Phu Quân, Xin Chào!
-
Chương 1-3
Lý Tử Du quyết định chính mình lên núi hái một ít dã sơn cô về nhà , dù sao thì từ sau khi phụ thân qua đời hai năm trước, trong nhà liền chỉ còn lại nàng cùng bà vú, mà Lý Tử Du vốn ở tại một địa phương cách xa thôn Lý Nhân, bình thường ít có người lại đây. Đối với những hộ từ nơi khác đến, lúc đầu người trong thôn cũng tỏ ra quan tâm, càng về sau lại càng không có nhiều tiếp xúc. Vậy nên cả nhà họ quả thật là quá ngăn cách với cuộc sống bên ngoài rồi.
(chỉ biết dã sơn cô là một thuốc nào đó, ai biết chỉ mình với =.=)
Lý Tử Du còn nhớ rõ bảy năm trước cùng phụ mẫu đến ở nơi này, nàng còn đối với phòng ốc thô sơ như thế còn khóc nháo một thời gian. Dù sao trước kia chính mình cũng là cẩm y ngọc thực, bên người nha hoàn thành đàn, nhưng nay cũng chỉ còn có mình Lý mẫu hầu hạ.
(Cẩm y ngọc thực: Ăn ngon mặc đẹp)
Bất quá từ khi học cùng sư phụ, một người rất có năng lực thích ứng, có ai lại nghĩ rằng trước kia Lý Tử Du lại là một tiểu thư ở kinh thành đây? Mặc quần áo vải thô, cả ngày chạy nhảy nơi nông thôn, rừng núi, sư phụ từng cười nói với nàng: “Rõ ràng lễ nghi so với người khác đều làm tốt hơn lại cố tình sống hoang dã như thế này, con có coi trọng tính cách không vậy hả?”
“Sư phụ không phải đã nói phải giả vờ giả vịt rất mệt sao? Con cùng sư phụ ở nơi này còn giả vờ giả vịt để làm gì chứ?” Lý Tử Du cũng cười đáp lại.
“Ha ha, con nói rất đúng, phải nên như vậy, con không biết đâu, nơi ta sống có rất nhiều ngôi sao nữ đều tỏ ra đoan trang, trung thực, kì thật thì sau lưng cái gì ghê tởm cũng đều có. Không nói cái này nữa, nhanh chút đi, nhanh đem mọi thứ nhớ thật kĩ đi.”
Lý Tử Du có trí nhớ siêu cường cũng là nguyên nhân khiến sư phụ nàng vui sướng không thôi, nghĩ đem những gì mình biết dạy cho Lý Tử Du.
Nàng thế nào lại nghĩ đến sư phụ rồi? Lý Tử Du lắc đầu, sư phụ đã muốn nói, nàng ấy lần trở về này cũng chính là vĩnh biệt, cả đời không thể gặp lại nhau.
(chỉ biết dã sơn cô là một thuốc nào đó, ai biết chỉ mình với =.=)
Lý Tử Du còn nhớ rõ bảy năm trước cùng phụ mẫu đến ở nơi này, nàng còn đối với phòng ốc thô sơ như thế còn khóc nháo một thời gian. Dù sao trước kia chính mình cũng là cẩm y ngọc thực, bên người nha hoàn thành đàn, nhưng nay cũng chỉ còn có mình Lý mẫu hầu hạ.
(Cẩm y ngọc thực: Ăn ngon mặc đẹp)
Bất quá từ khi học cùng sư phụ, một người rất có năng lực thích ứng, có ai lại nghĩ rằng trước kia Lý Tử Du lại là một tiểu thư ở kinh thành đây? Mặc quần áo vải thô, cả ngày chạy nhảy nơi nông thôn, rừng núi, sư phụ từng cười nói với nàng: “Rõ ràng lễ nghi so với người khác đều làm tốt hơn lại cố tình sống hoang dã như thế này, con có coi trọng tính cách không vậy hả?”
“Sư phụ không phải đã nói phải giả vờ giả vịt rất mệt sao? Con cùng sư phụ ở nơi này còn giả vờ giả vịt để làm gì chứ?” Lý Tử Du cũng cười đáp lại.
“Ha ha, con nói rất đúng, phải nên như vậy, con không biết đâu, nơi ta sống có rất nhiều ngôi sao nữ đều tỏ ra đoan trang, trung thực, kì thật thì sau lưng cái gì ghê tởm cũng đều có. Không nói cái này nữa, nhanh chút đi, nhanh đem mọi thứ nhớ thật kĩ đi.”
Lý Tử Du có trí nhớ siêu cường cũng là nguyên nhân khiến sư phụ nàng vui sướng không thôi, nghĩ đem những gì mình biết dạy cho Lý Tử Du.
Nàng thế nào lại nghĩ đến sư phụ rồi? Lý Tử Du lắc đầu, sư phụ đã muốn nói, nàng ấy lần trở về này cũng chính là vĩnh biệt, cả đời không thể gặp lại nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook