Phù Sinh Mộng, Tam Sinh Ước
-
Chương 11: Phượng về
Phong Ca
Chúng ta ở rừng trúc chơi đùa thưởng ngoạn đến giữa trưa, buổi chiều, ta nói: “Phải về thôi!”
Hắn giống như không tình nguyện nhưng vẫn bị ta kéo về, vừa trở lại Tống phủ, ta đã nghe hạ nhân hấp tấp bẩm báo: “Thiếu gia, người đã đi đâu vậy? Thái tử điện hạ đợi người từ sáng sớm đó.”
Vừa nghe Tô Thiển chi đến đây, ta sững người. Mặc Băng Khiết đi tới, cầm tay ta giật giật, làm ta phục hồi tinh thần. Ta quay đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn không tốt nói: “Cứ nói ngươi bị bệnh, không tiếp.”
Ta lắc đầu, bây giờ ta vẫn còn mang thân phận Tống Tử Mạch, Tô Thiển Chi dù gì cũng là thái tử, không thể đắc tội.
“Ngươi về phòng đợi, ta đến đại sảnh gặp hắn trước.”
Dứt lời, ta rút tay ra, xoay người theo hạ nhân.
Hắn quả nhiên ở đại sảnh chờ ta, khi ta đến, hắn như đang ngủ, một tay chống đầu, một tay đặt trước người, cầm cây quạt nhỏ, thân áo lam dài, chỉ một động tác tùy ý cũng tao nhã đẹp mắt đến thế.
Ta đứng ở cửa đại sảnh cẩn trọng quan sát hắn.
Hắn và Liễu Hoa Hiên thật sự rất giống nhau, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy khí chất của người đó. Hôm nay quần áo hắn mặc, là màu sắc người đó thích nhất, nhớ lại lần đầu gặp hắn, trên cầu Nại Hà, hắn cũng một thân lam sắc.
Phiêu hốt như mưa bụi Giang Nam.
Chính là mưa bụi Giang Nam ấy.
Ta đứng ở cửa một lúc lâu, trong đầu hiện lên rất nhiều tạp niệm. Chỉ muốn cứ vậy xoay người rời đi, lại muốn đi lên cầm tay hắn, hỏi hắn một câu: “Nguyên đan của ta dùng xong chưa, còn không?” thậm chí, ta còn chợt loé lên ý nghĩ, đi tới đó, như vạn năm trước, lướt tay qua từng nét trên khuôn mặt hắn cười gọi hắn một tiếng: A Hiên.
Nhưng ta cuối cùng không làm gì cả, chỉ lặng lẽ đứng nơi đó, nhìn hắn từ từ mở mắt, sau đó nhìn về phía ta, bừng sáng.
Ta cười, cung kính hành lễ với hắn rồi nói: “Thảo dân không biết thái tử điện hạ giá lâm, nên xuất môn đi xa, để điện hạ đợi lâu, xin điện hạ thứ tội.”
“Đúng là ngươi đã để ta đợi rất lâu.” Tô Thiển Chi phe phẩy quạt cười khẽ, dựa vào lưng ghế, nói: “Đã đến tiết hoa đăng, ta nghĩ muốn đưa ngươi đi xem, không biết Tống công tử có nể mặt?”
“Tiết hoa đăng?” Ta nhướn mày, ta luôn sợ những nơi ồn ào náo nhiệt, đang định từ chối hắn thì nghe hạ nhân cuống cuồng chạy vào nói: “Không hay rồi thiếu gia, Mặc tiểu thư nhảy hồ rồi.”
Nghe xong ta còn chưa lên tiếng, Tô Thiển Chi bên cạnh đã giận dữ hét lên một tiếng: “Làm càn! Sao có thể hô to gọi nhỏ như thế”
Khẩu khí này của hắn, uy nghiêm khí khái, gã hạ nhân bị hắn doạ sợ đến ngốc người, ta vội xua tay: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Tô Thiển Chi nhíu mày, trợn mắt với ta, nhìn gã hạ nhân đi xuống, hắn cười lạnh nói: “Tống công tử thật lớn gan, trước mặt đông cung thái tử mà dám bao che thẳng thừng?”
Ta mỉm cười, sau đó từ đầu ngón tay bắn ra một tia sáng, hắn đầu tiên là sửng sốt, rồi bình thản trở lại, nói với ta: “Nếu Mặc tiểu thư gặp chuyện, ngươi đi xem đi.”
Hắn vừa nói xong, ta lập tức cúi đầu nói: “Tạ điện hạ.”
Cho dù đang cúi đầu, ta vẫn cảm thấy đắc ý, có thể sử dụng tiên pháp, đối phó với phàm nhân còn không dễ dàng?
Quả nhiên, khi hắn nói xong, sắc mặt hắn lại thay đổi, đập bàn chỉ vào ta, cả giận nói: “Tống Tử Mạch!”
Ta không chút do dự xoay người bước đi, không hiểu vì ‘Mặc tiểu thư’ lại nhảy hồ.
Về phòng, thấy Mặc Băng Khiết im lặng nằm trên giường, đã thay bộ y phục sạch sẽ khác, sắc mặt tuy rằng tái nhợt nhưng lại không vấn đề gì.
Ta đứng trước mặt hắn, khó hiểu hỏi: “Ngươi lại định làm gì?”
Hắn nằm trên giường, im lặng nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Ta không muốn ngươi ở cùng hắn.”
Ta nhất thời nghẹn lời, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Hôm nay hắn cũng không làm gì quá đáng, hơn nữa Ti Mệnh Tinh Quân đã biết việc ta làm, ta có thể dùng tiên pháp, không việc gì phải lo nữa.”
“Ta không vui.”
Hắn dường như rất bất mãn, nói chuyện với ta cũng kiệm lời.
Ta ngồi xuống bên hắn, khẽ thở dài: “Ta lúc này dù sao vẫn là Tống Tử Mạch, ngươi đừng vô cớ náo loạn như thế nữa.”
Hắn không nói, phía sau cửa bị người ta đá ‘rầm’ một tiếng, ta vừa quay lại đã thấy Tô Thiển Chi vẻ mặt tức giận đứng trước cửa nhìn ta và Mặc Băng Khiết, rồi lao vào túm tay ta kéo ra ngoài. Mặc Băng Khiết mở mắt, ta thấy đáy mắt hắn loé lên tia giận dữ, liền kêu lên: “Đừng động thủ!!”
Hắn bị ta hét, mím môi, quay đầu đi.
Ở trước mặt người khác ta không tiện thi pháp, nên đành cam chịu để Tô Thiển Chi lôi ra ngoài. Đến lương đình, hắn thả ta ra, nắm lấy cổ áo ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Tử Mạch ơi Tống Tử Mạch, ta còn không biết ngươi đúng là yêu nhân!”
“Bớt giận, bớt giận.” Ta đẩy tay hắn ra, vì thế thấy mặt hắn càng đen hơn. Ta ngồi xuống ghế đá, rót một ly trà rồi một hơi uống hết: “Thiên hạ này to lớn, không chuyện gì không có, điện hạ không cần kinh hoảng. Con người ta luôn thiện lương, biết tự bảo vệ mình, sẽ không làm loạn.”
“Tống Tử Mạch, ngươi càng ngày càng làm cho ta không tài nào hiểu nổi.” Tô Thiển Chi cười lạnh, ta huýt sáo ngẩng đầu nhìn trời.
Ngươi bây giờ là thân thể phàm nhân, làm sao có thể đấu cùng thần? Tỉnh mộng đi!
“Tống Tử Mạch…”
“Không hay rồi! Mặc tiểu thư thắt cổ rồi!”
Tô Thiển Chi còn chưa nói xong, phía dưới lương đình lại nháo lên. Ta rõ ràng thấy sắc mặt Tô Thiển Chi đen ngòm, tay nắm thành quyền, gân xanh nổi lên.
Ta cười trấn an hắn, sau đó nhanh chóng lao xuống lương đình, đi xem Mặc Băng Khiết đang làm ầm ĩ kia.
Trở về phòng, Mặc Băng Khiết vẫn đang nằm trên giường, nhưng trên cổ lại có thêm một vết bầm tím, ta thấy mà hoảng, vội chạy lại: “Ôi tiểu tổ tông của ta, ngươi đừng náo loạn nữa mà.”
Mặc Băng Khiết không nói, ngay cả mắt cũng không thèm mở. Ta thấy nàng như vậy, không khỏi có chút chột dạ, bèn cho người lui xuống hết, hắn mới chậm rãi mở miệng, thờ ơ nói: “Biết sai rồi?”
“Biết, ta biết, ta sai rồi, ngươi đừng náo loạn nữa.” nghe ta trả lời, hắn mới cong cong khoé miệng, hỏi ta: “Hắn đi chưa?”
“Hả… Đi chưa?”
Ta kỳ thật cũng không biết.
Thấy đôi mi thanh tú của Mặc Băng Khiết nhăn lại, ta chặn ngang: “Đi rồi đi rồi!”
Hắn gật đầu, vươn tay ôm lấy ta. Người hắn lạnh toát, im lặng ôm ta một lát cũng không thấy tiết trời ấm lên.
Một lát, hắn mới nói: “Ngươi không được đi theo hắn.”
Ta cười gượng, không thể lên tiếng.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, chiều muộn ngày thứ ba, Tô Thiển Chi đúng hẹn xuất hiện trước cửa Tống phủ. Hắn mặc một thân bạch y thanh nhã, phe phẩy cây quạt của hắn, kiêu căng tự đắc. Mặc Băng Khiết vừa nghe nói ta muốn cùng hắn ra ngoài đã vội nói: “Ta cũng đi.”
Ta cười mãi không thôi, cũng nói: “Được thôi.”
Chúng ta ba người lại thêm vài thị vệ, ung dung thăm thú tiết hoa đăng.
Tiết hoa đăng người đông, ồn ào náo nhiệt, chen lấn tới lui, đều là nam thanh nữ tú. Họ cũng lớn gan, dưới tay áo dài lại nắm tay nhau. Ngẫu nhiên cũng có vài nam tử mang theo con trai con gái của mình, cho chúng ngồi trên vai, tay kia ôm lấy thê tử, bảo hộ nàng trong ngực.
Nhìn cảnh này, ta chợt thổn thức, trong cuộc sống nơi đây quả nhiên có rất nhiều thứ mà thiên đình không thể có được.
Mặc Băng Khiết ngầm cầm tay ta, ta quay đầu nhìn hắn, phát hiện ánh mắt hắn lại như vui như buồn, ta nhìn mà lòng nhoi nhói.
Hắn nhìn ta cười, đột nhiên dừng bước, lấy một ngọn hoa đăng chưa đề chữ của quầy hàng bên đường, mượn một cây bút, nhẹ nhàng viết lên nền hoa đăng, một lát sau, hắn đưa ta xem, lại chính là chân dung của ta.
Bên cạnh có vài tiếng xì xầm, có người khen hắn tài nghệ cao, có người khen ta dung mạo đẹp. Còn ta, chỉ chăm chú nhìn bức hoạ, người trong đó, vừa giống ta, lại như không giống.
Trên khuôn mặt nữ tử đó, mi cong khẽ cười, trong tay cầm một nhành lan, hồ điệp nhảy múa quanh nàng, sinh động lại mang theo khí chất cao quý, đẹp đẽ. Thế nhưng bất luận thế nào, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, nàng chỉ là một phàm nhân.
Làm thần tiên đã lâu, khí độ so với phàm nhân cũng bất đồng, chỉ cần liếc qua cũng có thể nhận ra.
Ta thoáng nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn hắn, lại chỉ thấy hắn ngóng nhìn ta, trong mắt tràn đầy sủng nịch, nụ cười yếu ớt, lặng lẽ chảy qua tim ta.
Hắn nói: “Tiếu Nhi, nàng có thích không?”
Hắn nói, ta lại nhìn thấy thân hình Tô Thiển Chi run lên, nhìn về phía ta mà ngập tràn khiếp sợ.
Trong đầu vài hình ảnh vụn vặt lướt qua.
Giống như nhiều năm trước, có người nam tử cũng dẫn theo một nữ tử rong chơi tiết hoa đăng, cũng hỏi nàng như vậy.
Ôn hòa sủng nịch, quen thuộc quá!
Hắn nói -Tiếu Nhi, nàng có thích không?
Không sai một chữ.
Ta im lặng nhìn hắn, hồi sau, như thương hải tang điền, mấy độ luân hồi.
Ta nhận hoa đăng hắn đưa, híp mắt cười: “Thích, rất thích”
Đúng lúc này, Tô Thiển Chi đột nhiên kéo tay ta, ta quay đầu nhìn hắn, hắn dò hỏi: “Ngươi… không phải là Tống Tử Mạch?”
Ta bật cười: “Thái tử điện hạ sao lại nói thế?”
Dứt lời, ta hất tay hắn ra, cầm đèn đi trước.
Đi không bao lâu, Tô Thiển Chi đột nhiên nói: “Không bằng chúng ta đến miếu nguyệt lão xem thử?”
“Được.”
Ta còn chưa mở miệng, Mặc Băng Khiết đã đồng ý. Trong lòng ta hiểu rõ ý hắn nhưng cũng bất đắc dĩ thở dài, đi theo họ.
Vừa đi đến trước cửa miếu nguyệt lão, hoa đang khoe sắc, ta chợt thấy có người gọi ta: “Diệp Tiếu thượng thần, Diệp Tiếu thượng thần.”
Ta thầm than nhẹ, níu tay Mặc Băng Khiết nói: “Ta đi một lát. Các ngươi vào trước đi.”
“Tiếu Nhi.” Mặc Băng Khiết đột nhiên cầm tay ta, Tô Thiển Chi đang đi trước cũng quay đầu, thấy chúng ta, hắn nhăn mày. Mặc Băng Khiết lẳng lặng nhìn ta, chỉ nói: “Nàng nhất định phải trở về!”
Ta gật đầu, rồi rời khỏi hắn, ngoặt vào một ngõ nhỏ, vài đạo tiên quang chợt lóe, là Giản Hề, Mộc Tử Du, Đại Miêu, Quán Thanh U đều tề tựu đông đủ, ngoài ra, trong tay Quán Thanh U còn cầm một cái Toả Hồn Đăng trong suốt, một con phượng hoàng trong đèn đang tả xung hữu đột, cật lực giãy giụa.
Ta vừa thấy đã vui mừng, cười nói: “Ha, rốt cục cũng tóm được con phượng hoàng này?”
Hết
Chúng ta ở rừng trúc chơi đùa thưởng ngoạn đến giữa trưa, buổi chiều, ta nói: “Phải về thôi!”
Hắn giống như không tình nguyện nhưng vẫn bị ta kéo về, vừa trở lại Tống phủ, ta đã nghe hạ nhân hấp tấp bẩm báo: “Thiếu gia, người đã đi đâu vậy? Thái tử điện hạ đợi người từ sáng sớm đó.”
Vừa nghe Tô Thiển chi đến đây, ta sững người. Mặc Băng Khiết đi tới, cầm tay ta giật giật, làm ta phục hồi tinh thần. Ta quay đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn không tốt nói: “Cứ nói ngươi bị bệnh, không tiếp.”
Ta lắc đầu, bây giờ ta vẫn còn mang thân phận Tống Tử Mạch, Tô Thiển Chi dù gì cũng là thái tử, không thể đắc tội.
“Ngươi về phòng đợi, ta đến đại sảnh gặp hắn trước.”
Dứt lời, ta rút tay ra, xoay người theo hạ nhân.
Hắn quả nhiên ở đại sảnh chờ ta, khi ta đến, hắn như đang ngủ, một tay chống đầu, một tay đặt trước người, cầm cây quạt nhỏ, thân áo lam dài, chỉ một động tác tùy ý cũng tao nhã đẹp mắt đến thế.
Ta đứng ở cửa đại sảnh cẩn trọng quan sát hắn.
Hắn và Liễu Hoa Hiên thật sự rất giống nhau, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy khí chất của người đó. Hôm nay quần áo hắn mặc, là màu sắc người đó thích nhất, nhớ lại lần đầu gặp hắn, trên cầu Nại Hà, hắn cũng một thân lam sắc.
Phiêu hốt như mưa bụi Giang Nam.
Chính là mưa bụi Giang Nam ấy.
Ta đứng ở cửa một lúc lâu, trong đầu hiện lên rất nhiều tạp niệm. Chỉ muốn cứ vậy xoay người rời đi, lại muốn đi lên cầm tay hắn, hỏi hắn một câu: “Nguyên đan của ta dùng xong chưa, còn không?” thậm chí, ta còn chợt loé lên ý nghĩ, đi tới đó, như vạn năm trước, lướt tay qua từng nét trên khuôn mặt hắn cười gọi hắn một tiếng: A Hiên.
Nhưng ta cuối cùng không làm gì cả, chỉ lặng lẽ đứng nơi đó, nhìn hắn từ từ mở mắt, sau đó nhìn về phía ta, bừng sáng.
Ta cười, cung kính hành lễ với hắn rồi nói: “Thảo dân không biết thái tử điện hạ giá lâm, nên xuất môn đi xa, để điện hạ đợi lâu, xin điện hạ thứ tội.”
“Đúng là ngươi đã để ta đợi rất lâu.” Tô Thiển Chi phe phẩy quạt cười khẽ, dựa vào lưng ghế, nói: “Đã đến tiết hoa đăng, ta nghĩ muốn đưa ngươi đi xem, không biết Tống công tử có nể mặt?”
“Tiết hoa đăng?” Ta nhướn mày, ta luôn sợ những nơi ồn ào náo nhiệt, đang định từ chối hắn thì nghe hạ nhân cuống cuồng chạy vào nói: “Không hay rồi thiếu gia, Mặc tiểu thư nhảy hồ rồi.”
Nghe xong ta còn chưa lên tiếng, Tô Thiển Chi bên cạnh đã giận dữ hét lên một tiếng: “Làm càn! Sao có thể hô to gọi nhỏ như thế”
Khẩu khí này của hắn, uy nghiêm khí khái, gã hạ nhân bị hắn doạ sợ đến ngốc người, ta vội xua tay: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Tô Thiển Chi nhíu mày, trợn mắt với ta, nhìn gã hạ nhân đi xuống, hắn cười lạnh nói: “Tống công tử thật lớn gan, trước mặt đông cung thái tử mà dám bao che thẳng thừng?”
Ta mỉm cười, sau đó từ đầu ngón tay bắn ra một tia sáng, hắn đầu tiên là sửng sốt, rồi bình thản trở lại, nói với ta: “Nếu Mặc tiểu thư gặp chuyện, ngươi đi xem đi.”
Hắn vừa nói xong, ta lập tức cúi đầu nói: “Tạ điện hạ.”
Cho dù đang cúi đầu, ta vẫn cảm thấy đắc ý, có thể sử dụng tiên pháp, đối phó với phàm nhân còn không dễ dàng?
Quả nhiên, khi hắn nói xong, sắc mặt hắn lại thay đổi, đập bàn chỉ vào ta, cả giận nói: “Tống Tử Mạch!”
Ta không chút do dự xoay người bước đi, không hiểu vì ‘Mặc tiểu thư’ lại nhảy hồ.
Về phòng, thấy Mặc Băng Khiết im lặng nằm trên giường, đã thay bộ y phục sạch sẽ khác, sắc mặt tuy rằng tái nhợt nhưng lại không vấn đề gì.
Ta đứng trước mặt hắn, khó hiểu hỏi: “Ngươi lại định làm gì?”
Hắn nằm trên giường, im lặng nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Ta không muốn ngươi ở cùng hắn.”
Ta nhất thời nghẹn lời, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Hôm nay hắn cũng không làm gì quá đáng, hơn nữa Ti Mệnh Tinh Quân đã biết việc ta làm, ta có thể dùng tiên pháp, không việc gì phải lo nữa.”
“Ta không vui.”
Hắn dường như rất bất mãn, nói chuyện với ta cũng kiệm lời.
Ta ngồi xuống bên hắn, khẽ thở dài: “Ta lúc này dù sao vẫn là Tống Tử Mạch, ngươi đừng vô cớ náo loạn như thế nữa.”
Hắn không nói, phía sau cửa bị người ta đá ‘rầm’ một tiếng, ta vừa quay lại đã thấy Tô Thiển Chi vẻ mặt tức giận đứng trước cửa nhìn ta và Mặc Băng Khiết, rồi lao vào túm tay ta kéo ra ngoài. Mặc Băng Khiết mở mắt, ta thấy đáy mắt hắn loé lên tia giận dữ, liền kêu lên: “Đừng động thủ!!”
Hắn bị ta hét, mím môi, quay đầu đi.
Ở trước mặt người khác ta không tiện thi pháp, nên đành cam chịu để Tô Thiển Chi lôi ra ngoài. Đến lương đình, hắn thả ta ra, nắm lấy cổ áo ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Tử Mạch ơi Tống Tử Mạch, ta còn không biết ngươi đúng là yêu nhân!”
“Bớt giận, bớt giận.” Ta đẩy tay hắn ra, vì thế thấy mặt hắn càng đen hơn. Ta ngồi xuống ghế đá, rót một ly trà rồi một hơi uống hết: “Thiên hạ này to lớn, không chuyện gì không có, điện hạ không cần kinh hoảng. Con người ta luôn thiện lương, biết tự bảo vệ mình, sẽ không làm loạn.”
“Tống Tử Mạch, ngươi càng ngày càng làm cho ta không tài nào hiểu nổi.” Tô Thiển Chi cười lạnh, ta huýt sáo ngẩng đầu nhìn trời.
Ngươi bây giờ là thân thể phàm nhân, làm sao có thể đấu cùng thần? Tỉnh mộng đi!
“Tống Tử Mạch…”
“Không hay rồi! Mặc tiểu thư thắt cổ rồi!”
Tô Thiển Chi còn chưa nói xong, phía dưới lương đình lại nháo lên. Ta rõ ràng thấy sắc mặt Tô Thiển Chi đen ngòm, tay nắm thành quyền, gân xanh nổi lên.
Ta cười trấn an hắn, sau đó nhanh chóng lao xuống lương đình, đi xem Mặc Băng Khiết đang làm ầm ĩ kia.
Trở về phòng, Mặc Băng Khiết vẫn đang nằm trên giường, nhưng trên cổ lại có thêm một vết bầm tím, ta thấy mà hoảng, vội chạy lại: “Ôi tiểu tổ tông của ta, ngươi đừng náo loạn nữa mà.”
Mặc Băng Khiết không nói, ngay cả mắt cũng không thèm mở. Ta thấy nàng như vậy, không khỏi có chút chột dạ, bèn cho người lui xuống hết, hắn mới chậm rãi mở miệng, thờ ơ nói: “Biết sai rồi?”
“Biết, ta biết, ta sai rồi, ngươi đừng náo loạn nữa.” nghe ta trả lời, hắn mới cong cong khoé miệng, hỏi ta: “Hắn đi chưa?”
“Hả… Đi chưa?”
Ta kỳ thật cũng không biết.
Thấy đôi mi thanh tú của Mặc Băng Khiết nhăn lại, ta chặn ngang: “Đi rồi đi rồi!”
Hắn gật đầu, vươn tay ôm lấy ta. Người hắn lạnh toát, im lặng ôm ta một lát cũng không thấy tiết trời ấm lên.
Một lát, hắn mới nói: “Ngươi không được đi theo hắn.”
Ta cười gượng, không thể lên tiếng.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, chiều muộn ngày thứ ba, Tô Thiển Chi đúng hẹn xuất hiện trước cửa Tống phủ. Hắn mặc một thân bạch y thanh nhã, phe phẩy cây quạt của hắn, kiêu căng tự đắc. Mặc Băng Khiết vừa nghe nói ta muốn cùng hắn ra ngoài đã vội nói: “Ta cũng đi.”
Ta cười mãi không thôi, cũng nói: “Được thôi.”
Chúng ta ba người lại thêm vài thị vệ, ung dung thăm thú tiết hoa đăng.
Tiết hoa đăng người đông, ồn ào náo nhiệt, chen lấn tới lui, đều là nam thanh nữ tú. Họ cũng lớn gan, dưới tay áo dài lại nắm tay nhau. Ngẫu nhiên cũng có vài nam tử mang theo con trai con gái của mình, cho chúng ngồi trên vai, tay kia ôm lấy thê tử, bảo hộ nàng trong ngực.
Nhìn cảnh này, ta chợt thổn thức, trong cuộc sống nơi đây quả nhiên có rất nhiều thứ mà thiên đình không thể có được.
Mặc Băng Khiết ngầm cầm tay ta, ta quay đầu nhìn hắn, phát hiện ánh mắt hắn lại như vui như buồn, ta nhìn mà lòng nhoi nhói.
Hắn nhìn ta cười, đột nhiên dừng bước, lấy một ngọn hoa đăng chưa đề chữ của quầy hàng bên đường, mượn một cây bút, nhẹ nhàng viết lên nền hoa đăng, một lát sau, hắn đưa ta xem, lại chính là chân dung của ta.
Bên cạnh có vài tiếng xì xầm, có người khen hắn tài nghệ cao, có người khen ta dung mạo đẹp. Còn ta, chỉ chăm chú nhìn bức hoạ, người trong đó, vừa giống ta, lại như không giống.
Trên khuôn mặt nữ tử đó, mi cong khẽ cười, trong tay cầm một nhành lan, hồ điệp nhảy múa quanh nàng, sinh động lại mang theo khí chất cao quý, đẹp đẽ. Thế nhưng bất luận thế nào, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, nàng chỉ là một phàm nhân.
Làm thần tiên đã lâu, khí độ so với phàm nhân cũng bất đồng, chỉ cần liếc qua cũng có thể nhận ra.
Ta thoáng nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn hắn, lại chỉ thấy hắn ngóng nhìn ta, trong mắt tràn đầy sủng nịch, nụ cười yếu ớt, lặng lẽ chảy qua tim ta.
Hắn nói: “Tiếu Nhi, nàng có thích không?”
Hắn nói, ta lại nhìn thấy thân hình Tô Thiển Chi run lên, nhìn về phía ta mà ngập tràn khiếp sợ.
Trong đầu vài hình ảnh vụn vặt lướt qua.
Giống như nhiều năm trước, có người nam tử cũng dẫn theo một nữ tử rong chơi tiết hoa đăng, cũng hỏi nàng như vậy.
Ôn hòa sủng nịch, quen thuộc quá!
Hắn nói -Tiếu Nhi, nàng có thích không?
Không sai một chữ.
Ta im lặng nhìn hắn, hồi sau, như thương hải tang điền, mấy độ luân hồi.
Ta nhận hoa đăng hắn đưa, híp mắt cười: “Thích, rất thích”
Đúng lúc này, Tô Thiển Chi đột nhiên kéo tay ta, ta quay đầu nhìn hắn, hắn dò hỏi: “Ngươi… không phải là Tống Tử Mạch?”
Ta bật cười: “Thái tử điện hạ sao lại nói thế?”
Dứt lời, ta hất tay hắn ra, cầm đèn đi trước.
Đi không bao lâu, Tô Thiển Chi đột nhiên nói: “Không bằng chúng ta đến miếu nguyệt lão xem thử?”
“Được.”
Ta còn chưa mở miệng, Mặc Băng Khiết đã đồng ý. Trong lòng ta hiểu rõ ý hắn nhưng cũng bất đắc dĩ thở dài, đi theo họ.
Vừa đi đến trước cửa miếu nguyệt lão, hoa đang khoe sắc, ta chợt thấy có người gọi ta: “Diệp Tiếu thượng thần, Diệp Tiếu thượng thần.”
Ta thầm than nhẹ, níu tay Mặc Băng Khiết nói: “Ta đi một lát. Các ngươi vào trước đi.”
“Tiếu Nhi.” Mặc Băng Khiết đột nhiên cầm tay ta, Tô Thiển Chi đang đi trước cũng quay đầu, thấy chúng ta, hắn nhăn mày. Mặc Băng Khiết lẳng lặng nhìn ta, chỉ nói: “Nàng nhất định phải trở về!”
Ta gật đầu, rồi rời khỏi hắn, ngoặt vào một ngõ nhỏ, vài đạo tiên quang chợt lóe, là Giản Hề, Mộc Tử Du, Đại Miêu, Quán Thanh U đều tề tựu đông đủ, ngoài ra, trong tay Quán Thanh U còn cầm một cái Toả Hồn Đăng trong suốt, một con phượng hoàng trong đèn đang tả xung hữu đột, cật lực giãy giụa.
Ta vừa thấy đã vui mừng, cười nói: “Ha, rốt cục cũng tóm được con phượng hoàng này?”
Hết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook