của ngài. Trên đời có một loại trường phái ma thuật gọi là “nhập hồn thoát xác”. Lạc Bà Na bị Tam điện hạ moi tim giết chết nhưng hồn của hắn nhờ cậy vào kế ước nô lệ năm xưa với Ma Vương mà níu kéo chưa đi Minh giới. Thời gian qua, hắn chỉ dựa vào mượn xác mà sống. Nhưng tất cả đều là tạm bợ, bởi vì sinh linh trên đời đều có đường vận mệnh khác nhau, giống như chỉ tay không bao giờ tìm thấy bản sao. Cho dù là đuổi linh hồn cướp thể xác thì cái xác đó cũng từng ngày chống đối, mãi đến khi nó tự mình thối rữa, lúc này chỉ còn cách tìm cái xác mới. Cứ như vậy đổi tới đổi lui, hoàn toàn không có hình dạng chân chính. Chẳng những vậy, người mượn xác còn phải chạy trốn trước sự truy đuổi của bọn đầu trâu mặt ngựa, chúng chính là quân binh phục vụ Minh giới, bảo vệ sự công bằng của luân hồi.
Nhìn chung, “nhập hồn thoát xác” chẳng có gì hay ho, chỉ có người rơi vào đường cùng mới phải chọn cách tồi tệ nhất mà sống. Lạc Bà Na chính là ao ước một huệ từ chủ nhân, hắn chẳng cần tu vi hay bảo vật gì, hắn khao khát một cơ thể chân chính!
Và Ma Vương đã chứng minh cho hắn thấy, việc này hoàn toàn có khả năng! Linh hồn trú trong bình sứ bây giờ đã là một khối thống nhất với thân xác kia. Nó được chọn lựa rất cẩn thận, được tận tay Ma Vương đem hồn chủ rút ra, ngâm xác trong Thần dược ngài bào chế hết bảy bảy bốn chín ngày. Sau cùng mới từng chút một đặt hồn kí sinh vào, toàn vẹn không tì vết! Cả quá trình mất thời gian rất dài cũng như tâm huyết rất lớn.
Lúc này cô gái kia đang im lặng nằm trong lòng hắn, bối rối không biết nói gì. Ma Vương thật là có tố chất lãng mạn, hắn biết đêm nay nàng sẽ tỉnh, vậy là nhất quyết đem nàng mặc quần áo, ôm ra ngồi bè trôi sông. Hắn muốn lần đầu nàng nhìn thấy mình phải có ấn tượng thật lớn!
Lúc này đây, đối diện với đôi mắt tĩnh lặng, hắn chợt thất vọng. Nàng không hào hứng, không cảm động, không vui sướng sao?
Vân Ti Thiên im lặng hồi lâu, rốt cuộc cất tiếng nói:
- Ta sẽ không đa tạ ngươi.
Ma Vương nhướng chân mày, gật đầu đáp:
- Ta không cần nàng đa tạ, tự ta sẽ đa tạ mình, thật là tài hoa!
Vân Ti Thiên nhíu mày
- Mèo khen mèo dài đuôi!
Ma Vương bật cười, cúi đầu hôn lên làn môi đỏ thấm. Hắn tự tay trang điểm cho nàng, quả thực rất vừa ý.
- Chào mừng nàng trở về, hoàng hậu của ta!
Hắn mị mị nhìn nàng, vẻ mặt bỡn chợt lẫn đắc ý. Vân Ti Thiên đẩy người hắn ra
- Ai là hoàng hậu? Ta muốn về Tiên giới!
Ma Vương dễ dàng khống chế bàn tay náo loạn, nàng còn rất yếu, chưa thành thạo điều khiển cơ thể. Hắn ôm Ti Thiên nhảy lên bờ sông, Lạc Bà Na im lặng theo đuôi.
- Nàng đừng có mơ. Đời này ngoài đi theo ta thì không có lựa chọn khác. Ta sẽ cho nàng tất cả quyền lực và sức mạnh, cho nàng địa vị Ma Hậu đệ nhất Ma giới. Nàng chỉ việc ngoan ngoãn ngồi trên đó, ngoan ngoãn ở bên cạnh ta!
- Nếu ta không cần thì sao?
- Không cần? Vậy ta sẽ có cách khiến Tiên giới biến mất, như vậy không có nơi nào khác cho nàng đi nữa! Quên báo cho nàng biết, bây giờ ta là nguyên thần!
Vân Ti Thiên mím môi, trầm ngâm nhìn Ma Vương. Hắn nói thì sẽ làm, nàng không hoài nghi điều đó. Con người này rất tham lam, rất ngạo mạn mà cũng rất cố chấp. Vân Ti Thiên giơ tay bám vào cổ hắn, áp mặt lên lòng ngực ấm áp, tuyệt vọng hỏi một câu:
- Nếu là vì ta, chàng có thể từ bỏ tham vọng không?
Trong đêm tối có tiếng cười như xa như gần. Vân Ti Thiên chờ câu trả lời không bao giờ đến, nàng mệt mỏi rồi cũng rơi vào mê mang. Trước khi mất ý thức, Vân Ti Thiên bỗng nhớ ra một bài thơ từng nghe ở đâu đó:
“Quân muốn giang sơn, muốn mỹ nhân
Muốn vàng muốn bạc, muốn ân tình
Muốn sao trên trời, rồng dưới nước
Đem Phật đánh xuống chiếm nhân sinh
Vọng quá mặt biển, tham như sóng.
Tầng tầng lớp lớp chẳng muốn ngừng
Một ngày mỏi bước, quay đầu lại
Vàng tựa đá, tình tựa lá, héo rụng rơi cành…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook