Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại
-
107: Hoàn Chính Văn
Sau tiết nguyên tiêu, học sinh bắt đầu trở lại trường.
Diệu Diệu chơi vui đùa hết cả tết, lúc trở về còn có chút lưu luyến, cái đầu nhỏ chỉ toàn thái tử ca ca trong cung.
Nhưng cô vừa gặp lại bạn bè là quên luôn thái tử ca ca sang một bên.
Một thời gian không gặp, Lục Việt và Đường Nguyệt Xu không có nhiều thay đổi, Nguyễn Vân Hoành so với lúc trước béo lên không ít, áo bông bây giờ đã mặc rất vừa người, hơn nữa còn là bộ đồ mới tinh.
Nguyễn Vân Hoành mọi khi đều mặc lại y phục cũ, bỗng nhiên ăn mặc như vậy không khỏi khiến mọi người quay lại nhìn.
Diệu Diệu không biết cái này nhưng những người khác lại rất rõ ràng, Lục Việt lập tức nói: "Là Chúc tỷ tỷ đưa!"
Nguyễn Vân Hoành ngại ngùng nói: "Chúc tỷ tỷ tặng cho ta rất nhiều đồ."
Diệu Diệu đi ra ngoài chơi nên không có người đưa đồ cho nữa, Chúc cô nương thật sự không chờ được nên đã cho người tới Nguyễn gia tặng đồ.
Nàng và Nguyễn công tử vẫn không chịu gặp mặt, có thứ gì tốt đều mang đến cho Nguyễn công tử.
Diệu Diệu bèn hỏi: "Nguyễn đại ca học như thế nào rồi?"
Nguyễn Vân Hoành nói: "Ca ca ta mấy ngày nay không lúc nào dám lười biếng, cho dù là tết đến cũng không đặt quyển sách xuống, tuy rằng không biết có đỗ được hay không —— phi phi phi! Khẳng định là đỗ!"
Diệu Diệu cũng nghiêm túc phụ họa theo.
Mùng chín tháng hai.
Vào ngày thi hội, tất cả các thí sinh tiến vào trường thi, Diệu Diệu còn nhờ xa phu trong nhà đón cả nhà Nguyễn gia để họ đưa Nguyễn công tử đến tận cửa địa điểm thi, cô còn chuẩn bị một gói đồ cho Nguyễn công tử, bên trong là lương khô và một vài nhu yếu phẩm, Diệu Diệu lo lắng dặn dò: "Nguyễn đại ca, huynh không cần khẩn trương, tâm lý phải thật thoải mái, cứ làm bài bình tĩnh, tự tin.
Nếu thi không tốt cũng không sao, ba năm sau chúng ta lại...!Ô ô ô!"
Nguyễn Vân Hoành sốt ruột bịt kín miệng cô lại: "Nguyên Diệu Quỳnh, ca ca ta chắc chắn sẽ đỗ!"
Diệu Diệu dùng sức gật đầu thật mạnh.
Thấy không còn sớm, Nguyễn công tử nhận lấy gói đồ, chào tạm biệt mọi người rồi quay đầu bước vào phòng thi.
Diệu Diệu ngó ra ngoài thử thăm dò, Nguyễn mẫu thấy nguy hiểm bèn ôm lấy.
Cô hướng về phía Nguyễn công tử, hô to: "Nguyễn đại ca, chín ngày sau muội sẽ tới đón huynh! Sau đó sẽ mời huynh đi ăn!"
Nguyễn công tử bước chân dừng lại nhưng không quay đầu, chỉ đưa lưng về phía bọn họ phất phất tay, đó là ý đã nghe được.
Chín ngày sau, Diệu Diệu quả thực đúng giờ đến đây.
Nguyễn công tử nhìn rất mỏi mệt, hầu hết các thí sinh khác đều vậy, Diệu Diệu bảo hắn nhanh về Nguyễn gia mà nghỉ ngơi cho thật tốt, sau đó mời tới nhà mình dùng bữa, dặn dò đầu bếp phải nấu những món ăn ngon nhất ra —— Diệu Diệu vẫn là kẻ nghèo còn mang nợ phụ thân nên không thể chi tiền đi ra ngoài tửu lâu được.
Nguyễn gia cũng rất ngại ngùng, còn giết một con gà mời cô tới ăn.
Sau thi hội chính là chờ yết bảng.
Tất cả các thí sinh đều ở lại kinh thành mỏi mắt trông chờ, dân chúng nhóm cũng tò mò không kém, Diệu Diệu thì lo lắng ngày đêm dù Nguyễn Vân Hoành đã nhiều lần an ủi.
Ngày yết bảng lại đúng hôm học viện được nghỉ, từ hôm trước đã nói chuyện rất nhiều với Tuyên Trác trong mộng, hôm sau khi trời còn chưa sáng đã tỉnh dậy, vội vã đi tập thể dục rồi lại nhanh chóng dắt hai con chó chạy ra ngoài.
Cô tới quá sớm nên chưa có ai đến dán bố cáo.
Người gấp gáp không chỉ có một mình cô, Diệu Diệu bị ép chặt vào giữa đám người, hai chú chó uy mãnh kề bên cạnh giúp cô thoát khỏi đám đông chật chội.
Rất nhanh, khi mọi người đang chờ đợi, bố cáo đã được dán lên.
Diệu Diệu thậm chí còn không dám nhìn, lấy tay che hai mắt, ngón tay mở ra một kẽ hở nhỏ, nhìn tới nhìn lui không thấy tên Nguyễn công tử đâu, toàn thân như bị sét đánh trúng mà suýt ngã xuống sau đó lại lập tức lấy lại hy vọng.
Bên cạnh có người hưng phấn hô to cũng có người tịch mịch thở dài, Diệu Diệu ngừng thở, che ánh mắt, lại bịt lỗ tai, cuối cùng cũng nhìn thấy tên Nguyễn công tử ở giữa bảng.
Diệu Diệu mắt sáng ngời, tiện đà nhảy lên: "Đỗ rồi! Nguyễn đại ca đỗ rồi!"
Diệu Diệu lập tức dắt hai con chó chạy khỏi đám đông, vui sướng đi tìm Chúc cô nương.
Chúc cô nương cũng đã nhờ nha hoàn đi xem kết quả, nhưng Diệu Diệu đến sớm hơn một chút, tiểu cô nương giống như một trận cơn gió nhỏ bay vút vào khuê phòng của nàng.
"Chúc tỷ tỷ! Nguyễn đại ca đỗ rồi!"
Chúc cô nương đột nhiên đứng lên, trên mặt không giấu nổi ý cười.
Nhưng rất nhanh, nàng ho nhẹ một tiếng, trấn định ngồi xuống, ôn nhu nói với Diệu Diệu: "Sau đó còn có thi đình, vẫn cần phải cố gắng rất nhiều."
"Nguyễn đại ca nhất định sẽ đỗ trạng nguyên!"
Chúc cô nương đỏ mặt, như nói thầm: "Cho dù không đỗ trạng nguyên cũng không sao..."
Thiên hạ này nhiều người tài giỏi như vậy, có thể thi đỗ bảng vàng đã là chuyện không dễ dàng rồi, trạng nguyên lại cả vạn dặm mới tìm được một.
Từ khi hai người bày tỏ tâm ý lại với nhau, trưởng bối hai nhà cũng đã gặp mặt.
Chỉ cần thi đỗ vào bảng vàng thì hôn sự hai người sẽ định ra.
Nhưng Diệu Diệu là tiểu cô nương nghiêm túc, không dễ dàng từ bỏ như vậy, sau đó vẫn đi theo sát sao Nguyễn công tử.
Nguyễn công tử cũng không hề lơi lỏng, cuối cùng cũng đến ngày thi đình.
Diệu Diệu từ sáng sớm đã bảo quản gia bá bá tìm giúp mình một chỗ có tầm nhìn đẹp nhất, là một nhã gian của trà lâu nằm trên trục đường chính của kinh thành, sau khi có kết quả thi đình thì nhóm trạng nguyên lang sẽ cưỡi đại mã đi ra.
Cô dẫn theo cả bạn bè của mình tới, tất cả đều dựa vào sát bên cửa sổ, ngó cái đầu nhỏ ra, cố gắng quan sát phía cửa cung.
Đương nhiên, chỗ ngồi quan sát tốt nhất phải để cho Chúc cô nương.
"Nguyễn Vân Hoành, ca ca ngươi khi nào mới ra vậy?" Lục Việt ngồi lại chỗ đầu: "Ta chờ đến mỏi cả cổ rồi!"
Nguyễn Vân Hoành: "Ta cũng không..."
"Đến rồi đến rồi!" Diệu Diệu kinh hỉ nói: "Nguyễn đại ca đến rồi!"
Tầm mắt Chúc cô nương lập tức hướng ra phía xa.
Cửa cung mở rộng, từ rất xa, lấy trạng nguyên lang dẫn đầu, các thí sinh bước ra khỏi cung.
Quan binh đứng hai bên đường quản lý trật tự, dân chúng xung quanh tò mò nhìn xem.
(*) Thứ tự từ trên xuống: trạng nguyên - bảng nhãn - thám hoa.
Mấy đứa nhỏ cũng cố ngóc đầu lên quan sát, trạng nguyên dẫn đầu cưỡi con ngựa to lớn là một nam nhân khá lớn tuổi.
Diệu Diệu thất vọng nói: "Sao lại không đỗ chứ..."
Nguyễn Vân Hoành kinh hỉ nói: "Nguyên Diệu Quỳnh, ngươi mau nhìn đi! Ca ca ta đỗ thám hoa!"
Diệu Diệu lập tức ngóc đầu dậy.
Người cưỡi đại mã đi sau chính là Nguyễn công tử, hắn cũng chú ý tới mọi người trên lầu, kéo chặt dây cương dừng lại, hướng về phía bọn họ chào một tiếng.
Sau đó nhìn về phía Chúc cô nương, hai người cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đỏ mặt, thâm hoa lang tuổi trẻ tuấn tú bên tai đỏ bừng, ngượng ngùng cưỡi ngựa rời đi.
Bài làm của hắn không phải xuất sắc nhất nhưng cách hành văn có góc nhìn mới mẻ, hoàng đế khi chấm bài còn khá bất ngờ.
Thấy hắn khuôn mặt tuấn tú, lại là con của Tín Dương hầu, hoàng đế tuyệt bút vung lên, khâm điểm hắn làm thám hoa.
Trạng nguyên là một ông lão đã cao tuổi, còn bảng nhãn thì lại là người có tướng mạo tầm thường nên thám hoa Nguyễn công tử này được nhiều chú ý nhất.
Nhưng mọi người còm chưa kịp làm gì thì thì hắn rất nhanh đã đính hôn với Chúc cô nương.
Nguyễn công tử nhập chức hàn lâm, mang người nhà chuyển về phủ Tín Dương hầu dọn đồ, sau đó mua thêm một căn nhà nữa, nghe nói người của phủ Tín Dương hầu muốn cầu hòa nhưng lại bị hắn cho người đuổi đi.
Nhưng mấy cái về sau Diệu Diệu đều không quan tâm.
Nguyễn công tử làm quan, có bổng lộc, tiểu chủ nợ cuối cùng cũng có thể thu nợ rồi!
Nguyễn công tử bổng lộc không cao, bây giờ còn nhiều cái phải lo liệu nên khi trả tiền vẫn còn thiếu một chút, hắn hơi có chút ngại ngùng.
Diệu Diệu vẫy tay nhỏ, không hề để ý nói: "Tháng sau huynh trả cũng được!"
Nguyễn công tử mỉm cười, nói: "Đương nhiên rồi."
Diệu Diệu bắt đầu thu nợ, túi tiền dần trở lại đầy ắp, cuối cùng cũng đã có thể đi mua đồ rồi.
Hà bao cá vàng lại trở nên căng phồng, Diệu Diệu đầu tiên đi mua mấy món đồ chơi đang thịnh hành nhất ở kinh thành để gửi vào cung một ít rồi sau đó đi mua quà để chuẩn bị đi tặng Chúc tỷ tỷ.
Vì Chúc cô nương sắp thành hôn với Nguyễn công tử.
Diệu Diệu giúp hai người trao đổi thư tín nên đương nhiên bây giờ rất vui rồi.
Thiệp mời hai người đại hôn đưa đến phủ tướng quân, Diệu Diệu nhận được một tấm, là Chúc cô nương và Nguyễn công tử cùng viết cho cô.
Diệu Diệu nhận ra chữ hai người, vui vẻ cất thiệp mời vào cái hòm nhỏ.
Đại hôn được định vào mùa thu, qua hơn nửa năm, Nguyễn công tử đã có thể đứng vững được trong triều, thậm chí rất nhanh nắm bắt lấy các cơ hội tiến lên phía trước, ở trong triều rất được trọng dụng.
Nghe nói phủ Tín Dương hầu gần đây không được dễ chịu lắm, mấy lần đến cửa đều bị đuổi về.
Đảo mắt cái đã đến ngày đại hôn của Chúc cô nương, Diệu Diệu mặc bộ quần áo làm riêng mới nhất, mang theo quà mà mình mua đến Chúc phủ.
"Chúc tỷ tỷ!"
Chúc cô nương dậy từ sáng sớm, lúc Diệu Diệu đến, nàng đã mặc xong giá y màu đỏ, đang trang điểm trước gương đồng.
Tóc đen búi cao, trên môi đỏ thắm, Chúc cô nương cúi đầu, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, để nha hoàn giúp mình đội mũ.
Nàng sinh ra vốn đã xinh đẹp nay lại càng tuyệt sắc hơn, Diệu Diệu ngắm nhìn đến ngây người.
Chúc cô nương vừa ngẩng đầu liền thấy tiểu cô nương đứng ngây ngốc ngoài cửa.
Nàng mỉm cười, khuôn mặt vốn đã đẹp nay lại càng tươi tắn, Diệu Diệu nhìn đến hai mắt sáng lấp lánh, nàng vẫy tay, Diệu Diệu bèn vội vàng chạy vào.
Chúc cô nương mặc giá y như khác hẳn bình thường, Diệu Diệu cũng không dám chạy lại thân cận như mọi khi, cô đứng trước mặt Chúc cô nương, đặt quà của mình lên trên bàn, rồi sau đó lùi lại một bước, dè dặt cẩn trọng mà quan sát nàng.
Chúc cô nương có vài phần ngượng ngùng, vội vàng cầm lấy miếng bánh điểm tâm nhét vào tay Diệu Diệu.
Diệu Diệu vui vẻ nói: "Chúc tỷ tỷ, hôm nay tỷ thật là đẹp!"
Chúc cô nương được cô khen, nhất thời trên mặt hơi xấu hổ.
Đại hôn đương nhiên là có rất nhiều việc, mọi người trong phòng đều chạy đi chạy lại, Diệu Diệu sợ làm vướng chân bọn họ nên ngoan ngoãn ngồi một bên, tay vẫn cầm lấy miếng bánh nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằn Chúc cô nương, hai người trò chuyện nói nói cười cười.
Chờ Chúc cô nương trang điểm xong thì Chúc phu nhân tới, bà nói với nữ nhi mấy câu, hôm nay là ngày vui của nữ nhi, trong lòng Chúc phu nhân đương nhiên là hạnh phúc, vừa nghĩ hết hôm nay nữ nhi sẽ gả vào nhà người khác không khỏi cảm thất đau buồn.
Bà nhất thời rơi lệ, Chúc cô nương cũng xúc động, hai mẫu nữ nhẹ nhàng ôm nhau tâm sự.
Chỉ có Diệu Diệu hoảng hốt nhìn hai người: "Chúc tỷ tỷ gả cho Nguyễn đại ca, không phải là tỷ ấy cam tâm tình nguyện ạ? Vì sao hai người lại khóc? Nguyễn đại ca là người tốt mà!"
Chúc phu nhân sửng sốt, tiện tay lau đi nước mắt, cười đồng ý nói: "Phải, là mẫu thân sai rồi, hôm nay là ngày đại mừng, đáng lẽ nên vui cho con mới phải."
Diệu Diệu nhìn trái rồi nhìn phải, lo lắng hỏi: "Sau khi Chúc tỷ tỷ gả cho Nguyễn đại ca thì sẽ không được về nhà nữa ạ?"
"Đương nhiên là được rồi." Chúc cô nương dùng sức nắm chặt tay giữ mẫu thân: "Mẫu thân, con mỗi ngày đều sẽ trở về thăm người."
Chúc phu nhân bật cười: "Ngày sau thành hôn rồi mà còn thích chạy về nhà vậy sao."
Diệu Diệu không nhịn được nghiêm túc nói: "Chúc tỷ tỷ và Nguyễn đại ca thành hôn, mọi người từ giờ chính là người một nhà, hai bên đều là nhà của Chúc tỷ tỷ, người một nhà thì không cần khách khí a."
"Phải, cháu nói không sai." Chúc phu nhân cười sờ sờ cái đầu nhỏ của cô.
Có tiểu cô nương bên cạnh nói mấy câu, không khí bi thương cũng bỗng chốc tan biến.
Người bên ngoài đi vào thúc giục, thì ra là Nguyễn công tử tới, giờ lành đã đến, Chúc cô nương vội vã trùm khăn voan lên, Diệu Diệu cũng nhanh chóng đi theo sau.
Cô nhìn Chúc tỷ tỷ lên kiệu hoa, một đường đi thẳng đến Nguyễn gia.
Nhà mới của Nguyễn gia không rộng bằng Chúc phủ nhưng lại rất mới, chính là căn nhà mới mua trước đó không lâu.
Sau khi nghe mọi người chúc phúc, hai người cùng cần lấy lụa đỏ, bái thiên địa.
"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Phu thê giao bái!"
"Kết thúc buổi lễ!"
Diệu Diệu kích động đến đôi má hồng hồng, tay nhỏ vỗ vỗ liên tục, vui đến nỗi cả người như được bay lên không trung.
Cô không hề thấy sợ chỗ đông người này, vừa ngẩng đầu quả nhiên nhìn thấy Nguyên Định Dã.
"Phụ thân!" Diệu Diệu vươn tay ra.
"Con sáng sớm chạy đi đâu hả?" Nguyên Định Dã ôm cô vào trong ngực, đi ra khỏi đám đông: "Ngay cả Đại Hoàng và Đại Mực còn chưa đi."
"Con có nói với quản gia bá bá rồi mà!" Diệu Diệu vui vẻ nói: "Con đến xem Chúc tỷ tỷ xuất giá!"
"Không phải con đã nói, Chúc phủ cũng phái người tới sao, nãi nãi còn đang đi tìm con đấy." Hôm nay là ngày vui của người khác nên Nguyên Định Dã không tức giận mà ôn hòa nói: "Lần tới ra ngoài nhớ phải nói với phụ thân một tiếng."
Diệu Diệu yêu thương ôm chặt lấy phụ thân, cái đầu nhỏ thân thiết mà cọ cọ vào sau gáy hắn, giọng nói ngọt ngào thì thầm bên tai, Nguyên Định Dã đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ.
Hắn nhớ lúc đầu vốn cho Diệu Diệu tiếp xúc với cô nương Chúc gia là để Diệu Diệu học ở người ta ôn thục tri lễ, nào ngờ một chút cũng không học được mà càng ngày càng nghịch ngợm.
Nhưng đang ở nhà cô nương xuất giá, trong lòng hắn ôm tiểu nữ nhi đáng yêu, nhất thời cũng không giận nổi.
Nguyên Định Dã ôm người về chỗ lão phu nhân.
Ngồi bên cạnh nãi nãi, không nhìn thấy Chúc cô nương nữa, Diệu Diệu cuối cùng cũng an phận hơn.
Người ngồi cạnh lão phu nhân trong tiệc mừng đều là các trưởng bối nên ở trước mặt người lớn, cô vẫn rất nhu thuận ngoan ngoãn, bạn học ngồi gần đó thấy vậy bèn nháy nháy mắt, Diệu Diệu cũng mím môi nhìn sang cười cười.
Lão phu nhân gắp một miếng thịt gà vào bát cô, cười nói: "Nếm thử đi, đây chính là gà mà đệ tử cháu nuôi đấy."
Cho dù bây giờ cuộc sống Nguyễn gia đã khá giả hơn nhưng trong nhà vẫn còn nuôi gà, hôm nay Nguyễn công tử đại hôn, tất cả gà đều mang ra đãi khách.
Lúc Diệu Diệu vừa vào cửa, Nguyễn Vân Hoành đã lén kéo cô sang một bên nói nhất định phải ăn nhiều một chút.
Diệu Diệu nghiêm túc nếm thử, sau đó vui vẻ nói: "Quả nhiên ngon như gà cháu nuôi!"
Kết thúc hôn lễ, sắc trời cũng đã dần tối.
Diệu Diệu tìm được phụ thân trong đám đông, thấy Nguyên Định Dã cưỡi ngựa lớn đến, hai mắt bèn sáng lên, vội vàng vẫy tay tạm biệt nãi nãi rồi chạy nhanh lại chỗ phụ thân.
Diệu Diệu ngồi ở phía trước, Nguyên Định Dã ôm cô trong lòng, vó ngựa chậm rãi đi về nhà, Diệu Diệu vui vẻ nhẹ nhàng ngâm nga mấy câu hát.
Diệu Diệu nắm lấy bàn tay to của phụ thân, tay nhỏ đan lấy ngón tay lớn.
Cô thử ngẩng cao đầu nhìn lên, ngựa còn chưa đi xa, có thể nhìn thấy Nguyễn gia vẫn rất náo nhiệt.
Tầm mắt hạ xuống, bóng hai người phản chiếu xuống đá lát hai bên đường.
Diệu Diệu ngả người ra sau để bóng của mình hoà vào bóng của phụ thân.
Diệu Diệu bỗng chốc nhớ tới buổi chiều khi mình rời khỏi thôn Tiểu Khê, cô cũng ngồi trong lòng phụ thân như thế này, đúng lúc hoàng hôn ngả nắng phản chiếu cái bóng dài của họ.
Lúc ấy Diệu Diệu tràn đầy hình ảnh về tương lai, nghĩ mỗi ngày đều được nhìn thấy phụ thân, có lẽ mỗi ngày đều có thể ăn trứng gà thơm ngon.
Mà bây giờ bản thân đã là tiểu cô nương được mọi người sủng ái nâng niu trong lòng bàn tay, mỗi ngày đều sống vui vẻ như thần tiên.
Bên tai là tiếng tim đập thình thịch của phụ thân, Diệu Diệu dựa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào lòng phụ thân.
Nguyên Định Dã bèn ôm chặt lấy tiểu nữ nhi không an phận.
"Phụ thân, Diệu Diệu thấy rất vui.." Tiểu cô nương vui cười nói: "Chúc tỷ tỷ và Nguyễn đại ca thành thân, bọn họ nhất định sẽ rất hạnh phúc."
"Ừm."
"Nhất định mỗi ngày sẽ đều vui vẻ như Diệu Diệu bây giờ."
"Ừm."
"Sẽ luôn luôn tốt đẹp!"
"Ừm."
Diệu Diệu nắm lấy bàn tay to của phụ thân, nhìn về phía ánh chiều tà phía phương xa, mặt trời tròn tròn to to giống như quả trứng gà đang dần lặn xuống, hai mắt cô sáng lấp lánh, ngẩng đầu lên, phấn khích nói: "Diệu Diệu và phụ thân, còn có mẫu thân, có Đại Hoàng và Đại Mực, gia gia và nãi nãi, quản gia bá bá, Hạ Xuân tỷ tỷ...!Về sau đều sẽ luôn luôn vui vẻ."
Nguyên Định Dã sờ sờ đầu cô.
Hắn cúi đầu đáp lại: "Sẽ luôn luôn vui vẻ."
— chính văn kết thúc —.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook