Phù Sinh Ngoại Truyện: Bảy Đêm
-
Chương 59
Tôi lười nhác ngồi tựa vào chiếc ghế tre êm ái, nhìn chàng trai ngồi đối diện vừa kể chuyện cho tôi nghe nguyên một buổi chiều.
- Câu chuyện của tôi phải chăng có hơi nhàm chán? – Anh cầm tách trà tạo hình tinh xảo lên, khe khẽ thổi dạt mấy lá trà xanh biếc, đôi mắt đẹp khép lim dim.
- Đủ để tôi đổi lấy chút tiền tiêu vặt. – Tôi cười.
- Ha ha, tôi rất hâm mộ cách sống của một yêu quái như cô. – Anh chàng khoan thai nhấp một ngụm trà.
- Hâm mộ cách sống rong chơi lười nhác của tôi? – Tôi lại cười. Là một yêu cây quanh năm lãng du khắp nhân gian, thích nghe người ta kể chuyện rồi viết thành tiểu thuyết kiếm chác vài đồng tiền lẻ, chưa bao giờ nghe thấy có ai dùng từ “hâm mộ” để hình dung về quan điểm của họ đối với tôi.
- Hâm mộ sự tự do của cô, không ràng buộc vướng bận. – Anh đặt tách trà xuống, liếc mắt nhìn ánh hoàng hôn chêch chếch chiếu qua cửa sổ, đưa tay ra, để ánh nắng soi thành những đốm sáng đẹp mắt trong lòng bàn tay.
- Anh dựa vào đâu mà bảo tôi không ràng buộc vướng bận? – Tôi ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng u uất – Tôi vẫn đang tìm kiếm một người, hay nói cách khác, luôn chờ đợi một người.
- Vậy sao? – Chàng trai quay mặt lại, nở một nụ cười quyến rũ – Vậy thì, xin hãy nhận lấy lời chúc phúc của tôi.
Tôi còn chưa kịp nói cảm ơn, một bóng hình bé nhỏ đã lao vào trong cửa như một chú bướm.
Một bé gái chừng sáu bảy tuổi nũng nịu sà vào trong lòng anh, rồi hấp tấp tháo cặp sách xuống, rút từ trong đó ra một bức tranh, hào hứng giơ ra trước mặt anh, đôi mắt to tròn cười díp lại như mảnh trăng lưỡi liềm, đắc ý nói:
- Giờ mỹ thuật hôm nay, thầy giáo bảo cả lớp vẽ người mà mình yêu quý nhất. Bức tranh con vẽ bố đã được điểm mười đấy!
- Giỏi quá! – Anh khen ngợi, âu yếm xoa đầu cô bé, rồi nhấc cô bé ngồi lên đầu gối mình, nói với tôi – Con gái nuôi của tôi, tên là Phán Phán.
Tôi nhìn kỹ cô bé đáng yêu đang cười hồn nhiên với mình, trên làn da non nớt giữa hai đầu lông mày, lờ mờ có một vết bớt màu hồng nhạt, trông như một giọt nước mắt.
Khi chân trời chỉ còn rớt lại một vệt sáng cuối cùng, tôi rời khỏi cái nơi mà tôi đã trải qua một buổi chiều nhàn tản.
Đi được mấy bước, tôi quay đầu lại, trên cánh cửa mà tôi vừa bước qua, có treo một tấm biển ngay ngắn, đề bốn chữ - Quán trà Thanh Thủy.
- Câu chuyện của tôi phải chăng có hơi nhàm chán? – Anh cầm tách trà tạo hình tinh xảo lên, khe khẽ thổi dạt mấy lá trà xanh biếc, đôi mắt đẹp khép lim dim.
- Đủ để tôi đổi lấy chút tiền tiêu vặt. – Tôi cười.
- Ha ha, tôi rất hâm mộ cách sống của một yêu quái như cô. – Anh chàng khoan thai nhấp một ngụm trà.
- Hâm mộ cách sống rong chơi lười nhác của tôi? – Tôi lại cười. Là một yêu cây quanh năm lãng du khắp nhân gian, thích nghe người ta kể chuyện rồi viết thành tiểu thuyết kiếm chác vài đồng tiền lẻ, chưa bao giờ nghe thấy có ai dùng từ “hâm mộ” để hình dung về quan điểm của họ đối với tôi.
- Hâm mộ sự tự do của cô, không ràng buộc vướng bận. – Anh đặt tách trà xuống, liếc mắt nhìn ánh hoàng hôn chêch chếch chiếu qua cửa sổ, đưa tay ra, để ánh nắng soi thành những đốm sáng đẹp mắt trong lòng bàn tay.
- Anh dựa vào đâu mà bảo tôi không ràng buộc vướng bận? – Tôi ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng u uất – Tôi vẫn đang tìm kiếm một người, hay nói cách khác, luôn chờ đợi một người.
- Vậy sao? – Chàng trai quay mặt lại, nở một nụ cười quyến rũ – Vậy thì, xin hãy nhận lấy lời chúc phúc của tôi.
Tôi còn chưa kịp nói cảm ơn, một bóng hình bé nhỏ đã lao vào trong cửa như một chú bướm.
Một bé gái chừng sáu bảy tuổi nũng nịu sà vào trong lòng anh, rồi hấp tấp tháo cặp sách xuống, rút từ trong đó ra một bức tranh, hào hứng giơ ra trước mặt anh, đôi mắt to tròn cười díp lại như mảnh trăng lưỡi liềm, đắc ý nói:
- Giờ mỹ thuật hôm nay, thầy giáo bảo cả lớp vẽ người mà mình yêu quý nhất. Bức tranh con vẽ bố đã được điểm mười đấy!
- Giỏi quá! – Anh khen ngợi, âu yếm xoa đầu cô bé, rồi nhấc cô bé ngồi lên đầu gối mình, nói với tôi – Con gái nuôi của tôi, tên là Phán Phán.
Tôi nhìn kỹ cô bé đáng yêu đang cười hồn nhiên với mình, trên làn da non nớt giữa hai đầu lông mày, lờ mờ có một vết bớt màu hồng nhạt, trông như một giọt nước mắt.
Khi chân trời chỉ còn rớt lại một vệt sáng cuối cùng, tôi rời khỏi cái nơi mà tôi đã trải qua một buổi chiều nhàn tản.
Đi được mấy bước, tôi quay đầu lại, trên cánh cửa mà tôi vừa bước qua, có treo một tấm biển ngay ngắn, đề bốn chữ - Quán trà Thanh Thủy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook