Phù Sinh Mộng Chi Phi Tình
-
Chương 9
” Đều hiểu cả rồi?” Lăng Tiêu ngồi ở giả thạch, lãnh đạm như trước hỏi, đáy mắt lạnh lùng nhưng lại che giấu không được vẻ tán thưởng. Thật sự là nghĩ không ra, Tư Phi Tình nhìn bệnh tật vô dụng cư nhiên thiên tư thông minh, chỉ một nửa canh giờ đã lý giải được toàn bộ, hơn nữa không giống tối hôm qua cái gì cũng không biết, rất nhiều chỗ nghi vấn hắn chỉ cần nói sơ một chút, Tư Phi Tình liền có thể tự mình suy luận ra. Ngược lại một người thiện lương như Tư Phi Tình, nếu không phải trời sinh trái tim bệnh tật, thì giờ phút này đã không phải ở chỗ này.
Môi đã lạnh đến tê dại, Tư Phi Tình gật đầu ân một tiếng, thái độ rất kính cẩn. mặc dù rất chán ghét Lăng Tiêu, nhưng thuở nhỏ gia huấn, phải tôn sư trọng đạo, lúc này Lăng tiêu đang truyền thụ y tâm kinh cho mình, cũng miễn cưỡng xem như sư phụ đi, Tư Phi Tình ngược lại không muốn thất lễ.
“Thời gian còn sớm, học thêm mấy đường tâm kinh nữa ——” Lăng Tiêu lật qua một trang, thoáng thấy Tư Phi Tình thân thể run rẩy, nhíu mày: ” Lạnh lắm sao?”
“… Có một chút…” Tư Phi Tình từ kẽ răng phát ra ba chữ, trong lòng tức giận: Y đã run rẩy sắp đứng không nổi rồi, Lăng Tiêu còn hỏi nhiều như vậy.
Mày nhíu càng sâu, Lăng Tiêu đột nhiên đứng lên: “Ngươi ngồi xuống đi.” Nhìn Tư Phi Tình bộ dạng sắp té, sợ rằng đứng thêm chút nữa, sẽ tê liệt ngã xuống đất.
” Không, không cần.” hàm răng va vào nhau, Tư Phi Tình lắc đầu: “Ta đứng một hồi sẽ không sao —— ”
Lòng tốt khó có được lại bị cự tuyệt, Lăng Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi đều lạnh đến dở sống dở chết rồi, còn tỏ ra mạnh mẽ cái gì? Nga, chẳng lẽ muốn ta như ngày hôm qua đưa ngươi trở về sao?”
“Cái, cái gì dở sống dở chết? nếu không phải ngươi đem ta tới nơi này, ta như thế nào sẽ lạnh thành như vậy a?” Tư Phi Tình nghe hắn nói cay nghiệt, lửa giận lại bị khơi mào, bất chấp tôn sư trọng đạo, trừng mắt nhìn Lăng Tiêu khóe miệng nhếch lên châm biếm, cả giận: “Ngươi nếu thấy ta không vừa mắt cứ việc nói thẳng, tại sao phải tìm một nơi quỷ quái như vậy hành hạ ta? Ta, ——” Trong lòng oán giận, chỉ là y nghĩ không ra lời nào chua ngoa để mắng, hai tay nắm chặt, căm tức nhìn Lăng Tiêu.
Y một hơi trút hết tức giận, Lăng Tiêu nhưng lại bất động thanh sắc lắng nghe, cuối cùng khẽ nhíu mày: ” Nói xong chưa?” con ngươi băng lãnh di chuyển trên mặt Tư Phi Tình, đột nhiên nâng tay giáng y một bạt tai.
Tư Phi Tình a một tiếng té ngã, Lăng Tiêu biết y thân thể gầy yếu, một tát này không có nửa điểm nội lực, nhưng vẫn là lực đạo mười phần. Tư Phi Tình gương mặt tái nhợt hiện lên mấy vết ngón tay xanh tím, Trước mắt một trận tối đen, trong ngực khí huyết bốc lên, cơ hồ muốn thổ huyết, vội vàng che miệng lại, nhưng cảm giác trong miệng tanh ngọt, một đường tơ máu đã chảy ra theo kẽ tay.
Bên tai mơ hồ nghe thấy Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Đây là giáo huấn ngươi mắt không có tôn trưởng, ngươi tưởng nơi này vẫn là Phong nhã lâu sao? Mạnh Thiên Dương cũng thật sự là mạc danh kỳ diệu, cư nhiên dẫn về một tên nam sủng không biết trời cao đất dày, hừ, nếu ta đã dẫn theo ngươi trở về, không thể không giáo huấn ngươi, tránh cho ngày sau ngươi chết như thế nào cũng không biết —— ”
Tư Phi Tình trong đầu vẫn một mảnh mơ màng, cũng không rõ Lăng Tiêu nói cái gì, nhưng nghe trong lời nói của hắn làm nhục Mạnh Thiên Dương, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, mạnh mẽ đứng lên, vừa lau vết máu bên khóe môi, nói: “Không cho ngươi nói xấu hắn.”
Không cho? cuộc đời lần đầu tiên nghe được hai chữ này, Lăng Tiêu không giận ngược lại cười: “Ngươi dựa vào cái gì không cho, ân?” một tay nhẹ nhàng túm đầu vai Tư Phi Tình, đem y ấn quay về ngồi trên giả thạch, cười lạnh nói: ” Nếu không phải nhìn thấy ngươi tư chất thông minh, là một nhân tài, ta mới chẳng muốn quản ngươi —— ”
” Ai cần ngươi quản? Buông tay!” Tư Phi Tình vừa ho, vừa cầm lấy cổ tay Lăng Tiêu dùng sức đẩy ra, muốn tránh khỏi áp chế của hắn, nhưng bàn tay Lăng Tiêu hơi dụng chút lực, Tư Phi Tình trên vai tựa như bị tảng đá đè xuống khó mà nhúc nhích. Y vừa đau vừa tức, trong cơn tức giận không cần suy nghĩ, cúi đầu cắn vào tay Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu không ngờ tới y sẽ mở miệng cắn người, nhất thời không để ý, liền bị cắn. Hắn công lực tự nhiên phản ngược lại đánh văng Tư Phi Tình ra, thấy trên mu bàn tay một vòng dấu răng thật sâu, ánh mắt nhất thời tối sầm, trước giờ chưa từng có người nào có thể đả thương đến hắn. Một tay xách vạt áo Tư Phi Tình lên, khuôn mặt tuấn tú sắc bén lạnh lùng cười: “Hảo, ngươi to gan! Ta nếu không thể khiến ngươi ngoan ngoãn nghe lời, thì ta không phải là Lăng Tiêu!”
Ngực buồn bực sắp hít thở không thông, Tư Phi Tình không ho được thở gấp, nhưng vẻ mặt vẫn quật cường: ” Ngươi dựa vào cái gì muốn ta nghe lời? Khụ, ngươi võ nghệ cao cường có thể tùy ý khi dễ người khác sao? Kia cùng cường hào ác bác có cái gì khác nhau? …” Y ít cùng người tiếp xúc, kỳ thật cũng chưa từng thấy qua ác nhân, chỉ bất quá trước kia ở nhà nghe hạ nhân nói, nhưng lúc này mọi chuyện chẳng lẽ là như thế xuất hiện.
Lăng Tiêu mắt như huyền băng nhìn chằm chằm Tư Phi Tình, thấy sắc mặt y thống khổ, nhưng quả thật không có nửa phần sợ hãi, mặc dù tức giận y chống đối, mạo phạm chính mình, cũng không khỏi có chút khâm phục dũng khí của y. Phút chốc buông tay, Tư Phi Tình ngã ngồi xuống đất, há miệng thở dốc, trong mắt lửa giận bốc cao —— Lăng Tiêu! …
Nhìn thấy tức giận trong mắt y, Lăng Tiêu ngược lại mỉm cười, Tư Phi Tình, mặc dù bệnh tật yếu đuối, nhưng tư chất thông minh, lại đạn ra một khúc hảo cầm siêu phàm thoát tục tuyệt diệu, là tiếng nói từ đáy lòng… nếu không phải tâm tịnh không dính bụi trần, rất mực khiêm tốn, làm sao có thể không sợ cùng hắn đối diện—— hơi ngửa đầu, Lăng Tiêu tiếng cười sảng khoái quay về thạch thất.
Ôm ngực, Tư Phi Tình khó hiểu mở to đôi mắt, nghĩ không ra hắn vừa rồi mới nhục mạ một trận, cư nhiên còn cười vui vẻ như thế… kinh ngạc, ngược lại đã quên tức giận.
“Đứng lên đi, ta đưa ngươi trở về.” Lăng Tiêu kéo Tư Phi tình, đem tâm kinh trả lại trong tay áo y, chạm phải bàn tay lạnh cóng run rẩy của y, mi tâm căng thẳng: hàn khí trong thạch thất này đối với thân thê hư nhược của Tư Phi Tình mà nói, có lẽ là quá mức mãnh liệt, muốn y nhất thời thích ứng quả thật không dễ dàng…
Vẻ mặt ôn hòa khó gặp của hắn khiến Tư Phi Tình nhất thời không biết phản ứng ra sao, thẳng đến khi tay Lăng Tiêu đặt trên vạt áo, mới như ở trong mộng tỉnh lại, vội vàng nói: “Không cần, ta tự mình biết đường a —— ”
Lăng Tiêu duỗi tay, không cần phí sức đem y nâng lên, lạnh nhạt nói: “Ngươi bây giờ ngay cả bò còn không có khí lực, biết đường cũng có ích gì?” thoáng một cái đã ra khỏi thạch thất.
Hắn nói khó nghe, nhưng thực tình, Tư Phi Tình cũng hết cách bác bỏ, đành phải âm thầm tức giận. Gió lạnh quất vào mặt, lúc trước bị một tát giờ vừa cay cay lại đau. Y từ nhỏ đến lớn, người trong nhà một ngón tay cũng không dám chạm đến y, Mạnh Thiên Dương cũng đối với y che chở, hôm nay lần đầu tiên trúng một bạt tai của Lăng Tiêu, trong lòng vô cùng ủy khuất, vừa rồi vẫn còn đang tức giận, lúc này tâm đã lắng xuống, không khỏi cười khổ.
Đang tự trấn an tinh thần, đã đến tiểu cư. Lúc này gần hoàng hôn, Thất thiếu gia đang quét dọn phòng, thấy Lăng Tiêu ôm Tư Phi Tình tiến vào, lấy làm kinh hãi. Lăng Tiêu cũng không thèm nhìn tới hắn, trực tiếp đem Tư Phi Tình đặt trên giường. Tư Phi Tình run rẩy cuốn chặt trong chăn, quay lưng không muốn nhìn hắn.
Lăng Tiêu nhìn bóng lưng đang run rẩy của y, phân phó Thất thiếu gia đi chuẩn bị nước ấm thay Tư Phi Tình tắm rửa, rồi lắc đầu xoay người rời đi.
Đợi đến khi ngâm mình trong nước ấm nửa canh giờ, Tư Phi Tình hàn ý hơi giảm, không còn run rẩy lợi hại như trước nữa, Thất thiếu gia thay y lau khô tóc, thân thể, thay đổi y sam, lặng lẽ thu dọn dục dũng ra khỏi phòng. Tư Phi Tình nằm ở trên giường, vuốt chỗ sưng trên mặt, một trận phiền não.
Cửa phòng đột nhiên bị một cước đá văng ra, một người nữ tử xinh đẹp đi vào, vung tay lên, đem chăn bông ném bên chân Tư Phi Tình, cũng không nói gì.
“… ngươi, làm cái gì vậy? …” Tư Phi Tình thấy người kia là Phong nô hung ác khi sáng, kinh nghi trong lòng.
Phong nô con ngươi lạnh lùng đảo tới đảo lui trên người Tư Phi Tình: ” Không nhìn thấy ta mang chăn bông tới cho ngươi sao? hừ, ngu xuẩn như vậy, thật không rõ chủ nhân như thế nào có thể đối với ngươi lại có chút coi trọng như vậy.”
A? Cái kia Lăng Tiêu làm sao lương tâm thay đổi rồi? Còn tưởng hắn cố ý muốn mình chết vì lạnh a! Tư Phi Tình hơi giật mình, cũng không biết nói gì cho phải.
Phong nô nhìn thấy bộ dáng ngốc lăng của y, càng khinh bỉ nói: “Thật sự là uổng phí một mảnh tâm ý của chủ nhân nhà ta, chủ nhân đồng ý cho ngươi đi thạch thất luyện công, là phúc lớn cho ngươi, ngươi cư nhiên còn dám đối với chủ nhân vô lễ ——” Nhớ tới vừa rồi nhìn thấy vết răng trên mu bàn tay Lăng Tiêu, sắc mặt nàng càng trầm xuống, Nếu như không nể mặt chủ nhân, nàng đã sớm đem Tư Phi Tình kéo ra ngoài làm thịt rồi.
“Cái nơi lạnh như băng kia có cái gì tốt?” Phong nô hùng hổ gây sự, Tư Phi Tình cũng không tránh được có chút bực mình: “Ta đều bị lạnh đến sắp chết rồi, chẳng lẽ còn phải cảm kích hắn sao?”
“Cho nên mới nói ngươi là ngu xuẩn, ngươi cho rằng đó chỉ là thạch động bình thường thôi sao? hắc, này sương trắng là tinh hoa ngàn năm của huyền băng, có thể kéo dài tuổi thọ, nếu ở trong động tu tập nội lực, càng có thể giúp cho thân thể cường tráng. Trừ ngươi ra, chủ nhân trước giờ vẫn chưa để cho ai tiến vào một bước. Ngươi nhưng lại không biết tốt xấu. lầm bầm…”?! Tư Phi Tình chấn động, cũng không rảnh để ý tới Phong nô châm biếm, trong lòng rối loạn một mảnh, nguyên lai, nguyên lai Lăng Tiêu là có hảo ý… nhất thời trong lòng rất phức tạp, ngay cả Phong nô khi nào rời đi cũng không biết.
—— Nguyên lại là như vậy, ngược lại còn trách lầm Lăng Tiêu! Trách lầm cái kia Lăng Tiêu lạnh lùng như băng…
****
Ánh mặt trời chiếu sáng, hào quang rực rỡ trên đỉnh núi, phản chiếu ra hàng vạn hàng nghìn sắc màu.
Nhẹ nhàng ôm cầm ra đạn, Tư Phi Tình tâm tình nhưng lại ngưng chú bên ngoài cửa sổ, con ngươi trong suốt có chút hoang mang —— Lăng Tiêu! Không phải hắn rất hèn mọn sao? Tại sao muốn tận tâm cứu y như vậy? Chẳng lẽ là vì một câu hứa ở Tàng Hoa quán kia sao? …
Tỷ tỷ, ngươi vì Lăng Tiêu tự vẫn, chính là người trước mắt ta đây sao? Ta nghĩ, trừ hắn ra, còn có ai có thể liếc mắt một cái liền đoạt đi trái tim ngươi? Tỷ tỷ ngươi, cũng là một nữ tử tâm cao khí ngạo a… chỉ là, các ngươi như thế nào quen biết? Ngươi lại như thế nào vì hắn đến chết không hối hận? Mặc dù hắn quả thật xuất chúng, nhưng tỷ tỷ ngươi vứt bỏ, là tánh mạng của chính mình a! vì một người khác, như thế đáng giá sao?…
Tiếng đàn mang theo ưu thương, buồn phiền phiêu đãng.
Xa xa tiếng tiêu cất lên, rõ ràng trầm tĩnh, giống như băng tuyết không ngừng rơi xuống, cùng tiếng cầm kỳ ảo thanh khiết, hòa quyện không có gì sánh được.
Lăng Tiêu? khúc cuối cùng vang lên, người ngay lúc đó cũng xuất hiện, Tư Phi Tình nhìn tuyết y nam tử, vạt áo tung bay trước cửa, nhất thời không nói gì.
Buông tiêu xuống, Lăng Tiêu thản nhiên chắp tay sau lưng, dung nhan tuấn mỹ lạnh lùng khiến người khác không dám nhìn thẳng, tựa hồ bởi vì vừa rồi cầm tiêu một phen hòa hợp có chút hòa hoãn, khóe môi hàm chứa một tia tiếu ý như có như không: “Có tâm sự?”
Lắc đầu, Tư Phi Tình có chút giật mình, không ngờ Lăng Tiêu cười lên lại đẹp như thế.
“Đang nhìn cái gì?” Lăng Tiêu khẽ nhíu mi, Tư Phi Tình, là người có khi dễ giận, có khi lại rất ngốc.
“… ngươi lúc cười thật là đẹp…” Tư Phi Tình ngốc nghếch buột miệng nói ra, nhìn thấy Lăng Tiêu ngẩn ra sau đó ánh mắt lạnh thấu xương, nhất thời kinh hãi, ha ha nói: “Cái này, ý của ta là… là…” khuôn mặt phút chốc ửng đỏ, y cũng không biết mình muốn biểu đạt ý gì nữa.
Nhíu mày, lúc nào có người dám đối với tướng mạo hắn bình phẩm? Nhưng nhìn thấy dấu tay trên mặt Tư Phi Tình vẫn còn, Lăng Tiêu rối rắm, mi tâm giãn ra, nếu Tư Phi Tình cũng như những người khác, a dua nịnh nọt, hắn đã sớm đem y vứt qua một bên rồi.
“Hôm nay liền ở chỗ này học đi.” Lăng Tiêu vào phòng, kéo ghế qua, ống tay áo phất một cái, ngồi xuống đối diện cầm án: “Ngươi đã chịu không được lạnh, sau này không cần đi thạch thất nữa.”
“Này, ta không sao, vẫn là đi thạch thất tốt hơn.” Tư Phi Tình gương mặt đỏ ửng vừa mới đỡ chút, lại cảm thấy có chút thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Ta tối hôm qua nghe Phong nô nói qua rồi, lúc trước là ta hiểu lầm ngươi, thực xin lỗi…”
Y cùng với Lăng Tiêu quen biết đến nay, cũng không biết chống đối qua bao nhiêu lần, hôm nay đột nhiên nói lời khách sáo, Lăng Tiêu cảm thấy ngoài ý muốn, thấy y đầu cúi thấp, bất giác mỉm cười: ” Thế nào? Luyến tiếc cái địa phương quỷ quái kia sao?” trong con mắt lạnh băng hơi lộ ra tiếu ý, cái kia Tư Phi Tình cao ngạo quật cường nhận sai ngược lại chân thành, đích thật là người thấu tình đạt ý.
Tư Phi Tình nhớ tới ngày hôm qua to tiếng mắng Lăng Tiêu, không khỏi mặt đỏ lên, ngập ngừng nói không nên lời. Thấy y quẫn bách, Lăng Tiêu rốt cục không nhịn được cười ha ha, trong lòng hết sức vui vẻ —— đây dường như là lần thứ hai trong đời hắn cười đến vui vẻ như thế, lần đầu tiên là hôm qua tại thạch thất…
Mở to hai mắt, Tư Phi Tình bị hắn cười đến không biết làm sao, trong lòng mơ hồ cảm thấy Lăng Tiêu tựa hồ cùng người ban đầu cái kia lãnh huyết vô tình có chút không giống nhau, nhưng đến tột cùng là chỗ nào không giống, y cũng không nói lên được…
” Được rồi, đi thôi.” thu lại nụ cười, Lăng Tiêu bước ra cửa, Tư Phi Tình lập tức cũng đuổi theo sau, bóng dáng mộ trắng một xanh song song tiêu xái.
****
Lặng lẽ dâng lên hai chén trà thơm, Thất thiếu gia cung kính rời tiểu viện, lúc bản thân tiến vào tiểu phòng, quay đầu thoáng nhìn thấy hai người ngồi trong viện cầm tiêu hợp tấu, khuôn mặt diễm lệ nổi lên thần sắc phức tạp, nhưng cuối cùng khôi phục mặt không chút thay đổi, hai tay nhưng không tự kìm hãm được nắm chặt ——
Cảnh tượng như vậy đã bao lâu rồi? dường như từ một tháng trước, Tư Phi Tình chính là cùng cái kia cái gì Lăng Tiêu thành chủ như hình với bóng, cùng nhau ở thạch thất luyện công, sau khi quay về tiểu viện vẫn tiếp tục bàn luận võ học hắn nghe không hiểu, hoặc là cầm tiêu hợp tấu…
Ngón tay vân vê, thu lại tiếng cầm, Tư Phi Tình cười nói: ” Đã đạn xong ba khúc, bây giờ nên dạy ta các chiêu thức của tâm kinh a, ta nghĩ hôm nay liền học xong nó, ngày mai nhân tiện có thể học trang tiếp theo.” Xuất ra Tâm Kinh, lật đến mấy trang sau cùng.
Lăng Tiêu thản nhiên một hơi uống xong chén trà, buông chén xuống: “Cũng được.” Nhìn thanh xam nam tử trước mặt thần thái linh hoạt, khóe miệng hơi mỉm cười: hắn quả nhiên không có nhìn lầm, Tư Phi Tình thật là kỳ tài luyện võ khó khăn gặp được, ý chí kiên nghị. Từ sau khi biết tác dụng của thạch thất, Tư Phi Tình hận không thể ngày đêm ở nơi đó, mỗi lần vẫn là hắn sợ y chịu không nổi hàn khí, đem y kéo trở về. Bất quá một tháng ngắn ngủn, Tư Phi Tình liền đã thông suốt, người khác sợ rằng phải hơn một năm mới có thể lĩnh ngộ được sự thâm sâu của võ học. Thể chất đã chuyển biến rất nhiều, sớm không còn nghe thấy tiếng ho khan nữa, thân thể nhu nhược tái nhợt ngày trước cũng đã biến mất vô tung, duy chỉ có đôi con ngươi trong suốt vẫn như cũ…
Tinh tế giảng giải kinh văn, Lăng Tiêu trong lòng lại kinh qua một tia mất mát —— hẳn là không còn bao lâu nữa, Tư Phi Tình có thể mang một thân tuyệt học, dễ dàng xuống núi rồi, trở lại bên người cái kia Phong nhã lâu chủ …
Lơ đãng, đôi con ngươi như mực băng lãnh đã nhìn chăm chú Tư Phi Tình đang chìm đắm trong cảnh giới võ học mà hai mắt hào quang lưu chuyển sáng ngời —— Một người không nhiễm bụi trần như vậy, như thế nào có thể để y một lần nữa lưu lạc đến chốn giang hồ dơ bẩn hỗn loạn đây? Như thế nào có thể để y, Lăng tiêu một tay dạy dỗ, cùng nhau vui đùa? Cho dù Mạnh Thiên Dương như thế nào thích y, thân là nam tử, nghĩ đến Tư Phi Tình mới đầu cũng là cưỡng bức, bất đắc dĩ mới khuất nhục…
“… ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?” Thật lâu không nghe thấy Lăng Tiêu nói chuyện, Tư Phi Tình kinh ngạc đem tầm mắt đang chăm chú nhìn sách ngẩng lên, đã thấy Lăng Tiêu hoảng hốt xuất thần.
Suy nghĩ quay về, Lăng Tiêu lạnh nhạt cười, đứng lên, xa xăm nhìn băng tuyết cùng thiên địa kéo dài một mảnh, không biết nơi nào là điểm khởi đầu, cũng không biết nơi nào là điểm cuối… Bỗng nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Tư Phi Tình: ” Ngươi có muốn theo ta học kiếm không?”
“Học kiếm?!” Tư Phi Tình trong mắt lóe lên tia hưng phấn, y hơn tháng nghiên cứu luyện tâm kinh, giống như tiến vào một thế giới khác hoàn toàn mới, chỉ cảm thấy mọi thứ hết sức thần kỳ, giống như trước khi ban đầu học cầm nghệ y đã hãm sâu trong đó, nghe Lăng Tiêu nói dạy mình luyện kiếm, như thế nào không thích a? huống chi Mạnh Thiên Dương từng nói qua Lăng Tiêu kiếm thuật vô song, nhìn thân thủ Nguyệt nô kia liền có thể biết. chỉ là ——
“Ta chưa từng nhìn thấy ngươi dùng qua kiếm.” cũng chưa từng thấy Lăng Tiêu trên người mang kiếm.
” Muốn nhìn sao?” Lăng Tiêu liếc nhìn vẻ mặt chờ mong của Tư Phi Tình, chậm rãi vươn tay phải ra.
Bàn tay óng ánh bạch quang thanh khiết, ngón tay thon dài hoàn mỹ như ngọc, thanh tú như văn nhân nhã sĩ vũ bút chuẩn mực——
Khóe môi hơi lạnh lùng tươi cười, gương mặt tuấn mỹ chớp mắt, từ trong tay áo vô vàn ánh hào quang sắc bén lóe lên, toàn thân Lăng Tiêu phát ra dày đặc kiếm khí, tay phải phiếm ra một tầng hàn quang, phất tay, tiếng xé gió mãnh liệt gào thét trong không trung, bắn vào bức tường băng xa mười mấy trượng bên ngoài.
Băng tuyết khắp bầu trời lập tức che chắn trước mặt Tư Phi Tình, đợi hết thảy tan đi, y trợn mắt há miệng mà nhìn chỗ bức tường băng kia nguyên bản đã trống rỗng.
Nhẹ nhàng phủi bụi tuyết trên áo, Lăng Tiêu nhàn nhã ngồi trở lại giả thạch nói: “Đó chính là kiếm của ta.” ( @@ ta cũng muốn học kiếm a~~~~~~~ * gào thét*)
“… Như thế nào có thể a?” Tư Phi Tình lẩm bẩm nói, huyết nhục thân thể có thể nào đem băng thạch hóa thành bụi phấn? huống hồ Lăng Tiêu cùng bức tường băng kia cách xa nhau vài trăm bước. Y lắc đầu, nhưng sự thật ở trước mắt, Y cũng không khỏi không tin.
” Tại sao không thể? ngươi nếu thật tâm luyện, có cái gì không có khả năng?” Lăng Tiêu cười yếu ớt: “Ta bốn tuổi luyện kiếm, cho tới bây giờ đã ba mươi năm, dùng tay thay mặt kiếm có gì không thể?
“Ngươi có thể dạy ta sao?” Tư Phi Tình cuối cùng từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, có chút không tin mà nhìn Lăng Tiêu, hắn thật sự đồng ý dạy mình sao?
Phất tay áo, Lăng Tiêu đứng lên: ” Ngươi lúc ở trong thành, bất cứ lúc nào đều có thể tìm ta học kiếm… cần phải hảo hảo học, ta cũng không nghĩ sẽ dạy ra một đồ đệ tầm thường.” Đi hai bước, rồi dừng lại nói tiếp: ” Bất quá ngươi cũng không cần phải gọi ta là sư phụ, ta không quen —— ”
Tư Phi Tình vẫn chìm đắm trong vui sướng, Ngẩn ngơ trong viện. Lăng Tiêu tuyết y tung bay đã rời khỏi tiểu viện, con ngươi băng lãnh chớp động —— Tư Phi Tình, dần dần kiếm đạo có thể khiến ngươi quên đi những ràng buộc hồng trần. Ngươi, càng thích hợp ở lại Lăng Tiêu thành, ở lại bên cạnh ta…
Môi đã lạnh đến tê dại, Tư Phi Tình gật đầu ân một tiếng, thái độ rất kính cẩn. mặc dù rất chán ghét Lăng Tiêu, nhưng thuở nhỏ gia huấn, phải tôn sư trọng đạo, lúc này Lăng tiêu đang truyền thụ y tâm kinh cho mình, cũng miễn cưỡng xem như sư phụ đi, Tư Phi Tình ngược lại không muốn thất lễ.
“Thời gian còn sớm, học thêm mấy đường tâm kinh nữa ——” Lăng Tiêu lật qua một trang, thoáng thấy Tư Phi Tình thân thể run rẩy, nhíu mày: ” Lạnh lắm sao?”
“… Có một chút…” Tư Phi Tình từ kẽ răng phát ra ba chữ, trong lòng tức giận: Y đã run rẩy sắp đứng không nổi rồi, Lăng Tiêu còn hỏi nhiều như vậy.
Mày nhíu càng sâu, Lăng Tiêu đột nhiên đứng lên: “Ngươi ngồi xuống đi.” Nhìn Tư Phi Tình bộ dạng sắp té, sợ rằng đứng thêm chút nữa, sẽ tê liệt ngã xuống đất.
” Không, không cần.” hàm răng va vào nhau, Tư Phi Tình lắc đầu: “Ta đứng một hồi sẽ không sao —— ”
Lòng tốt khó có được lại bị cự tuyệt, Lăng Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi đều lạnh đến dở sống dở chết rồi, còn tỏ ra mạnh mẽ cái gì? Nga, chẳng lẽ muốn ta như ngày hôm qua đưa ngươi trở về sao?”
“Cái, cái gì dở sống dở chết? nếu không phải ngươi đem ta tới nơi này, ta như thế nào sẽ lạnh thành như vậy a?” Tư Phi Tình nghe hắn nói cay nghiệt, lửa giận lại bị khơi mào, bất chấp tôn sư trọng đạo, trừng mắt nhìn Lăng Tiêu khóe miệng nhếch lên châm biếm, cả giận: “Ngươi nếu thấy ta không vừa mắt cứ việc nói thẳng, tại sao phải tìm một nơi quỷ quái như vậy hành hạ ta? Ta, ——” Trong lòng oán giận, chỉ là y nghĩ không ra lời nào chua ngoa để mắng, hai tay nắm chặt, căm tức nhìn Lăng Tiêu.
Y một hơi trút hết tức giận, Lăng Tiêu nhưng lại bất động thanh sắc lắng nghe, cuối cùng khẽ nhíu mày: ” Nói xong chưa?” con ngươi băng lãnh di chuyển trên mặt Tư Phi Tình, đột nhiên nâng tay giáng y một bạt tai.
Tư Phi Tình a một tiếng té ngã, Lăng Tiêu biết y thân thể gầy yếu, một tát này không có nửa điểm nội lực, nhưng vẫn là lực đạo mười phần. Tư Phi Tình gương mặt tái nhợt hiện lên mấy vết ngón tay xanh tím, Trước mắt một trận tối đen, trong ngực khí huyết bốc lên, cơ hồ muốn thổ huyết, vội vàng che miệng lại, nhưng cảm giác trong miệng tanh ngọt, một đường tơ máu đã chảy ra theo kẽ tay.
Bên tai mơ hồ nghe thấy Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Đây là giáo huấn ngươi mắt không có tôn trưởng, ngươi tưởng nơi này vẫn là Phong nhã lâu sao? Mạnh Thiên Dương cũng thật sự là mạc danh kỳ diệu, cư nhiên dẫn về một tên nam sủng không biết trời cao đất dày, hừ, nếu ta đã dẫn theo ngươi trở về, không thể không giáo huấn ngươi, tránh cho ngày sau ngươi chết như thế nào cũng không biết —— ”
Tư Phi Tình trong đầu vẫn một mảnh mơ màng, cũng không rõ Lăng Tiêu nói cái gì, nhưng nghe trong lời nói của hắn làm nhục Mạnh Thiên Dương, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, mạnh mẽ đứng lên, vừa lau vết máu bên khóe môi, nói: “Không cho ngươi nói xấu hắn.”
Không cho? cuộc đời lần đầu tiên nghe được hai chữ này, Lăng Tiêu không giận ngược lại cười: “Ngươi dựa vào cái gì không cho, ân?” một tay nhẹ nhàng túm đầu vai Tư Phi Tình, đem y ấn quay về ngồi trên giả thạch, cười lạnh nói: ” Nếu không phải nhìn thấy ngươi tư chất thông minh, là một nhân tài, ta mới chẳng muốn quản ngươi —— ”
” Ai cần ngươi quản? Buông tay!” Tư Phi Tình vừa ho, vừa cầm lấy cổ tay Lăng Tiêu dùng sức đẩy ra, muốn tránh khỏi áp chế của hắn, nhưng bàn tay Lăng Tiêu hơi dụng chút lực, Tư Phi Tình trên vai tựa như bị tảng đá đè xuống khó mà nhúc nhích. Y vừa đau vừa tức, trong cơn tức giận không cần suy nghĩ, cúi đầu cắn vào tay Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu không ngờ tới y sẽ mở miệng cắn người, nhất thời không để ý, liền bị cắn. Hắn công lực tự nhiên phản ngược lại đánh văng Tư Phi Tình ra, thấy trên mu bàn tay một vòng dấu răng thật sâu, ánh mắt nhất thời tối sầm, trước giờ chưa từng có người nào có thể đả thương đến hắn. Một tay xách vạt áo Tư Phi Tình lên, khuôn mặt tuấn tú sắc bén lạnh lùng cười: “Hảo, ngươi to gan! Ta nếu không thể khiến ngươi ngoan ngoãn nghe lời, thì ta không phải là Lăng Tiêu!”
Ngực buồn bực sắp hít thở không thông, Tư Phi Tình không ho được thở gấp, nhưng vẻ mặt vẫn quật cường: ” Ngươi dựa vào cái gì muốn ta nghe lời? Khụ, ngươi võ nghệ cao cường có thể tùy ý khi dễ người khác sao? Kia cùng cường hào ác bác có cái gì khác nhau? …” Y ít cùng người tiếp xúc, kỳ thật cũng chưa từng thấy qua ác nhân, chỉ bất quá trước kia ở nhà nghe hạ nhân nói, nhưng lúc này mọi chuyện chẳng lẽ là như thế xuất hiện.
Lăng Tiêu mắt như huyền băng nhìn chằm chằm Tư Phi Tình, thấy sắc mặt y thống khổ, nhưng quả thật không có nửa phần sợ hãi, mặc dù tức giận y chống đối, mạo phạm chính mình, cũng không khỏi có chút khâm phục dũng khí của y. Phút chốc buông tay, Tư Phi Tình ngã ngồi xuống đất, há miệng thở dốc, trong mắt lửa giận bốc cao —— Lăng Tiêu! …
Nhìn thấy tức giận trong mắt y, Lăng Tiêu ngược lại mỉm cười, Tư Phi Tình, mặc dù bệnh tật yếu đuối, nhưng tư chất thông minh, lại đạn ra một khúc hảo cầm siêu phàm thoát tục tuyệt diệu, là tiếng nói từ đáy lòng… nếu không phải tâm tịnh không dính bụi trần, rất mực khiêm tốn, làm sao có thể không sợ cùng hắn đối diện—— hơi ngửa đầu, Lăng Tiêu tiếng cười sảng khoái quay về thạch thất.
Ôm ngực, Tư Phi Tình khó hiểu mở to đôi mắt, nghĩ không ra hắn vừa rồi mới nhục mạ một trận, cư nhiên còn cười vui vẻ như thế… kinh ngạc, ngược lại đã quên tức giận.
“Đứng lên đi, ta đưa ngươi trở về.” Lăng Tiêu kéo Tư Phi tình, đem tâm kinh trả lại trong tay áo y, chạm phải bàn tay lạnh cóng run rẩy của y, mi tâm căng thẳng: hàn khí trong thạch thất này đối với thân thê hư nhược của Tư Phi Tình mà nói, có lẽ là quá mức mãnh liệt, muốn y nhất thời thích ứng quả thật không dễ dàng…
Vẻ mặt ôn hòa khó gặp của hắn khiến Tư Phi Tình nhất thời không biết phản ứng ra sao, thẳng đến khi tay Lăng Tiêu đặt trên vạt áo, mới như ở trong mộng tỉnh lại, vội vàng nói: “Không cần, ta tự mình biết đường a —— ”
Lăng Tiêu duỗi tay, không cần phí sức đem y nâng lên, lạnh nhạt nói: “Ngươi bây giờ ngay cả bò còn không có khí lực, biết đường cũng có ích gì?” thoáng một cái đã ra khỏi thạch thất.
Hắn nói khó nghe, nhưng thực tình, Tư Phi Tình cũng hết cách bác bỏ, đành phải âm thầm tức giận. Gió lạnh quất vào mặt, lúc trước bị một tát giờ vừa cay cay lại đau. Y từ nhỏ đến lớn, người trong nhà một ngón tay cũng không dám chạm đến y, Mạnh Thiên Dương cũng đối với y che chở, hôm nay lần đầu tiên trúng một bạt tai của Lăng Tiêu, trong lòng vô cùng ủy khuất, vừa rồi vẫn còn đang tức giận, lúc này tâm đã lắng xuống, không khỏi cười khổ.
Đang tự trấn an tinh thần, đã đến tiểu cư. Lúc này gần hoàng hôn, Thất thiếu gia đang quét dọn phòng, thấy Lăng Tiêu ôm Tư Phi Tình tiến vào, lấy làm kinh hãi. Lăng Tiêu cũng không thèm nhìn tới hắn, trực tiếp đem Tư Phi Tình đặt trên giường. Tư Phi Tình run rẩy cuốn chặt trong chăn, quay lưng không muốn nhìn hắn.
Lăng Tiêu nhìn bóng lưng đang run rẩy của y, phân phó Thất thiếu gia đi chuẩn bị nước ấm thay Tư Phi Tình tắm rửa, rồi lắc đầu xoay người rời đi.
Đợi đến khi ngâm mình trong nước ấm nửa canh giờ, Tư Phi Tình hàn ý hơi giảm, không còn run rẩy lợi hại như trước nữa, Thất thiếu gia thay y lau khô tóc, thân thể, thay đổi y sam, lặng lẽ thu dọn dục dũng ra khỏi phòng. Tư Phi Tình nằm ở trên giường, vuốt chỗ sưng trên mặt, một trận phiền não.
Cửa phòng đột nhiên bị một cước đá văng ra, một người nữ tử xinh đẹp đi vào, vung tay lên, đem chăn bông ném bên chân Tư Phi Tình, cũng không nói gì.
“… ngươi, làm cái gì vậy? …” Tư Phi Tình thấy người kia là Phong nô hung ác khi sáng, kinh nghi trong lòng.
Phong nô con ngươi lạnh lùng đảo tới đảo lui trên người Tư Phi Tình: ” Không nhìn thấy ta mang chăn bông tới cho ngươi sao? hừ, ngu xuẩn như vậy, thật không rõ chủ nhân như thế nào có thể đối với ngươi lại có chút coi trọng như vậy.”
A? Cái kia Lăng Tiêu làm sao lương tâm thay đổi rồi? Còn tưởng hắn cố ý muốn mình chết vì lạnh a! Tư Phi Tình hơi giật mình, cũng không biết nói gì cho phải.
Phong nô nhìn thấy bộ dáng ngốc lăng của y, càng khinh bỉ nói: “Thật sự là uổng phí một mảnh tâm ý của chủ nhân nhà ta, chủ nhân đồng ý cho ngươi đi thạch thất luyện công, là phúc lớn cho ngươi, ngươi cư nhiên còn dám đối với chủ nhân vô lễ ——” Nhớ tới vừa rồi nhìn thấy vết răng trên mu bàn tay Lăng Tiêu, sắc mặt nàng càng trầm xuống, Nếu như không nể mặt chủ nhân, nàng đã sớm đem Tư Phi Tình kéo ra ngoài làm thịt rồi.
“Cái nơi lạnh như băng kia có cái gì tốt?” Phong nô hùng hổ gây sự, Tư Phi Tình cũng không tránh được có chút bực mình: “Ta đều bị lạnh đến sắp chết rồi, chẳng lẽ còn phải cảm kích hắn sao?”
“Cho nên mới nói ngươi là ngu xuẩn, ngươi cho rằng đó chỉ là thạch động bình thường thôi sao? hắc, này sương trắng là tinh hoa ngàn năm của huyền băng, có thể kéo dài tuổi thọ, nếu ở trong động tu tập nội lực, càng có thể giúp cho thân thể cường tráng. Trừ ngươi ra, chủ nhân trước giờ vẫn chưa để cho ai tiến vào một bước. Ngươi nhưng lại không biết tốt xấu. lầm bầm…”?! Tư Phi Tình chấn động, cũng không rảnh để ý tới Phong nô châm biếm, trong lòng rối loạn một mảnh, nguyên lai, nguyên lai Lăng Tiêu là có hảo ý… nhất thời trong lòng rất phức tạp, ngay cả Phong nô khi nào rời đi cũng không biết.
—— Nguyên lại là như vậy, ngược lại còn trách lầm Lăng Tiêu! Trách lầm cái kia Lăng Tiêu lạnh lùng như băng…
****
Ánh mặt trời chiếu sáng, hào quang rực rỡ trên đỉnh núi, phản chiếu ra hàng vạn hàng nghìn sắc màu.
Nhẹ nhàng ôm cầm ra đạn, Tư Phi Tình tâm tình nhưng lại ngưng chú bên ngoài cửa sổ, con ngươi trong suốt có chút hoang mang —— Lăng Tiêu! Không phải hắn rất hèn mọn sao? Tại sao muốn tận tâm cứu y như vậy? Chẳng lẽ là vì một câu hứa ở Tàng Hoa quán kia sao? …
Tỷ tỷ, ngươi vì Lăng Tiêu tự vẫn, chính là người trước mắt ta đây sao? Ta nghĩ, trừ hắn ra, còn có ai có thể liếc mắt một cái liền đoạt đi trái tim ngươi? Tỷ tỷ ngươi, cũng là một nữ tử tâm cao khí ngạo a… chỉ là, các ngươi như thế nào quen biết? Ngươi lại như thế nào vì hắn đến chết không hối hận? Mặc dù hắn quả thật xuất chúng, nhưng tỷ tỷ ngươi vứt bỏ, là tánh mạng của chính mình a! vì một người khác, như thế đáng giá sao?…
Tiếng đàn mang theo ưu thương, buồn phiền phiêu đãng.
Xa xa tiếng tiêu cất lên, rõ ràng trầm tĩnh, giống như băng tuyết không ngừng rơi xuống, cùng tiếng cầm kỳ ảo thanh khiết, hòa quyện không có gì sánh được.
Lăng Tiêu? khúc cuối cùng vang lên, người ngay lúc đó cũng xuất hiện, Tư Phi Tình nhìn tuyết y nam tử, vạt áo tung bay trước cửa, nhất thời không nói gì.
Buông tiêu xuống, Lăng Tiêu thản nhiên chắp tay sau lưng, dung nhan tuấn mỹ lạnh lùng khiến người khác không dám nhìn thẳng, tựa hồ bởi vì vừa rồi cầm tiêu một phen hòa hợp có chút hòa hoãn, khóe môi hàm chứa một tia tiếu ý như có như không: “Có tâm sự?”
Lắc đầu, Tư Phi Tình có chút giật mình, không ngờ Lăng Tiêu cười lên lại đẹp như thế.
“Đang nhìn cái gì?” Lăng Tiêu khẽ nhíu mi, Tư Phi Tình, là người có khi dễ giận, có khi lại rất ngốc.
“… ngươi lúc cười thật là đẹp…” Tư Phi Tình ngốc nghếch buột miệng nói ra, nhìn thấy Lăng Tiêu ngẩn ra sau đó ánh mắt lạnh thấu xương, nhất thời kinh hãi, ha ha nói: “Cái này, ý của ta là… là…” khuôn mặt phút chốc ửng đỏ, y cũng không biết mình muốn biểu đạt ý gì nữa.
Nhíu mày, lúc nào có người dám đối với tướng mạo hắn bình phẩm? Nhưng nhìn thấy dấu tay trên mặt Tư Phi Tình vẫn còn, Lăng Tiêu rối rắm, mi tâm giãn ra, nếu Tư Phi Tình cũng như những người khác, a dua nịnh nọt, hắn đã sớm đem y vứt qua một bên rồi.
“Hôm nay liền ở chỗ này học đi.” Lăng Tiêu vào phòng, kéo ghế qua, ống tay áo phất một cái, ngồi xuống đối diện cầm án: “Ngươi đã chịu không được lạnh, sau này không cần đi thạch thất nữa.”
“Này, ta không sao, vẫn là đi thạch thất tốt hơn.” Tư Phi Tình gương mặt đỏ ửng vừa mới đỡ chút, lại cảm thấy có chút thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Ta tối hôm qua nghe Phong nô nói qua rồi, lúc trước là ta hiểu lầm ngươi, thực xin lỗi…”
Y cùng với Lăng Tiêu quen biết đến nay, cũng không biết chống đối qua bao nhiêu lần, hôm nay đột nhiên nói lời khách sáo, Lăng Tiêu cảm thấy ngoài ý muốn, thấy y đầu cúi thấp, bất giác mỉm cười: ” Thế nào? Luyến tiếc cái địa phương quỷ quái kia sao?” trong con mắt lạnh băng hơi lộ ra tiếu ý, cái kia Tư Phi Tình cao ngạo quật cường nhận sai ngược lại chân thành, đích thật là người thấu tình đạt ý.
Tư Phi Tình nhớ tới ngày hôm qua to tiếng mắng Lăng Tiêu, không khỏi mặt đỏ lên, ngập ngừng nói không nên lời. Thấy y quẫn bách, Lăng Tiêu rốt cục không nhịn được cười ha ha, trong lòng hết sức vui vẻ —— đây dường như là lần thứ hai trong đời hắn cười đến vui vẻ như thế, lần đầu tiên là hôm qua tại thạch thất…
Mở to hai mắt, Tư Phi Tình bị hắn cười đến không biết làm sao, trong lòng mơ hồ cảm thấy Lăng Tiêu tựa hồ cùng người ban đầu cái kia lãnh huyết vô tình có chút không giống nhau, nhưng đến tột cùng là chỗ nào không giống, y cũng không nói lên được…
” Được rồi, đi thôi.” thu lại nụ cười, Lăng Tiêu bước ra cửa, Tư Phi Tình lập tức cũng đuổi theo sau, bóng dáng mộ trắng một xanh song song tiêu xái.
****
Lặng lẽ dâng lên hai chén trà thơm, Thất thiếu gia cung kính rời tiểu viện, lúc bản thân tiến vào tiểu phòng, quay đầu thoáng nhìn thấy hai người ngồi trong viện cầm tiêu hợp tấu, khuôn mặt diễm lệ nổi lên thần sắc phức tạp, nhưng cuối cùng khôi phục mặt không chút thay đổi, hai tay nhưng không tự kìm hãm được nắm chặt ——
Cảnh tượng như vậy đã bao lâu rồi? dường như từ một tháng trước, Tư Phi Tình chính là cùng cái kia cái gì Lăng Tiêu thành chủ như hình với bóng, cùng nhau ở thạch thất luyện công, sau khi quay về tiểu viện vẫn tiếp tục bàn luận võ học hắn nghe không hiểu, hoặc là cầm tiêu hợp tấu…
Ngón tay vân vê, thu lại tiếng cầm, Tư Phi Tình cười nói: ” Đã đạn xong ba khúc, bây giờ nên dạy ta các chiêu thức của tâm kinh a, ta nghĩ hôm nay liền học xong nó, ngày mai nhân tiện có thể học trang tiếp theo.” Xuất ra Tâm Kinh, lật đến mấy trang sau cùng.
Lăng Tiêu thản nhiên một hơi uống xong chén trà, buông chén xuống: “Cũng được.” Nhìn thanh xam nam tử trước mặt thần thái linh hoạt, khóe miệng hơi mỉm cười: hắn quả nhiên không có nhìn lầm, Tư Phi Tình thật là kỳ tài luyện võ khó khăn gặp được, ý chí kiên nghị. Từ sau khi biết tác dụng của thạch thất, Tư Phi Tình hận không thể ngày đêm ở nơi đó, mỗi lần vẫn là hắn sợ y chịu không nổi hàn khí, đem y kéo trở về. Bất quá một tháng ngắn ngủn, Tư Phi Tình liền đã thông suốt, người khác sợ rằng phải hơn một năm mới có thể lĩnh ngộ được sự thâm sâu của võ học. Thể chất đã chuyển biến rất nhiều, sớm không còn nghe thấy tiếng ho khan nữa, thân thể nhu nhược tái nhợt ngày trước cũng đã biến mất vô tung, duy chỉ có đôi con ngươi trong suốt vẫn như cũ…
Tinh tế giảng giải kinh văn, Lăng Tiêu trong lòng lại kinh qua một tia mất mát —— hẳn là không còn bao lâu nữa, Tư Phi Tình có thể mang một thân tuyệt học, dễ dàng xuống núi rồi, trở lại bên người cái kia Phong nhã lâu chủ …
Lơ đãng, đôi con ngươi như mực băng lãnh đã nhìn chăm chú Tư Phi Tình đang chìm đắm trong cảnh giới võ học mà hai mắt hào quang lưu chuyển sáng ngời —— Một người không nhiễm bụi trần như vậy, như thế nào có thể để y một lần nữa lưu lạc đến chốn giang hồ dơ bẩn hỗn loạn đây? Như thế nào có thể để y, Lăng tiêu một tay dạy dỗ, cùng nhau vui đùa? Cho dù Mạnh Thiên Dương như thế nào thích y, thân là nam tử, nghĩ đến Tư Phi Tình mới đầu cũng là cưỡng bức, bất đắc dĩ mới khuất nhục…
“… ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?” Thật lâu không nghe thấy Lăng Tiêu nói chuyện, Tư Phi Tình kinh ngạc đem tầm mắt đang chăm chú nhìn sách ngẩng lên, đã thấy Lăng Tiêu hoảng hốt xuất thần.
Suy nghĩ quay về, Lăng Tiêu lạnh nhạt cười, đứng lên, xa xăm nhìn băng tuyết cùng thiên địa kéo dài một mảnh, không biết nơi nào là điểm khởi đầu, cũng không biết nơi nào là điểm cuối… Bỗng nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Tư Phi Tình: ” Ngươi có muốn theo ta học kiếm không?”
“Học kiếm?!” Tư Phi Tình trong mắt lóe lên tia hưng phấn, y hơn tháng nghiên cứu luyện tâm kinh, giống như tiến vào một thế giới khác hoàn toàn mới, chỉ cảm thấy mọi thứ hết sức thần kỳ, giống như trước khi ban đầu học cầm nghệ y đã hãm sâu trong đó, nghe Lăng Tiêu nói dạy mình luyện kiếm, như thế nào không thích a? huống chi Mạnh Thiên Dương từng nói qua Lăng Tiêu kiếm thuật vô song, nhìn thân thủ Nguyệt nô kia liền có thể biết. chỉ là ——
“Ta chưa từng nhìn thấy ngươi dùng qua kiếm.” cũng chưa từng thấy Lăng Tiêu trên người mang kiếm.
” Muốn nhìn sao?” Lăng Tiêu liếc nhìn vẻ mặt chờ mong của Tư Phi Tình, chậm rãi vươn tay phải ra.
Bàn tay óng ánh bạch quang thanh khiết, ngón tay thon dài hoàn mỹ như ngọc, thanh tú như văn nhân nhã sĩ vũ bút chuẩn mực——
Khóe môi hơi lạnh lùng tươi cười, gương mặt tuấn mỹ chớp mắt, từ trong tay áo vô vàn ánh hào quang sắc bén lóe lên, toàn thân Lăng Tiêu phát ra dày đặc kiếm khí, tay phải phiếm ra một tầng hàn quang, phất tay, tiếng xé gió mãnh liệt gào thét trong không trung, bắn vào bức tường băng xa mười mấy trượng bên ngoài.
Băng tuyết khắp bầu trời lập tức che chắn trước mặt Tư Phi Tình, đợi hết thảy tan đi, y trợn mắt há miệng mà nhìn chỗ bức tường băng kia nguyên bản đã trống rỗng.
Nhẹ nhàng phủi bụi tuyết trên áo, Lăng Tiêu nhàn nhã ngồi trở lại giả thạch nói: “Đó chính là kiếm của ta.” ( @@ ta cũng muốn học kiếm a~~~~~~~ * gào thét*)
“… Như thế nào có thể a?” Tư Phi Tình lẩm bẩm nói, huyết nhục thân thể có thể nào đem băng thạch hóa thành bụi phấn? huống hồ Lăng Tiêu cùng bức tường băng kia cách xa nhau vài trăm bước. Y lắc đầu, nhưng sự thật ở trước mắt, Y cũng không khỏi không tin.
” Tại sao không thể? ngươi nếu thật tâm luyện, có cái gì không có khả năng?” Lăng Tiêu cười yếu ớt: “Ta bốn tuổi luyện kiếm, cho tới bây giờ đã ba mươi năm, dùng tay thay mặt kiếm có gì không thể?
“Ngươi có thể dạy ta sao?” Tư Phi Tình cuối cùng từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, có chút không tin mà nhìn Lăng Tiêu, hắn thật sự đồng ý dạy mình sao?
Phất tay áo, Lăng Tiêu đứng lên: ” Ngươi lúc ở trong thành, bất cứ lúc nào đều có thể tìm ta học kiếm… cần phải hảo hảo học, ta cũng không nghĩ sẽ dạy ra một đồ đệ tầm thường.” Đi hai bước, rồi dừng lại nói tiếp: ” Bất quá ngươi cũng không cần phải gọi ta là sư phụ, ta không quen —— ”
Tư Phi Tình vẫn chìm đắm trong vui sướng, Ngẩn ngơ trong viện. Lăng Tiêu tuyết y tung bay đã rời khỏi tiểu viện, con ngươi băng lãnh chớp động —— Tư Phi Tình, dần dần kiếm đạo có thể khiến ngươi quên đi những ràng buộc hồng trần. Ngươi, càng thích hợp ở lại Lăng Tiêu thành, ở lại bên cạnh ta…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook