Phù Vân Hoa
-
Chương 21: Căn mạch ma lực và hoàng tử của Ma Thần
Đại điện của Hoa Đông tiên phái rộng mênh mông, hai hàng giáo đồ đều không
thấy bóng. Lúc này đây, chỉ có sáu vị trưởng lão quyền lực nhất tọa trên đài cao. Bên dưới chính là cô gái nhỏ thấp bé, thu mình trên chiếc ghế
tựa. Lực lượng chênh lệch quá lớn!
Cánh cửa đại điện khóa chặt, không một ai có thể xen vào cục diện này. Khắp căn phòng chỉ có tiếng nói vang vọng của người truy vấn và tiếng đáp lại yếu ớt của người bị truy vấn
Hà Tỉnh Bình là người mở đầu cho cuộc hỏi cung này:
- Tố Linh, ngươi đi Hoa Sơn khi nào?
- Thưa thiên tôn, đồ nhi đến Hoa Sơn khoảng bốn tháng trước.
- Đi một mình?
- Dạ không, tiểu đồ đệ là Tố Minh Bảo song hành cùng đồ nhi
- Giờ hắn ở đây?
- Dạ… đồ nhi không biết.
Âm Ti Thích lên tiếng
- Ngươi và đồ đệ của mình có thể xông vào Hoa Sơn hay sao?
- Vâng ạ, chúng con đi đường rừng.
- Ngươi không gặp Thổ Xà à?
- Dạ có.
- Có gặp mà vẫn bình an vô sự thế này sao?
- Thổ Xà thật ra là con rắn nuôi trong nhà… à không, ý tiểu đồ là Thổ Xà rất hiền lành, nó không làm hại người vô tội!
Cả điện đột nhiên im phăng phắc. Tố Linh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn. Năm cặp mắt trông về nàng, đều nghi ngờ như nhau, dĩ nhiên là Phong Trạch đã nghe kể nên không có biểu cảm gì.
Qúa lâu không ai lên tiếng, Thiền Thị mới hỏi:
- Cô bé, có thể nói rõ hơn cuộc đụng độ với Thổ Xà không?
Tố Linh kính cẩn và tỉ mỉ mô tả, không bỏ sót chi tiết nào, đặc biệt nhấn mạnh Bảo nhi vô cùng dũng cảm, dám nhảy ra chắn cho nàng, là một người chính trực bản lĩnh. Nàng không muốn bọn họ nghi ngờ Bảo nhi, không muốn Phong Trạch truy sát Bảo nhi.
Ngũ Nguyệt vốn là hậu bối, luôn giữ im lặng nhưng khi nghe kể xong không kiềm lòng nổi mà lên tiếng:
- Láo toét! Ngươi nói Tố Minh Bảo bị Thổ Xà cắn nhưng không có chút phản ứng nào ngoài chảy máu?
Tố Linh bị nạt đến co rúm lại, thành khẩn gật đầu. Nàng nói thật mà, vô cùng trung thực mà!
Chế Sâm đặt tay lên vai Ngũ Nguyệt, nhắc nhở cô ta kiềm chế. Âm Ti Thích lên tiếng:
- Nói tiếp đi, sau đó Thổ Xà đưa hai người các ngươi đi về hang?
Tố Linh lại nuốt nước bọt kể chi tiết, nhấn mạnh về cây Ma Mộc nhưng lại cố ý nói giảm chuyện Tố Minh Bảo triệu hồi gốc rễ nguyên căn của ma lực. Nàng không muốn Bảo nhi bị nhận định là gián điệp của Ma tộc, chắc chắn hắn sẽ bị tiên môn đuổi giết. Nhưng mà Tố Linh quá ngây thơ rồi, nàng có thể nói dối Phong Trạch thậm chí Âm Ti Thích nhưng Thiền Thị thì không. Ông ấy sống hàng chục vạn năm, ngoài tu vi cao thâm còn có năng lực nhìn vạn vật, hiểu rõ tâm tình nhân thế, thông thuộc biểu cảm con người. Thiền Thị vuốt chòm râu, không nhanh không chậm nói:
- Cô bé, tốt nhất là con thành thật. Che giấu là phạm tội phản bội tiên môn, ta không cho phép điều này xảy ra.
Tố Linh sửng sốt chốc lát, sau đó đỏ mặt cúi đầu
- Dạ, tiểu đồ không dám… Bảo nhi… thật ra hắn rất tốt, hắn không hề biết gì cả. Vào lúc nguy cấp, để cứu cả hai, Bảo nhi đã… đã… gọi căn mạch của Ma lực!
Một câu, cả đại điện lạnh như băng, mọi âm thanh đều ngưng bật, kể cả hơi thở. Thiền Thị tỉnh táo hơn ai hết, nhẹ nhàng xác minh
- Căn mạch ma lực?
- Dạ…
- Chúng trông thế nào?
- Hoàn toàn không có bản chất, đều do ma khí thành hình, giống như rễ cây chui ra từ đất, đậm đặc tới nổi ma tộc cũng sợ hãi.
Thiền Thi gật đầu
- Đúng rồi!
Thật ra ở đây ngoài Thiền Thị không ai biết cái gọi là “căn mạch ma lực”. Chỉ có người trãi qua thời đại loạn lạc mấy vạn năm trước mới được chứng kiến, cũng không ai biết nó mang ý nghĩa gì. Thiền Thị nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của đồ đệ và các tôn nhi, ông cân nhắc cẩn thận. Chuyện tới nước này, giấu cũng không phải thượng sách.
- Căn mạch của Ma lực thứ này có thể hiểu nôm na là ma khí được triệu hồi với tần suất cực đại nhất, từ “khí” hóa thành vật thể, nó mang sức mạnh nguyên thủy của ma đạo, không chỉ là kẻ thù của tiên môn mà ngay cả ma tộc cũng khiếp sợ. Vì lẽ đó, người có khả năng sử dụng căn mạch mới áp chế được một ma giới xáo động, khiến ma tộc sợ hãi phải phục tùng. Không sai! Trước nay duy nhất Ma Vương làm được điều này…
Khỏi cần nói cũng biết vẻ mặt kinh hoàng của những người ở đây. Còn Tố Linh? Nàng ngơ ngẩn như hồn lìa khỏi xác. Khái niệm này quá mới, quá khủng khiếp, không tiếp nhận nổi. Bảo nhi… ngươi rốt cuộc từ đâu đến, có thể đừng dọa sư phụ được không, ta chỉ cần ngươi là một đứa trẻ bình thường, không cần phải “bất thường” đến mức này…
Dường như cảm thấy nhiêu đây chưa đủ náo loạn, Thiền Thị còn thông thả bổ sung thêm
- Quên nói các con biết, Ma Vương đang bị giam cầm ở Âm Ti Cốc vốn dĩ là một bán thần. Ta sinh ra cùng thời đại Thần giới sụp đỗ, cũng không thể biết rốt cuộc hắn là hậu duệ của ai, nhưng qua nhiều lần tìm manh mối từ chỗ Thái Hành lão quân, ta có thể khắng định một nửa, Mã Sát – tên húy của Ma Vương, là đại hoàng tử của Ma Thần. Điều này giải thích vì so hắn hùng mạnh nhất trong Ma giới. Ma đạo cho Ma Thần sáng lập, cũng chỉ có dòng máu huyết thống mới khống chế được căn mạch. Cho nên… suy đến cùng thì người tên Tố Minh Bảo kia… có lẽ là một vị hoàng tử khác… chỉ có điều… Ma Thần tán hồn đã trăm vạn năm, đứa con này bây giờ mới xuất hiện, chà chà…thật ly kỳ!
Tố Linh nghệch mặt nhìn Thánh tôn. Làm ơn đi, sao biểu cảm của ngài giống y như đang lót dép ngồi tám chuyện bát quái vậy? Có cần phải hào hứng thế không?
Ây da, cái này cũng không nên trách Thiền gia gia, ai bảo ông ấy sống quá lâu, chuyện náo nhiệt sôi động từ khi giam Ma Vương thì không còn nữa, đời thật buồn chán! Khó khăn lắm mới có chút hưng phấn như vậy, không góp vui thì bỏ mất cơ hội hiếm có!
- E hèm… sư phụ à…
Hà Tỉnh Bình biết rõ tính cách của Thiền Thị, bao nhiêu năm rồi mà lão ấy cứ trẻ con như thế, thảo nào Gia Lăng bà bà khinh thường không thèm nhìn một cái, để trái tim già lâu lâu lại đập nhanh thình thịch, khổ thân xương cốt sắp bị mọt ăn mà vẫn còn ôm cửa sổ tương tư!?
Đây là vấn đề nội bộ, nói nhỏ thôi, kẻo không tiên giới đồn ầm lên, sụp đỗ hình tượng vị Thánh tôn oai nghiêm. Âm Ti Thích ngồi bên cạnh cũng có cùng tần số tư duy với sư đệ. Họ cần phải cẩn thận trông chừng sư phụ hơn, người già hay có bệnh hoài xuân!
Trong lúc suy nghĩ của ba vị ngồi trên càng lúc càng lạc đề thì ba người bên dưới tương đối trầm mặc. Phong Trạch mím môi bắt đầu trù liệu làm cách nào mới giết được một bán Thần. Chế Sâm lẩm bẩm trong miệng “Phen này chết chắc, chết thật rồi!” Ngũ Nguyệt chán ghét nhìn Tố Linh, rủa thầm một câu: “Hừ, đều do con bé này…” sau đó liếc xéo Phong Trạch “Cũng tại sư đệ mềm lòng, ngày xưa cứ thẳng tay bắt Tố Minh Bảo về, có phải tốt không? Chuyện đến nước này, đệ đi mà báo cáo với sư phụ…”
Thật ra có những sự việc nhìn vậy mà không phải vậy. Cũng có những người trông thế mà không giống thế. Ví như sáu vị trưởng lão tôn nghiêm của Hoa Đông đây, nhìn sơ sơ có vẻ rất đáng kính, rất cao thâm, không thể mạo phạm. Thực chất cũng là một phường lố nhố, hỗn độn không tưởng được.
Gia Lăng bà bà nói gì khi được hỏi về tình trạng nội bộ trong Hoa Đông? Bà ấy vẫn giống một vạn năm trước, nghiêm mặt chỉ vào Thiền Thị, nói một câu: “Thượng bất chính, hạ tất loạn!!!”
Thiền gia gia: T_T
Cánh cửa đại điện khóa chặt, không một ai có thể xen vào cục diện này. Khắp căn phòng chỉ có tiếng nói vang vọng của người truy vấn và tiếng đáp lại yếu ớt của người bị truy vấn
Hà Tỉnh Bình là người mở đầu cho cuộc hỏi cung này:
- Tố Linh, ngươi đi Hoa Sơn khi nào?
- Thưa thiên tôn, đồ nhi đến Hoa Sơn khoảng bốn tháng trước.
- Đi một mình?
- Dạ không, tiểu đồ đệ là Tố Minh Bảo song hành cùng đồ nhi
- Giờ hắn ở đây?
- Dạ… đồ nhi không biết.
Âm Ti Thích lên tiếng
- Ngươi và đồ đệ của mình có thể xông vào Hoa Sơn hay sao?
- Vâng ạ, chúng con đi đường rừng.
- Ngươi không gặp Thổ Xà à?
- Dạ có.
- Có gặp mà vẫn bình an vô sự thế này sao?
- Thổ Xà thật ra là con rắn nuôi trong nhà… à không, ý tiểu đồ là Thổ Xà rất hiền lành, nó không làm hại người vô tội!
Cả điện đột nhiên im phăng phắc. Tố Linh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn. Năm cặp mắt trông về nàng, đều nghi ngờ như nhau, dĩ nhiên là Phong Trạch đã nghe kể nên không có biểu cảm gì.
Qúa lâu không ai lên tiếng, Thiền Thị mới hỏi:
- Cô bé, có thể nói rõ hơn cuộc đụng độ với Thổ Xà không?
Tố Linh kính cẩn và tỉ mỉ mô tả, không bỏ sót chi tiết nào, đặc biệt nhấn mạnh Bảo nhi vô cùng dũng cảm, dám nhảy ra chắn cho nàng, là một người chính trực bản lĩnh. Nàng không muốn bọn họ nghi ngờ Bảo nhi, không muốn Phong Trạch truy sát Bảo nhi.
Ngũ Nguyệt vốn là hậu bối, luôn giữ im lặng nhưng khi nghe kể xong không kiềm lòng nổi mà lên tiếng:
- Láo toét! Ngươi nói Tố Minh Bảo bị Thổ Xà cắn nhưng không có chút phản ứng nào ngoài chảy máu?
Tố Linh bị nạt đến co rúm lại, thành khẩn gật đầu. Nàng nói thật mà, vô cùng trung thực mà!
Chế Sâm đặt tay lên vai Ngũ Nguyệt, nhắc nhở cô ta kiềm chế. Âm Ti Thích lên tiếng:
- Nói tiếp đi, sau đó Thổ Xà đưa hai người các ngươi đi về hang?
Tố Linh lại nuốt nước bọt kể chi tiết, nhấn mạnh về cây Ma Mộc nhưng lại cố ý nói giảm chuyện Tố Minh Bảo triệu hồi gốc rễ nguyên căn của ma lực. Nàng không muốn Bảo nhi bị nhận định là gián điệp của Ma tộc, chắc chắn hắn sẽ bị tiên môn đuổi giết. Nhưng mà Tố Linh quá ngây thơ rồi, nàng có thể nói dối Phong Trạch thậm chí Âm Ti Thích nhưng Thiền Thị thì không. Ông ấy sống hàng chục vạn năm, ngoài tu vi cao thâm còn có năng lực nhìn vạn vật, hiểu rõ tâm tình nhân thế, thông thuộc biểu cảm con người. Thiền Thị vuốt chòm râu, không nhanh không chậm nói:
- Cô bé, tốt nhất là con thành thật. Che giấu là phạm tội phản bội tiên môn, ta không cho phép điều này xảy ra.
Tố Linh sửng sốt chốc lát, sau đó đỏ mặt cúi đầu
- Dạ, tiểu đồ không dám… Bảo nhi… thật ra hắn rất tốt, hắn không hề biết gì cả. Vào lúc nguy cấp, để cứu cả hai, Bảo nhi đã… đã… gọi căn mạch của Ma lực!
Một câu, cả đại điện lạnh như băng, mọi âm thanh đều ngưng bật, kể cả hơi thở. Thiền Thị tỉnh táo hơn ai hết, nhẹ nhàng xác minh
- Căn mạch ma lực?
- Dạ…
- Chúng trông thế nào?
- Hoàn toàn không có bản chất, đều do ma khí thành hình, giống như rễ cây chui ra từ đất, đậm đặc tới nổi ma tộc cũng sợ hãi.
Thiền Thi gật đầu
- Đúng rồi!
Thật ra ở đây ngoài Thiền Thị không ai biết cái gọi là “căn mạch ma lực”. Chỉ có người trãi qua thời đại loạn lạc mấy vạn năm trước mới được chứng kiến, cũng không ai biết nó mang ý nghĩa gì. Thiền Thị nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của đồ đệ và các tôn nhi, ông cân nhắc cẩn thận. Chuyện tới nước này, giấu cũng không phải thượng sách.
- Căn mạch của Ma lực thứ này có thể hiểu nôm na là ma khí được triệu hồi với tần suất cực đại nhất, từ “khí” hóa thành vật thể, nó mang sức mạnh nguyên thủy của ma đạo, không chỉ là kẻ thù của tiên môn mà ngay cả ma tộc cũng khiếp sợ. Vì lẽ đó, người có khả năng sử dụng căn mạch mới áp chế được một ma giới xáo động, khiến ma tộc sợ hãi phải phục tùng. Không sai! Trước nay duy nhất Ma Vương làm được điều này…
Khỏi cần nói cũng biết vẻ mặt kinh hoàng của những người ở đây. Còn Tố Linh? Nàng ngơ ngẩn như hồn lìa khỏi xác. Khái niệm này quá mới, quá khủng khiếp, không tiếp nhận nổi. Bảo nhi… ngươi rốt cuộc từ đâu đến, có thể đừng dọa sư phụ được không, ta chỉ cần ngươi là một đứa trẻ bình thường, không cần phải “bất thường” đến mức này…
Dường như cảm thấy nhiêu đây chưa đủ náo loạn, Thiền Thị còn thông thả bổ sung thêm
- Quên nói các con biết, Ma Vương đang bị giam cầm ở Âm Ti Cốc vốn dĩ là một bán thần. Ta sinh ra cùng thời đại Thần giới sụp đỗ, cũng không thể biết rốt cuộc hắn là hậu duệ của ai, nhưng qua nhiều lần tìm manh mối từ chỗ Thái Hành lão quân, ta có thể khắng định một nửa, Mã Sát – tên húy của Ma Vương, là đại hoàng tử của Ma Thần. Điều này giải thích vì so hắn hùng mạnh nhất trong Ma giới. Ma đạo cho Ma Thần sáng lập, cũng chỉ có dòng máu huyết thống mới khống chế được căn mạch. Cho nên… suy đến cùng thì người tên Tố Minh Bảo kia… có lẽ là một vị hoàng tử khác… chỉ có điều… Ma Thần tán hồn đã trăm vạn năm, đứa con này bây giờ mới xuất hiện, chà chà…thật ly kỳ!
Tố Linh nghệch mặt nhìn Thánh tôn. Làm ơn đi, sao biểu cảm của ngài giống y như đang lót dép ngồi tám chuyện bát quái vậy? Có cần phải hào hứng thế không?
Ây da, cái này cũng không nên trách Thiền gia gia, ai bảo ông ấy sống quá lâu, chuyện náo nhiệt sôi động từ khi giam Ma Vương thì không còn nữa, đời thật buồn chán! Khó khăn lắm mới có chút hưng phấn như vậy, không góp vui thì bỏ mất cơ hội hiếm có!
- E hèm… sư phụ à…
Hà Tỉnh Bình biết rõ tính cách của Thiền Thị, bao nhiêu năm rồi mà lão ấy cứ trẻ con như thế, thảo nào Gia Lăng bà bà khinh thường không thèm nhìn một cái, để trái tim già lâu lâu lại đập nhanh thình thịch, khổ thân xương cốt sắp bị mọt ăn mà vẫn còn ôm cửa sổ tương tư!?
Đây là vấn đề nội bộ, nói nhỏ thôi, kẻo không tiên giới đồn ầm lên, sụp đỗ hình tượng vị Thánh tôn oai nghiêm. Âm Ti Thích ngồi bên cạnh cũng có cùng tần số tư duy với sư đệ. Họ cần phải cẩn thận trông chừng sư phụ hơn, người già hay có bệnh hoài xuân!
Trong lúc suy nghĩ của ba vị ngồi trên càng lúc càng lạc đề thì ba người bên dưới tương đối trầm mặc. Phong Trạch mím môi bắt đầu trù liệu làm cách nào mới giết được một bán Thần. Chế Sâm lẩm bẩm trong miệng “Phen này chết chắc, chết thật rồi!” Ngũ Nguyệt chán ghét nhìn Tố Linh, rủa thầm một câu: “Hừ, đều do con bé này…” sau đó liếc xéo Phong Trạch “Cũng tại sư đệ mềm lòng, ngày xưa cứ thẳng tay bắt Tố Minh Bảo về, có phải tốt không? Chuyện đến nước này, đệ đi mà báo cáo với sư phụ…”
Thật ra có những sự việc nhìn vậy mà không phải vậy. Cũng có những người trông thế mà không giống thế. Ví như sáu vị trưởng lão tôn nghiêm của Hoa Đông đây, nhìn sơ sơ có vẻ rất đáng kính, rất cao thâm, không thể mạo phạm. Thực chất cũng là một phường lố nhố, hỗn độn không tưởng được.
Gia Lăng bà bà nói gì khi được hỏi về tình trạng nội bộ trong Hoa Đông? Bà ấy vẫn giống một vạn năm trước, nghiêm mặt chỉ vào Thiền Thị, nói một câu: “Thượng bất chính, hạ tất loạn!!!”
Thiền gia gia: T_T
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook