Cuối chân trời, những tia nắng đầu tiên bắt đầu lộ diện. Đêm tối chẳng mấy chốc bị đẩy lùi nhường chỗ cho những khoảng sáng ấm áp. Khu rừng vươn mình đón ngày mới.

"Két..." cánh cửa phòng đóng chặt suốt đêm cuối cùng cũng mở. Phù thủy đi ra, vừa xoay người định đóng cửa lại thì lọt vào tầm mắt là một cục tròn tròn to to bên cạnh. Hoàng tử út ngồi ôm gối dưới sàn ngước đôi mắt "cún con đã biết lỗi" long lanh nhìn nàng. Chàng mím môi, một tay rụt rè vươn tới nắm lấy tay phù thủy. Ánh mắt muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu. Được rồi, có một chiêu mà dùng hoài. Cuối cùng phù thủy đành phải giơ tay đầu hàng. Nàng phì cười đồng thời dùng sức kéo hoàng tử út đứng dậy. Ấy vậy mà người kia tranh thủ được đà làm tới ôm nàng vào lòng

Vùi đầu vào cổ người ấy, hít hà hương thảo dược đặc trưng trên cơ thể người, cuối cùng con tim treo lơ lửng suốt đêm qua cũng có thể hạ xuống. Như một thói quen chỉ cần nhìn thấy nàng thì mọi muộn phiền trong hoàng tử út lập tức biến mất. Với chàng, nàng là bình yên.

"Xin lỗi".

Chất giọng nam tính khẽ thì thầm vào tai phù thủy. Phút chốc mặt nàng nóng bừng. Đôi tay nhỏ bé chần chờ khó xử không biết làm sao rồi cũng vòng qua vỗ về tấm lưng to lớn. Sau cùng đành phải giấu luyến tiếc mà đẩy hoàng tử ra. Nàng ngắm nhìn chàng trai trước mặt thật lâu, đôi tay không tự chủ đưa lên mặt chàng cẩn thận chạm nhẹ từng đường nét.

Thật đẹp!

Bất ngờ nàng nhón chân rướn người hôn lên trán hoàng tử út.

Được nàng hôn hoàng tử vui lắm, trái tim trong lồng ngực cứ nảy lên liên hồi, tâm tình tươi mới như nở hoa, toàn thân chỉ muốn nhũn ra. Nhưng mà, chàng cũng không ngốc đến mức không nhận ra sự khác thường của người chàng yêu. Thấy nhóc con của nàng không cười tít mắt như mọi khi, nàng cũng lờ mờ đoán được điều gì đó.


"Ăn sáng rồi chúng ta sẽ nói tiếp chuyện tối qua".

Nói xong, phù thủy kéo tay hoàng tử út đi xuống phòng bếp. Trên bàn ăn bày những món ăn đạm bạc còn nóng hổi. Nhìn qua trông rất ngon.

"Người ăn thử món này đi. Sáng nay ta mới nghĩ ra đó". Chàng gắp cho nàng một ít rau. Nhìn nàng ăn mà đôi mắt háo hức mong chờ.

"Ừm, ngon lắm, nhóc cũng ăn nhiều vào". Phù thủy gắp cho chàng thật nhiều thức ăn, trong giọng nói có chút bực tức "tối qua vẫn chưa ăn gì đúng không? Vậy mà sáng nay còn dậy sớm nấu. Nghĩ lớn rồi ta không quản được nhóc hay gì".

Bị mắng mà vẫn cười toe toét được. Thấy ghét quá!

Không khí vui vẻ của bữa sáng rồi cũng qua. Chuyện gì tới cũng tới. Sau khi rửa xong đống bát đĩa, hoàng tử quay trở lại. Lúc này phù thủy đang ngồi yên lặng trên ghế, đôi mắt nàng suy tư nhìn qua ô cửa sổ. Chàng bước tới, khụy gối ngồi xuống sàn, ngã đầu lên đùi phù thủy. Nàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của người đang gối lên đùi nàng, yên lặng chờ chàng mở lời.

Nhanh thật ! Mới đó mà đứa trẻ năm nào chỉ đứng tới hông nàng giờ đã cao lớn rồi. Ngày đó nàng đưa nhóc con về vì động lòng thương. Ban đầu chỉ nghĩ sẽ nuôi dạy đứa trẻ này thật tốt để mai này khi trở về lâu đài, hoàng tử út sẽ không bị ức hiếp nữa. Giống như khi xưa lão phù thủy cưu mang nàng, nàng muốn thử thu nhận một đứa trẻ, giúp nó thoát khỏi hai từ "đáng thương". Cũng muốn nếm xem niềm vui có người bầu bạn trong quãng đời dài đằng đẵng của nàng như thế nào. Ngày qua ngày phù thủy đốc công nuôi dạy. Cuối cùng thành công dưỡng ra một đấng anh tài kiệt xuất thập phần hoàn mỹ. Đã đến lúc phù thủy phải trả hoàng tử út về thế giới của cậu. Đời không có bữa tiệc nào không tàn, huống hồ đời người hữu hạn còn phù thủy thì bất tử. Biến hoàng tử út thành phù thủy như nàng để mãi mãi bên nhau sao? Nàng không nỡ. Cũng chẳng dám. Tự hỏi nàng lấy tư cách gì để làm điều ấy? Đến tư cách để níu chút thời gian bên cạnh người cũng không có thì nào dám mơ tưởng cao xa. Đã biết bên nhau là điều không thể sao còn miễn cưỡng. Lúc này không buông tay thì đợi đến bao giờ mới buông?

Cảm giác lành lạnh ở tay bỗng kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Nhìn xuống cổ tay, nàng sửng sốt. Đẹp quá ! Một chiếc vòng tay bằng vàng chạm trổ tinh tế họa tiết hoa hồng - loài hoa nàng yêu thích. Chiếc vòng hơn hai năm trước chàng lén đặt người làm. Cũng vì nó mà ngày hôm qua chàng trốn xuống núi để lấy, chỉ muốn nàng nhìn ra chân tình.

Hoàng tử mỉm cười hài lòng xoay xoay chiếc vòng vừa khít tay nàng. Rồi bất ngờ chàng cúi đầu hôn lên mu bàn tay - một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng sâu lắng.

"Người đi với ta được không ?" nhìn sâu vào mắt nàng, chàng hỏi "Cùng ta đánh đuổi giặc ngoại xâm, lập lại trật tự. Hòa bình trở lại, ta và người sẽ quay về đây. Đến lúc đó người dạy ta pháp thuật nhé? Ta muốn trở thành phù thủy để sống cùng người mãi mãi. Người muốn chu du thiên hạ chữa bệnh cứu người, ta cùng đi. Người chán thế gian thị phi muốn ẩn cư an nhàn qua ngày, ta cùng ở. Vì ta yêu người, chân thành yêu người".

Từng câu từng từ chàng nói đi vào tai hằn sâu trong tâm trí nàng. Tiếng yêu ấy bao ngày nàng trông ngóng nhưng không dám tin tưởng. Nay nó thành sự thật, hòa làm một với tiếng yêu trong tim nàng. Mọi cảm xúc vỡ òa, giọt nước mắt lăn khỏi khóe mi.

Thấy phù thủy khóc, hoàng tử út bàng hoàng, bối rối vươn tay lau nước mắt lăn trên má nàng. Mặt chàng trắng bệch. Lần đầu tiên trong đời, chàng thấy nàng khóc. Hoàng tử hiểu rõ dù mạnh mẽ thế nào thì nàng cũng là một cô gái, sẽ có lúc nàng yếu đuối nhưng dù có tuyệt vọng đến đâu nàng cũng sẽ cố không khóc. Vì nàng thích cười.

Khóc cũng phải sống, cười cũng phải sống. Chọn cười vẫn hơn.


"Xin người đừng khóc". Trái tim chàng thắt lại, quặng đau từng cơn giày xéo.

Nhìn hoàng tử vì nàng mà đôi mắt cương nghị thường ngày giờ long lanh nước - là thực sự đau lòng chứ không phải làm nũng, nàng hít sâu một hơi nén khóc, tươi cười vươn tay ôm hoàng tử.

Khẽ đẩy nàng ra, từng ngón tay trân trọng nâng cằm nàng, rụt rè môi chạm môi. Nụ hôn đầu đời ngây ngô nhưng chất chứa biết bao nỗi niềm ủ giấu trong tim. Tình yêu này không biết ươm mầm từ bao giờ, chỉ biết khi ngoảnh đầu nhìn lại hạt giống đã hóa cổ thụ.

Thời điểm nụ hôn kia kết thúc cũng là lúc bên tai hoàng tử út thì thầm hai tiếng "xin lỗi".

***

Nhìn chàng đau khổ rơi vào hôn mê, phù thủy cười khổ hôn lên tóc chàng.

Không phụ thiên hạ không phụ người.

Ta biết chàng làm được, cũng biết chàng đã chuẩn bị để trả giá.

Nhưng ta sẽ không để chàng phải trả giá.


Đặt hoàng tử út nằm xuống, nàng ghé vào tai chàng nói nhỏ.

Cửa lớn mở ra rồi đóng kín. Nàng ra đi, không một lần nhìn lại ngôi nhà gỗ đang khuất dần sau những hàng cây rậm rạp. Rừng thảo dược vẫn vươn lá đón nắng vàng, hóng gió mát. Nó vẫn ở đó, ngàn năm, vạn năm sau vẫn vậy chỉ khác là có lẽ chẳng ai thấy nó được nữa...












Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương