Phù Thiên Ký
-
Chương 26: Thật sự là tham tiền như mạng
Cảm khái quy cảm khái, Nguyễn Oánh vẫn phải ngoan ngoãn làm theo căn dặn của Lăng Tố đem lọ Bách Niên Linh Nhũ tới cho kẻ ngốc Vương Chi kia. Thế nhưng khi nàng còn chưa kịp tới thì một chuyện "kinh dị" đã xảy ra.
...
"Sư huynh, cảm ơn". - Vương Chi tiếp nhận bình Hồi Khí Đan do Trần Biểu đưa cho, không nói hai lời lập tức mở nắp rồi đưa lên miệng trút sạch.
"Vương sư... đệ".
Vì động tác của Vương Chi quá nhanh nên dù Trần Biểu có ý ngăn cản cũng đành lực bất tòng tâm, rốt cuộc chỉ kịp thốt ra một câu không hoàn chỉnh như vậy rồi im bặt.
Cái này... là cái gì?
Trần Biểu vô thức tự hỏi. Hắn thật chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào rung động lòng người như thế cả. Một hơi uống hết mười viên Hồi Khí Đan....
Hồi Khí Đan cũng không thể uống như nước a! Thuốc bổ uống lung tung cũng sẽ biến thành thuốc độc, đạo lý này Vương sư đệ không biết sao?
Trái với suy nghĩ của Trần Biểu, Vương Chi chẳng những biết mà còn biết rất rõ. Chuyện từng vì uống mấy ngụm linh trì mà bị đau bụng quằn quại, hắn vẫn còn nhớ như in đấy. Vậy thì tại sao bây giờ hắn lại làm ra hành động dại dột như thế một lần nữa. Là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ư? Là bị ấm đầu ư?
"Các ngươi mới ấm đầu!". - Chắc chắn Vương Chi sẽ gào lên như thế nếu nghe được những lời kia.
Vương Chi hắn rất tự tin khẳng định bản thân là hoàn toàn bình thường; nếu như có gì đó khác người thì cũng là theo hướng tích cực mà thôi. Hắn thừa biết uống nhiều Hồi Khí Đan cùng lúc nhất định sẽ dẫn đến tác dụng phụ; chưa tới mức thương tổn nghiêm trọng nhưng buồn nôn, chóng mặt, lăn qua lăn lại là khó tránh khỏi. Sở dĩ hắn vẫn quyết định uống là bởi linh lực của hắn đã cạn kiệt rồi. Mà nếu không có linh lực thì sao? Sẽ không thể tiếp tục thi đấu! Mà nếu không thi đấu thì sẽ không thể giành vị trí quán quân! Không thể giành vị trí quán quân thì không đạt được Thiên Thủy Đan và ba vạn viên hạ phẩm linh thạch!
Chóng mặt ư? Nằm vài ngày sẽ khỏi. Buồn nôn ư? Nằm vài ngày sẽ khỏi. Đau bụng ư? Quằn quại ư? Cũng không thể chết được. So với Thiên Thủy Đan và ba vạn viên hạ phẩm linh thạch thì chẳng đáng là gì cả.
Theo như tính toán của Vương Chi thì đây gọi là "thả con săn sắt, bắt con cá rô", là hy sinh vì lý tưởng. Kiếm tiền luôn là một lý tưởng vĩ đại trong lòng hắn.
Tạm gác tất cả qua một bên, Vương Chi ngồi xuống vận pháp quyết tập trung tiêu hóa dược lực. Đúng lúc này, một thân ảnh mảnh mai tiến đến trước mặt hắn. Là Nguyễn Oánh.
"Sư tỷ". - Trần Biểu hơi cúi đầu thi lễ.
Khẽ gật đầu coi như đáp lại, Nguyễn Oánh dời tầm mắt sang người Vương Chi, giơ chiếc lọ đựng Bách Niên Linh Nhũ ra, giọng không mặn không nhạt:
"Cầm lấy".
Vương Chi hé mắt nhìn lên, thần sắc mệt mỏi đầy nghi hoặc.
"Bảo ngươi cầm thì ngươi cứ cầm, nhìn trừng trừng ta làm gì?".
Nghe nàng nói vậy, Vương Chi đành đình chỉ vận hành pháp quyết, đưa tay tiếp lấy chiếc lọ, miệng lẩm bẩm:
"Con mắt ta có trừng hồi nào chứ".
Thế là ngay sau đó, thật sự đã có một đôi mắt trừng lên. Tất nhiên không phải của Vương Chi.
...
Đợi hồi lâu vẫn chẳng thấy Vương Chi nói năng gì, Nguyễn Oánh không nhịn được lên tiếng:
"Ngươi không có gì muốn nói sao?".
Vương Chi lần nữa ngẩng đầu lên, ngập ngừng hỏi lại:
"Ta... có thể nói sao?".
Nhìn bộ dáng e dè ấy của hắn, Nguyễn Oánh tự dưng bỗng thấy bực bội. Giọng nàng có phần khó chịu:
"Ta cấm ngươi nói khi nào?.
Như cảm nhận được sự "thù địch" của nàng, Vương Chi không dám nhìn thẳng, bất giác đầu lại cúi thấp xuống, ấy vậy mà miệng vẫn chẳng nhịn được hé ra:
"Rõ ràng là vừa rồi đã trừng trừng ta...".
Mặc dù tiếng của hắn so với muỗi kêu còn nhỏ hơn nhưng Nguyễn Oánh lại nghe rất rõ ràng. Nàng lập tức truy vấn:
"Ngươi mới nói gì?".
"Ta...". - Tâm tư cấp tốc xoay chuyển, Vương Chi lấp liếm: " Ta nói là... nhận được lọ của sư tỷ khiến ta rất vui mừng. Phải, là rất vui mừng".
Nguyễn Oánh nghe xong mấy lời bịa đặt của hắn liền hừ lạnh. Tuy vậy, nàng cũng không vạch trần mà chỉ hơi hậm hực:
"Cái gì mà lọ của ta. Đó là Bách Niên Linh Nhũ trưởng lão kêu ta mang tới cho ngươi dùng".
Bách Niên Linh Nhũ?
Vương Chi có phần mờ mịt:
"Sư tỷ, Bách Niên Linh Nhũ... là cái gì?".
Nguyễn Oánh thoạt nghe thì cảm thấy ngạc nhiên, nhưng sau đó nghĩ kỹ liền hiểu ra. Bách Niên Linh Nhũ vốn chẳng phải đan dược gì; nó là một loại thiên tài địa bảo được sinh ra trong tự nhiên, mấy tu sĩ cấp thấp như Vương Chi không nhận thức được cũng là hợp lẽ thường. Trước sự chờ đợi của hắn, nàng giải thích một cách ngắn gọn:
"Là một loại thuốc bổ rất tốt, chỉ cần uống một giọt thì dù linh lực của ngươi đã khô kiệt cũng sẽ lập tức được bổ đầy ngay, hơn nữa nó lại không hề có bất kỳ tác dụng phụ nào".
Cái gì?!
Chưa biết thì thôi, biết rồi Vương Chi mới thấy bị sốc. Thật sự là bị sốc.
Hắn mở to mắt nhìn chằm chằm vào chiếc lọ nhỏ đang cầm trong tay, cả buổi cũng chẳng nói được câu nào.
Bách Niên Linh Nhũ có giá trị nhiều ít thì Vương Chi không rõ, nhưng công dụng của nó đã thật thật sự làm hắn bị choáng. Chỉ cần một giọt liền có thể giúp hắn bổ sung đầy đủ linh lực, hơn nữa lại chẳng hề gây ra chút tác dụng phụ nào, đây chẳng phải là vừa hiệu quả mà lại vừa an toàn ư?
Thế nhưng mà... vừa rồi hắn đã phục dụng mười viên Hồi Khí Đan...
"Sư tỷ... Tại sao bây giờ... ngươi mới mang đến?".
Trông bộ mặt mếu máo của hắn, không hiểu sao trong lòng Nguyễn Oánh lại có chút vui sướng khi người gặp họa. Nàng đáp với giọng thản nhiên:
"Bởi vì bước chân của ta không theo kịp hành động của ngươi a. Ai biết ta còn chưa kịp tới thì ngươi đã đem bình Hồi Khí Đan kia trút hết vào miệng rồi. Ta cũng đành bất lực đứng nhìn thôi".
Ngụy biện! Đây chắc chắn là ngụy biện!
Vương Chi cảm thấy mấy lời của nàng chẳng có cái nào là đáng tin cả. Hắn dám chắc đối phương là cố tình để hắn chịu đau khổ. Trong mắt hắn, vị sư tỷ này rất hung dữ, hơn nữa còn có vẻ rất thù địch đối với mình.
Không tới kịp? Vậy thì hô lên một tiếng ngăn hắn lại không được sao.
"Hư hừ... Rõ ràng là muốn hại ta... Đúng là nữ nhân xấu mà. Ta mong ngươi cả đời bị ế, yêu người nào thì người đó gặp xúi quẩy...".
Dĩ nhiên, những lời đó Vương Chi cũng chỉ có thể giữ trong lòng. Hắn dám bảo đảm nếu để nữ nhân trước mặt nghe được thì ngày tháng sau này của hắn sẽ phủ đầy bóng tối ngay.
Hít vào một hơi cho tâm tình bình ổn lại, Vương Chi lần nữa chuyển ánh mắt lên lọ Bách Niên Linh Nhũ trong tay. Sau đó, hắn cắn răng đem nắp lọ mở ra, cho một giọt vào miệng rồi nuốt xuống trước sự ngỡ ngàng của Nguyễn Oánh cũng như Trần Biểu kế bên.
Lúc nãy hắn vừa mới phục dụng mười viên Hồi Khí Đan a! Bây giờ nếu lại thêm giọt Bách Niên Linh Nhũ này nữa thì... Dù là kẻ "thù địch" như Nguyễn Oánh cũng không đành lòng nhìn thấy hậu quả đấy.
"Nhất định là vì tốc độ bổ sung linh lực của Hồi Khí Đan không kịp cho hắn dự thi vòng thứ ba rồi. Hừ, ta dám cá đây là vì phần thưởng Thiên Thủy Đan và ba vạn viên hạ phẩm linh thạch...". - Nguyễn Oánh thật tình rất muốn thiên lôi đánh xuống đầu tên ngu ngốc trước mặt mình mấy cái. Giờ thì nàng đã hiểu được cái gì gọi là tham tiền như mạng rồi.
Càng nhìn Vương Chi, Nguyễn Oánh càng thấy gai mắt, sau cùng liền dứt khoát quay mặt bỏ đi.
"Ta mong ngươi bị linh thạch đè chết đi!". - Đấy là những lời nàng lưu lại cho kẻ nào đó.
...
"Sư huynh, cảm ơn". - Vương Chi tiếp nhận bình Hồi Khí Đan do Trần Biểu đưa cho, không nói hai lời lập tức mở nắp rồi đưa lên miệng trút sạch.
"Vương sư... đệ".
Vì động tác của Vương Chi quá nhanh nên dù Trần Biểu có ý ngăn cản cũng đành lực bất tòng tâm, rốt cuộc chỉ kịp thốt ra một câu không hoàn chỉnh như vậy rồi im bặt.
Cái này... là cái gì?
Trần Biểu vô thức tự hỏi. Hắn thật chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào rung động lòng người như thế cả. Một hơi uống hết mười viên Hồi Khí Đan....
Hồi Khí Đan cũng không thể uống như nước a! Thuốc bổ uống lung tung cũng sẽ biến thành thuốc độc, đạo lý này Vương sư đệ không biết sao?
Trái với suy nghĩ của Trần Biểu, Vương Chi chẳng những biết mà còn biết rất rõ. Chuyện từng vì uống mấy ngụm linh trì mà bị đau bụng quằn quại, hắn vẫn còn nhớ như in đấy. Vậy thì tại sao bây giờ hắn lại làm ra hành động dại dột như thế một lần nữa. Là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ư? Là bị ấm đầu ư?
"Các ngươi mới ấm đầu!". - Chắc chắn Vương Chi sẽ gào lên như thế nếu nghe được những lời kia.
Vương Chi hắn rất tự tin khẳng định bản thân là hoàn toàn bình thường; nếu như có gì đó khác người thì cũng là theo hướng tích cực mà thôi. Hắn thừa biết uống nhiều Hồi Khí Đan cùng lúc nhất định sẽ dẫn đến tác dụng phụ; chưa tới mức thương tổn nghiêm trọng nhưng buồn nôn, chóng mặt, lăn qua lăn lại là khó tránh khỏi. Sở dĩ hắn vẫn quyết định uống là bởi linh lực của hắn đã cạn kiệt rồi. Mà nếu không có linh lực thì sao? Sẽ không thể tiếp tục thi đấu! Mà nếu không thi đấu thì sẽ không thể giành vị trí quán quân! Không thể giành vị trí quán quân thì không đạt được Thiên Thủy Đan và ba vạn viên hạ phẩm linh thạch!
Chóng mặt ư? Nằm vài ngày sẽ khỏi. Buồn nôn ư? Nằm vài ngày sẽ khỏi. Đau bụng ư? Quằn quại ư? Cũng không thể chết được. So với Thiên Thủy Đan và ba vạn viên hạ phẩm linh thạch thì chẳng đáng là gì cả.
Theo như tính toán của Vương Chi thì đây gọi là "thả con săn sắt, bắt con cá rô", là hy sinh vì lý tưởng. Kiếm tiền luôn là một lý tưởng vĩ đại trong lòng hắn.
Tạm gác tất cả qua một bên, Vương Chi ngồi xuống vận pháp quyết tập trung tiêu hóa dược lực. Đúng lúc này, một thân ảnh mảnh mai tiến đến trước mặt hắn. Là Nguyễn Oánh.
"Sư tỷ". - Trần Biểu hơi cúi đầu thi lễ.
Khẽ gật đầu coi như đáp lại, Nguyễn Oánh dời tầm mắt sang người Vương Chi, giơ chiếc lọ đựng Bách Niên Linh Nhũ ra, giọng không mặn không nhạt:
"Cầm lấy".
Vương Chi hé mắt nhìn lên, thần sắc mệt mỏi đầy nghi hoặc.
"Bảo ngươi cầm thì ngươi cứ cầm, nhìn trừng trừng ta làm gì?".
Nghe nàng nói vậy, Vương Chi đành đình chỉ vận hành pháp quyết, đưa tay tiếp lấy chiếc lọ, miệng lẩm bẩm:
"Con mắt ta có trừng hồi nào chứ".
Thế là ngay sau đó, thật sự đã có một đôi mắt trừng lên. Tất nhiên không phải của Vương Chi.
...
Đợi hồi lâu vẫn chẳng thấy Vương Chi nói năng gì, Nguyễn Oánh không nhịn được lên tiếng:
"Ngươi không có gì muốn nói sao?".
Vương Chi lần nữa ngẩng đầu lên, ngập ngừng hỏi lại:
"Ta... có thể nói sao?".
Nhìn bộ dáng e dè ấy của hắn, Nguyễn Oánh tự dưng bỗng thấy bực bội. Giọng nàng có phần khó chịu:
"Ta cấm ngươi nói khi nào?.
Như cảm nhận được sự "thù địch" của nàng, Vương Chi không dám nhìn thẳng, bất giác đầu lại cúi thấp xuống, ấy vậy mà miệng vẫn chẳng nhịn được hé ra:
"Rõ ràng là vừa rồi đã trừng trừng ta...".
Mặc dù tiếng của hắn so với muỗi kêu còn nhỏ hơn nhưng Nguyễn Oánh lại nghe rất rõ ràng. Nàng lập tức truy vấn:
"Ngươi mới nói gì?".
"Ta...". - Tâm tư cấp tốc xoay chuyển, Vương Chi lấp liếm: " Ta nói là... nhận được lọ của sư tỷ khiến ta rất vui mừng. Phải, là rất vui mừng".
Nguyễn Oánh nghe xong mấy lời bịa đặt của hắn liền hừ lạnh. Tuy vậy, nàng cũng không vạch trần mà chỉ hơi hậm hực:
"Cái gì mà lọ của ta. Đó là Bách Niên Linh Nhũ trưởng lão kêu ta mang tới cho ngươi dùng".
Bách Niên Linh Nhũ?
Vương Chi có phần mờ mịt:
"Sư tỷ, Bách Niên Linh Nhũ... là cái gì?".
Nguyễn Oánh thoạt nghe thì cảm thấy ngạc nhiên, nhưng sau đó nghĩ kỹ liền hiểu ra. Bách Niên Linh Nhũ vốn chẳng phải đan dược gì; nó là một loại thiên tài địa bảo được sinh ra trong tự nhiên, mấy tu sĩ cấp thấp như Vương Chi không nhận thức được cũng là hợp lẽ thường. Trước sự chờ đợi của hắn, nàng giải thích một cách ngắn gọn:
"Là một loại thuốc bổ rất tốt, chỉ cần uống một giọt thì dù linh lực của ngươi đã khô kiệt cũng sẽ lập tức được bổ đầy ngay, hơn nữa nó lại không hề có bất kỳ tác dụng phụ nào".
Cái gì?!
Chưa biết thì thôi, biết rồi Vương Chi mới thấy bị sốc. Thật sự là bị sốc.
Hắn mở to mắt nhìn chằm chằm vào chiếc lọ nhỏ đang cầm trong tay, cả buổi cũng chẳng nói được câu nào.
Bách Niên Linh Nhũ có giá trị nhiều ít thì Vương Chi không rõ, nhưng công dụng của nó đã thật thật sự làm hắn bị choáng. Chỉ cần một giọt liền có thể giúp hắn bổ sung đầy đủ linh lực, hơn nữa lại chẳng hề gây ra chút tác dụng phụ nào, đây chẳng phải là vừa hiệu quả mà lại vừa an toàn ư?
Thế nhưng mà... vừa rồi hắn đã phục dụng mười viên Hồi Khí Đan...
"Sư tỷ... Tại sao bây giờ... ngươi mới mang đến?".
Trông bộ mặt mếu máo của hắn, không hiểu sao trong lòng Nguyễn Oánh lại có chút vui sướng khi người gặp họa. Nàng đáp với giọng thản nhiên:
"Bởi vì bước chân của ta không theo kịp hành động của ngươi a. Ai biết ta còn chưa kịp tới thì ngươi đã đem bình Hồi Khí Đan kia trút hết vào miệng rồi. Ta cũng đành bất lực đứng nhìn thôi".
Ngụy biện! Đây chắc chắn là ngụy biện!
Vương Chi cảm thấy mấy lời của nàng chẳng có cái nào là đáng tin cả. Hắn dám chắc đối phương là cố tình để hắn chịu đau khổ. Trong mắt hắn, vị sư tỷ này rất hung dữ, hơn nữa còn có vẻ rất thù địch đối với mình.
Không tới kịp? Vậy thì hô lên một tiếng ngăn hắn lại không được sao.
"Hư hừ... Rõ ràng là muốn hại ta... Đúng là nữ nhân xấu mà. Ta mong ngươi cả đời bị ế, yêu người nào thì người đó gặp xúi quẩy...".
Dĩ nhiên, những lời đó Vương Chi cũng chỉ có thể giữ trong lòng. Hắn dám bảo đảm nếu để nữ nhân trước mặt nghe được thì ngày tháng sau này của hắn sẽ phủ đầy bóng tối ngay.
Hít vào một hơi cho tâm tình bình ổn lại, Vương Chi lần nữa chuyển ánh mắt lên lọ Bách Niên Linh Nhũ trong tay. Sau đó, hắn cắn răng đem nắp lọ mở ra, cho một giọt vào miệng rồi nuốt xuống trước sự ngỡ ngàng của Nguyễn Oánh cũng như Trần Biểu kế bên.
Lúc nãy hắn vừa mới phục dụng mười viên Hồi Khí Đan a! Bây giờ nếu lại thêm giọt Bách Niên Linh Nhũ này nữa thì... Dù là kẻ "thù địch" như Nguyễn Oánh cũng không đành lòng nhìn thấy hậu quả đấy.
"Nhất định là vì tốc độ bổ sung linh lực của Hồi Khí Đan không kịp cho hắn dự thi vòng thứ ba rồi. Hừ, ta dám cá đây là vì phần thưởng Thiên Thủy Đan và ba vạn viên hạ phẩm linh thạch...". - Nguyễn Oánh thật tình rất muốn thiên lôi đánh xuống đầu tên ngu ngốc trước mặt mình mấy cái. Giờ thì nàng đã hiểu được cái gì gọi là tham tiền như mạng rồi.
Càng nhìn Vương Chi, Nguyễn Oánh càng thấy gai mắt, sau cùng liền dứt khoát quay mặt bỏ đi.
"Ta mong ngươi bị linh thạch đè chết đi!". - Đấy là những lời nàng lưu lại cho kẻ nào đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook