Phù Sinh Nhất Mộng
-
Chương 6: Mạc mạc hạ ấm ý bán hàm
(Tâm nguyện dưới bóng cây mùa hạ tĩnh lặng chưa thấm ướt môi)
Đây là mẹ của cậu. Bà chưa bao giờ có nghĩa vụ phải nuôi nấng cậu, thế nhưng suốt hơn mười năm từng ngày một đều trông chừng cậu, yêu thương cậu. Sợ cậu thương tâm, sợ cậu ủy khuất, sợ cuộc sống của cậu không vui vẻ, sợ cậu không quên được nỗi đau lòng khắc sâu nhất trong cuộc đời cậu. Bà trao cho cậu tình yêu thậm chí còn lớn hơn cả con trai ruột của mình, ân đức và lương thiện dạt dào đến như vậy, cả cuộc đời này, cậu cũng không cách nào đền đáp nổi.
—
Mười bảy tuổi, áp lực thi vào trường đại học cùng lúc đổ ào tới. Tài liệu ôn tập dày đặc cùng cô cùng vô tận những cuộc thi thử hầu như chiếm cứ toàn bộ sinh hoạt của Triển Chiêu. Thời gian bỗng chốc thiếu thốn hẳn, những cuộc chơi đùa bạt mạng cùng gặp gỡ bạt mạng như đều đã dự cảm được cơ hội cuối cùng này. Tựa hồ như tất cả mọi người cùng ôm một loại ý niệm như vậy trong đầu: Tiếp tục sống mơ mộng cũng tốt, treo xà nhà thắt cổ hoặc cắt cổ mà chết cũng được, đều không cần lo, sau một khắc mọi chuyện sẽ ra sao, cứ để nó như vậy đi.
Mọi người chỉ nguyện sống cho trọn vẹn hiện tại.
Mỗi ngày Triển Chiêu đều tất bật ôn luyện cho kỳ thi, chăm chú cho mục tiêu vào được Đề Hải, thỉnh thoảng mới có thời gian mà ngóc đầu lên. Đối mặt với tình trạng Triển Chiêu trước mắt không thể nào tiếp tục phụ đạo công khóa cho mình mà sinh ra áy náy, Sở Thiên Thanh rất hiểu chuyện mà nói với cậu rằng, cô có thể thỉnh giáo thầy cô. Cuối cùng còn nói với Triển Chiêu: “Tiểu ca ca, cố lên! Thanh Thanh tin tưởng anh nhất định sẽ thành công.” Triển Chiêu hơi mệt mỏi ôn hòa cười cười, lại đem mình nhốt vào phòng. Chẳng biết tại sao, nhìn thấy vẻ mệt mỏi nhàn nhạt không cách nào che giấu trên khuôn mặt Triển Chiêu, trong lòng Sở Thiên Thanh bỗng nhiên dâng lên một loại tâm tư chua xót đau thương có chút quen thuộc, cô cũng không biết mình phải làm sao mới là tốt nhất, cuối cùng thầm hạ một quyết tâm. Trước khi kỳ thi vào trường đại học kết thúc, cô sẽ không đến nhà họ Bạch tìm tiểu ca ca nữa. (Ơ cái con bé này, không biết ý tứ là gì à! Đáng lẽ đừng nên tới từ lâu chứ…..)
Cố Hoài Y dứt khoát ngừng tất cả công tác, chuyên trách ở nhà chiếu cố chuẩn bị cho con trai. Mỗi lần nhìn thấy trên bọng mắt của Triển Chiêu bởi vì thiếu ngủ mà xuất hiện một quầng màu xanh nhạt, Cố Hoài Y luôn luôn đau lòng xoa tóc Triển Chiêu, khuyên nhủ: “Con trai à, tận lực là được rồi, đừng liều mạng như vậy, thân thể làm sao chịu được chứ con.” Triển Chiêu ôn tĩnh cười, trái lại thoải mái nói với bà: “Mẹ, không sao cả, con rất khỏe.” Cố Hoài Y bất đắc dĩ, chỉ có thể càng thêm dụng tâm chiếu cố bữa ăn và sinh hoạt hằng ngày của cậu.
Có điều cũng may là Triển Chiêu vô cùng nghe lời Bạch Ngọc Đường. Từ năm ấy sau khi trở về, Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên như là thoáng cái chững chạc lên rất nhiều, mỗi tuần đều định kỳ gọi điện thoại về cho nhà. Cố Hoài Y nghĩ, đại khái là chân chính trưởng thành rồi đi, dù sao cũng đã sắp lên năm 3 đại học rồi nha. Bạch Ngọc Đường mỗi lần gọi điện thoại đều nhằm vào buổi tối cuối tuần, vừa lúc Triển Chiêu không cần lên lớp tự học muộn. Thường thường nói chuyện với cha mẹ không được mấy phút, sau đó để Triển Chiêu nghe điện thoại, hai đứa bình thường trò chuyện một lần hết cả một tiếng, cái gì cũng nói được. Cố Hoài Y phát hiện mỗi lần như vậy, Triển Chiêu đều có vẻ đặc biệt vui vẻ và thoải mái, không khỏi cười cười, quả nhiên nhà này người cưng chiều Tiểu Chiêu nhất chính là Ngọc Đường.
Cứ như vậy, khoảng thời gian khẩn trương cuối cùng của cấp 3 này, Triển Chiêu hữu kinh vô hiểm mà vượt qua, thuận lợi bước vào cuộc thi vào trường đại học. Kỳ thi kéo dài 3 ngày, mặc dù Triển Chiêu nói mình có thể ứng phó được, nhưng Cố Hoài Y vẫn kiên trì đem theo nước và khăn mặt, mỗi ngày ở trước cửa địa điểm thi kiên nhẫn mà có phần lo lắng chờ đợi. Mỗi ngày ở nhà bà đều nấu sẵn canh đậu xanh, bỏ vào tủ lạnh ướp lạnh, chờ Triển Chiêu thi xong trở về nhà uống. Đến khi Triển Chiêu thi xong môn tiếng Anh cuối cùng, lúc ra khỏi phòng thi, đưa mắt một cái đã thấy ngay Cố Hoài Y đang cùng một phụ nữ trung niên nhỏ giọng nói chuyện với nhau, chắc cũng là một vị phụ huynh đi, hai người đều che dù đứng dưới trời nắng chói chang kiên nhẫn chờ, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau một đôi lời. Cố Hoài Y vẫn còn chưa phát hiện ra cậu, Triển Chiêu bỗng nhiên cảm thấy viền mắt cay xè, nhịn không được thoáng nghiêng đầu, dưới ánh nắng rực rỡ trời tháng bảy, lặng lẽ nén xuống hơi nước trong khóe mắt.
Đây là mẹ của cậu. Bà chưa bao giờ có nghĩa vụ phải nuôi nấng cậu, thế nhưng suốt hơn mười năm từng ngày một đều trông chừng cậu, yêu thương cậu. Sợ cậu thương tâm, sợ cậu ủy khuất, sợ cuộc sống của cậu không vui vẻ, sợ cậu không quên được nỗi đau lòng khắc sâu nhất trong cuộc đời cậu. Bà trao cho cậu tình yêu thậm chí còn lớn hơn cả con trai ruột của mình, ân đức và lương thiện dạt dào đến như vậy, cả cuộc đời này, cậu cũng không cách nào đền đáp nổi.
Đúng vậy, có một vài nỗi đau, cậu vô pháp quên đi, chỉ là bị chôn sâu trong trí nhớ. Nhưng mà trong những lúc không để ý nỗi đau khắc cốt ghi tâm lại nổi lên như lúc này đây, cậu lại trong sự quan ái của cha mẹ và anh trai mà học được cách không để tâm tới. Tuy nhiên, không để tâm cũng không phải là không tồn tại, Triển Chiêu nghĩ, trong một khắc Thanh Thanh xuất hiện trước mắt cậu ngày đó, tất cả tưởng niệm đều bị đánh thức dậy, trần trụi trình diện trước mắt cậu. Cậu biết người nhà là vì tốt cho cậu, nhưng cậu không muốn quên những nỗi đau đó, cậu muốn phải nhớ thật kỹ.
Mẹ cậu, hẳn bà cũng biết nhỉ, bằng không bà cũng sẽ không để cho mình và Thanh Thanh được cận kề nhau như vậy, nhưng bà chưa bao giờ ép mình quên. Triển Chiêu hiểu rõ, ở trong lòng mẹ, mình chính là đứa con trai bà yêu thương nhất, còn có cha và các anh trai, họ cũng không cần mình hồi báo điều gì.
“Tiểu Chiêu.”
Thanh âm dịu dàng vui sướng của Cố Hoài Y đánh thức Triển Chiêu đang trong cơn trầm tư, cậu vội vàng bước nhanh tới trước, hơi oán trách nói: “Mẹ, không phải đã nói mẹ đừng tới rồi sao, trời nóng như vầy, thân thể mẹ không khỏe, vạn nhất bị cảm nắng thì sao bây giờ a.” Cố Hoài Y cười cười nói: “Mẹ nào có mỏng manh như vậy đâu. Đây không phải là dù gì thì ở nhà cũng không có việc gì sao, cứ ra đây đón con.” Cố Hoài Y nói xong, lấy ra khăn mặt sạch nhón chân lên lau mấy lớp mồ hôi lạnh trên trán con trai, nhịn không được có chút cảm thán. Đứa nhỏ này mới chớp mắt một cái đã cao lớn như vậy nha, vẫn nhớ rõ hồi xưa đưa nó về nhà còn nhỏ xíu như vậy chứ, giống y như búp bê vải, yếu ớt, đôi mắt trong suốt vô tội, khả ái không tả hết được. Vậy mà chỉ mới chớp mắt, đã thành đứa bé lớn rồi.
“Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy,” Triển Chiêu cười hỏi, “Mất hồn như thế?” Cố Hoài Y lấy lại tinh thần, cũng cười ha hả nói: “Ây, mẹ là đang suy nghĩ, con mẹ đã cao lớn như vậy, so với mẹ còn cao hơn nữa đây. Sau này không ôm con được nữa, bây giờ chắc chỉ có các anh con mới bế nổi con thôi nha.” Triển Chiêu lộ ra một biểu tình nghịch ngợm hiếm thấy: “Đúng đó, nói không chừng mấy ảnh cũng không bế nổi con nữa nha.” Cậu thân thiết khoác lên cánh tay gầy guộc của Cố Hoài Y, cười cười nói: “Chờ sau này mẹ và cha già rồi, con và anh hai sẽ cõng cha mẹ trên lưng đi du ngoạn khắp nơi, xem ai chạy nhanh hơn.”
Cố Hoài Y bị con trai chọc đến cười rạng rỡ: “Con nha, còn học được thói khi dễ anh hai con. Cẩn thận nó về nhà lại tới tìm con tính sổ ha.” Triển Chiêu hơi nhướng mày lên: “Ảnh mới không dám đâu, con sẽ nhờ anh cả với cha thu thập ảnh.” “Ha hả…” Cố Hoài Y cười đến đặc biệt hài lòng, cũng không hỏi xem Triển Chiêu thi như thế nào, cười híp mắt nói: “Đừng nghĩ đến việc thu thập anh hai con nữa, đi, bồi mẹ đi mua thức ăn nào, ngày hôm nay mua sườn heo, mẹ muốn làm cho con món canh sườn heo hầm bí đao con thích ăn nhất.” Triển Chiêu nghe lời mẹ cười cười, gật đầu. Cố Hoài Y lại tính toán nói: “Nửa năm nay, Thanh Thanh chưa hề tới nhà ăn, sau khi đã mua xong thức ăn rồi, con đi một chuyến quay trường bảo Thanh Thanh sau khi học về tới dùng cơm đi. Đã lâu không gặp con bé đó, thật sự rất nhớ nó.” Triển Chiêu cười nói: “Dạ.”
Sau khi kỳ thi thi vào trường đại học kết thúc, kỳ nghỉ dài dằng dặc bắt đầu, Triển Chiêu giống như những bạn học khác, tìm một công việc bán thời gian để làm thêm trong kỳ nghỉ hè. Vốn Cố Hoài Y không bỏ được, bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt chờ mong của Triển Chiêu, Bạch Thắng Văn còn ở một bên hát đệm nói: “Ý tưởng này của con cực kỳ tốt, dù sao đi nữa cũng không phiền phức gì mà, vừa lúc rèn đúc kinh nghiệm năng lực thực tiễn, em cũng đừng cản con, Tiểu Chiêu vui là được không phải sao.” Triển Chiêu gật đầu nhanh nhảu nói: “Đúng vậy ạ, con chính là phụ trách làm trà sữa trong một cửa hàng bán đồ uống lạnh ở bên cạnh trường học mà thôi, không mệt chút nào đâu ạ.” Hai cha con kẻ xướng người họa, Cố Hoài Y không thể làm gì khác hơn là có phần không cam nguyện mà gật đầu, dặn dò: “Mẹ nói trước luôn, nếu mệt thì không làm.” Ngày hôm sau, Triển Chiêu nét mặt đầy hưng phấn ra khỏi nhà. Bạch Thắng Văn ăn xong điểm tâm, đang chuẩn bị đi làm, thấy biểu tình lo lắng trên mặt Cố Hoài Y, lại nhịn không được lắc đầu cười nói: “Anh cũng biết đây không hải là chuyện xấu, anh mặc dù rất yêu thương con trai anh, bình thường ở nhà anh cũng không nỡ lòng nào để thằng bé làm việc mà.” Bạch Thắng Văn bất đắc dĩ nhìn vợ, lần thứ hai xác định bà không giúp mình một tay, đành tự mình đi làm.
Triển Chiêu làm việc ở tiệm trà sữa rất ổn, cậu học những thứ đó rất nhanh, lại thêm bề ngoài tuấn tú, tính tình ôn hòa, trà sữa bán rất khá, sau thậm chí còn có mấy cô gái chuyên môn đến tiệm này mua trà sữa chỉ để thuận tiện được thấy dáng vẻ dễ nhìn đó. Quán trà sửa ngay bên cạnh trường học của Sở Thiên Thanh, cho nên mỗi lần tan việc, Triển Chiêu lại đem cho Sở Thiên Thanh một ly trà sữa đá vị vải mà cô thích nhất, đến trường học thăm cô. Thời gian dài, bạn học của Sở Thiên Thanh đều biết cô có một tiểu ca ca ôn nhu lại đẹp trai, đối với cô đặc biệt tốt. Đám bạn bè của cô luôn luôn nửa thật nửa đùa mà nói giỡn với cô rằng: “Thiên Thanh à, bạn trai cậu thật đúng là đẹp trai cực phẩm, quá may mắn rồi!” Sở Thiên Thanh ngoài miệng vẫn biện giải nói đó là tiểu ca ca của mình, nhưng lại không cách nào quên được tâm tình ngọt ngào nho nhỏ sâu trong nội tâm, so với trà sữa trong veo còn khiến cô lưu luyến không thể quên hơn. Có thể lúc ban đầu, cậu thật chỉ là Tiểu ca ca của cô, đơn thuần tin cậy và không muốn rời xa, không thể thay thế. Như thời gian dần trôi qua nhào nặn những gì, không ai có thể nói trước được, tình cảm, cũng không phải là một mảnh bất biến đâu.
Sở Thiên Thanh nghĩ, cô quả thật đã thích Tiểu ca ca của cô rồi.
Mà Bạch Ngọc Đường ở đại học xa xôi kia, lúc này ánh mắt xa xăm thăm thẳm, rốt cuộc hắn đã biết, nguyên nhân thực sự khiến hắn nhớ một người như vậy.
Đây là mẹ của cậu. Bà chưa bao giờ có nghĩa vụ phải nuôi nấng cậu, thế nhưng suốt hơn mười năm từng ngày một đều trông chừng cậu, yêu thương cậu. Sợ cậu thương tâm, sợ cậu ủy khuất, sợ cuộc sống của cậu không vui vẻ, sợ cậu không quên được nỗi đau lòng khắc sâu nhất trong cuộc đời cậu. Bà trao cho cậu tình yêu thậm chí còn lớn hơn cả con trai ruột của mình, ân đức và lương thiện dạt dào đến như vậy, cả cuộc đời này, cậu cũng không cách nào đền đáp nổi.
—
Mười bảy tuổi, áp lực thi vào trường đại học cùng lúc đổ ào tới. Tài liệu ôn tập dày đặc cùng cô cùng vô tận những cuộc thi thử hầu như chiếm cứ toàn bộ sinh hoạt của Triển Chiêu. Thời gian bỗng chốc thiếu thốn hẳn, những cuộc chơi đùa bạt mạng cùng gặp gỡ bạt mạng như đều đã dự cảm được cơ hội cuối cùng này. Tựa hồ như tất cả mọi người cùng ôm một loại ý niệm như vậy trong đầu: Tiếp tục sống mơ mộng cũng tốt, treo xà nhà thắt cổ hoặc cắt cổ mà chết cũng được, đều không cần lo, sau một khắc mọi chuyện sẽ ra sao, cứ để nó như vậy đi.
Mọi người chỉ nguyện sống cho trọn vẹn hiện tại.
Mỗi ngày Triển Chiêu đều tất bật ôn luyện cho kỳ thi, chăm chú cho mục tiêu vào được Đề Hải, thỉnh thoảng mới có thời gian mà ngóc đầu lên. Đối mặt với tình trạng Triển Chiêu trước mắt không thể nào tiếp tục phụ đạo công khóa cho mình mà sinh ra áy náy, Sở Thiên Thanh rất hiểu chuyện mà nói với cậu rằng, cô có thể thỉnh giáo thầy cô. Cuối cùng còn nói với Triển Chiêu: “Tiểu ca ca, cố lên! Thanh Thanh tin tưởng anh nhất định sẽ thành công.” Triển Chiêu hơi mệt mỏi ôn hòa cười cười, lại đem mình nhốt vào phòng. Chẳng biết tại sao, nhìn thấy vẻ mệt mỏi nhàn nhạt không cách nào che giấu trên khuôn mặt Triển Chiêu, trong lòng Sở Thiên Thanh bỗng nhiên dâng lên một loại tâm tư chua xót đau thương có chút quen thuộc, cô cũng không biết mình phải làm sao mới là tốt nhất, cuối cùng thầm hạ một quyết tâm. Trước khi kỳ thi vào trường đại học kết thúc, cô sẽ không đến nhà họ Bạch tìm tiểu ca ca nữa. (Ơ cái con bé này, không biết ý tứ là gì à! Đáng lẽ đừng nên tới từ lâu chứ…..)
Cố Hoài Y dứt khoát ngừng tất cả công tác, chuyên trách ở nhà chiếu cố chuẩn bị cho con trai. Mỗi lần nhìn thấy trên bọng mắt của Triển Chiêu bởi vì thiếu ngủ mà xuất hiện một quầng màu xanh nhạt, Cố Hoài Y luôn luôn đau lòng xoa tóc Triển Chiêu, khuyên nhủ: “Con trai à, tận lực là được rồi, đừng liều mạng như vậy, thân thể làm sao chịu được chứ con.” Triển Chiêu ôn tĩnh cười, trái lại thoải mái nói với bà: “Mẹ, không sao cả, con rất khỏe.” Cố Hoài Y bất đắc dĩ, chỉ có thể càng thêm dụng tâm chiếu cố bữa ăn và sinh hoạt hằng ngày của cậu.
Có điều cũng may là Triển Chiêu vô cùng nghe lời Bạch Ngọc Đường. Từ năm ấy sau khi trở về, Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên như là thoáng cái chững chạc lên rất nhiều, mỗi tuần đều định kỳ gọi điện thoại về cho nhà. Cố Hoài Y nghĩ, đại khái là chân chính trưởng thành rồi đi, dù sao cũng đã sắp lên năm 3 đại học rồi nha. Bạch Ngọc Đường mỗi lần gọi điện thoại đều nhằm vào buổi tối cuối tuần, vừa lúc Triển Chiêu không cần lên lớp tự học muộn. Thường thường nói chuyện với cha mẹ không được mấy phút, sau đó để Triển Chiêu nghe điện thoại, hai đứa bình thường trò chuyện một lần hết cả một tiếng, cái gì cũng nói được. Cố Hoài Y phát hiện mỗi lần như vậy, Triển Chiêu đều có vẻ đặc biệt vui vẻ và thoải mái, không khỏi cười cười, quả nhiên nhà này người cưng chiều Tiểu Chiêu nhất chính là Ngọc Đường.
Cứ như vậy, khoảng thời gian khẩn trương cuối cùng của cấp 3 này, Triển Chiêu hữu kinh vô hiểm mà vượt qua, thuận lợi bước vào cuộc thi vào trường đại học. Kỳ thi kéo dài 3 ngày, mặc dù Triển Chiêu nói mình có thể ứng phó được, nhưng Cố Hoài Y vẫn kiên trì đem theo nước và khăn mặt, mỗi ngày ở trước cửa địa điểm thi kiên nhẫn mà có phần lo lắng chờ đợi. Mỗi ngày ở nhà bà đều nấu sẵn canh đậu xanh, bỏ vào tủ lạnh ướp lạnh, chờ Triển Chiêu thi xong trở về nhà uống. Đến khi Triển Chiêu thi xong môn tiếng Anh cuối cùng, lúc ra khỏi phòng thi, đưa mắt một cái đã thấy ngay Cố Hoài Y đang cùng một phụ nữ trung niên nhỏ giọng nói chuyện với nhau, chắc cũng là một vị phụ huynh đi, hai người đều che dù đứng dưới trời nắng chói chang kiên nhẫn chờ, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau một đôi lời. Cố Hoài Y vẫn còn chưa phát hiện ra cậu, Triển Chiêu bỗng nhiên cảm thấy viền mắt cay xè, nhịn không được thoáng nghiêng đầu, dưới ánh nắng rực rỡ trời tháng bảy, lặng lẽ nén xuống hơi nước trong khóe mắt.
Đây là mẹ của cậu. Bà chưa bao giờ có nghĩa vụ phải nuôi nấng cậu, thế nhưng suốt hơn mười năm từng ngày một đều trông chừng cậu, yêu thương cậu. Sợ cậu thương tâm, sợ cậu ủy khuất, sợ cuộc sống của cậu không vui vẻ, sợ cậu không quên được nỗi đau lòng khắc sâu nhất trong cuộc đời cậu. Bà trao cho cậu tình yêu thậm chí còn lớn hơn cả con trai ruột của mình, ân đức và lương thiện dạt dào đến như vậy, cả cuộc đời này, cậu cũng không cách nào đền đáp nổi.
Đúng vậy, có một vài nỗi đau, cậu vô pháp quên đi, chỉ là bị chôn sâu trong trí nhớ. Nhưng mà trong những lúc không để ý nỗi đau khắc cốt ghi tâm lại nổi lên như lúc này đây, cậu lại trong sự quan ái của cha mẹ và anh trai mà học được cách không để tâm tới. Tuy nhiên, không để tâm cũng không phải là không tồn tại, Triển Chiêu nghĩ, trong một khắc Thanh Thanh xuất hiện trước mắt cậu ngày đó, tất cả tưởng niệm đều bị đánh thức dậy, trần trụi trình diện trước mắt cậu. Cậu biết người nhà là vì tốt cho cậu, nhưng cậu không muốn quên những nỗi đau đó, cậu muốn phải nhớ thật kỹ.
Mẹ cậu, hẳn bà cũng biết nhỉ, bằng không bà cũng sẽ không để cho mình và Thanh Thanh được cận kề nhau như vậy, nhưng bà chưa bao giờ ép mình quên. Triển Chiêu hiểu rõ, ở trong lòng mẹ, mình chính là đứa con trai bà yêu thương nhất, còn có cha và các anh trai, họ cũng không cần mình hồi báo điều gì.
“Tiểu Chiêu.”
Thanh âm dịu dàng vui sướng của Cố Hoài Y đánh thức Triển Chiêu đang trong cơn trầm tư, cậu vội vàng bước nhanh tới trước, hơi oán trách nói: “Mẹ, không phải đã nói mẹ đừng tới rồi sao, trời nóng như vầy, thân thể mẹ không khỏe, vạn nhất bị cảm nắng thì sao bây giờ a.” Cố Hoài Y cười cười nói: “Mẹ nào có mỏng manh như vậy đâu. Đây không phải là dù gì thì ở nhà cũng không có việc gì sao, cứ ra đây đón con.” Cố Hoài Y nói xong, lấy ra khăn mặt sạch nhón chân lên lau mấy lớp mồ hôi lạnh trên trán con trai, nhịn không được có chút cảm thán. Đứa nhỏ này mới chớp mắt một cái đã cao lớn như vậy nha, vẫn nhớ rõ hồi xưa đưa nó về nhà còn nhỏ xíu như vậy chứ, giống y như búp bê vải, yếu ớt, đôi mắt trong suốt vô tội, khả ái không tả hết được. Vậy mà chỉ mới chớp mắt, đã thành đứa bé lớn rồi.
“Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy,” Triển Chiêu cười hỏi, “Mất hồn như thế?” Cố Hoài Y lấy lại tinh thần, cũng cười ha hả nói: “Ây, mẹ là đang suy nghĩ, con mẹ đã cao lớn như vậy, so với mẹ còn cao hơn nữa đây. Sau này không ôm con được nữa, bây giờ chắc chỉ có các anh con mới bế nổi con thôi nha.” Triển Chiêu lộ ra một biểu tình nghịch ngợm hiếm thấy: “Đúng đó, nói không chừng mấy ảnh cũng không bế nổi con nữa nha.” Cậu thân thiết khoác lên cánh tay gầy guộc của Cố Hoài Y, cười cười nói: “Chờ sau này mẹ và cha già rồi, con và anh hai sẽ cõng cha mẹ trên lưng đi du ngoạn khắp nơi, xem ai chạy nhanh hơn.”
Cố Hoài Y bị con trai chọc đến cười rạng rỡ: “Con nha, còn học được thói khi dễ anh hai con. Cẩn thận nó về nhà lại tới tìm con tính sổ ha.” Triển Chiêu hơi nhướng mày lên: “Ảnh mới không dám đâu, con sẽ nhờ anh cả với cha thu thập ảnh.” “Ha hả…” Cố Hoài Y cười đến đặc biệt hài lòng, cũng không hỏi xem Triển Chiêu thi như thế nào, cười híp mắt nói: “Đừng nghĩ đến việc thu thập anh hai con nữa, đi, bồi mẹ đi mua thức ăn nào, ngày hôm nay mua sườn heo, mẹ muốn làm cho con món canh sườn heo hầm bí đao con thích ăn nhất.” Triển Chiêu nghe lời mẹ cười cười, gật đầu. Cố Hoài Y lại tính toán nói: “Nửa năm nay, Thanh Thanh chưa hề tới nhà ăn, sau khi đã mua xong thức ăn rồi, con đi một chuyến quay trường bảo Thanh Thanh sau khi học về tới dùng cơm đi. Đã lâu không gặp con bé đó, thật sự rất nhớ nó.” Triển Chiêu cười nói: “Dạ.”
Sau khi kỳ thi thi vào trường đại học kết thúc, kỳ nghỉ dài dằng dặc bắt đầu, Triển Chiêu giống như những bạn học khác, tìm một công việc bán thời gian để làm thêm trong kỳ nghỉ hè. Vốn Cố Hoài Y không bỏ được, bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt chờ mong của Triển Chiêu, Bạch Thắng Văn còn ở một bên hát đệm nói: “Ý tưởng này của con cực kỳ tốt, dù sao đi nữa cũng không phiền phức gì mà, vừa lúc rèn đúc kinh nghiệm năng lực thực tiễn, em cũng đừng cản con, Tiểu Chiêu vui là được không phải sao.” Triển Chiêu gật đầu nhanh nhảu nói: “Đúng vậy ạ, con chính là phụ trách làm trà sữa trong một cửa hàng bán đồ uống lạnh ở bên cạnh trường học mà thôi, không mệt chút nào đâu ạ.” Hai cha con kẻ xướng người họa, Cố Hoài Y không thể làm gì khác hơn là có phần không cam nguyện mà gật đầu, dặn dò: “Mẹ nói trước luôn, nếu mệt thì không làm.” Ngày hôm sau, Triển Chiêu nét mặt đầy hưng phấn ra khỏi nhà. Bạch Thắng Văn ăn xong điểm tâm, đang chuẩn bị đi làm, thấy biểu tình lo lắng trên mặt Cố Hoài Y, lại nhịn không được lắc đầu cười nói: “Anh cũng biết đây không hải là chuyện xấu, anh mặc dù rất yêu thương con trai anh, bình thường ở nhà anh cũng không nỡ lòng nào để thằng bé làm việc mà.” Bạch Thắng Văn bất đắc dĩ nhìn vợ, lần thứ hai xác định bà không giúp mình một tay, đành tự mình đi làm.
Triển Chiêu làm việc ở tiệm trà sữa rất ổn, cậu học những thứ đó rất nhanh, lại thêm bề ngoài tuấn tú, tính tình ôn hòa, trà sữa bán rất khá, sau thậm chí còn có mấy cô gái chuyên môn đến tiệm này mua trà sữa chỉ để thuận tiện được thấy dáng vẻ dễ nhìn đó. Quán trà sửa ngay bên cạnh trường học của Sở Thiên Thanh, cho nên mỗi lần tan việc, Triển Chiêu lại đem cho Sở Thiên Thanh một ly trà sữa đá vị vải mà cô thích nhất, đến trường học thăm cô. Thời gian dài, bạn học của Sở Thiên Thanh đều biết cô có một tiểu ca ca ôn nhu lại đẹp trai, đối với cô đặc biệt tốt. Đám bạn bè của cô luôn luôn nửa thật nửa đùa mà nói giỡn với cô rằng: “Thiên Thanh à, bạn trai cậu thật đúng là đẹp trai cực phẩm, quá may mắn rồi!” Sở Thiên Thanh ngoài miệng vẫn biện giải nói đó là tiểu ca ca của mình, nhưng lại không cách nào quên được tâm tình ngọt ngào nho nhỏ sâu trong nội tâm, so với trà sữa trong veo còn khiến cô lưu luyến không thể quên hơn. Có thể lúc ban đầu, cậu thật chỉ là Tiểu ca ca của cô, đơn thuần tin cậy và không muốn rời xa, không thể thay thế. Như thời gian dần trôi qua nhào nặn những gì, không ai có thể nói trước được, tình cảm, cũng không phải là một mảnh bất biến đâu.
Sở Thiên Thanh nghĩ, cô quả thật đã thích Tiểu ca ca của cô rồi.
Mà Bạch Ngọc Đường ở đại học xa xôi kia, lúc này ánh mắt xa xăm thăm thẳm, rốt cuộc hắn đã biết, nguyên nhân thực sự khiến hắn nhớ một người như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook