Phu Quân Trước Của Ta Là Quyền Thần
-
Chương 73
Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Đợt vừa rồi thời tiết nóng bức, Kỷ gia không dùng nổi băng, nhưng Tạ gia có tặng cho một ít, cũng xem như trải qua mùa hạ một cách thoải mái.
Nhưng bên ngoài vẫn rất nóng, Kỷ Dao gần như không xuất môn, chỉ ở trong nhà viết chữ vẽ tranh, nghiễm nhiên phát triển theo hướng tài nữ. Mãi tới khi mùa thu tới, mới bắt đầu qua lại với các gia tộc.
Hôm nay sương phòng an an tĩnh tĩnh, chỉ có hai con mèo ầm ĩ, chạy tới chạy lui. Chơi một lúc liền nằm bẹp trên án thư của Kỷ Dao, một trái một phải ngủ gật.
Đúng là hai vật nhỏ, Kỷ Dao nhìn chúng nó, nhấc tay vẽ thêm vài nét bút trên giấy tuyên, hai con mèo sôi nổi hiện lên trên giấy.
"cô nương vẽ thật đẹp!" Mộc Hương khen ngợi, "ta nhận ra đây là Miêu Miêu, đây là A Tuyết."
A Tuyết là mèo cái nhỏ.
"Cái này còn không nhận ra, chắc ta phải mang ngươi đi khám đại phu mất," Kỷ Dao cười, "một lớn một nhỏ rõ rệt như vậy, trừ phi mắt của ngươi không tốt mới không nhận ra."
Nàng vẽ một dây mây ở giữa hai con mèo, bọn chúng thích chơi đùa.
"cô nương lại vẽ thêm cái chổi đi, hai chúng nó chính là quỷ nghịch ngợm, mỗi lần nô tỳ quét sân, đều thích tới làm loạn."
Kỷ Dao phụt một tiếng, nghĩ nghĩ nói: "Nếu không thì đặc biệt làm một cây chổi nhỏ cho chúng nó chơi đùa."
"Chủ ý tốt, cô nương."
"đi tìm một chút lông gà, lại tìm một cây trúc ngắn...."
Tiểu nha đầu liền bận rộn đi làm.
Chiếc chổi lông gà nhỏ đó làm tới tối mới xong, rất được chúng mèo yêu thích, Kỷ Dao chơi với chúng nó một lát, liền ra ngoài ăn cơm với Liêu thị.
đi tới chính phòng, chỉ thấy phụ thân ca ca đều không có mặt, ca ca thì thôi, bình thường đều như vậy, nhưng phụ thân tối nào cũng về nhà đúng giờ, Kỷ Dao hỏi: "Hôm nay nha môn rất bận?"
"Há chỉ có bận", Liêu thị cũng vừa nhận được tin tức, "con biết chuyện gì không? Thái tử điện hạ trên đường hồi kinh bị tập kích."
"Bị ai tập kích?" Kỷ Dao kinh ngạc, kiếp trước tuyệt đối không có chuyện này, chỉ có Thái tử đi tập kích người khác thôi.
"Nếu ta biết được còn cần cha con đi điều tra hay sao?" Liêu thị lắc lắc đầu, "thời buổi rối loạn a, đó là Trữ quân đấy, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì đúng là không tưởng tượng nổi. Nghe nói hôm nay không chỉ có Thuận Thiên phủ, còn có cái gì Hình bộ, Đại lý tự khanh, rất nhiều quan viên đều không được nghỉ ngơi, phải điều tra rõ."
Điều tra rõ, vậy ý là bắt được hung thủ rồi.
Kỷ Dao hoài nghi kẻ đứng sau sai sử là vị Tam hoàng tử kia.
Bởi vì cách đây không lâu có nghe nói, Thái tử cứu tất cả người dân ở Vu huyện, còn loại trừ ôn dịch lan khắp Thương Châu, không chỉ có vậy, ngài còn trừng trị mấy vị quan viên, rất được lòng dân chúng Thương Châu. Vậy khẳng định là lập được đại công, các Hoàng tử khác muốn tranh đoạt hoàng quyền càng vô vọng, tất nhiên sẽ nổi lên tâm tư xấu.
Chính là không biết là ai....
Lúc này, mấy vị Thái y tụ họp ở Đông cung.
Hoàng thượng, Hoàng thái hậu, Kiều An, còn có mấy vị Hoàng tử đều có mặt.
"Vừa nhìn là biết ai hạ độc thủ." Hoàng thái hậu mắng mỏ, "cư nhiên dám đẩy Diệm nhi vào đường chết, may mà Diệm nhi được ông trời bảo hộ mới nhặt được một cái mệnh! Hoàng đế, người nhất định phải nghiêm trị hung thủ, tuyệt đối không được để hắn chạy thoát! Diệm nhi của ta, suýt chút nữa là mất mạng rồi."
Bà bắt đầu lau nước mắt.
Hoàng thượng vốn đã ốm yếu, đột nhiên bị ho một trận.
Tống Diệm thầm nghĩ cái gì mà ông trời bảo hộ, là Dương Thiệu liệu sự như thần phái người tới bảo hộ, nếu không chỉ sợ hắn ta đã đi đời nhà ma rồi, có điều thần minh cũng có thể gọi là ông trời đi? hắn ta nhỏ giọng nói: "Tổ mẫu, tôn nhi còn cách cái chết xa lắm, chỉ bị thương tay trái, cũng không phải chuyện gì to tát."
"Đây còn không tính là chuyện lớn?" Hoàng thái hậu thầm nghĩ đứa trẻ này sao lại ngốc như vậy, bà đây là giúp hắn ta tiêu diệt kẻ địch mạnh còn gì!
Bà liếc nhìn Tống Vân một cái.
"Tổ mẫu, người không cần nói nữa, sẽ khiến Phụ hoàng lo lắng." Tống Diệm gấp gáp muốn ngồi dậy, "Phụ hoàng, người đi nghỉ ngơi thôi, không nhất thiết phải đợi kết quả, vạn nhất mệt mỏi thì làm sao? Vậy nhi thần sẽ rất hối hận, sớm biết vậy nên giấu Phụ hoàng...."
"Con đừng động đậy, cẩn thận miệng vết thương." Hoàng thượng động dung, loại tình hình này, nó còn lo lắng cho sức khỏe của ông, không hề lợi dụng chuện này để đối phó ai hết, đứa trẻ này thực sự là trưởng thành rồi, ông vỗ vỗ bả vai Tống Diệm, "Tam hộ hội thẩm, không tin bọn họ không thẩm tra ra, Trẫm vẫn đợi được."
"Đúng vậy, Đại hoàng huynh không màng tính mệnh lo cho bách tính, tiến vào địa phương bị nhiễm ôn dịch, cư nhiên có kẻ dám ám sát Đại hoàng huynh, đương nhiên phải tra cho rõ ràng." Tống Thụy nói, "Đại hoàng huynh không cần khuyên phụ hoàng nữa, lúc này làm sao Phụ hoàng có thể ngủ được?"
Cái này ngược lại rất đúng, Tống Diệm thở dài.
Kiều An ngồi ở bên giường, nắm lấy tay hắn ta.
Nửa canh giờ trôi qua, ba vị đường quan đi vào, nhất loại quỳ xuống: "Hoàng thượng, chúng thần có tội, sát thủ đó chết rồi...."
"Cái gì!" Hoàng thượng phẫn nộ, một tay hất ly trà rơi xuống đất, "chết như thế nào? Các ngươi nhiều người như vậy cư nhiên không coi chừng được sao?"
"Là bị người hỏi cung giết chết, kẻ đó cũng nuốt thuốc độc tự sát rồi."
Hoàng thượng tức tới mức chóng mặt, trước mắt biến đen.
"Có điều tìm thấy một bức thư ở eo hung thủ." Kỷ Chương đầu đầy mồ hôi, đem mật thư trình lên, "thỉnh Hoàng thượng xem qua."
Hoàng thượng nhìn vài cái, chỉ cảm thấy yết hầu tanh ngọt, suýt nữa thì thổ huyết.
Cái này làm sao có thể!
Mệnh lệnh trên thư đó, bút tích rất quen thuộc, cư nhiên là Tống Vân!
không, tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng Hoàng thượng nhịn không được vị tanh ngọt trong cổ họng, đột nhiên vứt thư xuống đất, gào to: "Vân nhi, cư nhiên là chuyện tốt do ngươi làm!"
Sau khi Tống Vân sửng sốt, vội vàng quỳ xuống đất: "Phụ hoàng, nhi thần không có làm, thỉnh Phụ hoàng minh giám!"
Tốt, quả nhiên là hắn ta, Hoàng thái hậu lạnh giọng nói: "Hoàng thượng đều nói là ngươi rồi, ngươi còn giảo biện? Vân nhi, ta thực không ngờ ngươi lại ác độc như vậy, muốn mưu sát đại ca ruột thịt của mình! Ngươi so với súc sinh còn không bằng!"
"Tổ mẫu, bên trong có điều kỳ quặc, Nhị ca khoan hậu lương thiện, sẽ không đối xử với Đại ca như vậy." Tống Thụy mở miệng nói giúp.
Tống Diệm tỉ mỉ hồi tưởng lại sự việc, đột nhiên nói: "Phụ hoàng, thư này nhất định không phải xuất phát từ tay Nhị đệ, con nhớ lúc đầu khi bắt được hung thủ đã cho người lục soát người hắn ta, căn bản là không có phát hiện ra thư tín. Hơn nữa, nếu thực sự là Nhị đệ, làm sao sẽ ngu ngốc như vậy, còn lưu lại chứng cứ trên người hung thủ hay sao? Nhị đệ từ nhỏ đã thông tuệ như vậy...."
hắn ta cư nhiên nói chuyện giúp mình, Tống Vân đầu óc mơ hồ, ngẩng đầu nhìn Tống Diệm.
Hai ngươi đối mắt nhìn nhau, có loại cảm tình nói không nên lời.
Hoàng thượng suy nghĩ chốc lát, vuốt ngực nói: "Vân nhi con đứng lên đi, Trẫm cũng không cho rằng đó là hành vi của con," mệnh lệnh cho các vị quan, "tiếp tục tra, mấy ngày này tạm gác những chuyện trong tay lại, chuyên môn điều tra chuyện này cho Trẫm."
Các quan viên lĩnh mệnh, quay người cáo lui.
Thấy Hoàng thượng cư nhiên bỏ qua cho Tống Vân, Hoàng thái hậu tức tới mức không muốn nói chuyện với nhi tử, vịn tay cung nữ rời khỏi Đông cung.
Án này cũng không điều tra kỹ hơn được nữa, nhưng lại phát hiện ra thư đó là giả mạo, tai tiếng của Tống Vân được rửa sạch.
Sở vương phủ.
Tống Vân ngồi trên ghế dựa, mưu sĩ cực lực khuyên giải: "Điện hạ, hiện nay Hoàng thượng tin tưởng Thái tử điện hạ như vậy, nếu như Điện hạ cứ mãi không ra tay, e rằng giang sơn...."
Tống Vân lẽ nào không biết sao?
Nhưng hắn ta không cứng rắn được, chuyện lần trước thập phần nguy hiểm, có kẻ giả mạo danh nghĩa của hắn ta hành thích Tống Diệm, nhưng bất kể là Phụ hoàng hay Tống Diệm, đều thực lòng tín nhiệm hắn ta, không hề truy cứu. Dưới tình trạng đó, hắn ta phải phản bội bọn họ hay sao?
Mẫu phi từ nhỏ đã dạy hắn ta, phải khoan hậu lương thiện, hắn ta khó mà vượt qua cửa ải này, tương lai cho dù có được Đại Yến, cũng sẽ bị người phỉ nhổ, Mẫu phi cũng sẽ thất vọng về hắn ta.
Chỉ là giấc mộng này, sắp tan vỡ rồi, Tống Vân nản lòng thoái chí, thở dài một hơi.
Sau trùng dương (9/9), bệnh của Hoàng thượng trở nên nghiêm trọng, liệt giường không dậy nổi.
Đám thái y ra ra vào vào, nghiên cứu phương pháp xoay chuyển trời đất.
Bầu trời kinh thành giống như bị phủ một tầng u ám, đám quan viên gặp mặt nhau, ngay cả tiếng chào hỏi cũng phải đè ép xuống âm lượng nhỏ nhất.
Hôm nay Dương Thiệu ngồi trong Đông cung, nói chuyện cùng Tống Diệm mắt đầy tơ máu.
"Vi thần biết Điện hạ đau lòng, nhưng các biện pháp phòng bị cần làm tuyệt đối không được sơ xuất." Dương Thiệu nói, "thỉnh Điện hạ hạ lệnh, tất cả binh mã trong kinh thành đều quy về tay vi thần, để đảm bảo an toàn của Điện hạ."
Tống Diệm cả kinh: "Vì sao làm vậy?"
Dương Thiệu đáp: "Điện hạ trạch tâm nhân hậu, nhưng người khác lại không như vậy, có thể sẽ nhân lúc Hoàng thượng ốm bệnh, làm loạn kinh thành." Ví dụ như Tống Thụy, kiếp trước Tống Thụy đã từng làm qua loại chuyện đó, "Điện hạ nguyện ý đem dâng tất cả cho kẻ khác sao?"
Thái y nói, Phụ hoàng không ổn, cho dù dùng giang sơn đánh đổi, Phụ hoàng cũng không thể trường thọ trăm tuổi, Tống Diệm thầm nghĩ hắn ta không thể cô phụ Phụ hoàng được, cho đến cuối cùng ông không hề phế truất bản thân hắn ta, có thể thấy được sự kỳ vọng của ông đối với mình. hắn ta nhất định sẽ dẫn dắt Đại Yến kéo dài trăm năm, phồn vinh hưng thịnh.
"Dương Đô đốc." Tống Diệm nghiêm túc nói, "Ta lập tức viết thủ dụ, lệnh Đô đốc bảo hộ kinh thành."
"Tuân!" Dương Thiệu lĩnh mệnh.
đang định rời đi, Tống Diệm gọi hắn lại: "Dương Đô đốc, gần đây ngươi có gặp phải chuyện gì không?"
hắn ta cảm thấy sát khí giữa hai chân mày Dương Thiệu rất nặng.
Dương Thiệu hơi nhếch khóe miệng: "không hề, vi thần chỉ lo cho Điện hạ."
Vậy sao, Tống Diệm hồ nghi.
Đạt được quyền lực, Dương Thiệu lập tức gạt bỏ tất cả các tướng quân có quan hệ với Tống Vân, Tống Thụy ra ngoài, cấm quân trong cung cũng đổi người, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào nổi.
"Tất cả đã bố trí xong, thậm chí là phủ Sở vương, phủ Tĩnh vương cũng phái người tới giám thị." Trần Tố bẩm báo.
Dương Thiệu phất phất tay.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi, quyền lực mà hắn muốn đã rơi vào tay hắn, một tay hắn chống đầu, có chút mệt mỏi, bất tri bất giác liền ngủ quên.
Trong mộng, tư thế hào hùng, giết chóc không ngừng, hắn cầm một thanh kiếm dài xông và doanh trướng, vốn dĩ muốn giết chết thủ lĩnh, ai ngờ vừa vén mành doanh trướng, lại nhìn thấy một khuôn mặt thanh lệ, gọi hắn là "Hầu gia." hắn vứt kiếm đi, muốn tiến tới ôm nàng, nhưng nàng nói, "ngươi tránh ra... ta không muốn ngươi."
"Ta đối với ngài không hề có tình cảm."
hắn tức giận, nhào tới đè nàng xuống dưới thân, ức hiếp nàng khóc thút thít, hắn muốn nhìn nàng khóc như vậy, cầu xin hắn như vậy.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm, khiến Dương Thiệu giật mình tỉnh giấc.
hắn mở mắt, phát hiện bản thân mình đang ở phủ Đô đốc, bên cạnh hắn làm gì có thân ảnh của Kỷ Dao cơ chứ?
Có điều, Kỷ Dao, có một ngày nàng sẽ phải nếm thử loại tư vị đó!
Bên ngoài mưa ào ào trút xuống.
Tống Thụy mạnh mẽ đem đồ trên bàn đập vỡ, gằn giọng nói: "Tống Diệm, cư nhiên lại lợi hại như vậy, hắn ta cư nhiên có bản lĩnh dự kiến từ trước như vậy?"
hắn ta đem tất cả mọi chuyện đều nắm giữ trong lòng bàn tay, trước khi Tống Thụy hắn chưa có bất kỳ hành động nào, đã chặt đứt hết mọi đường rồi!
Nước mưa bên ngoài như trực tiếp trút vào lòng hắn ta.
Sớm biết vậy, hắn ta nên hành động sớm hơn một chút....
Vốn cho rằng Tống Diệm và Tống Vân sẽ giết hại lẫn nhau, hắn ta có thể ngư ông đắc lợi, ai ngờ Tống Vân lại như rùa rụt đầu, hắn ta đúng là đã quá xem trọng Tống Vân rồi!
Đợi đến cuối tháng mười, Hoàng thượng hấp hối.
Hoàng thái hậu khóc tới mức ngất đi, Phúc Gia công chúa cũng nhỏ giọng khóc lóc, tất cả mọi người đều ở bên ngoài, Hoàng thượng gọi Hoàng quý phi tiến vào.
Nhìn Hoàng thượng gầy gò, Hoàng quý phi không có chảy nước mắt, gần đây bà đã khóc đủ rồi, bà muốn Hoàng thượng nhìn thấy bà ở trạng thái tốt nhất.
"Như vậy là tốt nhất, Trẫm sợ nàng khổ sở, những cái khác đều không sợ," Hoàng thượng nắm lấy tay Hoàng quý phi, "Trẫm vừa viết một đạo thánh chỉ, phong nàng thành Hoàng hậu. Trẫm xin lỗi nàng, kéo dài mãi tới tận ngày hôm nay... Tống Diệm là đứa trẻ tốt, nó cũng sẽ đối xử tốt với Vân nhi."
Thời gian trước, ông trái lo phải nghĩ, vẫn quyết định không phế Thái tử, lãng tử quay đầu ngàn vàng khó cầu, đó là đứa trẻ đáng quý tới nhường nào.
Tin rằng nó cũng có thể hiểu được người làm phụ thân như ông vì sao lạo phong Hoàng hậu.
Bởi vì ông nhận định Tống Diệm là Trữ quân, nhất định sẽ phụ người khác, Tống Diệm nhất định có thể hiểu được.
Hoàng quý phi nghe thấy lời này, nước mắt nhịn không được chảy xuống: "Hoàng thượng, thiếp thân luyến tiếc người, thiếp thân muốn đi cùng người."
"Hỗn trướng, nói cái gì vậy." Hoàng thượng đôi mắt ẩm ướt, "Đại Yến chúng ta không có tục bồi táng, nàng tiếp tục sống cho tốt, nhìn Vân nhi cưới thê tử sinh con, nhìn Yên nhi gả cho người, cũng coi như nhìn thay Trẫm."
Hoàng quý phi nghẹn ngào.
"Tú Sơ, đời này Trẫm hối hận rất nhiều chuyện, duy nhất chỉ không hối hận khi gặp nàng, chỉ là đáng tiếc, nàng bồi Trẫm nên vẫn luôn bị bó buộc trong cung. Đợi Trẫm đi rồi, nàng ra ngoài nhìn nhiều một chút, Trẫm sẽ... bồi cùng nàng, có lẽ nàng không nhìn thấy Trẫm..."
"Tú Sơ, cho ta ôm một cái."
Hoàng thượng nhắm mắt lại, trong bóng tối nhìn thấy một tiểu cô nương đang đợi ông, mới đầu ông thích tiểu cô nương đó, trong trắng mà đơn thuần... thôi, đường đến hoàng tuyền không cô đơn.
....................
Mùng sáu tháng giêng năm hai mươi ba Chiêu Nguyên, Hoàng đế băng hà.
Cả kinh thành mặc đồ trắng.
Trước cửa Kỷ gia treo đèn lồng trắng.
Hôm nay, hoa tuyết bay xuống, Kỷ Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời, nghĩ tới kiếp trước, lúc đó Hoàng thượng vẫn chưa băng hà, có lẽ kiếp này ốm bệnh mà vẫn xem tấu chương, mệt nhọc quá độ.
Đời người a, quay đầu phú quý thành hư không.
Sợ nữ nhi bị đông lạnh, Liêu thị kéo nàng vào trong, vỗ tuyết trên người cho nàng: "Ngốc cái gì đấy, cẩn thận bị đông lạnh."
"Con ngắm tuyết mà."
Còn có tâm tình ngắm tuyết.
Hoàng thượng đi lần này, trong kinh nghiêm cấm mọi tiệc mừng hỉ sự, trong vòng ba tháng không được cưới gả. nói như vậy, chuyện của nữ nhi lại phải gác lại sau.
Dù sao còn phải nghị thân trước, sau đó chuẩn bị đồ cưới, tính thế nào cũng phải tới mười bảy tuổi mới có thể xuất giá được, Liêu thị phát sầu.
Nữ nhân gia đều nghĩ tới những việc này, Kỷ Chương lại tiếc hận minh quân sớm băng hà, lắc đầu nói: "Đại Yến được hưng thịnh như ngày hôm nay ít nhiều nhờ có Hoàng thượng, nghĩ năm đó loạn trong giặc ngoài, tứ phía rối loạn, đều là Hoàng thượng một tay gánh vác, chức quan Tam phẩm của ta cũng là Hoàng thượng ban cho...."
Ông nói tới mức nghẹn ngào.
Phụ thân đúng là người trọng tình.
"Cha, không phải có tân đế rồi sao, nếu tiên đế đã tín nhiệm tân đế, Đại Yến nhất định sẽ tiếp tục phồn vinh."
"Đúng đó," Liêu thị cũng an ủi, "không phải ông từng nói tân đế rất hiếu thuận sao, khóc tới mức ngất xỉu mấy lần, mấy ngày liền không ăn uống gì, chỉ riêng phần hiếu tâm này đã rất hiếm có."
Kỷ Chương thở dài: "Hi vọng như vậy."
Liêu thị chuyển mắt:"Tân đế thủ hiếu, vậy người giám quốc vẫn luôn là Dương Đô đốc sao?"
Kể từ sau khi Hoàng thượng băng hà, người được các quan viên nhắc tới nhiều nhất chính là Dương Thiệu, Tống Diệm vô cùng coi trọng hắn, đem cả Đại Yến giao vào tay Dương Thiệu, thậm chí còn cho phép phê duyệt tấu chương. hắn nghiễm nhiên trở thành thần tử quyền lực nhất Đại Yến, dưới một người trên vạn người.
"Đúng vậy," Kỷ Chương vô cùng nghi hoặc, "mới đầu ta không hề biết tân đế tín nhiệm hắn như vậy, ngay cả Cố Diên Niên cũng không bằng, Cố Diên Niên chính là nguyên lão hai triều đó, những người khác càng không cần nhắc tới nữa.
"Ài!" Liêu thị không khỏi có chút ảo não, sớm biết vậy ngày hôm đó sẽ không đi trà trang nữa, cũng không biết có phải vì việc lần đó mà Dương Thiệu phát giác ra bọn họ muốn gả Kỷ Dao tới Từ gia hay không, kể từ đó không hề đăng môn bái phỏng nhà bọn họ nữa. Nếu không dựa theo tác phong trước đây của hắn, nhìn sao cũng thấy là hắn hồi tâm chuyển ý muốn cưới nữ nhi, nếu như nữ nhi trở thành Đô đốc phu nhân, hiện nay không biết sẽ phong quang tới mức nào.
Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.
Liêu thị lắc đầu, thôi, hiện tại nghĩ cũng không có tác dụng gì, rốt cuộc cũng không có phúc phần đó, âu cũng là duyên phận.
Vẫn là thành thành thực thực chọn một chàng rể hiền cho nữ nhi thôi, có lẽ là Từ gia, có lẽ là Chương gia, có lẽ... nói chung, năm nay phải định thân mới được.
Tết năm nay bởi vì không được đốt pháo, một nhà an an tĩnh tĩnh trôi qua.
Cả kinh thành đều chìm trong vắng lặng, cho tới tháng ba năm sau.
Vốn phải thủ hiếu hai mươi bảy tháng nữa, nhưng Tống Diệm dù sao cũng là Hoàng đế, quân không thể vô tướng, cho nên dưới sự thỉnh cầu của các vị quan viên cuối cùng cũng đăng cơ, đại xá thiên hạ, đổi niên hiệu thành Thừa Hưng.
Nhưng hắn ta vẫn chưa thoát khỏi bi thương, vẫn ăn chay thủ hiếu cho tiên hoàng, không nghe hỉ nhạc, không xuất cung du ngoạn, ngược lại ngoài cung dần dần khôi phục sự náo nhiệt, đèn lồng trắng dưới mái hiên của từng nhà đều thay bằng đèn lồng đỏ.
Kỷ gia cũng không ngoại lệ.
Liêu thị cầm ra một bộ y phục màu sắc tiên diễm đưa cho Kỷ Dao: "Mau mặc vào cho ta xem, ta đều sắp quên bộ dáng con gái ngoan mặc những bộ y phục này như thế nào rồi!"
Làm gì khoa trương tới mức đó, chẳng quan chỉ là bốn tháng ăn mặc mộc mạc mà thôi.
Kỷ Dao đi đổi y phục, lúc đi ra, chỉ thấy thân trên là xuân sam cân vạt bạch lăng thêu nhánh hải đường, bên dưới là chiếc váy tơ tằm màu vàng nhạt điểm vàng điểm ngọc, dưới váy là một đôi giày thêu hoa màu hồng, mũi giày đính hai viên minh châu.
Loại màu sắc này như thu nạp hết sự minh diễm tươi đẹp của mùa xuân, Liêu thị nhìn không chuyển mắt.
"Nữ nhi nhà mình còn không nhận ra hay sao?" Kỷ Chương cười, "đi nhanh đi, Đình Nguyên đẫ chuẩn bị xong hết rồi."
Liêu thị nghe vậy kéo tay nữ nhi lên xe ngựa.
Kỷ Dao nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, trong lòng có chút cảm khái, bất tri bất giác đã ba năm trôi qua rồi, nàng mười sáu rồi.
"Tỷ tỷ hôm nay có tới không?" Nàng hỏi.
"Có lẽ không tới, Tiềm ca nhi vẫn còn chưa được một tuổi, vạn nhất bị gió thổi cảm lạnh thì làm sao, Nguyệt nhi nhất định là ở nhà chăm sóc Tiềm ca nhi."
Tỷ tỷ rất yêu thương hài tử, hận không thể lúc nào cũng ôm nó vào lòng. Nhưng Tiềm ca nhi cũng rất khiến người yêu thích, sau khi Tạ Tri Thận nhìn thấy tôn tử này, cư nhiên không dưỡng bệnh ở bên ngoài nữa, mà trở về Tạ gia, nghe nói thân thể cũng có chuyển biến tốt.
Đợi qua mấy ngày, nàng cũng phải đi thăm tỷ tỷ.
Rất nhanh đã tới núi Ngọc Sơn.
một nhà xuống xe, Liêu thị lập tức muốn dẫn Kỷ Dao đi gặp mặt các vị phu nhân, Kỷ Dao một trận đau đầu, nháy mắt với Kỷ Đình Nguyên.
Hai năm nay đều là nàng trợ giúp Kỷ Đình Nguyên, mẫu thân mới không càm ràm ca ca, hiện nay ca ca phải báo đáp nàng chứ.
"Nương, gấp cái gì? Để muội muội đi câu cá với con trước, đợi câu cá ăn no xong lại đi gặp sau, cũng không phải là không được? Các phu nhân lẽ nào còn rời đi mất hay sao?" Kỷ Đình Nguyên quả nhiên lĩnh hội được ánh mắt của nàng.
"Làm sao có thể đi câu cá trước được?"
"Tại sao lại không?" Kỷ Đình Nguyên lôi kéo tay muội muội, "nương, chúng con đi tới hồ Chân Châu trước, đợi lát nữa con dẫn muội muội quay về."
"Cái gì? Đợi lát nữa? không được!"
Kỷ Đình Nguyên giả bộ không nghe thấy, nhanh chân chạy đi, Liêu thị ở phía sau chỉ biết trơ mắt mà nhìn.
Kỷ Chương nói: "Tùy chúng nó đi, Dao Dao sinh ra bộ dáng tốt như vậy, hiện nay viết chữ vẽ tranh đều tốt, nữ hồng cũng không tệ, nàng còn sợ không có người tới đề thân hay sao? Chúng ta giả vờ làm bộ làm tịch một chút, đợi nhà khác chủ động là được."
"Ôi chao, tướng công còn biết giả bộ làm tịch?"
"Đương nhiên, ta tốt xấu gì cũng là quan Tam phẩm mà!" Kỷ Chương ưỡn ngực, " dù sao cũng có chút mặt mũi, đi thôi, chúng ta đi xem hoa đào, ta bẻ vài cành cho nàng."
Liêu thị bị ông chọc cười, không tiếp tục truy cứu chuyện Kỷ Dao nữa.
Ca ca chân dài, Kỷ Dao bị hắn ta lôi kéo suýt nữa thì ngã, nàng gọi: "Đợi chút, đợi chút, giày thêu hoa của muội sắp rớt ra rồi...."
Kỷ Đình Nguyên dừng lại.
Kỷ Dao ngồi xổm xuống chỉnh giày.
Còn chưa chỉnh xong, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng gọi Đô đốc.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, liếc mắt nhìn trong đám người liền thấy ngay Dương Thiệu, hắn mặt mày tuấn mỹ, thân mặc xuân bào màu huyền, màu sắc nồng đậm càng tôn lên vạt áo trong tuyết trắng, mang tới cảm giác lạnh lùng không nói nên lời.
Ở xung quanh hắn, có mấy vị quan viên vây quanh, hôm nay Thái phu nhân cư nhiên cũng tới, đi bên tay trái Dương Thiệu, mà bên phải của bà có Trần Viện thình lình đứng bên cạnh, không biết nói cái gì, khiến Thái phu nhân cười vui vẻ như vậy. Thái phu nhân lại đi nói lại với Dương Thiệu, khóe miệng hắn nhếch lên, nụ cười nhàn nhạt.
Kỷ Dao cúi đầu, đem giày chỉnh lại.
Làn váy tơ tằm thêu chỉ vàng điểm ngọc phủ trên nền cỏ, giống như một đóa hoa diễm lệ.
Lúc đứng lên, bọn họ vừa đúng lúc đi qua bên cạnh nàng.
Kỷ Đình Nguyên tiến lên chào hỏi: "Gặp qua Đô đốc, Thái phu nhân, Trương đại nhân, Từ đại nhân...."
Nhiều người như vậy, nàng không nhận diện hết được, Kỷ Dao chỉ có thể hành lễ theo ca ca.
Thái phu nhân nhìn thấy Kỷ Dao, cũng không biết nên nói cái gì, nhi tử từng nói tình cảm gì đó vẫn chưa hết, nhưng sau đó đột nhiên ân đoạn nghĩa tuyệt, và không hề nhắc lại nữa.
Đáng tiếc cho một đoạn nhân duyên.
Bà thầm lắc đầu.
Trần Viện mỉm cười: "Kỷ cô nương, tháng sau ta định mời cô nương tới nhà thưởng hoa, cô nương ngàn lần đừng cự tuyệt."
"Được, ta nhất định sẽ tới." Nàng ta không phải muốn thị uy nàng hay sao, Kỷ Dao thầm nghĩ, đáng tiếc nàng mới là người không nguyện ý gả cho Dương Thiệu, nàng cũng không cảm thấy khó chịu.
Tiểu cô nương sắc mặt bình tĩnh, khóe miệng Trần Viện nhướng lên, đi qua.
Dương Thiệu cũng đi sát qua vai nàng, dường như không hề nhìn thấy nàng.
Kỷ Dao thầm nghĩ, như vậy cũng tốt, hắn rất nhanh sẽ cưới thê tử, chính là không biết Trần Viện này có phải là thực lòng hay không.
Có điều, nói thế nào thì cũng không liên quan gì tới nàng.
Nàng khoác tay ca ca: "Chúng ta đi câu cá thôi!"
Đợt vừa rồi thời tiết nóng bức, Kỷ gia không dùng nổi băng, nhưng Tạ gia có tặng cho một ít, cũng xem như trải qua mùa hạ một cách thoải mái.
Nhưng bên ngoài vẫn rất nóng, Kỷ Dao gần như không xuất môn, chỉ ở trong nhà viết chữ vẽ tranh, nghiễm nhiên phát triển theo hướng tài nữ. Mãi tới khi mùa thu tới, mới bắt đầu qua lại với các gia tộc.
Hôm nay sương phòng an an tĩnh tĩnh, chỉ có hai con mèo ầm ĩ, chạy tới chạy lui. Chơi một lúc liền nằm bẹp trên án thư của Kỷ Dao, một trái một phải ngủ gật.
Đúng là hai vật nhỏ, Kỷ Dao nhìn chúng nó, nhấc tay vẽ thêm vài nét bút trên giấy tuyên, hai con mèo sôi nổi hiện lên trên giấy.
"cô nương vẽ thật đẹp!" Mộc Hương khen ngợi, "ta nhận ra đây là Miêu Miêu, đây là A Tuyết."
A Tuyết là mèo cái nhỏ.
"Cái này còn không nhận ra, chắc ta phải mang ngươi đi khám đại phu mất," Kỷ Dao cười, "một lớn một nhỏ rõ rệt như vậy, trừ phi mắt của ngươi không tốt mới không nhận ra."
Nàng vẽ một dây mây ở giữa hai con mèo, bọn chúng thích chơi đùa.
"cô nương lại vẽ thêm cái chổi đi, hai chúng nó chính là quỷ nghịch ngợm, mỗi lần nô tỳ quét sân, đều thích tới làm loạn."
Kỷ Dao phụt một tiếng, nghĩ nghĩ nói: "Nếu không thì đặc biệt làm một cây chổi nhỏ cho chúng nó chơi đùa."
"Chủ ý tốt, cô nương."
"đi tìm một chút lông gà, lại tìm một cây trúc ngắn...."
Tiểu nha đầu liền bận rộn đi làm.
Chiếc chổi lông gà nhỏ đó làm tới tối mới xong, rất được chúng mèo yêu thích, Kỷ Dao chơi với chúng nó một lát, liền ra ngoài ăn cơm với Liêu thị.
đi tới chính phòng, chỉ thấy phụ thân ca ca đều không có mặt, ca ca thì thôi, bình thường đều như vậy, nhưng phụ thân tối nào cũng về nhà đúng giờ, Kỷ Dao hỏi: "Hôm nay nha môn rất bận?"
"Há chỉ có bận", Liêu thị cũng vừa nhận được tin tức, "con biết chuyện gì không? Thái tử điện hạ trên đường hồi kinh bị tập kích."
"Bị ai tập kích?" Kỷ Dao kinh ngạc, kiếp trước tuyệt đối không có chuyện này, chỉ có Thái tử đi tập kích người khác thôi.
"Nếu ta biết được còn cần cha con đi điều tra hay sao?" Liêu thị lắc lắc đầu, "thời buổi rối loạn a, đó là Trữ quân đấy, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì đúng là không tưởng tượng nổi. Nghe nói hôm nay không chỉ có Thuận Thiên phủ, còn có cái gì Hình bộ, Đại lý tự khanh, rất nhiều quan viên đều không được nghỉ ngơi, phải điều tra rõ."
Điều tra rõ, vậy ý là bắt được hung thủ rồi.
Kỷ Dao hoài nghi kẻ đứng sau sai sử là vị Tam hoàng tử kia.
Bởi vì cách đây không lâu có nghe nói, Thái tử cứu tất cả người dân ở Vu huyện, còn loại trừ ôn dịch lan khắp Thương Châu, không chỉ có vậy, ngài còn trừng trị mấy vị quan viên, rất được lòng dân chúng Thương Châu. Vậy khẳng định là lập được đại công, các Hoàng tử khác muốn tranh đoạt hoàng quyền càng vô vọng, tất nhiên sẽ nổi lên tâm tư xấu.
Chính là không biết là ai....
Lúc này, mấy vị Thái y tụ họp ở Đông cung.
Hoàng thượng, Hoàng thái hậu, Kiều An, còn có mấy vị Hoàng tử đều có mặt.
"Vừa nhìn là biết ai hạ độc thủ." Hoàng thái hậu mắng mỏ, "cư nhiên dám đẩy Diệm nhi vào đường chết, may mà Diệm nhi được ông trời bảo hộ mới nhặt được một cái mệnh! Hoàng đế, người nhất định phải nghiêm trị hung thủ, tuyệt đối không được để hắn chạy thoát! Diệm nhi của ta, suýt chút nữa là mất mạng rồi."
Bà bắt đầu lau nước mắt.
Hoàng thượng vốn đã ốm yếu, đột nhiên bị ho một trận.
Tống Diệm thầm nghĩ cái gì mà ông trời bảo hộ, là Dương Thiệu liệu sự như thần phái người tới bảo hộ, nếu không chỉ sợ hắn ta đã đi đời nhà ma rồi, có điều thần minh cũng có thể gọi là ông trời đi? hắn ta nhỏ giọng nói: "Tổ mẫu, tôn nhi còn cách cái chết xa lắm, chỉ bị thương tay trái, cũng không phải chuyện gì to tát."
"Đây còn không tính là chuyện lớn?" Hoàng thái hậu thầm nghĩ đứa trẻ này sao lại ngốc như vậy, bà đây là giúp hắn ta tiêu diệt kẻ địch mạnh còn gì!
Bà liếc nhìn Tống Vân một cái.
"Tổ mẫu, người không cần nói nữa, sẽ khiến Phụ hoàng lo lắng." Tống Diệm gấp gáp muốn ngồi dậy, "Phụ hoàng, người đi nghỉ ngơi thôi, không nhất thiết phải đợi kết quả, vạn nhất mệt mỏi thì làm sao? Vậy nhi thần sẽ rất hối hận, sớm biết vậy nên giấu Phụ hoàng...."
"Con đừng động đậy, cẩn thận miệng vết thương." Hoàng thượng động dung, loại tình hình này, nó còn lo lắng cho sức khỏe của ông, không hề lợi dụng chuện này để đối phó ai hết, đứa trẻ này thực sự là trưởng thành rồi, ông vỗ vỗ bả vai Tống Diệm, "Tam hộ hội thẩm, không tin bọn họ không thẩm tra ra, Trẫm vẫn đợi được."
"Đúng vậy, Đại hoàng huynh không màng tính mệnh lo cho bách tính, tiến vào địa phương bị nhiễm ôn dịch, cư nhiên có kẻ dám ám sát Đại hoàng huynh, đương nhiên phải tra cho rõ ràng." Tống Thụy nói, "Đại hoàng huynh không cần khuyên phụ hoàng nữa, lúc này làm sao Phụ hoàng có thể ngủ được?"
Cái này ngược lại rất đúng, Tống Diệm thở dài.
Kiều An ngồi ở bên giường, nắm lấy tay hắn ta.
Nửa canh giờ trôi qua, ba vị đường quan đi vào, nhất loại quỳ xuống: "Hoàng thượng, chúng thần có tội, sát thủ đó chết rồi...."
"Cái gì!" Hoàng thượng phẫn nộ, một tay hất ly trà rơi xuống đất, "chết như thế nào? Các ngươi nhiều người như vậy cư nhiên không coi chừng được sao?"
"Là bị người hỏi cung giết chết, kẻ đó cũng nuốt thuốc độc tự sát rồi."
Hoàng thượng tức tới mức chóng mặt, trước mắt biến đen.
"Có điều tìm thấy một bức thư ở eo hung thủ." Kỷ Chương đầu đầy mồ hôi, đem mật thư trình lên, "thỉnh Hoàng thượng xem qua."
Hoàng thượng nhìn vài cái, chỉ cảm thấy yết hầu tanh ngọt, suýt nữa thì thổ huyết.
Cái này làm sao có thể!
Mệnh lệnh trên thư đó, bút tích rất quen thuộc, cư nhiên là Tống Vân!
không, tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng Hoàng thượng nhịn không được vị tanh ngọt trong cổ họng, đột nhiên vứt thư xuống đất, gào to: "Vân nhi, cư nhiên là chuyện tốt do ngươi làm!"
Sau khi Tống Vân sửng sốt, vội vàng quỳ xuống đất: "Phụ hoàng, nhi thần không có làm, thỉnh Phụ hoàng minh giám!"
Tốt, quả nhiên là hắn ta, Hoàng thái hậu lạnh giọng nói: "Hoàng thượng đều nói là ngươi rồi, ngươi còn giảo biện? Vân nhi, ta thực không ngờ ngươi lại ác độc như vậy, muốn mưu sát đại ca ruột thịt của mình! Ngươi so với súc sinh còn không bằng!"
"Tổ mẫu, bên trong có điều kỳ quặc, Nhị ca khoan hậu lương thiện, sẽ không đối xử với Đại ca như vậy." Tống Thụy mở miệng nói giúp.
Tống Diệm tỉ mỉ hồi tưởng lại sự việc, đột nhiên nói: "Phụ hoàng, thư này nhất định không phải xuất phát từ tay Nhị đệ, con nhớ lúc đầu khi bắt được hung thủ đã cho người lục soát người hắn ta, căn bản là không có phát hiện ra thư tín. Hơn nữa, nếu thực sự là Nhị đệ, làm sao sẽ ngu ngốc như vậy, còn lưu lại chứng cứ trên người hung thủ hay sao? Nhị đệ từ nhỏ đã thông tuệ như vậy...."
hắn ta cư nhiên nói chuyện giúp mình, Tống Vân đầu óc mơ hồ, ngẩng đầu nhìn Tống Diệm.
Hai ngươi đối mắt nhìn nhau, có loại cảm tình nói không nên lời.
Hoàng thượng suy nghĩ chốc lát, vuốt ngực nói: "Vân nhi con đứng lên đi, Trẫm cũng không cho rằng đó là hành vi của con," mệnh lệnh cho các vị quan, "tiếp tục tra, mấy ngày này tạm gác những chuyện trong tay lại, chuyên môn điều tra chuyện này cho Trẫm."
Các quan viên lĩnh mệnh, quay người cáo lui.
Thấy Hoàng thượng cư nhiên bỏ qua cho Tống Vân, Hoàng thái hậu tức tới mức không muốn nói chuyện với nhi tử, vịn tay cung nữ rời khỏi Đông cung.
Án này cũng không điều tra kỹ hơn được nữa, nhưng lại phát hiện ra thư đó là giả mạo, tai tiếng của Tống Vân được rửa sạch.
Sở vương phủ.
Tống Vân ngồi trên ghế dựa, mưu sĩ cực lực khuyên giải: "Điện hạ, hiện nay Hoàng thượng tin tưởng Thái tử điện hạ như vậy, nếu như Điện hạ cứ mãi không ra tay, e rằng giang sơn...."
Tống Vân lẽ nào không biết sao?
Nhưng hắn ta không cứng rắn được, chuyện lần trước thập phần nguy hiểm, có kẻ giả mạo danh nghĩa của hắn ta hành thích Tống Diệm, nhưng bất kể là Phụ hoàng hay Tống Diệm, đều thực lòng tín nhiệm hắn ta, không hề truy cứu. Dưới tình trạng đó, hắn ta phải phản bội bọn họ hay sao?
Mẫu phi từ nhỏ đã dạy hắn ta, phải khoan hậu lương thiện, hắn ta khó mà vượt qua cửa ải này, tương lai cho dù có được Đại Yến, cũng sẽ bị người phỉ nhổ, Mẫu phi cũng sẽ thất vọng về hắn ta.
Chỉ là giấc mộng này, sắp tan vỡ rồi, Tống Vân nản lòng thoái chí, thở dài một hơi.
Sau trùng dương (9/9), bệnh của Hoàng thượng trở nên nghiêm trọng, liệt giường không dậy nổi.
Đám thái y ra ra vào vào, nghiên cứu phương pháp xoay chuyển trời đất.
Bầu trời kinh thành giống như bị phủ một tầng u ám, đám quan viên gặp mặt nhau, ngay cả tiếng chào hỏi cũng phải đè ép xuống âm lượng nhỏ nhất.
Hôm nay Dương Thiệu ngồi trong Đông cung, nói chuyện cùng Tống Diệm mắt đầy tơ máu.
"Vi thần biết Điện hạ đau lòng, nhưng các biện pháp phòng bị cần làm tuyệt đối không được sơ xuất." Dương Thiệu nói, "thỉnh Điện hạ hạ lệnh, tất cả binh mã trong kinh thành đều quy về tay vi thần, để đảm bảo an toàn của Điện hạ."
Tống Diệm cả kinh: "Vì sao làm vậy?"
Dương Thiệu đáp: "Điện hạ trạch tâm nhân hậu, nhưng người khác lại không như vậy, có thể sẽ nhân lúc Hoàng thượng ốm bệnh, làm loạn kinh thành." Ví dụ như Tống Thụy, kiếp trước Tống Thụy đã từng làm qua loại chuyện đó, "Điện hạ nguyện ý đem dâng tất cả cho kẻ khác sao?"
Thái y nói, Phụ hoàng không ổn, cho dù dùng giang sơn đánh đổi, Phụ hoàng cũng không thể trường thọ trăm tuổi, Tống Diệm thầm nghĩ hắn ta không thể cô phụ Phụ hoàng được, cho đến cuối cùng ông không hề phế truất bản thân hắn ta, có thể thấy được sự kỳ vọng của ông đối với mình. hắn ta nhất định sẽ dẫn dắt Đại Yến kéo dài trăm năm, phồn vinh hưng thịnh.
"Dương Đô đốc." Tống Diệm nghiêm túc nói, "Ta lập tức viết thủ dụ, lệnh Đô đốc bảo hộ kinh thành."
"Tuân!" Dương Thiệu lĩnh mệnh.
đang định rời đi, Tống Diệm gọi hắn lại: "Dương Đô đốc, gần đây ngươi có gặp phải chuyện gì không?"
hắn ta cảm thấy sát khí giữa hai chân mày Dương Thiệu rất nặng.
Dương Thiệu hơi nhếch khóe miệng: "không hề, vi thần chỉ lo cho Điện hạ."
Vậy sao, Tống Diệm hồ nghi.
Đạt được quyền lực, Dương Thiệu lập tức gạt bỏ tất cả các tướng quân có quan hệ với Tống Vân, Tống Thụy ra ngoài, cấm quân trong cung cũng đổi người, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào nổi.
"Tất cả đã bố trí xong, thậm chí là phủ Sở vương, phủ Tĩnh vương cũng phái người tới giám thị." Trần Tố bẩm báo.
Dương Thiệu phất phất tay.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi, quyền lực mà hắn muốn đã rơi vào tay hắn, một tay hắn chống đầu, có chút mệt mỏi, bất tri bất giác liền ngủ quên.
Trong mộng, tư thế hào hùng, giết chóc không ngừng, hắn cầm một thanh kiếm dài xông và doanh trướng, vốn dĩ muốn giết chết thủ lĩnh, ai ngờ vừa vén mành doanh trướng, lại nhìn thấy một khuôn mặt thanh lệ, gọi hắn là "Hầu gia." hắn vứt kiếm đi, muốn tiến tới ôm nàng, nhưng nàng nói, "ngươi tránh ra... ta không muốn ngươi."
"Ta đối với ngài không hề có tình cảm."
hắn tức giận, nhào tới đè nàng xuống dưới thân, ức hiếp nàng khóc thút thít, hắn muốn nhìn nàng khóc như vậy, cầu xin hắn như vậy.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm, khiến Dương Thiệu giật mình tỉnh giấc.
hắn mở mắt, phát hiện bản thân mình đang ở phủ Đô đốc, bên cạnh hắn làm gì có thân ảnh của Kỷ Dao cơ chứ?
Có điều, Kỷ Dao, có một ngày nàng sẽ phải nếm thử loại tư vị đó!
Bên ngoài mưa ào ào trút xuống.
Tống Thụy mạnh mẽ đem đồ trên bàn đập vỡ, gằn giọng nói: "Tống Diệm, cư nhiên lại lợi hại như vậy, hắn ta cư nhiên có bản lĩnh dự kiến từ trước như vậy?"
hắn ta đem tất cả mọi chuyện đều nắm giữ trong lòng bàn tay, trước khi Tống Thụy hắn chưa có bất kỳ hành động nào, đã chặt đứt hết mọi đường rồi!
Nước mưa bên ngoài như trực tiếp trút vào lòng hắn ta.
Sớm biết vậy, hắn ta nên hành động sớm hơn một chút....
Vốn cho rằng Tống Diệm và Tống Vân sẽ giết hại lẫn nhau, hắn ta có thể ngư ông đắc lợi, ai ngờ Tống Vân lại như rùa rụt đầu, hắn ta đúng là đã quá xem trọng Tống Vân rồi!
Đợi đến cuối tháng mười, Hoàng thượng hấp hối.
Hoàng thái hậu khóc tới mức ngất đi, Phúc Gia công chúa cũng nhỏ giọng khóc lóc, tất cả mọi người đều ở bên ngoài, Hoàng thượng gọi Hoàng quý phi tiến vào.
Nhìn Hoàng thượng gầy gò, Hoàng quý phi không có chảy nước mắt, gần đây bà đã khóc đủ rồi, bà muốn Hoàng thượng nhìn thấy bà ở trạng thái tốt nhất.
"Như vậy là tốt nhất, Trẫm sợ nàng khổ sở, những cái khác đều không sợ," Hoàng thượng nắm lấy tay Hoàng quý phi, "Trẫm vừa viết một đạo thánh chỉ, phong nàng thành Hoàng hậu. Trẫm xin lỗi nàng, kéo dài mãi tới tận ngày hôm nay... Tống Diệm là đứa trẻ tốt, nó cũng sẽ đối xử tốt với Vân nhi."
Thời gian trước, ông trái lo phải nghĩ, vẫn quyết định không phế Thái tử, lãng tử quay đầu ngàn vàng khó cầu, đó là đứa trẻ đáng quý tới nhường nào.
Tin rằng nó cũng có thể hiểu được người làm phụ thân như ông vì sao lạo phong Hoàng hậu.
Bởi vì ông nhận định Tống Diệm là Trữ quân, nhất định sẽ phụ người khác, Tống Diệm nhất định có thể hiểu được.
Hoàng quý phi nghe thấy lời này, nước mắt nhịn không được chảy xuống: "Hoàng thượng, thiếp thân luyến tiếc người, thiếp thân muốn đi cùng người."
"Hỗn trướng, nói cái gì vậy." Hoàng thượng đôi mắt ẩm ướt, "Đại Yến chúng ta không có tục bồi táng, nàng tiếp tục sống cho tốt, nhìn Vân nhi cưới thê tử sinh con, nhìn Yên nhi gả cho người, cũng coi như nhìn thay Trẫm."
Hoàng quý phi nghẹn ngào.
"Tú Sơ, đời này Trẫm hối hận rất nhiều chuyện, duy nhất chỉ không hối hận khi gặp nàng, chỉ là đáng tiếc, nàng bồi Trẫm nên vẫn luôn bị bó buộc trong cung. Đợi Trẫm đi rồi, nàng ra ngoài nhìn nhiều một chút, Trẫm sẽ... bồi cùng nàng, có lẽ nàng không nhìn thấy Trẫm..."
"Tú Sơ, cho ta ôm một cái."
Hoàng thượng nhắm mắt lại, trong bóng tối nhìn thấy một tiểu cô nương đang đợi ông, mới đầu ông thích tiểu cô nương đó, trong trắng mà đơn thuần... thôi, đường đến hoàng tuyền không cô đơn.
....................
Mùng sáu tháng giêng năm hai mươi ba Chiêu Nguyên, Hoàng đế băng hà.
Cả kinh thành mặc đồ trắng.
Trước cửa Kỷ gia treo đèn lồng trắng.
Hôm nay, hoa tuyết bay xuống, Kỷ Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời, nghĩ tới kiếp trước, lúc đó Hoàng thượng vẫn chưa băng hà, có lẽ kiếp này ốm bệnh mà vẫn xem tấu chương, mệt nhọc quá độ.
Đời người a, quay đầu phú quý thành hư không.
Sợ nữ nhi bị đông lạnh, Liêu thị kéo nàng vào trong, vỗ tuyết trên người cho nàng: "Ngốc cái gì đấy, cẩn thận bị đông lạnh."
"Con ngắm tuyết mà."
Còn có tâm tình ngắm tuyết.
Hoàng thượng đi lần này, trong kinh nghiêm cấm mọi tiệc mừng hỉ sự, trong vòng ba tháng không được cưới gả. nói như vậy, chuyện của nữ nhi lại phải gác lại sau.
Dù sao còn phải nghị thân trước, sau đó chuẩn bị đồ cưới, tính thế nào cũng phải tới mười bảy tuổi mới có thể xuất giá được, Liêu thị phát sầu.
Nữ nhân gia đều nghĩ tới những việc này, Kỷ Chương lại tiếc hận minh quân sớm băng hà, lắc đầu nói: "Đại Yến được hưng thịnh như ngày hôm nay ít nhiều nhờ có Hoàng thượng, nghĩ năm đó loạn trong giặc ngoài, tứ phía rối loạn, đều là Hoàng thượng một tay gánh vác, chức quan Tam phẩm của ta cũng là Hoàng thượng ban cho...."
Ông nói tới mức nghẹn ngào.
Phụ thân đúng là người trọng tình.
"Cha, không phải có tân đế rồi sao, nếu tiên đế đã tín nhiệm tân đế, Đại Yến nhất định sẽ tiếp tục phồn vinh."
"Đúng đó," Liêu thị cũng an ủi, "không phải ông từng nói tân đế rất hiếu thuận sao, khóc tới mức ngất xỉu mấy lần, mấy ngày liền không ăn uống gì, chỉ riêng phần hiếu tâm này đã rất hiếm có."
Kỷ Chương thở dài: "Hi vọng như vậy."
Liêu thị chuyển mắt:"Tân đế thủ hiếu, vậy người giám quốc vẫn luôn là Dương Đô đốc sao?"
Kể từ sau khi Hoàng thượng băng hà, người được các quan viên nhắc tới nhiều nhất chính là Dương Thiệu, Tống Diệm vô cùng coi trọng hắn, đem cả Đại Yến giao vào tay Dương Thiệu, thậm chí còn cho phép phê duyệt tấu chương. hắn nghiễm nhiên trở thành thần tử quyền lực nhất Đại Yến, dưới một người trên vạn người.
"Đúng vậy," Kỷ Chương vô cùng nghi hoặc, "mới đầu ta không hề biết tân đế tín nhiệm hắn như vậy, ngay cả Cố Diên Niên cũng không bằng, Cố Diên Niên chính là nguyên lão hai triều đó, những người khác càng không cần nhắc tới nữa.
"Ài!" Liêu thị không khỏi có chút ảo não, sớm biết vậy ngày hôm đó sẽ không đi trà trang nữa, cũng không biết có phải vì việc lần đó mà Dương Thiệu phát giác ra bọn họ muốn gả Kỷ Dao tới Từ gia hay không, kể từ đó không hề đăng môn bái phỏng nhà bọn họ nữa. Nếu không dựa theo tác phong trước đây của hắn, nhìn sao cũng thấy là hắn hồi tâm chuyển ý muốn cưới nữ nhi, nếu như nữ nhi trở thành Đô đốc phu nhân, hiện nay không biết sẽ phong quang tới mức nào.
Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.
Liêu thị lắc đầu, thôi, hiện tại nghĩ cũng không có tác dụng gì, rốt cuộc cũng không có phúc phần đó, âu cũng là duyên phận.
Vẫn là thành thành thực thực chọn một chàng rể hiền cho nữ nhi thôi, có lẽ là Từ gia, có lẽ là Chương gia, có lẽ... nói chung, năm nay phải định thân mới được.
Tết năm nay bởi vì không được đốt pháo, một nhà an an tĩnh tĩnh trôi qua.
Cả kinh thành đều chìm trong vắng lặng, cho tới tháng ba năm sau.
Vốn phải thủ hiếu hai mươi bảy tháng nữa, nhưng Tống Diệm dù sao cũng là Hoàng đế, quân không thể vô tướng, cho nên dưới sự thỉnh cầu của các vị quan viên cuối cùng cũng đăng cơ, đại xá thiên hạ, đổi niên hiệu thành Thừa Hưng.
Nhưng hắn ta vẫn chưa thoát khỏi bi thương, vẫn ăn chay thủ hiếu cho tiên hoàng, không nghe hỉ nhạc, không xuất cung du ngoạn, ngược lại ngoài cung dần dần khôi phục sự náo nhiệt, đèn lồng trắng dưới mái hiên của từng nhà đều thay bằng đèn lồng đỏ.
Kỷ gia cũng không ngoại lệ.
Liêu thị cầm ra một bộ y phục màu sắc tiên diễm đưa cho Kỷ Dao: "Mau mặc vào cho ta xem, ta đều sắp quên bộ dáng con gái ngoan mặc những bộ y phục này như thế nào rồi!"
Làm gì khoa trương tới mức đó, chẳng quan chỉ là bốn tháng ăn mặc mộc mạc mà thôi.
Kỷ Dao đi đổi y phục, lúc đi ra, chỉ thấy thân trên là xuân sam cân vạt bạch lăng thêu nhánh hải đường, bên dưới là chiếc váy tơ tằm màu vàng nhạt điểm vàng điểm ngọc, dưới váy là một đôi giày thêu hoa màu hồng, mũi giày đính hai viên minh châu.
Loại màu sắc này như thu nạp hết sự minh diễm tươi đẹp của mùa xuân, Liêu thị nhìn không chuyển mắt.
"Nữ nhi nhà mình còn không nhận ra hay sao?" Kỷ Chương cười, "đi nhanh đi, Đình Nguyên đẫ chuẩn bị xong hết rồi."
Liêu thị nghe vậy kéo tay nữ nhi lên xe ngựa.
Kỷ Dao nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, trong lòng có chút cảm khái, bất tri bất giác đã ba năm trôi qua rồi, nàng mười sáu rồi.
"Tỷ tỷ hôm nay có tới không?" Nàng hỏi.
"Có lẽ không tới, Tiềm ca nhi vẫn còn chưa được một tuổi, vạn nhất bị gió thổi cảm lạnh thì làm sao, Nguyệt nhi nhất định là ở nhà chăm sóc Tiềm ca nhi."
Tỷ tỷ rất yêu thương hài tử, hận không thể lúc nào cũng ôm nó vào lòng. Nhưng Tiềm ca nhi cũng rất khiến người yêu thích, sau khi Tạ Tri Thận nhìn thấy tôn tử này, cư nhiên không dưỡng bệnh ở bên ngoài nữa, mà trở về Tạ gia, nghe nói thân thể cũng có chuyển biến tốt.
Đợi qua mấy ngày, nàng cũng phải đi thăm tỷ tỷ.
Rất nhanh đã tới núi Ngọc Sơn.
một nhà xuống xe, Liêu thị lập tức muốn dẫn Kỷ Dao đi gặp mặt các vị phu nhân, Kỷ Dao một trận đau đầu, nháy mắt với Kỷ Đình Nguyên.
Hai năm nay đều là nàng trợ giúp Kỷ Đình Nguyên, mẫu thân mới không càm ràm ca ca, hiện nay ca ca phải báo đáp nàng chứ.
"Nương, gấp cái gì? Để muội muội đi câu cá với con trước, đợi câu cá ăn no xong lại đi gặp sau, cũng không phải là không được? Các phu nhân lẽ nào còn rời đi mất hay sao?" Kỷ Đình Nguyên quả nhiên lĩnh hội được ánh mắt của nàng.
"Làm sao có thể đi câu cá trước được?"
"Tại sao lại không?" Kỷ Đình Nguyên lôi kéo tay muội muội, "nương, chúng con đi tới hồ Chân Châu trước, đợi lát nữa con dẫn muội muội quay về."
"Cái gì? Đợi lát nữa? không được!"
Kỷ Đình Nguyên giả bộ không nghe thấy, nhanh chân chạy đi, Liêu thị ở phía sau chỉ biết trơ mắt mà nhìn.
Kỷ Chương nói: "Tùy chúng nó đi, Dao Dao sinh ra bộ dáng tốt như vậy, hiện nay viết chữ vẽ tranh đều tốt, nữ hồng cũng không tệ, nàng còn sợ không có người tới đề thân hay sao? Chúng ta giả vờ làm bộ làm tịch một chút, đợi nhà khác chủ động là được."
"Ôi chao, tướng công còn biết giả bộ làm tịch?"
"Đương nhiên, ta tốt xấu gì cũng là quan Tam phẩm mà!" Kỷ Chương ưỡn ngực, " dù sao cũng có chút mặt mũi, đi thôi, chúng ta đi xem hoa đào, ta bẻ vài cành cho nàng."
Liêu thị bị ông chọc cười, không tiếp tục truy cứu chuyện Kỷ Dao nữa.
Ca ca chân dài, Kỷ Dao bị hắn ta lôi kéo suýt nữa thì ngã, nàng gọi: "Đợi chút, đợi chút, giày thêu hoa của muội sắp rớt ra rồi...."
Kỷ Đình Nguyên dừng lại.
Kỷ Dao ngồi xổm xuống chỉnh giày.
Còn chưa chỉnh xong, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng gọi Đô đốc.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, liếc mắt nhìn trong đám người liền thấy ngay Dương Thiệu, hắn mặt mày tuấn mỹ, thân mặc xuân bào màu huyền, màu sắc nồng đậm càng tôn lên vạt áo trong tuyết trắng, mang tới cảm giác lạnh lùng không nói nên lời.
Ở xung quanh hắn, có mấy vị quan viên vây quanh, hôm nay Thái phu nhân cư nhiên cũng tới, đi bên tay trái Dương Thiệu, mà bên phải của bà có Trần Viện thình lình đứng bên cạnh, không biết nói cái gì, khiến Thái phu nhân cười vui vẻ như vậy. Thái phu nhân lại đi nói lại với Dương Thiệu, khóe miệng hắn nhếch lên, nụ cười nhàn nhạt.
Kỷ Dao cúi đầu, đem giày chỉnh lại.
Làn váy tơ tằm thêu chỉ vàng điểm ngọc phủ trên nền cỏ, giống như một đóa hoa diễm lệ.
Lúc đứng lên, bọn họ vừa đúng lúc đi qua bên cạnh nàng.
Kỷ Đình Nguyên tiến lên chào hỏi: "Gặp qua Đô đốc, Thái phu nhân, Trương đại nhân, Từ đại nhân...."
Nhiều người như vậy, nàng không nhận diện hết được, Kỷ Dao chỉ có thể hành lễ theo ca ca.
Thái phu nhân nhìn thấy Kỷ Dao, cũng không biết nên nói cái gì, nhi tử từng nói tình cảm gì đó vẫn chưa hết, nhưng sau đó đột nhiên ân đoạn nghĩa tuyệt, và không hề nhắc lại nữa.
Đáng tiếc cho một đoạn nhân duyên.
Bà thầm lắc đầu.
Trần Viện mỉm cười: "Kỷ cô nương, tháng sau ta định mời cô nương tới nhà thưởng hoa, cô nương ngàn lần đừng cự tuyệt."
"Được, ta nhất định sẽ tới." Nàng ta không phải muốn thị uy nàng hay sao, Kỷ Dao thầm nghĩ, đáng tiếc nàng mới là người không nguyện ý gả cho Dương Thiệu, nàng cũng không cảm thấy khó chịu.
Tiểu cô nương sắc mặt bình tĩnh, khóe miệng Trần Viện nhướng lên, đi qua.
Dương Thiệu cũng đi sát qua vai nàng, dường như không hề nhìn thấy nàng.
Kỷ Dao thầm nghĩ, như vậy cũng tốt, hắn rất nhanh sẽ cưới thê tử, chính là không biết Trần Viện này có phải là thực lòng hay không.
Có điều, nói thế nào thì cũng không liên quan gì tới nàng.
Nàng khoác tay ca ca: "Chúng ta đi câu cá thôi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook