Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói
-
Quyển 5 - Chương 499: Trở về đại đô (9)
Mở mắt ra, liền có khuôn mặt xa lạ bưng tới các loại canh cùng điểm tâm lạ, nàng thích ăn hay không thích ăn, thế nào cũng phải ăn vài miếng nhỏ, cho dù là như thế, tích lũy lại cũng rất là khả quan.
Đến cuối cùng cảm động biến thành hành hạ.
Nhất là thời điểm nàng căn bản không muốn ăn, thì càng khổ sở.
Có cơ hội, thật hy vọng Đế Tuấn thật có thể mang thai một lần.
Để cho hắn cũng nếm thử một chút cái gì là ngọt ngào khổ sở.
"Nương tử, chờ đem ' những người không có nhiệm vụ' cũng đưa đi, vi phu sẽ tự mình theo dõi nàng tẩm bổ, chũng ta đi đường ăn ở đường, tuyệt đối không thể để con chịu ủy khuất." Đế Tuấn không đếm xỉa đến vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Mộ Lăng Không, không biết bao nhiêu lần vuốt ve bụng bằng phẳng, rất hài lòng khi thấy nàng dần dần trở nên mượt mà, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, da trắng nõn mềm mại, vô cùng mịn màng.
Hắn chợt nhớ đến nước đào nhi (quả đào), lột vỏ, thịt quả mê người.
Uống một ngụm trong miệng tràn đầy hương vị ngọt ngào.
Không nhịn được nuột xuông một ngụm lớn nước miếng, tròng mắt đen trong suốt lóe sáng như muốn cắn người.
Trong đầu Mộ Lăng Không chuông báo rung động, giả bộ bận rộn, đứng dậy muốn đi ra ngoài, sợ động tác tránh né quá lộ liễu, trong miệng còn không quên nhắc đi nhắc lại, "Phu quân trà nóng sao vẫn chưa mang tới đây, ta đi thúc giục bọn họ một chút, khí trời càng ngày càng hanh khô, rất dễ bốc hỏa."
Đế Tuấn nâng lên mày rậm, kéo lấy cánh tay của nàng không buông.
Có câu nàng nói rất đúng.
Thời tiết quá nóng, đúng là rất dễ bốc hỏa.
Một ly trà sao có thể đánh tan hỏa khí trong lục phủ ngũ tạng, nếu muốn cả người được thoải mái, bách bệnh bất xâm, tiếp theo còn phải dùng thuốc mạnh mới được.
Mà nàng, chính là thuốc tốt nhất hắn ăn hoài không chán, điều dưỡng trong ngoài.
"Phu quân, trời còn chưa tối mà, chớ động chân động tay nha, vạn nhất bị nha hoàn xông vào trông thấy rất là xấu hổ." Bảo vệ áo quần, mặc dù mỗi lần dãy dụa đều vô dụng, nhưng nàng vẫn muốn thử một chút.
Đến cuối cùng cảm động biến thành hành hạ.
Nhất là thời điểm nàng căn bản không muốn ăn, thì càng khổ sở.
Có cơ hội, thật hy vọng Đế Tuấn thật có thể mang thai một lần.
Để cho hắn cũng nếm thử một chút cái gì là ngọt ngào khổ sở.
"Nương tử, chờ đem ' những người không có nhiệm vụ' cũng đưa đi, vi phu sẽ tự mình theo dõi nàng tẩm bổ, chũng ta đi đường ăn ở đường, tuyệt đối không thể để con chịu ủy khuất." Đế Tuấn không đếm xỉa đến vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Mộ Lăng Không, không biết bao nhiêu lần vuốt ve bụng bằng phẳng, rất hài lòng khi thấy nàng dần dần trở nên mượt mà, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, da trắng nõn mềm mại, vô cùng mịn màng.
Hắn chợt nhớ đến nước đào nhi (quả đào), lột vỏ, thịt quả mê người.
Uống một ngụm trong miệng tràn đầy hương vị ngọt ngào.
Không nhịn được nuột xuông một ngụm lớn nước miếng, tròng mắt đen trong suốt lóe sáng như muốn cắn người.
Trong đầu Mộ Lăng Không chuông báo rung động, giả bộ bận rộn, đứng dậy muốn đi ra ngoài, sợ động tác tránh né quá lộ liễu, trong miệng còn không quên nhắc đi nhắc lại, "Phu quân trà nóng sao vẫn chưa mang tới đây, ta đi thúc giục bọn họ một chút, khí trời càng ngày càng hanh khô, rất dễ bốc hỏa."
Đế Tuấn nâng lên mày rậm, kéo lấy cánh tay của nàng không buông.
Có câu nàng nói rất đúng.
Thời tiết quá nóng, đúng là rất dễ bốc hỏa.
Một ly trà sao có thể đánh tan hỏa khí trong lục phủ ngũ tạng, nếu muốn cả người được thoải mái, bách bệnh bất xâm, tiếp theo còn phải dùng thuốc mạnh mới được.
Mà nàng, chính là thuốc tốt nhất hắn ăn hoài không chán, điều dưỡng trong ngoài.
"Phu quân, trời còn chưa tối mà, chớ động chân động tay nha, vạn nhất bị nha hoàn xông vào trông thấy rất là xấu hổ." Bảo vệ áo quần, mặc dù mỗi lần dãy dụa đều vô dụng, nhưng nàng vẫn muốn thử một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook