Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư
-
Chương 4: Cho ngươi hết lăn
Từ sau khi Dạ Tịch đến đây, địa vị của Phượng Âm đành tụt dốc không phanh. Vì để an bài phòng cho Dạ Tịch, Phượng Âm không thể không chuyển ra ngoài sân. Nàng an ủi mình, đây là cảnh ý ‘lấy trời làm màn lấy đất làm nhà’, người thường không thể hiểu được, chỉ có Phượng Hoàng tao nhã như nàng mới có thể thưởng thức…
Nhưng nàng lại lần nữa bị đấm vào mặt vì đêm đó mưa như trút nước. Phượng Âm nằm trong cái ổ ướt sũng của mình chịu đựng mưa rền gió dữ mà thầm rơi lệ.
Mưa quất vào người vừa đau vừa lạnh, nửa đêm, nàng đã bị lạnh đến phát run.
Thật ra không phải chưa từng bị, nàng cũng không mảnh mai đến vậy.
Chẳng qua là mấy ngày vừa rồi thoải mái quá nên khó tránh khỏi sẽ cảm thấy ấm ức, nửa tỉnh nửa mê lại nằm mộng thấy chuyện không nên mộng…
Trong mộng, có người đang ngồi trong sân, bàn tay với các ngón tay thon dài nâng một chung rượu.
Nàng vẫn còn nhớ bàn tay ấy, vừa sần sùi vừa thô ráp.
Nàng thì thào thành tiếng trong vô thức.
Từ trong phòng che ô bước ra, Dạ Tịch đã thấy một cảnh thế này.
Con gà rừng có bộ lông đo đỏ đang co ro trong ổ, mê man thiếp đi, thỉnh thoảng lại thì thào tên ai đó rồi còn rơi lệ. Trông vừa đáng thương vừa tủi thân.
Dạ Tịch suy nghĩ một chút rồi tiến tới, bàn tay nâng lên, con gà rừng cũng chuyển động theo, sau đó một vầng sáng nhạt bao bọc lấy con gà, hắn lại giơ tay ôm con gà rừng vừa mập vừa to vào phòng.
Ngày hôm sau khi Phượng Âm tỉnh lại, nàng phát hiện, nàng đang ngủ trong phòng.
Đó là gian phòng chính của nhà nàng, ngày thường đều là cha mẹ ngủ. Bây giờ nàng đang nằm trên giường, bên cạnh là một mỹ nam đang say giấc.
Nàng ngây ngốc nhìn hắn, cố gắng nhớ lại hôm qua có phải mình sức lực dồi dào đã vùng dậy cướp được cái chân giường của hắn không. Chắc bị ánh mắt của nàng quấy nhiễu, đối phương chậm rãi mở mắt.
Sau một đêm mưa to gió lớn là ngày trong lành. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chập chờn trên khuôn mặt người đang nằm tỏa sáng ngũ quan vừa bình lặng vừa ôn nhu của hắn.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng chòng chọc rồi tay nhấc lên, Phượng Âm cảm thấy cả người nhẹ bẫng, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị ném cái phịch ra ngoài.
Quả nhiên… bình lặng ôn nhu gì, nhầm to rồi!
Vì thế, Phượng Âm vẫn là con gà rừng vừa mập vừa to đã bị đốt lông lại còn thời thời khắc khắc lo sốt vó sẽ bị ăn sạch, còn Dạ Tịch vẫn là vị Thần Quân hỉ nộ vô thường cao cao tại thượng.
Ban ngày mọi người hầu hạ Dạ Tịch dùng bữa, buổi tối mọi người hầu hạ Dạ Tịch ngủ…À không, không phải cùng ngủ, mà là hầu hắn ‘chuẩn bị’ ngủ.
Cả nhà gà rừng đều khó hiểu, vị đại tiên này khi nào thì đi, vị tiên này tới làm cái gì.
Đương nhiên, thắc mắc này có con gà rừng nào dám hỏi, kể cả Diệp Tiếu quan hệ tốt nhất với hắn.
Nếu bây giờ mang cả nhà gà rừng ra so với hậu cung, Dạ Tịch ví như hoàng đế thì Diệp Tiếu chắc chắn là phi tử hoàng đế sủng ái nhất.
Mỗi tối, Dạ Tịch đều lôi một mình Diệp Tiếu vào phòng đúng một canh giờ, lúc sau, mọi người sẽ nhìn thấy Diệp Tiếu vẻ mặt mỏi mệt phờ phạc đi ra. Hỏi nàng đi vào ấy làm gì, nàng chẳng bao giờ nói, nhưng cái vẻ u buồn trên mặt thì ngày qua ngày lại càng rõ rệt.
Tình huống này rất chi là khiêu khích tính hiếu kỳ của Phượng Âm, vì thế sau khi Diệp Tiếu trở về, Phượng Âm đã ngồi canh trước cửa phòng Diệp Tiếu, vẻ mặt nhiệt tình lôi kéo lấy lòng: “Tiếu Tiếu ~”
“Ngươi muốn làm gì?!” Diệp Tiếu giật lùi, sắc mặt đề phòng.
Dù sao thì chuyện nhìn thấy Phượng Âm tươi cười rạng rỡ hấp tấp đến tìm thì đã thành định luật cả Thiên giới không cần nói cũng rõ mười mươi.
Phượng Âm khựng lại nhưng cũng mau chóng điều chỉnh trạng thái nói: “Muội giờ có mệt không?”
“Mệt!” Vừa nghe cái chữ mệt này, Diệp Tiếu đã gục đầu, lê cái xác vô hồn đi tới.
“Haiz, muội đừng đi vội, mệt ở đâu nói cho tỷ nghe nào, tỷ sẽ đấm bóp cho muội…” Phượng Âm nhanh chân đuổi theo, Diệp Tiếu thở dài, dùng đôi cánh ngắn củn đỡ lấy cơ thể núng nính nói: “Lưng ta mỏi quá!”
Phượng Âm: “…”
Lưng… một canh giờ… mỏi quá…
Dạ Tịch Nguyên quân, ngươi đã làm cái gì thế?
Phượng Âm nháy mắt đã suy nghĩ loạn xà ngầu.
Nhưng nhìn cái cơ thể tròn vo như quả táo của Diệp Tiếu kia, Phượng Âm lập tức phủ quyết ý nghĩ này.
Nếu Dạ Tịch dám làm cái gì… Bách Lý Quân Hoa làm sao còn ngồi yên thế được!
Hơn nữa… cái dáng quả táo này… hắn có thể làm được gì!
Bản tính hiếu kỳ của Phượng Âm càng lúc càng tăng, cuối cùng lòng hiếu kỳ cũng chiến thắng lý trí, vào một đêm nào đó, có người lặng lẽ nằm sấp bên cửa sổ phòng Dạ Tịch Nguyên quân, vô cùng đáng khinh bỉ dùng nước miếng chọc thủng một lỗ nhỏ rồi nín thở rình xem tình huống bên trong.
Kế đó nàng thấy được một màn thế này.
Dạ Tịch tuấn mỹ chống cằm ngồi bên, Diệp Tiếu nhỏ bé đứng trên bàn vẻ mặt bi phẫn.
“Lăn một vòng!” Dạ Tịch thản nhiên mở miệng, Diệp Tiếu lập tức ngã xuống, lăn một vòng trên bàn.
“Xoay một vòng!” Dạ Tịch tiếp tục ra lệnh, Diệp Tiếu đứng lên, ngoan ngoãn xoay một vòng.
“Nhảy qua ba lần!” Dạ Tịch đổi tay chống cằm, Diệp Tiếu nhanh nhẹn nhảy qua cái vòng được treo bên cạnh. Kết quả là, dừng lại giữa không trung luôn.
“Sao lại không qua được?” Dạ Tịch nhíu mày, Diệp Tiếu sắp phát khóc: “Vòng nhỏ quá, kẹt rồi!”
“Ờ, vậy ngươi giảm béo đi!” Dạ Tịch không cần suy nghĩ đã hạ lệnh. Diệp Tiếu gấp gáp nói: “Giảm béo không mập không đáng yêu! Bích Hoa tiên tử… À không, các tiểu hoàng kê nữ đều thích béo một chút!”
“Vậy à,” Dạ Tịch gật đầu: “Vậy được rồi, đổi vòng lớn hơn cho dễ lọt…”
Nhìn Diệp Tiếu bị gọi tới gọi lui trên bàn mà Phượng Âm gian ác dùng cánh che miệng nén cười lui xuống.
Nàng cảm thấy thật thỏa lòng, nàng nghĩ, Diệp Tiếu có lẽ chưa từng chịu ấm ức như vậy bao giờ.
Cho dễ lọt…
Phốc, ha ha ha…
Phượng Âm chỉ còn thiếu điều đập bàn mà cười thôi.
Nhưng không lâu sau, nàng cười không nổi nữa.
Diệp Tiếu bị bệnh.
Mỗi ngày đều rặt vẻ bệnh hoạn nằm trên giường gặm táo, Diệp Tiếu lấy dáng vẻ như đang tuyên bố di ngôn mà thì thầm: “Phượng Nhi, ta cảm thấy đây là nội dung vở kịch.”
Phượng Âm: “Chứng minh!”
“Ta đoán!” Diệp Tiếu cắn một miếng táo: “Nếu ta đã có mặt trong vở kịch này thì dĩ nhiên phải có tác dụng quan trọng rồi. Ngươi thấy không, giờ ta đang bệnh tật, biết đâu sau đây ngươi sẽ vì cứu ta mà mạo hiểm.”
“Làm sao ngươi biết?” Phượng Âm tò mò: “Quán Thanh U không phải là không nói cho ngươi biết mệnh cách sao?”
“Ngươi ngốc quá!” Diệp Tiếu lắc đầu: “Chẳng lẽ ngươi không biết ta còn kiêm thêm chức phụ nữa sao?”
“Chức nào? Ngươi kiêm nhiều chức quá ta không rõ.”
“Ta viết tiểu thuyết đó!” Diệp Tiếu trịnh trọng nói: “Phượng Nhi, ngươi phải biết là trong tiểu thuyết luôn có người thông minh, ngươi xem, phàm là truyện thì phải có những tình tiết kinh điển. Nếu ngươi là vai chính, tất sẽ phải có bằng hữu, kẻ thù, ý trung nhân. Tuyến tình yêu và tuyến tình bạn đều góp phần thúc đẩy câu chuyện, giờ ta là tuyến tình bạn của ngươi, ta lại bị bệnh, chẳng lẽ ngươi không nên vì ta làm cái gì sao? Ngươi nhất định phải làm gì đó cho ta, rồi sau đó sẽ bước trên hành trình mạo hiểm, tiếp nữa là bắt đầu câu chuyện của ngươi.”
“Ừ, có lý!” Phượng Âm gật đầu, rất nghiêm túc dò hỏi: “Vậy giờ ta phải chuẩn bị cái gì?”
“Ăn nhiều ngủ nhiều, tiết kiệm thể lực, chuẩn bị hành trang. Nhân vật chính đều có hậu thuẫn.” Diệp Tiếu nghĩ nghĩ, tự nhận là đã trả lời đối phương rất chuẩn. Phượng Âm gật đầu đồng ý, rồi làm theo lời Diệp Tiếu nói.
Nhưng nàng chờ… chờ… không chờ được chiến thư bắt giữ chiến binh mà ngược lại, vào một đêm nào đó, chờ được tin Diệp Tiếu đã hy sinh.
Diệp Tiếu này chính là tiểu hoàng kê, sau khi không chịu đựng được tình tiết vở kịch nữa, trước khi chết đã dùng cánh kéo Phượng Âm lại, mắt trợn trừng.
“Có lời gì ngươi nói đi.”
Đối với việc Diệp Tiếu không làm tiểu hoàng kê được nữa, Phượng Âm cũng hơi tiếc nuối, “Quả nhiên… ngoài dự đoán của chúng ta!”
Đây là lời cảm thán cuối cùng của Diệp Tiếu lúc sắp chết.
Tiểu hoàng kê được huấn luyện bao lâu nay đã chết, điều này đối với Dạ Tịch mà nói là một đả kích lớn. Trước kia hắn đã báo cho Bích Hoa tiên tử mình theo đuổi từ lâu là sẽ tặng nàng một con gà con siêu cấp đáng yêu, giờ tiểu hoàng kê đã chết, còn một tháng nữa là phải quay về Trường Hằng Sơn gặp Bích Hoa tiên tử, hắn phải lấy gì đưa cho nàng đây?
Dạ Tịch ưu sầu.
Hắn ngồi trên ghế, tay chống cằm, tay gõ xuống thành ghế đàn hương, nhìn chăm chú vào gia đình gà rừng đã hiện nguyên hình đang tới tới lui lui.
Cả nhà gà rừng dưới cái nhìn của hắn mà phát run cầm cập, nghĩ hắn đang muốn ăn mình thế nào thì đột nhiên nghe thấy hắn thở dài.
“Cả nhà các ngươi… sao lại xấu đều vậy?”
Cả nhà gà rừng: “…”
Dạ Tịch: “Ta vốn chỉ nghĩ Yêu Kê khó coi là ngoài ý muốn. Hóa ra dáng vẻ đáng yêu của Xung Phong Kê mới là thành công nhất của các ngươi…”
Nói xong, hắn quét mắt về phía Phượng Âm đang không có tiền đồ mà run lẩy bẩy hai chân, mặt cúi gằm, tỏ vẻ chán nản nói: “Xem ra, ngươi cũng đồng dạng với nhà ngươi. Thôi, theo ta đi đến chỗ này.”
“Đi… đi đâu?” Vừa hỏi mà Phượng Âm vừa run giọng. Dạ Tịch lập tức cười tươi, ngón tay thon dài vươn tới xách cổ nàng lên, đem vào phòng: “Đi sẽ biết.”
Dứt lời hắn đưa nàng vào phòng, ném xuống đất, đóng cửa lại, vẻ mặt bình thản nói: “Trước tiên hãy lăn thử một vòng xem!”
Phượng Âm: “…”
Chờ nàng khôi phục thân phận, nàng nhất định sẽ xử lý hắn đầu tiên!
Nhưng nàng lại lần nữa bị đấm vào mặt vì đêm đó mưa như trút nước. Phượng Âm nằm trong cái ổ ướt sũng của mình chịu đựng mưa rền gió dữ mà thầm rơi lệ.
Mưa quất vào người vừa đau vừa lạnh, nửa đêm, nàng đã bị lạnh đến phát run.
Thật ra không phải chưa từng bị, nàng cũng không mảnh mai đến vậy.
Chẳng qua là mấy ngày vừa rồi thoải mái quá nên khó tránh khỏi sẽ cảm thấy ấm ức, nửa tỉnh nửa mê lại nằm mộng thấy chuyện không nên mộng…
Trong mộng, có người đang ngồi trong sân, bàn tay với các ngón tay thon dài nâng một chung rượu.
Nàng vẫn còn nhớ bàn tay ấy, vừa sần sùi vừa thô ráp.
Nàng thì thào thành tiếng trong vô thức.
Từ trong phòng che ô bước ra, Dạ Tịch đã thấy một cảnh thế này.
Con gà rừng có bộ lông đo đỏ đang co ro trong ổ, mê man thiếp đi, thỉnh thoảng lại thì thào tên ai đó rồi còn rơi lệ. Trông vừa đáng thương vừa tủi thân.
Dạ Tịch suy nghĩ một chút rồi tiến tới, bàn tay nâng lên, con gà rừng cũng chuyển động theo, sau đó một vầng sáng nhạt bao bọc lấy con gà, hắn lại giơ tay ôm con gà rừng vừa mập vừa to vào phòng.
Ngày hôm sau khi Phượng Âm tỉnh lại, nàng phát hiện, nàng đang ngủ trong phòng.
Đó là gian phòng chính của nhà nàng, ngày thường đều là cha mẹ ngủ. Bây giờ nàng đang nằm trên giường, bên cạnh là một mỹ nam đang say giấc.
Nàng ngây ngốc nhìn hắn, cố gắng nhớ lại hôm qua có phải mình sức lực dồi dào đã vùng dậy cướp được cái chân giường của hắn không. Chắc bị ánh mắt của nàng quấy nhiễu, đối phương chậm rãi mở mắt.
Sau một đêm mưa to gió lớn là ngày trong lành. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chập chờn trên khuôn mặt người đang nằm tỏa sáng ngũ quan vừa bình lặng vừa ôn nhu của hắn.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng chòng chọc rồi tay nhấc lên, Phượng Âm cảm thấy cả người nhẹ bẫng, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị ném cái phịch ra ngoài.
Quả nhiên… bình lặng ôn nhu gì, nhầm to rồi!
Vì thế, Phượng Âm vẫn là con gà rừng vừa mập vừa to đã bị đốt lông lại còn thời thời khắc khắc lo sốt vó sẽ bị ăn sạch, còn Dạ Tịch vẫn là vị Thần Quân hỉ nộ vô thường cao cao tại thượng.
Ban ngày mọi người hầu hạ Dạ Tịch dùng bữa, buổi tối mọi người hầu hạ Dạ Tịch ngủ…À không, không phải cùng ngủ, mà là hầu hắn ‘chuẩn bị’ ngủ.
Cả nhà gà rừng đều khó hiểu, vị đại tiên này khi nào thì đi, vị tiên này tới làm cái gì.
Đương nhiên, thắc mắc này có con gà rừng nào dám hỏi, kể cả Diệp Tiếu quan hệ tốt nhất với hắn.
Nếu bây giờ mang cả nhà gà rừng ra so với hậu cung, Dạ Tịch ví như hoàng đế thì Diệp Tiếu chắc chắn là phi tử hoàng đế sủng ái nhất.
Mỗi tối, Dạ Tịch đều lôi một mình Diệp Tiếu vào phòng đúng một canh giờ, lúc sau, mọi người sẽ nhìn thấy Diệp Tiếu vẻ mặt mỏi mệt phờ phạc đi ra. Hỏi nàng đi vào ấy làm gì, nàng chẳng bao giờ nói, nhưng cái vẻ u buồn trên mặt thì ngày qua ngày lại càng rõ rệt.
Tình huống này rất chi là khiêu khích tính hiếu kỳ của Phượng Âm, vì thế sau khi Diệp Tiếu trở về, Phượng Âm đã ngồi canh trước cửa phòng Diệp Tiếu, vẻ mặt nhiệt tình lôi kéo lấy lòng: “Tiếu Tiếu ~”
“Ngươi muốn làm gì?!” Diệp Tiếu giật lùi, sắc mặt đề phòng.
Dù sao thì chuyện nhìn thấy Phượng Âm tươi cười rạng rỡ hấp tấp đến tìm thì đã thành định luật cả Thiên giới không cần nói cũng rõ mười mươi.
Phượng Âm khựng lại nhưng cũng mau chóng điều chỉnh trạng thái nói: “Muội giờ có mệt không?”
“Mệt!” Vừa nghe cái chữ mệt này, Diệp Tiếu đã gục đầu, lê cái xác vô hồn đi tới.
“Haiz, muội đừng đi vội, mệt ở đâu nói cho tỷ nghe nào, tỷ sẽ đấm bóp cho muội…” Phượng Âm nhanh chân đuổi theo, Diệp Tiếu thở dài, dùng đôi cánh ngắn củn đỡ lấy cơ thể núng nính nói: “Lưng ta mỏi quá!”
Phượng Âm: “…”
Lưng… một canh giờ… mỏi quá…
Dạ Tịch Nguyên quân, ngươi đã làm cái gì thế?
Phượng Âm nháy mắt đã suy nghĩ loạn xà ngầu.
Nhưng nhìn cái cơ thể tròn vo như quả táo của Diệp Tiếu kia, Phượng Âm lập tức phủ quyết ý nghĩ này.
Nếu Dạ Tịch dám làm cái gì… Bách Lý Quân Hoa làm sao còn ngồi yên thế được!
Hơn nữa… cái dáng quả táo này… hắn có thể làm được gì!
Bản tính hiếu kỳ của Phượng Âm càng lúc càng tăng, cuối cùng lòng hiếu kỳ cũng chiến thắng lý trí, vào một đêm nào đó, có người lặng lẽ nằm sấp bên cửa sổ phòng Dạ Tịch Nguyên quân, vô cùng đáng khinh bỉ dùng nước miếng chọc thủng một lỗ nhỏ rồi nín thở rình xem tình huống bên trong.
Kế đó nàng thấy được một màn thế này.
Dạ Tịch tuấn mỹ chống cằm ngồi bên, Diệp Tiếu nhỏ bé đứng trên bàn vẻ mặt bi phẫn.
“Lăn một vòng!” Dạ Tịch thản nhiên mở miệng, Diệp Tiếu lập tức ngã xuống, lăn một vòng trên bàn.
“Xoay một vòng!” Dạ Tịch tiếp tục ra lệnh, Diệp Tiếu đứng lên, ngoan ngoãn xoay một vòng.
“Nhảy qua ba lần!” Dạ Tịch đổi tay chống cằm, Diệp Tiếu nhanh nhẹn nhảy qua cái vòng được treo bên cạnh. Kết quả là, dừng lại giữa không trung luôn.
“Sao lại không qua được?” Dạ Tịch nhíu mày, Diệp Tiếu sắp phát khóc: “Vòng nhỏ quá, kẹt rồi!”
“Ờ, vậy ngươi giảm béo đi!” Dạ Tịch không cần suy nghĩ đã hạ lệnh. Diệp Tiếu gấp gáp nói: “Giảm béo không mập không đáng yêu! Bích Hoa tiên tử… À không, các tiểu hoàng kê nữ đều thích béo một chút!”
“Vậy à,” Dạ Tịch gật đầu: “Vậy được rồi, đổi vòng lớn hơn cho dễ lọt…”
Nhìn Diệp Tiếu bị gọi tới gọi lui trên bàn mà Phượng Âm gian ác dùng cánh che miệng nén cười lui xuống.
Nàng cảm thấy thật thỏa lòng, nàng nghĩ, Diệp Tiếu có lẽ chưa từng chịu ấm ức như vậy bao giờ.
Cho dễ lọt…
Phốc, ha ha ha…
Phượng Âm chỉ còn thiếu điều đập bàn mà cười thôi.
Nhưng không lâu sau, nàng cười không nổi nữa.
Diệp Tiếu bị bệnh.
Mỗi ngày đều rặt vẻ bệnh hoạn nằm trên giường gặm táo, Diệp Tiếu lấy dáng vẻ như đang tuyên bố di ngôn mà thì thầm: “Phượng Nhi, ta cảm thấy đây là nội dung vở kịch.”
Phượng Âm: “Chứng minh!”
“Ta đoán!” Diệp Tiếu cắn một miếng táo: “Nếu ta đã có mặt trong vở kịch này thì dĩ nhiên phải có tác dụng quan trọng rồi. Ngươi thấy không, giờ ta đang bệnh tật, biết đâu sau đây ngươi sẽ vì cứu ta mà mạo hiểm.”
“Làm sao ngươi biết?” Phượng Âm tò mò: “Quán Thanh U không phải là không nói cho ngươi biết mệnh cách sao?”
“Ngươi ngốc quá!” Diệp Tiếu lắc đầu: “Chẳng lẽ ngươi không biết ta còn kiêm thêm chức phụ nữa sao?”
“Chức nào? Ngươi kiêm nhiều chức quá ta không rõ.”
“Ta viết tiểu thuyết đó!” Diệp Tiếu trịnh trọng nói: “Phượng Nhi, ngươi phải biết là trong tiểu thuyết luôn có người thông minh, ngươi xem, phàm là truyện thì phải có những tình tiết kinh điển. Nếu ngươi là vai chính, tất sẽ phải có bằng hữu, kẻ thù, ý trung nhân. Tuyến tình yêu và tuyến tình bạn đều góp phần thúc đẩy câu chuyện, giờ ta là tuyến tình bạn của ngươi, ta lại bị bệnh, chẳng lẽ ngươi không nên vì ta làm cái gì sao? Ngươi nhất định phải làm gì đó cho ta, rồi sau đó sẽ bước trên hành trình mạo hiểm, tiếp nữa là bắt đầu câu chuyện của ngươi.”
“Ừ, có lý!” Phượng Âm gật đầu, rất nghiêm túc dò hỏi: “Vậy giờ ta phải chuẩn bị cái gì?”
“Ăn nhiều ngủ nhiều, tiết kiệm thể lực, chuẩn bị hành trang. Nhân vật chính đều có hậu thuẫn.” Diệp Tiếu nghĩ nghĩ, tự nhận là đã trả lời đối phương rất chuẩn. Phượng Âm gật đầu đồng ý, rồi làm theo lời Diệp Tiếu nói.
Nhưng nàng chờ… chờ… không chờ được chiến thư bắt giữ chiến binh mà ngược lại, vào một đêm nào đó, chờ được tin Diệp Tiếu đã hy sinh.
Diệp Tiếu này chính là tiểu hoàng kê, sau khi không chịu đựng được tình tiết vở kịch nữa, trước khi chết đã dùng cánh kéo Phượng Âm lại, mắt trợn trừng.
“Có lời gì ngươi nói đi.”
Đối với việc Diệp Tiếu không làm tiểu hoàng kê được nữa, Phượng Âm cũng hơi tiếc nuối, “Quả nhiên… ngoài dự đoán của chúng ta!”
Đây là lời cảm thán cuối cùng của Diệp Tiếu lúc sắp chết.
Tiểu hoàng kê được huấn luyện bao lâu nay đã chết, điều này đối với Dạ Tịch mà nói là một đả kích lớn. Trước kia hắn đã báo cho Bích Hoa tiên tử mình theo đuổi từ lâu là sẽ tặng nàng một con gà con siêu cấp đáng yêu, giờ tiểu hoàng kê đã chết, còn một tháng nữa là phải quay về Trường Hằng Sơn gặp Bích Hoa tiên tử, hắn phải lấy gì đưa cho nàng đây?
Dạ Tịch ưu sầu.
Hắn ngồi trên ghế, tay chống cằm, tay gõ xuống thành ghế đàn hương, nhìn chăm chú vào gia đình gà rừng đã hiện nguyên hình đang tới tới lui lui.
Cả nhà gà rừng dưới cái nhìn của hắn mà phát run cầm cập, nghĩ hắn đang muốn ăn mình thế nào thì đột nhiên nghe thấy hắn thở dài.
“Cả nhà các ngươi… sao lại xấu đều vậy?”
Cả nhà gà rừng: “…”
Dạ Tịch: “Ta vốn chỉ nghĩ Yêu Kê khó coi là ngoài ý muốn. Hóa ra dáng vẻ đáng yêu của Xung Phong Kê mới là thành công nhất của các ngươi…”
Nói xong, hắn quét mắt về phía Phượng Âm đang không có tiền đồ mà run lẩy bẩy hai chân, mặt cúi gằm, tỏ vẻ chán nản nói: “Xem ra, ngươi cũng đồng dạng với nhà ngươi. Thôi, theo ta đi đến chỗ này.”
“Đi… đi đâu?” Vừa hỏi mà Phượng Âm vừa run giọng. Dạ Tịch lập tức cười tươi, ngón tay thon dài vươn tới xách cổ nàng lên, đem vào phòng: “Đi sẽ biết.”
Dứt lời hắn đưa nàng vào phòng, ném xuống đất, đóng cửa lại, vẻ mặt bình thản nói: “Trước tiên hãy lăn thử một vòng xem!”
Phượng Âm: “…”
Chờ nàng khôi phục thân phận, nàng nhất định sẽ xử lý hắn đầu tiên!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook