Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Giọng nói trầm lắng, giống như một lôi điện đánh vào lòng Kỷ Dao.

Nghe ý tứ của Dương Thiệu, là chỉ cần nàng thích hắn, hắn liền để nàng trở thành Hầu phu nhân!

Vậy không phải giống như kiếp trước hay sao? Nhưng kiếp trước hắn là nói như thế này, "Kỷ cô nương, nếu như nàng nguyện ý gả cho ta, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, không để nàng phải chịu một chút uất ức." Sau đó, là thực sự đối tốt với nàng, nhưng cả Hầu phủ, bao nhiêu thân thích của Dương gia, cũng chỉ có một mình Dương Thiệu thích nàng. Cho đến lúc chết, Thái phu nhân cũng không thật tâm tiếp nhận người con dâu là nàng.

Trong lòng có chút ngọt ngào, có chút buồn bực, Kỷ Dao không biết nên trả lời như thế nào.

Tiểu cô nương mím môi, ánh mắt phức tạp.

không hề lập tức đồng ý, mày kiếm của Dương Thiệu nhướng lên.

Vừa rồi khi nhìn thấy phản ứng của Tống Vân, trong lòng hắn liền dâng lên sự lo lắng, cảm thấy sốt ruột, loại cảm giác đó làm hắn không thể tiếp tục đứng ở khởi điểm chờ đợi nữa.

Đừng nhìn thấy gia thế hắn hiển hách, đến nay còn làm Đô đốc, nhưng đối với Kỷ Dao, bắt nguồn từ trí nhớ kiếp trước, hắn từ đầu tới cuối đều không tự tin như vậy, hơn nữa đối thủ lại là Tống Vân, người từng làm Kỷ Dao như si như cuồng, cho nên hắn chỉ có thể từ bỏ kế hoạch ban đầu, để Kỷ Dao gả cho hắn sớm hơn.

Nhưng nàng cư nhiên....

Ngón tay Dương Thiệu dùng sức, đem đầu của nàng đẩy lên trước một chút: "Ngươi không muốn?"

Cánh môi gần như chạm vào nhau, không hiểu tại sao Kỷ Dao đột nhiên nghĩ tới tư vị hai người hôn nhau triền miên với nhau trước đây, mặt nàng hơi đỏ, tránh khỏi đôi môi góc cạnh rõ ràng của hắn, hơi hơi nghiêng đầu nói: "Hầu gia, ta còn nhỏ, hơn nữa, hôn nhân đại sự là chuyện một mình ta có thể quyết định hay sao? Cho dù là Hầu gia, lẽ nào không nên bẩm báo trước với Thái phu nhân hay sao?"

Tiểu cô nương hai má ửng đỏ, rất rõ ràng là đang xấu hổ, Dương Thiệu thấy nàng không hề lộ ra thần sắc chán ghét, trong lòng vui mừng, ôn nhu nói: "Chỉ cần ngươi đồng ý, cọc hôn sự này tự nhiên sẽ thành."

Kỷ Dao hoài nghi: "Thái phu nhân thực sự đồng ý sao? Hai nhà chúng ta không môn đăng hộ đối!"

Là đang suy nghĩ tới điều này?

Kiếp trước hắn lấy nàng, Kỷ Dao đáp ứng ngay lập tức, nhưng lúc đó là vì không gả được cho Tống Vân, lại ham muốn phú quý của Hầu phủ, lần này, nàng tuổi vẫn còn nhỏ nhưng lại cẩn thận hơn.

Dương Thiệu trầm ngâm: "Ngươi là nữ nhi của Phủ doãn Thuận Thiên Phủ, Kỷ gia lại có quan hệ thông gia với Tạ phủ, cũng xem như xứng đôi với bản Hầu."

Nhà bọn họ đến nay đã lên một tầng cao mới, nếu Thái phu nhân trước đây ghét bỏ địa vị Kỷ gia thấp kém, kiếp này thực sự sẽ có thay đổi hay sao?

Thực ra nếu không phải kiếp trước Thái phu nhân cứ ngột ngạt nàng, ngày tháng trôi qua nhất định là ung dung tự tại, chỉ cần không nghĩ tới Tống Vân, nàng và Dương Thiệu có lẽ có thể sống tới bạch đầu giai lão, sao phải....

Trong lòng Kỷ Dao không ngừng chuyển động, đột nhiên nghe thấy tiếng nói của tỷ tỷ vang lên từ phía sau: "Dao Dao!"

Nàng cả kinh, vội nhìn Dương Thiệu một cái.

Dương Thiệu buông tay.

Nhưng đã muộn rồi, Kỷ Nguyệt đã nhìn thấy một màn vừa rồi, nhưng lại bất động thanh sắc, cười nói: "Hôm nay đa tạ Hầu gia tương trợ, ngày khác nhất định sẽ đáp tạ Hầu gia."

Dương Thiệu nói: "Ta và Dục Thiện là bạn tốt, giúp cái gì cũng là đương nhiên."

Tạ Minh Kha tiến lên nói: "Bất kể ra sao, phần nhân tình này ta xin ghi nhớ, lần sau mời ngươi tới Tạ phủ uống rượu, nhưng chắc phải đợi một thời gian."

Dương Thiệu biết rõ, xảy ra chuyện này, Tạ phủ nhất định sẽ có một khoảng thời gian không yên bình.

Bốn người tạm biệt nhau ở cửa.

"Kỷ cô nương, tạm biệt." Nam nhân nhìn nàng nói.

rõ ràng là đang nhắc nhở nàng chuyện thành thân, Kỷ Dao làm như không nghe thấy, quay người lên xe ngựa.

Đừng có nhìn thấy kiếp này nàng ngoan ngoãn một chút, thực chất vẫn là một tiểu hồ ly tinh, Dương Thiệu híp mắt, nếu như nàng kéo dài, hắn trực tiếp đến cửa cầu thân, không tin Kỷ gia không đồng ý!

Dương Thiệu cưỡi ngựa trở về.

Trong xe, Kỷ Nguyệt nhìn muội muội một cái, nhỏ giọng nói: "Muội và Hoài Viễn Hầu rốt cuộc có quan hệ gì, muội có thích Hầu gia?"

Lúc trước ở Hải Đường Viên, bất kể là nói chuyện hay động tác, hai người đều lộ ra sự thân mật, càng không nói tới sự thân cận ở Hà Hương Viên, sao nàng ấy có thể không hoài nghi cơ chứ.

Kỷ Dao hừ đáp: "Ai thích hắn chứ."

"Vậy thì là Hầu gia thích muội?" Kỷ Nguyệt nắm lấy tay muội muội: "muội cũng mười bốn rồi, không thể lơ mơ như vậy được, nếu như không thích Hầu gia, nên nói rõ ràng, tránh gây ra hiểu lầm...."

"Muội cũng không phải...." Kỷ Dao đỏ mặt.

Dương Thiệu nói muốn cưới nàng, giờ phút đó nàng không hề phản cảm, thậm chí có chút vui mừng, dù sao cũng là phu quân kiếp trước của nàng, so với nam nhân khác coi như hiểu rõ gốc rễ. Hơn nữa, điều kiện của hắn cũng tốt, lớn lên anh tuấn, còn là Đại Đô đốc, khẳng định là lựa chọn hàng đầu cho vị trí hôn phu.

Nàng chỉ là có chút lo lắng về Thái phu nhân, còn có, nha hoàn hạ độc trong nhà hắn....

Kỷ Nguyệt nhìn ra chút manh mối: "Vậy muội đang suy nghĩ?"

"Ừm." Kỷ Dao gật gật đầu.

Kỷ Nguyệt ôn nhu nói: "Suy nghĩ một chút cũng là điều nên làm, nếu như thành thân, còn phải được hai nhà đồng ý, nhưng tỷ xem Hầu gia ngược lại là thành tâm thành ý."

Mấy lần tương trợ đều là vì muội muội này, nàng ấy bây giờ mới phát hiện ra.

Kỷ Dao nhếch khóe miệng.

Vốn dĩ nàng vẫn nghĩ Dương Thiệu sẽ không nhìn trúng nàng, kết quả hắn không chỉ thích nàng, còn muốn cưới nàng nhanh chóng như vậy, trong lòng tất nhiên là vui mừng, chính là không biết Thái phu nhân thế nào.

Nàng vừa mừng vừa lo.

........................

Tuyển phi đã qua nửa năm, nhưng những phi tử được tuyển chọn vào cung chẳng có ai được sủng ái, Hoàng Thượng chỉ làm ra vẻ sủng ái một chút, rất nhanh liền vứt ra sau đầu, không nhìn nhiều thêm một cái nào nữa.

Phí bao nhiêu sức lực, kết quả là giỏ trúc đựng nước thành công dã tràng.

Thái Hậu nhịn không được lại nghĩ tới Kỷ Nguyệt.

Nếu như lúc đầu đem nàng ấy vào cung, nhi tử nhất định sẽ thích, đến lúc đó có thể phân đi một nửa sự sủng ái của Hoàng Quý phi, Thái Hậu cảm thấy vô cùng hối hận.

trên đời này sẽ không có người giống nhau như vậy nữa.

Bà ta nhịn không được đi thám thính tình hình của Kỷ Nguyệt.

Thái giám bẩm báo: "....Tạ phủ đang náo loạn tới mức không gỡ ra nổi, Nhị công tử Tạ Minh Thiều hiện đang bị nhốt trong địa lao phủ Thuận Thiên, nghe nói vì hắn ta thiết kế hãm hại Tạ đại nhân và Nhị cô nương Kỷ gia."

"Vậy sao?" Thái Hậu kinh ngạc, "nói ra ta nghe xem nào."

Thái giám đem mọi chuyện nói rõ ràng tường tận.

Thái Hậu đột nhiên vỗ mạnh một cái lên bàn.

Lúc đầu bà ta không động tới Kỷ Nguyệt, chính là vì nể mặt Thái tử, ai ngờ Tạ Minh Kha này cư nhiên gặp mặt Tống Vân ở Vân Hòa Cư!

Vân Hòa Cư này bà ta còn không biết hay sao? Chính là nơi quyền quý gặp mặt vui chơi thương nghị chuyện riêng, Tạ Minh Kha đến đó sẽ không phải là đầu quân cho Tống Vân đi? Y rõ ràng là thầy giảng bài của Thái tử, Thái Hậu híp mắt, Tống Vân lại giúp đỡ Tạ Minh Kha như vậy, còn nguyện ý làm nhân chứng đối đầu với Nhị phòng Tạ gia, thực sự ra quá rõ ràng rồi.

Thái giám không biết tại sao Thái Hậu tức giận, cả người hắn ta run rẩy.

Thái Hậu đúng là vô cùng tức giận.

Nếu sớm biết Tạ Minh Kha không nguyện ý phụ tá Thái tử, bà ta sao phải bỏ qua Kỷ Nguyệt? Đến nay ngược lại rất tốt, hai bên đều rơi vào khoảng không, cũng chỉ có tôn nhi ngốc của bà ta, uổng công làm người tốt.

Nghĩ tới Tống Diệm còn cưới nữ nhi Kiều gia, Thái Hậu tức tới mức đập vỡ ly trà.

Đúng vào lúc này, bên ngoài có một thái giám vội vội vàng vàng chạy vào, kêu lên: "Thái Hậu, Hoàng Thượng bị ngất trên buổi tảo triều, Thái y đang chữa trị...."

Thái Hậu cả kinh, vội đứng lên.

Trong chớp mắt, cả người đều lung lay, cung nữ phải tiến lên đỡ mới đứng vững được.

Bà ta vội vàng đi thăm Hoàng đế.

Bởi vì phát bệnh vào buổi tảo triều, cả triều đình đều biết chuyện này.

Sau khi dùng cơm trưa, Liêu thị nói: "Hoàng Thượng đang lúc tráng niên, sao lại như vậy? Nghe tướng công nói, đang nói chuyện, đột nhiên liền ngã quỵ xuống."

Kỷ Dao tính toán thời gian, so với kiếp trước không sai lệch một chút nào.

Hoàng thượng chính là phát bệnh vào cuối tháng tư, hình như là vì thức khuya dậy sớm cần chính, quá mức mệt mỏi, dẫn đến thân thể mệt nhọc quá độ, sau đó vẫn luôn không khỏe. Cũng từ ngày này trở đi, ông liền suy xét tới việc phế Thái tử, dễ để cho nhi tử mà ông yêu thương nhất là Tống Vân có thể tiến nhập Đông cung.

Nhưng mà lần này....

Kỷ Dao thầm nghĩ, nàng cũng khó có thể đoán được kết quả.

Liêu thị thở dài một hơi, lại nhắc tới Kỷ Nguyệt: "Tạ Minh Thiều kia quả thực không phải người, cùng là huynh đệ, cư nhiên rắp tâm hãm hại cô gia, cô gia có chỗ nào đắc tội Tạ Minh Thiều chứ. hiện tại Tạ Minh Thiều ngồi tù, cô gia và Nhị phòng thủy hỏa bất dung, Nguyệt Nhi ở Tạ gia không biết trôi qua thế nào?"

"không sao, Xuân Lâm Các đầy hộ vệ cơ mà, sợ cái gì? Hơn nữa, Nhị phòng đuối lí, còn có thể làm gì tỷ tỷ sao? Náo ra chuyện, đối với danh tiếng của Nhị lão gia cũng không tốt." Lời mặc dù nói như vậy, nhưng kiếp trước là Tạ Minh Châu chết trước, sau đó mới tới lượt Tạ Minh Thiều, lần này ngược lại, hơn nữa còn nhiều thêm một người là tỷ tỷ, Kỷ Dao vẫn cảm thấy lo lắng.

Chuyện này cũng truyền tới tai Tạ Tri Thận.

Lúc nhỏ ông là do Tạ lão phu nhân nuôi lớn, vốn dĩ không muốn làm tới mức gia đình rạn nứt, nhưng không ngờ Tạ Minh Thiều làm ra chuyện như vậy, thực sự là bỉ ổi đê tiện.

Có thể thấy Nhị phòng dạy dỗ trai gái như thế nào!

Tạ Tri Thận đứng trước bàn, nhìn một bàn đồ vật do Kỷ Nguyệt đưa tới, hơi hơi lắc đầu.

Con dâu tốt như vậy, ông thực sự không thể để con dâu chịu ủy khuất, làm khó nhi tử, Tạ Tri Thận nâng bút viết một phong thư, sai người đưa tới Tạ phủ.

..............

Hoàng đế cuối cùng cũng được cứu tỉnh, dần dần hồi phục thần trí, Phúc Gia công chúa cũng thở phào nhẹ nhõm, tâm vui đùa lại trỗi dậy, mắt thấy trong viện hoa cỏ tươi tốt, nàng ta nghĩ tới Kỷ Dao từng chọi cỏ với mình.

Trước đây đáp ứng mời nàng tới xem cò trắng, không thể đổi ý được, vừa đúng lúc có thể mời thêm Kỷ Nguyệt tới, vẽ cho nàng ta một bức tranh cò trắng, Phúc Gia công chúa lập tức sai cung nhân đi đón hai tỷ muội vào cung.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương