Con trai cả tự tử, con trai và con gái út phản bội.

Tôi c.h.ế.t trong viện dưỡng lão, chồng cũ là người dọn xác tôi, được người đời ca ngợi là rộng lượng.

Người làm dang dở cả cuộc đời tôi lại có được tiếng thơm hiền lành.

Thật mỉa mai.
Trùng sinh một kiếp,
Tôi chủ động đề nghị ly hôn.
Anh ta kinh ngạc: "Sao lại đến mức này? Con trai chúng ta đã tám tuổi rồi."
Anh ta có lẽ không biết, chính vì con trai mà tôi mới quyết định ly hôn.

Bởi vì con trai của chúng ta sẽ tự tử vào năm mười lăm tuổi.

Và anh ta lại nói đó là số mệnh.

Hắn không xứng đáng làm cha.
01.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, tôi mới nhận ra dường như mình đã quay lại năm mươi năm trước.

Lục Phục đang ngồi cúi đầu viết tiểu thuyết, vừa viết vừa dặn dò tôi:

"Tòa soạn báo không còn tiền để hoạt động, có lẽ lại phải đem một số thứ đi cầm cố.

Anh đã hẹn gặp Giám đốc Kim, em đem đồ đi cầm, đúng lúc có tiền mời ông ấy ăn cơm, nhờ ông ấy nới lỏng một chút, cho vay ít tiền.

Nếu thật sự không được, anh chỉ còn cách đăng thêm một số tin đồn về các minh tinh để thu hút thị trường.

Haiz, chỉ là cuối cùng suy giảm nhân cách, suy đồi đạo đức, thẩm mỹ đi lùi, chỉ đành làm việc bất đắc dĩ này.

Ấu Hiền, anh định đăng tiểu thuyết của mình dưới dạng truyện dài kỳ trên báo, em thấy thế nào?"
Cuối cùng, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi ý kiến tôi.

Tất nhiên là được.

Kiếp trước, anh ta dựa vào việc đăng tiểu thuyết dài kỳ trên báo để dần dần tích lũy danh tiếng.

Còn tôi thì chạy đôn chạy đáo, tìm kiếm đầu tư, giúp tờ báo sống sót qua cơn khốn khó.

Sau này, anh ta trở thành nhà văn nổi tiếng, tôi lùi về phía sau, sinh cho anh ta hai đứa con.

Đến khi không còn lo cơm áo gạo tiền, cuộc sống của chúng tôi cũng trở thành câu chuyện trong sách.

Tôi trở thành thứ vô vị, anh ta lại tìm thấy điều mới mẻ.

Tiếc rằng, người đầu tiên phát hiện ra chuyện ngoại tình của anh ta không phải là tôi, mà là con trai cả của chúng tôi.

Thằng bé vừa khuyên cha quay về gia đình, vừa cẩn thận che giấu không cho tôi biết.

Nhưng thằng bé còn nhỏ, làm sao mà gánh được gánh nặng này.

Vào ngày Lục Phục chính thức đề nghị ly hôn với tôi, thằng bé đã nhảy lầu tự tử, c.h.ế.t ngay trước mặt tôi và anh ta.
Từ đó, tôi hoàn toàn sụp đổ…
Lục Phục cũng bình tĩnh lại một thời gian.

Nhưng những gì phải đến vẫn sẽ đến.

Lục Phục mang cô Trâu đến trước mặt tôi, nói rằng anh ta đã quyết tâm cắt đứt quan hệ với tôi, tiền có thể bù đắp một phần, nhưng "Ninh Báo" là tâm huyết của anh ta, không thể giao cho tôi.

Anh ta có lẽ quên mất rằng, "Ninh Báo" là do tôi lấy hết của hồi môn ra, chạy đôn chạy đáo, nói hết lời mới sống sót được đến ngày hôm nay.

Bây giờ, anh ta đã thành công, quên mất những ngày lạy lục cầu xin.

Tôi hỏi anh ta, con trai c.h.ế.t ngay trước mặt, chẳng lẽ cũng không thể làm anh ta tỉnh ngộ?
Anh ta thở dài một cách trầm lặng: "Đó là số mệnh, không thể cưỡng cầu."
Con trai chúng tôi đã chết.

Anh ta nói đó là số mệnh của con.

Lúc đó, tôi tự tôn cao ngạo, không muốn cùng anh ta dằn co, mất hết thể diện.

Tôi nhận lấy tiền anh ta đưa, mang theo hai đứa con rời đi.

Sau này, tôi mới biết, lúc đó anh ta đã thoả thuận với người khác để đổi quyền điều hành "Ninh Báo" lấy cơ hội đầu tư tiểu thuyết, mang lại lợi nhuận khổng lồ.

Nếu ly hôn muộn hơn, anh ta sẽ phải chia sẻ tài sản với tôi.

Điều tốt đẹp như vậy, anh ta đương nhiên không muốn để tôi dính vào, nên bất chấp con trai chưa qua trăm ngày, đã vội vàng ly hôn với tôi.

Sau khi ly hôn, anh ta rầm rộ xuất bản tiểu thuyết, tìm kiếm phim ảnh, một thời gian nổi tiếng vô cùng.

Còn đám cưới xa hoa của anh ta và cô Trâu càng làm chấn động cả thành phố H.

Từ đó, thành phố H xuất hiện một gia đình danh giá về văn chương.

Còn tôi thì mang theo hai đứa con vật lộn để sinh tồn, vừa làm việc vừa lo cho gia đình, kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể chất, khó khăn lắm mới nuôi dạy con cái khôn lớn thành người, tôi đổ bệnh nặng, phải nhập viện điều trị.
Anh ta đến thăm tôi.


Bận đồ vest, kính gọng vàng, một vẻ ngoài văn minh.

Nhưng đáng tiếc, trong mắt tôi, anh ta chỉ là một kẻ tiểu nhân văn vẻ.

Vỏ ngoài đẹp đẽ nhưng bên trong trống rỗng.

Dưới ngòi bút viết đầy những đại nghĩa quốc gia, nhưng thực chất lại là kẻ ghen ghét tài năng, háo sắc phụ nghĩa.
Anh ta nói với giọng thương xót rằng tôi đã vất vả cả đời, muốn đảm nhận trách nhiệm lo liệu cuộc sống cho hai đứa con.

Đó là muốn không phải bỏ công sức mà chiếm đoạt thành quả nuôi dạy con của tôi.

Trước kia "Ninh Báo" cũng như vậy, bây giờ anh ta lại muốn dùng lại chiêu cũ.

Tôi lập tức từ chối, nói rằng trước kia anh ta không làm tròn bổn phận của người cha, bây giờ con cái đã trưởng thành, có bản lĩnh riêng, không cần anh ta phải đóng vai từ bi giả tạo.

Tiếc rằng, tôi đã đánh giá thấp sức mạnh của tiền bạc đối với lòng người.

Chẳng bao lâu sau, vào dịp anh ta mừng thọ 60 tuổi, báo chí đưa tin về buổi tiệc sinh nhật lộng lẫy, các nhân vật nổi tiếng từ khắp nơi đến chúc mừng.

Nhưng đáng chú ý nhất lại là bức ảnh gia đình của anh ta trên báo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương